‘ Mình đang ở đâu đây, đầu đau quá. Mình nhớ rồi, có người dùng khăn tẩm gây mê mình. Họ muốn gì ở mình? Um…’ hai tay ôm đầu, Thiên Đình ngồi dậy, phát hiện mình đang trong một căn phòng, nơi này quả thật quá là âm u đi.
“ Đã tỉnh?” Nghiêm Phong ngồi trên chiếc ghế sofa, lặng nhìn cô gái trên giường. Từ lúc cô được mang tới đây sắc mặt vẫn nhăn như vậy. Trong khăn người của hắn chỉ tẩm thuốc ngủ, tại sao cô ấy lại có vẻ ngủ không yên.
“ Um, tôi đang ở đâu?” Thiên Đình ngước nhìn Nghiêm Phong trên ghế. Hắn là con lai, có lẽ là Việt-Pháp, tóc hắn đen dày phủ qua tai, bên dưới chân mày là đôi mắt lạnh băng. Đôi mắt ấy đang nhìn chăm chăm vào cô, cô nhớ là cô không hề quen hắn a.
Sau lưng hắn có thêm hai người, một người gương mặt trầm tĩnh, còn một người thì gương mặt khá baby. Cả ba người bọn hắn đều là cực phẩm. Thấy cô đưa mắt nhìn Nghiêm Phong, người trầm tĩnh lên giọng trả lời.
“ Đang ở Pari.” Cô trông không giống như đang sợ hãi. Vẽ mặt bình tĩnh, trong mắt không một chút gợn sóng ngoài một chút ngạc nhiên.
“ Pari, Pháp? Sao tôi lại ở đây.” Bọn họ rốt cuộc cần gì ở mình mà mang mình đến tận Pháp, hơn nữa sao bon họ có thể đưa mình ra nước ngoài mà không cần hộ chiếu. Xem ra bọn họ không hề đơn giản.
“ Cô không sợ.” Giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng. Thiên Đình thoáng rùng mình đưa mắt lần nữa về phía Nghiêm Phong.
“ Tôi sợ anh sẽ thả tôi đi sao?” Nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Phong, Thiên Đình sẵn giọng trả lời. Giờ phút này có sợ cũng vô ích, cái giá cuối cùng thì cũng chỉ là cái chết.
“ Sẽ không.” Nghiêm Phong vẫn tiếc chữ như tiếc vàng.
“ Nếu đã như vậy còn hỏi làm gì. Anh muốn gì ở tôi?
“ Cô rất bình tĩnh. Tôi muốn sợi dây chuyền trên cổ cô.” Thấy cô đôi co với lão đại, Thiên không còn cách nào khác phải nói sơ sơ tình hình với cô gái. Nãy giờ anh cũng đã đánh giá cô khá kĩ lưỡng, cô không giống những cô gái khác. Nếu không phải la hét, hoảng sợ thì ít nhất cũng dùng mỹ nhân kế để leo lên giường lão đại.
“ Anh muốn gì ở sợi dây chuyền? Tôi tin anh không thiếu ngọc hay đá.” Thiên Đình đưa mắt nhìn về phía người trầm tĩnh. Hắn từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm cô.
“ Thông minh! Phải trên sợi dây có một vài thông tin mật mà chúng tôi cần.” Thiên thấy cô hiểu chuyện cũng không ngại nói thẳng.
“ Sợi dây chuyền này là quà tặng của tôi, không thể đưa người ngoài được.” Món quà này là của anh trai Chi Chi tặng cô, sao có thể chứa những thông tin mật được. Dù sao cô cũng là bạn thân của Chi Chi, cô không tin anh trai của cô ấy có ý định muốn đưa cô ra làm vật giao hàng.
“ Tôi chỉ cần thông tin trên sợi dây, làm xong sẽ trả nguyên vẹn cho cô.”
