Nhắc đến Pháp là nhắc đến sự lãng mạng, dịu dàng và thanh thản.
Đối với một người tràn đầy tình yêu thiên nhiên như Thiên Đình thì nơi đây quả thật là thiên đường. Trên người khoác một bộ đồ đua xe đầy cá tính, trên đầu cô không đội nón bảo hiểm mà để cho gió tự nhiên lùa qua mái tóc. Mái tóc tuy đã được cột cao nhưng tóc mai vẫn không thể nào cuốn lên hết được.
Cũng bởi lẽ cô đang đi dạo nên cũng không cần đội nón bảo hiểm để làm gì. Đi dạo!? Ngồi trên một chiếc moto hơn ba trăm mã lực, hiện đang chạy với tốc độ 90km/h đối với Thiên Đình đó chính là đi dạo. Cô không thích chạy trên đường cao tốc với nhiều xe, cô vẫn là thích chạy trên đường đất hơn. Đường đất có độ ma sát yếu hơn đường nhựa bởi vậy khi chạy trên đường đất dễ gây tai nạn hơn.
Nhưng mà Thiên Đình cô thích! Có ở nơi đây cô mới cảm thấy đây là thiên nhiên. Hai bên đường là đồng hoa dại trải dài gần như là vô tận. Đang tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, bỗng một tiếng súng vang lên làm cô mất cả hứng.
“ Shit…mày đứng lại cho tao.” Thiên Đình nhìn thấy có ba chiếc Roll-Royce nằm ngã nghiêng trên đường, phía trước có một Ferrari màu bạc đang bốc cháy. Cách đó khoảng hơn trăm mét có sáu người đàn ông chạy đuổi theo một chàng trai cách họ khá xa. Chàng trai có vẻ bị thương nhưng vẫn cố chạy về phía trước.
“ Hey!!! Xe để làm kiểng sao? Sao lại chạy bộ.” Thú vị! Thiên Đình ‘ tốt bụng’ nhắc nhở. Có trò để cô chơi rồi.
Quả nhiên nghe lời, bọn chúng nhìn cô, dắt chiếc súng trên thắt lưng rồi chạy vòng về lấy xe. Thiên Đình tăng tốc bắt kịp người phía trước. Là một chàng thanh niên khoảng tầm cô, tay trái hắn đã bị thương có vẻ bị đạn trúng rồi. Tuy nhiên như thế cũng không làm giảm đi độ đẹp trai của hắn. Hắn có vẻ là người Đức.
“ Hey! Cần đi ké một đoạn không.” Thiên Đình chạy chậm lại bắt kịp tốc độ của hắn.
“ Cô không sợ sao? Sẽ liên lụy…” Anh chàng nhìn cô khó hiểu, hắn không tin cô sẽ liều lĩnh cứu hắn.
“ Lên!!!” không chờ hắn nói hết lời cô trực tiếp cắt ngang. Chờ hắn nói xong câu chắc cô cùng hắn về chầu tiên quy luôn là vừa. Ném cho hắn chiếc nón rồi chính mình đội nón lên.
Chờ hắn yên vị, cô cuối cùng cũng lên ga. Trong vòng chưa đầy ba giây tốc độ đã lên đến 180km/h và đang tiếp tục lên. Đằng sau mấy tên kia cũng đã bắt đầu khởi động xe. Thấy cô chở mất con mồi của bọn chúng, bọn chúng rống lên, liên tục đe dọa cô thả người cùng nã đạn về phía này.
Thiên Đình liên tục lạng lách, dùng kính chiếc chiếu hậu mà né lần lượt các đường súng. Đây chính là lợi thế của moto, chính là dễ dàng lạng lách cũng như bỏ rơi kẻ thù. Chiếc xe của cô đã được nâng cấp lên rất nhiều, tốc độ cũng cao hơn bình thường, chưa kể trên xe còn trang bị rất nhiều đạn dượt cùng tên lửa loại nhỏ, nhằm để đối phó với kẻ thù.
Nhưng đáng tiếc đằng sau cô không phải kẻ thù, chỉ là một vài ‘ người bạn đua’ của cô mà thôi, không nên đã thương họ.
