Cô gái vận đồ đen bị đau mà ngừng lại, cô có chút bất ngờ xoay người quan sát Du Nhiên. Cô không ngờ, chỉ là một người bình thường lại có thể có sức lực như vậy, cánh cửa bị cô ta đạp mạnh đến giờ vẫn còn đang chấn rung, mặc dù trước đó đã đập vào người cô. Tay cô nắm lấy cổ tay bị chật khớp, khẽ xoay xoay để đặt nó về đúng khớp, phần bắp chân nóng bừng, tuy không thấy nhưng cô biết rõ nó đã đỏ bừng lên một mảng.
Cô là người được huấn luyện kỹ càng từng ly từng tý, bao năm qua cô phải nếm mật nằm gai mà luyện tập, từng bước từng bước mà tiến hành, mỗi một lần thăng bước, khổ hình mà cô nếm phải lại càng đắng hơn lần trước. Vậy mà giờ đây, chỉ một tên bác sĩ bình thường, yếu ớt khoác trên mình lớp vỏ tri thức lại có thể khiến cho cô chật vật đến nhường này.
Cô vẫn còn tệ đến vậy sao? Vẫn cứ tiếp tục thế này, liệu đến bao giờ cô mới có thể bước ra ánh sáng mà cùng đồng hành bên anh?
Cô không cam tâm!
Vì cái gì, cô luôn luôn thua cô ta? Rõ ràng cô biết anh trước, rõ ràng cô là người bên anh những khi anh khủng hoảng nhất? Vậy vì cái thá gì, cô ta có thể có được niềm tin của anh, được đi bên anh, có thể cùng anh chung chăn chung gối?
Ngọn lửa căm hận bùng cháy trong đôi mắt nâu nhạt kia. Màu mắt kia rất đẹp nhưng vẫn bị ngọn lửa ấy lấn át đi, hiện tại trong cô đã không còn nhớ đến lời dặn, phải giết nhanh thoát nhanh, không được chần chừ dù chỉ một khắc. Mà tràn đầy trong đó là nổi hận không tên, là sự không cam lòng, là sự giãy dụa giữa yêu thương và tuyệt vọng.
Ánh nắng đỏ rực của mặt trời lúc chiều tà, như lớp mạch nha ngọt ngào mà bao phủ lấy trần gian, như một món quà tạm biệt ngày cũ mệt nhọc hay là món khai vị cho bửa tiệc cuồng say. Và giờ những tia nắng ấy đang nhảy múa vượt qua khung cửa sổ, chiếu sáng cả một dãy hành lang vắng lặng, rọi lên tấm thân mỏng manh của cô gái.
Thời khắc mà đám người của Nghiêm Phong đến, chính là cảnh tượng quỷ mị này.
Mọi thứ dường như quá…
Tĩnh mịch.
Yên ắng.
Lại lặng im đến rợn người.
Hai cô gái, nghiêng mình đứng đối diện nhau, mặt đối mặt. Tầm mắt như làn sóng điện từ mà rà sát từng ly từng tý đối phương. Hai người cách nhau một khoảng lại ngỡ như cận kề trong ganh tấc.
Một thân đen tuyền, tóc cột cao. Toàn thân toát lên vẻ nhanh nhẹn của gió, lại như âm trầm của bầu trời trước lúc cuồng phong. Một tay ôm cổ tay xoay nhẹ, cả thân hình đổ trụ về phía trước, tầm mắt lại như dao ghim chặt lên cô gái ở đối diện. Như từ cô để nhìn ra một ai đó, một người mà cô hận, mình sao lại không thể chính tay giết chết, tự tay phanh thây vạn đoạn.
Mà cô gái còn lại một thân áo blue trắng, quần tây đen. Tóc được búi gọn trên đầu, bên tai vẫn còn lớt phớt vài cọng vì mất đi điểm cố định mà buông thả trong không trung. Tay phải cô ôm chặt lấy khuỷu tay trái, nhìn kỹ vẫn có thể thấy được trong kẽ tay kia chính là dòng máu nóng đến bỏng người. Thần sắc cô không có gì gọi là bất thường, chỉ lẳng lặng mà nhìn chăm chú người trước mắt, bình thản giống như đang đánh giá một dụng cụ bị lỗi nào đó. Lại giống như cành mai đỏ thẳm, biết rõ bên ngoài tuyết đang rơi, lại hé nở bất chất gió để nghiêm túc xem xét kỹ càng vạn vật. Chứ không phải đang nhìn một kẻ không mời mà đến, một người muốn cướp đi sự sống mà cô cùng đồng nghiệp đã cố hết sức giành giật với tử thần suốt tám tiếng đồng hồ, là người đã khiến cánh tay đáng giá ngàn vàng của mình đau nhức không ngừng mà chảy máu.
