Tại thư phòng của Hằng Chi viện, là một biệt thự của Lập Hằng nằm ở hướng Đông Nam của Sài Gòn.
Cả căn phòng lấy màu đỏ đen làm chủ đạo, ánh sáng chính của phòng được lấy từ cửa sổ to kéo dài từng trần nhà xuống tận mặt đất. Trong thư phòng có một kệ sách gồm hai tầng bao quanh lấy hai mặt của thư phòng. Có cả ngàn cuốn sách ở trên đó với đủ thể loại, được sắp ngăn ngắn không một chút bụi bặm nào.
Trên chiếc ghế sofa màu đỏ nổi bật ở giữa phòng, Lập Hằng đang yên lặng ngước nhìn thuộc hạ của mình. Đối diện anh là Doãn, là thuộc hạ thân cận đồng thời là anh em cũng là bạn tốt nhất của anh.
" Thông tin này là thật. Cách đây một tiếng phiên tòa xử kiện của Q_S và Phong Kỳ đã tuyên án. Theo tin tức gần đây nhất thì tất cả mọi bằng chứng đều gây bất lợi cho Q_S. Không hiểu vì lý do gì mà bên Q_S có thể chứng minh được những bằng chứng kia là ngụy biện. Ngoài ra bên Q_S còn đưa ra rất nhiều chứng cứ rằng Phong Kỳ và H&S hợp tác để gây bất lợi cho Q_S đồng thời có âm mưu làm náo loạn hai thị trường lớn là EU cùng với Hoa Kỳ.
Sáng nay báo chí đăng tin bắt gian tại trận tổng giám đốc của tập đoàn Phong Kỳ cùng tiểu thư của tập đoàn H&S đang tằng tịch với nhau trong khách sạn. Sự kiện này gây náo loạn thị trường Trung Quốc đồng thời đang có nguy cơ lan sang các vùng lân cận như Đông Nam Á hoặc thậm chí cả Châu Âu.
Hiện tại sản phẩm của H&S cùng tập đoàn Phong Kỳ đang bị tẩy chay trên diện rộng, giá cổ phiếu rớt liên tục hiện tại chỉ còn khoảng 3,46 đôla. Hiện tại hai tập đoàn này đang bán tháo bá chạy cổ phiếu, có rất nhiều người lợi dụng cơ hội để nắm một ít cổ phần của hại tập đoàn này, tuy nhiên đại đa số đều bị một thế lực ẩn mình thu mua. Chúng ta đang nắm 7% của H&S và 15% của Phong Kỳ." Doãn đem những thông tin mà mình vừa nhận được lập tức thông báo cho Lập Hằng.
" Ngoài ra, ngày hôm qua, công chúa thần bí của Q_S đã chính thức ra mắt với truyền thông, nhưng cũng chỉ xuất hiện một chút ở bữa tiệc. Người của chúng ta vẫn không tìm thấy được bất cứ thông tin nào về người này. Densis và Shizuka bảo vệ cô ấy quá kỹ."
" Hoặc đây không phải là thân phận duy nhất của cô ta." Lập Hằng cũng không nói nhiều chỉ nhạt nhạt trả lời lại thuộc hạ.
Vốn dĩ sự việc của Q_S anh sẽ không tham gia, tập đoàn này thuộc khu vực Trung Đông không phải địa bàn của anh. Còn H&S cùng Phòng Kỳ tuy hơi sớm nhưng có thể nhận thấy hai tập đoàn này sớm muộn cũng chẳng còn tồn tại nữa. Không biết bọn họ đã đụng trúng ai rồi.
Lập Hằng đưa tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, ở đây là lầu hai, vừa tầm có thể nhìn ra Liên Uyển. Đó là một ao sen khá lớn, bên trên có một tiểu đình để ngồi ngắm hoa. Hiện tại đang là mùa thu, ao sen trong hồ đã ngập tràn hương sen, những bông sen nở rộ rực rỡ nhưng cũng đầy đoan trang thanh mát, tựa như hàng ngàn Liên tiên đang khiêu vũ dưới ánh nắng chói chang cùng bầu trời trong xanh.
Cảnh tuy đẹp thế nhưng vẫn không sánh được một bóng dáng thướt tha trên đình. Ánh mắt của vị tổng giám đốc lãnh khốc trong phút chốc trở nên nhu hòa hơn nước.
Đứng bên cạnh thấy ánh mắt của lão đại của mình, Doãn cũng không khỏi lắc đầu. Đã bao nhiêu năm rồi a, nhưng mà ánh mắt của lão đại khi nhìn về Thiên Đình tiểu thư vẫn ôn hòa như thế.