Quả thật chơi đang rất vui, bọn chúng bắtt không được bắt đầu bắn vào bánh xe. Thiên Đình cười khẩy, cho các mười cái tên lửa cũng không thủng được đâu. Vỏ bánh xe được làm bằng một chất liệu đặc biệt.
Nguyên nhân cũng rất đặc biệt, trong một lần bị Nghiêm Phong phạt nhốt trong phòng thí nhiệm, chán không biết làm gì cô mới làm vài thí nhiệm. Sau hai ngày cuối cùng cô cũng làm ra được một loại nguyên tố. Khi nó kết hợp với chất dẽo thiên nhiên sẽ tạo nên tính đàn hồi rất cao. Tác dụng nó như một tấm gương vậy, nếu tác dụng lên nó bao nhiêu lực thì nó sẽ phản lại bấy nhiêu lực. Còn khi nó tác dụng với kim loại nó sẽ tạo nên độ cứng khó mà tin được.
Đương nhiên nghiên cứu của cô được ‘ nguyên góp’ cho kho vũ khí của Nghiêm Phong. Nhờ vào nguyên tố đó mà công dụng của các vũ khí được nâng cao hơn, điều này đã gây xôn xao cho toàn thế giới trong một khoảng thời gian. Và đây cũng là điều bí mật ngoài tổ đặc công do cô tuyển chọn cùng những người thân cận thì không hề ai biết về sự tồn tại của nó.
“ Tít…tít…”
“ Chán thật. Đang chơi vui mà.” Chiếc đồng hồ mà cô đã hẹn báo thức, cũng đã hơn một tiếng rồi có lẽ mọi người cũng đã phát hiện ra cô ‘ mất tích’. Cần dọn dẹp đống lộn xộn này thôi.
“ Hey!!! Có ai hổ trợ anh không?”
“ Hả??? À có đến khu Alps sẽ có người đón tôi.”
“ Tôi cắt đuôi bọn họ , để anh ở trung tâm thương mại. Còn lại tùy anh.”
Nói là làm, Thiên Đình không đùa giỡn với bọn chúng nữa. Cô vòng ngay khúc cua ngay ngã đường, làm cho chiếc xe như nằm ngang với mặt đường. Cô quay đầu hướng về phía cây cầu, đi qua câu câu này là tới khu đông người sẽ dễ dàng cắt đuôi bọn chúng hơn.
Quả đúng như cô dựa đón, thấy cô chạy về phía chân cây, bọn chúng liền cất súng vào tập trung tinh thần chặn xe cô trước khi lên cầu. Thiên Đình chạy lên trên cầu dùng tốc độ và kĩ năng lượn lách của mình mà vượt qua hết xe này đến xe khác, bỏ xa bọn chúng một khoảng.
…
“ Lão đại, thấy được Thiên Đình rồi. Cô ấy đang hướng về phía khu trung tâm thương mại. sau đuôi cô ấy có ba chiếc xe bám theo, trên xe có vũ khí. Lão đại đón cô ấy ở quảng trường đi, Thiên Đình muốn cắt đuôi chắc chắn sẽ chạy tới đó.” Liêt dựa vào hệ thống định vị, phát hiện ra Thiên Đình liền lập tức báo cho lão đại. Chỉ sợ bọn bám sau cô là người của Mark Jayson, như vậy cô ấy có vẻ đang gặp chút rắc rối rồi.
“ Tới quảng trường.” Nghiêm Phong lạnh lùng ra lênh cho thuộc hạ. Thiên Đình, để về xem tôi xử em thế nào.
…
Xuống cầu, Thiên Đình lạng qua vài ngõ cua cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn chúng. Cô chạy thẳng tới trung tâm thương mại, kế bên đó là quảng trường, giờ này chắc bọn họ cũng đã tìm ra được cô, lão đại xem ra chỉ có thể đón cô ở quảng trường này.
