“ Xin chào, tôi tên là Phạm Du Nhiên, không phải là Thiên Đình nhưng rất vui khi gặp bạn.” Du Nhiên không diễn tả được cảm giác khi mới đầu nhìn thấy người này, một cảm giác thân thuộc như đã gắn bó rất lâu, thậm chí thấy nước mắt của người này khiến cô đau lòng.
“ Xin lỗi, tại cô giống cô ấy quá. Tôi là Lập Chi Chi.” Qua làn nước mắt Lập Chi Chi nhìn người con gái vừa lạ lại vừa quen quen trước mắt. Đứng gần như vậy cô có cảm giác mình đang ở trước mặt Thiên Đình, cách cô ấy nói chuyện, cách cô ấy hít thở, ngay cả giọng nói mà cũng giống đến như vậy. Nhưng là Thiên Đình đã…
Nước mắt không nhịn được nữa cứ thế mà tuôn ra như suối, từng dòng từng dòng như những hạt chân châu mà lăn dài trên đôi gò má do nóng vội mà đỏ bừng, lăn xuống chiếc cằm vốn vuông vắn vừa vặn nay đã lộ ra góc nhọn do sự ra đi mãi không về của một người, rồi không còn gì để níu kéo mà rơi xuống trước ngực.
Những giọt nước mắt của Lập Chi Chi như một hòn đá ném xuống nội tâm đang tĩnh lặng của Thiên Đình, khiến nơi đó gợn sóng không thôi. Đến khi Thiên Đình phản ứng kịp thì đã thấy đầu ngón tay ướt đi.
Thì ra từ lúc nào cô đã tiến tới, lau đi những giọt nước mắt trên gò má của Lập Chi Chi, nhưng mà chưa đủ, cô cảm thấy còn thiếu thứ gì nữa, chưa kịp phản ứng đôi môi đã mấp máy nói lên một câu.
“ Chi Chi, đừng khóc.”
Câu nói vừa dứt, Lập Chi Chi đang khóc kinh ngạc mà nhìn Du Nhiên, mà Du Nhiên cũng có chút cứng người, cô cũng không rõ sao mình lại nói câu này, giống như chỉ nói ra thì cô mới thấy mọi chuyện ổn hơn.
Không khí có chút ứ đọng.
Du Nhiên khẽ cười, đem tay của mình thu lại, mở miệng nói: “Chi Chi, có thể gọi cô như thế không?”
“ Được.”
Nhận được đáp án Du Nhiên xoay người đi về phía giường bệnh khóe môi cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
“ Tình hình Huỳnh tiểu thư thế nào?” Du Nhiên nhìn sắc mặt của cô gái trên giường rồi tiếp nhận hồ sơ mà các bác sĩ khác vừa kiểm tra.
“ Bác sĩ Phạm, tình hình không khả quan lắm, các chỉ số đều rất bình thường chỉ là vẫn không hiểu sao lại hôm mê không tỉnh hơn nữa sắc mặt lại kém đến như vậy.” Một bác sĩ nam trẻ đeo kính gọng mãnh màu đen tiến lên chỉ các số liệu trên bảng theo dõi cho Du Nhiên xem. Du Nhiên xem xong gấp tài liệu lại đưa cho vị bác sĩ vừa rồi tiếp nhận dụng cụ trên tay anh, khẽ gật đầu cười nhẹ với anh rồi cuối xuống tự tay kiểm tra cho Huỳnh Tiêu Yên một lần nữa. Chỉ thấy gò má được gọng kính che lại có chút đỏ lên chỉ là mọi người không ai để ý… trừ một người.
Lập Hằng cũng không rõ mình gần đây như thế nào, thỉnh thoảng nụ cười nhẹ mà tươi mát như đóa mai mới nở của Du Nhiên cứ hiện ra trước mắt anh. Anh làm cách gì cũng không sao xua đi được, cắm đầu vào làm việc sau khi mỏi mắt vẫn là hình ảnh đó, thậm chí cả tuần anh cũng không dám gọi cho tiểu Hiên chỉ sợ lại thấy được hình ảnh ấy. Cho đến bây giờ khi nhìn thấy gò má đỏ ửng lên vì nụ cười nhẹ ấy của tên bác sĩ nam kia anh liền hiểu rõ. Thì ra anh đã trúng độc rồi, độc ấy mang tên Phạm Du Nhiên.