Tình cảm của Lập Hằng dành cho Thiên Đình, người hiểu ơn ai hết chính là Doãn, sánh bước cùng Lập Hằng trên thương cũng như trong hắc đạo cũng đã hơn mười năm nên tâm của Lập Hằng anh thế nào lại không biết.
Đã nhiều lần anh hỏi Lập Hằng, chỉ vì một bóng dáng mà trầm luân bao nhiêu năm có thật là đã yêu hay chỉ là rung động nhất thời.
Lập Hằng nhìn anh khẽ cười thê lương, đã từng, anh nghĩ rằng mình chỉ là rung động nhất thời. Chỉ là một cái lơ dãng nhìn, cô tựa như một linh tinh của ánh nắng, trong sáng mà ấm áp, đến nay cả dung mạo anh còn không nhìn rõ chỉ biết rằng trái tim đã lỗi nhịp.
Nhưng nếu quả thật chỉ là rung động liệu có thể khiến một tổng giám đốc lãnh khốc như anh mất ăn mất ngủ, trong đầu ngoài bóng dáng đó ra thì cũng chỉ là cái bóng dáng đó. Điều đó làm anh bất an, làm anh sợ hãi, anh lãnh trốn, rời khỏi Việt Nam hai năm, mong không còn cảnh quen thuộc có thể thôi nghĩ. Nhưng cũng chỉ chưa được ba ngày anh lại điên đầu kêu người đi tìm hiểu về cô.
Ba năm trời anh yên lặng dõi bước theo cô, anh không muốn hù cô sợ anh chỉ muốn dần dần bước chân vào cuộc sống của cô.
Anh chỉ muốn ánh quang xung quanh cô sẽ không bị bụi trần mà tan biến mất.
Anh chỉ muốn bảo vệ cô, cả đời.
Anh chỉ muốn cô khẽ ôn nhu với mình… giống như cô vẫn ôn nhu với em gái anh vậy.
Anh chỉ muốn mình cũng có thể thoải mái nói chuyện với cô như những cậu bạn xung quanh cô.
Anh chỉ muốn… đơn giản lắm được yêu cô.
Nhưng anh chưa bao giờ có ý định sẽ ép bức cô.
Chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi…
Cô mất tích ba năm, anh điên cuồng kiếm tìm, anh vì cô đối đầu với cả thế lực lớn mạnh nhất trong hắc đạo. Anh lao đầu đem thế lực của mình gianh rộng ra.
Không vì gì cả, chỉ mong có chút tin tức của cô, chỉ để khi cô bị ức hiếp anh sẽ có thể bảo vệ cô.
Thế nhưng anh cố gắng ba năm, đáp lại vẫn là biệt vô âm tính.
Nhưng đùng một cái cô lại xuất hiện trước mặt anh. Thiên Đình, em đừng có chơi trò này được chứ, anh thật đau tim.
Anh vui mừng. Anh hoảng loạn. Anh an tâm nhưng anh cũng tràn đầy bất an.
Thiên Đình, đây là ông trời thương tình nên trả em lại cho anh hay là một lần nửa để em lấy mất tâm của anh mang đi.
Không đúng, tâm của anh gần bảy năm trước em đã mang đi mất rồi còn đâu, nhưng anh không hối. Cho nên em đừng trả lại cho anh, được không?
Mà hiện tai, trên tiểu đình, nữ chính của chúng ta vẫn ung dung ngồi nhìn đám bạn đan nháo nhào trách móc. Cô tự hỏi có phải ba năm bọn họ ai cũng đổi tính không? Nếu không sao anh cũng đều trở nên nói nhiều mà hấp ta hấp tấp…giống như là Chi Chi vậy.
“ Thiên Đình cậu có thôi cái vẻ mặt lãm đạm đó đi được không bọn này lo cậu phát ốm là cậu lại bỏ đi một hơi không nói không rằng là sao?”
Chi Chi sau khi xã một hơi nhìn cô gái vẫn ung dung ngồi uống trà cô thật nghiến răng nghiến lợi. Thật uổng công cô lo lắng suốt ba năm trời. Thiên Đình đáng ghét… nhưng mà vẫn là không sao ghét được.
“ Không phải đã nhắn là đi du học sao. Mình nói mình sẽ trở lại mà… là không tin mình!” Thiên Đình để ly trà xuống bàn, vươn tay lau đi nước mắt trên gò má của cô bạn, không khỏi thở dài. Quả nhiên là được làm bằng nước mà, khóc suốt từ sáng tới giờ.