“ Két…két…”
“ Phần còn lại là của anh.” Thiên Đình dừng xe trước trung tâm thương mại cho anh chàng này xuống. Tháo chiếc nón bảo hiểm ra, Thiên Đình nở một nụ cười thỏa mãn. Lâu rồi không được chơi vui như vậy.
“ Cảm ơn… cô… đã cứu.” Nhìn thấy nụ cười của Thiên Đình anh chàng trong phút chốc đứng hình, mãi mới nói được câu.
“ Tôi không có hứng cứu mạng anh. Chẳng qua, tôi muốn chơi rượt bắt nên mới bắt cóc con mồi để bắt đầu cuộc chơi thôi.” Thiên Đình không khách khí nói rõ cho anh chàng. Cô đâu có rãnh mà đi cứu người xa lạ, chưa biết chừng ngày mại hắn chính là kẻ thù của cô. Hắc đạo là thế, không có kẻ thù vĩnh viễn cũng không có bạn vĩnh viễn.
Nghe Thiên Đình trả lời anh chàng đứng hình tập hai. “ Vậy…sau này chúng ta có gặp lại không?”
“ Hữu duyên khắc có tương phùng.” Bỏ lại một câu rồi Thiên Đình bắt đầu chạy qua phía quảng đường.
Ngay khi Thiên Đình thắng xe chống chân chống xuống thì khoảng mười chiếc đậu xung quanh Thiên Đình, tạo nên một vòng bảo vệ vây xung quanh cô.
Thấy chiếc xe của Nghiêm Phong dừng ngay trước mặt mình, Thiên Đình giơ chiếc đồng hồ lên “ Thật đúng giờ nha.”
“ Nha đầu không tim không phổi, em muốn chúng tôi đứng tim chết sớm thì em mới vừa lòng a.” Từ vị trí lái phụ Jonh phóng người xuống trước, trách Thiên Đình một chập. Bất qua, Thiên Đình không có để ý đến hắn, mà bước lại mở cửa xe.
“ Lão đại.” Thiên Đình mở cửa đứng một bên cúi đầu xuống.
“ Hi, Jonh! Lâu rồi không gặp.” Chờ Nghiêm Phong bước xuống xe, Thiên Đình mới quay sang chào hỏi Jonh.
“ Thiên Đình, là người của ai đuổi theo cô vậy.” Kiệt đứng kế bên cũng lên tiếng.
“ Người của ai? À! Bạn đua của tôi thôi.”
“ Bạn đua?! Về xem tôi xử em thế nào.” Nghe câu trả lời của cô, Nghiêm Phong hừ mạnh một tiếng.
“ Lão đại…” Xem ra kì này có bão táp phong ba rồi.
“ Đình Đình, em bị thương sao?” Đứng sau lưng Thiên Đình, Jonh mới để ý thấy ngang lưng bên trái của Thiên Đình một mảng máu lớn.
Con tim vùa thả lỏng của Nghiêm Phong bởi vì một câu nói của John mà lại dựng đứng. Nghiêm Phong không chút chần chừ xoay người Thiên Đình lại, xem xét vết thương sau lưng.
“ Bị thương? Tôi đâu có…à có lẽ là của ‘con mồi’ rồi.”
“ Con mồi.” Jonh nhíu mày.
“ Đương nhiên. Chẳng lẽ khi không người ta đuổi theo tôi.” Nhún vai Thiên Đình trả lời.
“ Em dám chở người khác trên xe của em. Đem chiếc xe đó về NewYork đi.” Nghiêm Phong giận tái mặt. Cô vậy lại dám chở người khác phía sau mình, ngồi sát phía sau mình. Cô càng ngày càng không coi hắn ra gì mà. Giận chết hắn mà. Không thèm để ý ai ở phía sau, Nghiêm Phong tự mình bước lên xe.
“ Á…lão đại.” Xong rồi kì này xong thật rồi. Thiên Đình biết làm gì ngồi lên xe đây.
“ Oh dear, Đình Đình chúc em bình an…” Mọi người biết làm gì ngoài cầu bình an cho cô đây. Tự động chạy ra ngoài trong khi mọi chuyện đang lộn xộn chưa nói, lại còn tiếp xúc với nam nhân, kì này em tự cầu phúc cho mình đi.
