“Khụ!”
Bầu không khí ngột ngạt trong phút chốc được đánh tan bởi tiếng ho của Ew.
Du Nhiên cùng Jouhua lập tức quay lại nhìn anh. Chỉ là anh ta vẫn chưa tỉnh lại, tiếng ho đấy chỉ là một phản ứng của cơ thể để dễ dàng hít thở hơn.
Bên này, sau khi buông Du Nhiên ra, Jonh lập tức lùi về phía sau. Nâng bàn tay xoa xoa cái mũi, che đi ánh mắt chột dạ đang lén quan sát Nghiêm Phong. Mà Nghiêm Phong cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ chậm rãi thu hồi cánh tay đặt vào túi quần.
Thiên nghiêng đầu quan sát phản ứng của mọi người. Bỗng dưng anh có cảm giác nếu như vẫn không có bất kỳ chuyện gì xãy ra tiếp theo thì tình trạng đông cứng ban nãy sẽ tiếp tục được phát huy.
Tầm mắt anh ngừng lại trên cô gái vẫn luôn đứng bên cạnh lão đại. Tuy cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, nhưng anh cùng mọi người đều có thể nhìn ra được, lão đại đang nhận định cô ấy chính là Thiên Đình. Nhưng là một chút thân quen anh cũng không cảm nhận được. Thái độ không giống, tác phong không giống, thậm chí tư thế đứng cùng thao tác cầm súng cũng không quen thuộc. Thiên Đình ít nói, khi làm nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không hé môi nếu không cần thiết, thế nhưng mỗi khi thấy anh, dù là đang làm nhiệm vụ cũng nhất định sẽ chạy lại nhéo một bên má của anh, xem như một lời chào hỏi rồi mới quay lại tiếp tục công việc. Vậy mà, cô ta không có.
Cô gái thần bí mà anh cũng mọi người vẫn luôn điều tra, hiện tại đã đứng trước mặt anh. Rõ ràng như thế, sao anh lại càng cảm thấy mờ mịt. Rốt cuộc cô có phải là Thiên Đình hay không? Đám rắc rối bây giờ là như thế nào đây?
Một đám lan man! Phải chi lúc này có Thiên Đình thì tốt quá, với WS thì ba mươi giây là xong hết.
WS? Đúng rồi là WS!
“Lão đại, lần nữa khởi động WS đi. Có thiết bị này, liền có thể tìm ra cậu bé rồi.” Kiệt xoay người, mở túi tùy thân ôm sát người lấy ra một máy tính bảng đưa cho Nghiêm Phong, trong đấy có một bản dự trữ của WS.
Nghe được cái tên WS, đám người bên cạnh Nghiêm Phong đều thở ra một hơi, như nhẹ nhõm đã tìm ra giải pháp, lại như thở dài vì không ai rõ có thể khởi động được hay không. Hiển nhiên là ngoại trừ một vài người. Ví dụ như người nào đó đang xù lông, trừng mắt nhìn theo chiếc máy tính bảng đang từ từ được đặt vào tay lão đại.
Rõ ràng là cậu ta nghĩ ra! Tên Kiệt chết tiệt!
Kiệt vẫn đứng yên một bên quan sát biểu cảm đa sắc màu của chú sóc nào đó. Đa dạng đến đáng yêu, khiến anh ngứa tay muốn tiến tới hung hăng nhéo vào má cậu, chỉ là anh biết nếu mình thật sự tiến lên, cánh tay này không khéo sẽ bị bằm nát mất. Má cậu, đó giờ vẫn chỉ có Thiên Đình mới có gan chạm vào. Bọn họ luôn cùng nhau trong suốt hai mươi năm, những biểu cảm, những suy nghĩ của cậu ấy, anh làm sao lại không rõ. Nhưng anh lại thích chọc cậu xù lông, biểu tình đó thật sự rất đáng yêu.
“Rẹt!” Âm thanh báo khởi động thất bại vang lên. Tâm tình mọi người vừa tối lên được chút đã liền tuột dốc không phanh.
“Đây là cái gì?” Du Nhiên tiến lại gần, cầm lấy máy tính bảng trên tay Nghiêm Phong xem xét.
“Là WS của Thiên Đình. Chỉ cần có thể đăng nhập liền có thể xâm nhập vào bất kỳ hệ thống truyền thông nào trên toàn thế giới. Hiện tại muốn tìm cậu bé, chỉ cần nhập vào đó vài số liệu cùng hình ảnh và âm thanh nhận diện liền có thể tìm ra cậu bé đang ở đâu. Xác xuất tìm kiếm là 95%, trừ phi cậu bé đang ở ngoài trái đất, hay ở địa phương mà không có bất kỳ chiếc camera nào, nếu không đều có thể thấy được. Chỉ là từ khi Thiên Đình mất,không có ai có thể khởi động lại được.” Jonh vừa thấy Thiên Đình tiến đến liền nhanh lời giải thích, chỉ là nói xong anh liền nhận ra mình quá nhanh miệng rồi.
“Tôi mượn.” Dứt lời Du Nhiên liền xoay người bước về căn phòng của hai mẹ con cách đó không xa, cũng không để ý Nghiêm Phong có đồng ý hay không. Nhưng mà bây giờ anh ta có không cho cô cũng sẽ giành lấy cho bằng được, có cơ sở để tìm ra con vì cái gì cô lại phải bỏ qua.
Chân chạy nhanh về phòng, tay lại cầm điện thoại gọi cho Trúc Linh, nhắn cô tiến đến tiến hành cấp chứ cho Ew.