“ Đình Đình, biết là đi du học, nhưng mà em không nói tiếng nào với tui anh đã đi, huống gì lúc đó là em đang bị bắt cóc, lại có tin tức em đi du học thì ai mà tin được đây. Hơn nữa đi du học cũng không đến đi luôn ba năm không về lấy lần, không có cách thức liên lạc, cũng không diều tra ra rốc cuộc em học ở trường nào?” Thành trước sau vẫn không nhịn được lên tiếng.
“ Khụ… khụ… cái đó, Tần Phong phong tỏa mọi tin tức của em. Với lại chương trình học là liên tục, em cũng không có cách về thăm mọi người được.” Cái này cũng không phải lỗi của cô a. Toàn bộ tin tức của cô đều được phong tỏa là sự thật. Còn các kỳ nghỉ cô đều tham gia huấn luyện lấy đâu ra thời gian mà về đây, với lại có muốn lão đại cũng không cho cô về. Nếu không phải lần này… cô cũng chưa tính về đây đâu.
Nghĩ đến đây, Thiên Đình bất giác đỏ mặt. Tường cùng Nhật nãy giờ chăm chú nhìn cô đương nhiên không bỏ qua được chi tiết này. Thiên Đình đưa mắt nhìn qua tình cờ bắt gặp hai ánh mắt đang nhìn mình chăm chú có chút chột dạ nhanh chóng di chuyển tầm mắt xuống hồ sen.
Nhật thấy cô bỏ qua ánh mắt của mình, tâm khẽ nhói. Đã từng, cô đã từng… ai! Nhật thở dài trong lòng, đã qua lâu như vậy, cũng nên buông rồi, cô bây giờ có lẽ đã thuộc về người khác không phải là của anh nữa.
Cô không còn vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng quanh thân lại phát ra anh sáng má khiến người khác mất tâm nữa. Mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh, có khí phách khiến người khác không thể xem nhẹ. Nếu ngày đó cô giống như linh tinh của trời đất dùng vẻ lạnh nhạt để tráng xa bụi trần thế tục thì bây giờ cô tựa như nữ hoàng vẻ lạnh lùng của cô khiến ngày khác kinh sợ nhưng vẫn lún sâu vào.
Cô từ bao giờ đã thay đổi đến như vậy?!
Khoan đã cô nói Tần Phong, không phải là tập đoàn đa quốc gia Tần Phong của Nghiêm Phong đấy chứ? Cô sao lại liên quan đến Tần Phong?!
Cả căn phòng lấy màu đỏ đen làm chủ đạo, ánh sáng chính của phòng được lấy từ cửa sổ to kéo dài từng trần nhà xuống tận mặt đất. Trong thư phòng có một kệ sách gồm hai tầng bao quanh lấy hai mặt của thư phòng. Có cả ngàn cuốn sách ở trên đó với đủ thể loại, được sắp ngăn ngắn không một chút bụi bặm nào.
Trên chiếc ghế sofa màu đỏ nổi bật ở giữa phòng, Lập Hằng đang yên lặng ngước nhìn thuộc hạ của mình. Đối diện anh là Doãn, là thuộc hạ thân cận đồng thời là anh em cũng là bạn tốt nhất của anh.
" Thông tin này là thật. Cách đây một tiếng phiên tòa xử kiện của Q_S và Phong Kỳ đã tuyên án. Theo tin tức gần đây nhất thì tất cả mọi bằng chứng đều gây bất lợi cho Q_S. Không hiểu vì lý do gì mà bên Q_S có thể chứng minh được những bằng chứng kia là ngụy biện. Ngoài ra bên Q_S còn đưa ra rất nhiều chứng cứ rằng Phong Kỳ và H&S hợp tác để gây bất lợi cho Q_S đồng thời có âm mưu làm náo loạn hai thị trường lớn là EU cùng với Hoa Kỳ.
Sáng nay báo chí đăng tin bắt gian tại trận tổng giám đốc của tập đoàn Phong Kỳ cùng tiểu thư của tập đoàn H&S đang tằng tịch với nhau trong khách sạn. Sự kiện này gây náo loạn thị trường Trung Quốc đồng thời đang có nguy cơ lan sang các vùng lân cận như Đông Nam Á hoặc thậm chí cả Châu Âu.
Hiện tại sản phẩm của H&S cùng tập đoàn Phong Kỳ đang bị tẩy chay trên diện rộng, giá cổ phiếu rớt liên tục hiện tại chỉ còn khoảng 3,46 đôla. Hiện tại hai tập đoàn này đang bán tháo bá chạy cổ phiếu, có rất nhiều người lợi dụng cơ hội để nắm một ít cổ phần của hại tập đoàn này, tuy nhiên đại đa số đều bị một thế lực ẩn mình thu mua. Chúng ta đang nắm 7% của H&S và 15% của Phong Kỳ." Doãn đem những thông tin mà mình vừa nhận được lập tức thông báo cho Lập Hằng.
