Khi John đến thì chỉ thấy Nghiêm Phong đang cầm laptop xem báo cáo tài chính. Còn ba tên kia thì mỗi người cầm cây súng trong tay lau chùi.
“ Nghiêm, Đình Đình về rồi đúng không? Cô ấy đâu tôi muốn gặp cô ấy.” Jonh cũng không khách khí trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.
“ Jonh lão đại, người đã quên sự việc ở Brazil một năm trước rồi sao. Chẳng lẽ lần này người muốn xuống Bắc Băng Dương mò ngọc trai.” Thấy sắc mặt của lão đại có chút biến đổi, Dạ tốt bụng nhắc nhở người nào đó đừng quá trớn kẻo hối hận không kịp.
Nhắc đến vụ Brazil, gương mặt đang đỏ ửng do chạy vội của Jonh phút chốc lại trở nên trắng xanh. Chẳng qua là từ khi cho Đình Đình sang Mỹ hắn rất ít khi có cơ hội được gặp. Một năm trước có một hội nghị được tổ chức ở Brazil hắn cần phải tham gia, đúng lúc đó Đình Đình cũng được đưa đến để tham gia huấn luyện.
Lâu ngày không gặp nên hắn quyết định đưa cô đi Rio chơi. Không ngờ Nghiêm biết được, cuối cùng Nghiêm tống hắn đi Biển Chết mò ngọc trai. Đã là Biển Chết lấy đâu ra sinh vât sống mà có ngọc trai, rốt cuộc hắn bị bắt lặn mà không có một thiết bị hổ trợ nào trong vòng ba ngày liên tiếp mới hết hình phạt.
“ Nhắc mới nhớ đã hơn hai tiếng rồi sao không thấy Thiên Đình trở ra.” Thiên phát hiện ra điều khác lạ. Bình thường Thiên Đình chỉ nấu trong vòng một tiếng đến tiếng rưỡi. Bữa nay đã hơn hai tiếng rồi sao vẫn chưa xong, không phải có chuyện gì chứ.
Nghe Thiên nói Nghiêm Phong xám mặt, bước chân nhanh về phía phòng bếp, cả bọn cũng bước theo. Dọc theo một dãy hành lang dài cuối cùng bọn họ cũng tới được tới phòng ăn. Trên bàn cả bàn đầy đồ ăn, nhưng tất cả đầy được bao giữ nhiệt. Bước qua phòng bếp lại không thấy ai.
“ Quản gia…” Hiện tại tâm trạng của Nghiêm Phong chỉ có thể nói được hai chữ tồi tệ.
Nghe được tiếng rống của chủ nhân, quản gia cũng vội vàng chạy lại. “ Dạ, chủ nhân.”
“ Tiểu thư đâu.”
“ Tiểu thư…để tôi cho người đi tìm.” Nói rồi quản gia quay người nhanh chóng phân bố người đi tìm. Đã lâu rồi không thấy chủ nhân tức giận như vậy bà cũng bị hoảng sợ không ít.
Mười phút sau tại đại sảnh.
“ Chủ nhân, tiểu thư không có trong biệt thự. Theo camera quan sát thì hơn một tiếng trước tiểu thư đã ra ngoài bằng cổng phía Nam.” Một vệ sĩ đứng ra báo cáo kết quả tìm kiếm.
“ Không phải các cổng ra vào đều được khóa bằng điện từ sao, còn có tia hồng ngoại và mật mã nữa.” Jonh không nhịn được thắc mắc. Hệ thống phòng thủ của bản doanh phải nói là cực kì tối mật, ra hay vào đều cực khó, ngay cả một con muỗi cũng khó mà bay vào được.
“ Mấy cái đó mà làm khó được cô ấy sao. Khả năng của cô ấy bây giờ ngay cả nhà trắng còn có thể ra vào như chốn không người huống chi bản doanh.” Kiệt lườm Jonh một cái, tốt bụng giải thích cho hắn nghe.
Ba năm qua, Thiên Đình quả thật đã lột xác. Chỉ trong khoảng thời gian đó mà hiện tại cô đang quản lý mười chi nhánh chính của Tần Phong tại Đông Nam Á, không chỉ thế thân thủ có thể so với sát thủ loại A được huấn luyện đặc biệt từ nhỏ.
