Yayyyy, Yi đã trở lại rồi đây =D mọi người tối ấm và ngủ ngon nhé…! Oyasuminasai <3
Game show chap 8 tỷ #Ru đoán đúng rồi nè ~.~ cơ mà loại nhân vật này có bị trùng lặp chưa ạ ?
Chap 9 này tặng tỷ Ru nha…!
Mọi người xem tiếp nhé! Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzZ
7h a.m…
Nó thức giấc thấy mọi người đang chuẩn bị đến lớp. Mạnh Hoàng đứng chỗ bàn học dọn cặp sách cho nó. Trâm Anh đi ra cửa với Diệu Chi. Tuấn Kiệt cũng đã về. Riêng hắn thì nó chẳng thấy đâu.
– Em dậy rồi thì chuẩn bị đi học, ngủ hoài à – Hoàng nheo mắt với nó. Anh đang vui, vì tối hôm qua nó nói chuyện, nó cười với anh.
– Em biết rồi…! – nó cười rồi lon ton đi làm VSCN, vừa đi vừa hát bài Night Song.
Mạnh Hoàng nhìn nó, lắc đầu cười cười. Anh thấy nó rất rất rất giống Sun. Trâm Anh đứng ngoài cửa nhìn rồi đi thẳng lên lớp bỏ lại mấy người kia.
…
Hai tiết đầu nó ngồi một mình. Đến tiết thứ ba, cô giáo đang giảng bài, một số thành phần chăm chú học. Trâm Anh ngồi đọc sách, Mạnh Hoàng nghe nhạc và nhìn nó. Chi và Kiệt đang ngủ, nó thì đang luyện cuốn sách Sunrise…
RẦMMMMM…
Cánh cửa lớp đổ xuống, cả lớp tròn xoe mắt, nó giật mình thầm nguyền rủa cái người cắt đứt dòng tư tưởng của nó.
– Hắt….xì….
Hắn đi từ ngoài cửa vô lớp thì hắt xì liên tục [ôi chị Băng ác tội]. Đặt chiếc cặp lên bàn, hắn quay sang nhìn nó.
– Cô khỏe chưa?
– R…rồi… – nó nói, rồi nó nhìn xuống tay hắn – đã được một lớp băng trắng quấn quanh.
Nó thắc mắc làm gì tối qua hắn không về. Nó cứ nghĩ hắn đi chơi đâu đó, không quan tâm gì đến nó. Bất giác, nó quay sang Mạnh Hoàng. Ánh mắt chạm nhau, hai người cùng cười.
Nó đâu biết được, tối hôm qua khi nó về, hắn đã ngất đi, Tuấn Kiệt phải đưa hắn vào viện. Chắc do nắm chặt, nên lưỡi dao cứa vào tay hắn, rất sâu… Tỉnh dậy là hắn trốn viện về lớp ngay.
4 tiết học trôi qua…
Thay vì lên kí túc xá để nghỉ trưa. Cả đám tập trung ở khu vực hồ bơi của trường gần khu kí túc xá [đã bảo trường này rất giàu mà]. Hắn [bị thương vẫn chịu chơi], Diệu Chi, Tuấn Kiệt thì xuống hồ bơi, số còn lại thì ở trên bờ tắm nắng.
– Tớ quay lại phòng ăn mua tí nước nhé, Chi, Kiệt, chị hay, anh Hoàng, mọi người uống gì không?
– Có! Hai lon Ken [cho Kiệt và hắn], một trà đào [cho Chi], một nước cam [cho Trâm Anh] – Kiệt, Chi và Trâm Anh đáp
– Cô mua cho bọn họ thôi à? – hắn giả vờ hỏi
– Đúng, anh muốn uống thì tự mà mua – nó nói rồi quay mặt đi.
– Để tớ đi với Băng Băng. – Mạnh Hoàng nói rồi chạy đi.
Trâm Anh thấy vậy, cũng muốn cản lắm nhưng không làm được gì. Cô đứng dậy nhảy xuống hồ bơi. Có lẽ làn nước mát lạnh sẽ làm cô thoải mái hơn.
Sau khi rời khỏi kí túc xá, nó tung tăng đi đến nhà ăn. Đi được nữa đường, chợt có 1 đám người chặn nó lại. Cầm đầu bọn chúng là một cô gái có mái tóc đen tết thành 2 chùm. Khuôn mặt xinh xắn nhưng toát lên vẻ gian xảo. Phải, chính là Linh. Và còn có hai đứa đàn em của nhỏ là Phương Đan và Thanh Hiền nữa.
– Mấy cô muốn gì?
