Mạnh Trì đi qua con hẻm nhỏ khá ngắn này, không tốn quá nhiều thời gian đã đi tới đầu hẻm, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược, có loại cảm giác an tâm khi phiêu bạc trên biển rất lâu nhìn thấy được ngọn đèn hải đăng, chút băn khoăn gần như biến mất.
Ngón tay thon dài của Thẩm Khinh Nhược kẹp điếu thuốc, môi đỏ từ từ nhả khói thuốc ra, bóng đêm trợ giúp càng làm gương mặt hoàn mỹ kia thêm cuốn hút.
Dường như cô nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Trì, ánh mắt chợt liếc qua, khóe môi cũng liền giương lên, môi mỏng khẽ mở, khói thuốc lượn lờ quanh sườn mặt, miệng nói lời trêu chọc.
Trong đầu Mạnh Trì chợt xẹt qua ba chữ hồ ly tinh.
Thẩm Khinh Nhược giống như yêu tinh điển hình hờ hững tuyệt hảo trong tiểu thuyết, mê hoặc các thư sinh lên kinh ứng thí, nuốt chửng tâm can của họ.
Đôi môi kiều diễm giống như vết máu lưu lại bên môi, cực kỳ diêm dúa.
Con hẻm nhuộm màu sắc cổ xưa, cô ấy lại giống như kim lăng nữ lang từ trăm năm trước xuyên qua, ánh mắt quyến rũ nhìn ai cũng có tình ý, tư thế xinh đẹp làm cho người ta ngày nhớ đêm mong.
Trên mặt Mạnh Trì không chút dao động, chỉ thuận miệng nói:
"Nhớ em làm gì?"
Ngoài mặt tự nhiên như nói chuyện phiếm.
"Nghĩ xem đã trễ thế này có cần đến đón em không." Thẩm Khinh Nhược dời điếu thuốc qua bên cạnh, dường như không muốn để mùi thuốc bay đến chỗ Mạnh Trì.
Vừa rồi Tạ Trăn gửi tin nhắn cho Mạnh Trì, thuận miệng nói khi nào rảnh tới chơi, Mạnh Trì liền hỏi lại buổi tối cô có rảnh không.
Tạ Trăn không hề suy nghĩ đã nói mình ở quán bar, lịch sự hỏi có muốn qua chơi không, không nghĩ đối phương liền đồng ý.
Sau khi gửi vị trí cho Mạnh Trì, Tạ Trăn mới nói cho Thảm Khinh Nhược nghe chuyện này.
Mạnh Trì lưu ý hành động dời điếu thuốc của Thẩm Khinh Nhược:
"Em không biết chị biết hút thuốc."
"Thói quen xấu." Thẩm Khinh Nhược nói: "Không hút nhiều, thỉnh thoảng hai điếu thôi."
Mạnh Trì khựng lại, sau đó nói:
"Cho em thử được không?"
Thẩm Khinh Nhược ngạc nhiên, cô nhướng mày, cảm giác như mình đã mang đến hình mẫu lệch lạc bèn xoay người dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác, đi đến bên cạnh đẩy cửa gỗ ra, nghiêng nửa người nhìn Mạnh Trì hất đầu ra dấu cho Mạnh Trì đi vào, cũng nói thêm một câu mang theo ý dạy dỗ:
"Bé con hút cái gì."
Lúc này Mạnh Trì mới phát hiện bên cạnh Thẩm Khinh Nhược có cửa, cô đi theo sau đối phương vào trong, nhỏ giọng lầu bầu:
"Em không phải bé con."
Các cô vào cửa, hình như là cửa sau của quán bar, đi vài bước là tới sảnh chính.
Trong sàn nhảy đám đông chen chen chúc chúc kề sát nhau, tay chân đung đưa theo tiếng nhạc ầm vang, nhìn không ra là vũ điệu gì, đa phần giống như đang trút ra cảm xúc.
Mạnh Trì vòng qua sàn nhảy, Thẩm Khinh Nhược đi tới một chiếc bàn bên phải, bên trong tối đen, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ ngồi trên sofa da mềm, người kia nhìn thấy các cô lập tức đứng lên đón tiếp, bên trong quán bar âm thanh quá lớn, đủ loại âm thanh xen lẫn, cô ấy phải xé họng hét lên:
"Hoan nghênh hoan nghênh, mau tới đây ngồi!"
Ánh đèn trên đỉnh đầu xoay tròn, lúc này Mạnh Trì mới nhìn rõ mặt người này, đúng như cô đoán là Tạ Trăn.
