Mạnh Trì ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đèn neon, bên trên không có chữ chỉ có màu xanh nhạt hoa văn hai ly rượu chạm nhau, bốn năm giọt rượu từ miệng ly bắn lên.
Vừa nhìn đã thấy đây không phải quán bar đàng hoàng, ngay cả tên cũng không có.
Cô đứng ở bên ngoài quán bar, lắng nghe những âm thanh ồn ào bên trong, chậm chạp không bước chân vào, mãi cho đến khi người bạn thân lần thứ hai gửi tin nhắn hối thúc thì cô chỉ đành cam chịu hít sâu một hơi, đặt tay lên chốt cửa, đẩy mạnh rồi đi vào.
Bố cục của quán bar này lớn hơn so với tưởng tượng của cô, chính xác mà nói quán bar này nằm ở vị trí phồn hoa nhất của đoạn đường này cũng tận dụng triệt để lợi thế không gian của nó.
Nó vốn dĩ là ngôi nhà một tầng sử dụng đặc điểm trần cao để tạo thành tầng hai.
Hầu như tất cả vật liệu của kiến trúc bên trong đều được làm từ khung thép kim loại, thiết kế theo kiểu chạm khắc rỗng.
Mặc dù đứng ở lầu một nhưng vẫn có thể nhìn thấy trang trí lầu hai.
Không gian của lầu hai bị chia cắt thành các khu vực riêng, đều đặt vài cái sofa để ngồi, dù vậy vẫn không gây cảm giác chật hẹp.
Sát cửa lầu một là một quầy bar dài, người pha chế chuyển động linh hoạt bình lắc, những vị khách quen thuộc ngồi xung quanh trò chuyện khí thế.
Màn hình lớn trên sân khấu chiếu mấy tấm ảnh tự sướng, bên dưới ảnh chụp còn có mấy hàng chữ truy cập mã QR Wechat.
Mạnh Trì không có nhìn kỹ hàng chữ đó, ánh mắt chỉ lướt vội qua Lão hổ nhỏ* sinh năm 98, cầu nhận nuôi nha~" rồi đi về phía cầu thang.
* 小脑斧 là ngôn ngữ mạng chỉ hổ con, nó đồng âm với "tiểu lão hổ" (xiao laohu) nhưng kiểu cố tình đọc chệch đi ngọng đi cho đáng yêu
Tiếng cười nói trên lầu nhanh chóng truyền tới, trong đó xen lẫn một giọng nữ du dương êm tai, ngay khi Mạnh Trì lên đến lầu liền quay đầu lại nhìn.
Lầu hai không có đèn tường, ánh sáng khá tối, chỉ có một nguồn sáng duy nhất đến từ ánh đèn màu lập lòe trên nóc nhà.
Phụ nữ eo thon đều đứng dựa vào lan can sơn nước màu đen, khủy tay tùy ý đặt, đầu ngón tay thon nâng ly, lòng bàn tay giống như nâng cả bầu trời treo lơ lửng, cổ tay trắng sáng nhẹ nhàng chậm rãi chuyển động.
Cô gái này khóe miệng giương lên, nhìn về phía người bên cạnh cười nói:
"Oa, lão hổ nhỏ sinh năm 98 nha."
Người bị chọc ghẹo kia mỉm cười vo tờ giấy lại ném về phía đầu cô gái kia, nói câu gì đó nhưng Mạnh Trì không nghe rõ.
Cô gái kia nghiêng đầu, thoải mái né tránh cục giấy kia, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
"Mạnh Trì, mình ở đây!"
Lúc này, phía bên trái lầu hai truyền đến giọng giòn giã của một cô gái trẻ tuổi.
Khương Tư Điềm chờ đến chán gần chết, chuẩn bị xuống lầu tìm bạn thân của mình thì nhìn thấy bóng lưng thanh tú của cô bạn thân.
Cô bạn thân mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn theo phong cách cổ điển màu mơ chim*, cùng với chiếc quần tây kaki, làn da nâu cộng thêm chiếc eo vừa thon vừa xinh đẹp.
Mặc dù đã quen biết nhiều năm nhưng mỗi lần nhìn thấy đối phương, Khương Tư Điềm vẫn sẽ k1ch thích tột độ bởi mỹ sắc kia.
*Màu mơ có màu hơi vàng nhạt gần giống với màu của quả mơ.
Tuy nhiên, nó nhạt màu hơn mơ thực tế.
Khương Tư Điềm mê mẩn hai giây, sau đó phát hiện không ít người ở xung quanh vô tình hay cố ý nhìn về phía cửa cầu thang, cô thầm nghĩ cô bạn thân này không hổ là bông hoa của học viện mỹ thuật Bắc Nguyên.
Cô chọn chỗ tương đối hướng về phía cầu thang vì cho rằng người kia chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể thấy mình, nhưng đối phương chỉ nhìn xung quanh, vốn dĩ không hề nhìn về phía mình, dưới tình thế cấp bách đó cô đành cất giọng gọi tên bạn thân.
