Khi Yi viết những dòng này là Yi đang rất vuôi
~Fic Love School tính vào thời điểm 23strong2' ngày 20tstrong đứng thứ 8 trong BXH Tiểu thuyết thiếu niên
~Hoy, tiếp tục truyện nào...!
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Khuya... Bệnh viện về khuya đã vắng bớt người...
Tấm bảng CẤP CỨU vẫn còn sáng đèn, Tuấn Kiệt đi qua đi lại, lâu lâu lại quay sang nhìn cánh cửa phòng cấp cứu. Cậu đang rất lo cho thằng bạn thân của mình, sức khỏe đã không tốt [bị sốt do đứng lâu dưới mưa ấy!], mà lại bị như thế này, không biết ra sao? Diệu Chi thì đang ngồi...dưới sàn, đối diện với nó, cố gắng dỗ nó nín khóc. Nó thì ngồi bó gối, dựa lưng vào tường, nức nở mãi.
- Mày đừng khóc nữa mà Băng Băng
- Tao... Tất cả là do tao, giá như...tao không đến tìm anh ấy vào đêm hôm đó.
Nó lo, lo lắm. Nó không muốn hắn có chuyện gì hết, không muốn. Nó không ngờ, người nó xem là anh trai thì không sao, còn hắn thì đang gặp nguy hiểm. Nó cũng không rõ lí do vì sao nó lại lo đến thế? Chẳng lẽ... Nó thích hắn rồi sao?
- Ngốc, không phải tất cả lỗi là do cậu đâu - Tuấn Kiệt nhìn nó, rồi nói
TING...
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cánh cửa bật mở, ông bác sĩ bước ra, nó là người lao đến đầu tiên.
- Bác sĩ, anh ấy, sao rồi ạ? [Xưng “anh” cơ đấy nhé!]
- À, tình trạng của cậu ấy đã không còn nguy hiểm nữa. Có điều.. tỉnh dậy thì cần có thời gian, có lẽ sẽ hơi lâu. Chúng tôi đã chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, lát nữa có thể vào thăm.
- Vâng... - Diệu Chi nói rồi gỡ tay nó ra khỏi áo ông bác sĩ. Nghe tin hắn không còn nguy hiểm nữa thì tốt. Nhỏ khẽ mỉm cười, qua chuyện này, nhỏ cũng biết được là nó thích hắn, tốt rồi.
Nó nghe nói vậy thì vui lên hẳn, nhìn nó đã tươi tỉnh hơn rồi. Cả ba người cùng đi đến phòng của hắn đang nằm.
- Kiệt, giải thích câu cậu nói lúc nãy đi! - nó khẽ nói
- Thôi thì cho cậu biết sự thật. 5 năm trước, trong một lần tham gia trận chiến với bang khác, Thiên Du, vì bảo vệ tớ, không để tớ bị đánh một mình, nên nhào vô, rốt cuộc bọn tớ đánh thắng được nhưng hai thằng đều tơi tả *cười* Nhưng không hiểu sao từ lần bị đánh đó thì thằng đó mất luôn khả năng cảm nhận, không cảm giác được đau đớn gì cả, lạ thật...
- Ra là vậy! - nó gật gù rồi lại tiếp tục đi.
- Băng này! - Diệu Chi *khều khều* *chọt chọt* nó
- Hả?
- Mày lo cho Thiên Du lắm đúng không?
- Ừ
- Mày thích cậu ta rồi hả?
- Không biết nữa
- Hay mày yêu cậu ta rồi?
- Không biết nữa
- Mày muốn biết cậu ta có yêu mày hay không không?
- Không biết nữa
- Ê, hai cộng hai bằng mấy?
- Không biết nữa... Á, bằng 4, mày đừng hỏi tao nữa được không?
- Ưm, không biết nữa...
Nhỏ đi qua sau lưng Tuấn Kiệt, úp mặt vào lưng cậu cười khúc khích. Đến chết với nó mất! Ôi, đúng là trẻ con. Rõ ràng là nó thích hắn, thế mà cứ ngẩn ngơ không rõ tình cảm của mình.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Tại một nơi khác, có một người con trai và một người con gái đang đứng nói chuyện.
- Em là người kêu Hiền bắn lén Băng Băng?
- Nếu đúng vậy thì sao nào?
- Linh ơi là Linh, Băng là người con gái anh thích từ lâu lắm rồi! Và vì em làm thế nên Hiền mới chết đấy!
- Em không quan tâm, nó cũng chỉ là con cờ, chết cũng chẳng sao, dù gì vẫn còn con Phương Đan.
- Em...
