Jam là một người Đức du học tại Mỹ, cô tình cờ gặp Lập Hằng trong một cuộc giao lưu thương mại. Khi đó cô vẫn là sinh viên của trường đại học Harvard, kể từ lần gặp đó cô đã là người của anh. Sau khi tốt nghiệp, cô dốc hết sức mình trợ giúp anh trong công việc. Cố gắng trở thành một người phụ nữ phóng đãng ở trên giường để anh hài lòng về mình.
Nhưng ngàn vạn lần cô không ngờ được, anh lại chưa hề yêu cô, cho dù bao nhiêu năm nay vẫn là cô bên anh. Trong lòng anh có người, cô biết, hơn nữa cô cũng có mặt trong khoảng khắc anh phát hiện ra cô ta.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy trong đáy mặt lạnh băng của anh có nét ôn nhu. Điều đó chưa từng có khi anh nhìn bất kì ai. Nếu trước kia, cô sẽ tự nguyện tin rằng đối với ai anh cũng lạnh băng như vậy chứ không phải riêng gì cô. Nhưng từ khi thấy ánh mắt đó, cô nhận ra rằng, không phải anh không biết ôn nhu, mà chẳng qua điều ấy chỉ xãy ra đối với cô gái ấy.
Cô ghen tị! Chính xác là cô thấy bất công. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Trong lòng cô chỉ luôn có anh, luôn vì anh mà nổ lực hết mình. Tất cả mọi thứ cô đều cho anh, cả năng lực lẫn tuổi thanh xuân của mình. Nhưng chẳng lẽ những điều đó chưa đủ hay sao.
Mặc dù bất mãn nhưng cô vẫn bên anh. Sau đó, cô phát hiện ra rằng, anh không tiếp cận cô gái đó mà chỉ đứng tư xa quan sát, tìm hiểu về cô. Thế nên cô cho rằng đây chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng cô lại quên rằng những thứ được cất giữ càng sâu trong lòng lại càng quan trọng.
Kế hoạch của cô quả thật cũng rất là đơn giản, cô vốn là người thân cận của anh nên chuyện sắp xếp để đưa hai sợi dây chuyền về tay mình là một chuyện vô cùng dễ dàng. Công việc sắp xếp người giao hàng không thuộc chức trách của cô, nhưng một công đôi việc lại không mất sức sao cô lại không làm.
Cô vốn nghĩ Lập Hằng sớm quên đi cô gái kia, không nghĩ anh lại có ý định công bố sự hiện diện của mình. Để tặng quà cho cô ta, anh bỏ mọi công việc cả ngày cầm bản thiết kế trang sức hết ngắm rồi sửa. Cô ta là cái gì mà cô phải ôm đồn tất cả công việc chỉ để anh có thời gian thiết kế cái dây chuyền chết tiệt kia. Bởi vậy cô có ý xen chân vào sắp xếp mọi chuyện. Mọi chuyện xãy ra ở Hongkong là do cô động tay động chân, mục đích chính là để anh tránh xa cái tiệc sinh nhật của cô ta, buộc lòng anh phải nhờ người đem quà tặng cho cô ta.
Trong khi cô vừa đem hai sợi dây chuyền tráo cho nhau chưa kịp sắp xếp cho người đem đi thì Lập Chi Chi đột nhiên bước vào. Chi Chi vốn không biết anh mình không có ở Việt Nam nên cố ý đến để rủ anh đi đón Thiên Đình. Bất ngờ mở cửa bước vào không gặp được anh, nhưng phát hiện ra cô thư kí của anh đang cầm một sợi dây chuyền, là sợi mà tình cờ Chi Chi biết được anh mình tự thiết kế cho Thiên Đình. Sau khi biết anh không thể quay trở về cô liền hiểu anh nhờ người gửi qua cho Thiên Đình nên cô cầm luôn sợi dây về.
