Mạnh Trì hết cách rồi, lẩu dầu cay là tự cô chọn, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Cho nên, phải ăn thôi.
Thẩm Khinh Nhược cả ngày chưa ăn, vừa rồi lại cùng Mạnh Trì vận động dữ dội trong xe một hồi nên đã sớm đói đến cái bụng lép kẹp, sau khi ngấu nghiến hai ba miếng thịt bò thì chậm rãi lại, đầu óc cạn dầu bắt đầu chuyển động trơn tru lại.
Cô nhìn Mạnh Trì ăn cả nửa ngày cũng không ăn hết đồ ăn trong chén, ngược lại nước thì uống hết ly này tới ly khác.
Cô quan sát một hồi sau đó giơ tay gọi phục vụ tới, nói mấy câu bên tai đối phương.
Ba phút sau, hai người phục vụ đi tới, trong tay mỗi người bưng một nồi lẩu uyên ương.
Mạnh Trì không hiểu, cô ngẩng đầu, đôi gò má ửng đỏ, trên mặt rịn mồ hồi, cánh môi mỏng cay đến đỏ bừng.
"Toàn bộ đồ ăn bên trong tôi đã lấy ra, có thể bưng đi luôn." Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: "Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người."
Hai nhân viên này đều là người vừa rồi nói chuyện ở cửa, một người bưng nồi lẩu dầu cay lên, một người thay nồi lẩu uyên ương trong tay vào, ngay sau đó bật lửa.
"Không sao đâu, lẩu dầu cay của tiệm tụi em quả thật rất cay, nhiều khách hàng ăn không nổi, giữa chừng phải nhờ thay lẩu hầm xương."
Một trong hai người nghiêng đầu hướng về phía Mạnh Trì nói:
"Chị gái này vừa nhìn đã biết không ăn được cay, để tụi em đổi lẩu uyên ương sẽ tốt cho chị gái này."
Chờ đến khi nước lẩu trong nồi sôi sục, Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Mạnh Trì cúi đầu ăn đồ còn dư trong chén liền nói:
"Đừng ăn, sẽ hại bao tử."
Cô nhìn thấy lẩu xương đã sôi, chậm rãi bỏ cải thìa vào, từng cọng từng cộng nhúng vào:
"Như vầy sẽ tốt hơn, em có thể ăn."
Tuy cô khá đói cộng thêm chuyện đổi lẩu giữa chừng nhưng trên gương mặt không hết có chút thiếu kiên nhẫn, cô cũng không hỏi Mạnh Trì quá nhiều như: vì sao không ăn được cay lại muốn chọn lẩu dầu cay.
Dường như cô đã biết đáp án.
Mạnh Trì cảm thấy mình đã che giấu rất tốt chuyện không ăn được cay nhưng không biết vì sao lại bị phát hiện, trong lòng rất xấu hổ, cô lo đối phương sẽ truy hỏi nhưng bây giờ lại không có chuyện gì khác để làm cho nên cô chỉ đành vùi đầu tiếp tục ăn, mượn điều này che giấu nỗi xấu hổ của mình, cũng không cần cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ.
Tuy Thẩm Khinh Nhược rất thích trêu chọc cô nhưng cũng có lúc cũng sẽ truy cứu ngọn ngành ép cô vào góc tường hỏi cho bằng được.
Ví dụ như lúc này, cô ấy không hỏi cô rốt cuộc có thích ăn lẩu không, vì sao không thích ăn lại muốn hẹn.
Cô nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược không có ý cố hỏi nên cũng bình tĩnh lại, khẽ Ồ một tiếng, không tiếp tục ăn đồ ăn cay trong chén, đồng thời nhận lấy nước ô mai đối phương đưa cho.
Thẩm Khinh Nhược gắp đồ ăn đã chín bỏ vào trong dĩa mới, đưa cho người đối diện, từ tốn nói:
"Thật ra tôi không phải là người tỉ tỉ, có đôi khi sẽ quên rất nhiều chuyện cho nên em phải nói với tôi, em muốn gì, không muốn gì, như vậy tối mới biết được."
"Ồ."
"Tôi không pha gia vị cho em, tự em pha đi."
Sau đó Thẩm Khinh Nhược ăn một miếng nhưng lại thấy Mạnh Trì vẫn chậm chạp ngồi yên, cô lại hỏi:
"Sao vậy?"
Mạnh Trì vùi đầu ăn rau:
"Em không thích nước chấm."
Lần đầu tiên Thẩm Khinh Nhược gặp người ăn lẩu không chấm nước chấm, cô thầm nghĩ: được rồi, đứa nhỏ này đã biết nói lời từ chối với cô, hơn nữa còn nói không thích chấm nước chấm, đúng là học đi đôi với hành.
