Hai mươi phút sau, trò chơi lại bắt đầu.
Mạnh Trì trải qua một khóa giải thích của Thẩm Khinh Nhược đại khái hiểu được quy tắc, theo Thẩm Khinh Nhược nhảy khỏi máy bay, sau khi hạ cánh cũng không chạy không mục đích nữa mà ngay lập tức tiến vào phòng nhặt đồ trang bị.
Hình ảnh và âm thanh sau khi Thẩm Khinh Nhược điều chỉnh đã không còn bị loạn lên.
Vị trí các phím cũng được cài lại lần nữa, đã linh hoạt hơn so với ban đầu, rất tiện lợi cho các thao tác, nhưng bởi vì Mạnh Trì chưa từng chơi qua cho nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc các phím chức năng, hành động cũng chậm hơn vài nhịp.
"Chỗ này quá nghèo nàn, nửa ngày cũng không nhặt được ống ngắm, lão Thẩm, bên cậu có không?" Tạ Trăn nói.
Thẩm Khinh Nhược:
"Sao đây? Lấy ống ngắm đánh người máy à? Cậu đừng đánh hết người máy, chừa cho bạn nhỏ."
Tạ Trăn:
"...!Cậu ít chửi mình lại."
Sau đó Tạ Trăn đụng phải người máy, nhìn thấy Mạnh Trì ở đó cách đó không xa liền dụ người máy qua đó:
"Tiểu Mạnh, em luyện súng đi, không cần lo lắng, người máy này đánh người sức tổn thương rất thấp."
Game for Peace mỗi vòng có một trăm người chơi, có người chơi đơn lẻ, người chơi đôi, nhóm bốn người.
Thẩm Khinh Nhược lựa chọn nhóm bốn người, ngoại trừ người chơi thực còn có một vài bot* mà hệ thống phân phối.
Bot trên cơ bản vô hại, hơn nữa lại có rất nhiều vũ khí và quần áo, tất cả mọi người đều thích đánh bot.
*Bot là một nhân vật Trí Tuệ Nhân Tạo (AI) được lập trình sẵn và điều khiển bằng máy tính, có kỹ năng đôi khi kém hơn người chơi hoặc cao hơn tùy vào mức cài đặt của nhà phát triển.
Chúng không có bất kỳ đội chơi nào và sẽ bắn mọi nhân vật khác khi tìm thấy trong trò chơi.
Bất kể lúc nào chiến PUBG Mobile bạn đều có thể gặp BOTs trong số 100 người chơi.
Tạ Trăn vừa chỉ huy vừa giải thích cho Mạnh Trì phân biệt bot như thế nào, nhìn thấy Mạnh Trì nghiêm túc nghe nên càng nói càng hăng, cũng càng say sưa, cảm nhận được niềm vui dẫn theo người mới.
Lúc này có tiếng súng cứng nhắc cách đó không xa truyền tới, Tạ Trăn lập tức đoán là bot, cô lập tức dẫn Mạnh Trì tới đó tiêu diệt, chỉ là vừa tiếp cận bot kém linh hoạt tự nhiên trở nên mượt mà, bên cạnh cũng xuất hiện mấy bóng dáng linh hoạt, trong lòng Tạ Trăn lạnh buốt, cô hét lớn lên:
"Dm, mấy đứa này giả bot, đồng bọn của nó sẽ sáp tới, mau tìm khiên chắn đạn!"
Từ hành động của bot có thể kết luận là có người bắt chước, giả làm bot để dụ người chơi thực.
Đổi lại bình thường, Tạ Trăn sẽ không đến mức bất cẩn như vậy, có lẽ vừa rồi quá nhẹ nhàng nên quên mất cảnh giác.
Sau đó rất nhanh, cô cùng Mạnh Trì lần lượt bị đánh trúng, ngã xuống đất.
"Lão Thẩm, cứu mình..."
"Tới đây, đang ở cùng lầu với cậu." Thẩm Khinh Nhược nghe thấy tiếng kêu cứu của Tạ Trăn liền cấp tốc chạy tới.
"Bọn họ không xử mình và Tiểu Mạnh là chờ cậu tới cứu viện, xung quanh ít nhất có ba tên, cậu cẩn thận chút!"
Đúng như lời Tạ Trăn nói, chiến đấu, khi bên này bị bên kia đánh ngã có thể trực tiếp tiêu diệt.
Thẩm Khinh Nhược nói:
"Bây giờ họ còn do dự, không biết bên chúng ta còn một hay hai người, lát nữa biết mình chỉ có một mình nhất định sẽ gạt giò* rồi xông lên trên, mình chuẩn bị đánh, các cậu nhanh chóng trốn trong phòng bên cạnh, mình đếm 1..."
