Lúc này Thẩm Khinh Nhược mới chú ý tới Mạnh Trì đưa chén đũa, cô cầm ấm trà, châm cho mình nửa ly, rồi cầm lên nhấp một ngụm nhỏ, nói:
"Trà này..."
"Thế nào?" Tạ Trăn hỏi.
"Thơm quá." Thẩm Khinh Nhược nói.
Tạ Trăn:
"..."
Cô bỗng rất nhớ Thẩm Khinh Nhược trầm tĩnh ít nói của trước kia.
Đến khi nào Thẩm Khinh Nhược mới bỏ được cái tật xấu khoác lác này?
Tiệm ăn Đông Bắc này làm ăn cũng khá lắm.
Buổi tối chủ yếu bán xiên nướng, món ăn lên khá chậm nhưng mùi vị khá ngon.
Tạ Trăn đói ghê gớm, liền ăn hai chén cơm:
"Miến dưa chua hầm thịt heo này tuyệt, ngon bùng cháy, cơm cũng được, cảm giác là gạo Đông Bắc!"
Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh ăn rất nhã nhặn, mỗi món đều nếm thử một miếng, cơm cũng được nửa chén.
Mạnh Trì đã ăn cơm tối, hơn nữa không có thói quen ăn khuya, nhưng vì mùi vị không tệ nên cũng ăn hai miếng.
"Sao hai người ăn ít vậy? Không hợp khẩu vị sao?" Tạ Trăn hỏi.
"Hai người đều quá gầy, trên người không có thịt, nếu như bây giờ là ngày tận thế, hai người nhất định chết trước."
Tạ Trăn vừa nói ra khỏi miệng cũng không phải cố ý, sau khi nói xong tự mình nhìn hai người kia, tay nhỏ chân thon, vóc người cao gầy, mặc dù ăn nửa tháng miến dưa chua hầm thịt heo cũng nhất định không mập, nghĩ đến đây, Tạ Trăn không khỏi căm hận, miệng nuốt thêm họng cơm.
Cô cũng hết cách, rõ ràng thời gian trước đã giảm hấp thu carbohydrate*, cân nặng cũng không thấy quá nhiều thay đổi, ngược lại kinh nguyệt trễ một tuần.
Người cũng suy nhược.
*Carbohydrate là một thành phần cơ bản trong thức ăn mà cơ thể con người sử dụng để tạo ra năng lượng
Không ăn nữa, thật sự không có tâm trạng!
Thẩm Khinh Nhược dựa dựa lên ghế nhựa, hai chân bắt chéo, rõ ràng chỉ là chiếc ghế bình thường, Thẩm Khinh Nhược ngồi lên có một loại cảm giác...! chiếc ghế thời thượng trong sàn diễn thời trang.
Người này dường như trời sinh không xương, bất luận ở đâu cũng có thể dựa, có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi.
Cô vừa trang điểm, môi son kiều diễm ướt át, miệng ngậm điếu thuốc:
"Em mau ăn đi."
"Em không quá đói, cũng đã ăn tối rồi." Mạnh Trì nói.
Tạ Trăn suýt chút nữa bị nghẹn, sau khi nuốt thức ăn đầy ắp trong miệng liền quơ đũa:
"Mình cũng ăn cơm tối rồi!"
Cô hận!
Mạnh Trì hiển nhiên có chút sững sờ, trong ánh mắt ngỡ ngàng, như đang nói: vậy chị còn ăn nhiều như vậy?
Cô uyển chuyển nói:
"Có thể khả năng trao đổi chất của chị khá nhanh."
Tạ Trăn:
"..."
Đáng hận!
Cô sắp bước qua tuổi ba mươi, trở thành phụ nữ lớn, tốc độ chuyển hóa cơ bản nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Mạnh Trì mười chín tuổi!
Cảm giác hai người này, một người so đo một người tức giận, dứt khoát gọi là CP Chọc người tức giận.
Thẩm Khinh Nhược dường như không có ý định châm thuốc, điếu thuốc ngậm trong miệng thành nghiện, đầu lưỡi đẩy đẩy đầu điếu thuốc, đổi điếu thuốc từ bên này qua bên kia, ý cười trên khóe môi càng đậm hơn.
Bên ngoài lều truyền đến tiếng khóc, tiếng ồn ào, khói thuốc chậm rãi bay vào.