Tiệm lẩu luôn đón khách, cũng không hề thiếu khách, gần tới hừng đông vẫn có khách mới vào.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện nhưng nói thì ít mà ăn thì nhiều, cứ ăn đến hơn mười hai giờ khuya.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Trì ăn lẩu trễ đến vậy, cũng là lần đầu tiên ăn...!vui đến thế.
Mùi vị của tiệm lẩu này cũng khá ngon, với một người ăn lẩu không nhiều như cô thì có thể đứng thứ ba trong danh sách.
Lúc mới đầu ăn lẩu cay, đầu lưỡi tê đau nhói nên không nếm ra mùi vị, sau đó đổi thành lẩu xương hầm thì cũng cảm nhận được chút mùi vị, nguyên liệu nấu đều rất tươi, cô tự nhiên ăn nhiều hơn.
"Hai chị em ăn xong chưa?" Lúc này một người vụ nhìn quen mặt đi ngang qua bàn của các cô, nhìn thấy các cô thu dọn đồ liền thuận miệng hỏi.
"Ăn xong rồi." Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy phục vụ đã thay bộ đồng phục, đeo túi trên lưng, cũng thân thiết trả lời: "Hết giờ làm rồi à?"
"Đúng vậy." Người phục vụ hết giờ làm cả người vui vẻ, bước ra ngoài, vẫy tay:
"Chị với em gái về chú ý an toàn nha."
Thẩm Khinh Nhược nói xong "Anh cũng chú ý an toàn." thì nghe thấy bạn nhỏ cũng nói Chú ý an toàn, dường như đối phương đồng ý với xưng hô chị chị em em trong câu nói kia.
Mạnh Trì không có cảm xúc, ngược lại cô nói với Thẩm Khinh Nhược:
"Khăn giấy bên cạnh tay chị, đưa cho em."
Đối với Mạnh Trì thì lời vừa rồi chỉ là buộc miệng, xuất phát từ sự lễ phép cũng không nghĩ gì nhiều.
Thẩm Khinh Nhược cầm lấy hộp giấy, ngắm nghía sau đó nở nụ cười bất lương với Mạnh Trì, đôi môi ửng đỏ khẽ mở:
"Gọi chị*, tôi sẽ đưa cho em."
*Xưng hô trong tiếng Trung là 我 và 你 tương tự I với You trong tiếng Anh.
Trong truyện Mạnh Trì xưng hô với Thẩm Khinh Nhược mình edit là Chị-em vì với tính cách của Mạnh Trì thì với một người lớn tuổi hơn Mạnh Trì sẽ lễ phép xưng chị, xưng hô 我-你 thì tùy vào người đối thoại sẽ hiểu theo ý của mình.
Còn cụ thể trong câu nói của Thẩm Khinh Nhược "叫姐姐, 我就给你." thì 姐姐 (chị), Thẩm Khinh Nhược muốn Mạnh Trì gọi mình trực tiếp là chị luôn.
Mình giải thích để mọi người không hỏi sao Mạnh Trì xưng với Thẩm Khinh Nhược là chị rồi mà Thẩm Khinh Nhược còn bắt Mạnh Trì gọi chị.
Đồng thời sau này gọi trực tiếp姐姐 mình sẽ edit là chị* nha.
Nếu mọi người cảm thấy giải thích của mình có vấn đề thì hãy góp ý cho mình nha.
Bếp lửa đã tắt nhưng nhiệt độ vẫn còn vương lại, hơi nóng trong nồi vẫn còn tỏa ra.
Mạnh Trì vẫn còn nhỏ tuổi nhưng gương mặt lại hoàn mỹ, ở trong làn khói trắng trở nên không chân thật, đáy mắt hơi ửng đỏ, giống như con thỏ nhỏ yếu đuối dễ bị ăn hiếp nhưng cũng toát ra tia quật cường.
Cô nhìn thẳng vào trong đôi mắt Thẩm Khinh Nhược, cánh môi mím thành đường thẳng, vẫn chậm chạp không lên tiếng.
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy mình quá vô vị liền đưa khăn giấy tới:
"Em đừng giận, cho em nè."
Mạnh Trì rút tờ khăn giấy, lau mồ hôi, nhỏ giọng nói:
"Em không có giận."
Thẩm Khinh Nhược lớn hơn cô rất nhiều, gọi một tiếng chị quả thật không quá đáng nhưng khi Thẩm Khinh Nhược nhìn cô, cô lại không thể...!gọi thành tiếng.
Thẩm Khinh Nhược cho rằng Mạnh Trì là sinh viên của học viện Mỹ thuật Tây Lĩnh cho nên lúc này trở về ký túc xá thì quá trễ vì vậy không hỏi mà đưa thẳng Mạnh Trì trở về khách sạn cô đã đặt phòng trước đó.