Đối với một người tràn đầy tình yêu thiên nhiên như Thiên Đình thì nơi đây quả thật là thiên đường. Trên người khoác một bộ đồ đua xe đầy cá tính, trên đầu cô không đội nón bảo hiểm mà để cho gió tự nhiên lùa qua mái tóc. Mái tóc tuy đã được cột cao nhưng tóc mai vẫn không thể nào cuốn lên hết được.
Cũng bởi lẽ cô đang đi dạo nên cũng không cần đội nón bảo hiểm để làm gì. Đi dạo!? Ngồi trên một chiếc moto hơn ba trăm mã lực, hiện đang chạy với tốc độ 90km/h đối với Thiên Đình đó chính là đi dạo. Cô không thích chạy trên đường cao tốc với nhiều xe, cô vẫn là thích chạy trên đường đất hơn. Đường đất có độ ma sát yếu hơn đường nhựa bởi vậy khi chạy trên đường đất dễ gây tai nạn hơn.
Nhưng mà Thiên Đình cô thích! Có ở nơi đây cô mới cảm thấy đây là thiên nhiên. Hai bên đường là đồng hoa dại trải dài gần như là vô tận. Đang tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, bỗng một tiếng súng vang lên làm cô mất cả hứng.
“ Shit…mày đứng lại cho tao.” Thiên Đình nhìn thấy có ba chiếc Roll-Royce nằm ngã nghiêng trên đường, phía trước có một Ferrari màu bạc đang bốc cháy. Cách đó khoảng hơn trăm mét có sáu người đàn ông chạy đuổi theo một chàng trai cách họ khá xa. Chàng trai có vẻ bị thương nhưng vẫn cố chạy về phía trước.
“ Hey!!! Xe để làm kiểng sao? Sao lại chạy bộ.” Thú vị! Thiên Đình ‘ tốt bụng’ nhắc nhở. Có trò để cô chơi rồi.
Quả nhiên nghe lời, bọn chúng nhìn cô, dắt chiếc súng trên thắt lưng rồi chạy vòng về lấy xe. Thiên Đình tăng tốc bắt kịp người phía trước. Là một chàng thanh niên khoảng tầm cô, tay trái hắn đã bị thương có vẻ bị đạn trúng rồi. Tuy nhiên như thế cũng không làm giảm đi độ đẹp trai của hắn. Hắn có vẻ là người Đức.
“ Hey! Cần đi ké một đoạn không.” Thiên Đình chạy chậm lại bắt kịp tốc độ của hắn.
“ Cô không sợ sao? Sẽ liên lụy…” Anh chàng nhìn cô khó hiểu, hắn không tin cô sẽ liều lĩnh cứu hắn.
“ Lên!!!” không chờ hắn nói hết lời cô trực tiếp cắt ngang. Chờ hắn nói xong câu chắc cô cùng hắn về chầu tiên quy luôn là vừa. Ném cho hắn chiếc nón rồi chính mình đội nón lên.
Chờ hắn yên vị, cô cuối cùng cũng lên ga. Trong vòng chưa đầy ba giây tốc độ đã lên đến 180km/h và đang tiếp tục lên. Đằng sau mấy tên kia cũng đã bắt đầu khởi động xe. Thấy cô chở mất con mồi của bọn chúng, bọn chúng rống lên, liên tục đe dọa cô thả người cùng nã đạn về phía này.
Thiên Đình liên tục lạng lách, dùng kính chiếc chiếu hậu mà né lần lượt các đường súng. Đây chính là lợi thế của moto, chính là dễ dàng lạng lách cũng như bỏ rơi kẻ thù. Chiếc xe của cô đã được nâng cấp lên rất nhiều, tốc độ cũng cao hơn bình thường, chưa kể trên xe còn trang bị rất nhiều đạn dượt cùng tên lửa loại nhỏ, nhằm để đối phó với kẻ thù.
Nhưng đáng tiếc đằng sau cô không phải kẻ thù, chỉ là một vài ‘ người bạn đua’ của cô mà thôi, không nên đã thương họ.