Mạnh Trì học theo bộ dạng lười biếng của Thẩm Khinh Nhược, cũng dựa lưng lên ghế, tấm lưng cao ngất chợt thả lỏng dựa vào lưng ghế mềm mềm, lắng nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, nhìn Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn ở trước mắt cãi nhau, có một loại cảm giác kỳ lạ xông lên não.
Loại cảm giác này là gì?
Khi cô còn bé, người trong nhà đều quá bận rộn, người đưa đón đến trường đều là chú Dương, có một lần ba mẹ hoàn thành sớm hạng mục, nói sẽ về nhà với cô, khoảnh khắc đó giống như được ăn một đống mật ngọt vậy, nhưng sau đó, chuyến bay của ba mẹ bị trì hoãn làm chậm trễ mấy ngày, rồi phải theo đuổi hạng mục tiếp theo cũng chỉ về nhà thu dọn hành lý, ôm cô một cái.
Khi đó, cô cảm thấy rất thất vọng, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng hiện tại.
Từ nhỏ điều kiện của cô đã tốt hơn những người khác, hơn nữa được người nhà dạy dỗ phải hiểu chuyện, cho nên cô rất ít khi ở trước mặt người nhà oán giận, mặc dù ba mẹ phải tiếp tục đi công tác, cô cũng ngoan ngoãn ở nhà giúp họ cùng thu xếp.
Lâu dần cứ như vậy, sau này cộng thêm mẹ cô...
Trong nhà càng trở nên lạnh lẽo.
Đã rất lâu không cùng nhau ăn bữa cơm.
Mạnh Trì thầm nghĩ, vừa rồi lén uống chút bia sữa, tác dụng chậm thật ghê gớm, ngay cả bình thường cô cũng rất ít nghĩ tới chuyện thương cảm, lúc này thoáng cái đã tràn lan.
Cô tự rót cho mình ly trà, khẽ nhấp một ngụm, cất giấu suy nghĩ của mình.
Một lát sau, một thanh niên mặc đồ rất thời trang từ trong lều bước ra, đi thẳng về phía Thẩm Khinh Nhược.
"Chị ơi, chị có thấy đồ của em không?" Cậu thanh niên hỏi.
Thẩm Khinh Nhược cười như không cười nói:
"Đồ gì?"
"Em có món đồ rơi ở chỗ chị..." cậu thanh niên ôm ngực: "Ah, hình như là trái tim em."
Mạnh Trì:
"..."
Ban đầu cô còn tưởng người này rớt đồ thật.
Khi ý thức được người này muốn làm gì, lòng cô chợt căng thẳng.
Nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Khinh Nhược, dường như đã sớm biết người này muốn làm gì.
Quả nhiên, người này hỏi tiếp:
"Chị ơi, em có thể add Wechat với chị không? Em muốn lấy trái tim mình về."
Thẩm Khinh Nhược phớt lờ lời hài hước của người này, cô nhích đến gần Mạnh Trì, dù không hoàn toàn dựa vào nhưng tay rất tự nhiên từ phía sau khoát lên lưng Mạnh Trì, nói:
"Em trai, xin lỗi nha, tôi đã có người rồi."
Cậu thanh niên ngay lập tức trợn tròn mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ chuyển động qua lại giữa hai người.
Mạnh Trì khựng lại nửa giây, sau đó cánh tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay thon của Thẩm Khinh Nhược, da thịt hoàn toàn tiếp xúc với nhau, mặt không đổi sắc nói:
"Ngại quá, chúng tôi không có thói quen nhặt đồ lung tung, trái tim của cậu có lẽ rớt ở khác rồi."
Khí chất của Mạnh Trì vốn lạnh lùng, nét mặt hờ hững càng dọa người khác.
Quả nhiên cậu thanh niên trở nên do dự, nhìn thấy chị gái xinh đẹp hạ giọng, cầu xin người yêu tha thứ:
"Em yêu à, em đừng giận, người ta không có làm gì hết."
"Ừm." Mà người yêu của chị gái này phản ứng rất lãnh đạm, có vẻ giận thật.
Cậu thanh niên giơ tay vuốt vuốt lỗ tai, nhìn thấy Tạ Trăn ở bên cạnh liền chuyển mục tiêu:
"Chị gái gì ơi, còn chị? Có lẽ chị chưa có đối tượng nhỉ?"