Mà Mạnh Trì cũng không nhiều lời, cho rằng Thẩm Khinh Nhược lại muốn...
Lúc tới phòng của Thẩm Khinh Nhược, kết nối vào Wifi Mạnh Trì mới có thời gian kiểm tra tin nhắn chưa đọc trong điện thoại, trong đó có tin nhắn QQ của thầy Điền cách đây ba tiếng.
Mạch Điền Lí: (hình ảnh) đây là tranh hôm nay em vẽ?
Mạch Điền Lí: Bức tranh này lưu loát hơn nhiều so với lúc trước, không tệ, nhưng có vài chi tiết có vấn đề.
Trên bức tranh là bản vẽ gốc một người đàn ông ngồi trên bãi cỏ, là tranh ban ngày Mạnh Trì vẽ ở học viện Tây Lĩnh.
Mạnh Trì đã lưu bản vẽ gốc ở phòng tranh nhưng không ngờ bị thầy Điền nhìn thấy, khi nhìn thấy tin nhắn của thầy Điền, lồ ng ngực căng cứng, bởi vì mấy hôm trước bị phê bình cô cho rằng lần này cũng vậy.
Cô xem đi xem lại tin nhắn của thầy Điền, xác định mình được thầy khen, lại nhịn không được mở tranh của mình ra xem.
Tin nhắn của thầy điền chẳng khác nào liều thuốc trợ tim dành cho cô, cô vui vẻ đi đi lại lại trong phòng hai vòng, nhân lúc Thẩm Khinh Nhược đang tắm, cô đi xuống siêu thị tiện lợi dưới lầu mua giấy bút.
Thẩm Khinh Nhược dẫn bạn nhỏ quay về khách sạn thật sự không có ý định làm gì cả, cô đi tắm cũng bởi vì từ tiệm lẩu trở về cả người đầy mùi.
Lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy bản nhỏ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, đến gần nhìn thì thấy bạn nhỏ đang vẽ.
Đúng là sinh viện viện mỹ thuật.
Từ lúc ở chung đến nay, cô chưa từng hỏi Mạnh Trì quá nhiều thông tin cá nhân, trước đó nghe đối phương nói chuyện chứng khoán gì đó, còn tưởng rằng học kinh tế.
Cô liếc nhìn bản gốc, nhìn thấy trên bản nháp nhân vật được vẽ rất sống động, có thể thấy được người này bản lĩnh không tệ liền khen ngợi:
"Tranh vẽ rất khá."
Thẩm Khinh Nhược vừa lau tóc vừa thuận miệng nói:
"Có dịp vẽ cho tôi một bức nha?"
Cô vừa dứt lời, lại tự lắc đầu, đi ra:
"Thôi bỏ đi, tôi ngồi không yên, không đảm nhận nỗi vai trò người mẫu này."
Trong lòng Mạnh Trì thoáng dao động, cô nhìn bóng lưng gầy của Thẩm Khinh Nhược, nhẹ nhàng lật qua một trang, đầu bút vẽ vẽ trên giấy không ngừng nghỉ.
Lúc sau, hai người mỗi người một góc, Thẩm Khinh Nhược ngồi trên giường xử lý công việc, Mạnh Trì ngồi xếp bằng trên sofa vẽ.
Bầu không khí yên tĩnh lại hài hòa.
Hơn một tiếng sau, Thẩm Khinh Nhược xoa xoa gáy đã c**ng cứng, cô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trong phòng có thêm một người tồn tại, vừa rồi bận rộn nên tạm quên.
"Đừng vẽ nữa, mau đi tắm đi." Thẩm Khinh Nhược cố ý giơ tay phe phẩy trước chóp mũi, nói: "Tôi ngồi đây vẫn ngửi thấy mùi lẩu trên người em." Mạnh Trì đỏ mặt "Ồ một tiếng đồng thời đứng lên, không quên đóng lại tập tranh đặt khuất vào bên trong, giống như lo lắng đối phương sẽ xem tranh của mình.
Nhưng Thẩm Khinh Nhược không để ý hành động của Mạnh Trì, cô nói tiếp:
"Tôi biết em không thích dùng đồ trong khách sạn."
Hai lần thuê phòng với Mạnh Trì, cô đã phát hiện đối phương chưa từng dùng đồ trong khách sạn.
Thẩm Khinh Nhược:
"Trong vali của tôi có khăn mới, đúng rồi, nếu em đồng ý thì cũng có thể mặc váy ngủ của tôi, bộ màu xám nhạt, tôi chỉ mặc một lần."
Mạnh Trì thoáng do dự cuối cùng bệnh sạch sẽ đã chiến thắng, cô đi đến bên cạnh vali của Thẩm Khinh Nhược.
