Mạnh Trì cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm điện thoại, không chú ý đến Thẩm Khinh Nhược đã đi tới.
Lúc ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược lướt qua nội dung cô đang xem, cũng đọc lên đoạn đầu, Mạnh Trì giống như bị tia chớp bất ngờ đánh trúng, hai vai chợt run run, vội vàng cất điện thoại.
Nhưng Thẩm Khinh Nhược nhìn một thấy mười, đã đoán được nội dung tiếp theo, mặc dù Mạnh Trì đã cất điện thoại nhưng cô vẫn có thể đọc ra được hai đoạn phía sau.
Cô ngẫm tên sách hai giây rồi đọc ra.
Mà bạn nhỏ nhìn cô giống như bị sét đánh.
Trong phòng yên tĩnh hai giây.
Mạnh Trì cảm giác linh hồn của mình đã xuất ra khỏi thể xác, cứ phiêu diêu xung quanh, từ Bàn Cổ* khai thiên lập địa đến Albert Einstein đưa ra thuyết tương đối, cô dạo chơi khắp con sông dài lịch sử nhưng lại nhanh chóng bị sức mạnh của hiện thực kéo trở về thể xác.
quanh quẩn bên tai không phải lịch sử thần thoại, cũng không phải huyền bí của vũ trụ mà chính là câu Tổng tài nhà tôi quá hung mãnh (GL).
Đối diện với ảnh mắt suy ngẫm của Thẩm Khinh Nhược, môi dưới của Mạnh Trì run run, cũng không biết mình đang nói gì:
"Trước đây em chưa xem qua thể loại này, cảm giác rất thần kỳ."
Thật, trước đây cô chưa từng xem qua tiểu thuyết như vậy.
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Khinh Nhược ngày càng sâu, cô dùng ly thủy tinh chạm vào ngón tay của Mạnh Trì, không ngay lập tức nói gì với Mạnh Trì, chỉ bảo:
"Uống nước đi."
Mạnh Trì đưa hai tay nhận lấy, cúi đầu, cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm.
"Xem nghiêm túc như vậy, lại ngồi lâu không đứng lên vận động, thói quen không tốt, uống miếng nước đi."
Thẩm Khinh Nhược nói thì nói vậy nhưng không biết là Thẩm Khinh Nhược cố ý hay bản thân Mạnh Trì nghe lầm, Mạnh Trì cảm thấy hai chữ nghiêm túc trong lời của Thẩm Khinh Nhược cực kỳ được nhấn mạnh.
Mặt Mạnh Trì nóng lên, khó tránh khỏi uống thêm mấy ngụm nước nữa.
Thật ra cô rất muốn giải thích, vừa rồi không phải cô chỉ xem tiểu thuyết này, trước đó, cô xem truyện tranh.
Trước đó không lâu, cô tìm Khương Tư Điềm đề cử vào bộ tiểu thuyết, nhận được danh sách đối phương gửi tới với thư mục tên Tiên Lạt, trong thư mục có một vài thư mục khác chia ra BG, BL GL ABO.
Dựa theo giải thích của Khương Tư Điềm, cô mở thư mục GL ra sau đó một đống cái tên truyện gây sự chú ý xuất hiện, cô mở vào Tổng tài kia đã là cái tên bình thường lắm rồi.
Nhưng tình tiết bên trong thì không bình thường, mỗi một chương đều đầy rẫy...!tình tiết như vậy, không phải kiểu như vậy mà gần như vậy, trong đó đầy rẫy tư thế đa dạng hoa cả mắt, làm người ta đỏ mặt tía tai, tim đập nhanh hơn.
Khương Tư Điềm nói:
Thật không dám giấu diếm, trong đó là toàn sản phẩm chất lượng đã được mình cài chống trộm rồi."
Mạnh Trì chụp màn hình bộ tiểu thuyết Tổng tài nhà tôi quá hung mãnh (GL) gởi cho Khương Tư Điềm, không nhiều lời, chỉ cho Khương Tư Điềm thấy mình đang xem quyển này.
Đương nhiên Mạnh Trì không nói gì, Khương Tư Điềm cũng có thể hiểu trong lòng cô giờ phút này rất kinh hãi liền nói:
"Quyển này nói ra cũng khá hay, bây giờ mình chai với những bộ lộ liễu như này rồi, ngược lại thì hai người trẻ tuổi chạm tay đỏ mặt, đối diện với nhau đã xấu hổ, vân vân càng làm mình cảm thấy dựng tóc gáy hơn."
Nhận thức này của Khương Tư Điềm chạm đến điểm mù của Mạnh Trì.
Trước giờ cô chưa từng xem tiểu thuyết trên mạng, bản thân cho rằng thể loại này đã đủ làm người ta đỏ mặt tía tai.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược nhận lấy ly thủy tinh trong tay Mạnh Trì, trước khi đi vẫn không quên nói một câu:
"Em xem tiếp đi."
Mạnh Trì:
"..."
Tới đây còn bảo cô xem tiếp, xem thế nào đây?
Cô thật sự không thể dưới ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược xem loại tiểu thuyết này.
