Khi Jonh quay trở về phòng VIP anh liền cảm nhận được không khí quái lạ trong này. Anh thật sự thắc mắc đấy, chẳng lẽ Nghiêm lại thua sao. Không thể nào, thà nói Sao Hỏa sắp rơi trúng Trái Đất còn dễ tin hơn chuyện này. Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
“ Nghiêm, sòng bài này quả nhiên chất lượng nha! Nếu lần sau có cơ hội …” Jonh chưa kịp nói hết câu đã phải tập trung tinh thần né tránh cú đấm của Nghiêm. ‘ Ôi trời! Hôm nay hắn động kinh sao, đã có được thị trường Đông Nam Á mà vẫn còn muốn đánh người sao?’
“ Hey! Nghiêm, ngươi bị động kinh à?” Đùa à, thân thủ của hắn mặc dù cũng là cao thủ nhưng sao so lại với anh ta được. Này làm ơn đi, có ai nói cho tôi biết được chuyện gì đang xãy ra hay không. Hắn đã né hơn mười chiêu rồi, không biết có thể tránh thêm được chiêu nào nữa không.
Liên tục hai cú đấm tới tấp vào ngực và cú đá song phi trúng cầm, John quả nhiên đã tới điểm cực hạn. Nghiêm Phong ra đòn xong coi như lửa giận đã giảm đi được nửa, hắn bước đến sofa lấy chiếc áo vest rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
“ Hey! Đừng giỡn chứ đánh người ta thương tích đầy mình rồi xoay người bỏ đi là sao?” John ấm ức từ trên mặt đất bò dậy, tên này ra tay độc thật đấy.
“ John đến giờ này mà anh còn không biết vì sao lão đại bực mình sao ? Chẳng phải ngày thường anh thông minh lắm sao?” Thiên đứng kế bên tốt bụng chìa tay ra cho John lấy đà đứng lên, kèm theo một nụ cười mỉa mai.
“ Sao thế không phải là Nghiêm thua thật đấy chứ ?” John đứng hẳn lên, phủ bụi trên người rồi cất bước theo Thiên ra ngoài. Tên này quả nhiên chẳng có trái tim, đánh người ta xong bỏ đi một mạch vậy đấy. Cũng chẳng thèm chờ, thật uổng công mình đã đem cơ hội chiếm Đông Nam Á mà chỉ tốn thời gian chơi một ván bài cho hắn ta.
“ Anh nghĩ hắn có cơ hội thắng lão đại ?” Thiên đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn ‘ Con người này cũng thật là. Hết chuyện cho hắn liên tưởng rồi sao?’
“ Thế sao hắn còn động kinh. Kỳ này ta phải đòi cả vốn lẫn lời mới được.”
“ Ngươi nên chuẩn bị quan tài đi là vừa.” Kiệt bên cạnh tốt bụng chen vào một câu cảnh báo. John đưa con mắt khó hiểu xoay qua nhìn Kiêt. ‘ không đùa chứ hắn lập công cơ mà sao lại muốn xử trảm hắn’.
“ John lão đại, Nghiêm lão đại thắng ván bài nhưng thị trường Đông Nam Á vẫn chưa chiếm được.” Một thuộc hạ của John đi sau lưng tiến lên giải thích rõ cho lão đại của mình nắm rõ tình hình. John nhíu mày nhìn hắn.
“ Nhờ phúc của ông mà bên giờ toàn bộ hệ thống định vị và tìm kiếm đang loạn lên hết kia kìa. Muốn chiếm được thi trường này phải kiếm bằng được một cô gái.” Kiệt tiếp lời tên thuộc hạ giải thích rõ cho John hiểu tình hình.
“ Tóm lại, trong tuần phải kiếm bằng được cô gái đó. CMN, có vậy cũng ra tay đánh người.” John hiểu rõ tình hình lại càng tức, không phải chỉ là kiếm người thôi sao. Đối với Nghiêm Phong mà nói kiếm một người có khó gì.
“ Lạy ngươi! Tp.HCM có biết bao nhiêu người nhóm máu AB, thêm đó chúng ta lại không biết mặt dây chuyên kia như thế nào. Chưa nói đến giả sử cô gái đó không đeo trên người mà để ở nhà thì sao. MN, bối cảnh đặc biệt thế nào là đặc biệt, con chủ tịch hay thiên kim, MK, ăn mày cũng là bối cảnh đặc biệt đấy thôi…” John ngớ người nghe Thiên tuôn một tràng, tên này hiếm khi nói tục nha, xem ra hắn cũng muốn nỗi điên rồi.