Bản thân cô lại không ý thức được, đối với cô mà nói, Thẩm Khinh Nhược cũng là người xa lạ không quá hiểu rõ nhưng trong thâm tâm cô lại không có ý bài xích.
Thẩm Khinh Nhược chủ động giải thích:
"Bình thường hay ở ngoài làm việc một hai ngày, tôi đành mang theo vali, lần này cũng vậy."
Mạnh Trì thầm nghĩ, mỗi lần đều vất vả vậy sao? Luôn đi công tác?
Ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua đồ dùng cá nhân trong vali, mặt đỏ lên, sau khi lấy được đồ mình cần liền chạy thục mạng rồi khỏi hiện trường.
Sau khi tắm xong, Mạnh Trì mặc váy ngủ của Thẩm Khinh Nhược, may là bộ này phong cách khá đơn giản nên sau khi bước ra cô cũng không quá ngượng ngùng.
Thẩm Khinh Nhược cao 1m7+, thấp hơn Mạnh Trì một chút, hai người nhìn sơ thì không chênh lệch nhiều cho nên Mạnh Trì mặc khá vừa người/
Sau khi Mạnh Trì đi tắm không lâu thì Thẩm Khinh Nhược cũng buông công việc, nằm trên giường, sắp đi vào giấc ngủ thì nghe bên cạnh có tiếng động rất nhỏ, Thẩm Khinh Nhược khẽ mở mắt, nhìn thấy đối phương mặc váy ngủ của mình, ánh mắt của cô như bị đóng băng, cơn buồn ngủ cũng mất đi.
Mạnh Trì cho rằng Thẩm Khinh Nhược đang ngủ nên cô rón rén đi đến bên giường, lúc này nhìn thấy đối phương miễn cưỡng mở mắt liền nhỏ giọng nói:
"Em tắt đèn nha?"
Thẩm Khinh Nhược Ừ một tiếng, khẽ xoay lưng qua nhường chỗ.
Mạnh Trì tắt đèn sau đó từ từ leo lên giường nằm xuống, dường như không muốn quấy rầy Thẩm Khinh Nhược đang ngủ.
Trong lòng cô nhớ tới bức tranh chưa vẽ xong, ý tưởng nảy nở trong đầu nhưng nhịn xuống không rời giường, chỉ khắc họa trong đầu.
Một lúc sau, cô không nhịn được giơ tay, đầu ngón tay cách da thịt đối phương vào tấc thì ngừng lại, mặt không biến sắc, gần như cố không để phát ra âm thanh nào, ở trong không khí miêu tả đường nét cơ thể đối phương.
Thẩm Khinh Nhược vừa mở mắt lại nhắm lại, cứ như vậy nhiều lần, rốt cuộc không nhịn được nữa, nhẹ nhàng bay người qua.
...
Một tiếng sau, Mạnh Trì thủ thỉ bên tai cô:
"Chị*..."
- ----Hết chương 15----
Chúc mọi người buổi tối ấm áp!.
Tiều Dã kiên nhẫn dặn dò, có loại chính mình là Du Hạ người giám hộ ảo giác, vội vàng lắc lắc đầu, đem này hoang đường ý tưởng vứt ra đi.
Du Hạ ngơ ngác đáp ứng sau, lộn trở lại đến phòng ngủ sờ qua chính mình di động khởi động máy.
Trước kia hắn là một người, không sao cả có hay không người liên hệ hắn, tắt đi di động còn có thể tránh đi người kia điện thoại quấy rầy cùng với những cái đó không nên hắn lưng đeo nợ nần.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn là có chính thức công tác người, không thể giống như trước giống nhau động bất động liền mất tích.
Di động khởi động máy sau leng ka leng keng vang lên hảo một trận, chưa tiếp điện thoại cùng chưa đọc tin nhắn thiếu chút nữa đem điện thoại làm chết máy, hơn nửa ngày mới khôi phục bình thường vận tác.
Du Hạ đại khái nhìn hạ, là có một hồi Tiêu Cảnh Thành chưa tiếp điện thoại, còn lại điện thoại cùng tin nhắn cơ bản đều là những cái đó muốn nợ người phát.
Đều là khó coi nói, cùng với uy hiếp đe dọa ác liệt ảnh chụp, Du Hạ lạnh nhạt đem này đó đều xóa bỏ, không nhiều xem một cái.
Duy độc một cái ghi chú tiểu phòng ở icon dãy số Du Hạ nhìn thật lâu, đối diện hỏi: Hiện tại ở nơi nào?