*Giết luôn kẻ địch đang bị knock-out, không cho đồng đội đến cứu
Bíp bíp vài tiếng liền thấy trên màn hình lần lượt thông báo:
Tôi gà lắm đừng bắn tôi Đồng đội của bạn sử dụng nỏ đánh bại Spaghetti của tôi
Tôi gà lắm đừng bắn tôi đồng đội của bạn sử dụng nỏ loại Spaghetti* của tôi
Tạ Trăn nhìn thấy vũ khí Thẩm Khinh Nhược sử dụng vừa trốn vừa mắng:
"Đến lúc này rồi, cậu còn diễn!"
Thẩm Khinh Nhược thoải mái nói:
"Không nhặt được súng, chịu đựng chút đi."
Mặt Tạ Trăn không nói nên lời.
Thẩm Khinh Nhược chuyển trận địa:
"Ván này ổn rồi, mình nhặt được UZI."
* UZI (súng): vũ khí mạnh trong PUBG Mobile
"Nguy rồi, người ta trang bị AKM*, cậu nói sớm cậu không có súng làm mình không kịp né, ván mới lại bắt đầu rồi."
*AKM là khẩu súng có sức công phá cực tốt và đang là một trong sử lựa chọn hàng đầu của người chơi trong PUBG Mobile.
Với sát thương cao mà nó đem lại cùng độ giật lại thấp hơn nhiều so với phiên bản PC nên chắc chắn đây sẽ là khẩu súng bạn nên cân nhắc sử dụng nếu muốn trở thành người thắng cuộc cuối cùng.
"Xuỵt, bọn họ đang lên."
Mạnh Trì nhìn về phía màn hình của Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy bước chân lộn xộn của địch hiện trên bản đồ nhỏ, bọn họ xông lên tầng Thẩm Khinh Nhược đang đứng gần đó, mà lúc này, Thẩm Khinh Nhược đã nhanh nhẹn bay qua cửa sổ trước một giây, đứng ở mái hiên che cửa sổ ngoài phòng, ẩn mình, sau đó chuẩn xác bắn về phía địch.
Mà quân địch lại không biết vị trí của Thẩm Khinh Nhược, bắn loạn xạ một hồi, một trong số đó lập tức bị cô bắn ngã rồi diệt luôn.
Một loạt hành động diễn ra liên tiếp xảy ra trong nháy mắt, khiến người ta không kịp phản ứng.
Người cuối cùng vừa đánh vừa rút, sau đó nhanh chóng biến mất trong tòa nhà.
"Lão Thẩm, chiến thuật này tuyệt vời!" Tạ Trăn đứng bên cạnh nhìn, không khỏi cảm thán.
"Chiến thuật tốt đến từ kỹ thuật vượt trội."
"...!Đừng diễn nữa, mau kéo mình với Tiểu Mạnh lên."
Mạnh Trì nhìn màn hình của Thẩm Khinh Nhược, nhìn Thẩm Khinh Nhược điều khiển nhân vật nhảy xuống tầng hai, màn hình thoáng chuyển đổi, chỗ góc tường rách nát lộ ra một góc áo xa lạ, tiếng chuông cảnh giác trong lòng phát tác, cô vội la lên:
"Cẩn thận!"
Gần như giọng Mạnh Trì cùng với tiếng súng dồn dập đồng thời vang lên, Thẩm Khinh Nhược nấp qua một bên tránh né súng đạn, từ phía sau vòng qua, chặn đường đồng thời giải quyết những kẻ chuẩn bị ẩn náu, tranh thủ ở những giây cuối cùng cứu viện Mạnh Trì và Tạ Trăn.
"Lão Thẩm, cậu quá cừ, mình rất thích chơi với cậu."
Tạ Trăn kích động, thiếu điều muốn ôm Thẩm Khinh Nhược hôn một cái.
Trong miệng Thẩm Khinh Nhược ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, khóe môi hiện lên nụ cười khẽ:
"Không có gì, thấy nỏ thì nhặt cho mình hai cái."
Tạ Trăn:
"?"
Tạ Trăn:
"."
Cảm ơn, diễn tiếp đi.
Lúc này Thẩm Khinh Nhược mặc bộ đồ Spongebob (bé bọt biển) nhưng toát ra vẻ kiêu ngạo.
Hơn một tiếng sau, Tạ Trăn không cam lòng đăng xuất:
"Nếu lúc này không quá đói, mình vẫn còn muốn chơi tiếp, bây giờ cảm xúc của mình rất tốt, nói không chừng có thể lên một cấp mới."
Cô chậc lưỡi hai tiếng rồi đứng lên, duỗi người, nói:
"Mình biết một tiệm nướng ở gần đây, chúng ta đi ha?"