Vừa rồi thằng nhóc này đến bắt chuyện, Tạ Trăn đang ăn miến, không kịp nhai đã bị mấy lời tình cảm sến súa này làm cho kinh hãi.
Mặc dù hiện này mấy lời tình cảm sến súa này rất thịnh hành trên mạng, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với bạn bè cô cũng nói vài câu, nhưng chưa bao giờ gặp trong thực tế, đây là lần đầu tiên: Người trẻ bây giờ không biết ngượng sao?
Tạ Trăn đứng hình nửa giây, cô cảm giác mình bị mấy lời này làm cho tê dại.
Đối mặt với thằng nhóc này lại bắt chuyện, cô nuốt vội miến trong miệng, chỉ chỉ cửa, lời ít ý nhiều hơn Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì:
"Biến!"
Cô đủ lịch sự, không bắt chuyện được với mỹ nữ thì làm trò trước mặt người ta, bắt chuyện bạn của người ta.
Miệng cô chưa nói lời tàn độc nhưng đủ khiến cho thằng nhóc này rời đi đã tốt lắm rồi.
Hơn nữa, cái gì mà cô chưa có đối tượng? Lẽ nào gương mặt này của cô giống không có đối tượng à?
Có đối tượng thì hay lắm sao?
Mặc dù biết giá trị nhan sắc của Thẩm Khinh Nhược cao hơn mình một chút nhưng tên này thể hiện quá đáng! Tạ Trăn tức giận nói:
"Người gì vậy chứ!"
Thẩm Khinh Nhược cầm đũa, gắp miến dưa chua bỏ vào chén cho Tạ Trăn:
"Phải phải, kệ đi, cậu ăn đi."
Cánh tay thon dài của Thẩm Khinh Nhược duỗi ra, lúc này trở nên cực kỳ chói mắt.
Tạ Trăn ăn không nổi nữa.
Có người trời sinh gầy thì thôi, còn ăn ít hơn bạn, sao chịu được chứ.
Cạch cô đập đũa lên bàn, hùng hồn nói:
"Không ăn!"
Mười phút sau, các cô bắt đầu đứng lên, ngay lúc Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy một bàn đầy thức ăn thừa cũng lắc đầu nói Đáng tiếc Đáng tiếc, Tạ Trăn liền cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó hỏi bà chủ mấy cái hộp đựng: dù khó chịu cỡ nào cũng không nên khó dễ thức ăn, thức ăn là vô tội!
Các cô đều uống rượu nên thuê người lái thay, sau khi lên xe, Tạ Trăn báo vị trí rồi mơ màng ngủ mất.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng ở một biệt thự trong khu nhà giàu.
"Trăn Nhi, tỉnh tỉnh, đến nhà cậu rồi." Thẩm Khinh Nhược vỗ vỗ lưng ghế ở gần tài xế.
Tạ Trăn ngồi cạnh tài xế, dụi dụi mắt, tỉnh táo lại:
"Lát nữa anh trai này đưa các cậu về, khi nào rảnh cậu giúp mình lại xe về nha."
Xe này là Tạ Trăn chạy, Thẩm Khinh Nhược không có lái xe.
"Ừ." Nhìn thấy Tạ Trăn mở cửa xe đi xuống, Thẩm Khinh Nhược vội vàng nới: "Cậu quên cầm miến hầm dưa chua thịt heo nè."
"Suýt chút nữa mình quên."
Sau đó Tạ Trăn cầm theo mấy cái hộp rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở khu nhà cao cấp.
"Quên nói với em, hôm qua công việc của chúng tôi xong rồi, không ở khách sạn nữa." Thẩm Khinh Nhược thuận miệng nói: "Bây giờ về trường em thì quá trễ, nhà tôi cách đây không xa, hay về nhà tôi?"
Cô vừa dứt lời lại tự mình lắc đầu, nói:
"Quên đi, nên thuê phòng gần đây thì hơn, nhà tôi chưa dọn dẹp."
Trái tim Mạnh Trì đập nhanh hơn mấy nhịp, nhỏ giọng nói:
"Có thể không?"
"Sao?"
"Em có thể đến nhà chị không?"
Lúc này Thẩm Khinh Nhược vừa báo vị trí với tài xế, rồi nói với Mạnh Trì:
"Mấy ngày nay đều ở bên ngoài, trong nhà không kịp dọn dẹp, rất loạn.