– Tao muốn giết mày vì đã cướp Thiên Du của tao, và tự giới thiệu, tao là Võ Hoàng Linh, hân hạnh được biết mày.
Nói rồi, Linh quay sang đám đàn em ra lệnh xong lên. Không chuẩn bị từ trước, nó bị lãnh những cú đánh thật đau vào bụng, vào mặt. Máu từ vài chỗ chảy ra. Nó đau, đau lắm. Linh giật lấy con dao của 1 tên đàn em, tính đâm một nhát vào bụng nó.
– Này, Băng Băng. Cẩn thận.
Mạnh Hoàng vừa đuổi đến chỗ nó, thấy vậy, anh lao ra kéo nó sang một bên. Con dao của Linh xẹt ngang cánh tay anh.
Linh thấy vậy thì tức lắm, ra lệnh cho đàn em rút lui. Để lại nó đang nén đau loay hoay lo lắng cho Mạnh Hoàng.
Máu từ cánh tay Mạnh Hoàng chảy ra. Thế quái nào hai ngày nay nó cứ thấy máu mãi thế này? Nó vội đỡ anh dậy, đưa vào phòng y tế của trường.
ZzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzZ
– Sao Băng Băng đi lâu về thế kia? – Diệu Chi nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi
– Ừ nhỉ, hơi lâu rồi – Kiệt nhảy lên, mình mảy đẫm nước của hồ bơi.
Nghe tới đây thì hắn vớ lấy cái áo, chạy vụt đi. Trâm Anh cũng leo lên bờ chuẩn bị đi tìm nó.
Kotori to onaji iro
Nemurenu yoru ni
Hitori utau uta
Wataru kaze to issho ni
Omoi wo nosete tobu yo
Yoru no sora ni kagayaku
Tooi gin no tsuki
Yuube yume de saite ‘ta
Nobara to onaji iro
[Night Song – Tomoyo]
Hắn vừa chạy đi thì điện thoại của Diệu Chi rung lên. Là nó gọi…
– Chi à…! Tao và anh Hoàng về kí túc xá rồi. Mày nói mọi người về luôn nhé.
– Sao mày không nói sớm, làm tao lo muốn chết. Ok, tao và mọi người sẽ về liền.
Nó cúp máy rồi quay sang lo cho Mạnh Hoàng. Anh đã ngủ. Nó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, rồi cũng ngủ thiếp đi.
Về phần mấy người còn lại, chuẩn bị về kí túc xá thì gọi điện cho hắn.
It starts with one…
One thing,
I don’t know why,
It doesn’t even matter how hard you try,
Keep that in mind,
I designed this rhyme,
To explain in due time
[In the end – Linkin Park ]
Khổ nỗi gọi cho hắn thì nhạc chuông reo ầm ầm chỗ bàn. Hắn chạy đi mà không mang theo điện thoại.
Mọi người quay về kí túc xá và chờ hắn về, đây là cách duy nhất có thể làm lúc này.
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Hắn cứ chạy, chạy mãi. Tất cả mọi nơi trong trường hắn cũng đã tìm hết rồi. Đây là lần đầu tiên hắn lo lắng đến thế, lại là lo lắng cho một đứa con gái.
Trời mỗi lúc một tối. Từng giọt mồ hôi đua nhau chảy trên trán hắn.
“Con bé có thể đi đâu được cơ chứ? Còn Mạnh Hoàng đâu, Hoàng đi cùng với con bé cơ mà…” càng suy nghĩ hắn càng lo. Còn một chỗ duy nhất hắn chưa tìm – kí túc xá.
Hắn quyết định đến nơi cuối cùng ấy. Mặc dù cơ hội không cao. Trên đường về, hắn chú ý thấy những vệt máu đã khô trên nền sân. Tăng tốc chạy thật nhanh, là điều hắn làm được bây giờ.
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Cửa phòng 2, kí túc xá khu A…
Diệu Chi, Tuấn Kiệt và Trâm Anh đang đứng chết trân ngoài cửa. Chuyện gì đã xảy ra thế này. Đúng lúc đó hắn cùng vừa chạy tới.
– Mọi…người, thấy… Băng Băng chưa? Nhưng, có việc gì…mà đứng đây…thế? – hắn vừa thở vừa nói. Rồi nhìn vào trong phòng.
Cảnh tượng đập vào mắt quả là làm hắn nhói lòng. Nó đang nằm trên giường, Mạnh Hoàng ngồi nhìn nó nên không chú ý bên ngoài. Hai người họ, đang nắm tay [@@]
Hắn quay đi. Trong lòng khẽ nhói lên, một cái gì đó, đau lắm. Tuấn Kiệt cũng chạy theo. Trâm Anh và Diệu Chi thì bước luôn vào phòng.