Lúc đi lên lầu Mạnh Trì không biết tại sao đến cửa cầu thang lại nhìn xung quanh sau đó ánh mắt lơ đãng nhìn về phía góc kia, mãi cho đến khi nghe thấy bạn mình cất cao giọng gọi.
Người kia ở góc phòng theo tiếng gọi quay mặt lại.
Ánh đèn trên đỉnh đầu lặng lẽ xoay tròn, lúc sáng lúc tối.
Người kia làn da trắng nõn, đôi môi thoa son xinh đẹp, cùng với ánh đèn huyền ảo phản chiếu gương mặt vừa mập mờ vừa cuốn hút, ánh mắt nheo lại do ánh đèn đong đưa.
Sau khi ánh mắt Mạnh Trì và người đó chạm nhau, trái tim bỗng dưng nhanh hơn một nhịp, cô vội vàng xoay mặt đi, vội vàng đi về phía người bạn đang gọi, hành động rất nhanh chóng khao khát bịt luôn cái miệng của người bạn kia.
Khương Tư Điềm không hề ý thức được khác lạ của bạn mình, cô vịn lan can, đưa nửa người ra, búng tay mấy cái ra dấu với quầy bar phía dưới:
"Mấy anh ơi, cho bàn 37 lầu trên ly trà sữa, nước ấm nha."
Người pha chế liếc mắt nói:
"nước ấm dưới lầu có, tự mình rót đi."
"Tụi em không phải thượng đế hả?"
"Không thấy tôi còn nhiều việc phải làm à? Thượng đế cũng phải tự mình rót nước ấm."
Mạnh Trì một là lo lắng Khương Tư Điềm sẽ cãi nhau với người ta, hai là không muốn gây sự chú ý với những người khác.
Cô vội vàng nói:
"Bây giờ mình không khát, lát nữa mình khác mình sẽ tự xuống dưới rót."
Khương Tư Điềm bĩu môi, giống như đã bỏ qua sau đó trở về vị trí của mình, cô lấy điện thoại ra, quét mã QR trên bàn của mình rồi cúi đầu gõ gõ màn hình, chẳng biết đang làm gì.
"Tống Viễn Triết cái tên mặt người dạ chó kia, mình không ngờ hắn lại ngoại tình, giờ làm sao đây, hay đập hắn một trận?"
Giọng Khương Tư Điềm quả thật không tính là nhỏ nhưng cũng may lúc này trong quán bật nhạc nên lấn át không ít.
Cơ thể gầy gò của Mạnh Trì như chìm vào trong sofa mềm mại, tâm trạng thoáng chốc thả lỏng hơn nhiều, cũng quên mất cảm xúc băn khoăn bất an từ cô gái ở góc phòng khi nãy mang đến.
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, chỉ thấy ống tuýp màu xám chằng chịt bên trên, làm cho cô cảm thấy nơi này mang phong cách nghệ thuật hiện đại thành thị.
Sau đó liên tưởng đến kiến trúc bố cục của quầy bar, giọng khó tránh khỏi lấy lệ:
"Cậu chuẩn bị làm gì hắn?"
Mặc dù lời nói không hề ôn hòa nhưng giọng nói lạnh nhạt của cô khiến cho người ta cảm giác cô không hề làm giảm sự trầm tĩnh của bản thân.
Khương Tư Điềm vuốt cằm nói:
"Tìm người âm thầm đánh cho hắn một trận? Phá xe của hắn? Nói thật thì mình đã sớm chướng mắt cái xe của hắn ta, đàn ông con trai mà lái chiếc xe màu tím sến rện kia."
Mạnh Trì thở dài:
"Chẳng thà trực tiếp dẫn người đánh hắn còn quang minh chính đại hơn, chỉ có một mình cậu không ưa màu chiếc xe của hắn thôi."
Khương Tư Điềm chưa từng yêu, cũng không biết thất tình phải phản ứng như thế nào mới là bình thường, nếu như đổi lại Mạnh Trì thành người bạn cùng phòng đại học bây giờ có lẽ cô sẽ nói một câu: Mạnh Trì, phản ứng của cậu không đúng rồi?
Khương Tư Điềm chỉ đắm chìm trong cảm xúc chiếc xe xấu quắc kia, sau khi trách mắng vài câu thì tức giận nói:
"Cậu và hắn ta chia tay mình không có ý kiến nhưng dựa vào cái gì...!dựa vào cái gì hắn ngoại tình trước?"
Mạnh Trì:
"Chuyện này cũng không phải chuyện tốt lành gì, hắn muốn trước thì để hắn trước đi."
Khương Tư Điềm có kém thông minh đến cỡ nào thì cũng phát hiện nhìn sơ qua bạn thân của mình đâu quá khó chịu.
Nhưng xét thấy lời mẹ cô luôn nói "Chày cán bột mà làm như cây sáo thổi- không có mắt." cô cũng không phân biệt được bạn thân của mình có thật sự khó chịu hay không, hơn nữa có lẽ bạn thân cũng không muốn để cô nhìn ra.