Tạ Trăn cảm thấy là mình gọi người ta tới nên có nghĩa vụ tiếp đãi, nhiệt tình hơn so với trước đây.
Cô chào hỏi Mạnh Trì sau đó ngồi xuống, lại hỏi Thẩm Khinh Nhược đang ngồi:
"Cậu đi đón Tiểu Mạnh à? Sao hai người cùng đi vào?"
"Gặp nhau ở cửa sau."
"Thật trùng hợp."
Một lát sau, bài hát với tiếng trống trở nên mạnh mẽ hơn, Tạ Trăn vốn dễ bị lây nhiễm, uống vài ngụm rượu liền hăng hái, cô đặt ly rượu xuống đi về phía sàn nhảy, lúc đi ngang qua Mạnh Trì mới chợt nhớ ra chuyện mình cần:
"Tiểu Mạnh, có thời gian vẽ cho chị một bức chân dung nha.
Tất nhiên em không muốn vẽ cũng được."
Một câu không đầu không đuôi, Mạnh Trì nghe xong liền thấy khó hiểu, nhưng vẫn nói:
"Dạ."
Thêm một lát sau, Tạ Trăn chơi đã qua liền chạy tới kéo theo Thẩm Khinh Nhược vào sàn nhảy.
Vừa rồi ở phòng vẽ Mạnh Trì có xem vòng bạn bè của Tạ Trăn, cô chợt có suy nghĩ kì lạ nên tới đây, trong phòng vẽ dùng máy tính bảng có bỏ trong balo mang qua đây, đúng lúc lúc này nhàm chán cô lấy ra vẽ, nhìn Thẩm Khinh Nhược ở cách đó không xa đang đung đưa, cô nắm chặt bút vẽ trong tay.
Hơn nửa tiếng sau, tiếng nhạc đã nhỏ hơn, Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn cũng đã trở về, trên mặt cả hai đều có lớp mồ hôi mỏng, người phía trước thì hít thở đều đều, mặt hơi đỏ lên, người phía sau phản ứng lớn hơn, chạy tới bên này, uống một hơi nửa ly nước, ngồi qua sofa bên cạnh nghỉ ngơi, cô mò lấy điện thoại của mình ở trên bàn bên cạnh, giọng nói chuyện cũng hơi gấp gáp:
"Để mình tính xem, vừa rồi tiêu hao bao nhiêu calo..."
Sau đó nhanh chóng Ồ một tiếng, vẻ mặt vui vẻ nói với Mạnh Trì:
"Em mới vẽ tụi chị à."
Cô vốn dĩ chuẩn bị đăng nhập vào phần mềm giảm cân ghi lại thông số hoạt động, kết quả phát hiện Mạnh Trì đăng bức kí họa trong Wechat.
Trong tranh chính là dáng vẻ cô và Thẩm Khinh Nhược vừa nhảy múa.
Cô khen:
"Bức tranh này khá lắm, phác họa rất đẹp, chỉ là người bên cạnh chị quá chướng mắt, để chị cắt bớt."
Người bên cạnh tất nhiên là chỉ họ Thẩm nào đó.
Mạnh Trì đã quen với phương thức ở chung cứ trêu chọc nhau của họ rồi.
Thể chất của Thẩm Khinh Nhược không tệ lắm, nhảy lâu như vậy trên mặt không thấy vẻ mệt mỏi, cô chậm rãi ngồi xuống, nhấp miếng nước, nghe cuộc trò chuyện này bèn liếc mắt nhìn máy tính bảng của Mạnh Trì, sau khi nhìn thấy bức tranh cô liền nhìn Tạ Trăn đổi thành vẻ mặt vô tội, đồng thời đâm thọt ngọt ngào:
"Chị à, xin lỗi nha, em không cố ý xinh đẹp lấn át chị, chị cắt em đi, đừng để em ảnh hưởng đến chị."
Giọng Thẩm Khinh Nhược vốn êm tai, bây giờ cô còn cố ý giả giọng điệu mấy em gái ngọt ngào, xem nhẹ nội dung trong lời nói của cô, chỉ từ ngữ khí của cô quả thật có vài phần điềm đạm đáng yêu.
Vài lần Tạ Trăn muốn dựng ngón tay lịch sự nhưng cảm thấy có mặt Mạnh Trì ở đây không được lịch sự nên đành nhẫn nhịn.
Một lát sau, Mạnh Trì cảm thấy Tạ Trăn gửi hai lì xì Wechat tới, một lì xì trong đó nội dung là Bức tranh rất đẹp.
Ý là trả thù lao cho cô?