Nếu như em thấy không chịu được, chúng ta ra ngoài thuê phòng khách sạn."
Thật ra bây giờ cô rất hối hận, mặc dù ở nhà rất thoải mái nhưng cũng biết điều kiện nhà mình rất bình thường, không rộng rãi như nhà Tạ Trăn.
Nửa tiếng trôi qua, chiếc xe quẹo vào một khu nhà nhỏ cũ kỹ, dừng lại dưới lấu.
Thẩm Khinh Nhược sau khi trả tiền xong liền dẫn Mạnh Trì đi về nhà mình.
Khu này trước đây là nhà trọ của công nhân viên chức, các hộ gia đình ở đầy đều khá lớn tuổi, bây giờ phổ biến cho người trẻ thuê, sau đó hoặc là ra nước ngoài hoặc là thích hợp ở viện dưỡng lão ở thành phố cho nên tiểu khu này một phần đều là người ở ngoài đến thuê, số còn lại là tự ở, một mặt người già tiếc nhà cũ, một mặt là nơi này quả thật rất thuận tiện, gần đây có trường học, có chợ búa, còn có cả trạm xe buýt, chỗ chờ tàu điện ngầm.
Bây giờ đêm đã khuya, ngay cả mấy trung tâm thương mại vẫn sáng như ban ngày, hiển nhiên nơi này là nơi con người ta lao vào đến khi kiệt sức.
Còn bên trong tiểu khu cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ong ong của những trụ đèn đường không còn tốt nữa, ánh đèn trên mặt đất cũng chuyển động.
Thẩm Khinh Nhược dẫn Mạnh Trì vào trong một căn nhà, kiến trúc hàng hiên phía trước khá chật hẹp.
Mà trong hàng hiên nhỏ hẹp này lại chất chứa đống đồ vật lỉnh kỉnh kể cả trên và dưới lầu, mặt đất cũng đầy bụi.
Có một tầng đèn cảm biến âm thanh bị hư, Thẩm Khinh Nhược lo làm quần áo Mạnh Trì dính bụi nên chủ động nắm tay Mạnh Trì, tránh những đồ vật chất đống nhiều năm.
Trước đây Mạnh Trì ở xa xa nhìn khu nhà này nhưng không có đi vào, đây là lần đầu tiên cô đến.
Cảnh vật xung quanh tối om, hàng hiên chất đầy đồ này nọ, nhìn sơ qua giống như một con quái vật.
Mạnh Trì vừa nhìn lại càng hoảng sợ, tưởng tượng có một vật thể không rõ ngồi xổm trên lầu, nhưng ngay lúc đó Thẩm Khinh Nhược nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
"Lần đầu tiên em đến những khu nhà cũ kỹ thế này, phải không?"
Ánh mắt của Mạnh Trì đặt ở nơi hai bàn tay giao nhau, tim đập như sấm, giờ khắc này rất muốn xung quanh ầm ĩ một chút vì lo lắng Thẩm Khinh Nhược sẽ nghe thấy tiếng tim mình đập không ngừng.
Thẩm Khinh Nhược kéo tay cô.
- ------Hết chương 28------
Ps.
Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^.
Nói xong, Du Hạ thu hồi đầu đao cũng không trở về mà rời đi, lưu lại vị kia bảo an bị kích đến mồ hôi lạnh thẳng hạ, đem từ Du Cường kia thu mấy bao yên, đều ném vào tiểu khu đại thùng rác.
Du Hạ ở hồi hoa hồng phố trên đường cấp béo A Tam đi điện thoại, hỏi đáp ứng bãi có thể hay không hủy bỏ, hắn không cần.
Béo A Tam sốt ruột mà nói, Du Hạ danh hào hắn đều cấp dương đi ra ngoài, hiện tại cũng không thể cho hắn bỏ gánh.
Du Hạ trầm mặc sau một lúc lâu, nói cho béo A Tam, bãi hắn sẽ ra, nhưng tiền không cần.
Béo A Tam đầy đầu dấu chấm hỏi, Du Hạ vốn chính là vì tiền mới tìm hắn, lúc này như thế nào lại đánh không công, béo A Tam cảm thấy nơi nào không quá thích hợp nhi, lại không có thâm tưởng.
Du Hạ ngồi trên xe taxi, ánh mắt vô tiêu cự mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe xa hoa truỵ lạc bóng đêm, hơn nửa ngày mới nghe thấy tài xế đặt câu hỏi.