“ Tôi không đưa sẽ yên thân ra khỏi đây sao?” Nói xong Thiên Đình đưa tay lên chiếc vòng cổ, mò tìm một hồi cũng tìm ra được cái chốt. Khẩy nhẹ một cái, xoay trài hai vòng xoay phải ba vòng, nghe ‘ cạch’ một cái, sợi dây chuyền được tháo ra.
Dù sao cũng không yên thân nếu không đưa ra sợi dây chuyền, chi bằng cô đưa sớm để bọn họ xử lý cho xong. Với lại cô cần sớm về Việt Nam cô có việc phải làm cho sáng tỏ.
“ Cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cho người đọc mã, sớm trả lại cho cô.” Nghiêm Phong nói xong cùng hai người sau lưng bước ra khỏi phòng. Gần ra khỏi phòng anh chàng có gương mặt baby quay lại nhìn cô rồi nói một câu.
“ Đây không phải phòng giam, cô có thể đi ra ngoài nhưng chỉ trong địa phận của bản doanh. Tới bữa sẽ có người đưa cô đi ăn cơm.” Nói xong hắn nhìn cô một chút rồi mới đi ra khỏi phòng.
Còn lại một mình trong phòng, Thiên Đình mới đem mọi chuyện sâu chuỗi lại với nhau. Rốt cuộc anh trai Chi Chi đưa nhầm quà, mấy tên này bắt nhầm người hay còn có bí mật nào khác. Nghĩ ngợi xong cô thở dài, cho dù cô có đoán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Thiên Đình bước chân xuống giường, trên người cô vẫn là bộ đồng phục của quán café. Xem ra bọn họ cũng không đến nổi nào. Đưa mắt nhìn lại đầu giường có vài bộ đồ được xếp sẵn, có lẽ chuẩn bị cho cô. Trên đó mọi thứ đều đầy đủ quần áo, khăn tắm, bàn chải, sữa tắm, sữa rữa mặt và cả nội y nữa. Cầm bộ nội y trên tay, số đo trùng khớp với mình cô không khỏi có chút ửng hồng. Lấy thêm một cái áo phông cùng quần đùi và những đồ cần thiết rồi bước về phía phòng tắm.
“ Đã tỉnh?” Nghiêm Phong ngồi trên chiếc ghế sofa, lặng nhìn cô gái trên giường. Từ lúc cô được mang tới đây sắc mặt vẫn nhăn như vậy. Trong khăn người của hắn chỉ tẩm thuốc ngủ, tại sao cô ấy lại có vẻ ngủ không yên.
“ Um, tôi đang ở đâu?” Thiên Đình ngước nhìn Nghiêm Phong trên ghế. Hắn là con lai, có lẽ là Việt-Pháp, tóc hắn đen dày phủ qua tai, bên dưới chân mày là đôi mắt lạnh băng. Đôi mắt ấy đang nhìn chăm chăm vào cô, cô nhớ là cô không hề quen hắn a.
Sau lưng hắn có thêm hai người, một người gương mặt trầm tĩnh, còn một người thì gương mặt khá baby. Cả ba người bọn hắn đều là cực phẩm. Thấy cô đưa mắt nhìn Nghiêm Phong, người trầm tĩnh lên giọng trả lời.
“ Đang ở Pari.” Cô trông không giống như đang sợ hãi. Vẽ mặt bình tĩnh, trong mắt không một chút gợn sóng ngoài một chút ngạc nhiên.
“ Pari, Pháp? Sao tôi lại ở đây.” Bọn họ rốt cuộc cần gì ở mình mà mang mình đến tận Pháp, hơn nữa sao bon họ có thể đưa mình ra nước ngoài mà không cần hộ chiếu. Xem ra bọn họ không hề đơn giản.
“ Cô không sợ.” Giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng. Thiên Đình thoáng rùng mình đưa mắt lần nữa về phía Nghiêm Phong.