– Hoàng, anh và con Băng… – Chi chỉ chỉ vào nó. Nhỏ đang rất bực
– Lúc anh tỉnh, thấy con bé ngủ gật, nên đỡ lên giường, chứ đâu phải con bé tự leo lên.
– Tay cậu… – Trâm Anh lo lắng nhìn Mạnh Hoàng.
– Tớ không sao…
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Trời đã tối. Ánh trăng vàng dịu dàng nhẹ buông lên những ánh sao. Trên mái khu kí túc xá có một cậu con trai đang nằm dài ra, mắt nhắm nghiền, có vẻ như không quan tâm đến chuyện xung quanh. Ngồi bên cạnh là một cậu con trai khác, khuôn mặt trẻ con đăm chiêu nhìn xa xăm.
– Thiên Du, mày… không sao chứ?
– Mày cứ yên tâm đi Tuấn Kiệt, tao không sao.
– Lúc chiều…
– Tao không sao.
Cụm từ “Tao không sao” lặp lại hai lần làm Kiệt nổi điên lên. Hắn thì làm sao giấu cậu được chuyện gì, cái vẻ bất cần đời này, khi cái vẻ ấy xuất hiện, là lúc hắn không ổn tí nào.
– Mày dẹp cái câu không sao đó đi thằng c.h.ó. Có gì mày cứ nói với tao chứ, hả? Tao biết mày buồn con bé Băng Băng, tao biết hết. Đừng có giấu tao. Sao mày ngốc quá vậy hả?
– Tao xin lỗi. Tao…thật sự…không ổn tí nào =((
Hắn ngồi dậy, nhìn đăm đăm lên bầu trời. Một giọt nước mắt chảy ra. Trước giờ, chỉ có duy nhất Tuấn Kiệt mới thấy được vẻ yếu đuối bên trong hắn. Ngoài sự lạnh lùng bất thường ra, thì hắn cũng đáng sợ, vì mọi người, không ai biết được cái sự ngốc nghếch bên trong hắn…
●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●
◎YiYuo◎
Đã in dấu dép.
P/s: không biết Yi có bị ném đá không chứ fic này Yi hành anh Thiên Du lắm ạ :v trải qua nhiều khó khăn thì Du với Băng mới đến được với nhau, vậy đi cho tềnh cổm sâu đậm :3
Game show chap 8 tỷ #Ru đoán đúng rồi nè ~.~ cơ mà loại nhân vật này có bị trùng lặp chưa ạ ?
Chap 9 này tặng tỷ Ru nha…!
Mọi người xem tiếp nhé! Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzZ
7h a.m…
Nó thức giấc thấy mọi người đang chuẩn bị đến lớp. Mạnh Hoàng đứng chỗ bàn học dọn cặp sách cho nó. Trâm Anh đi ra cửa với Diệu Chi. Tuấn Kiệt cũng đã về. Riêng hắn thì nó chẳng thấy đâu.
– Em dậy rồi thì chuẩn bị đi học, ngủ hoài à – Hoàng nheo mắt với nó. Anh đang vui, vì tối hôm qua nó nói chuyện, nó cười với anh.
– Em biết rồi…! – nó cười rồi lon ton đi làm VSCN, vừa đi vừa hát bài Night Song.
Mạnh Hoàng nhìn nó, lắc đầu cười cười. Anh thấy nó rất rất rất giống Sun. Trâm Anh đứng ngoài cửa nhìn rồi đi thẳng lên lớp bỏ lại mấy người kia.
…
Hai tiết đầu nó ngồi một mình. Đến tiết thứ ba, cô giáo đang giảng bài, một số thành phần chăm chú học. Trâm Anh ngồi đọc sách, Mạnh Hoàng nghe nhạc và nhìn nó. Chi và Kiệt đang ngủ, nó thì đang luyện cuốn sách Sunrise…
RẦMMMMM…
Cánh cửa lớp đổ xuống, cả lớp tròn xoe mắt, nó giật mình thầm nguyền rủa cái người cắt đứt dòng tư tưởng của nó.
– Hắt….xì….
Hắn đi từ ngoài cửa vô lớp thì hắt xì liên tục [ôi chị Băng ác tội]. Đặt chiếc cặp lên bàn, hắn quay sang nhìn nó.
– Cô khỏe chưa?
– R…rồi… – nó nói, rồi nó nhìn xuống tay hắn – đã được một lớp băng trắng quấn quanh.