“Tiểu tử là đi làng đại học đi? Vừa thấy ngươi này trang điểm chính là sinh viên!”
“Không, đi hoa hồng phố.”
Lời này vừa nói ra, nguyên bản hòa ái cười tài xế thoáng chốc biến sắc mặt, xe khai đến bay nhanh, tựa muốn mau chút đem Du Hạ cái này tai họa ném hồi thuộc về hắn địa phương.
Du Hạ xuống xe, cho tiền xe, nhéo không thừa nhiều ít tiền sững sờ, nghĩ thầm, hắn vẫn là yêu cầu béo A Tam cho hắn một ít tiền, rốt cuộc còn có chút công cụ yêu cầu chuẩn bị.
Tư cập này, Du Hạ lại ngẩng đầu, mờ mịt nhìn tài xế rời đi phương hướng, tưởng, hắn muốn thật là sinh viên, thật là tốt biết bao a.
Chương
Tiều Dã đứng ở một mảnh sạch sẽ sạch sẽ phảng phất chưa từng trụ hơn người trong phòng nghi hoặc, rõ ràng là chính mình phòng ở hắn vì cái gì muốn lén lút?
Tầm mắt chạm đến góc tường rương hành lý khi, Tiều Dã tưởng, đại khái là bởi vì rương hành lý chủ nhân đem nó đánh rơi tại đây, lại chậm chạp không tới nhận lãnh.
Cho nên tổng cảm thấy này gian nhà ở tạm thời chủ nhân sẽ trở về.
Tiều Dã xử tại tại chỗ sững sờ, muốn cho Du Hạ rời đi chính là hắn, chậm chạp vô pháp thích ứng cũng là hắn.
Ở kia trương san bằng giường đệm ngồi hạ, Tiều Dã giơ lên di động đối với bị chủ nhân đánh rơi hành lý chụp bức ảnh, cấp Du Hạ đã phát điều WeChat: Ngươi đồ vật còn muốn hay không 【 hình ảnh 】?
Du Hạ trước hai ngày không tiếp điện thoại, trực tiếp thất liên, lúc này đảo hồi phục đến rất nhanh.
Yx: Đều từ bỏ, vứt bỏ liền hảo.
Tiều Dã cảm thấy kỳ quái, Du Hạ không phải phô trương lãng phí người, hắn cũng tuyệt chưa nói quá, ai lo phận nấy sinh hoạt chính là chỉ cả đời không qua lại với nhau.
Ngón tay ở trên màn hình dừng lại vài phần, Tiều Dã vẫn là nhịn không được đi xuống hỏi.
Dư: Ngươi lúc sau có tính toán gì không, nếu có khó khăn vẫn là có thể tìm ta hỗ trợ.
Tiều Dã thấy trên màn hình biểu hiện “Đối phương đang ở đưa vào” liên tục thật lâu sau, di động lại không thu đến bất cứ tin tức, suýt nữa cho rằng di động hư rớt, muốn đưa đi làm đại kiểm tu.
Nhưng lý trí nói cho Tiều Dã, đối phương cũng không có hồi phục.
Mùa thu thời tiết cũng không có tiểu học viết văn hình dung đến như vậy mát mẻ, Tiều Dã như cũ cảm thấy khô nóng, xả một phen cổ áo, đứng lên, đi đến Du Hạ rương hành lý trước, cho hả giận dường như lắc lắc.
Giống như như vậy cũng có thể hơi chút trả thù đến nó chủ nhân giống nhau.
Bất quá, không cần Du Hạ cảm giác, rương hành lý chính mình liền phát ra kháng nghị, không biết là Du Hạ chưa cho nó khấu hảo khóa, vẫn là nó vốn là tuổi già thiếu tu sửa, Tiều Dã này nhẹ nhàng đong đưa hai hạ, thế nhưng làm nó ầm ầm ngã xuống đất, rộng mở nội bộ.
Hảo sao, hắn nói đi, hảo hảo đồ vật, như thế nào đều phải ném xuống, nguyên lai là tưởng hoàn toàn thanh trừ cùng hắn tương quan hết thảy.
Trên mặt đất tán loạn, tất cả đều là tiều đại diễn viên tương quan quanh thân.