Mạnh Trì không có nhận, trả lời Wechat:
"Cảm ơn chị, tiền lì xì này không cần đâu, em không có làm gì, hơn nữa đúng dịp em luyện bút thôi."
Tạ Trăn không có gửi tin, trực tiếp nói với cô:
"Tiền em nhận lấy đi, cũng không có bao nhiêu, các em đều là sinh viên, không dễ dàng."
Thẩm Khinh Nhược yên lặng uống một hớp, thầm nghĩ: Lão Tạ, cậu đừng giỡn, có khi tiền mừng tuổi của người ta móc ra còn nhiều hơn cả người cậu.
Nhưng cô không thể nói với Tạ Trăn nói chuyện Mạnh Trì.
Mạnh Trì quả thật không muốn nhận tiền của Tạ Trăn, nhất là như cô vừa nói chỉ là cô tiện tay vẽ thôi, thứ hai cô chưa từng nhận tiền nhuận bút, thứ ba cũng là điều quan trọng nhất: Tạ Trăn là bạn của Thẩm Khinh Nhước.
Mạnh Trì chỉ ngừng lại trong giây lát, sau đó nói tiếp:
"Hay là như vầy đi, em lấy thù lao đó là cho phép em đăng lên Weibo, em không sử dụng cho mục đích thương mại."
Tạ Trăn:
"Cái này có là gì, em trực tiếp đăng lên đi."
Cô không muốn chiếm lợi từ bạn nhỏ nhưng thấy Mạnh Trì kiên quyết không nhận cô cũng đành thôi.
Đúng lúc này, tiếng nhạc trong quán bar chợt lớn lên, không dựa sát vào nhau thì không có cách nào nghe được đối phương đang nói gì.
Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì đang ngồi cùng phía, cô nhẹ nhàng sát đến, nói:
"Trong tranh này có tôi, em đăng lên Weibo, có phải nên hỏi xem tôi có đồng ý không, em tính cho tôi lợi ích gì đây?"
Hai người quá gần nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng của đối phương.
Khóe môi Thẩm Khinh Nhược cong lên, hàng lông mi dày khẽ rung động, cô nói tiếp:
"Hay là, em hôn tôi đi?"
"Bây giờ sao?" Mạnh Trì nói một câu tối nghĩa.
Thẩm Khinh Nhược không lên tiếng, nhưng ý cười trong đôi mắt ngày càng đậm, dường như đã trả lời, nếu không thì sao? Im lặng xác nhận câu hỏi của Mạnh Trì.
Mí mắt của Mạnh Trì khẽ rũ xuống.
Có thể thấy cô không được tự nhiên, Thẩm Khinh Nhược xem như hoàn thành mục đích từ trò đùa dai của mình, cô lui ra.
Cô biết tính cách của đối phương e dè cẩn trọng, ở trường hợp công cộng sẽ không dễ thể hiện, mà cô cũng không có chút ý định làm thật, chỉ là vừa rồi trong lòng nảy ra ý trêu đùa thôi.
Sau hai giây, đôi con ngươi của Thẩm Khinh Nhược co lại khi nhìn thấy gương mặt của đối phương ngày càng phóng đại, Mạnh Trì nhanh chóng sát đến, đôi môi mỏng lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước hôn lên mặt Thẩm Khinh Nhược, hơi thở ấm áp cũng kéo qua.
Mạnh Trì nhanh chóng lui ra, đôi mắt sáng quắc vẫn nhìn Thẩm Khinh Nhược, còn ngượng ngùng cắn môi.
Tiếng nhạc trong quán bar lúc nhỏ lúc to, lúc này đã nhỏ hơn vừa rồi, tiếng ly thủy tinh đập lên bàn ở phía đối diện vàng lên trong trẻo.
Trong lúc vô tình Tạ Trăn nhìn thấy màn vừa rồi, cô ngạc nhiên đến nỗi không cầm chắc cái ly để nó từ lòng bàn tay trượt xuống, cộc một tiếng rơi xuống bàn, giọng lẩy bẩy:
"Hai người làm gì đó?"
Mạnh Trì chợt thấy thẹn, giơ tay lên, dùng bàn tay che đi gương mặt của mình.
Thẩm Khinh Nhược nhìn Mạnh Trì không chớp mắt, cầm điện thoại ném cho Tạ Trăn:
"Đến quầy chọn ít đồ uống, tùy cậu chọn."
"Trên bàn có mã QR, sao phải tới quầy bar?"
"Mình có thể đảm bảo, chuyện kế tiếp xảy ra, cậu nhất định không muốn nhìn thấy."