Nó thắc mắc làm gì tối qua hắn không về. Nó cứ nghĩ hắn đi chơi đâu đó, không quan tâm gì đến nó. Bất giác, nó quay sang Mạnh Hoàng. Ánh mắt chạm nhau, hai người cùng cười.
Nó đâu biết được, tối hôm qua khi nó về, hắn đã ngất đi, Tuấn Kiệt phải đưa hắn vào viện. Chắc do nắm chặt, nên lưỡi dao cứa vào tay hắn, rất sâu… Tỉnh dậy là hắn trốn viện về lớp ngay.
4 tiết học trôi qua…
Thay vì lên kí túc xá để nghỉ trưa. Cả đám tập trung ở khu vực hồ bơi của trường gần khu kí túc xá [đã bảo trường này rất giàu mà]. Hắn [bị thương vẫn chịu chơi], Diệu Chi, Tuấn Kiệt thì xuống hồ bơi, số còn lại thì ở trên bờ tắm nắng.
– Tớ quay lại phòng ăn mua tí nước nhé, Chi, Kiệt, chị hay, anh Hoàng, mọi người uống gì không?
– Có! Hai lon Ken [cho Kiệt và hắn], một trà đào [cho Chi], một nước cam [cho Trâm Anh] – Kiệt, Chi và Trâm Anh đáp
– Cô mua cho bọn họ thôi à? – hắn giả vờ hỏi
– Đúng, anh muốn uống thì tự mà mua – nó nói rồi quay mặt đi.
– Để tớ đi với Băng Băng. – Mạnh Hoàng nói rồi chạy đi.
Trâm Anh thấy vậy, cũng muốn cản lắm nhưng không làm được gì. Cô đứng dậy nhảy xuống hồ bơi. Có lẽ làn nước mát lạnh sẽ làm cô thoải mái hơn.
Sau khi rời khỏi kí túc xá, nó tung tăng đi đến nhà ăn. Đi được nữa đường, chợt có 1 đám người chặn nó lại. Cầm đầu bọn chúng là một cô gái có mái tóc đen tết thành 2 chùm. Khuôn mặt xinh xắn nhưng toát lên vẻ gian xảo. Phải, chính là Linh. Và còn có hai đứa đàn em của nhỏ là Phương Đan và Thanh Hiền nữa.
– Mấy cô muốn gì?
– Tao muốn giết mày vì đã cướp Thiên Du của tao, và tự giới thiệu, tao là Võ Hoàng Linh, hân hạnh được biết mày.
Nói rồi, Linh quay sang đám đàn em ra lệnh xong lên. Không chuẩn bị từ trước, nó bị lãnh những cú đánh thật đau vào bụng, vào mặt. Máu từ vài chỗ chảy ra. Nó đau, đau lắm. Linh giật lấy con dao của 1 tên đàn em, tính đâm một nhát vào bụng nó.
– Này, Băng Băng. Cẩn thận.
Mạnh Hoàng vừa đuổi đến chỗ nó, thấy vậy, anh lao ra kéo nó sang một bên. Con dao của Linh xẹt ngang cánh tay anh.
Linh thấy vậy thì tức lắm, ra lệnh cho đàn em rút lui. Để lại nó đang nén đau loay hoay lo lắng cho Mạnh Hoàng.
Máu từ cánh tay Mạnh Hoàng chảy ra. Thế quái nào hai ngày nay nó cứ thấy máu mãi thế này? Nó vội đỡ anh dậy, đưa vào phòng y tế của trường.
ZzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzZ
– Sao Băng Băng đi lâu về thế kia? – Diệu Chi nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi
– Ừ nhỉ, hơi lâu rồi – Kiệt nhảy lên, mình mảy đẫm nước của hồ bơi.
Nghe tới đây thì hắn vớ lấy cái áo, chạy vụt đi. Trâm Anh cũng leo lên bờ chuẩn bị đi tìm nó.
Kotori to onaji iro
Nemurenu yoru ni
Hitori utau uta
Wataru kaze to issho ni
Omoi wo nosete tobu yo
Yoru no sora ni kagayaku
Tooi gin no tsuki
Yuube yume de saite ‘ta
Nobara to onaji iro
[Night Song – Tomoyo]
Hắn vừa chạy đi thì điện thoại của Diệu Chi rung lên. Là nó gọi…
– Chi à…! Tao và anh Hoàng về kí túc xá rồi. Mày nói mọi người về luôn nhé.
– Sao mày không nói sớm, làm tao lo muốn chết. Ok, tao và mọi người sẽ về liền.
Nó cúp máy rồi quay sang lo cho Mạnh Hoàng. Anh đã ngủ. Nó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, rồi cũng ngủ thiếp đi.