Quả thật chơi đang rất vui, bọn chúng bắtt không được bắt đầu bắn vào bánh xe. Thiên Đình cười khẩy, cho các mười cái tên lửa cũng không thủng được đâu. Vỏ bánh xe được làm bằng một chất liệu đặc biệt.
Nguyên nhân cũng rất đặc biệt, trong một lần bị Nghiêm Phong phạt nhốt trong phòng thí nhiệm, chán không biết làm gì cô mới làm vài thí nhiệm. Sau hai ngày cuối cùng cô cũng làm ra được một loại nguyên tố. Khi nó kết hợp với chất dẽo thiên nhiên sẽ tạo nên tính đàn hồi rất cao. Tác dụng nó như một tấm gương vậy, nếu tác dụng lên nó bao nhiêu lực thì nó sẽ phản lại bấy nhiêu lực. Còn khi nó tác dụng với kim loại nó sẽ tạo nên độ cứng khó mà tin được.
Đương nhiên nghiên cứu của cô được ‘ nguyên góp’ cho kho vũ khí của Nghiêm Phong. Nhờ vào nguyên tố đó mà công dụng của các vũ khí được nâng cao hơn, điều này đã gây xôn xao cho toàn thế giới trong một khoảng thời gian. Và đây cũng là điều bí mật ngoài tổ đặc công do cô tuyển chọn cùng những người thân cận thì không hề ai biết về sự tồn tại của nó.
“ Tít…tít…”
“ Chán thật. Đang chơi vui mà.” Chiếc đồng hồ mà cô đã hẹn báo thức, cũng đã hơn một tiếng rồi có lẽ mọi người cũng đã phát hiện ra cô ‘ mất tích’. Cần dọn dẹp đống lộn xộn này thôi.
“ Hey!!! Có ai hổ trợ anh không?”
“ Hả??? À có đến khu Alps sẽ có người đón tôi.”
“ Tôi cắt đuôi bọn họ , để anh ở trung tâm thương mại. Còn lại tùy anh.”
Nói là làm, Thiên Đình không đùa giỡn với bọn chúng nữa. Cô vòng ngay khúc cua ngay ngã đường, làm cho chiếc xe như nằm ngang với mặt đường. Cô quay đầu hướng về phía cây cầu, đi qua câu câu này là tới khu đông người sẽ dễ dàng cắt đuôi bọn chúng hơn.
Quả đúng như cô dựa đón, thấy cô chạy về phía chân cây, bọn chúng liền cất súng vào tập trung tinh thần chặn xe cô trước khi lên cầu. Thiên Đình chạy lên trên cầu dùng tốc độ và kĩ năng lượn lách của mình mà vượt qua hết xe này đến xe khác, bỏ xa bọn chúng một khoảng.
…
“ Lão đại, thấy được Thiên Đình rồi. Cô ấy đang hướng về phía khu trung tâm thương mại. sau đuôi cô ấy có ba chiếc xe bám theo, trên xe có vũ khí. Lão đại đón cô ấy ở quảng trường đi, Thiên Đình muốn cắt đuôi chắc chắn sẽ chạy tới đó.” Liêt dựa vào hệ thống định vị, phát hiện ra Thiên Đình liền lập tức báo cho lão đại. Chỉ sợ bọn bám sau cô là người của Mark Jayson, như vậy cô ấy có vẻ đang gặp chút rắc rối rồi.
“ Tới quảng trường.” Nghiêm Phong lạnh lùng ra lênh cho thuộc hạ. Thiên Đình, để về xem tôi xử em thế nào.
…
Xuống cầu, Thiên Đình lạng qua vài ngõ cua cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn chúng. Cô chạy thẳng tới trung tâm thương mại, kế bên đó là quảng trường, giờ này chắc bọn họ cũng đã tìm ra được cô, lão đại xem ra chỉ có thể đón cô ở quảng trường này.
“ Két…két…”
“ Phần còn lại là của anh.” Thiên Đình dừng xe trước trung tâm thương mại cho anh chàng này xuống. Tháo chiếc nón bảo hiểm ra, Thiên Đình nở một nụ cười thỏa mãn. Lâu rồi không được chơi vui như vậy.
