Ba ngày rồi, đã ba ngày rồi cô chưa ngủ. Quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm, ngay cả phấn cũng không thể che khuất được rồi.
“ Thiên Đình con sao vậy, không thoải mái sao? Con mất ngủ?” Má Lý lo lắng nhìn Thiên Đình, không chỉ bởi vì chủ nhân căn dặn, mà cũng vì bà thật sự quý mến cô gái này.
“ Con không sao, má Lý không cần lo cho con.” Thiên Đình mỉm cười nhìn má Lý, bà thật giống bà ngoại quá cố của cô.
“ Không sao thật sao? Được rồi không muốn má lo thì mau uống chén canh hạt sen này đi” Má Lý vừa thổi vừa đưa chén canh cho Thiên Đình.
Thiên Đình biết mình không thể cự tuyệt được bà, nên đành phải đem chén canh uống hết rồi bước lại phìa sofa ngồi xem phim. Đang xem, đột nhiên Thiên Đình cảm thấy mí mắt mình thật nặng, cô càng cố gắng mở ra thì nó lại càng sụp xuống. Chẳng mấy chốc, Thiên Đình ngã xuống sofa rồi ngủ thiếp đi.
Má Lý tay cầm chiếc chăn mỏng bước lại ghế sofa đắp cho Thiên Đình. Trong chén canh lúc nãy bà có bỏ một chút thuốc ngủ, ngay từ hôm đầu tiên bà đã phát hiện ra Thiên Đình không có ngủ , bà cứ ngỡ là do không quen giường nhưng ba ngày nay đều như vậy. Nếu không cho con bé ngủ, con bé sẽ kiệt sức mất.
Nhưng chỉ trong vòng chưa đầy năm phút sau, sắc mặt của Thiên Đình ngày càng trắng bệt, chân mày nhíu chặt lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Hai tay của Thiên Đình nắm chặt đến nổi móng tay cắm phập vào lòng bàn tay một dòng máu đỏ tươi chảy dài xuống cánh tay. Lúc đó có một người hầu tình cờ đi ngang qua phòng khách thấy vậy hốt hoảng kêu lên.
“ Quản gia! Quản gia, tiểu thư…”.
“ Tiểu thư, cô ấy thế nào?” Một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau khiến cô hầu gái càng hoảng loạn nói không ra lời.
“ Chủ nhân…tiểu thư…cô ấy…ghế sofa…cô ấy…”.
Nghe tới đây, sắc mặt của Nghiêm Phong đã sớm tối đen lại, không nói lời nào trực tiếp bước về phía phòng khách. Má Lý nghe tiếng gọi cũng vội vàng chạy xuống dưới phòng khách bắt gặp Nghiêm Phong vừa mới bước vào cửa, lại nhìn về phía ghế sofa.
“ Chủ nhân, ngài…Thiên Đình, con sao vậy. Thiên Đình…”. Má Lý tái mặt nhìn vào hình bóng bé nhỏ đang nằm ngủ trên ghế sofa.
“ Mạu gọi Ảnh, nhanh lên.” Nghiêm Phong không nói hai lời trực tiếp bước đên bế Thiên Đình theo hướng lên lầu mà đi. Không quay đầu phân phó cho Liệt luôn đứng sau lưng nảy giờ cho gọi Ảnh. Ảnh không chỉ là một trong những thuộc hạ thân cận cũng là bác sĩ tư của Nghiêm Phong.
…
Trên chiếc giường màu hổ phách, Thiên Đình vẫn không hề yên giấc mặc dù Ảnh đã tiêm cho cô một mũi an thần. Nhưng xem ra cô không đỡ đi mà có dấu hiệu nặng hơn. Trong phòng cô hiên tại có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chăm chăm vào cô.
