*Lon ton* hello ✌ Yi is ing with new chapter of Love School, moazzzz. Love all:“>
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
CHOANG...
Nó vừa trở về, đang tính mở cửa phòng thì giật thót mình vì tiếng động vừa rồi. Hình như là vỡ cái gì đó. Bất giác, nó quay lại. Vỡ? Ở ngay phòng cả bọn thuê riêng để sinh hoạt chung [T/g: bọn này cũng rảnh =))].
Chầm chậm tiến đến căn phòng. Nó mở cửa bước vào, vừa đặt chân qua khỏi cửa thì nó liền rút chân ra. “Quái, gì thế này? Mảnh gương?” - nghĩ một lúc, nó quay ra mang vào chân đôi converse, tiến thẳng vào phòng.
Thứ nó nhìn thấy đầu tiên là hắn đang lấy tay đấm thẳng vào chiếc gương trong phòng. Từng mảnh gương vỡ vương vãi dưới sàn nhà. Tay hắn. Máu chảy, rất nhiều.
- Này, anh bị cái quái gì vậy hả? - nó lao đến giật mạnh tay hắn
- Coi chừng mảnh vỡ - hắn trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi của nó. Âm vực lạnh lùng đến đáng sợ.
- Anh tự xem lại mình đi đã kìa.
- Tôi không sao.
Hắn nói rồi quay mặt đi. Nó đứng đó thì nổi điên lên. Nó ghét nhất những lúc hắn bất cần đời như vậy. Ghét lắm. Và nhìn tay hắn như thế, nó cũng lo nữa...
- Băng tay lại, nếu không máu chảy nhiều, sẽ đau đấy. - nó nói rồi mở tủ, lấy bông băng thuốc đỏ đi đến chỗ hắn
- Tôi không sao.
- Tôi nói băng lại.
- Tôi đã nói là không sao.
- Anh không nghe tôi nói cái gì à? Bớt vung tay đi, đau đấy
- Tôi đã bảo là tôi không sao, không đau không gì hết. Cô đi mà lo cho Hoàng kia kìa.
Hắn hét ầm lên rồi hất tay nó ra. Nó thất thần. Đứng nhìn trân trân vào hắn. Hay. Lo cho Hoàng. Nó đã định từ chối ngày mai không đi chơi với anh. Nhưng hắn nói vậy thì ok. Mặc xác.
Nó quay lưng lại, chạy nhanh về phòng. Lúc nó chạy ra còn va phải Tuấn Kiệt. Nó lấy điện thoại, nhắn tin cho Hoàng. “Ngày mai chờ e, ở bãi biển. E sẽ đi chơi với a, hết ngày...”
- Anh xin lỗi, Băng Băng. Anh chưa đủ can đảm, để nói với em... - hắn nhìn theo bóng của nó, nắm chặt bàn tay của mình, làm máu chảy ra mỗi lúc một nhiều.
Trời lại bắt đầu mưa.
...
Tuấn Kiệt thấy nó chạy về phòng thì chẳng hiểu cái méo gì. Cậu bước vào phòng sinh hoạt. Khi nãy vừa thấy Hoàng giấu cuốn sách xong thì lại nghe có tiếng vật gì đó vỡ. Nên cậu mới bước đến đây.
Kiệt vừa bước vào thì thấy hắn đứng đó, dưới sàn thì có nhiều mảnh gương vỡ. Lao tới. Rất nhanh. Cậu lay lay vai hắn.
- Này, Du, mày bị cái gì thế? Chuyện này là sao? Hả? Vết thương trên tay mày...
Chưa kịp để cậu nói hết câu thì hắn đã chạy ra khỏi phòng, ra khỏi khách sạn, lao ra màn mưa ngoài kia. Chạy, chạy mãi. Tuấn Kiệt gọi cho Diệu Chi nói nhỏ lái xa ra đường, rồi đuổi theo sau hắn, nhưng % đuổi kịp là vô-cùng-ít. Cho đến khi hắn bất ngờ dừng lại, giữa trời mưa. Mặc cho nước mưa tạt vào mặt, tạt lên vai. Mặc cho vết thương vẫn còn chảy máu...
- Mày có điên không Du? Muốn chết à? - Kiệt lay vai hắn, hét ầm lên
- Chắc tao điên thật. Tao điên vì yêu con bé mất rồi.
- Mày đừng có yếu đuối như vậy nữa được không? Mày là 1 leader mạnh mẽ lắm cơ mà. Mày yêu con bé, tao ủng hộ, nhưng tao cấm mày yếu đuối. Mạnh mẽ lên, mới theo con bé, bảo vệ con bé được chứ?