Bầu không khí ngột ngạt trong phút chốc được đánh tan bởi tiếng ho của Ew.
Du Nhiên cùng Jouhua lập tức quay lại nhìn anh. Chỉ là anh ta vẫn chưa tỉnh lại, tiếng ho đấy chỉ là một phản ứng của cơ thể để dễ dàng hít thở hơn.
Bên này, sau khi buông Du Nhiên ra, Jonh lập tức lùi về phía sau. Nâng bàn tay xoa xoa cái mũi, che đi ánh mắt chột dạ đang lén quan sát Nghiêm Phong. Mà Nghiêm Phong cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ chậm rãi thu hồi cánh tay đặt vào túi quần.
Thiên nghiêng đầu quan sát phản ứng của mọi người. Bỗng dưng anh có cảm giác nếu như vẫn không có bất kỳ chuyện gì xãy ra tiếp theo thì tình trạng đông cứng ban nãy sẽ tiếp tục được phát huy.
Tầm mắt anh ngừng lại trên cô gái vẫn luôn đứng bên cạnh lão đại. Tuy cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, nhưng anh cùng mọi người đều có thể nhìn ra được, lão đại đang nhận định cô ấy chính là Thiên Đình. Nhưng là một chút thân quen anh cũng không cảm nhận được. Thái độ không giống, tác phong không giống, thậm chí tư thế đứng cùng thao tác cầm súng cũng không quen thuộc. Thiên Đình ít nói, khi làm nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không hé môi nếu không cần thiết, thế nhưng mỗi khi thấy anh, dù là đang làm nhiệm vụ cũng nhất định sẽ chạy lại nhéo một bên má của anh, xem như một lời chào hỏi rồi mới quay lại tiếp tục công việc. Vậy mà, cô ta không có.
Cô gái thần bí mà anh cũng mọi người vẫn luôn điều tra, hiện tại đã đứng trước mặt anh. Rõ ràng như thế, sao anh lại càng cảm thấy mờ mịt. Rốt cuộc cô có phải là Thiên Đình hay không? Đám rắc rối bây giờ là như thế nào đây?
Một đám lan man! Phải chi lúc này có Thiên Đình thì tốt quá, với WS thì ba mươi giây là xong hết.
WS? Đúng rồi là WS!
“Lão đại, lần nữa khởi động WS đi. Có thiết bị này, liền có thể tìm ra cậu bé rồi.” Kiệt xoay người, mở túi tùy thân ôm sát người lấy ra một máy tính bảng đưa cho Nghiêm Phong, trong đấy có một bản dự trữ của WS.
Nghe được cái tên WS, đám người bên cạnh Nghiêm Phong đều thở ra một hơi, như nhẹ nhõm đã tìm ra giải pháp, lại như thở dài vì không ai rõ có thể khởi động được hay không. Hiển nhiên là ngoại trừ một vài người. Ví dụ như người nào đó đang xù lông, trừng mắt nhìn theo chiếc máy tính bảng đang từ từ được đặt vào tay lão đại.
Rõ ràng là cậu ta nghĩ ra! Tên Kiệt chết tiệt!
Kiệt vẫn đứng yên một bên quan sát biểu cảm đa sắc màu của chú sóc nào đó. Đa dạng đến đáng yêu, khiến anh ngứa tay muốn tiến tới hung hăng nhéo vào má cậu, chỉ là anh biết nếu mình thật sự tiến lên, cánh tay này không khéo sẽ bị bằm nát mất. Má cậu, đó giờ vẫn chỉ có Thiên Đình mới có gan chạm vào. Bọn họ luôn cùng nhau trong suốt hai mươi năm, những biểu cảm, những suy nghĩ của cậu ấy, anh làm sao lại không rõ. Nhưng anh lại thích chọc cậu xù lông, biểu tình đó thật sự rất đáng yêu.
“Rẹt!” Âm thanh báo khởi động thất bại vang lên. Tâm tình mọi người vừa tối lên được chút đã liền tuột dốc không phanh.
“Đây là cái gì?” Du Nhiên tiến lại gần, cầm lấy máy tính bảng trên tay Nghiêm Phong xem xét.
“Là WS của Thiên Đình. Chỉ cần có thể đăng nhập liền có thể xâm nhập vào bất kỳ hệ thống truyền thông nào trên toàn thế giới. Hiện tại muốn tìm cậu bé, chỉ cần nhập vào đó vài số liệu cùng hình ảnh và âm thanh nhận diện liền có thể tìm ra cậu bé đang ở đâu. Xác xuất tìm kiếm là 95%, trừ phi cậu bé đang ở ngoài trái đất, hay ở địa phương mà không có bất kỳ chiếc camera nào, nếu không đều có thể thấy được. Chỉ là từ khi Thiên Đình mất,không có ai có thể khởi động lại được.” Jonh vừa thấy Thiên Đình tiến đến liền nhanh lời giải thích, chỉ là nói xong anh liền nhận ra mình quá nhanh miệng rồi.
“Tôi mượn.” Dứt lời Du Nhiên liền xoay người bước về căn phòng của hai mẹ con cách đó không xa, cũng không để ý Nghiêm Phong có đồng ý hay không. Nhưng mà bây giờ anh ta có không cho cô cũng sẽ giành lấy cho bằng được, có cơ sở để tìm ra con vì cái gì cô lại phải bỏ qua.
Chân chạy nhanh về phòng, tay lại cầm điện thoại gọi cho Trúc Linh, nhắn cô tiến đến tiến hành cấp chứ cho Ew.