Họ vừa mới đi đến cửa đông công viên Trường Hồ đã ngửi thấy mùi, chính là nướng hòa lẫn trong không khí.
Càng đi về trước tiệm nướng không quá lớn đã hiện ra, bên trong đặt hai ba cái bàn, phần lớn bàn đều đặt bên ngoài.
Bây giờ gần đến giờ ăn chiều nên có kha khá người.
Tiệm ăn này có vẻ là tiệm ăn gia đình, người chồng trầm mặc ít nói đang nướng xiên que, người vợ dáng người nhỏ nhắn nhưng làm việc rất giỏi, khi thì tay trái tay phải bưng mâm inox qua lại như con thoi giữa các bàn ăn, trên mặt luôn nở nụ cười, thấy ai cũng nhiệt tình chào hỏi, ngay cả Tạ Trăn cũng bị hỏi một câu: trước đây từng tới phải không, nhìn mặt rất quen.
Mà mẹ của hai vợ chồng này tóc trắng xóa cười hớn hở ngồi đấm chân, phe phẩy cây quạt hương bồ lớn, thỉnh thoảng đứng lên sắp xếp lại bàn ăn.
Tạ Trăn nhìn thấy hai người họ bận rộn cũng không gọi chủ tiệm, tự mình qua bên cạnh kéo bàn xếp lại, mang chén đũa rửa qua một lần, chuyển qua ghế nhựa, động tác lưu loát trôi chảy, giống như đã nhiều lần ăn đồ nướng bên ngoài.
Mạnh Trì thấy vậy khá bất ngờ, không biết nên làm gì, vừa định làm gì đó đã bị kéo lại, ngồi xuống.
"Xem đi, em muốn ăn gì?" Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng nhét tờ thực đơn ép nhựa vào tay Mạnh Trì.
Mạnh Trì không từ chối được đành tùy tiện chọn vài món.
Trước đây cô rất ít khi ăn đồ nướng.
Xiên que lần lượt được mang tới, xâu thịt bên ngoài cháy xém bên trong rất mềm, ăn vào trong miệng rất thơm ngon.
Mạnh Trì bất giác ăn nhiều hơn.
Hơn một tiếng sau, ba người no căng bụng, Tạ Trăn gói đồ ăn còn dư lại, chuẩn bị đem về khách sạn, tối mang ra ăn.
Mạnh Trì cảm thấy tiệm ăn này mùi vị khá ngon, cũng mua thêm một ít mang về cho bạn cùng phòng thử.
Lúc chuẩn bị cùng nhau trả tiền thì bị Tạ Trăn giành trả trước.
Tạ Trăn nói:
"Lần trước em vẽ ký họa còn mua đồ ăn sáng cho chị, lần này chị mời.
Vả lại, em nhỏ hơn tụi chị nhiều, là sinh viên đâu có đạo lý để em trả tiền."
Mạnh Trì định nói nhưng cảm thấy đầu vai hơi nóng, Thẩm Khinh Nhước đặt tay lên vai cô, dường như không muốn cô tiếp tục từ chối, Thẩm Khinh Nhược cười nói với Tạ Trăn:
"Vậy thì ngại lắm, Tạ tổng quá khách sáo rồi."
Tạ Trăn mang theo túi túi hộp hộp đi về phía trước, nói:
"Không cần ngại, hay là cậu chuyển tiền phần ăn của cậu cho mình đi."
Thẩm Khinh Nhược giả vờ không nghe thấy:
"Ôi, chị thật là rộng lượng, cảm ơn chị nha."
...
Bây giờ không còn sớm nữa, sinh viên tấp nập lên xe buýt của trường, Mạnh Trì hối hả chạy lên xe, đồng thời đưa thịt nướng cho các bạn cùng phòng.
Mùi thịt nướng bay khắp xe, làm con sâu ham ăn trỗi dậy, chúng bạn học trong xe đều chạy tới xin ăn.
Mạnh Trì kiểm tra lại sỉ số, cảm thấy đã đủ liền đi tới chỗ lái xe, nói với bác tài một tiếng.
Sau đó xe nhanh chóng chuyển bánh.
Mạnh Trì làm xong mọi việc thì quay về chỗ ngồi, nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn, có lẽ họ đã trở về khách sạn.
Vừa rồi bận rộn, không kịp mong nhớ, bây giờ rảnh rỗi, cô chợt cảm thấy trong lòng có một khoảng trống.
Mười phút trước, các cô cùng nhau ăn đồ nướng, một tiếng trước các cô cùng nhau chơi game, trước trước nữa, các cô cùng nhau đi dạo công viên Trường Hồ.
Mà bây giờ, tuy ở cùng rất nhiều bạn học nhưng vẫn cảm thấy có chút cô đơn.