Phong quay mặt bước đi, Phong không thể hiểu được Linh đang nghĩ cái gì trong đầu. Ngay cả hai người bạn chơi với Linh rất lâu Linh cũng xem là con cờ trên bàn cờ của Linh... “Băng Băng ở gần Linh quả là rất nguy hiểm...” - Phong nghĩ. Sau đó, Phong lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi về phòng soạn đồ. [Đi đâu từ từ rồi biết =))]
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
- Này, Thiên Du, anh có tỉnh dậy mau không hả? Này...! - nó lấy tay lau nước mắt, lay lay người hắn, nhưng vô ích
- Băng Băng, em làm thế cậu ấy chưa chết vì bị thương mà chết vì bị em phá đấy! - Trâm Anh mở cửa đi vào phòng, bên cạnh là Mạnh Hoàng.
- Hai anh chị... - Diệu Chi nhìn chăm chăm vào hai con người vừa bước vào, chỉ vào bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, khẽ mỉm cười...
- Em ngốc quá, người ta đã là người yêu nhau lâu rồi mà - Tuấn Kiệt cốc đầu nhỏ, mắng yêu, nhìn nhỏ phụng phịu rồi cười.
Nãy giờ chỉ riêng nó không chú ý tới bốn người kia, nó vẫn đang nhìn hắn, cứ nắm tay rồi lay lay người hắn, bảo hắn tỉnh dậy.
- Này, sao anh bướng quá vậy hả, em đã chịu xưng anh em rồi này, tỉnh dậy đi.
- Băng Băng, anh muốn đưa em cái này - Mạnh Hoàng đưa cho nó cuốn sách “5 centimet trên giây” rồi nói [mấy bạn nhớ cuốn sách này ở chap trước kia chứ?]
Nó lật cuốn sách ra, đọc những dòng ở trang đầu tiên, rồi quay sang nhìn hắn, khẽ cười, rồi nói nhỏ đủ cho nó và hắn [và mấy người kia nghe lén] nghe thấy:
- Ừ thì em cũng gần thích anh rồi. Tỉnh dậy mà theo đuổi em đi, đồ ngốc!
======================================================
℅YiYuo℅
Đã in dấu dép
P/s: Yi hoàn thành cái chap này lúc 11h10' ngày 21tstrong, và bây giờ Yi đang đóiiiiiii ~ vật vã dễ sợ, ahihi:“> mọi người được nhiều lì xì chưa nè! Yayyyyy ~
~Fic Love School tính vào thời điểm 23strong2' ngày 20tstrong đứng thứ 8 trong BXH Tiểu thuyết thiếu niên
~Hoy, tiếp tục truyện nào...!
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Khuya... Bệnh viện về khuya đã vắng bớt người...
Tấm bảng CẤP CỨU vẫn còn sáng đèn, Tuấn Kiệt đi qua đi lại, lâu lâu lại quay sang nhìn cánh cửa phòng cấp cứu. Cậu đang rất lo cho thằng bạn thân của mình, sức khỏe đã không tốt [bị sốt do đứng lâu dưới mưa ấy!], mà lại bị như thế này, không biết ra sao? Diệu Chi thì đang ngồi...dưới sàn, đối diện với nó, cố gắng dỗ nó nín khóc. Nó thì ngồi bó gối, dựa lưng vào tường, nức nở mãi.
- Mày đừng khóc nữa mà Băng Băng
- Tao... Tất cả là do tao, giá như...tao không đến tìm anh ấy vào đêm hôm đó.
Nó lo, lo lắm. Nó không muốn hắn có chuyện gì hết, không muốn. Nó không ngờ, người nó xem là anh trai thì không sao, còn hắn thì đang gặp nguy hiểm. Nó cũng không rõ lí do vì sao nó lại lo đến thế? Chẳng lẽ... Nó thích hắn rồi sao?
- Ngốc, không phải tất cả lỗi là do cậu đâu - Tuấn Kiệt nhìn nó, rồi nói
TING...
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cánh cửa bật mở, ông bác sĩ bước ra, nó là người lao đến đầu tiên.
- Bác sĩ, anh ấy, sao rồi ạ? [Xưng “anh” cơ đấy nhé!]
- À, tình trạng của cậu ấy đã không còn nguy hiểm nữa. Có điều.. tỉnh dậy thì cần có thời gian, có lẽ sẽ hơi lâu. Chúng tôi đã chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, lát nữa có thể vào thăm.
- Vâng... - Diệu Chi nói rồi gỡ tay nó ra khỏi áo ông bác sĩ. Nghe tin hắn không còn nguy hiểm nữa thì tốt. Nhỏ khẽ mỉm cười, qua chuyện này, nhỏ cũng biết được là nó thích hắn, tốt rồi.