Tiều Dã ngồi xổm xuống, dùng ngón tay trêu chọc vài cái, trong miệng lẩm bẩm phun tào “Làm ẩu, cái gì thẩm mỹ...”
Phun tào xong, cả người lại sững sờ ở tại chỗ phát ngốc, Du Hạ không dây dưa, thậm chí liền này đó cùng hắn tương quan tiểu vật phẩm đều không hề muốn, vốn nên là Tiều Dã lý tưởng trạng thái, nhưng tâm lý lại giống phá khẩu giấy cửa sổ, hô hô mà rót phong.
Tiều Dã thu thập tán loạn đầy đất đồ vật, ở phòng tìm kiếm một hồi, tính toán thuận Du Hạ ý, toàn bộ vứt bỏ.
Bởi vì chính mình có tùy tay hướng gối đầu hạ tắc đồ vật thói quen, hắn tưởng kiểm tra Du Hạ hay không cũng là như thế, mang theo giận dỗi ý vị một phen xốc lên gối đầu, Tiều Dã ngơ ngẩn.
Gối đầu hạ không phải bất luận cái gì thường thấy vật phẩm, mà là một cây đao, chuẩn xác mà nói là một phen chủy thủ.
Hàng năm trà trộn đoàn phim, Tiều Dã đối các màu đạo cụ cũng hơi có hiểu biết, biết thật cùng giả khác nhau, cũng biết mài bén cùng chưa mài bén khác nhau.
Mà Du Hạ tàng khởi này đem, không có gối đầu che đậy, ở ánh đèn chiếu xuống, lóe lăng liệt hàn quang.
Lưỡi dao phá lệ sắc bén, Tiều Dã thật cẩn thận cầm lấy, trong lòng vạn phần suy đoán, hắn không biết là Du Hạ cá nhân yêu thích, vẫn là nói ngay cả ở hắn này cũng muốn tùy thời dưới gối bị thanh đao.
Là cái dạng gì nhân tài sẽ có như vậy thói quen, Tiều Dã trong đầu bỗng nhiên nhảy ra Hứa Ngôn Lễ nói.
“Tây giao bên kia có điều rất loạn phố.”
“Đã gặp qua ở đâu Du Hạ.”
“Như vậy hỗn người...”
Tiều Dã bỏ qua đao, nắm lên di động đối với chủy thủ chụp một trương, click mở Du Hạ WeChat khung thoại, ngón tay nhanh chóng nhẹ điểm, gửi đi mấy cái tin tức.
Dư: Tùy tiện loạn ném người khác đồ vật không tốt, chính ngươi tới xử lý.
Dư: Cái này là ngươi đi 【 hình ảnh 】, thủ công tốt như vậy, đoàn phim đạo cụ lão sư chính là cướp muốn, không thể ném đi.
Dư: Ngươi nếu là không tới, ta liền cho ngươi đưa đến hoa hồng phố đi, Hứa Ngôn Lễ nói đã gặp qua ở đâu ngươi.
.
Du Hạ nhìn đến này mấy cái tin tức khi, mới từ bãi trên dưới tới, hắn vẫn là thắng, nhưng lần này thắng được hơi thở mong manh.
Đối phương là Đông Nam Á người, một thân sáng bóng làn da cùng cường tráng cơ bắp, vừa thấy chính là ngày thường chuyên môn phối hợp ẩm thực huấn luyện quá.
Du Hạ trong khoảng thời gian này có thượng đốn không hạ đốn, không có việc gì khi liền oa ở tầng hầm ngầm trời đất tối sầm ngủ, lực lượng thượng căn bản đua bất quá nhân gia, chỉ có thể dựa siêu nhân sức chịu đựng chống đỡ.
Lần này tiền cũng không có thể lập tức phát xuống dưới, béo A Tam nói phải đợi một hai ngày, Du Hạ bổn tính toán chỉ cần số lẻ, nhưng béo A Tam nói cái gì đều không đồng ý, chỉ nói tiền tới tay, lập tức chuyển cấp Du Hạ.
Du Hạ cự tuyệt không có kết quả, tự hỏi trong chốc lát, tính toán lấy lòng chính mình yêu cầu công cụ, dư lại đều chuyển cấp Tiều Dã, coi như làm khoảng thời gian trước phiền toái hắn tạ lễ, cho hắn Dã ca thêm phiền toái nhiều như vậy, lại không bồi thường, hắn sợ chính mình liền kiếp sau khát cầu cũng thực hiện không được.