Cô không khỏi mong quay lại sáng nay, lúc vừa nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược, các cô tiếp tục dạo hồ, tiếp tục chơi game, tiếp tục ăn đồ nướng.
Mạnh Trì thất thần một hồi, sau đó cảm thấy nên tìm chút chuyện để làm mới không tuột cảm xúc nữa.
Cô lấy máy tính bảng ra vẽ, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ Thẩm Khinh Nhược khi chơi game, nỗi buồn rầu trong ánh mắt cũng thuận theo biến mất.
Hơn tám giờ tối, Mạnh Trì đăng bức vẽ lên Weibo phụ của mình, cũng chỉ viết một chữ r.
Trong bức tranh, Thẩm Khinh Nhược ngậm điếu thuốc, vẻ mặt bất cần chơi game, mà làm nổi bật biểu cảm của Thẩm Khinh Nhược chính là bộ đồ cậu bé bọt biển mặc trên người.
Có bình luận mới xuất hiện, người quen một ly trà sữa xanh bảy phần đường, cảm ơn liên tục đăng ba bình luận:
Gáy lên thôi, quý cô r quá cuốn hút!
Quý cô r còn biết chơi game nữa, nhìn qua vừa ngầu vừa đáng yêu, xin hình chính diện nào!
A a a tui chết mất!
Trà sữa xanh dường như cắm cọc trong Weibo, phản hồi cực nhanh.
Thông báo liên tục của TA cũng dẫn tới sự chú ý của Mạnh Trì, Mạnh Trì vào trang Weibo của TA xem thử, phát hiện TA điền giới tính là nữ.
Mấy hôm trước trà sữa xanh nhắn tin Weibo khoe ảnh chụp nắm tay của cô ấy cùng bạn gái, nhìn qua có vẻ là hai cô gái.
Cho nên...!Mạnh Trì liền hiểu rõ.
Giờ phút này, tuy cô chưa từng gặp trà sữa xanh nhưng cảm giác trà sữa xanh rất gần gũi.
Cô chưa kịp phân tích khúc mắc trong đó, cư dân mạng đã tràn vào bình luận:
Nàng thơ tên là r sao?
r: Ah, ta đây sẽ giết sạch toàn bộ.
r: tôi là sát thủ.
r đáng yêu quá đi, mẹ yêu con! Mẹ trao trái tim này cho con!
...
Trong nhất thời Mạnh Trì đã quên đi cảm xúc vừa rồi, cứ lướt xem bình luận mà không biết nên trả lời thế nào.
Một lát sau, Mạnh Trì mới nhớ tới thuốc lá của mình đã bị tịch thu hết nên mở mỗ bảo* lên, thêm thuốc lá Gió biển vào giỏ hàng, chuẩn bị thanh toán thì tin nhắn của rr xuất hiện:
Vế đến trường chưa?
Đang mua thuốc lá?
Em muốn bị xử sao?
*Mỗ bảo /某宝/ là chỉ "Taobao".
Bởi vì một số trang web thiết lập từ khóa chặn hai từ "Taobao", nội dung xuất hiện hai từ này sẽ bị xóa, vì vậy mọi người sử dụng mỗ bảo để chỉ Taobao.
Mạnh Trì suýt chút nữa cầm không vững điện thoại.
Chẳng lẽ Thẩm Khinh Nhược thật sự cài giám sát điện thoại của cô?.
“Ngươi không phải nói không biết muội muội đi đâu sao?” Tiều Dã bắt lấy lỗ hổng.
“Khoảng thời gian trước đụng phải.”
Du Hạ trả lời vĩnh viễn ngắn gọn, làm người không hiểu ra sao, Tiều Dã thói quen, cũng không muốn miệt mài theo đuổi, Du Hạ chính mình không muốn nói, truy vấn đi xuống cũng là phí công.
“WeChat thượng hành trình vật lưu niệm đến xem.”
“Tuần sau cách vách thị có cái nhãn hiệu đại ngôn quay chụp, tương đối quan trọng, ngươi đến tùy thời đi theo A Dã.”
Khi nói chuyện, Tiêu Cảnh Thành đánh tới điện thoại, đối Du Hạ dặn dò công tác thượng chuyện này, Du Hạ ngoan ngoãn địa đạo thanh “Hảo.”
Sau đó, Tiêu Cảnh Thành lại làm Du Hạ đem điện thoại khai thành khuếch đại âm thanh, đối hai người nói “Lần này hành trình không có đối ngoại giấu giếm, khả năng sẽ có fans tiếp cơ, đến lúc đó A Dã chính mình chú ý điểm, Du Hạ ngươi đến tùy thời đề cao cảnh giác.”
Du Hạ nhất nhất đồng ý, ghi nhớ Tiêu Cảnh Thành dặn dò.