Nó nghe nói vậy thì vui lên hẳn, nhìn nó đã tươi tỉnh hơn rồi. Cả ba người cùng đi đến phòng của hắn đang nằm.
- Kiệt, giải thích câu cậu nói lúc nãy đi! - nó khẽ nói
- Thôi thì cho cậu biết sự thật. 5 năm trước, trong một lần tham gia trận chiến với bang khác, Thiên Du, vì bảo vệ tớ, không để tớ bị đánh một mình, nên nhào vô, rốt cuộc bọn tớ đánh thắng được nhưng hai thằng đều tơi tả *cười* Nhưng không hiểu sao từ lần bị đánh đó thì thằng đó mất luôn khả năng cảm nhận, không cảm giác được đau đớn gì cả, lạ thật...
- Ra là vậy! - nó gật gù rồi lại tiếp tục đi.
- Băng này! - Diệu Chi *khều khều* *chọt chọt* nó
- Hả?
- Mày lo cho Thiên Du lắm đúng không?
- Ừ
- Mày thích cậu ta rồi hả?
- Không biết nữa
- Hay mày yêu cậu ta rồi?
- Không biết nữa
- Mày muốn biết cậu ta có yêu mày hay không không?
- Không biết nữa
- Ê, hai cộng hai bằng mấy?
- Không biết nữa... Á, bằng 4, mày đừng hỏi tao nữa được không?
- Ưm, không biết nữa...
Nhỏ đi qua sau lưng Tuấn Kiệt, úp mặt vào lưng cậu cười khúc khích. Đến chết với nó mất! Ôi, đúng là trẻ con. Rõ ràng là nó thích hắn, thế mà cứ ngẩn ngơ không rõ tình cảm của mình.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Tại một nơi khác, có một người con trai và một người con gái đang đứng nói chuyện.
- Em là người kêu Hiền bắn lén Băng Băng?
- Nếu đúng vậy thì sao nào?
- Linh ơi là Linh, Băng là người con gái anh thích từ lâu lắm rồi! Và vì em làm thế nên Hiền mới chết đấy!
- Em không quan tâm, nó cũng chỉ là con cờ, chết cũng chẳng sao, dù gì vẫn còn con Phương Đan.
- Em...
Phong quay mặt bước đi, Phong không thể hiểu được Linh đang nghĩ cái gì trong đầu. Ngay cả hai người bạn chơi với Linh rất lâu Linh cũng xem là con cờ trên bàn cờ của Linh... “Băng Băng ở gần Linh quả là rất nguy hiểm...” - Phong nghĩ. Sau đó, Phong lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi về phòng soạn đồ. [Đi đâu từ từ rồi biết =))]
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
- Này, Thiên Du, anh có tỉnh dậy mau không hả? Này...! - nó lấy tay lau nước mắt, lay lay người hắn, nhưng vô ích
- Băng Băng, em làm thế cậu ấy chưa chết vì bị thương mà chết vì bị em phá đấy! - Trâm Anh mở cửa đi vào phòng, bên cạnh là Mạnh Hoàng.
- Hai anh chị... - Diệu Chi nhìn chăm chăm vào hai con người vừa bước vào, chỉ vào bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, khẽ mỉm cười...
- Em ngốc quá, người ta đã là người yêu nhau lâu rồi mà - Tuấn Kiệt cốc đầu nhỏ, mắng yêu, nhìn nhỏ phụng phịu rồi cười.
Nãy giờ chỉ riêng nó không chú ý tới bốn người kia, nó vẫn đang nhìn hắn, cứ nắm tay rồi lay lay người hắn, bảo hắn tỉnh dậy.
- Này, sao anh bướng quá vậy hả, em đã chịu xưng anh em rồi này, tỉnh dậy đi.
- Băng Băng, anh muốn đưa em cái này - Mạnh Hoàng đưa cho nó cuốn sách “5 centimet trên giây” rồi nói [mấy bạn nhớ cuốn sách này ở chap trước kia chứ?]
Nó lật cuốn sách ra, đọc những dòng ở trang đầu tiên, rồi quay sang nhìn hắn, khẽ cười, rồi nói nhỏ đủ cho nó và hắn [và mấy người kia nghe lén] nghe thấy:
- Ừ thì em cũng gần thích anh rồi. Tỉnh dậy mà theo đuổi em đi, đồ ngốc!
======================================================
℅YiYuo℅
Đã in dấu dép
P/s: Yi hoàn thành cái chap này lúc 11h10' ngày 21tstrong, và bây giờ Yi đang đóiiiiiii ~ vật vã dễ sợ, ahihi:“> mọi người được nhiều lì xì chưa nè! Yayyyyy ~