Nhưng cũng chính sự không bất thường ấy lại chính là điều bất thường lúc bấy giờ! Du Nhiên, cô thật sự đang nghĩ gì?
Cô sẽ như bề ngoài của mình, bình thản mà đối diện với sự việc, với con người kia, đối mặt với khuôn mặt tạo cho mình cảm giác thân thuộc?
Thân thuộc? Sẽ không thân thuộc sao, rõ ràng lần đầu thấy lại ở một khoảng cách xa như thế, như cô lại có thể biết được đằng sau mang tai kia là một nốt ruồi son?
Bình thản? Lạnh lẽo?
Du Nhiên nhếch môi. Không!
Sẽ không ai biết được đằng sau những dáng vẻ ấy, là một ngọn lửa đang sục sôi trong cô. Không rõ từ đâu, trong cô phát lên những lời nói khiến cô cảm thấy hoảng sợ. Đấy tuyệt đối không phải là cô!
“Cô là ai?” Giọng nói lạnh băng, không phải lạnh lùng không để ý thế cuộc mà là hơi thở lạnh lẽo sẽ đóng băng bất cứ thứ gì đang chọc giận nó.
“Tôi là ai, không liên quan đến cô.” Cô gái vận đồ đen, có chút sưởng người. Đáng ra người nên phát giận lúc này là cô, chứ không phải là cô ta.
“Không liên quan? Nực cười, người của tôi lại muốn chạm đến? Là sát thủ sao? Chán sống?” Khóe môi cong lên một nụ cười tự nhiên lại như nhàn nhở của kẻ đi săn đang vờn vỡ với con mồi của mình.
“Cô! Cô nghĩ mình là ai, lại dám lớn tiếng như thế. Cô là bác sĩ hàng đầu thì thế nào, không phải cũng chỉ là kẻ cắm đầu vào sách vở mà đi ra sao?” Giọng điệu cao ngạo kia, nụ cười chế giễu kia, thái độ khinh thường kia,… cô cảm nhận được tất cả, không thiếu một thứ.
“Dám lớn tiếng?” Du Nhiên nhạt nhã nhái lại một câu, bàn tay ung dung đem chiếc áo blue trắng đã sớm vấn máu cởi ra, ném sang một bên, lệ lộ bên trong là một chiếc áo thun màu hồng nhạt đơn giản. “Vậy để xem tôi có thể lớn giọng hay không?”
Dứt lời, Du Nhiên như một cơn lốc nhoáng một cái đã phóng đến trước mặt cô gái kia. Không đợi cô ta kịp hồi thần, xoay người, nâng chân tạt ngang đá vào eo, lại dựa vào đó làm điểm tựa mà nâng chân đá thẳng lên cằm.
Tất cả diễn ra chưa đầy hai giây, không chỉ đám người mới đến kia mà ngay cả người đã bị đá lùi vài bước cũng không thể nào thấy được bất cứ động tác nào.
“Phụt…” Cơn đau nhói từ eo cùng cảm giác mông lung mà phun ra ngụm máu, đã làm cô gái sát thủ ý thức được. Người trước mắt này không đơn thuần chỉ là một người bác sĩ tay chỉ biết cầm kéo cứu người, mà giọng điệu cao ngạo đến kinh thường tất cả mọi người kia cũng là do cô ta xứng đáng có được.
Ý thức được là một chuyện, nhưng để cô cam tâm lại là một chuyện khác!
Cam tâm sao? Không bao giờ!
Không cần biết cuối cùng cô ta là gì ngoài cái vỏ bọc là kia, cô chỉ biết cô là người được huấn luyện để thành người như thế nào. Đến một cô gái như thế cô còn không đánh bại được vậy cô có tư cách gì mà đánh bại người kia, có tư cách gì để mà sánh bước cùng anh.