Điện thoại cắt đứt, Du Hạ mới phát giác Tiều Dã đã từ trên sô pha đứng dậy đi tới chính mình trước mặt.
Quá gần khoảng cách ấm áp hoàng ánh đèn làm không khí nhiều ti ái muội, đột nhiên gần sát mộc chất điều mùi hương làm Du Hạ hôn mê đầu, như là rót một ly rượu mạnh, trở nên khinh phiêu phiêu, đặt mình trong đám mây.
Chỉ thấy Tiều Dã vươn khớp xương rõ ràng ngón tay, điểm trụ Du Hạ trước mắt thanh hắc, “Đi ngủ sớm một chút, từng ngày, đều ngao thành gấu trúc.”
“Hảo.”
Trong lòng bí ẩn chờ đợi rơi xuống, Du Hạ tâm tình phức tạp, đã tiếc hận lại may mắn, tùy theo mà đến chính là nghĩ mà sợ.
Tiều Dã chỉ là dùng ra hai ba phân lực, đã là đem hắn đáy lòng dục niệm câu ra, hắn tham vọng càng thêm lớn.
Vuốt ve hạ Tiều Dã điểm quá làn da, Du Hạ nhìn đã đóng lại môn, nỗ lực áp xuống đáy lòng sinh trưởng tốt khát vọng...
Chương
Khoảng cách Tiêu Cảnh Thành trong miệng quan trọng đại ngôn quay chụp còn có một vòng, này chu nội Tiều Dã cũng có hành trình, nhưng bài đến không chặt chẽ, có không ít nghỉ ngơi thời gian.
Tiều Dã tự hành đem hành trình làm điều chỉnh, bài trừ một ngày giả, mang lên Du Hạ cùng Du Hạ đưa kia khối ván trượt tuyết bay tranh cánh đồng tuyết huyện.
Cánh đồng tuyết huyện mà chỗ bắc bộ, độ cao so với mặt biển cao, trên núi hàng năm tuyết đọng, cho dù là nóng bức mùa hạ, nơi này độ ấm cũng rất thấp, lưng núi thượng luôn là khoác màu trắng nhung thảm.
Bởi vì này đầy đất lý ưu thế, cánh đồng tuyết huyện bên ngoài trượt tuyết hạng mục phi thường trứ danh.
Tiều Dã không có nói cho Du Hạ là đi chơi, Du Hạ chỉ cho là hành trình an bài, chỉ là không biết vì sao phải đem hắn đưa ván trượt tuyết cũng mang lên.
Bất quá chính mình đưa đồ vật có thể có tác dụng, Du Hạ vẫn là thực vui vẻ.
Ở đem này khối thường thường vô kỳ, giá cả trung đẳng ván trượt tuyết đưa đến Tiều Dã trên tay sau không lâu, Du Hạ liền bắt đầu hối hận.
Bởi vì hắn ở trong nhà phát hiện, một gian vốn nên dùng làm thư phòng phòng, bị Tiều Dã dùng để đặt vật phẩm.
Bên trong có vài khối ván trượt tuyết, mỗi người nhìn qua đều so với hắn đưa muốn thượng thừa, hắn đưa kia khối cũng bãi ở bên trong, lại có vẻ phá lệ mộc mạc, liếc mắt một cái vọng qua đi đều hấp dẫn không được ánh mắt.
Du Hạ cho rằng chính mình đưa bản tử chỉ có thể gác lại ở góc phủ bụi trần, lại không nghĩ sẽ có một ngày bị Tiều Dã mang ra cửa.
Lập tức phi cơ, đi vào một mảnh bạch ngai cánh đồng tuyết huyện khi, Du Hạ nhìn về phía Tiều Dã đôi mắt càng là sáng vài phần, hắn chờ đợi nhìn đến Tiều Dã ở tuyết trung xuyên qua thân ảnh đã lâu.
Đáng tiếc, Tiều Dã kế hoạch rất khá, còn muốn mang mỗ chỉ Tiểu Bổn Cẩu cùng nhau trượt tuyết, lại không nghĩ, Du Hạ thể chất quá kém, qua giữa trưa, liền thành tiểu héo cẩu, bệnh tật mà dựa vào một bên hút oxy.
Khởi điểm Du Hạ vẫn luôn cường chống, còn xa xa giơ di động cho hắn chụp ảnh, đến cơm trưa khi, Tiều Dã liền phát hiện hắn ăn cơm câu được câu không, theo lý thuyết, cho dù không thượng ván trượt tuyết, Du Hạ đi theo hắn chụp tới chụp đi, thể lực tiêu hao cũng không ít, hẳn là ăn uống mở rộng ra mới là.