Du Hạ tim đập hơi nhanh vài phần, cái này dãy số rất ít cho hắn phát tin nhắn, điện thoại càng là không có, ngay cả Du Hạ có khi nhịn không được đánh qua đi kia đầu cũng luôn là tắt máy trạng thái, bởi vậy mỗi khi thu được một cái Du Hạ tâm đều sẽ đã lâu rung động, tuy kiệt lực nhẫn nại, nhưng kia hơi thả lỏng khóe miệng vẫn là bán đứng Du Hạ giờ phút này kích động tâm tình.
Hắn ngón tay có chút run rẩy, vội vàng hồi phục: Hải Thị.
Hồi phục xong, Du Hạ tĩnh tọa chờ đợi thật lâu, đối diện cũng không có lại lần nữa hồi âm, Du Hạ áp xuống chính mình chờ mong, đem điện thoại sủy trở về trong túi.
--------------------
Giai đoạn trước - Dã ca: Chán ghét không có biên giới cảm tiểu cẩu
Hậu kỳ - Dã ca: Cái gì biên giới cảm, bảo bối nhi cùng ta không thể có biên giới
Chương
Một khi rảnh rỗi Tiều Dã mới phát hiện hai người ở chung một phòng có chút xấu hổ, đương nhiên này có thể là chính hắn đơn độc cảm thụ.
Du Hạ từ ăn xong cơm sáng bắt đầu tầm mắt liền vẫn luôn dừng lại ở trên người hắn, như thế nào cũng xem không đủ giống nhau, Tiều Dã tuy tổng bị fans nhiệt liệt truy phủng nhìn chăm chú, lại chịu không nổi Du Hạ như vậy nùng liệt si mê, tổng làm hắn cảm thấy bọn họ vẫn luôn lẫn nhau yêu nhau, không có khắc khẩu, không có ngăn cách cùng chia lìa.
Gặp lại tới nay, giống như lần đầu tiên có cơ hội có thể cùng Du Hạ hảo hảo tâm sự, Tiều Dã trong lòng phát ngứa, thử thăm dò hỏi “Ngươi muội muội đâu?”
Lại không nghĩ thuận miệng một câu vấn đề, lại như là đánh trúng Du Hạ, gương mặt kia thượng nhu hòa mắt thường có thể thấy được mà biến mất, khóe miệng hạ suy sụp, quanh thân xa cách khí chất đẩu tăng, làm Tiều Dã nhạy bén phát hiện cái này đề tài mở đầu thức dậy không tốt.
Du Hạ tựa hồ không tính toán trả lời, không khí đình trệ sau một lúc lâu, Tiều Dã kiên nhẫn khô kiệt, đã từng một khang nhiệt tình yêu đơn phương thời điểm tổng cảm thấy Du Hạ như thế nào đều đáng yêu, hũ nút tính cách cũng làm người thích đến không được.
Nhưng hiện tại đối với một cây gậy đánh không ra cái trầm đục Du Hạ, Tiều Dã chỉ cảm thấy tâm mệt, cái gì đều không nói cho hắn, cái gì đều giấu ở kia đổ băng cứng phía dưới.
Cảm xúc sẽ ảnh hưởng người cảm quan, Tiều Dã cảm thấy trong phòng độ ấm đều bay lên, làm hắn có chút khô nóng, trường tay duỗi ra, cầm lấy trên bàn điều hòa điều khiển từ xa, liên tiếp điều thấp vài độ, người cũng trở nên lạnh nhạt “Không muốn nói liền tính.”
“Không biết...” Cùng lúc đó, Du Hạ mở miệng.
Lại một trận ngắn ngủi trầm mặc, Tiều Dã ý thức được cái gì, nhấp môi hỏi “Không biết là có ý tứ gì?”
Du Hạ cảm thấy mờ mịt, không biết liền không biết, hắn suy tư sau một lúc lâu cũng tìm không ra chính mình trả lời còn có khác có ý tứ gì, đành phải thản nhiên mà giải thích “Không biết, cũng không biết nàng ở nơi nào.”
Tiều Dã lần đầu tiên phát hiện cùng Du Hạ câu thông như vậy khó khăn, hai người sóng điện não không khớp, Tiểu Bổn Cẩu đầu óc sẽ không quẹo vào, luôn là thẳng thắn, chỉ có thể chứa được một vấn đề.
Tiều Dã chính tự hỏi như thế nào tiếp tục thâm nhập đề tài, bên người lại đột nhiên ai thượng một trận nhiệt khí, mờ mịt ngẩng đầu, nguồn nhiệt đang gắt gao dựa gần hắn ngồi xuống, quần áo vải dệt cọ xát ở trên cánh tay xúc cảm phá lệ rõ ràng.