Cô cùng Mạnh Trì không học cùng một trường đại học, bình thường liên lạc chỉ giới hạn trong Wechat, mấy tháng trước, Mạnh Trì thuận miệng nói: Mình đang yêu. Chuyện này đối với đám bạn trung học mà nói chẳng khác gì tin tức bom tấn, trước đây biết bao bạn học tỏ tình với Mạnh Trì, Mạnh Trì đều lấy lý do thi tốt nghiệp từ chối.
Đám bạn học biết tin Mạnh Trì yêu đương đều ở trên QQ*, vòng bạn bè, Weibo cùng nhiều trang mạng xã hội bày tỏ cảm giác tan nát cõi lòng của họ, nếu không biết còn tưởng họ xuất gia tập thể.
* Q 空间: QQ (Tencent QQ) là dịch vụ nhắn tin miễn phí được phổ biến rộng rãi ở Trung Quốc với nhiều tính năng tương tự như Facebook, Skype.
Khương Tư Điềm vốn cho rằng thời gian đại học Mạnh Trì sẽ không yêu đương cho nên khi lần đầu tiên biết được tin tức này cô liền cảm giác Mạnh Trì nhất định rất thích đối phương.
Nhưng nhìn thái độ của Mạnh Trì lúc này, Khương Tư Điềm có chút không chắc chắn, cô thận trọng nói:
"Mạnh Trì, cậu có đau khổ không?"
Nếu như lời này để các bạn cùng phòng của Mạnh Trì nghe thấy nhất định họ sẽ cấp tốc chạy tới chặn miệng Khương Tư Điềm lại, bởi bây giờ ở phòng ngủ của họ đều không dám nhắc tới Tống Viễn Triết vì sợ Mạnh Trì thương tâm.
Một nửa tâm tư của Mạnh Trì đang đặt ở tính nghệ thuật về cấu trúc của quán bar này, tâm tư mới vừa từ ống tuýp của trần nhà thu hồi thì nghe thấy câu hỏi này, cô trầm tư một lúc, trước đây khá lâu bạn cùng phòng cũng từng nói với cô: cô quá xa cách với Tống Viễn Triết.
Cô cũng từng nghĩ sẽ hẹn hò này nọ thế nhưng một đống chuyện trong tay, cô chẳng có thời gian để làm những điều đó.
Cũng không lâu trước đây, bạn học nói với cô gần đây Tống Triết Viễn cận kề một nhỏ đàn em, cô cũng không nghĩ nhiều, mãi cho đến khi chính cô nhìn thấy Tống Viễn Triết nắm tay nhỏ đàn em đó đi dạo.
Tống Viễn Triết nói: Mạnh Trì, chúng ta chia tay đi, em vốn không quan tâm anh.
Lúc đó Mạnh Trì rất lạnh lùng bình tĩnh, nói: Cho nên anh có thể một chân đạp hai thuyền?
Tống Viễn Triết nhắm mắt lại nói: là anh nợ em, em đánh anh đi.
Trong nhất thời Mạnh Trì đã thoát vai, rõ ràng đó là trường hợp rất nghiêm túc nhưng cô lại cảm giác mình bị thoát ra ngoài, thậm chí cô cảm giác đối phương đang diễn phim thần tượng, có lẽ sau đó cô nên nói: không, anh không xứng.
Cô không thể nói rõ tâm trạng của mình, cô...!đau khổ đúng không? Mùi vị bị người ta phản bội không hề dễ chịu.
Cô thu hồi tâm tư, mím môi, thản nhiên nói:
"Có lẽ...!có."
Khương Tư Điềm cũng không nắm bắt được tâm trạng của bạn mình lúc này, nếu nói đau khổ thì đau khổ, thậm chí cô bất chợt cảm thấy hối hận không nên vạch trần vết sẹo của bạn mình.
Một lát sau, tầng gác phía trên truyền tới tiếng hắt xì, hai ba nhân viên bưng khay đi thẳng đến bàn số 37, đầu tiên đặt lên bàn mười chai bia, gần như chiếm hết nửa cái bàn, tiếp theo đặt lên năm sáu đ ĩa mồi nhắm chen chúc trên bàn.
Cuối cùng là một bình nước ấm lớn đặt giữa bàn, nhìn qua rất khí thế.
Trước giờ Mạnh Trì chưa từng đến quán bar, cũng không biết những người khác thất tình sẽ như thế nào, có phải họ cũng sẽ gọi nhiều đến như vậy không.
Cô ngồi thẳng người, tay ấn thái dương, thực ra là che mặt mình bởi vì cô không dám đối diện với ánh mắt của người xung quanh.
Người ta chắc là tưởng các cô tới chỗ này để dùng bữa.
Bình thường làm chuyện khiến người khác chú ý tới, Mạnh Trì cũng cảm thấy không được tự nhiên nhưng sẽ không dè dặt như ngày hôm nay, không muốn dẫn tới sự chú ý đặc biệt của người khác.