Tạ Trăn nhìn thấy hai người vô cùng quấn quýt, chỉ tiếc không thể xem nơi này như phòng khách sạn, mặt cô lúc trắng lúc xanh, xanh rồi lại trắng.
Tạ Trăn:
"..."
Trước khi đi, cô hết nhịn nổi dựng ngón tay lịch sự lên.
Mạnh Trì cúi đầu muốn đụng vào bàn nhưng cô không có cơ hội đó, Tạ Trăn đã rời đi, nhìn Thẩm Khinh Nhược rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nhích lại gần, đặt cô dựa lưng vào sofa.
Một nụ hôn rất dài diễn ra.
Cô nếm được mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trong miệng Thẩm Khinh Nhược, bình thường chỉ ngửi thấy khói thuốc cô đã cảm thấy rất khó chịu nhưng lúc này lại không bài xích.
Cánh môi tê dại, dưỡng khí trong phổi đã bị rút đi, trần nhà theo bóng đèn xoay cùng nhau xoay tròn.
Đây là lần đầu tiên cô ở chốn đông người lớn gan hôn môi, còn là cùng một người cô gái.
Thẩm Khinh Nhược giúp cô lau khóe môi, nói:
"Đừng ngại, chẳng ai nhìn thấy đâu, đây là bí mật của chúng ta."
Hai chữ bí mật được Thẩm Khinh Nhược nhấn giọng nói ra, cực kỳ khiêu khích trái tim người khác.
Kỳ lạ là một lúc lâu sau đó, toàn bộ thế giới như chỉ còn lại hai người họ, âm thanh huyên náo ở rất xa họ, như thể thế giới chia đôi.
Chẳng biết qua bao lâu, Thẩm Khinh Nhược đã dựa lưng vào sofa mềm, người nghiêng về phía Mạnh Trì, ánh mắt long lanh, đuôi mắt ửng đỏ, li3m li3m cánh môi ươn ướt:
"Được rồi, tôi đồng ý cho em đăng."
Mạnh Trì quay đầu sang, ánh mắt đảo qua gương mặt của Thẩm Khinh Nhược, đầu óc bị hôn đến quay cuồng lúc này đã có chút tỉnh táo, một lát sau, ma xui quỷ khiến Mạnh Trì lại sát tới hôn lên, ngay sau đó liền lui ra, nhỏ giọng nói:
"Chị làm người mẫu của em, được không?"
- ------Hết chương 16------
Ps.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^.
Du Hạ sẽ không thủy, đầu cũng trở nên hôn mê, mất đi ý thức trước hắn tưởng chính mình lại không khống chế tốt cảm xúc, hắn Dã ca lại muốn sinh khí, sẽ đuổi hắn đi sao?
Chỉ là ngẫm lại cái này hậu quả Du Hạ tâm liền nắm lên, hắn muốn không phải như vậy sa vào đi, không cần đối mặt Tiều Dã lãnh đạm thất vọng ánh mắt...
Hà Lạp Lạp vào nước sau liền vẫn luôn phịch, giãy giụa kêu cứu mạng, bị nhân viên cứu hộ đỡ ổn trạm hảo mới phát hiện thủy chỉ không quá chính mình xương sườn, nhưng hắn bị Du Hạ sợ tới mức quá sức, vẫn luôn phát run.
Trong lúc nhất thời hiện trường hỗn loạn thành một mảnh, Du Hạ bị cứu đi lên khi đã hôn mê bất tỉnh, Tiều Dã lúc này mới phát hiện hắn phát sốt, cả người năng đến cùng tiểu bếp lò dường như, không rảnh lo hỏi rõ ràng Du Hạ cùng Hà Lạp Lạp khởi tranh chấp nguyên nhân, vội vàng kêu xe cứu thương.
Sự tình hôm nay dính giới giải trí phải lên hot search, mặc kệ nói không biết sẽ lên men thành cái dạng gì, Du Hạ còn có khả năng gánh vác hình sự trách nhiệm.
Tiều Dã chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán, đi theo xe cứu thương đem người đưa đến bệnh viện sau, liền liên hệ Tiêu Cảnh Thành làm khẩn cấp xã giao, còn vận dụng một ít Tiều gia quan hệ, tóm lại ở sự tình lên men trước ngăn cản xuống dưới.