Ngoài ra, còn là một cao thủ máy tính đến ngay cả Liệt- một chuyên viên máy tính chỉ sau lão đại- cũng phải bái cô làm sư phụ . Quả thật phải nói cô được khả năng thiên phú, nếu như cô được huấn luyện từ sớm có lẽ thế giới này đủ để cho cô xưng vương.
“ Reng…reng…”
“ Lão đại, người của ta thông báo, chiếc moto của Thiên Đình ở NewYork đã được lệnh của cô ấy chuyển tới đây cách đây nửa ngày. Theo tính toán có lẽ đã tới đây khoảng hai tiếng.” Sau khi nghe điện thoại, Kiệt lên tiếng thông báo lại.
“ Thiên Đình, cô giỏi lắm. Phái người đi tìm, đem cô ta về đây.” Gương mặt của Nghiêm Phong hiện giờ ngay cả chữ ‘đen’ cũng không thể hình dung ra được nữa.
“ Lão đại, bên phía Mark Jayson có động tĩnh, hắn bắt đầu hành động rồi. Thiên Đình đợt này ra ngoài một mình lại không có phòng thân, nếu không báo gấp có lẽ…” Dạ lên tiếng nhắc nhở. Thật ra thông tin ngay bọn họ nhận được lúc trên xe mà lúc đó Thiên Đình đang ngủ nên cô khẳng định là chưa biết gì nên mới liều lĩnh mà ra ngoài một mình như vậy.
“ Kêu Liệt xác định vị trí của cô ấy nhanh lên, cử thêm người đi tìm cô ấy đi.” Không đợi Dạ nói hết câu, Nghiêm Phong rống lên ra lệnh cho thuộc hạ rồi chính mình cũng cần lấy chiếc laptop rồi đi ra ngoài.
Căn biệt thự chỉ trong phút chốc lại im lặng trở lại, nhưng chỉ là do bọn họ tiếp tục công việc của mình trong im lặng. Có lẽ hôm nay sẽ có một cuộc cuồng phong, ai nấy cũng thầm cầu nguyện cho vị tiểu thư có thể sống xót sau cơn cuồng phong của lão đại.
“ Nghiêm, Đình Đình về rồi đúng không? Cô ấy đâu tôi muốn gặp cô ấy.” Jonh cũng không khách khí trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.
“ Jonh lão đại, người đã quên sự việc ở Brazil một năm trước rồi sao. Chẳng lẽ lần này người muốn xuống Bắc Băng Dương mò ngọc trai.” Thấy sắc mặt của lão đại có chút biến đổi, Dạ tốt bụng nhắc nhở người nào đó đừng quá trớn kẻo hối hận không kịp.
Nhắc đến vụ Brazil, gương mặt đang đỏ ửng do chạy vội của Jonh phút chốc lại trở nên trắng xanh. Chẳng qua là từ khi cho Đình Đình sang Mỹ hắn rất ít khi có cơ hội được gặp. Một năm trước có một hội nghị được tổ chức ở Brazil hắn cần phải tham gia, đúng lúc đó Đình Đình cũng được đưa đến để tham gia huấn luyện.
Lâu ngày không gặp nên hắn quyết định đưa cô đi Rio chơi. Không ngờ Nghiêm biết được, cuối cùng Nghiêm tống hắn đi Biển Chết mò ngọc trai. Đã là Biển Chết lấy đâu ra sinh vât sống mà có ngọc trai, rốt cuộc hắn bị bắt lặn mà không có một thiết bị hổ trợ nào trong vòng ba ngày liên tiếp mới hết hình phạt.
“ Nhắc mới nhớ đã hơn hai tiếng rồi sao không thấy Thiên Đình trở ra.” Thiên phát hiện ra điều khác lạ. Bình thường Thiên Đình chỉ nấu trong vòng một tiếng đến tiếng rưỡi. Bữa nay đã hơn hai tiếng rồi sao vẫn chưa xong, không phải có chuyện gì chứ.