Ánh mắt của cô lướt qua mã QR trên bàn, lúc này mới phát hiện nó dùng để chọn món, khi nãy Khương Tư Điềm cầm điện thoại mân mê chắc là chọn món nên cô liền nói:
"Mấy thứ này đều là khi nãy cậu chọn?"
Ánh mắt của Mạnh Trì quét qua chiếc bàn đầy ắp, tầm mắt cũng không tránh khỏi ngừng ở chiếc bình thủy tinh lớn ở trung tâm kia.
Khương Tư Điềm cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Trì liền kiêu ngạo ưỡn ngực nói:
"Mình nhớ thực đơn của quán bar này có nước ấm.
Mình biết cậu không thích uống thứ khác, chỉ thích uống nước ấm, cậu thấy sao, đủ tinh tế?"
Mạnh Trì bị lây cảm xúc đang vọt lên của Khương Tư Điềm, cho nên cảm giác dè dặt giảm đi rất nhiều, cô thở dài nói:
"Nhiều quá rồi, có thể đem đi ngâm chân đó."
Tuy giọng Mạnh Trì rất khẽ nhưng vẫn lọt vào lỗ tai của người phục vụ, người này ân cần nói:
"Khách ơi, có thể nha, nhưng ở đây chúng tôi không khuyến nghị quý cô làm như vậy."
Chờ sau khi người phục vụ rời đi, Khương Tư Điềm bưng bình nước ấm, khoát tay lên lan can, mặt hướng về phía người pha rượu dưới lầu nói:
"Anh trai ơi, bình này uống hết rồi, anh cho bình nữa nha."
Người pha chế không nghĩ tới người này còn nhớ kỹ chuyện vừa rồi, nhìn thấy người này nghiêng ngả hướng về phía mình, miệng thì hớp vài ngụm nước ấm, nét mặt trở nên phức tạp.
Mạnh Trì lặng lẽ cúi đầu uống nước ấm của mình.
"..."
Khương Tư Điềm với vẻ mặt đắc thắng quay lại, gương mặt tươi cười, thậm chí hưng phấn đến mở liền mấy chai bia, dưới sự khuyên can của Mạnh Trì mới không mở toàn bộ.
Tiếp theo hai người trò chuyện, trong lúc đó Mạnh Trì nhấp vài hớp bia, bình thường cô rất ít khi uống bia, tửu lượng không cao, đầu óc cũng nhanh chóng không còn tỉnh táo như bình thường.
Có lẽ cồn vào làm người ta can đảm hơn, có lẽ uống bia đã vượt xa Mạnh Trì của ngày thường, lúc này có cồn trong người, Mạnh Trì thản nhiên nhìn về góc phòng cách đó không xa.
Tửu lượng của Khương Tư Điềm rất tốt, vẫn duy trì được lý trí, cũng nhanh chóng phát hiện hành động của Mạnh Trì.
Cô cũng thuận theo nhìn thoáng qua chỗ góc phòng, sau đó lập tức hiểu rõ, nhỏ giọng nói:
"Mình cũng không ngờ quán bar này lại không đàng hoàng như vậy."
"Hả?" Ánh mắt của Mạnh Trì đã có chút mơ màng.
"Thì mấy loại chuyện có thể làm đó." Khương Tư Điềm cảm giác mình nói xong càng quá mơ hồ liền bổ sung: "Thì mấy cái chuyện đặc thù nghề nghiệp đó."
Mạnh Trì dưới tác dụng của cồn, phản ứng kém thông minh hơn bình thường, ánh mắt một lần nữa vô thức nhìn về phía góc phòng.
Góc đó có cả nam lẫn nữ, không biết họ đang nói gì, cả đám cười òa lên.
Còn cô gái kia nghiêng người, trên mặt vẫn treo nụ cười, đầu vai trắng nõn run run, ngay cả dây váy tuột xuống vài phần cũng hồn nhiên không phát hiện.
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Bảo: Thoạt nhìn chị ấy rất khác lạ.
Nhược Nhược kéo dây váy: Để gặp người yêu tương lai nên cố ý mặc đó.
- ------Hết chương 1------
Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ!^^ Cuối tuần vui vẻ!^^
Ps.
Sắp tới bên mình có tổ chức một buổi offline để gây quỹ từ thiện, cũng là dịp để gặp mọi người và cảm ơn mọi người đã và đang ủng hộ mình.
Thông tin chi tiết sẽ được thông báo vào ngày mai.
Mong mọi người sẽ đến chung vui!^^.