" Ngoài ra, ngày hôm qua, công chúa thần bí của Q_S đã chính thức ra mắt với truyền thông, nhưng cũng chỉ xuất hiện một chút ở bữa tiệc. Người của chúng ta vẫn không tìm thấy được bất cứ thông tin nào về người này. Densis và Shizuka bảo vệ cô ấy quá kỹ."
" Hoặc đây không phải là thân phận duy nhất của cô ta." Lập Hằng cũng không nói nhiều chỉ nhạt nhạt trả lời lại thuộc hạ.
Vốn dĩ sự việc của Q_S anh sẽ không tham gia, tập đoàn này thuộc khu vực Trung Đông không phải địa bàn của anh. Còn H&S cùng Phòng Kỳ tuy hơi sớm nhưng có thể nhận thấy hai tập đoàn này sớm muộn cũng chẳng còn tồn tại nữa. Không biết bọn họ đã đụng trúng ai rồi.
Lập Hằng đưa tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, ở đây là lầu hai, vừa tầm có thể nhìn ra Liên Uyển. Đó là một ao sen khá lớn, bên trên có một tiểu đình để ngồi ngắm hoa. Hiện tại đang là mùa thu, ao sen trong hồ đã ngập tràn hương sen, những bông sen nở rộ rực rỡ nhưng cũng đầy đoan trang thanh mát, tựa như hàng ngàn Liên tiên đang khiêu vũ dưới ánh nắng chói chang cùng bầu trời trong xanh.
Cảnh tuy đẹp thế nhưng vẫn không sánh được một bóng dáng thướt tha trên đình. Ánh mắt của vị tổng giám đốc lãnh khốc trong phút chốc trở nên nhu hòa hơn nước.
Đứng bên cạnh thấy ánh mắt của lão đại của mình, Doãn cũng không khỏi lắc đầu. Đã bao nhiêu năm rồi a, nhưng mà ánh mắt của lão đại khi nhìn về Thiên Đình tiểu thư vẫn ôn hòa như thế.
Tình cảm của Lập Hằng dành cho Thiên Đình, người hiểu ơn ai hết chính là Doãn, sánh bước cùng Lập Hằng trên thương cũng như trong hắc đạo cũng đã hơn mười năm nên tâm của Lập Hằng anh thế nào lại không biết.
Đã nhiều lần anh hỏi Lập Hằng, chỉ vì một bóng dáng mà trầm luân bao nhiêu năm có thật là đã yêu hay chỉ là rung động nhất thời.
Lập Hằng nhìn anh khẽ cười thê lương, đã từng, anh nghĩ rằng mình chỉ là rung động nhất thời. Chỉ là một cái lơ dãng nhìn, cô tựa như một linh tinh của ánh nắng, trong sáng mà ấm áp, đến nay cả dung mạo anh còn không nhìn rõ chỉ biết rằng trái tim đã lỗi nhịp.
Nhưng nếu quả thật chỉ là rung động liệu có thể khiến một tổng giám đốc lãnh khốc như anh mất ăn mất ngủ, trong đầu ngoài bóng dáng đó ra thì cũng chỉ là cái bóng dáng đó. Điều đó làm anh bất an, làm anh sợ hãi, anh lãnh trốn, rời khỏi Việt Nam hai năm, mong không còn cảnh quen thuộc có thể thôi nghĩ. Nhưng cũng chỉ chưa được ba ngày anh lại điên đầu kêu người đi tìm hiểu về cô.
Ba năm trời anh yên lặng dõi bước theo cô, anh không muốn hù cô sợ anh chỉ muốn dần dần bước chân vào cuộc sống của cô.
Anh chỉ muốn ánh quang xung quanh cô sẽ không bị bụi trần mà tan biến mất.
Anh chỉ muốn bảo vệ cô, cả đời.
Anh chỉ muốn cô khẽ ôn nhu với mình… giống như cô vẫn ôn nhu với em gái anh vậy.
Anh chỉ muốn mình cũng có thể thoải mái nói chuyện với cô như những cậu bạn xung quanh cô.
Anh chỉ muốn… đơn giản lắm được yêu cô.
Nhưng anh chưa bao giờ có ý định sẽ ép bức cô.
Chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi…
Cô mất tích ba năm, anh điên cuồng kiếm tìm, anh vì cô đối đầu với cả thế lực lớn mạnh nhất trong hắc đạo. Anh lao đầu đem thế lực của mình gianh rộng ra.