Lại qua nửa giờ, Tiều Dã nhìn Du Hạ trở nên thỏa hồng hai má, mới đốn giác dị thường, vội vàng xem xét nhiệt độ cơ thể, quả nhiên nổi lên sốt cao.
Tiều Dã ảo não không thôi, sốt ruột hoảng hốt mà tìm người liên hệ dưới chân núi bệnh viện, đem lại khó chịu cũng không hé răng lên tiếng tiểu bệnh cẩu đưa xuống núi.
.
Tới rồi bệnh viện, đem người đẩy vào phòng bệnh treo lên từng tí sau, hai người đều bị bác sĩ mắng cái máu chó phun đầu, nhưng hai người đều tự biết đuối lý, không dám phản bác nửa câu.
Chờ đến bác sĩ đi rồi, Tiều Dã ở giường bệnh bên ghế trên ngồi xuống, trừng mắt trên giường héo ba ba Du Hạ, trầm mặc sau một lúc lâu vẫn là không nhịn xuống tính tình.
“Ngươi là người câm? Khó chịu sẽ không nói?”
Du Hạ biết Tiều Dã ở nổi nóng, nguyên bản vô cùng cao hứng mang chính mình ra tới chơi, lại bị hắn làm tạp, Du Hạ cảm thấy áy náy, nhậm Tiều Dã xì hơi, mặc không hé răng.
Không nghĩ tới, sốt cao làm hắn đôi mắt trở nên ướt át ửng đỏ, đuôi mắt cũng đi xuống gục xuống.
Nhậm đánh nhậm mắng đáng thương kính nhi làm Tiều Dã lửa giận đoạn sài, không một lát liền tắt, chỉ còn minh minh diệt diệt hoả tinh tử còn ở lập loè.
Du Hạ trong mắt thấm nhuận ướt át làm đen như mực con ngươi cùng với lông mi càng hiện rõ ràng, nhìn chăm chú vào này đôi mắt lâu rồi, Tiều Dã có chút không được tự nhiên.
Hắn vươn bàn tay to, che lại Du Hạ đôi mắt, trong lòng bàn tay chạm được hẹp dài lông mi, có chút phát ngứa.
Tiều Dã tiếng nói bỗng nhiên có chút khàn khàn “Ngủ một lát.”
Du Hạ đã sớm mệt mỏi, nghe vậy, cảm thụ được Tiều Dã lòng bàn tay lửa nóng độ ấm, trong bóng đêm nhẹ chớp hai hạ đôi mắt, chìm vào giấc ngủ.
Ngắn ngủi kỳ nghỉ không có thể tận hứng, ngày hôm sau Du Hạ có điều chuyển biến tốt đẹp, Tiều Dã mang lên người hồi Hải Thị.
Suy xét đến Du Hạ tình huống thân thể, mặt sau mấy ngày hành trình Tiều Dã không làm Du Hạ cùng, cho người ta nghỉ.
Du Hạ không biết Tiều Dã liền lần này lên xuống phập phồng ngắn ngủi đi ra ngoài trải qua đã phát bằng hữu vòng, thế cho nên ở nhà tu dưỡng ngày thứ ba Tiêu Cảnh Thành, Diêu Tử Ý cùng hắn cũng không muốn gặp đến Hứa Ngôn Lễ dẫn theo an ủi phẩm tới xem hắn khi cảm thấy mờ mịt vô thố.
Tiêu Cảnh Thành cùng Diêu Tử Ý không có nhiều đãi, thấy Du Hạ cũng không lo ngại sau liền rời đi.
Ngược lại là Hứa Ngôn Lễ chậm chạp không chịu đi, không riêng cấp Du Hạ thiết hảo mang đến trái cây, còn cấp trên ban công thực vật rót thủy, nghiễm nhiên nhất phái chủ nhân khí độ, dường như Tiều Dã không ở, nên là hắn tới chiếu cố Du Hạ cái này ở nhờ “Khách nhân”.
Du Hạ đuổi không đi hắn, chỉ có thể lựa chọn làm lơ, trở lại chính mình phòng, click mở Tiều Dã WeChat khung chat, hỏi đối phương bao lâu trở về, đợi vài phút, Tiều Dã cũng không đáp lại.
Cùng lúc đó di động tiếng chuông đột nhiên vang lên, là không quen biết dãy số, Du Hạ nhíu mày, chần chờ mà ấn xuống chuyển được kiện.
Đưa điện thoại di động phóng tới bên tai, Du Hạ cẩn thận không ra tiếng, đối diện truyền đến một đạo thô cuồng mang theo khẩu âm giọng nam.
“Uy, là Du Cường nhi tử đi? Du Cường người chạy, hắn nói đòi tiền tìm ngươi.”
Du Hạ vẫn luôn không hé răng, nghe vậy liền phải trực tiếp quải điện thoại, lại không đuổi kịp đối phương nói chuyện tốc độ.