Cho nên, mặc dù Thẩm Khinh Nhược không qua đây nữa, cô cũng giả vờ xem giáo trình vẽ tranh, chậm rãi nhìn vào.
Hơn nửa tiếng, Thẩm Khinh Nhược kết thúc công việc, hai người tắt đèn đi ngủ.
Mạnh Trì vừa nằm xuống, bên cạnh liền có tiếng động vang lên, sau đó đầu vai cảm thấy nóng lên, một cơ thể mềm mại nhích đến gần.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.
Một lát sau, Mạnh Trì cảm thấy lỗ tai tê dại, đôi môi mềm lướt qua vành tai của cô, người bên cạnh nhỏ giọng nói:
"Vừa rồi em xem tiểu thuyết rất nghiêm túc, có hay không?"
Mặt Mạnh Trì đỏ lên, cô giải thích: "Vừa rồi em không có xem tiếp." Thẩm Khinh Nhược giơ tay lên, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào lỗ tai cô: "Tôi không ngờ em thích xem những thứ đó."
Thật ra loại tiểu thuyết này đối với Thẩm Khinh Nhược mà nói cũng không xem là xa lạ, lấy tư cách người sinh năm 91, lúc trung học thời đại trí tuệ và năng lực của con người, điện thoại vẫn chưa phổ biến, học sinh của các lớp tranh nhau truyền tay các loại sách báo để đọc, khi đó tiểu thuyết trên internet cũng như măng mọc sau mưa*, càng ngày càng phát triển, chỉ là bản thân cô biết trong lớp có mấy bạn học chạy lên mạng viết tiểu thuyết.
*Tương tự nấm mọc sau mưa: măng non sinh trưởng cần một lượng nước rất lớn nên sau những cơn mưa măng phát triển rất nhanh
Thời điểm đó, cô không xem quá nhiều nhưng cũng có xem chút ít, đại khái có thể biết nội dung như thế nào.
Cho nên khi nãy cô chỉ tùy tiện lướt nhìn qua là có thể nói ra được sơ lược nội dung, giống như một loại phản xạ tương tự phản xạ có điều kiện.
Giọng nói ma mị khiến người ta khắc sâu.
Cô tưởng Mạnh Trì sẽ không xem những thứ đó, cũng muốn xem một chút tên của quyển truyện đó hoặc truyện bán chạy trên thị trường.
Mạnh Trì nghe vậy thầm nghĩ, cô đã hết cách để giúp bản thân giải thích rồi sao?
Cô quay đầu đi, nhưng mùi nước hoa nhàn nhạt cứ quanh quẩn chóp mũi, cô luôn muốn biết hiệu nước hoa trên người Thẩm Khinh Nhược là gì.
Đầu ngón tay của Thẩm Khinh Nhược vuốt v e vành tai Mạnh Trì, cứ chơi đùa với nó, càng ngày càng nóng lên, có lẽ đã đỏ âu.
Sau đó cô dừng hành động đùa dai của mình lại, đôi môi mềm nhẹ nhàng dán tới.
Máu huyết trên người Mạnh Trì lưu chuyển nhanh hơn, trái tim trong lồ ng ngực đập loạn xạ, bên tai cứ ong ong, người bên cạnh nói:
"Nếu em nói sớm em thích thể loại đó, chị* đây không cần che giấu."
Người bên cạnh khẽ cắn tai cô, tiếp tục nói:
"...!Em cũng rất hung mãnh."
...
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Mạnh Trì rời giường mặc quần áo, nghe thấy giọng nói khàn khàn quyến rũ từ phía sau truyền tới:
"Bật đèn lên."
"Chị không ngủ à?"
"Không ngủ, ban ngày còn có chút chuyện."
Mạnh Trì bật đèn, quay lại nhìn về phía giường, ga trải giường nhăn nhúm, vài chỗ vẫn còn lưu lại dấu vết đáng ngờ, tối hôm qua các cô đều quá mệt mỏi, ngã đầu xuống liền ngủ, không kịp thay ga giường.
Thẩm Khinh Nhược đã ngồi dậy, mái tóc gợn sóng của cô hơi rối, cô lười biếng dựa vào đầu giường, tấm chăn mỏng như che như không lồ ng ngực đầy dấu đỏ.
Cô cầm điện thoại cạch cạch cạch gõ chữ, chẳng biết đang xử lý chuyện gì, trong tay vẫn còn cầm điếu thuốc bị nhăn, không biết lấy ra từ nơi nào, cũng chưa đốt lên.
Mạnh Trì sau khi mặc quần áo đàng hoàng thì tiện tay mở tủ đầu giường lấy chiếc bật lửa ở quầy rượu, giống như xoay bút, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động.
Một chân quỳ lên giường, nghiêng người về trước, sát đến Thẩm Khinh Nhược.
Tách tách, một ngọn lửa nhỏ màu xanh dương nhạt xuất hiện.
Thẩm Khinh Nhược đang xử lý công việc, nghe thấy âm thanh này bất giác đưa điếu thuốc bên môi đến, cúi đầu sát đến trước ngọn lửa, dường như đã hình thành phản xạ có điều kiện, một tay giơ lên che chở ngọn lửa yếu ớt.