Không vì gì cả, chỉ mong có chút tin tức của cô, chỉ để khi cô bị ức hiếp anh sẽ có thể bảo vệ cô.
Thế nhưng anh cố gắng ba năm, đáp lại vẫn là biệt vô âm tính.
Nhưng đùng một cái cô lại xuất hiện trước mặt anh. Thiên Đình, em đừng có chơi trò này được chứ, anh thật đau tim.
Anh vui mừng. Anh hoảng loạn. Anh an tâm nhưng anh cũng tràn đầy bất an.
Thiên Đình, đây là ông trời thương tình nên trả em lại cho anh hay là một lần nửa để em lấy mất tâm của anh mang đi.
Không đúng, tâm của anh gần bảy năm trước em đã mang đi mất rồi còn đâu, nhưng anh không hối. Cho nên em đừng trả lại cho anh, được không?
Mà hiện tai, trên tiểu đình, nữ chính của chúng ta vẫn ung dung ngồi nhìn đám bạn đan nháo nhào trách móc. Cô tự hỏi có phải ba năm bọn họ ai cũng đổi tính không? Nếu không sao anh cũng đều trở nên nói nhiều mà hấp ta hấp tấp…giống như là Chi Chi vậy.
“ Thiên Đình cậu có thôi cái vẻ mặt lãm đạm đó đi được không bọn này lo cậu phát ốm là cậu lại bỏ đi một hơi không nói không rằng là sao?”
Chi Chi sau khi xã một hơi nhìn cô gái vẫn ung dung ngồi uống trà cô thật nghiến răng nghiến lợi. Thật uổng công cô lo lắng suốt ba năm trời. Thiên Đình đáng ghét… nhưng mà vẫn là không sao ghét được.
“ Không phải đã nhắn là đi du học sao. Mình nói mình sẽ trở lại mà… là không tin mình!” Thiên Đình để ly trà xuống bàn, vươn tay lau đi nước mắt trên gò má của cô bạn, không khỏi thở dài. Quả nhiên là được làm bằng nước mà, khóc suốt từ sáng tới giờ.
“ Đình Đình, biết là đi du học, nhưng mà em không nói tiếng nào với tui anh đã đi, huống gì lúc đó là em đang bị bắt cóc, lại có tin tức em đi du học thì ai mà tin được đây. Hơn nữa đi du học cũng không đến đi luôn ba năm không về lấy lần, không có cách thức liên lạc, cũng không diều tra ra rốc cuộc em học ở trường nào?” Thành trước sau vẫn không nhịn được lên tiếng.
“ Khụ… khụ… cái đó, Tần Phong phong tỏa mọi tin tức của em. Với lại chương trình học là liên tục, em cũng không có cách về thăm mọi người được.” Cái này cũng không phải lỗi của cô a. Toàn bộ tin tức của cô đều được phong tỏa là sự thật. Còn các kỳ nghỉ cô đều tham gia huấn luyện lấy đâu ra thời gian mà về đây, với lại có muốn lão đại cũng không cho cô về. Nếu không phải lần này… cô cũng chưa tính về đây đâu.
Nghĩ đến đây, Thiên Đình bất giác đỏ mặt. Tường cùng Nhật nãy giờ chăm chú nhìn cô đương nhiên không bỏ qua được chi tiết này. Thiên Đình đưa mắt nhìn qua tình cờ bắt gặp hai ánh mắt đang nhìn mình chăm chú có chút chột dạ nhanh chóng di chuyển tầm mắt xuống hồ sen.
Nhật thấy cô bỏ qua ánh mắt của mình, tâm khẽ nhói. Đã từng, cô đã từng… ai! Nhật thở dài trong lòng, đã qua lâu như vậy, cũng nên buông rồi, cô bây giờ có lẽ đã thuộc về người khác không phải là của anh nữa.
Cô không còn vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng quanh thân lại phát ra anh sáng má khiến người khác mất tâm nữa. Mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh, có khí phách khiến người khác không thể xem nhẹ. Nếu ngày đó cô giống như linh tinh của trời đất dùng vẻ lạnh nhạt để tráng xa bụi trần thế tục thì bây giờ cô tựa như nữ hoàng vẻ lạnh lùng của cô khiến ngày khác kinh sợ nhưng vẫn lún sâu vào.
Cô từ bao giờ đã thay đổi đến như vậy?!
Khoan đã cô nói Tần Phong, không phải là tập đoàn đa quốc gia Tần Phong của Nghiêm Phong đấy chứ? Cô sao lại liên quan đến Tần Phong?!