Nghe Thiên nói Nghiêm Phong xám mặt, bước chân nhanh về phía phòng bếp, cả bọn cũng bước theo. Dọc theo một dãy hành lang dài cuối cùng bọn họ cũng tới được tới phòng ăn. Trên bàn cả bàn đầy đồ ăn, nhưng tất cả đầy được bao giữ nhiệt. Bước qua phòng bếp lại không thấy ai.
“ Quản gia…” Hiện tại tâm trạng của Nghiêm Phong chỉ có thể nói được hai chữ tồi tệ.
Nghe được tiếng rống của chủ nhân, quản gia cũng vội vàng chạy lại. “ Dạ, chủ nhân.”
“ Tiểu thư đâu.”
“ Tiểu thư…để tôi cho người đi tìm.” Nói rồi quản gia quay người nhanh chóng phân bố người đi tìm. Đã lâu rồi không thấy chủ nhân tức giận như vậy bà cũng bị hoảng sợ không ít.
Mười phút sau tại đại sảnh.
“ Chủ nhân, tiểu thư không có trong biệt thự. Theo camera quan sát thì hơn một tiếng trước tiểu thư đã ra ngoài bằng cổng phía Nam.” Một vệ sĩ đứng ra báo cáo kết quả tìm kiếm.
“ Không phải các cổng ra vào đều được khóa bằng điện từ sao, còn có tia hồng ngoại và mật mã nữa.” Jonh không nhịn được thắc mắc. Hệ thống phòng thủ của bản doanh phải nói là cực kì tối mật, ra hay vào đều cực khó, ngay cả một con muỗi cũng khó mà bay vào được.
“ Mấy cái đó mà làm khó được cô ấy sao. Khả năng của cô ấy bây giờ ngay cả nhà trắng còn có thể ra vào như chốn không người huống chi bản doanh.” Kiệt lườm Jonh một cái, tốt bụng giải thích cho hắn nghe.
Ba năm qua, Thiên Đình quả thật đã lột xác. Chỉ trong khoảng thời gian đó mà hiện tại cô đang quản lý mười chi nhánh chính của Tần Phong tại Đông Nam Á, không chỉ thế thân thủ có thể so với sát thủ loại A được huấn luyện đặc biệt từ nhỏ.
Ngoài ra, còn là một cao thủ máy tính đến ngay cả Liệt- một chuyên viên máy tính chỉ sau lão đại- cũng phải bái cô làm sư phụ . Quả thật phải nói cô được khả năng thiên phú, nếu như cô được huấn luyện từ sớm có lẽ thế giới này đủ để cho cô xưng vương.
“ Reng…reng…”
“ Lão đại, người của ta thông báo, chiếc moto của Thiên Đình ở NewYork đã được lệnh của cô ấy chuyển tới đây cách đây nửa ngày. Theo tính toán có lẽ đã tới đây khoảng hai tiếng.” Sau khi nghe điện thoại, Kiệt lên tiếng thông báo lại.
“ Thiên Đình, cô giỏi lắm. Phái người đi tìm, đem cô ta về đây.” Gương mặt của Nghiêm Phong hiện giờ ngay cả chữ ‘đen’ cũng không thể hình dung ra được nữa.
“ Lão đại, bên phía Mark Jayson có động tĩnh, hắn bắt đầu hành động rồi. Thiên Đình đợt này ra ngoài một mình lại không có phòng thân, nếu không báo gấp có lẽ…” Dạ lên tiếng nhắc nhở. Thật ra thông tin ngay bọn họ nhận được lúc trên xe mà lúc đó Thiên Đình đang ngủ nên cô khẳng định là chưa biết gì nên mới liều lĩnh mà ra ngoài một mình như vậy.
“ Kêu Liệt xác định vị trí của cô ấy nhanh lên, cử thêm người đi tìm cô ấy đi.” Không đợi Dạ nói hết câu, Nghiêm Phong rống lên ra lệnh cho thuộc hạ rồi chính mình cũng cần lấy chiếc laptop rồi đi ra ngoài.
Căn biệt thự chỉ trong phút chốc lại im lặng trở lại, nhưng chỉ là do bọn họ tiếp tục công việc của mình trong im lặng. Có lẽ hôm nay sẽ có một cuộc cuồng phong, ai nấy cũng thầm cầu nguyện cho vị tiểu thư có thể sống xót sau cơn cuồng phong của lão đại.