Đề danh: Lửa cháy lan ra đồng cỏ
Tác giả: Thiếu giác cá
Tóm tắt: Tiều Dã nguyên chỉ nghĩ trảo ra ở đoàn phim quấy rối fan tư sinh, chưa từng muốn bắt trụ trước đối tượng thầm mến
Xa cách nhiều năm, đã từng tiểu băng khối bạch nguyệt quang thay đổi, biến thành qua loa tiểu cẩu
Tiểu cẩu sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, đạo đức cảm thấp, một lời không hợp liền ở pháp luật bên cạnh thử
Để cho Tiều Dã đau đầu chính là, tiểu cẩu cố chấp mà phải cho hắn đương trợ lý
Tiều Dã nhiều lần cự tuyệt không có kết quả, cũng tùy theo luân hãm
Mỗi ngày ở lo lắng lên hot search thấp thỏm trung, cùng giáo dưỡng tiểu cẩu trung vượt qua, sinh hoạt trở nên kích thích lại hỗn loạn
Chờ đến đột nhiên tỉnh ngộ, muốn cùng tiểu cẩu chải vuốt rõ ràng quan hệ, từ biệt đôi đàng khi, lại phát hiện sớm đã vô pháp tự kềm chế
-
Mặt ngoài ôn nhu kỳ thật bá đạo ngạo kiều công x tiểu điên phê cố chấp thanh lãnh mỹ nhân chịu
ps: Phi hoàn mỹ nhân thiết, chịu giai đoạn trước đạo đức cảm thấp, hậu kỳ hai người làm bạn trưởng thành
gương vỡ lại lành, cốt truyện cẩu huyết, hành văn có điều khiếm khuyết, không mừng không xem liền hảo OVO
Chương
Đặt vật phẩm trên bàn sáng lên một bộ di động, không biết là của ai, không người để ý tới, so với trước màn ảnh chính ngươi tới ta đi kịch liệt đối diễn, kia không biết cái nào phần mềm hệ thống thông tri, hoặc là không quan hệ đau khổ tin tức đều có vẻ không hề lực hấp dẫn.
Không người hỏi thăm màn hình di động hãy còn sáng lên, mặt trên biểu hiện thời gian con số đã nhảy tới : .
Tiều Dã ngồi ở đạo diễn bên cạnh, ngưng thần nín thở mà nhìn chăm chú vào trên màn hình hình ảnh, là đặc tả màn ảnh, trọng điểm ngắm nhìn ở hiện trường hai vị diễn viên gạo cội ánh mắt cùng vi biểu tình mặt trên.
Tiều Dã chính mình suất diễn buổi chiều giờ liền kết thúc, như vậy đại đêm diễn hoàn toàn không cần thiết tới hiện trường, nhưng hắn vẫn là kiên trì ngồi ở đạo diễn bên người quan sát học tập, lệnh hiện trường mọi người không được thán phục một câu “Trách không được nhân gia hồng”.
Đám người sau Hà Lạp Lạp liếc mắt một cái dựa nghiêng ở dựa ghế trên tay vịn Tiều Dã, mắt trợn trắng, thì thầm trong miệng “Quan hệ già” mấy chữ.
Hắn cho rằng Tiều Dã mấy năm nay nhanh chóng vận đỏ, danh khí tăng nhiều hoàn toàn là bởi vì trong nhà hùng hậu bối cảnh, dựa cây to dễ hóng mát, bằng không nào có người ở đại một kết thúc tiệc tối thượng đã bị danh đạo nhìn trúng chọn đi, từ đó về sau phảng phất dẫm lên ván cầu, diễn nghệ sự nghiệp thanh vân thẳng thượng, ở đại học trong lúc liền có không ít nổi danh tác phẩm, lấy thưởng cũng cầm đến mỏi tay.
Hà Lạp Lạp cảm thấy không phục, cả ngày trong tối ngoài sáng mà nói toan lời nói, đáng tiếc không vài người phản ứng hắn.
Ở đây người thượng đến đạo diễn, hạ trình diện vụ trợ lý đều biết Hà Lạp Lạp mới là chân chính đi quan hệ, dựa đại thụ người, chỉ là chân chính đại thụ không dựa đến, không ăn được nho thì nói nho còn xanh.
Trái lại Tiều Dã, vừa không che lấp gia thế bối cảnh, cũng không để bụng đồn đãi vớ vẩn, bằng phẳng hào phóng, mấu chốt là người khác lấy đến ra thực lực, cho dù có bó lớn tài nguyên tìm tới môn, cũng không quá.
Hơn nữa Tiều Dã đãi nhân khách khí, vô luận đối phương chức vụ lớn nhỏ, đều là một bộ tôn trọng có lễ thái độ.
Ai đúng ai sai, ở trong lòng mọi người, sớm đã có chính mình phán đoán.
Hà Lạp Lạp ngoài miệng nói toan lời nói, trong lòng lại biết không thể thật đem Tiều Dã đắc tội, một bên cong toan người, một bên còn nhớ thương thượng Tiều Dã cái kia thuyền lớn, tìm cơ hội hướng người trước mặt thấu.
Này không, ngay cả hôm nay trận này đại đêm diễn, cũng học theo, tâm huyết dâng trào mà muốn tới quan sát.
Bất quá hai vị diễn viên gạo cội đối diễn không gặp hắn nghiêm túc thưởng thức cân nhắc, ngược lại liên tiếp đối với Tiều Dã phóng nhãn dao nhỏ, này đôi mắt hình viên đạn phẫn nộ, ghen ghét lại mang theo điểm ủy khuất cùng trách cứ, muốn hắn chân chính kim chủ nhìn, thế tất muốn ôm vào trong ngực hảo hảo hống hống.