Hai thằng con trai, đứng giữa màn mưa. Mặc cho cơn mưa đang rơi không dấu hiệu dừng lại. Dưới mặt đây, từng giọt máu đỏ tươi đang bị nước mưa cuốn đi. Không gian lại rơi vào im lặng khi cả hai không ai nói gì nữa.
- Tao, sẽ cố gắng. Mạnh mẽ. Tao, sẽ không để Băng Băng vào tay bất kì ai. Và tao, không để Hoàng, cứ sai lầm như vậy.
Thông suốt. Quyết tâm. Vậy là tốt rồi. Hắn đã hứa với Kiệt sẽ mạnh mẽ trong tình yêu, như mạnh mẽ khi làm Leader. Chi cũng vừa lái xe đến.
- Kiệt, Du, hai người làm gì vậy hả? Lên xe.
- Hắt...xì... Ok, anh lên ngay đây người yêu. - Kiệt trả lời nhỏ rồi lôi hắn lên xe.
Cả 3 người, thẳng tiến đến bệnh viện trung tâm thành phố.
- Người yêu bệnh rồi đấy...! - nhỏ vừa lái xe vừa nói
- Anh không sao. Hắt...xì... Chỉ sợ thằng Du, nó sốt rồi.
Kiệt nói rồi quay sang hắn - lúc này đã dựa đầu vào ghế ngủ. Trán hắn đúng là nóng lắm rồi. Nhưng cũng mừng vì con người mạnh mẽ đã quay lại với hắn, trong tình yêu.
- Hình như Du, không có cảm giác, đúng không. Nói em nghe. - nhỏ hỏi, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ thắc mắc.
- Ừ, có vẻ em thông minh hơn Băng. Anh sẽ kể em nghe =) bây giờ thì tốt rồi, Du đã quyết tâm sẽ “cưa” nhỏ Băng. Tụi mình xong nhiệm vụ, không cần phải cố tình gắn kết nữa.
- Vâng. Bắt đầu thời gian riêng tư ngọt ngào được rồi.
Ngoài trời mưa đã bắt đầu ngớt. Chỉ còn lại tiếng tí tách nho nhỏ của những hạt mưa cuối trong đêm nay...
__________________________________________________
°^YiYuo^°
Đã in dấu dép
P/s: hị hị, các rds yên tâm rồi nhá! Anh Du nhà mình đã quyết tâm cưa bạn Băng rồi, hì hì. Yayyy, phỡn đê = ̄ω ̄=
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
CHOANG...
Nó vừa trở về, đang tính mở cửa phòng thì giật thót mình vì tiếng động vừa rồi. Hình như là vỡ cái gì đó. Bất giác, nó quay lại. Vỡ? Ở ngay phòng cả bọn thuê riêng để sinh hoạt chung [T/g: bọn này cũng rảnh =))].
Chầm chậm tiến đến căn phòng. Nó mở cửa bước vào, vừa đặt chân qua khỏi cửa thì nó liền rút chân ra. “Quái, gì thế này? Mảnh gương?” - nghĩ một lúc, nó quay ra mang vào chân đôi converse, tiến thẳng vào phòng.
Thứ nó nhìn thấy đầu tiên là hắn đang lấy tay đấm thẳng vào chiếc gương trong phòng. Từng mảnh gương vỡ vương vãi dưới sàn nhà. Tay hắn. Máu chảy, rất nhiều.
- Này, anh bị cái quái gì vậy hả? - nó lao đến giật mạnh tay hắn
- Coi chừng mảnh vỡ - hắn trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi của nó. Âm vực lạnh lùng đến đáng sợ.
- Anh tự xem lại mình đi đã kìa.
- Tôi không sao.
Hắn nói rồi quay mặt đi. Nó đứng đó thì nổi điên lên. Nó ghét nhất những lúc hắn bất cần đời như vậy. Ghét lắm. Và nhìn tay hắn như thế, nó cũng lo nữa...
- Băng tay lại, nếu không máu chảy nhiều, sẽ đau đấy. - nó nói rồi mở tủ, lấy bông băng thuốc đỏ đi đến chỗ hắn
- Tôi không sao.
- Tôi nói băng lại.
- Tôi đã nói là không sao.
- Anh không nghe tôi nói cái gì à? Bớt vung tay đi, đau đấy
- Tôi đã bảo là tôi không sao, không đau không gì hết. Cô đi mà lo cho Hoàng kia kìa.
Hắn hét ầm lên rồi hất tay nó ra. Nó thất thần. Đứng nhìn trân trân vào hắn. Hay. Lo cho Hoàng. Nó đã định từ chối ngày mai không đi chơi với anh. Nhưng hắn nói vậy thì ok. Mặc xác.