“ Tôi sợ anh sẽ thả tôi đi sao?” Nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Phong, Thiên Đình sẵn giọng trả lời. Giờ phút này có sợ cũng vô ích, cái giá cuối cùng thì cũng chỉ là cái chết.
“ Sẽ không.” Nghiêm Phong vẫn tiếc chữ như tiếc vàng.
“ Nếu đã như vậy còn hỏi làm gì. Anh muốn gì ở tôi?
“ Cô rất bình tĩnh. Tôi muốn sợi dây chuyền trên cổ cô.” Thấy cô đôi co với lão đại, Thiên không còn cách nào khác phải nói sơ sơ tình hình với cô gái. Nãy giờ anh cũng đã đánh giá cô khá kĩ lưỡng, cô không giống những cô gái khác. Nếu không phải la hét, hoảng sợ thì ít nhất cũng dùng mỹ nhân kế để leo lên giường lão đại.
“ Anh muốn gì ở sợi dây chuyền? Tôi tin anh không thiếu ngọc hay đá.” Thiên Đình đưa mắt nhìn về phía người trầm tĩnh. Hắn từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm cô.
“ Thông minh! Phải trên sợi dây có một vài thông tin mật mà chúng tôi cần.” Thiên thấy cô hiểu chuyện cũng không ngại nói thẳng.
“ Sợi dây chuyền này là quà tặng của tôi, không thể đưa người ngoài được.” Món quà này là của anh trai Chi Chi tặng cô, sao có thể chứa những thông tin mật được. Dù sao cô cũng là bạn thân của Chi Chi, cô không tin anh trai của cô ấy có ý định muốn đưa cô ra làm vật giao hàng.
“ Tôi chỉ cần thông tin trên sợi dây, làm xong sẽ trả nguyên vẹn cho cô.”
“ Tôi không đưa sẽ yên thân ra khỏi đây sao?” Nói xong Thiên Đình đưa tay lên chiếc vòng cổ, mò tìm một hồi cũng tìm ra được cái chốt. Khẩy nhẹ một cái, xoay trài hai vòng xoay phải ba vòng, nghe ‘ cạch’ một cái, sợi dây chuyền được tháo ra.
Dù sao cũng không yên thân nếu không đưa ra sợi dây chuyền, chi bằng cô đưa sớm để bọn họ xử lý cho xong. Với lại cô cần sớm về Việt Nam cô có việc phải làm cho sáng tỏ.
“ Cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cho người đọc mã, sớm trả lại cho cô.” Nghiêm Phong nói xong cùng hai người sau lưng bước ra khỏi phòng. Gần ra khỏi phòng anh chàng có gương mặt baby quay lại nhìn cô rồi nói một câu.
“ Đây không phải phòng giam, cô có thể đi ra ngoài nhưng chỉ trong địa phận của bản doanh. Tới bữa sẽ có người đưa cô đi ăn cơm.” Nói xong hắn nhìn cô một chút rồi mới đi ra khỏi phòng.
Còn lại một mình trong phòng, Thiên Đình mới đem mọi chuyện sâu chuỗi lại với nhau. Rốt cuộc anh trai Chi Chi đưa nhầm quà, mấy tên này bắt nhầm người hay còn có bí mật nào khác. Nghĩ ngợi xong cô thở dài, cho dù cô có đoán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Thiên Đình bước chân xuống giường, trên người cô vẫn là bộ đồng phục của quán café. Xem ra bọn họ cũng không đến nổi nào. Đưa mắt nhìn lại đầu giường có vài bộ đồ được xếp sẵn, có lẽ chuẩn bị cho cô. Trên đó mọi thứ đều đầy đủ quần áo, khăn tắm, bàn chải, sữa tắm, sữa rữa mặt và cả nội y nữa. Cầm bộ nội y trên tay, số đo trùng khớp với mình cô không khỏi có chút ửng hồng. Lấy thêm một cái áo phông cùng quần đùi và những đồ cần thiết rồi bước về phía phòng tắm.