Đối Tiều Dã tới nói lại là không đau không ngứa, toàn lấy hắn đương ấu trĩ hùng hài tử đối đãi, càng nguyện ý đem tâm tư hoa ở cân nhắc trước mắt trận này diễn thượng.
.
Trong phim không khí nôn nóng, diễn ngoại người cũng treo một lòng, liền vào giờ phút này, mọi người trước mắt xoát địa một chút đen, tiếng ồn ào từ sột sột soạt soạt biến thành cao giọng thét chói tai.
“A! Sao lại thế này?!”
“Ai dẫm đến ta? Không cần tễ a!”
“Cúp điện! Cúp điện! Đại gia đem điện thoại đèn pin mở ra!”
“Đứng ở tại chỗ không cần hoảng! Đã gọi người đi kiểm tra mạch điện!”
...
Tiều Dã di động ném ở phòng nghỉ, không tùy thân sủy, chung quanh tiếng ồn ào làm hắn đầu phát trướng, cũng may đạo diễn trước mặt máy móc còn sáng lên, độ sáng không cao, nhưng lấy Tiều Dã thị lực, đã cũng đủ thấy rõ bốn phía hỗn loạn trạng huống.
Nương điểm này ít ỏi ánh sáng Trịnh đạo lấy ra chính mình di động mở ra đèn pin, cùng lúc đó, không biết cái nào góc truyền đến thật lớn pha lê rách nát thanh, hỗn hợp người thét chói tai, Tiều Dã cùng đạo diễn vừa đối diện, đều ám đạo “Không xong!”
Cúp điện không có gì để lo lắng, phiền toái nhất chính là có người bị thương.
Hiện trường đèn vào giờ phút này lại bỗng dưng sáng lên, mọi người đều bị thình lình xảy ra ánh sáng đâm vào không mở ra được mắt, sau một lúc lâu mới có thể hơi chút coi vật, phát ra thật lớn tiếng vang góc lại lại lần nữa truyền đến một mảnh thổn thức cùng kêu sợ hãi, Tiều Dã theo tiếng ồn ào vọng qua đi, lúc này mới phát hiện sự cố trung tâm người ra sao nón nón.
Hà Lạp Lạp đâm nát một phiến dân quốc hình thức pha lê bình phong, pha lê nát đầy đất, người cũng ngã vào pha lê thượng, bảy màu mảnh vỡ thủy tinh thượng còn hỗn chút vết máu.
Trịnh đạo thấy thế kinh hãi, vội vàng đứng dậy tiến đến xem xét, còn không quên làm Tiều Dã hỗ trợ đem máy móc ấn tạm dừng.
Tiều Dã chuẩn bị cho tốt máy móc, cũng cùng phó đạo đứng dậy làm mọi người đều kiểm tra hạ chính mình cùng chung quanh người có hay không bị thương, có lập tức nâng đến đất trống chỗ.
Một hồi kiểm tra dò hỏi xuống dưới sau, bị thương tương đối trọng chỉ có Hà Lạp Lạp, bàn tay cùng ăn mặc quần đùi cẳng chân thượng đều có bất đồng trình độ vết cắt, trên mặt cũng có chút tiểu trầy da.
Hà Lạp Lạp chính là idol xuất thân, ngày thường nhất coi trọng chính là này phó túi da, tao ngộ ngoài ý muốn cả người đều dọa ngốc, nằm liệt một đống mảnh vỡ thủy tinh gian hồng hốc mắt mờ mịt vô thố.
Cũng may những người khác đều là một ít khái tiểu chạm vào, hơi chút nghiêm trọng một chút chính là rất nhỏ vặn thương, một hồi ngoài ý muốn xuống dưới diễn là chụp không được, xe cứu thương hơn phân nửa hôm qua lôi đi vài cái.
Này lăn lộn, thiên đều mau sáng, nổi lên bụng cá trắng, đạo diễn đành phải cho đại gia phóng hai ngày giả, không bị thương sửa sang lại tâm tình, bị thương đi xử lý miệng vết thương.
Quay chụp nơi sân là đạo diễn thuê tới một căn nhà kiểu tây, dương lâu là dân quốc thời kỳ kiến trúc phong cách, bảo tồn rất khá, ngày thường cung cấp điện rất ổn, ai cũng không dự đoán được hôm nay tới như vậy vừa ra, nhưng rốt cuộc cũng là lão kiến trúc, điện lực vấn đề vẫn là tồn tại, mọi người đều ám đạo Hà Lạp Lạp xui xẻo, lại may mắn ngoài ý muốn bị thương không phải chính mình.
Ai cũng không chú ý tới tiểu dương lâu ngoại, lầu một sân phơi đối đi ra ngoài địa phương ẩn giấu nhân ảnh, bóng người bình tĩnh khắc chế tầm mắt tuần tra một vòng hiện trường, tìm được Tiều Dã sau, si mê tham lam mà nhìn chăm chú một lát, quay đầu bước không nhanh không chậm nện bước chui vào lùm cây trung biến mất không thấy.