Cô hài lòng rít một hơi, ánh mắt từ bàn tay xương khớp rõ ràng đang cầm bật lửa chuyển qua ánh mắt vừa quen thuộc vừa nóng bỏng, lúc này cô mới ý thức được người châm thuốc cho mình là ai.
Khói thuốc lượn lờ bay lên.
Mạnh Trì ngửi được mùi hương bạc hà bên trong đó, ánh mắt lướt qua khói thuốc màu xanh dương nhạt nhìn thấy đầu lọc, bên trên có hoa văn trắng như thể cành cây, đơn giản nhưng rất đẹp, tối hôm qua ở bên ngoài quán bar cô không nhìn rõ.
Cánh môi Mạnh Trì khẽ mấp máy:
"Em có thể thử một hơi không?"
Thẩm Khinh Nhược quay đầu, nhẹ nhàng nhả khói thuốc qua bên cạnh, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía Mạnh Trì lấy chăn trên người ra, cả người không mảnh vải che thân bước xuống giường, mặc quần áo vào nhưng hành động rất chậm rãi tùy ý, giọng lại trở nên kiên định:
"Em nghĩ sao, tất nhiên là không được."
Mạnh Trì cắn môi, không phục:
"Sao chị thì được?"
Thẩm Khinh Nhược dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, giọng bất đắc dĩ
"Tôi thả lỏng người thôi."
Phía dưới của Thẩm Khinh Nhược vẫn trống trơn, phía trên là một áo sơ mi màu trắng không tay, chiếc gáy trắng nõn mịn màng, vết hôn như ẩn như hiện.
Mạnh Trì nhìn thấy đỏ mặt, không nói gì thêm.
Đến hừng đông chuyện nên làm các cô đều làm rồi, chỉ còn một bước cuối cùng thì Thẩm Khinh Nhược xin tha, cô ấy nói chân không còn sức nữa, ban ngày còn phải đi làm, chịu không nổi nữa.
Người này lúc phách lối rất kiêu ngạo, lúc chịu thua cũng nhận ra rất nhanh.
Trước đó Thẩm Khinh Nhược ra sức cợt nhã, Mạnh Trì cho rằng mình bị trêu chọc, ngoài trừ không tiến hành bước cuối cùng nhưng vẫn dằn vặt người kia một phen, càng về sau, cô phát hiện Thẩm Khinh Nhược hết chống đỡ nổi, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, bình thường có thể ngoan ngoãn để đối phương ăn hiếp nhưng lúc này tuy ra tay dịu dàng hơn nhưng vẫn không chịu dừng lại.
So với mấy lần trước, lần này có vẻ không nhúc nhích được nữa, sau khi kết thúc Thẩm Khinh Nhược dựa vào lòng cô ngủ ngay lập tức.
Lúc đó trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ đã giống đối phương chìm vào giấc ngủ.
.......
Mười mấy phút sau, Mạnh Trì nhanh chóng vọt vào phòng tắm sau đó xách balo đi tới cửa, cúi đầu thoáng nhìn qua tin nhắn chưa đọc trên màn hình điện thoại.
Bạn cùng phòng:
Mạnh Trì, tụi mình đến phòng vẽ rồi, cậu đang ở đâu?
Đang trên đường tới... Mạnh Trì vừa soạn tin vừa nhìn cửa nhà vệ đóng chặt.
Tiếng nước tí tách từ bên trong truyền ra ngoài.
Mạnh Trì nói:
"Em có tiết, đi trước."
Tiếng nước dừng lại, người bên trong đóng vòi sen, sau đó giọng nói dễ nghe truyền ra:
"Ngoan ngoãn học hành, lên lớp tập trung nghe giảng, không được trốn học."
Dừng lại một chút rồi lại nói thêm:
"Tan học có thể nhớ tôi."
Giọng Thẩm Khinh Nhược rất đắc ý, Mạnh Trì nhỏ giọng lầu bầu một câu: ai thèm nhớ chị.
"Tôi nghe được đó." Giọng của Thẩm Khinh Nhược từ nơi xa truyền tới: "Tại sao còn chưa đi? Chờ phụ huynh lấy sữa cho à? Bây giờ phụ huynh bận tắm, tự mở tủ lạnh lấy, ngoan nha."
Mạnh Trì:
"."
Mạnh Trì thầm nghĩ, ấu trĩ.
Người này cái miệng hênh hoang là giỏi.
Mà lúc này cô cũng không muốn nói ra ý nghĩ trong lòng, bởi vì cô thừa biết đối phương sẽ có cách đáp trả.
Thẩm Khinh Nhược:
"Bé con, trong nhà không có gì ăn, trên đường đến trường tự mua chút gì ăn đi."
Mạnh Trì Ừm một tiếng trả lời:
"Chị cũng nhớ ăn sáng."
Thẩm Khinh Nhược:
"Người đàng hoàng ai lại ăn sáng."
Mạnh Trì:
"."
Thẩm Khinh Nhược cười nói:
"Giỡn thôi, tôi sắp đi gặp khách hàng, không có thời gian ăn, chờ làm xong sẽ ăn."