Mà điều này nằm ngoài dự tính của Jam, khiến cô không kịp trở tay. Lại gặp người bên giao hàng hối nói đưa sợi dây chuyền, cô lo sắp xếp bên này mà quên mất sợi dây chuyền trong tay Thiên Đình. Bây giờ thì chính thức đã trễ rồi.
Nhưng ngàn vạn lần cô không ngờ được, anh lại chưa hề yêu cô, cho dù bao nhiêu năm nay vẫn là cô bên anh. Trong lòng anh có người, cô biết, hơn nữa cô cũng có mặt trong khoảng khắc anh phát hiện ra cô ta.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy trong đáy mặt lạnh băng của anh có nét ôn nhu. Điều đó chưa từng có khi anh nhìn bất kì ai. Nếu trước kia, cô sẽ tự nguyện tin rằng đối với ai anh cũng lạnh băng như vậy chứ không phải riêng gì cô. Nhưng từ khi thấy ánh mắt đó, cô nhận ra rằng, không phải anh không biết ôn nhu, mà chẳng qua điều ấy chỉ xãy ra đối với cô gái ấy.
Cô ghen tị! Chính xác là cô thấy bất công. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Trong lòng cô chỉ luôn có anh, luôn vì anh mà nổ lực hết mình. Tất cả mọi thứ cô đều cho anh, cả năng lực lẫn tuổi thanh xuân của mình. Nhưng chẳng lẽ những điều đó chưa đủ hay sao.
Mặc dù bất mãn nhưng cô vẫn bên anh. Sau đó, cô phát hiện ra rằng, anh không tiếp cận cô gái đó mà chỉ đứng tư xa quan sát, tìm hiểu về cô. Thế nên cô cho rằng đây chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng cô lại quên rằng những thứ được cất giữ càng sâu trong lòng lại càng quan trọng.
Kế hoạch của cô quả thật cũng rất là đơn giản, cô vốn là người thân cận của anh nên chuyện sắp xếp để đưa hai sợi dây chuyền về tay mình là một chuyện vô cùng dễ dàng. Công việc sắp xếp người giao hàng không thuộc chức trách của cô, nhưng một công đôi việc lại không mất sức sao cô lại không làm.
Cô vốn nghĩ Lập Hằng sớm quên đi cô gái kia, không nghĩ anh lại có ý định công bố sự hiện diện của mình. Để tặng quà cho cô ta, anh bỏ mọi công việc cả ngày cầm bản thiết kế trang sức hết ngắm rồi sửa. Cô ta là cái gì mà cô phải ôm đồn tất cả công việc chỉ để anh có thời gian thiết kế cái dây chuyền chết tiệt kia. Bởi vậy cô có ý xen chân vào sắp xếp mọi chuyện. Mọi chuyện xãy ra ở Hongkong là do cô động tay động chân, mục đích chính là để anh tránh xa cái tiệc sinh nhật của cô ta, buộc lòng anh phải nhờ người đem quà tặng cho cô ta.
Trong khi cô vừa đem hai sợi dây chuyền tráo cho nhau chưa kịp sắp xếp cho người đem đi thì Lập Chi Chi đột nhiên bước vào. Chi Chi vốn không biết anh mình không có ở Việt Nam nên cố ý đến để rủ anh đi đón Thiên Đình. Bất ngờ mở cửa bước vào không gặp được anh, nhưng phát hiện ra cô thư kí của anh đang cầm một sợi dây chuyền, là sợi mà tình cờ Chi Chi biết được anh mình tự thiết kế cho Thiên Đình. Sau khi biết anh không thể quay trở về cô liền hiểu anh nhờ người gửi qua cho Thiên Đình nên cô cầm luôn sợi dây về.
Mà điều này nằm ngoài dự tính của Jam, khiến cô không kịp trở tay. Lại gặp người bên giao hàng hối nói đưa sợi dây chuyền, cô lo sắp xếp bên này mà quên mất sợi dây chuyền trong tay Thiên Đình. Bây giờ thì chính thức đã trễ rồi.