Này một vội liền đến rạng sáng, Du Hạ đánh điếu châm, còn ở hôn mê, Tiều Dã từ bác sĩ trong miệng biết được Du Hạ phía trước xương sườn thương căn bản không hảo xong, vẫn luôn dây dưa dây cà đến bây giờ, hơn nữa ngày thường làm việc và nghỉ ngơi ẩm thực không quy luật, quá lao, cảm xúc phập phồng quá lớn, hoàn toàn bùng nổ.
Tiều Dã nhìn trên giường bệnh nằm người trầm mặc thật lâu sau, làm phát bắt đầu vẫn luôn không ngừng lại đại não ngắn ngủi chỗ trống, Tiều Dã tưởng không rõ Du Hạ vì sao biến hóa như thế thật lớn...
Cũng may Hà Lạp Lạp không có gì đại sự, sặc chút thủy, nhổ ra sau thì tốt rồi không ít, chính là người bị dọa đến không nhẹ, hơn nữa nào đó chính hắn cũng khó có thể mở miệng nguyên nhân, trước sau cắn chặt không nói lời nào, vừa hỏi liền điên cuồng lắc đầu.
Sự tình liên lụy đến chính mình trợ lý, Tiều Dã vì thế đối bị ảnh hưởng đóng máy yến tiền bối xin lỗi, lại liên hệ Tiêu Cảnh Thành vì hôm nay ở đây những người khác bao gồm đạo diễn đều bị biểu đạt xin lỗi tiểu lễ vật, cũng coi như là “Phong khẩu phí”.
Sự tình ngọn nguồn Tiều Dã cuối cùng là ở người khác trong miệng khâu ra tới, Hà Lạp Lạp động tác nhỏ ở đây cũng có người thấy, nhiều ít biết điểm nội tình, những việc này đại gia trong lòng biết rõ ràng, phía dưới người quản không được, thân ở thượng vị vô tâm tư chú ý.
Thành công ra sao nón nón vận khí tốt, thất bại ở trong vòng cũng không hiếm thấy, cho dù có người đoán được Hà Lạp Lạp mục tiêu là Tiều Dã, cũng chỉ là ôm xem diễn thái độ.
Quá nhiều người ở Tiều Dã nơi này vấp phải trắc trở, thêm một cái Hà Lạp Lạp cũng liền nhiều trà dư tửu hậu nhàn thoại bát quái, chỉ có Du Hạ nghiêm túc mà đặt ở trong lòng, đáng tiếc giải quyết phương thức quá mức thô mãng, không đủ thông minh, đem chính mình cũng đâu đi vào.
Ai cũng không nghĩ tới Tiều Dã bên người tiểu trợ lý là điều không có xã hội quy tắc, không có bình thường quan niệm cùng đúng mực chó dữ, sự tình tuy rằng tiêu hóa ở trong vòng, nhưng ở đây người đều bị hoảng sợ, bao gồm Tiều Dã.
Tiều Dã ngồi ở giường bệnh biên phát ngốc, nhớ tới chính mình đồng ý Du Hạ khi lời nói, hắn nói qua, Du Hạ lại như vậy không có đúng mực liền rời đi, nhưng nhìn nằm ở trên giường bệnh hơi nhíu mi, tựa hồ ở trong mộng cũng không an ổn người, Tiều Dã lại do dự.
Nói đến Du Hạ cũng là vì hắn, chính là hành sự quá mức cực đoan...
Du Hạ ngũ quan tinh xảo, cho dù là bị chủ nhân như vậy vãn ngủ dậy sớm đạp hư cũng chỉ là lược hiện mệt mỏi, thậm chí tăng thêm vài phần bệnh mỹ nhân ý nhị, ở bóng đêm ám lam sa mỏng hạ, phụ trợ đến có chút mông lung.
Tiều Dã không tự giác bị hấp dẫn, duỗi tay khảy khảy Du Hạ trên trán tóc mái, lại cảm thấy chính mình ăn một bụng khí, đem tay chuyển qua Du Hạ khuôn mặt bên, trừng phạt dường như nhéo nhéo, Du Hạ ở trong mộng cảm giác chính mình bị con cua cái kìm gắp mặt, vốn là nhăn lại mày càng sâu.
Tiều Dã ấu trĩ tìm được rồi việc vui, lại nhéo nhéo Tiểu Bổn Cẩu cái mũi, hắn tưởng, tính, lại cấp này Tiểu Bổn Cẩu một lần cơ hội, nhưng chờ Du Hạ tỉnh, đến hảo hảo thượng một đường giáo dục khóa.
Ngắn ngủn mấy ngày thời gian, Tiều Dã phát hiện chính mình càng ngày càng có gia trưởng khí chất, tuổi còn trẻ mở ra mang hài tử hình thức...