Rất nhanh cô nghe thấy bạn nhỏ ở bên ngoài Ồ một tiếng, sau đó tiếng bước chân ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.
Cô thầm nghĩ, đứa nhỏ này sao vậy, ngay cả tiếng tạm biệt cũng không nói, lần tới gặp mặt phải dạy dỗ một phen.
Mười phút sau, cô tắm xong đi ra, bởi vì thời gian gấp gáp ngay cả quần áo cũng mặc trong nhà vệ sinh.
Cô bước về phía điện thoại ở tủ đầu giường, ánh mắt nhìn lướt qua phía trên, cô chợt khựng lại, ở bên cạnh điện thoại đặt hai túi sữa đậu nành và bánh quẩy.
Dường như mới mua đây thôi, vẫn còn ấm.
............
Tối qua Tạ Trăn uống hơi nhiều rượu, sáng nay đồng hồ báo thức vang lên, cô vẫn không nhúc nhích, ngay cả tắt đi tiếng chuông báo thức vang ầm trời cũng không cảm thấy có gì lạ.
Chờ đến khi Thẩm Khinh Nhược gọi điện thoại đến, một tiếng Trăn Nhi cũng không có, chỉ có Tối hôm qua không phải chính mấy người làm người ta mệt muốn chết sao, Là lỗi của tôi khiến Tạ Trăn ghê tởm, tỉnh ngay và luôn.
Cô cấp tốc thay quần áo, bay tới bãi đậu xe, nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược ngồi trên chiếc Mazda CX-4 đỏ dáng vẻ lười biếng, cũng không có nắng lại mang kính râm huênh hoang, nói cho hay ho là ngăn tia cực tím.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Tạ Trăn, Thẩm Khinh Nhược ném cho túi sữa đậu và bánh quẩy.
Tạ Trăn nhìn thấy đồ ăn còn nóng hổi, cảm giác cáu gắt trong lòng thoáng dịu xuống, cô đói đến đằng trước ngực dính với lưng sau, cô còn tưởng gặp khách xong mới được ăn.
Lúc này lệ nóng doanh tròng gặm lấy bánh quẩy vàng giòn, ăn được một nửa thì cảm thấy có điểm không đúng, cô nhìn qua bên cạnh, cái miệng nhỏ của Thẩm Khinh Nhược đang ăn bánh quẩy.
Tạ Trăn thắc mắc:
"Xảy ra chuyện gì? Bình thường cậu với mình lười như nhau, có thể ngủ thêm một phút thì tuyệt đối không dậy sớm hơn dù 30 giây, nay còn ra ngoài mua đồ ăn sáng? Có phải...!cố ý mua cho mình không?"
Cô ăn không nổi nữa:
"Chẳng lẽ cậu có ý đồ mờ ám với mình?"
Có vẻ tâm trạng của Thẩm Khinh Nhược không tệ, không ngay lập tức bật lại mà vênh váo rút tờ khăn giấy, nhã nhặn lau lau khóe miệng, chậm rãi nói:
"Bạn nhỏ mua, còn mua hai phần."
Tạ Trăn yên tâm, lúc này lại cắn thêm miếng bánh quẩy.
Thẩm Khinh Nhược nói tiếp:
"Thật không dám giấu diếm, phần của cậu là mình không quản khổ cực một đêm đổi lấy."
Ánh mắt của Tạ Trăn tình cờ lướt qua gáy của Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy chút vết tích trên đó, đôi mắt giống như bị đâm rất khó chịu, từ cái nhỏ nhìn ra tổng thể có thể thấy được tối hôm qua chiếc giường của khách sạn đã phải chịu đựng một kiếp suýt chút nữa có nguy cơ hư luôn.
Tạ Trăn không nhai nổi bánh quẩy nữa.
Cô chỉ hận miệng mình thúi, nhất định phải hỏi ra miệng.
Hừ!
- ------Hết chương 18------
Ps.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
Chương này raw khó nên mình chỉ edit được như vậy, hi vọng mọi người thông cảm, mình luôn lắng nghe góp ý sửa chữa..
.
Mấy ngày nay đều là Tiều Dã cấp Du Hạ mang cơm, hai người thân phận mạc danh có chút điên đảo, lại ai cũng không nói ra.
Không ở công tác trạng thái Tiều Dã phát hiện chính mình cùng Du Hạ chi gian cũng không có quá nói nhiều hảo thuyết, niên thiếu khi là chính mình cam nguyện thấu đi lên hỏi đông hỏi tây, chủ động tìm đề tài, hiện tại thiếu kia phân rung động mang đến điều khiển lực, hai người một chỗ khi càng có rất nhiều trầm mặc.
Cũng may, Du Hạ tính cách an tĩnh không sảo người, Tiều Dã mang cơm tới, hắn liền ngoan ngoãn ăn cơm, nhậm Tiều Dã ngồi ở một bên cân nhắc kịch bản.
Du Hạ ngay từ đầu thậm chí may mắn Tiều Dã một lòng nhào vào công tác thượng, phát hiện không được hắn động tác nhỏ, lại không biết chính mình từ đồ ăn lấy ra cà rốt, hành tây, thậm chí trộm vứt bỏ mấy khối thịt hành vi đều bị Tiều Dã âm thầm thu nạp đáy mắt.