“ John lão đại, phiền người nhanh chân một chút. Lão đại chúng tôi đang ngồi chờ trong xe” Tên tài xế tiến về phía bọn John đang nói chuyện, kéo John về hiện tại.
“Bập” Sau tiếng đóng của, xe liền khởi động rời khỏi Venentian Macao. Trong xe rõ ràng là có hệ thống điều hòa nha, sao mà lại lạnh thế này. John nheo mắt nhìn về hướng đối diện, hắn rõ ràng là không có nhìn ta a, sao ta lại có cảm giác ánh mắt kia như đang muốn hướng về ta mà chém cho hả dạ.
“ Nghiêm, hồi nãy ngươi ra tay thật là ác nha, người ta sắp thở không nổi rồi.” John giơ tay ôm ngực, nhước nhìn bộ mặt chán ghét của Nghiêm Phong thì thở phào, chỉ có khi chán ghét thì hắn mới mau điều anh đi chỗ khác. Bây giờ tâm tình hắn không tốt, ở chung một chỗ với hắn là một sai lầm chí mạng.
“Hừ!” Nghiêm Phong hừ một tiếng rồi tiếp tục phóng tầm mắt ra bên ngoài của số. Trong xe, Kiệt và Thiên nén cười thầm nghĩ ‘ John lão đại thật không biết nên nói rằng anh thông minh hay là quá ngu ngốc đây.’
John đương nhiên hiểu bọn họ đang nghĩ gì, nhưng tâm trí anh giờ còn hơi đâu mà lo mấy chuyện nhảm nhí đó, bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
“ Nghiêm, kì này cậu muốn xử sao?”
“ Cho anh một tuần phối hợp với tổ định vị tìm cho ra cô gái ấy cho tôi”
“Nghiêm! Cậu thật quá đáng”
“ John lão đại nơi này giao lai cho anh hẹn tuần nữa tại Pari, máy bay đi Việt Nam đã sẵn sàng rồi.”
John xem ra không còn cơ hội để mà phản bác. “ Được rồi, tới VN thôi”.
“ Nghiêm, sòng bài này quả nhiên chất lượng nha! Nếu lần sau có cơ hội …” Jonh chưa kịp nói hết câu đã phải tập trung tinh thần né tránh cú đấm của Nghiêm. ‘ Ôi trời! Hôm nay hắn động kinh sao, đã có được thị trường Đông Nam Á mà vẫn còn muốn đánh người sao?’
“ Hey! Nghiêm, ngươi bị động kinh à?” Đùa à, thân thủ của hắn mặc dù cũng là cao thủ nhưng sao so lại với anh ta được. Này làm ơn đi, có ai nói cho tôi biết được chuyện gì đang xãy ra hay không. Hắn đã né hơn mười chiêu rồi, không biết có thể tránh thêm được chiêu nào nữa không.
Liên tục hai cú đấm tới tấp vào ngực và cú đá song phi trúng cầm, John quả nhiên đã tới điểm cực hạn. Nghiêm Phong ra đòn xong coi như lửa giận đã giảm đi được nửa, hắn bước đến sofa lấy chiếc áo vest rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
“ Hey! Đừng giỡn chứ đánh người ta thương tích đầy mình rồi xoay người bỏ đi là sao?” John ấm ức từ trên mặt đất bò dậy, tên này ra tay độc thật đấy.
“ John đến giờ này mà anh còn không biết vì sao lão đại bực mình sao ? Chẳng phải ngày thường anh thông minh lắm sao?” Thiên đứng kế bên tốt bụng chìa tay ra cho John lấy đà đứng lên, kèm theo một nụ cười mỉa mai.
“ Sao thế không phải là Nghiêm thua thật đấy chứ ?” John đứng hẳn lên, phủ bụi trên người rồi cất bước theo Thiên ra ngoài. Tên này quả nhiên chẳng có trái tim, đánh người ta xong bỏ đi một mạch vậy đấy. Cũng chẳng thèm chờ, thật uổng công mình đã đem cơ hội chiếm Đông Nam Á mà chỉ tốn thời gian chơi một ván bài cho hắn ta.