Đối thượng kia trương đột nhiên phóng đại, trắng nõn mặt, Tiều Dã đại não đột nhiên đường ngắn, đối phương hắc pha lê tròng mắt cùng có chút khô khốc môi đều rõ ràng có thể thấy được, hắn cảm thấy hô hấp co quắp, cổ họng phát khẩn, “Đột nhiên ngồi lại đây làm gì?”
“Ta tưởng ly ngươi gần một chút.”
Du Hạ thanh âm không lớn, nho nhỏ, lại trắng ra đến làm Tiều Dã đại não chỗ trống, cảm giác trong thân thể khô nóng thay đổi mùi vị, biến thành mặt khác một loại áp lực không được khát vọng, hắn đột nhiên có chút hoài niệm trước kia cái kia biệt nữu tiểu băng khối.
Khi đó luôn là Tiều Dã càng trắng ra một chút, nói gì đó ái muội quá mức nói, tiểu băng khối Du Hạ đều phải xoay qua mặt đi không để ý tới hắn, nhìn như là bị mạo phạm sinh khí, kỳ thật là vì tàng kia trương đỏ bừng nóng lên mặt.
Hiện tại hai người vị trí đổi chỗ, Tiều Dã lại không có năm đó Du Hạ kia phân ngượng ngùng cùng ngạo kiều, hắn chỉ nghĩ đem trước mắt người từ kia thân màu đen áo hoodie lột ra tới, từ đầu tới đuôi chiếm cho riêng mình, muốn đem trong lòng ủy khuất cùng lửa giận kể hết phát tiết, làm Du Hạ biết hắn không cam lòng, biết hắn oán niệm.
Nhưng ở cái gì cũng chưa làm rõ ràng trước, lý trí khống chế được Tiều Dã, làm hắn khắc chế rời xa hiện tại cùng hắn không có nửa phần quan hệ Du Hạ.
“Ly ta xa một chút, thực nhiệt.” Tiều Dã áp xuống chính mình nội tâm xúc động, lãnh đạm nói.
Du Hạ “Nga” một tiếng, ly Tiều Dã xa một ít, nhưng không biết có phải hay không Tiều Dã tâm lý tác dụng, tổng cảm thấy cặp kia hắc pha lê đôi mắt nhiều một tia ủy khuất.
Tiểu cẩu giống nhau, đáng thương vô cùng.
Tiều Dã cố chấp biệt nữu cho rằng Du Hạ có sai, không chịu trước cúi đầu, hắn không tin Du Hạ hoàn toàn cảm thụ không đến chính mình oán trách cùng hận ý, tưởng chờ Tiểu Bổn Cẩu chính mình áy náy chịu thua, chủ động thẳng thắn thành khẩn.
Nếu thật sự chờ không tới... Tiều Dã cảm thấy kia khả năng bọn họ thật sự có duyên không phận, bèo nước gặp nhau thôi, vậy không cần cưỡng cầu...
Khi đó Tiều Dã còn không biết, chung quy vẫn là chính mình trước đầu hàng, hết thuốc chữa luân hãm.
.
Vì giảm bớt cục diện bế tắc, Tiều Dã mở ra trong nhà máy chiếu, tiếp thượng máy tính, tìm cái mấy năm nay tương đối hỏa hai người trò chơi, đệ một cái tay bính cấp Du Hạ.
Du Hạ ngơ ngác mà tiếp nhận tay bính, ký ức đột nhiên bị lôi trở lại cao nhị, lúc ấy là hắn lần đầu tiên chịu mời đi Tiều Dã tiểu chung cư.
Nói là tiểu chung cư, kỳ thật so lúc ấy Du Hạ phòng trọ nhỏ lớn hơn vài lần, gỗ thô trên bàn trà ly nước đều xinh đẹp đến làm Du Hạ không dám đụng vào.
Tiều Dã tính cách nhiệt liệt trương dương, trời sinh tràn ngập lực hấp dẫn, bên người luôn là rất nhiều bằng hữu, nhưng Tiều Dã lại cô đơn vươn tay tới túm chặt hắn, phảng phất chúa cứu thế, đem hắn túm vào kia náo nhiệt, tràn ngập nhân gian pháo hoa khí thế giới.
Tiều Dã bên người tới tới lui lui rất nhiều người, phần lớn liền tên đều không nhớ được, nhưng chưa từng vắng vẻ quá Du Hạ.
Khi đó còn mang theo vài phần tính trẻ con Tiều Dã đoạt lấy Diêu Tử Ý trong tay tay bính, một phen ôm quá Du Hạ bả vai “Đi đi đi, cho chúng ta hạ hạ chơi, tiểu gia cùng ngươi chơi nhiều năm như vậy, nị.”
Diêu Tử Ý cũng không tức giận, bàn tay vung lên, hồi dỗi nói “Oa, ngươi rốt cuộc lộ ra gương mặt thật! Du Hạ nhưng đừng bị hắn lừa a! Tiểu tâm hắn bội tình bạc nghĩa!”