Tiều Dã không quen hắn, giáp mặt chọc phá.
Sợ chính mình không ngoan, chọc Tiều Dã sinh khí, Du Hạ đành phải khắc chế chính mình lãng phí lương thực hành vi, ngoan ngoãn cơm nước xong đồ ăn, thật sự ăn không vô cũng sẽ chủ động nói cho Tiều Dã, tùy ý Tiều Dã kiểm tra hắn sở hút vào đồ ăn hay không đạt tiêu chuẩn, sau đó lớn mật tiếp thu triều hắn đầu tới vừa lòng ánh mắt.
Dưỡng bệnh một vòng xuống dưới, Du Hạ phát hiện chính mình làm việc và nghỉ ngơi, ẩm thực ở dựa vào Tiều Dã cất bước, hắn tưởng này có tính không tiến bộ đâu, hẳn là tính đi, lặng lẽ đem trong lòng nhìn không tới cuối khắc độ thước đi phía trước bát, hắn lại hướng Tiều Dã rảo bước tiến lên một bước nhỏ.
Tuy rằng giống như con kiến kéo dài qua đại kiều giống nhau thong thả, nhưng Du Hạ vẫn là vui vẻ không ít, hắn cảm thấy chính mình sinh hoạt tựa hồ cũng trở nên may mắn lên, lại kiên trì đi phía trước đi một chút, có một ngày hắn cũng có thể dưới ánh mặt trời chiếu hạ tự tại sinh hoạt đi.
Khả năng đến lúc đó, hắn liền có dũng khí đáp lại Tiều Dã vấn đề, nói ra “Thích” hai chữ.
Du Hạ tuy không cho rằng khi đó Tiều Dã còn chờ hắn, lại vẫn là chờ đợi đãi ở Tiều Dã bên người thời gian có thể lâu một chút, lại lâu một chút.
Chương
Mặc kệ Du Hạ như thế nào tranh thủ, vẫn là ở phòng bệnh trụ đầy dư lại ba ngày mới bị Tiều Dã cho phép trở về công tác.
Du Hạ ngày đó điên cuồng trạng thái chỉ tranh đối Hà Lạp Lạp một người, lại đem đoàn phim mọi người đều uy hiếp một lần, mặc cho ai cũng không thể tưởng được mặt ngoài nhìn qua thanh lãnh tự phụ cao lãnh miêu mễ, nội bộ ở ác ma.
Ra chuyện lớn như vậy nhi, còn bị Tiều Dã mang theo trên người, có thể thấy được quan hệ không bình thường.
Trong lúc nhất thời đối Tiều Dã khởi tiểu tâm tư người đều ngừng nghỉ không ít, đoàn phim bắt đầu đồn đãi hai người cũng không phải gì đó bà con xa thân thích, sôi nổi suy đoán hai người chân thật quan hệ.
Tiều Dã bên người quạnh quẽ một đoạn thời gian, nhưng mọi người dần dần phát hiện, chỉ cần không đem oai tâm tư động đến Tiều Dã trên đầu, liền sẽ không ở tiểu chó dữ sổ đen thượng bài thượng hào.
Thực tế Du Hạ không phải hoàn toàn dường như không có việc gì, Tiều Dã lén nói cho hắn, Hà Lạp Lạp tiền thuốc men từ hắn tiền lương khấu, hơn nữa dẫn hắn giáp mặt cho người ta xin lỗi.
Chỉ là Hà Lạp Lạp bị dọa đến không nhẹ, lại bởi vì chuyện này liên lụy huỷ hoại tiền đồ, thấy Du Hạ biểu tình phá lệ vặn vẹo, cuối cùng xuất phát từ Tiều Dã đưa ra bồi thường mới miễn cưỡng đồng ý Du Hạ xin lỗi.
Chuyện này xem như giải quyết riêng, bồi thường kim là từ Tiều Dã khoản tiền thượng hoa, dù sao cũng là người một nhà sai lầm, Tiều Dã tự hiểu là gánh vác một bộ phận trách nhiệm.
Nhưng Tiều Dã không biết Du Hạ đem này số tiền cũng thêm ở chính mình trướng mục thượng, về vì đãi còn khoản tiền.
Tưởng tận lực cùng Tiều Dã bình đẳng một chút, khoảng cách tiểu một chút, đây là Du Hạ tư tâm.
Này số tiền hơn nữa Hà Lạp Lạp tiền thuốc men, tiền thuê nhà, cùng với trộm báo giá giáo học phí...
Linh tinh vụn vặt tính xuống dưới, cho dù công ty cho hắn khai ra tiền lương cũng không thiếu, cũng lưu không dưới cái gì tiền.
Tính tính nhật tử, Dã ca sinh nhật cũng muốn tới rồi, Du Hạ phát sầu dư lại tiền có thể đưa điểm cái gì.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng tìm không thấy manh mối, Du Hạ có chút sốt ruột, thời gian chỉ còn hơn phân nửa tháng, hắn sợ không kịp.