…
Du Nhiên thực hiện một lần nữa các động tác kiểm tra quen thuộc, tốc độ chậm và quan sát kỹ hơn, như nhận thấy cái gì, đôi chân mày khẽ chau lại, nâng tay lên rút cây trâm búi tóc trên đầu xuống. Hôm nay do bệnh viện gọi gấp, Du Nhiên chỉ kịp dùng một cây trâm cố định tóc trên đầu lại. Hiện tại rút ra làm làn tóc mất điểm tựa mà bung xõa ra, những lọn tóc xoăn nhẹ như rong biển tự nhiên mà buông thả sau lưng theo động tác cúi người của cô mà len lên trước ngực.
Tóc cô rất mềm mại bồng bềnh, thoang thoảng một mùi thơm tự nhiên của hoa cỏ lại có chút mùi của thảo dược.
Khẽ động đậy vài động tác trên cây trâm liền thấy cây trâm mở ra, bên trong là một đám những cây trâm nhỏ li ti. Du Nhiên rút ra ba cây, đâm nhanh vào ba huyệt đạo trên người Huỳnh Tiêu Yên, rồi đứng yên một bên quan sát cây trâm.
Đôi chân mày nhíu lại của Du Nhiên vẫn chưa hề giãn ra cho đến khi màu trâm của cây trâm thay đổi. Ban đầu chỉ là hơi nhạt nhạt ánh lên màu kim loại đậm, sau dần biến thành màu đen, đến lúc này Du Nhiên mới thả lỏng ra.
Sắc mặt Huỳnh Tiêu Yên trên giường đã trở nên bình thường trở lại, đôi môi đã có chút huyết sắc.
Thu hồi kim, để lên một khay y tế do y tá mang lại, Du Nhiên đem bao tay cởi ra rồi xoay người nhìn lại đám người nhà của Huỳnh Tiêu Yên.
“ Các người không coi lời dặn của tôi để trong lòng đúng không, nếu như vậy mời các vị chuyển đến bệnh viện khác hoặc mời bác sĩ khác, tôi đây không có khả năng chữa hết bệnh trong khi người nhà bệnh nhân không hợp tác như vậy.” Giọng Du Nhiên lạnh lùng mà có chút cay cú khiến người nghe có chút khó chịu, nhưng ai ở vị trí bác sĩ như cô đều có thể hiểu được vì sao cô lại tức giận như vậy.
“ Bác sĩ Phạm, cô có thể nói rõ con chúng tôi vì sao đột nhiên lại như vậy hay không.” Bà Huỳnh đang chăm chú nhìn đứa con trên giường nghe những lời nói gay gắt của Du Nhiên thì giật mình tỉnh lại, bọn họ vẫn chưa biết con mình vì sao đột nhiên như vậy. Hôm qua bọn họ vẫn còn bàn tuần sau sẽ tổ chức một bữa tiệc trong vườn để mừng con gái họ khỏi bệnh, sao giờ đây người lại nằm yên trên giường đây.
“ Các người ai đã cho bênh nhân ăn khoai tây?” Du Nhiên nhìn một lượt những người trong phòng, liền thấy thái độ của một chàng trai có chút run rẫy liền tiến tới trước mặt anh ta.
“ Cậu là muốn hại chết em gái mình sao? Hôm nay nếu trễ thêm một chút mạng của em gái cậu đã đi rồi. Hôm trước không phải đã đưa danh sách những thứ không được cho bệnh nhận ăn khi chưa đủ sáu tuần hay sao?”
“ Cái đó…hôm qua tiểu Yên thèm muốn ăn…hơn nữa…thời gian cũng đã lâu…tôi nghĩ…” Nhật biết mình đuối lý cũng chỉ biết nhỏ giọng mà giải thích.
“ Hừ.”
“ Bác sĩ Phạm, lỗi là ở gia đình chúng tôi. Tình hình của tiểu Yên đã ổn rồi chứ?” Ông Huỳnh đứng một bên nghe rõ lỗi ở con trai mình liền lên tiếng mà phá vỡ không khí cứng ngắc này.
“ Cô ấy đã không sao rồi, chỉ là bị phản ứng phụ của thuốc làm khó chịu vẫn không ảnh hưởng đến tình trạng phục hồi của cô ấy. Mọi người chú ý chăm sóc cho cô ấy.” Dứt lời Du Nhiên liền xoay người đi ra, theo sau là đám bác sĩ cùng hai anh em nhà họ Lập.