Lúc ấy Diêu Tử Ý nói cái gì, Du Hạ một câu cũng chưa nghe đi vào, mãn nhãn chỉ có ôm lấy hắn khí phách hăng hái thiếu niên, đó là hắn chưa từng gặp qua trương dương đến chói mắt quang, lại luyến tiếc dời đi nửa phần ánh mắt.
Trong tay tay bính muốn so trong trí nhớ tân rất nhiều, Du Hạ trên tay chính là Tiều Dã thường dùng, Tiều Dã lấy chính là mới tinh, thậm chí còn không có hủy đi nắn phong, này sẽ đang ở nhấc lên mặt plastic lá mỏng.
Không từng tưởng còn có thể lại cùng Tiều Dã cùng nhau chơi game, Du Hạ kích động đắc thủ rất nhỏ phát run, đem hết toàn lực mới làm chính mình duy trì bình thường biểu tình.
Du Hạ đối trò chơi tiếp xúc không nhiều lắm, mỗi lần đều là ở Tiều Dã dẫn dắt hạ chơi, cùng trước kia giống nhau, hắn ngoan ngoãn đi theo Tiều Dã trò chơi nhân vật mặt sau, phía trước tiểu nhân làm gì, hắn liền đi theo làm gì.
Đáng tiếc đây là cái hai người phối hợp trò chơi, Du Hạ không hiểu biết trò chơi cơ chế, chịu quá thương tay cũng không có từ trước linh hoạt, hắn thao túng tiểu nhân luôn là chết, trò chơi tiến độ đặc biệt thong thả.
Du Hạ bắt giữ đến Tiều Dã rất nhỏ thở dài thanh, bắt đầu cùng chính mình phân cao thấp, vốn là rất nhỏ vặn vẹo ngón tay bởi vì bướng bỉnh động tác nổi lên một ít đau đớn.
Tiều Dã cũng phát hiện Du Hạ chơi đến không phải thực thuận lợi, muốn thò qua tới giúp hắn, quay đầu lại thấy Du Hạ vẻ mặt nghiêm túc, chau mày, như lâm đại địch mà nhìn chằm chằm màn hình, cùng trong trò chơi tiểu nhân nhi giằng co.
Muốn xem Du Hạ là như thế nào thao tác, Tiều Dã đem tầm mắt chuyển qua cặp kia xanh trắng trên tay, lúc này mới phát hiện không thích hợp, tay phải ngón trỏ mất tự nhiên vặn vẹo...
Khởi điểm Tiều Dã tưởng rút gân, chờ hắn thấu tiến lên đem Du Hạ trong tay tay bính rút ra khi, Du Hạ lại phảng phất bị hoảng sợ, lấy lại tinh thần đem chính mình run rẩy tay hướng phía sau tàng, nhìn về phía Tiều Dã trong ánh mắt mang theo một chút sợ hãi.
Nhìn Du Hạ vẻ mặt phòng bị thần thái, Tiều Dã dừng một chút, đáy lòng lại ập lên một cổ mạc danh tức giận.
“Tay làm sao vậy?” Ngữ khí đông lạnh, Tiều Dã đã phiền thấu Du Hạ có cái gì đều cất giấu làm vẻ ta đây.
Du Hạ máy móc mà lắc đầu, hắn trong lòng chỉ cảm thấy cái tay kia quá mức xấu xí, vô luận như thế nào cũng không nghĩ làm hắn Dã ca nhìn thấy, dưới đáy lòng trách cứ chính mình như thế nào chính là không cẩn thận đâu, như thế nào liền đã quên che lên.
Tiều Dã không hề nhiều cùng Du Hạ vô nghĩa, cường ngạnh mà duỗi tay vòng đến Du Hạ sau lưng đem cái tay kia cánh tay xả ra tới, Du Hạ kháng cự mà sau này súc, nhưng hắn mệt hư thân thể chung quy không thắng nổi Tiều Dã thường xuyên rèn luyện thân thể.
Kia xấu xí vặn vẹo ngón tay cuối cùng là bại lộ ở Tiều Dã trong mắt.
.
“Rút gân như thế nào không nói? Ngươi không cảm giác được đau sao?”
Thật sự là vặn vẹo trình độ quá mức quỷ dị, Tiều Dã trong lúc nhất thời không hướng những mặt khác tưởng, chỉ cho rằng Du Hạ ngón tay thói quen tính rút gân, nghĩ Tiểu Bổn Cẩu như vậy nhỏ gầy một con, khả năng thân thể khuyết điểm cái gì nguyên tố.