“ Cảm ơn… cô… đã cứu.” Nhìn thấy nụ cười của Thiên Đình anh chàng trong phút chốc đứng hình, mãi mới nói được câu.
“ Tôi không có hứng cứu mạng anh. Chẳng qua, tôi muốn chơi rượt bắt nên mới bắt cóc con mồi để bắt đầu cuộc chơi thôi.” Thiên Đình không khách khí nói rõ cho anh chàng. Cô đâu có rãnh mà đi cứu người xa lạ, chưa biết chừng ngày mại hắn chính là kẻ thù của cô. Hắc đạo là thế, không có kẻ thù vĩnh viễn cũng không có bạn vĩnh viễn.
Nghe Thiên Đình trả lời anh chàng đứng hình tập hai. “ Vậy…sau này chúng ta có gặp lại không?”
“ Hữu duyên khắc có tương phùng.” Bỏ lại một câu rồi Thiên Đình bắt đầu chạy qua phía quảng đường.
Ngay khi Thiên Đình thắng xe chống chân chống xuống thì khoảng mười chiếc đậu xung quanh Thiên Đình, tạo nên một vòng bảo vệ vây xung quanh cô.
Thấy chiếc xe của Nghiêm Phong dừng ngay trước mặt mình, Thiên Đình giơ chiếc đồng hồ lên “ Thật đúng giờ nha.”
“ Nha đầu không tim không phổi, em muốn chúng tôi đứng tim chết sớm thì em mới vừa lòng a.” Từ vị trí lái phụ Jonh phóng người xuống trước, trách Thiên Đình một chập. Bất qua, Thiên Đình không có để ý đến hắn, mà bước lại mở cửa xe.
“ Lão đại.” Thiên Đình mở cửa đứng một bên cúi đầu xuống.
“ Hi, Jonh! Lâu rồi không gặp.” Chờ Nghiêm Phong bước xuống xe, Thiên Đình mới quay sang chào hỏi Jonh.
“ Thiên Đình, là người của ai đuổi theo cô vậy.” Kiệt đứng kế bên cũng lên tiếng.
“ Người của ai? À! Bạn đua của tôi thôi.”
“ Bạn đua?! Về xem tôi xử em thế nào.” Nghe câu trả lời của cô, Nghiêm Phong hừ mạnh một tiếng.
“ Lão đại…” Xem ra kì này có bão táp phong ba rồi.
“ Đình Đình, em bị thương sao?” Đứng sau lưng Thiên Đình, Jonh mới để ý thấy ngang lưng bên trái của Thiên Đình một mảng máu lớn.
Con tim vùa thả lỏng của Nghiêm Phong bởi vì một câu nói của John mà lại dựng đứng. Nghiêm Phong không chút chần chừ xoay người Thiên Đình lại, xem xét vết thương sau lưng.
“ Bị thương? Tôi đâu có…à có lẽ là của ‘con mồi’ rồi.”
“ Con mồi.” Jonh nhíu mày.
“ Đương nhiên. Chẳng lẽ khi không người ta đuổi theo tôi.” Nhún vai Thiên Đình trả lời.
“ Em dám chở người khác trên xe của em. Đem chiếc xe đó về NewYork đi.” Nghiêm Phong giận tái mặt. Cô vậy lại dám chở người khác phía sau mình, ngồi sát phía sau mình. Cô càng ngày càng không coi hắn ra gì mà. Giận chết hắn mà. Không thèm để ý ai ở phía sau, Nghiêm Phong tự mình bước lên xe.
“ Á…lão đại.” Xong rồi kì này xong thật rồi. Thiên Đình biết làm gì ngồi lên xe đây.
“ Oh dear, Đình Đình chúc em bình an…” Mọi người biết làm gì ngoài cầu bình an cho cô đây. Tự động chạy ra ngoài trong khi mọi chuyện đang lộn xộn chưa nói, lại còn tiếp xúc với nam nhân, kì này em tự cầu phúc cho mình đi.