--------------------
Dã ca: Mở ra mang oa hình thức 【 tang 】
Chương
- giờ khi Du Hạ thiêu hoàn toàn lui xuống dưới, cố sức trợn mắt sau chỉ cảm thấy cả người đều đau, tứ chi nhũn ra.
Tròng mắt nhìn chằm chằm trần nhà xoay vài vòng mới hoàn toàn thanh tỉnh, từ chung quanh bạch tường bạch gạch cùng với phía trên pha lê điếu bình phán đoán ra bản thân hẳn là ở bệnh viện.
Tối hôm qua sự tình dần dần hiện lên ở trong đầu, Du Hạ có chút kinh hoảng mà ngồi dậy, động tác liên lụy đến trát điếu châm tay, nổi lên đau đớn, cũng đánh thức một bên thủ người.
Tiều Dã nhập nhèm mở mắt ra, tay vịn trụ cổ xoay chuyển, ý thức thả lỏng sau ở ghế trên mị qua đi, hiện tại cổ có chút cứng đờ, giọng nói cũng có chút ách, “Tỉnh?”
Du Hạ không dám xa tưởng Tiều Dã hay không vẫn luôn thủ hắn, giờ phút này nhìn về phía Tiều Dã ánh mắt mang theo điểm nhút nhát, ngón tay không cấm trảo nhíu dưới thân khăn trải giường.
Hắn sợ nam nhân môi mỏng nhẹ khởi, khép mở gian chính là muốn cùng hắn tính sổ, làm hắn rời đi.
“Tỉnh liền ăn một chút gì, ăn xong chúng ta nói chuyện.”
Tiều Dã buổi chiều còn hấp dẫn muốn chụp, không tính toán cùng Du Hạ đánh Thái Cực, lại vẫn là cố kỵ trên giường ngồi chính là điều tiểu bệnh cẩu, không ăn cái gì không thể được.
Lấy quá trên tủ đầu giường phóng cơm hộp hộp, Tiều Dã dùng mu bàn tay thử hạ độ ấm, không tính lạnh, còn ôn.
Này đó đều là Tiêu Cảnh Thành buổi sáng chạy tới khi Tiều Dã làm hỗ trợ mang, thấy Tiều Dã cùng Du Hạ cũng chưa gì đại sự, Tiêu Cảnh Thành liền vội vã đi rồi, hắn còn phải hồi công ty nhìn chằm chằm, tránh cho có tin tức chảy ra không thể kịp thời chặn lại.
Tối hôm qua khẩn cấp xã giao không thể bảo đảm trăm phần trăm hữu hiệu, hiện tại vẫn là ở vào mấu chốt kỳ.
Tiều Dã cũng đi theo vội một đêm, liền vừa rồi nghỉ ngơi một chút, lúc này có điểm không tinh thần, không quá tưởng nói chuyện, chỉ trầm mặc mà mở ra trong phòng bệnh phối trí tiểu bàn ăn, đem nhiệt cháo cùng bánh bao hướng lên trên bãi.
Hắn dọn xong sau ngẩng đầu, phát hiện Du Hạ như cũ vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn, nhấp chặt môi trở nên trắng khởi da, trên mặt cũng không hề huyết sắc, nhìn đi lên có chút đáng thương.
Thấy hắn một bộ muốn giải thích lại vô pháp mở miệng, không tính toán ăn cơm tư thế, Tiều Dã bất đắc dĩ hướng phía sau ghế trên dựa ngồi, nhếch lên một chân, đôi tay giao nắm đặt ở đầu gối “Tối hôm qua sao lại thế này?”
Du Hạ không biết Tiều Dã đã sớm biết được sự tình ngọn nguồn, nghe thấy Tiều Dã đặt câu hỏi, hắn gấp không chờ nổi muốn nói rõ, ngồi ngay ngắn, liếm hạ khô cạn môi, có vẻ có chút khẩn trương, tựa sợ Tiều Dã không tin hắn nói “Hắn yếu hại ngươi.”
Cho nên đâu, cho nên hắn liền có thể đem người ấn vào hồ nước thiếu chút nữa chết chìm?
Thanh tỉnh sau Du Hạ cũng phát hiện chính mình hành vi hoang đường, hắn tìm không ra vì chính mình biện giải tìm từ, khô cằn mà hộc ra bốn chữ, liền trình bày đều ngại quá ít.
Du Hạ cũng cảm thấy chính mình nói được quá mức tái nhợt, lần đầu tiên buồn bực chính mình ăn nói vụng về, sốt ruột mà lại lần nữa liếm hạ môi.