“ Xin lỗi, tại cô giống cô ấy quá. Tôi là Lập Chi Chi.” Qua làn nước mắt Lập Chi Chi nhìn người con gái vừa lạ lại vừa quen quen trước mắt. Đứng gần như vậy cô có cảm giác mình đang ở trước mặt Thiên Đình, cách cô ấy nói chuyện, cách cô ấy hít thở, ngay cả giọng nói mà cũng giống đến như vậy. Nhưng là Thiên Đình đã…
Nước mắt không nhịn được nữa cứ thế mà tuôn ra như suối, từng dòng từng dòng như những hạt chân châu mà lăn dài trên đôi gò má do nóng vội mà đỏ bừng, lăn xuống chiếc cằm vốn vuông vắn vừa vặn nay đã lộ ra góc nhọn do sự ra đi mãi không về của một người, rồi không còn gì để níu kéo mà rơi xuống trước ngực.
Những giọt nước mắt của Lập Chi Chi như một hòn đá ném xuống nội tâm đang tĩnh lặng của Thiên Đình, khiến nơi đó gợn sóng không thôi. Đến khi Thiên Đình phản ứng kịp thì đã thấy đầu ngón tay ướt đi.
Thì ra từ lúc nào cô đã tiến tới, lau đi những giọt nước mắt trên gò má của Lập Chi Chi, nhưng mà chưa đủ, cô cảm thấy còn thiếu thứ gì nữa, chưa kịp phản ứng đôi môi đã mấp máy nói lên một câu.
“ Chi Chi, đừng khóc.”
Câu nói vừa dứt, Lập Chi Chi đang khóc kinh ngạc mà nhìn Du Nhiên, mà Du Nhiên cũng có chút cứng người, cô cũng không rõ sao mình lại nói câu này, giống như chỉ nói ra thì cô mới thấy mọi chuyện ổn hơn.
Không khí có chút ứ đọng.
Du Nhiên khẽ cười, đem tay của mình thu lại, mở miệng nói: “Chi Chi, có thể gọi cô như thế không?”
“ Được.”
Nhận được đáp án Du Nhiên xoay người đi về phía giường bệnh khóe môi cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
“ Tình hình Huỳnh tiểu thư thế nào?” Du Nhiên nhìn sắc mặt của cô gái trên giường rồi tiếp nhận hồ sơ mà các bác sĩ khác vừa kiểm tra.
“ Bác sĩ Phạm, tình hình không khả quan lắm, các chỉ số đều rất bình thường chỉ là vẫn không hiểu sao lại hôm mê không tỉnh hơn nữa sắc mặt lại kém đến như vậy.” Một bác sĩ nam trẻ đeo kính gọng mãnh màu đen tiến lên chỉ các số liệu trên bảng theo dõi cho Du Nhiên xem. Du Nhiên xem xong gấp tài liệu lại đưa cho vị bác sĩ vừa rồi tiếp nhận dụng cụ trên tay anh, khẽ gật đầu cười nhẹ với anh rồi cuối xuống tự tay kiểm tra cho Huỳnh Tiêu Yên một lần nữa. Chỉ thấy gò má được gọng kính che lại có chút đỏ lên chỉ là mọi người không ai để ý… trừ một người.
Lập Hằng cũng không rõ mình gần đây như thế nào, thỉnh thoảng nụ cười nhẹ mà tươi mát như đóa mai mới nở của Du Nhiên cứ hiện ra trước mắt anh. Anh làm cách gì cũng không sao xua đi được, cắm đầu vào làm việc sau khi mỏi mắt vẫn là hình ảnh đó, thậm chí cả tuần anh cũng không dám gọi cho tiểu Hiên chỉ sợ lại thấy được hình ảnh ấy. Cho đến bây giờ khi nhìn thấy gò má đỏ ửng lên vì nụ cười nhẹ ấy của tên bác sĩ nam kia anh liền hiểu rõ. Thì ra anh đã trúng độc rồi, độc ấy mang tên Phạm Du Nhiên.