Chỉ gần như chỉ trong tích tắc, cô định thần đứng vững sau cú đá lại liền tung đòn phản công.
Xoay người, tung chân, gập đòn, phản thủ.
Hai thân mình giao vào nhau. Nhưng cuồng phong cùng lốc xoáy mà xoay tròn. Người đá người đỡ, người phản công người tập kích.
Từng chiêu từng đòn tiếp nối nhau mà tung ra, vừa nhanh vừa độc. Dường như tất cả mọi thứ đều đã không còn bất cứ chuyện gì có thể kiến bọn họ tách rời ra, cho dù là sự xuất hiện của cả chục người đàn ông cường tráng.
Đám người Nghiêm Phong cuối cùng cũng có thể lại gần hai người, chỉ là hai người hiện tại đã đánh quá hăng say gần như hề phát giác được sự xuất hiện của bọn họ.
Hành lang thật sự rất dài. Bọn họ tốn gần năm phút mới có thể tới được nơi đây. Khi ở xa còn đỡ, nhưng hiện tại Nghiêm Phong thật sự có cảm giác muốn khóc. Dung nhan kia rõ ràng có thiêu cháy thành tro, anh cũng có thể nhận ra được. Là người độc nhất vô nhị, người duy nhất có thể đi vào cũng là người duy nhất có thể chiếm giữ được trái tim anh.
Bốn năm, nó thật sự rất dài, dài đến mức anh cảm nhận nó gần như là vô tận.
Nhưng không sao, thật sự không sao!
Vì cô một lần nữa đã trở lại và đang…
Và đang chuẩn bị bị một người khác đá vào bụng.
“Muốn chết!” Như con báo bị chọc giận, Nghiêm Phong gầm lên một tiếng, kéo người con gái đã khiến tim anh ngưng đập vào lòng, tung chân lên. Bỏ mặc bàn chân nhỏ bé nhưng hữu lực kia đá mạnh vào đùi, anh dùng sức đạp mạnh lên bụng của người kia một đạp, khiến cô bật người ngã lui về sau gần năm mét. Không chỉ ngăn chặn cú đá mà còn có thể khiến người khác bay về sau cả một đoạn đường dài như thế, cũng có thể hiểu, Nghiêm Phong, anh đã dùng bao nhiêu lực vào cú đá.
Cô là người được huấn luyện kỹ càng từng ly từng tý, bao năm qua cô phải nếm mật nằm gai mà luyện tập, từng bước từng bước mà tiến hành, mỗi một lần thăng bước, khổ hình mà cô nếm phải lại càng đắng hơn lần trước. Vậy mà giờ đây, chỉ một tên bác sĩ bình thường, yếu ớt khoác trên mình lớp vỏ tri thức lại có thể khiến cho cô chật vật đến nhường này.
Cô vẫn còn tệ đến vậy sao? Vẫn cứ tiếp tục thế này, liệu đến bao giờ cô mới có thể bước ra ánh sáng mà cùng đồng hành bên anh?
Cô không cam tâm!
Vì cái gì, cô luôn luôn thua cô ta? Rõ ràng cô biết anh trước, rõ ràng cô là người bên anh những khi anh khủng hoảng nhất? Vậy vì cái thá gì, cô ta có thể có được niềm tin của anh, được đi bên anh, có thể cùng anh chung chăn chung gối?
Ngọn lửa căm hận bùng cháy trong đôi mắt nâu nhạt kia. Màu mắt kia rất đẹp nhưng vẫn bị ngọn lửa ấy lấn át đi, hiện tại trong cô đã không còn nhớ đến lời dặn, phải giết nhanh thoát nhanh, không được chần chừ dù chỉ một khắc. Mà tràn đầy trong đó là nổi hận không tên, là sự không cam lòng, là sự giãy dụa giữa yêu thương và tuyệt vọng.
Ánh nắng đỏ rực của mặt trời lúc chiều tà, như lớp mạch nha ngọt ngào mà bao phủ lấy trần gian, như một món quà tạm biệt ngày cũ mệt nhọc hay là món khai vị cho bửa tiệc cuồng say. Và giờ những tia nắng ấy đang nhảy múa vượt qua khung cửa sổ, chiếu sáng cả một dãy hành lang vắng lặng, rọi lên tấm thân mỏng manh của cô gái.