“ Lão đại, cô ấy không phải bệnh mà là đang gặp ác mộng. Đây là do tâm lý của cô ấy, cô ấy sợ ngủ sâu cho nên càng ngủ sâu thì ác mộng của cô ấy àng ác liệt. Phải tìm cách gọi cô ấy dậy, nếu để nặng quá có thể dẫn đến tinh trạng chết lâm sàng.” Ảnh nhíu chân mày giải thích cho lão đại. Sắc mặt của lão đại bây giờ so với màu đen còn tối hơn. Tất cả người hầu cùng với quản gia đang bị quỳ bên ngoài phòng của Thiên Đình. Xem ra lần này lão đại tức giận không ít ngay cả má Lý cũng không thoát khỏi sự khiển trách.
“ Mẹ …đừng đi, đừng bỏ Thiên Đình mà…mẹ.”
“ Đi đi…ông cút đi…bà tránh xa tôi ra…”
“ Bà ngoại… cứu Đình Đình đi…mang Đình Đình lên thiên đàng với…”
Trên giường Thiên Đình bắt đầu mê sảng, lúc nhỏ giọng nỉ non, lúc cao giọng quát tháo. Gương mặt vẫn tái xanh, vết thương trên tay vừa được băng bó lại tiếp tục bị nứt ra chảy máu.
“ Anh tiểu Phong…tiểu Phong, Thiên Nhi không muốn quên anh…tiểu Phong.”
Nghiêm Phong sắc mặt tái nhợt, bước nhanh ngồi xuống trên giường của Thiên Đình nắm lấy cánh tay trắng nõn đang giơ lên loạn xạ, tay còn lại lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Thiên Đình. Trên gương mặt biểu thị đầy vẻ thương xót có chút vui mừng lại có chút sủng nịnh. Sủng nịnh!? Phải, chính xác là sủng nịnh.
“ Thiên Nhi, bé cưng…”. Nếu giây trước là mọi người sửng sốt thì giây tiếp theo chính là chết đứng. OMG, lão đại bọn họ từ bao giờ biết dịu dàng mà sủng nịnh với người khác vậy, còn nữa lại là cô gái mới biết được cách đây ba ngày.
“ Anh tiểu Phong, Thiên Nhi không muốn quên…nhớ, rất nhớ…oa, mẹ đừng bắt con quên…oa, tiểu Phong cứu em…cứu em…không muốn quên…” Thiên Đình không biết sức lực ở đâu ra nắm chặt bàn tay của Nghiêm Phong, kéo anh ngã xuống bên người mình rồi xoay người qua ôm chặt anh.
Tất cả mọi người trong phòng ai cũng mắt chữ A mồn chữ O. Ôi trời! Chuyện gì đang xãy ra vậy nè. Thiên Đình cư nhiên lại có sức mà kéo lão đại xuống bên mình. Mà lão đại không chỉ để yên cho cô kéo mà còn chỉnh tư thế để cô dễ dàng ôm mình, trên mặt là nụ cười đầy cưng chiều. Lão đại nhà chúng ta biết cười…
“ Không cần quên, anh ở đây với em.” Nghiêm Phông chẳng để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, toàn bộ tâm tư của anh gắn chặt trên người của Thiên Đình. Cả người anh nằm nghiêng qua để mặt cô áp sát lồng ngực của anh, một tay nắm chặt tay cô tay còn lại vòng qua vỗ lưng dỗ cô ngủ.
Bất quá chỉ trong vòng chưa đầy hai phút, Thiên Đình đã yên lặng đi vào giấc ngủ. Nếu không phải từng tiếp xúc qua cô mọi người sẽ liền cho rằng cô còn cố ý dụ dỗ lão đại.
Mọi người bất động ngồi nhìn chăm chăm vào Thiên Đình, đã mười lăm phút trôi qua, Thiên Đình cũng không có dấu hiệu tỉnh lại làm cho mọi người vừa mừng vừa lo. Ai cũng giơ mắt lên nhìn Ảnh.
“ Cô ấy ngủ rồi chỉ cần đủ giấc tự động sẽ tỉnh dậy.” Ảnh nhún vai trả lời rồi thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng. Mọi người dần dần bước ra ngoài trong phòng chỉ còn lại Nghiêm Phong cùng Thiên Đình. Nghiêm Phong đưa tay gạt những sợi tóc xõa ra vén qua bên mang tai. Cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, hôm nay cô đã làm cho anh thật hoảng.