Đôi mắt cũng không hề nhìn chằm chằm Tiều Dã xem, có chút mơ hồ không chừng, khắp nơi loạn chuyển, tựa hồ ở tìm làm chính mình an tâm đồ vật.
Bộ dáng này cực kỳ giống tìm không thấy đại nhân tiểu hài tử, đầy mặt đều là sốt ruột cùng mê mang.
.
“Du Hạ, những việc này liên tiếp, làm ta có điểm nhìn không thấu ngươi.”
“Giống như trước kia nhận thức ngươi đều là một hồi bọt nước.”
Du Hạ nghe thấy Tiều Dã nói như vậy, này đã là lần thứ hai Tiều Dã biểu đạt đối hắn xa lạ.
Hắn muốn giải thích, nhưng miệng như là bị keo nước dính trụ, như thế nào cũng phát không ra thanh âm, đầu trống rỗng, nghĩ không ra làm chính mình “Thoát tội” biện bạch.
Nhìn trước mắt người sắc mặt càng thêm tái nhợt, rũ đầu trầm mặc không nói lời nào, Tiều Dã trong lòng có chút không thể nói tư vị, tổng cảm thấy chính mình ở khi dễ người, nhưng làm sai sự tình chính là Du Hạ.
“Ta biết ngươi đều là tốt với ta, nhưng là ngươi có hay không nghĩ tới những việc này dùng khác phương thức cũng có thể thực hảo giải quyết?”
“Tỷ như ngươi có thể trực tiếp nói cho ta, nhắc nhở ta không cần uống kia ly rượu, không phải sao?”
Tiều Dã không có muốn cấp Du Hạ hình phạt, hắn còn nhớ rõ mục đích của chính mình là thuyết giáo, này chỉ Tiểu Bổn Cẩu không biết sao lại thế này, đạo đức cảm cực thấp, đối pháp luật thường thức cũng không có khái niệm...
Đối Tiều Dã nói Du Hạ vô pháp phản bác, Tiều Dã nói chính là đối, đó là thực tốt biện pháp giải quyết, chính là mỗi lần hắn đều không thể tưởng được, trong đầu tràn ngập cực đoan ý tưởng, liền cùng năm đó trụ cái kia trên đường người giống nhau.
Nơi đó là Dương huyện bắc phố, ở Du Hạ trong trí nhớ là một cái hỗn loạn đường phố, tam giáo cửu lưu người nào đều ở tại chỗ đó.
Bắc phố là Dương huyện sở hữu đứng đắn gia đình đều phải báo cho chính mình gia tiểu hài tử rời xa một cái đường phố, nhưng Du Hạ rời đi núi lớn, rời đi trường học, lần đầu tiên đi vào xã hội chính là kia một cái dơ loạn kém đường phố.
Nơi đó nhân tài mặc kệ trật tự quy luật, tên côn đồ có thể tùy ý cướp đi tiểu bán hàng rong đồ vật, bị chửi bậy truy đánh.
Tới gần chạng vạng phòng ở cùng phòng ở chi gian kẹp đường tắt khẩu sẽ trạm một ít nữ nhân, đón đi rước về muôn hình muôn vẻ khách nhân.
Mỗi khi nửa đêm đều có thể nghe thấy dưới lầu ồn ào náo động chửi bậy cùng đánh nhau thanh, ngẫu nhiên truyền ra ai ai ai không có tiểu đạo tin tức...
Du Hạ trước nay đều cảm thấy chính mình cùng bình thường nhân cách cách không vào, mặc kệ là học sinh thời đại vẫn là sau lại trằn trọc các thành thị gian, Du Hạ đều cảm thấy chính mình là chỉ ở bóng ma kẽ hở cầu sinh lão thử, chỉ có giống bắc phố như vậy hỗn loạn dơ bẩn địa phương mới thích hợp hắn sinh tồn.
Là cao nhị khi bỗng nhiên xuất hiện Tiều Dã mang theo ánh sáng trảm khai hắn trước mắt màn đêm, làm hắn từ cái kia hẹp hòi khe hở có thể nhìn thấy bên ngoài ánh mặt trời đại lượng, biết được ánh mặt trời chiếu khắp phạm vi kỳ thật thực quảng, rất nhiều người đều sinh hoạt ở chiếu sáng hạ, bọn họ oán giận ngày quá liệt quá phơi, bọn họ nhìn không thấy âm u trong một góc giãy giụa sinh tồn cỏ dại.
Cho nên Tiều Dã lý giải không được Du Hạ cực đoan, Du Hạ cũng không hiểu sự tình có thể vu hồi biến báo.