“ Anh nghĩ hắn có cơ hội thắng lão đại ?” Thiên đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn ‘ Con người này cũng thật là. Hết chuyện cho hắn liên tưởng rồi sao?’
“ Thế sao hắn còn động kinh. Kỳ này ta phải đòi cả vốn lẫn lời mới được.”
“ Ngươi nên chuẩn bị quan tài đi là vừa.” Kiệt bên cạnh tốt bụng chen vào một câu cảnh báo. John đưa con mắt khó hiểu xoay qua nhìn Kiêt. ‘ không đùa chứ hắn lập công cơ mà sao lại muốn xử trảm hắn’.
“ John lão đại, Nghiêm lão đại thắng ván bài nhưng thị trường Đông Nam Á vẫn chưa chiếm được.” Một thuộc hạ của John đi sau lưng tiến lên giải thích rõ cho lão đại của mình nắm rõ tình hình. John nhíu mày nhìn hắn.
“ Nhờ phúc của ông mà bên giờ toàn bộ hệ thống định vị và tìm kiếm đang loạn lên hết kia kìa. Muốn chiếm được thi trường này phải kiếm bằng được một cô gái.” Kiệt tiếp lời tên thuộc hạ giải thích rõ cho John hiểu tình hình.
“ Tóm lại, trong tuần phải kiếm bằng được cô gái đó. CMN, có vậy cũng ra tay đánh người.” John hiểu rõ tình hình lại càng tức, không phải chỉ là kiếm người thôi sao. Đối với Nghiêm Phong mà nói kiếm một người có khó gì.
“ Lạy ngươi! Tp.HCM có biết bao nhiêu người nhóm máu AB, thêm đó chúng ta lại không biết mặt dây chuyên kia như thế nào. Chưa nói đến giả sử cô gái đó không đeo trên người mà để ở nhà thì sao. MN, bối cảnh đặc biệt thế nào là đặc biệt, con chủ tịch hay thiên kim, MK, ăn mày cũng là bối cảnh đặc biệt đấy thôi…” John ngớ người nghe Thiên tuôn một tràng, tên này hiếm khi nói tục nha, xem ra hắn cũng muốn nỗi điên rồi.
“ John lão đại, phiền người nhanh chân một chút. Lão đại chúng tôi đang ngồi chờ trong xe” Tên tài xế tiến về phía bọn John đang nói chuyện, kéo John về hiện tại.
“Bập” Sau tiếng đóng của, xe liền khởi động rời khỏi Venentian Macao. Trong xe rõ ràng là có hệ thống điều hòa nha, sao mà lại lạnh thế này. John nheo mắt nhìn về hướng đối diện, hắn rõ ràng là không có nhìn ta a, sao ta lại có cảm giác ánh mắt kia như đang muốn hướng về ta mà chém cho hả dạ.
“ Nghiêm, hồi nãy ngươi ra tay thật là ác nha, người ta sắp thở không nổi rồi.” John giơ tay ôm ngực, nhước nhìn bộ mặt chán ghét của Nghiêm Phong thì thở phào, chỉ có khi chán ghét thì hắn mới mau điều anh đi chỗ khác. Bây giờ tâm tình hắn không tốt, ở chung một chỗ với hắn là một sai lầm chí mạng.
“Hừ!” Nghiêm Phong hừ một tiếng rồi tiếp tục phóng tầm mắt ra bên ngoài của số. Trong xe, Kiệt và Thiên nén cười thầm nghĩ ‘ John lão đại thật không biết nên nói rằng anh thông minh hay là quá ngu ngốc đây.’
John đương nhiên hiểu bọn họ đang nghĩ gì, nhưng tâm trí anh giờ còn hơi đâu mà lo mấy chuyện nhảm nhí đó, bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
“ Nghiêm, kì này cậu muốn xử sao?”
“ Cho anh một tuần phối hợp với tổ định vị tìm cho ra cô gái ấy cho tôi”
“Nghiêm! Cậu thật quá đáng”
“ John lão đại nơi này giao lai cho anh hẹn tuần nữa tại Pari, máy bay đi Việt Nam đã sẵn sàng rồi.”
John xem ra không còn cơ hội để mà phản bác. “ Được rồi, tới VN thôi”.