Về phần mấy người còn lại, chuẩn bị về kí túc xá thì gọi điện cho hắn.
It starts with one…
One thing,
I don’t know why,
It doesn’t even matter how hard you try,
Keep that in mind,
I designed this rhyme,
To explain in due time
[In the end – Linkin Park ]
Khổ nỗi gọi cho hắn thì nhạc chuông reo ầm ầm chỗ bàn. Hắn chạy đi mà không mang theo điện thoại.
Mọi người quay về kí túc xá và chờ hắn về, đây là cách duy nhất có thể làm lúc này.
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Hắn cứ chạy, chạy mãi. Tất cả mọi nơi trong trường hắn cũng đã tìm hết rồi. Đây là lần đầu tiên hắn lo lắng đến thế, lại là lo lắng cho một đứa con gái.
Trời mỗi lúc một tối. Từng giọt mồ hôi đua nhau chảy trên trán hắn.
“Con bé có thể đi đâu được cơ chứ? Còn Mạnh Hoàng đâu, Hoàng đi cùng với con bé cơ mà…” càng suy nghĩ hắn càng lo. Còn một chỗ duy nhất hắn chưa tìm – kí túc xá.
Hắn quyết định đến nơi cuối cùng ấy. Mặc dù cơ hội không cao. Trên đường về, hắn chú ý thấy những vệt máu đã khô trên nền sân. Tăng tốc chạy thật nhanh, là điều hắn làm được bây giờ.
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Cửa phòng 2, kí túc xá khu A…
Diệu Chi, Tuấn Kiệt và Trâm Anh đang đứng chết trân ngoài cửa. Chuyện gì đã xảy ra thế này. Đúng lúc đó hắn cùng vừa chạy tới.
– Mọi…người, thấy… Băng Băng chưa? Nhưng, có việc gì…mà đứng đây…thế? – hắn vừa thở vừa nói. Rồi nhìn vào trong phòng.
Cảnh tượng đập vào mắt quả là làm hắn nhói lòng. Nó đang nằm trên giường, Mạnh Hoàng ngồi nhìn nó nên không chú ý bên ngoài. Hai người họ, đang nắm tay [@@]
Hắn quay đi. Trong lòng khẽ nhói lên, một cái gì đó, đau lắm. Tuấn Kiệt cũng chạy theo. Trâm Anh và Diệu Chi thì bước luôn vào phòng.
– Hoàng, anh và con Băng… – Chi chỉ chỉ vào nó. Nhỏ đang rất bực
– Lúc anh tỉnh, thấy con bé ngủ gật, nên đỡ lên giường, chứ đâu phải con bé tự leo lên.
– Tay cậu… – Trâm Anh lo lắng nhìn Mạnh Hoàng.
– Tớ không sao…
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Trời đã tối. Ánh trăng vàng dịu dàng nhẹ buông lên những ánh sao. Trên mái khu kí túc xá có một cậu con trai đang nằm dài ra, mắt nhắm nghiền, có vẻ như không quan tâm đến chuyện xung quanh. Ngồi bên cạnh là một cậu con trai khác, khuôn mặt trẻ con đăm chiêu nhìn xa xăm.
– Thiên Du, mày… không sao chứ?
– Mày cứ yên tâm đi Tuấn Kiệt, tao không sao.
– Lúc chiều…
– Tao không sao.
Cụm từ “Tao không sao” lặp lại hai lần làm Kiệt nổi điên lên. Hắn thì làm sao giấu cậu được chuyện gì, cái vẻ bất cần đời này, khi cái vẻ ấy xuất hiện, là lúc hắn không ổn tí nào.
– Mày dẹp cái câu không sao đó đi thằng c.h.ó. Có gì mày cứ nói với tao chứ, hả? Tao biết mày buồn con bé Băng Băng, tao biết hết. Đừng có giấu tao. Sao mày ngốc quá vậy hả?
– Tao xin lỗi. Tao…thật sự…không ổn tí nào =((
Hắn ngồi dậy, nhìn đăm đăm lên bầu trời. Một giọt nước mắt chảy ra. Trước giờ, chỉ có duy nhất Tuấn Kiệt mới thấy được vẻ yếu đuối bên trong hắn. Ngoài sự lạnh lùng bất thường ra, thì hắn cũng đáng sợ, vì mọi người, không ai biết được cái sự ngốc nghếch bên trong hắn…
●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●
◎YiYuo◎
Đã in dấu dép.
P/s: không biết Yi có bị ném đá không chứ fic này Yi hành anh Thiên Du lắm ạ :v trải qua nhiều khó khăn thì Du với Băng mới đến được với nhau, vậy đi cho tềnh cổm sâu đậm :3