Cũng may trong công ty có an bài công nhân kiểm tra sức khoẻ, đến lúc đó hắn có thể nhìn xem Tiểu Bổn Cẩu kiểm tra sức khoẻ báo cáo.
Vừa nghĩ, một bên xoa nắn Du Hạ ngón tay, nhức mỏi dần dần biến mất, thay thế chính là phát trướng nóng lên, Du Hạ phát hiện Tiều Dã tựa hồ không phát hiện hắn ngón tay là đoạn quá, co rúm lại suy nghĩ muốn thu hồi tới, lại bị Tiều Dã túm đến gắt gao.
Tiều Dã tay lại đại lại có lực nhi, làn da chạm nhau mang đến từng trận rùng mình dần dần làm Du Hạ đã quên mục đích của chính mình.
Đều nói tay đứt ruột xót, Du Hạ không biết hay không như thế, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nhiệt năng tới rồi trong lòng, hư hàn thân thể thế nhưng ngắn ngủi mà cảm nhận được ngày mùa hè oi bức, chỉ cảm thấy ngực đều phải không thở nổi.
Tiều Dã cuối cùng là phát hiện không đúng, trên tay xoa nắn động tác trở nên thong thả, trong đầu đột nhiên nhớ tới kia hai trương chữ viết xấu xí tờ giấy cùng phía trước Du Hạ tránh ra hắn hành động, mày thật sâu mà nhăn lại, “Ngươi tay... Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“... Đoạn quá.”
Thấy giấu không đi xuống, Du Hạ chỉ có thể trả lời, thừa dịp Tiều Dã thu sức lực, bắt tay một lần nữa giấu ở phía sau.
“Cho ta xem.”
Ngắn ngủi trầm mặc sau, Tiều Dã cảm thấy cổ họng có chút gian nan, ở trong trí nhớ, Du Hạ luôn là thanh thanh lãnh lãnh, nói hắn là tiểu băng khối cũng không hoàn toàn bởi vì tính cách, Du Hạ lớn lên hảo, tựa như sông băng cánh đồng tuyết giống nhau sạch sẽ trong sáng.
Tiều Dã trước nay không nghĩ tới Du Hạ trên người sẽ có xấu xí vết sẹo, nhưng lại lần nữa tương ngộ, đã gặp qua quá nhiều, Tiều Dã đều phải hoài nghi đây là khổ nhục kế, hảo kêu hắn mềm lòng trìu mến, không đi so đo Du Hạ không rên một tiếng cự tuyệt cùng rời đi.
Thấy Du Hạ không có động tác, Tiều Dã liền chính mình động thủ, hai người đều so thượng kính nhi, một cái trảo một cái trốn, buồn thanh, ai cũng không để ý tới ai.
Cuối cùng là Du Hạ chịu không nổi, thê lương mà rống ở Tiều Dã “Không cần xem!”
Tiều Dã không từng tưởng ngày thường trầm mặc lại trực tiếp tiểu cẩu phòng bị lên cũng sẽ như vậy lớn tiếng gầm lên, trong lúc nhất thời bị kia thanh tuyệt vọng lại thống khổ rống to chấn trụ, sững sờ ở tại chỗ.
Du Hạ không biết vì cái gì Tiều Dã nhất định phải xem hắn tay, thật sự rất khó xem, liền chính hắn ngày thường cũng sẽ không quá nhiều chú ý chính mình tay, bao gồm trên người vết sẹo, đều thực xấu xí.
Ngày thường ăn mặc trường tụ áo hoodie cũng là vì che khuất chúng nó, Du Hạ chán ghét chính mình tới rồi bệnh trạng trình độ, hắn cảm thấy chính mình từ linh hồn đến thân thể không có nơi nào là xinh đẹp, không có nơi nào là làm cho người ta thích.
Cho nên mới không ai muốn hắn, không ai thích hắn, hắn chỉ có thể ở âm u hẻm nhỏ chính mình sờ soạng ra bên ngoài bò, thật cẩn thận không đem những cái đó ô tao bại lộ ở người khác trước mắt.
Chỉ có thể dựa mặt khác đồ vật đem chúng nó đều che lên, mới có thể miễn cưỡng duy trì thể diện, nhưng Tiều Dã lại một hai phải đem chúng nó xả ra tới, làm từ trước đến nay đối Tiều Dã không bố trí phòng vệ, mặc hắn mắt lạnh tương đãi Du Hạ giờ phút này cảm thấy trong lòng phá cái miệng to, gió lạnh chính hô hô hướng trong rót.
Tiều Dã không biết Du Hạ nhất không nghĩ làm này đó vết sẹo bại lộ ở hắn trước mắt, cũng không hiểu ngu ngốc tiểu cẩu vì cái gì vẻ mặt ủy khuất cùng bị thương mà trừng hắn.