“Hắc, chúng ta ở ngươi này cái gì Nam Vực tiểu khu cửa đâu, chờ ngươi a.”
Đối phương cũng không ngại Du Hạ vẫn luôn không lên tiếng, lược điện thoại.
Du Hạ nắm sàng đan ngón tay buộc chặt, nhìn chằm chằm khăn trải giường thượng hoa văn chăm chú nhìn thật lâu sau, đứng dậy thay đổi bộ quần áo.
Gian ngoài Hứa Ngôn Lễ thấy Du Hạ muốn đi ra ngoài, hỏi “Ngươi muốn ra cửa sao? Vừa lúc, ta cũng nên đi, cùng ngươi cùng nhau.”
Du Hạ dừng lại, mày rất nhỏ ninh khởi, đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, vẫn luôn nhìn theo Hứa Ngôn Lễ ra cửa.
“Không muốn cùng ta cùng nhau?” Hứa Ngôn Lễ bứt lên kia mạt ôn nhuận cười, bãi đủ rộng lượng tư thái.
“Cũng là, chúng ta vốn là không phải một đường người.”
Nói, Hứa Ngôn Lễ tự hành đi trước, rồi lại nghỉ chân xoay người, “Nga, đúng rồi, nhắc nhở ngươi một chút, đem chính mình cảm xúc bãi ở bên ngoài, là thực dễ dàng làm người đắn đo.”
Du Hạ chút nào chưa để ý tới hắn nói, lại không tự giác nới lỏng nhíu chặt mi, vẫn luôn ở cửa điêu khắc mà đứng.
Chờ đến Hứa Ngôn Lễ cưỡi thang máy biểu hiện tới rồi phụ lầu một ngầm gara, Du Hạ mới đóng cửa lại đi đến thang máy bên ấn hạ chuyến về kiện.
.
Đám kia người cũng không có quá tới gần tiểu khu, ngồi canh ở tiểu khu ngoại công viên, Du Hạ dựa theo bọn họ nói lộ tuyến quẹo vào công viên, trải qua tiểu quảng trường khi, bị hai cái hắc y đại hán bắt được xe.
Xe là loại nhỏ xe khách, trên cửa sổ đều dán phòng khuy màng, Du Hạ bị bắt được xe sau, ấn ngồi ở một vị trên mặt mang sẹo trung niên nam nhân bên cạnh.
“Du Cường nhi tử?”
Du Hạ vẫn chưa hé răng, không nói một lời mà trừng mắt đối phương, như là tùy thời chuẩn bị tiến công liệp báo.
“Lớn lên nhưng thật ra không giống, giống mẹ ngươi đi?”
Trung niên nam nhân nhìn ra Du Hạ trong mắt đề phòng, cũng không để ý, lo chính mình nói chuyện.
“Nghe nói, các ngươi quê quán phong tục tập quán có điểm đặc biệt, tức phụ đều là mua tới?”
“Mẹ ngươi... Cũng thực đặc biệt, có thể từ kia địa phương chạy ra tới không dễ dàng, nàng hiện tại cũng ở Hải Thị đi?”
Lời này giống như một đạo mãnh liệt búa tạ nện ở Du Hạ đỉnh đầu, làm hắn đau đầu dục nứt, giấu ở trong túi tay nhanh nhẹn động tác, một lát sau, trung niên nam nhân đã bị Du Hạ dùng đao chống lại cổ, ấn ở cửa kính thượng.
Chung quanh đại hán toàn số đứng dậy, lại thấy trung niên nam nhân vẫy vẫy tay, ngay sau đó lại hướng Du Hạ so cái đầu hướng động tác.
“Tiểu bằng hữu, đừng kích động, thúc thúc cũng không muốn thế nào, chỉ cần đem Du Cường thiếu tiền còn, đại gia vẫn là bằng hữu.”
“Ta không có tiền.” Du Hạ nói chính là lời nói thật, cho dù chính hắn có chút tiền tiết kiệm, cùng Du Cường thiếu tiền so sánh với cũng là khác nhau như trời với đất.
“Kia còn có mặt khác biện pháp không phải, hoặc là còn tiền, hoặc là đem người tìm cho chúng ta.”
“Thời gian.” Du Hạ ánh mắt hung ác, so muốn nợ người càng thêm cường thế.
“Thứ sáu tuần sau.” Trung niên nam nhân cũng không hề cùng Du Hạ vô nghĩa, ngắn gọn sáng tỏ.
Được đến xác thực thời gian, Du Hạ thu đao, quay người kéo ra cửa xe đi nhanh rời đi, hắn nện bước dồn dập, tựa muốn đem những cái đó quấn quanh đi lên ngăn cản hắn đi trước dây đằng đều ném ở sau người.