.
“Ta sẽ sửa, nhất định sẽ.”
Trong phòng bệnh ngắn ngủi trầm mặc sau, Du Hạ đột nhiên ngẩng đầu kiên định mà nhìn Tiều Dã, như là tuyên thệ giống nhau, đối Tiều Dã ưng thuận hứa hẹn.
Tiều Dã đối Du Hạ phản ứng có chút ngoài ý muốn, hắn chưa từng thấy Du Hạ đối sự tình gì như thế chấp nhất kiên định, trong sinh hoạt đủ loại đối Du Hạ tới nói đều là phải trải qua áp súc giản lược xử lý.
Giờ phút này nhìn cặp kia nhìn thẳng hắn kiên định hai tròng mắt, đột nhiên muốn hỏi hỏi Du Hạ như vậy chấp nhất kiên định muốn lưu tại hắn bên người, rốt cuộc là vì cái gì đâu?
Là hắn tưởng như vậy sao? Là thích sao?
Chính là thích nói, năm đó là có thể nói rõ ràng sự tình, vì cái gì không nói một tiếng mà tránh đi?
“Liền như vậy tưởng lưu tại ta bên người? Là vì cái gì?” Tiều Dã cuối cùng là nhịn không được nội tâm tò mò, cùng nào đó bí ẩn chờ mong.
Du Hạ bởi vì hắn hỏi chuyện ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng cẩn thận nghĩ tới vấn đề này.
Từ hắn tâm sinh tuyệt vọng, tưởng hoàn toàn chấm dứt cái kia ghê tởm chán ghét người cùng hèn mọn rách nát chính mình khi, giương mắt lại ở trong màn mưa thấy đại màn ảnh thượng Tiều Dã thân ảnh.
Tuyên truyền màn ảnh thượng Tiều Dã thân hình so với phía trước càng thon dài, nhìn qua gầy một ít, nhưng Du Hạ vẫn là liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là dẫn hắn gặp qua ánh mặt trời dính quá mưa móc, chảy quá dòng suối, xem qua ngôi sao Tiều Dã.
Đêm đó bởi vì mưa to, tân kiến rạp chiếu phim ngoại không bao nhiêu người, Du Hạ lại ngồi ở lề đường biên, dầm mưa, đem kia ngắn ngủn vài phút trailer nhìn một lần lại một lần, thẳng đến rạp chiếu phim đóng cửa đóng cửa.
Kia lúc sau đi tìm Tiều Dã, lưu tại Tiều Dã bên người bảo hộ hắn liền thành Du Hạ sống sót duy nhất động lực.
“Bồi ngươi, bảo hộ ngươi.” Du Hạ trắng ra nói.
Tiều Dã trong lòng về điểm này chờ mong thất bại, không có nghe được hắn dự đoán hai chữ, ức chế không được có chút mất mát, nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, bằng không liền quá khó coi...
“Du Hạ, ngươi có phải hay không đã quên, cao nhị khi ngươi còn thiếu ta cái trả lời?”
Tiều Dã uể oải hỏi, một đáp án đợi nhiều năm như vậy, trước sau không kết quả, chạy trốn người chính mình đưa lên môn, rốt cuộc có thể bắt được chất vấn, đối phương lại nói cái gì làm bạn, bảo hộ, nghe đi lên có chút buồn cười, nhưng Tiều Dã cười không nổi.
“Tính, không nói này đó, chúng ta quan hệ cũng chỉ đến lão bản cùng cấp dưới mới thôi.” Tiều Dã thay lạnh nhạt nghiêm túc biểu tình ngụy trang chính mình để ý.
“Lại cho ngươi một lần cơ hội, nhưng lần này chúng ta đến hiến pháp tạm thời mấy chương, cụ thể chờ ta liệt hảo cho ngươi.”
“Tái phạm bất luận cái gì một cái, liền không cơ hội.”
Nghỉ ngơi thời gian bị chậm trễ, lại đã chịu cảm xúc thượng đánh sâu vào, Tiều Dã nói xong này đó xoay người liền đi rồi, hắn sợ lại đãi đi xuống sẽ ảnh hưởng buổi chiều đóng phim trạng thái.
.
Trong phòng bệnh dư lại Du Hạ một người, trở nên trống trải tịch mịch lên.
Hắn ngồi ở trên giường bệnh nhìn theo Tiều Dã bóng dáng, hốc mắt có chút đỏ lên, hảo sau một lúc lâu mới thấp giọng nỉ non “Thích, thích...”