Nó quay lưng lại, chạy nhanh về phòng. Lúc nó chạy ra còn va phải Tuấn Kiệt. Nó lấy điện thoại, nhắn tin cho Hoàng. “Ngày mai chờ e, ở bãi biển. E sẽ đi chơi với a, hết ngày...”
- Anh xin lỗi, Băng Băng. Anh chưa đủ can đảm, để nói với em... - hắn nhìn theo bóng của nó, nắm chặt bàn tay của mình, làm máu chảy ra mỗi lúc một nhiều.
Trời lại bắt đầu mưa.
...
Tuấn Kiệt thấy nó chạy về phòng thì chẳng hiểu cái méo gì. Cậu bước vào phòng sinh hoạt. Khi nãy vừa thấy Hoàng giấu cuốn sách xong thì lại nghe có tiếng vật gì đó vỡ. Nên cậu mới bước đến đây.
Kiệt vừa bước vào thì thấy hắn đứng đó, dưới sàn thì có nhiều mảnh gương vỡ. Lao tới. Rất nhanh. Cậu lay lay vai hắn.
- Này, Du, mày bị cái gì thế? Chuyện này là sao? Hả? Vết thương trên tay mày...
Chưa kịp để cậu nói hết câu thì hắn đã chạy ra khỏi phòng, ra khỏi khách sạn, lao ra màn mưa ngoài kia. Chạy, chạy mãi. Tuấn Kiệt gọi cho Diệu Chi nói nhỏ lái xa ra đường, rồi đuổi theo sau hắn, nhưng % đuổi kịp là vô-cùng-ít. Cho đến khi hắn bất ngờ dừng lại, giữa trời mưa. Mặc cho nước mưa tạt vào mặt, tạt lên vai. Mặc cho vết thương vẫn còn chảy máu...
- Mày có điên không Du? Muốn chết à? - Kiệt lay vai hắn, hét ầm lên
- Chắc tao điên thật. Tao điên vì yêu con bé mất rồi.
- Mày đừng có yếu đuối như vậy nữa được không? Mày là 1 leader mạnh mẽ lắm cơ mà. Mày yêu con bé, tao ủng hộ, nhưng tao cấm mày yếu đuối. Mạnh mẽ lên, mới theo con bé, bảo vệ con bé được chứ?
Hai thằng con trai, đứng giữa màn mưa. Mặc cho cơn mưa đang rơi không dấu hiệu dừng lại. Dưới mặt đây, từng giọt máu đỏ tươi đang bị nước mưa cuốn đi. Không gian lại rơi vào im lặng khi cả hai không ai nói gì nữa.
- Tao, sẽ cố gắng. Mạnh mẽ. Tao, sẽ không để Băng Băng vào tay bất kì ai. Và tao, không để Hoàng, cứ sai lầm như vậy.
Thông suốt. Quyết tâm. Vậy là tốt rồi. Hắn đã hứa với Kiệt sẽ mạnh mẽ trong tình yêu, như mạnh mẽ khi làm Leader. Chi cũng vừa lái xe đến.
- Kiệt, Du, hai người làm gì vậy hả? Lên xe.
- Hắt...xì... Ok, anh lên ngay đây người yêu. - Kiệt trả lời nhỏ rồi lôi hắn lên xe.
Cả 3 người, thẳng tiến đến bệnh viện trung tâm thành phố.
- Người yêu bệnh rồi đấy...! - nhỏ vừa lái xe vừa nói
- Anh không sao. Hắt...xì... Chỉ sợ thằng Du, nó sốt rồi.
Kiệt nói rồi quay sang hắn - lúc này đã dựa đầu vào ghế ngủ. Trán hắn đúng là nóng lắm rồi. Nhưng cũng mừng vì con người mạnh mẽ đã quay lại với hắn, trong tình yêu.
- Hình như Du, không có cảm giác, đúng không. Nói em nghe. - nhỏ hỏi, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ thắc mắc.
- Ừ, có vẻ em thông minh hơn Băng. Anh sẽ kể em nghe =) bây giờ thì tốt rồi, Du đã quyết tâm sẽ “cưa” nhỏ Băng. Tụi mình xong nhiệm vụ, không cần phải cố tình gắn kết nữa.
- Vâng. Bắt đầu thời gian riêng tư ngọt ngào được rồi.
Ngoài trời mưa đã bắt đầu ngớt. Chỉ còn lại tiếng tí tách nho nhỏ của những hạt mưa cuối trong đêm nay...
__________________________________________________
°^YiYuo^°
Đã in dấu dép
P/s: hị hị, các rds yên tâm rồi nhá! Anh Du nhà mình đã quyết tâm cưa bạn Băng rồi, hì hì. Yayyy, phỡn đê = ̄ω ̄=