Thời khắc mà đám người của Nghiêm Phong đến, chính là cảnh tượng quỷ mị này.
Mọi thứ dường như quá…
Tĩnh mịch.
Yên ắng.
Lại lặng im đến rợn người.
Hai cô gái, nghiêng mình đứng đối diện nhau, mặt đối mặt. Tầm mắt như làn sóng điện từ mà rà sát từng ly từng tý đối phương. Hai người cách nhau một khoảng lại ngỡ như cận kề trong ganh tấc.
Một thân đen tuyền, tóc cột cao. Toàn thân toát lên vẻ nhanh nhẹn của gió, lại như âm trầm của bầu trời trước lúc cuồng phong. Một tay ôm cổ tay xoay nhẹ, cả thân hình đổ trụ về phía trước, tầm mắt lại như dao ghim chặt lên cô gái ở đối diện. Như từ cô để nhìn ra một ai đó, một người mà cô hận, mình sao lại không thể chính tay giết chết, tự tay phanh thây vạn đoạn.
Mà cô gái còn lại một thân áo blue trắng, quần tây đen. Tóc được búi gọn trên đầu, bên tai vẫn còn lớt phớt vài cọng vì mất đi điểm cố định mà buông thả trong không trung. Tay phải cô ôm chặt lấy khuỷu tay trái, nhìn kỹ vẫn có thể thấy được trong kẽ tay kia chính là dòng máu nóng đến bỏng người. Thần sắc cô không có gì gọi là bất thường, chỉ lẳng lặng mà nhìn chăm chú người trước mắt, bình thản giống như đang đánh giá một dụng cụ bị lỗi nào đó. Lại giống như cành mai đỏ thẳm, biết rõ bên ngoài tuyết đang rơi, lại hé nở bất chất gió để nghiêm túc xem xét kỹ càng vạn vật. Chứ không phải đang nhìn một kẻ không mời mà đến, một người muốn cướp đi sự sống mà cô cùng đồng nghiệp đã cố hết sức giành giật với tử thần suốt tám tiếng đồng hồ, là người đã khiến cánh tay đáng giá ngàn vàng của mình đau nhức không ngừng mà chảy máu.
Nhưng cũng chính sự không bất thường ấy lại chính là điều bất thường lúc bấy giờ! Du Nhiên, cô thật sự đang nghĩ gì?
Cô sẽ như bề ngoài của mình, bình thản mà đối diện với sự việc, với con người kia, đối mặt với khuôn mặt tạo cho mình cảm giác thân thuộc?
Thân thuộc? Sẽ không thân thuộc sao, rõ ràng lần đầu thấy lại ở một khoảng cách xa như thế, như cô lại có thể biết được đằng sau mang tai kia là một nốt ruồi son?
Bình thản? Lạnh lẽo?
Du Nhiên nhếch môi. Không!
Sẽ không ai biết được đằng sau những dáng vẻ ấy, là một ngọn lửa đang sục sôi trong cô. Không rõ từ đâu, trong cô phát lên những lời nói khiến cô cảm thấy hoảng sợ. Đấy tuyệt đối không phải là cô!
“Cô là ai?” Giọng nói lạnh băng, không phải lạnh lùng không để ý thế cuộc mà là hơi thở lạnh lẽo sẽ đóng băng bất cứ thứ gì đang chọc giận nó.
“Tôi là ai, không liên quan đến cô.” Cô gái vận đồ đen, có chút sưởng người. Đáng ra người nên phát giận lúc này là cô, chứ không phải là cô ta.
“Không liên quan? Nực cười, người của tôi lại muốn chạm đến? Là sát thủ sao? Chán sống?” Khóe môi cong lên một nụ cười tự nhiên lại như nhàn nhở của kẻ đi săn đang vờn vỡ với con mồi của mình.
“Cô! Cô nghĩ mình là ai, lại dám lớn tiếng như thế. Cô là bác sĩ hàng đầu thì thế nào, không phải cũng chỉ là kẻ cắm đầu vào sách vở mà đi ra sao?” Giọng điệu cao ngạo kia, nụ cười chế giễu kia, thái độ khinh thường kia,… cô cảm nhận được tất cả, không thiếu một thứ.