“ Bé cưng, cuối cùng em cũng đã trở về.”
“ Thiên Đình con sao vậy, không thoải mái sao? Con mất ngủ?” Má Lý lo lắng nhìn Thiên Đình, không chỉ bởi vì chủ nhân căn dặn, mà cũng vì bà thật sự quý mến cô gái này.
“ Con không sao, má Lý không cần lo cho con.” Thiên Đình mỉm cười nhìn má Lý, bà thật giống bà ngoại quá cố của cô.
“ Không sao thật sao? Được rồi không muốn má lo thì mau uống chén canh hạt sen này đi” Má Lý vừa thổi vừa đưa chén canh cho Thiên Đình.
Thiên Đình biết mình không thể cự tuyệt được bà, nên đành phải đem chén canh uống hết rồi bước lại phìa sofa ngồi xem phim. Đang xem, đột nhiên Thiên Đình cảm thấy mí mắt mình thật nặng, cô càng cố gắng mở ra thì nó lại càng sụp xuống. Chẳng mấy chốc, Thiên Đình ngã xuống sofa rồi ngủ thiếp đi.
Má Lý tay cầm chiếc chăn mỏng bước lại ghế sofa đắp cho Thiên Đình. Trong chén canh lúc nãy bà có bỏ một chút thuốc ngủ, ngay từ hôm đầu tiên bà đã phát hiện ra Thiên Đình không có ngủ , bà cứ ngỡ là do không quen giường nhưng ba ngày nay đều như vậy. Nếu không cho con bé ngủ, con bé sẽ kiệt sức mất.
Nhưng chỉ trong vòng chưa đầy năm phút sau, sắc mặt của Thiên Đình ngày càng trắng bệt, chân mày nhíu chặt lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Hai tay của Thiên Đình nắm chặt đến nổi móng tay cắm phập vào lòng bàn tay một dòng máu đỏ tươi chảy dài xuống cánh tay. Lúc đó có một người hầu tình cờ đi ngang qua phòng khách thấy vậy hốt hoảng kêu lên.
“ Quản gia! Quản gia, tiểu thư…”.
“ Tiểu thư, cô ấy thế nào?” Một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau khiến cô hầu gái càng hoảng loạn nói không ra lời.
“ Chủ nhân…tiểu thư…cô ấy…ghế sofa…cô ấy…”.
Nghe tới đây, sắc mặt của Nghiêm Phong đã sớm tối đen lại, không nói lời nào trực tiếp bước về phía phòng khách. Má Lý nghe tiếng gọi cũng vội vàng chạy xuống dưới phòng khách bắt gặp Nghiêm Phong vừa mới bước vào cửa, lại nhìn về phía ghế sofa.
“ Chủ nhân, ngài…Thiên Đình, con sao vậy. Thiên Đình…”. Má Lý tái mặt nhìn vào hình bóng bé nhỏ đang nằm ngủ trên ghế sofa.
“ Mạu gọi Ảnh, nhanh lên.” Nghiêm Phong không nói hai lời trực tiếp bước đên bế Thiên Đình theo hướng lên lầu mà đi. Không quay đầu phân phó cho Liệt luôn đứng sau lưng nảy giờ cho gọi Ảnh. Ảnh không chỉ là một trong những thuộc hạ thân cận cũng là bác sĩ tư của Nghiêm Phong.
…
Trên chiếc giường màu hổ phách, Thiên Đình vẫn không hề yên giấc mặc dù Ảnh đã tiêm cho cô một mũi an thần. Nhưng xem ra cô không đỡ đi mà có dấu hiệu nặng hơn. Trong phòng cô hiên tại có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chăm chăm vào cô.
“ Lão đại, cô ấy không phải bệnh mà là đang gặp ác mộng. Đây là do tâm lý của cô ấy, cô ấy sợ ngủ sâu cho nên càng ngủ sâu thì ác mộng của cô ấy àng ác liệt. Phải tìm cách gọi cô ấy dậy, nếu để nặng quá có thể dẫn đến tinh trạng chết lâm sàng.” Ảnh nhíu chân mày giải thích cho lão đại. Sắc mặt của lão đại bây giờ so với màu đen còn tối hơn. Tất cả người hầu cùng với quản gia đang bị quỳ bên ngoài phòng của Thiên Đình. Xem ra lần này lão đại tức giận không ít ngay cả má Lý cũng không thoát khỏi sự khiển trách.