Mắt thấy muốn bước qua công viên xuất khẩu, lại đụng phải đã sớm chờ ở một bên Hứa Ngôn Lễ.
.
Du Hạ mở to đen kịt con ngươi, cùng Hứa Ngôn Lễ đối diện trong chốc lát, bán ra chân muốn vòng qua Hứa Ngôn Lễ rời đi.
Lại bị Hứa Ngôn Lễ duỗi tay ngăn lại, “Du Hạ, những cái đó là người nào?”
Du Hạ không đáp, trầm mặc nhìn thẳng Hứa Ngôn Lễ, “Mặc kệ chuyện của ngươi.”
Hứa Ngôn Lễ thu ôn nhuận có lễ hòa khí, hùng hổ doạ người nói “Là không liên quan ta sự, nhưng ngươi sẽ cho A Dã chiêu phiền toái, ngươi sẽ hại hắn!”
Du Hạ dồn dập thở dốc, cái trán thấm khởi mồ hôi nhỏ giọt, hoảng hoa tầm mắt, hắn mãnh lực đẩy ra Hứa Ngôn Lễ, đem người đẩy ngã trên mặt đất, gằn từng chữ một hứa hẹn “Ta, không, sẽ.”
Vừa nhấc đầu, lại thấy Tiều Dã không biết khi nào đã trở lại, đang đứng ở khoảng cách tiểu khu cửa mễ chỗ, yên lặng mà nhìn về phía bọn họ, mặt vô biểu tình.
Một lát, Hứa Ngôn Lễ cùng Du Hạ đều bị mang về chung cư, Hứa Ngôn Lễ tay bị sát trầy da, tẩm huyết, Tiều Dã trầm mặc giúp hắn thượng dược băng bó.
Tiều Dã một bên động tác, một bên nói “Trở về nhớ rõ đổi dược, ta liền không tiễn ngươi.”
Hứa Ngôn Lễ biết đây là ở đuổi hắn, môi ong động hai hạ, lời nói lại trước sau ngạnh ở cổ họng, thật sâu nhìn một bên trầm mặc Du Hạ liếc mắt một cái, mới xoay người rời đi.
Ra tiểu khu, Hứa Ngôn Lễ bát Thư khách khanh điện thoại.
“Thư dì, ngài mấy ngày trước làm ta mang cho A Dã đồ vật đều đưa đến.”
“Ai, hảo hảo, khi nào không tới trong nhà, a di cho ngươi nấu canh uống.”
“Hảo... Thư dì... A Dã gần nhất, giống như giao cái bằng hữu, đều đưa tới trong nhà ở.”
“Nhưng là... Ta coi, không giống như là minh người qua đường... Ngài xem...”
Bên kia một trận trầm mặc, sau một lúc lâu mới có hồi âm “... Ai, a di đã biết, ta, ta tìm thời gian hỏi một chút A Dã.”
Điện thoại cắt đứt, Hứa Ngôn Lễ xoay người nhìn hạ Tiều Dã nơi lâu đống, trên mặt là chưa bao giờ người ở bên ngoài trước triển lộ khắc nghiệt...
.
Chuông cửa rung động, Tiều Dã mở cửa cầm cơm hộp, đi đến bàn ăn biên, một bên mở ra dọn xong, một bên nhìn về phía trên sô pha vẫn không nhúc nhích Du Hạ.
Không đợi hắn mở miệng, Du Hạ liền chính mình thấu đi lên, trên tay nhanh nhẹn mà giúp hắn bãi cơm.
Một lát, Tiều Dã bên tai truyền đến một tiếng thấp thấp “Thực xin lỗi.”
“Nên ngươi xin lỗi người đều đi rồi.”
“Sao lại thế này, không cùng ta nói nói?” Tiều Dã lúc ấy cách đến xa, không biết hắn cùng Hứa Ngôn Lễ nói gì đó, nhưng hắn tin tưởng Du Hạ sẽ không vô duyên vô cớ đẩy người.
“Ta sẽ không cho ngươi chọc phiền toái, đừng đuổi ta đi.”
Du Hạ không trả lời hắn vấn đề, một bên vội vàng hứa hẹn, một bên để sát vào Tiều Dã, bắt lấy hắn vạt áo.
Tiều Dã nhìn về phía nhéo hắn vạt áo tay, trong lòng lỗi thời mà tưởng, này có tính không Tiểu Bổn Cẩu độc đáo yêu thích, như thế nào luôn ái dắt hắn vạt áo.
“Hắn nói ngươi sẽ cho ta chọc phiền toái?” Tiều Dã hỏi lại.
Du Hạ trầm mặc không đáp, chỉ dùng một đôi ướt át đen như mực đôi mắt nhìn Tiều Dã.