Tiều Dã hai ngày này tổng có thể ở tranh thủ lúc rảnh rỗi khi thấy Du Hạ phủng di động như đi vào cõi thần tiên, âm thầm cân nhắc nên gõ một chút Tiểu Bổn Cẩu, là nhật tử quá an nhàn làm hắn không có nguy cơ cảm? Đối bản chức công tác đều không để bụng...
Bị oan uổng Du Hạ chỉ là ở vắt hết óc vì Tiều Dã chuẩn bị lễ vật, nghĩ tới nghĩ lui tính toán đưa một khối ván trượt tuyết, hắn dư lại tiền lương thêm phía trước tồn một ít tiền, trừ bỏ cho chính mình sinh hoạt phí, có thể mua được một khối trung đẳng giới vị ván trượt tuyết.
Tuy rằng cái gì đều tưởng cấp Dã ca tốt nhất, nhưng Du Hạ hiện tại còn không có cái kia năng lực, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, cũng may trung đẳng giới vị cũng có tính giới so không tồi, Du Hạ tính toán hoa công phu hảo hảo nghiên cứu nghiên cứu.
Tiều Dã sinh nhật ở tám tháng phân, khoảng cách mùa đông còn có suốt một cái hạ mạt thêm một cái thu, Du Hạ lại từ hiện tại liền bắt đầu chờ mong Tiều Dã đạp lên hắn đưa ván trượt tuyết thượng rong ruổi tuyết địa.
Hắn ở trên mạng xem qua Tiều Dã trượt tuyết video, đó là một cái tiểu thi đấu, Tiều Dã ăn mặc màu trắng trượt tuyết phục, mang mũ giáp cùng kính bảo vệ mắt, cả người che đến kín mít, nhưng Du Hạ phảng phất thấy trên nền tuyết thần minh, tùy ý tự do mà xuyên qua ở giữa, lưu sướng đến dường như cùng tuyết cùng múa.
Du Hạ hy vọng có cơ hội nói, có thể tận mắt nhìn thấy xem như vậy cảnh tượng.
.
Tiều Dã không biết Du Hạ trong lòng chờ đợi, nhìn di động thượng hứa a di phát tới tin tức, hỏi hắn, sinh nhật ngày đó như thế nào an bài.
Ngữ khí gian đều là thật cẩn thận, đoán được hơn phân nửa là Thư khách khanh mượn hứa a di di động tới thử, Tiều Dã khóe môi câu cái cười nhạt.
Hắn nhéo di động hồi phục nói “Ở nhà đơn giản quá, không cần như thế nào chuẩn bị.”
Nghĩ nghĩ, Tiều Dã lại cúi đầu đánh chữ, “Mẹ, lần sau có thể trực tiếp hỏi ta.”
Kia đầu Thư khách khanh không dự đoán được chính mình tiểu tâm tư bị nhi tử xuyên qua, vội vàng hoảng hốt mà gọi điện thoại lại đây, nghe nói ngữ khí gian Tiều Dã không có sinh khí, lúc này mới buông tâm.
Tiều Dã đối này cảm thấy bất đắc dĩ, ảo não chính mình năm đó xác thật quá mức không hiểu chuyện, tuy sự ra có nguyên nhân, lại thật thật tại tại bị thương người nhà tâm, dẫn tới hiện tại cùng trong nhà quan hệ trước sau không bằng trước kia thân hòa.
Năm đó Tiều Dã nhận định là Thư khách khanh trộn lẫn một tay, dẫn tới đối hắn không rõ tâm ý Du Hạ bị dọa chạy, mãn thế giới tìm không thấy người, bất lực hoảng loạn hạ Tiều Dã chỉ có thể đối thân cận nhất người xì hơi.
Khi đó vừa lúc gặp hắn sinh nhật trước sau, ở kia lúc sau, Tiều Dã mỗi năm đều sẽ tổ chức sinh nhật yến hủy bỏ, nhậm Thư khách khanh chuẩn bị đến lại phí tâm tư, ngày đó Tiều Dã cũng không về nhà, chỉ cùng Diêu Tử Ý này đàn phát tiểu bằng hữu cùng nhau đơn giản ăn bữa cơm, phát một cái Weibo đáp lại fans chúc phúc.
Người trong nhà chuẩn bị lễ vật hắn cũng không tiếp, phụ thân Tiều Khoát vì thế nổi trận lôi đình, mắng hắn vì cái nam hài, cùng người trong nhà giận dỗi, quả thực ấu trĩ buồn cười!
Hứa a di cũng lén khuyên quá hắn, nói cho hắn Thư khách khanh như thế nào dụng tâm, lại cũng chưa dùng, khi đó chính phùng Tiều Dã lần đầu tiên gặp cảm tình thượng suy sụp, chỉ cảm thấy thiên đều sập xuống, ai khuyên cũng không nghe.
Hiện tại nghĩ đến, xác thật như Tiều Khoát theo như lời, hắn là nhật tử quá đến quá hảo.
Tiều gia vợ chồng trung niên đến tử, sủng nịch lại kiêu căng, tuy không đem Tiều Dã cưng chiều thành ăn chơi trác táng, lại vẫn là thành mọi người tiêu điểm, chú mục trung tâm.