“ Mẹ …đừng đi, đừng bỏ Thiên Đình mà…mẹ.”
“ Đi đi…ông cút đi…bà tránh xa tôi ra…”
“ Bà ngoại… cứu Đình Đình đi…mang Đình Đình lên thiên đàng với…”
Trên giường Thiên Đình bắt đầu mê sảng, lúc nhỏ giọng nỉ non, lúc cao giọng quát tháo. Gương mặt vẫn tái xanh, vết thương trên tay vừa được băng bó lại tiếp tục bị nứt ra chảy máu.
“ Anh tiểu Phong…tiểu Phong, Thiên Nhi không muốn quên anh…tiểu Phong.”
Nghiêm Phong sắc mặt tái nhợt, bước nhanh ngồi xuống trên giường của Thiên Đình nắm lấy cánh tay trắng nõn đang giơ lên loạn xạ, tay còn lại lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Thiên Đình. Trên gương mặt biểu thị đầy vẻ thương xót có chút vui mừng lại có chút sủng nịnh. Sủng nịnh!? Phải, chính xác là sủng nịnh.
“ Thiên Nhi, bé cưng…”. Nếu giây trước là mọi người sửng sốt thì giây tiếp theo chính là chết đứng. OMG, lão đại bọn họ từ bao giờ biết dịu dàng mà sủng nịnh với người khác vậy, còn nữa lại là cô gái mới biết được cách đây ba ngày.
“ Anh tiểu Phong, Thiên Nhi không muốn quên…nhớ, rất nhớ…oa, mẹ đừng bắt con quên…oa, tiểu Phong cứu em…cứu em…không muốn quên…” Thiên Đình không biết sức lực ở đâu ra nắm chặt bàn tay của Nghiêm Phong, kéo anh ngã xuống bên người mình rồi xoay người qua ôm chặt anh.
Tất cả mọi người trong phòng ai cũng mắt chữ A mồn chữ O. Ôi trời! Chuyện gì đang xãy ra vậy nè. Thiên Đình cư nhiên lại có sức mà kéo lão đại xuống bên mình. Mà lão đại không chỉ để yên cho cô kéo mà còn chỉnh tư thế để cô dễ dàng ôm mình, trên mặt là nụ cười đầy cưng chiều. Lão đại nhà chúng ta biết cười…
“ Không cần quên, anh ở đây với em.” Nghiêm Phông chẳng để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, toàn bộ tâm tư của anh gắn chặt trên người của Thiên Đình. Cả người anh nằm nghiêng qua để mặt cô áp sát lồng ngực của anh, một tay nắm chặt tay cô tay còn lại vòng qua vỗ lưng dỗ cô ngủ.
Bất quá chỉ trong vòng chưa đầy hai phút, Thiên Đình đã yên lặng đi vào giấc ngủ. Nếu không phải từng tiếp xúc qua cô mọi người sẽ liền cho rằng cô còn cố ý dụ dỗ lão đại.
Mọi người bất động ngồi nhìn chăm chăm vào Thiên Đình, đã mười lăm phút trôi qua, Thiên Đình cũng không có dấu hiệu tỉnh lại làm cho mọi người vừa mừng vừa lo. Ai cũng giơ mắt lên nhìn Ảnh.
“ Cô ấy ngủ rồi chỉ cần đủ giấc tự động sẽ tỉnh dậy.” Ảnh nhún vai trả lời rồi thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng. Mọi người dần dần bước ra ngoài trong phòng chỉ còn lại Nghiêm Phong cùng Thiên Đình. Nghiêm Phong đưa tay gạt những sợi tóc xõa ra vén qua bên mang tai. Cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, hôm nay cô đã làm cho anh thật hoảng.
“ Bé cưng, cuối cùng em cũng đã trở về.”