“Dám lớn tiếng?” Du Nhiên nhạt nhã nhái lại một câu, bàn tay ung dung đem chiếc áo blue trắng đã sớm vấn máu cởi ra, ném sang một bên, lệ lộ bên trong là một chiếc áo thun màu hồng nhạt đơn giản. “Vậy để xem tôi có thể lớn giọng hay không?”
Dứt lời, Du Nhiên như một cơn lốc nhoáng một cái đã phóng đến trước mặt cô gái kia. Không đợi cô ta kịp hồi thần, xoay người, nâng chân tạt ngang đá vào eo, lại dựa vào đó làm điểm tựa mà nâng chân đá thẳng lên cằm.
Tất cả diễn ra chưa đầy hai giây, không chỉ đám người mới đến kia mà ngay cả người đã bị đá lùi vài bước cũng không thể nào thấy được bất cứ động tác nào.
“Phụt…” Cơn đau nhói từ eo cùng cảm giác mông lung mà phun ra ngụm máu, đã làm cô gái sát thủ ý thức được. Người trước mắt này không đơn thuần chỉ là một người bác sĩ tay chỉ biết cầm kéo cứu người, mà giọng điệu cao ngạo đến kinh thường tất cả mọi người kia cũng là do cô ta xứng đáng có được.
Ý thức được là một chuyện, nhưng để cô cam tâm lại là một chuyện khác!
Cam tâm sao? Không bao giờ!
Không cần biết cuối cùng cô ta là gì ngoài cái vỏ bọc là kia, cô chỉ biết cô là người được huấn luyện để thành người như thế nào. Đến một cô gái như thế cô còn không đánh bại được vậy cô có tư cách gì mà đánh bại người kia, có tư cách gì để mà sánh bước cùng anh.
Chỉ gần như chỉ trong tích tắc, cô định thần đứng vững sau cú đá lại liền tung đòn phản công.
Xoay người, tung chân, gập đòn, phản thủ.
Hai thân mình giao vào nhau. Nhưng cuồng phong cùng lốc xoáy mà xoay tròn. Người đá người đỡ, người phản công người tập kích.
Từng chiêu từng đòn tiếp nối nhau mà tung ra, vừa nhanh vừa độc. Dường như tất cả mọi thứ đều đã không còn bất cứ chuyện gì có thể kiến bọn họ tách rời ra, cho dù là sự xuất hiện của cả chục người đàn ông cường tráng.
Đám người Nghiêm Phong cuối cùng cũng có thể lại gần hai người, chỉ là hai người hiện tại đã đánh quá hăng say gần như hề phát giác được sự xuất hiện của bọn họ.
Hành lang thật sự rất dài. Bọn họ tốn gần năm phút mới có thể tới được nơi đây. Khi ở xa còn đỡ, nhưng hiện tại Nghiêm Phong thật sự có cảm giác muốn khóc. Dung nhan kia rõ ràng có thiêu cháy thành tro, anh cũng có thể nhận ra được. Là người độc nhất vô nhị, người duy nhất có thể đi vào cũng là người duy nhất có thể chiếm giữ được trái tim anh.
Bốn năm, nó thật sự rất dài, dài đến mức anh cảm nhận nó gần như là vô tận.
Nhưng không sao, thật sự không sao!
Vì cô một lần nữa đã trở lại và đang…
Và đang chuẩn bị bị một người khác đá vào bụng.
“Muốn chết!” Như con báo bị chọc giận, Nghiêm Phong gầm lên một tiếng, kéo người con gái đã khiến tim anh ngưng đập vào lòng, tung chân lên. Bỏ mặc bàn chân nhỏ bé nhưng hữu lực kia đá mạnh vào đùi, anh dùng sức đạp mạnh lên bụng của người kia một đạp, khiến cô bật người ngã lui về sau gần năm mét. Không chỉ ngăn chặn cú đá mà còn có thể khiến người khác bay về sau cả một đoạn đường dài như thế, cũng có thể hiểu, Nghiêm Phong, anh đã dùng bao nhiêu lực vào cú đá.