…
Du Nhiên thực hiện một lần nữa các động tác kiểm tra quen thuộc, tốc độ chậm và quan sát kỹ hơn, như nhận thấy cái gì, đôi chân mày khẽ chau lại, nâng tay lên rút cây trâm búi tóc trên đầu xuống. Hôm nay do bệnh viện gọi gấp, Du Nhiên chỉ kịp dùng một cây trâm cố định tóc trên đầu lại. Hiện tại rút ra làm làn tóc mất điểm tựa mà bung xõa ra, những lọn tóc xoăn nhẹ như rong biển tự nhiên mà buông thả sau lưng theo động tác cúi người của cô mà len lên trước ngực.
Tóc cô rất mềm mại bồng bềnh, thoang thoảng một mùi thơm tự nhiên của hoa cỏ lại có chút mùi của thảo dược.
Khẽ động đậy vài động tác trên cây trâm liền thấy cây trâm mở ra, bên trong là một đám những cây trâm nhỏ li ti. Du Nhiên rút ra ba cây, đâm nhanh vào ba huyệt đạo trên người Huỳnh Tiêu Yên, rồi đứng yên một bên quan sát cây trâm.
Đôi chân mày nhíu lại của Du Nhiên vẫn chưa hề giãn ra cho đến khi màu trâm của cây trâm thay đổi. Ban đầu chỉ là hơi nhạt nhạt ánh lên màu kim loại đậm, sau dần biến thành màu đen, đến lúc này Du Nhiên mới thả lỏng ra.
Sắc mặt Huỳnh Tiêu Yên trên giường đã trở nên bình thường trở lại, đôi môi đã có chút huyết sắc.
Thu hồi kim, để lên một khay y tế do y tá mang lại, Du Nhiên đem bao tay cởi ra rồi xoay người nhìn lại đám người nhà của Huỳnh Tiêu Yên.
“ Các người không coi lời dặn của tôi để trong lòng đúng không, nếu như vậy mời các vị chuyển đến bệnh viện khác hoặc mời bác sĩ khác, tôi đây không có khả năng chữa hết bệnh trong khi người nhà bệnh nhân không hợp tác như vậy.” Giọng Du Nhiên lạnh lùng mà có chút cay cú khiến người nghe có chút khó chịu, nhưng ai ở vị trí bác sĩ như cô đều có thể hiểu được vì sao cô lại tức giận như vậy.
“ Bác sĩ Phạm, cô có thể nói rõ con chúng tôi vì sao đột nhiên lại như vậy hay không.” Bà Huỳnh đang chăm chú nhìn đứa con trên giường nghe những lời nói gay gắt của Du Nhiên thì giật mình tỉnh lại, bọn họ vẫn chưa biết con mình vì sao đột nhiên như vậy. Hôm qua bọn họ vẫn còn bàn tuần sau sẽ tổ chức một bữa tiệc trong vườn để mừng con gái họ khỏi bệnh, sao giờ đây người lại nằm yên trên giường đây.
“ Các người ai đã cho bênh nhân ăn khoai tây?” Du Nhiên nhìn một lượt những người trong phòng, liền thấy thái độ của một chàng trai có chút run rẫy liền tiến tới trước mặt anh ta.
“ Cậu là muốn hại chết em gái mình sao? Hôm nay nếu trễ thêm một chút mạng của em gái cậu đã đi rồi. Hôm trước không phải đã đưa danh sách những thứ không được cho bệnh nhận ăn khi chưa đủ sáu tuần hay sao?”
“ Cái đó…hôm qua tiểu Yên thèm muốn ăn…hơn nữa…thời gian cũng đã lâu…tôi nghĩ…” Nhật biết mình đuối lý cũng chỉ biết nhỏ giọng mà giải thích.
“ Hừ.”
“ Bác sĩ Phạm, lỗi là ở gia đình chúng tôi. Tình hình của tiểu Yên đã ổn rồi chứ?” Ông Huỳnh đứng một bên nghe rõ lỗi ở con trai mình liền lên tiếng mà phá vỡ không khí cứng ngắc này.
“ Cô ấy đã không sao rồi, chỉ là bị phản ứng phụ của thuốc làm khó chịu vẫn không ảnh hưởng đến tình trạng phục hồi của cô ấy. Mọi người chú ý chăm sóc cho cô ấy.” Dứt lời Du Nhiên liền xoay người đi ra, theo sau là đám bác sĩ cùng hai anh em nhà họ Lập.