Đương Tiều Dã lần đầu tiên buông kiêu ngạo đi lấy lòng một người lại không hề kết quả, liền “Đầu sỏ gây tội” đều tìm không thấy khi, chỉ có thể thương tổn bên người thân cận nhất người.
Theo thời gian chuyển dời, Tiều Dã mấy năm nay thành thục không ít, cũng dần dần minh bạch Thư khách khanh dụng tâm, nàng cùng sở hữu bình thường mẫu thân giống nhau, lo lắng nhi tử đi ngã ba đường, lầm rất tốt tiền đồ.
Đáng tiếc Tiều Dã thẳng đến năm trước nhìn thấy Thư khách khanh cùng Tiều Khoát trên đầu tiệm khởi đầu bạc, phát hiện bọn họ đã ở dùng một ít phòng dược vật khi, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hiện tại muốn đền bù, lại cảm thấy một bước khó đi.
Chỉ hy vọng thời gian có thể làm hắn hiểu chuyện thành thục, cũng có thể làm cha mẹ biết hắn vẫn là cái kia bọn họ trong mắt trường không lớn hài tử, đối chính mình hài tử không cần quá khách khí, không cần cố kỵ quá nhiều, bọn họ vốn cũng không là quá mức truyền thống thủ cựu gia đình, hẳn là giống như trước giống nhau như bằng hữu ở chung.
Đến nỗi hiện giờ chạy đến trước mặt hắn “Tự thú” Du Hạ, Tiều Dã cũng dần dần phân biệt rõ chính mình đáy lòng suy nghĩ, tuy vẫn là đối không cho hắn đáp án Tiểu Bổn Cẩu khó hiểu, phẫn nộ cùng oán trách, lại chưa từng cảm thấy hiện giờ cùng trong nhà quan hệ giằng co là bởi vì Du Hạ.
Hắn chỉ là tưởng tìm cái đáp án, Tiều Dã muốn biết ở hắn mỗi ngày hướng Du Hạ trước mặt thấu, giúp hắn tấu khi dễ muội muội tên côn đồ, cho hắn ăn ngon hảo ngoạn, tim đập vì hắn gia tốc khi, đối phương hay không từng có đồng dạng rung động...
Chỉ là hiện giờ Du Hạ vẫn là cạy không ra vỏ trai, làm Tiều Dã thường xuyên tim gan cồn cào, lại cũng lấy hắn không có biện pháp.
.
Thời gian bước vào bảy tháng, này bộ hình tượng phim điệp viên quay chụp cũng tiến vào mấu chốt giai đoạn, Trịnh đạo cùng phó đạo thương lượng dự tính cuối tháng này là có thể toàn viên đóng máy, chính thức kết thúc công việc, bởi vậy mọi người đều tràn ngập nhiệt tình nhi.
Tiều Dã một vội, liền không rảnh lo giám sát Du Hạ, Du Hạ làm việc và nghỉ ngơi lại lần nữa trở nên hỗn loạn lên, hắn báo giá giáo, chỉ có thể thừa dịp Tiều Dã không diễn thời điểm đi luyện một luyện, có khi chỉ có thể buổi sáng hoặc buổi chiều chạy đến luyện cái một hai vòng, lại vội vàng gấp trở về.
Cũng may Du Hạ vốn là sẽ lái xe, đi luyện xe cũng bất quá quen thuộc một ít khảo thí tương quan quy tắc, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thế nhưng vừa vặn tạp ở đoàn phim kết thúc quay chụp, toàn viên đóng máy ngày đó bắt được bằng lái.
Đoàn phim mọi người cùng nhau vì bộ phim này phấn đấu lâu như vậy, tự nhiên là muốn tổ một hồi đóng máy yến, kết thúc công tác là vào buổi chiều.
Tiều Dã thu được rất nhiều phủng hoa, lại không có một bó là Du Hạ cấp, nghĩ còn giấu ở khách sạn tủ quần áo hoa hồng hoa khô, Tiều Dã ma hạ răng hàm sau, thầm mắng Tiểu Bổn Cẩu đầu óc so thép còn thẳng, hắn chỉ cự tuyệt quá một lần, sẽ không bao giờ nữa đưa hoa tới...
Nhưng nhìn Tiểu Bổn Cẩu sáng lên một đôi mắt tiến đến chính mình trước mặt, hướng hắn truyền đạt dán bạch đế tấc chiếu tiểu hắc bổn khi, Tiều Dã lại cảm thấy tim đập cổ động thanh âm lớn chút, Tiểu Bổn Cẩu giúp hắn chúc mừng phương thức có chút đặc biệt.
Bằng lái còn nóng hổi, buổi sáng mới vừa phát đến Du Hạ trên tay, riêng chờ Tiều Dã buổi chiều chụp xong cuối cùng một tuồng kịch mới lấy ra tới.