.
Diễn chụp không thành, Tiều Dã chỉ có thể đi phòng nghỉ lấy di động hồi khách sạn, vừa mới chuẩn bị thay quần áo tắm rửa, người đại diện tiếu thành cảnh điện thoại liền đánh tới, Tiều Dã khớp xương rõ ràng ngón tay nhẹ nhàng vừa trượt, đem điện thoại chuyển được sau lại điểm khuếch đại âm thanh, di động đặt ở phòng tắm trí vật giá thượng, tiếp tục thoát thân thượng quần áo.
“Uy? Tiều Dã? Ta nhìn hot search, phim trường xảy ra chuyện nhi?” Tiêu Cảnh Thành sốt ruột hoảng hốt hỏi, kia đầu còn nghe nói hắn thúc giục người khác thanh âm “Đều mau điểm, bị muộn rồi, mau mau mau...”
Tiều Dã phỏng chừng là Tiêu Cảnh Thành thuộc hạ mang tân nam đoàn, Tiêu Cảnh Thành cùng hắn giống nhau, đều là chuyên nghiệp chiến sĩ thi đua, một chút nghỉ ngơi thời gian đều không nghĩ cho chính mình lưu, đã là trong vòng hưởng dự nổi danh kim bài người đại diện, vẫn là cần cù chăm chỉ nguyện ý mang tân nhân.
Bất quá Tiêu Cảnh Thành ánh mắt độc ác, thủ đoạn thành thạo, thiệt tình thực lòng mà đãi nhân, mang theo tới nghệ sĩ không có không hỏa, Tiều Dã chính là một trong số đó, bởi vậy cũng có không ít tân nhân hy vọng phân đến hắn thuộc hạ.
Đối với chính mình dứt khoát kiên quyết lựa chọn lộ, Tiều Dã cảm thấy một đường đi tới cũng còn tính trôi chảy.
Đại một kết khóa tiệc tối nổi danh đạo tới tham quan, vừa lúc gặp Tiều Dã biểu diễn kịch nói.
Tiệc tối kết thúc Tiều Dã đã bị mời tham gia kỳ nghỉ hè dự bị điện ảnh 《 thành 》 diễn xuất, này bộ màn ảnh đầu tú khai hỏa Tiều Dã diễn nghệ sự nghiệp đệ nhất pháo, lúc sau lại thuận nước đẩy thuyền ký hiện tại công ty quản lý, vẫn luôn từ Tiêu Cảnh Thành mang theo, này nhoáng lên chính là - năm.
Người ngoài đều nói hắn gia thế bối cảnh hậu đãi, cũng chỉ có chính mình cùng Tiêu Cảnh Thành biết, này - năm đi tới, không có nửa phần dựa quá trong nhà, thu hoạch đều đến từ Tiều Dã chính mình nỗ lực cùng vận thế.
Chỉ là gần nhất vận may lậu phùng nhi, luôn là có bè lũ xu nịnh người hướng bên người thấu, nhiễu đến Tiều Dã cũng có chút đau đầu, tổng cảm thấy tâm hoảng hoảng, hình như có chuyện gì nhi muốn phát sinh...
Tiều Dã không dự đoán được đêm nay ngoài ý muốn lên men đến như vậy nhanh chóng, lúc này mới một lát sau liền thượng hot search, Hà Lạp Lạp là gần nhất hỏa lên đương hồng tiểu sinh, fans số tương đối khả quan, chuyện này đoàn phim còn phải cấp cái công đạo, bằng không có thể đoán trước lén fans sẽ như thế nào phỏng đoán.
Tiều Dã khẽ thở dài tin tức, người đỏ, có một số việc nhi cũng thân bất do kỷ, nhàn nhạt mở miệng trả lời Tiêu Cảnh Thành vấn đề “Kịch trường đột nhiên cắt điện, cái kia tân nhân Hà Lạp Lạp té ngã một cái, đem pha lê bình phong đâm nát.”
Tiều Dã ngắn gọn mà nói hạ trọng điểm, ngay sau đó nhìn chằm chằm bồn tắm ra thủy khẩu phát ngốc.
Tiêu Cảnh Thành nghe nói hắn không có việc gì, một lòng cũng trở xuống bụng, “Ngươi không có việc gì là được, ai, các ngươi lần này đoàn phim ngư long hỗn tạp, thật sợ quán thượng điểm chuyện gì, đến nắm chặt cho ngươi tìm cái trợ lý, ta bên này mang theo tân nhân, không quá lo lắng ngươi, ngươi ở đoàn phim cũng chưa cá nhân giúp đỡ.”
“Không có việc gì, không nóng nảy, ta có thể ứng phó.” Tiều Dã ngắn gọn hồi phục, nằm tiến bồn tắm, hai chỉ thon chắc hữu lực cánh tay đáp ở bồn tắm hai bên, đầu dựa vào bồn tắm gối thượng nhắm mắt thả lỏng.