Đơn giản là bởi vì Tiều Dã đề qua một câu, Du Hạ liền đặt ở trong lòng, đoán được này bằng lái là vì chính mình khảo, Tiều Dã chỉ cảm thấy hôm nay ánh mặt trời phá lệ hảo, chiếu vào hắn trong lòng, làm cảm xúc kích động lại nhiệt liệt, không hề so đo Tiểu Bổn Cẩu không đưa hắn hoa chuyện này.
Không nghĩ quá mức lộ ra ngoài, Tiều Dã áp xuống chính mình hảo tâm tình, mạnh miệng nói “Nha, còn bớt thời giờ khảo cái bằng lái? Ngươi đây là đi làm sờ cá a?”
“Bất quá... Xét thấy ngươi chủ động thừa nhận sai lầm, liền không nhớ ngươi qua.”
Du Hạ trong mắt hiện lên một lát mờ mịt, không được đến Dã ca khen ngợi có chút mất mát.
Ngay sau đó nhìn so với hắn cao một ít nam nhân mặt mày thả lỏng, khóe miệng trước sau treo nhạt nhẽo ôn hòa cười, không có bởi vì hắn đi làm sờ cá sinh khí, Du Hạ lại cảm thấy không quan trọng, Dã ca vui vẻ hắn liền vui vẻ.
.
Tiều Dã hôm nay tâm tình không tồi, đóng máy bữa tiệc uống lên không ít rượu, Trịnh đạo cùng các vị tiền bối phá lệ xem trọng hắn, vỗ hắn bả vai xưng huynh gọi đệ, nói hiện giờ giống hắn như vậy chuyên tâm sự nghiệp người không nhiều lắm, nhắc nhở hắn không cần bị trong vòng những cái đó bát nháo sự tình ảnh hưởng, trước sau kiên trì sơ tâm.
Tiều Dã ngượng ngùng nói chính mình sơ tâm là giận dỗi, nhưng hiện tại đối mộng tưởng xác thật càng thêm kiên định, hắn đam mê diễn kịch, thích chuyên nghiên kịch bản, cân nhắc nhân vật nhân vật, Tiều Dã biết chính mình nghĩ muốn cái gì, không cần người khác nói, cũng có thể kiên định đi hảo tự mình lộ.
Du Hạ không cùng Tiều Dã cùng nhau, cùng đoàn phim mặt khác công nhân ở mặt khác phòng.
Không ở Tiều Dã bên người Du Hạ, khí chất sơ lãnh, trên mặt nửa phần biểu tình cũng không có, chỉ gọi người cảm thấy khó có thể tiếp cận, thêm chi phía trước sự tình, càng là làm người không dám cùng hắn bắt chuyện.
Du Hạ không phát hiện này đó, hắn đối trước mắt một bàn đồ ăn không có hứng thú, tùy ý ăn hai khẩu liền buông xuống chiếc đũa, thường thường lấy ra di động nhìn thượng liếc mắt một cái, chờ Tiều Dã tin tức.
Tiều Dã bên kia đều là danh đạo, siêu sao diễn viên, Du Hạ tiểu trợ lý thân phận không thể cùng hắn cùng nhau, chỉ có thể cách một đạo tường kiên nhẫn chờ đợi.
Cái này phòng đều là đoàn phim trừ diễn viên ngoại mặt khác công nhân, đại gia lén ái nói một ít bát quái, Du Hạ không có hứng thú nghe, đối trên bàn đồ ăn cũng nhấc không nổi kính nhi, thấy không có gì người chú ý hắn, lặng yên không một tiếng động mà ra phòng, tính toán đi bên ngoài tìm cái an tĩnh địa phương chờ Tiều Dã.
Không biết có phải hay không vừa khéo, mới vừa đi ra cửa liền đụng phải chính đẩy cửa ra tới Tiều Dã.
Du Hạ ánh mắt sáng lên liền phải thấu đi lên, lại nhìn thấy Tiều Dã trên vai đáp thượng một bàn tay, đi theo Tiều Dã phía sau ra tới, người nọ mắt đào hoa, lưu loát thẳng thắn mũi, môi mỏng nhất khai nhất hợp, cười đến sáng như xuân đào, cùng còn ở phòng mọi người từ biệt “Chúng ta liền đi trước, đại gia tiếp tục, về sau có cơ hội lại hợp tác a!”
Du Hạ nhận được người này, là đóng vai kịch một cái cũng chính cũng tà nhân vật diễn viên, kêu phỉ dịch thanh, hắn đóng vai nhân vật này giai đoạn trước nhìn như vai ác, hậu kỳ lại vì gia quốc đại nghĩa hy sinh, cùng Tiều Dã có không ít vai diễn phối hợp, ngẫu nhiên nghe thấy quá đoàn phim tiểu nữ hài cắn hai người bọn họ cp.
Nhất không yêu lên mạng, nhưng ở đoàn phim hỗn lâu rồi, ngẫu nhiên nghe chút giải trí bát quái, đại khái có thể đoán được “cp” là có ý tứ gì, xuất phát từ trong lòng một ít tham niệm cùng ghen ghét, mỗi lần nhìn thấy phỉ dịch thanh ở Tiều Dã bên người, Du Hạ nhan sắc nhạt nhẽo môi đều phải nhấp thành một cái thẳng tắp.