Tiêu Cảnh Thành nghe ra hắn trong thanh âm mệt mỏi, không hề nhiều lời, làm chính hắn chú ý tìm kiếm một chút, bằng không trợ lý luôn đổi lấy đổi đi, bên người không cá nhân cũng không có phương tiện.
Ngay sau đó điện thoại bị cắt đứt, truyền đến vài tiếng vội âm, quy về yên lặng.
Tiều Dã hoạt động hạ có chút cứng đờ cổ, trong lòng biết cũng nên tìm cái trợ lý, nhưng hắn bên người trợ lý đổi lấy đổi đi đều không hài lòng, không phải ăn trộm ăn cắp, chính là ôm mượn côn thượng vị tiểu tâm tư, Tiều Dã cách ứng đến không được.
Hắn là giới giải trí mọi người đều biết một dòng nước trong, bên người sạch sẽ đến có thể thượng nam đức đứng đầu bảng, chưa bao giờ loạn chơi, cũng không ăn chơi đàng điếm, một lòng say ở đóng phim thượng.
Nghĩ sắp bị chậm trễ hai ngày quay chụp thời gian, Tiều Dã không cấm nhíu mày, so với bị chậm trễ tiến độ đạo diễn còn bực bội.
Lần này quay chụp phim nhựa là một bộ dân quốc phim điệp viên, tụ tập rất nhiều đáng giá học tập lão tiền bối, nhưng cũng có Trịnh đạo thoái thác không xong dựa quan hệ nhét vào tới lưu lượng bình hoa.
Này đó Tiều Dã đều không phải thực để ý, hắn chỉ nghĩ hướng các tiền bối hảo hảo học tập một chút, cuối năm không chừng có thể lại hướng một đợt thưởng, hiện tại khoa chính quy tốt nghiệp gần một năm, hắn tính toán xin nước ngoài phim ảnh trường học, chuẩn bị đi đọc nghiên, ở theo đuổi sự nghiệp cùng nghệ thuật thượng, Tiều Dã luôn luôn rất có mạnh mẽ.
Như vậy một đầu nhiệt mà bận rộn, có thể làm hắn rất ít phóng không, rất ít lâm vào hồi ức... Bằng không một ít chuyện xưa nhi luôn là tận dụng mọi thứ mà nhảy đến hắn trước mắt...
.
Liền này vài phút thả lỏng khe hở Tiều Dã liền lại lần nữa nhớ tới chính mình màn ảnh đầu tú —《 thành 》.
《 thành 》 cùng này bộ phim điệp viên giống nhau, đều là một bộ hình tượng điện ảnh, chủ yếu ngắm nhìn ở tiểu nhân vật trên người, không có chỉ một vai chính, chuyện xưa trằn trọc ở một tòa tiểu huyện thành, quay chụp nhân vật có ở huyện thành trung học dạy học lão sư, chợ bán thức ăn bán đồ ăn nông dân phu thê, tiểu thành thị nhà ga người bán vé từ từ, còn có Tiều Dã đóng vai tiểu thành thị trượt chân thiếu niên.
Nhân vật này cùng Tiều Dã bản thân trải qua hoàn toàn tương phản, bỏ học, làm việc vặt, đương tên côn đồ... Nhưng Tiều Dã đại nhập rất khá, kia bộ phim nhựa bậc lửa Tiều Dã trở thành diễn viên ngòi nổ, cũng tổng làm hắn nhớ tới chính mình cao nhị khi đãi quá một năm Dương huyện...
Chuyện quá khứ gần nổi lên cái đầu, khiến cho Tiều Dã cảm thấy tâm phiền ý loạn, tim đập bắt đầu gia tốc, là một loại sắp thất hành nôn nóng cảm.
Tiều Dã đột nhiên từ bồn tắm đứng lên, khóe miệng rất nhỏ mà xả cái cười, thầm mắng chính mình, thật là không tiến bộ, nhiều năm như vậy vẫn là không bỏ xuống được, không thể quên được.
Thế nhân đều nói hắn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, chuyên tâm sự nghiệp, ai cũng không biết hắn đáy lòng ẩn giấu cá nhân, làm hắn như là uống lên một trản sơn tuyền tuyết bọt nước trà, thanh u khó quên, rồi lại thống hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi khi nhớ tới đều phải dưới đáy lòng lưu một mạt thẫn thờ.
Tiều Dã thu hồi phát tán suy nghĩ, qua loa mà làm khô tóc, ngã đầu liền ngủ, mấy năm nay hắn đều chỉ có thể bằng vào bận rộn cùng ngủ tới đuổi đi người nọ bóng dáng, đáng tiếc ngủ hiệu quả tổng không bằng bận rộn hảo, bởi vì hắn luôn là nằm mơ.
Này sẽ đã ánh mặt trời đại lượng, Tiều Dã ngủ trước đem trong phòng bức màn kéo cái kín mít, không có chút nào ánh sáng thấu vào phòng, cũng nhìn không thấy phòng chính phía dưới đối đi ra ngoài đường cái biên đứng cái xuyên màu đen áo hoodie, đem mũ choàng khấu ở trên đầu người.