Tiều Dã gửi đi tin tức đã là hai giờ phía trước, Du Hạ nhéo di động nhìn nửa ngày, không tính toán hồi phục, cũng không biết như thế nào hồi.
Kia đem chủy thủ là hắn đến Tiều Dã bên người phía trước vẫn luôn sủy trên người, dùng để phòng thân hoặc là đối phó khi dễ người của hắn, tới rồi Hải Thị lúc sau cả ngày đi theo Tiều Dã chạy đều là đoàn phim, an toàn rất nhiều, liền vẫn luôn đè ở gối đầu hạ.
Sau lại trằn trọc tới rồi hoa hồng phố, Du Hạ mới nhớ tới chính mình không mang lên nó, nhưng không cần, đối phó Du Cường cũng không cần phải nó.
Khiến cho Tiều Dã chuyển giao cấp đoàn phim đạo cụ lão sư hảo.
Du Hạ nghĩ như vậy, vẫn là không có hồi phục, quá mệt mỏi, không sức lực.
Hắn kéo một thân thương, hôn hôn trầm trầm ở tầng hầm ngầm cũ nát trên sô pha cuộn tròn ngủ.
.
Thẳng đến sủy kia đem chủy thủ, đem xe ngừng ở hoa hồng phố giao lộ, Tiều Dã mới kinh ngạc phát hiện có phải hay không gần nhất quá nhàn, hắn thế nhưng thật sự tìm tới.
Khoảng cách hắn lần trước cấp Du Hạ phát tin tức đã qua ba ngày, đối phương lại lần nữa nhân gian bốc hơi, một câu cũng không phản ứng hắn.
Làm đến Tiều Dã thất thần, hai ngày này ở trong nhà quăng ngã hai cái đá núi khoản Whiskey ly cùng ba cái men gốm hạ màu mâm đồ ăn, chỉ cảm thấy chính mình tâm cũng cùng đầy đất mảnh nhỏ giống nhau, rơi rớt tan tác.
Cái này làm cho Tiều Dã không lý do hoảng hốt, luôn muốn tái kiến thấy cái kia làm hắn không buồn ăn uống Tiểu Bổn Cẩu.
Hiện tại là lúc chạng vạng, đúng là tiểu bán hàng rong ra phố hảo thời điểm, nhìn tràn ngập pháo hoa hơi thở phố hẻm, Tiều Dã hoảng hốt gian cảm thấy về tới Dương huyện, nhưng nơi này rốt cuộc không phải hắn sở quen thuộc địa phương, Tiều Dã lại lần nữa vì chính mình tùy tiện chạy tới cảm thấy ngu xuẩn.
Hắn căn bản liên hệ không thượng Du Hạ, càng không biết Du Hạ hay không thật sự ở tại này phố.
Nhưng Tiều Dã vẫn là khấu thượng mũ, mang hảo khẩu trang, tính toán xuống xe tìm người hỏi một chút.
Không biết có phải hay không trời cao không nghĩ hắn một chuyến tay không, Tiều Dã mới vừa đem cửa xe khép lại, liền thấy một đạo màu đen thân ảnh kéo một đại cái bao tải hướng phố hẻm quải.
Tiều Dã còn không có làm tốt trực diện Du Hạ chuẩn bị, hắn chỉ là đầu óc nóng lên liền đến nơi này, giờ phút này cũng chỉ hảo đầu óc nóng lên mà lặng lẽ đuổi kịp, cũng không trực tiếp cùng Du Hạ chào hỏi.
Mấy ngày không thấy, Tiều Dã chỉ cảm thấy Du Hạ thân hình lại tiêu giảm không ít, vốn dĩ nhìn liền thon gầy, giờ phút này càng như là phong đều có thể thổi chạy.
Kia bao tải không biết trang cái gì, lại trầm lại trọng, Du Hạ đi hai ba bước liền phải dừng lại nghỉ đã lâu.
Du Hạ nghỉ tạm khe hở, Tiều Dã mới phát hiện, tự quẹo vào đầu phố, Du Hạ liền đi chính là hoa hồng phố tương đối hẻo lánh đường tắt, cho dù là tiếng người ồn ào chạng vạng, cũng hiếm khi gặp được người.
Tiều Dã ở mông lung trong bóng đêm xa xa nhìn chằm chằm túi nhìn một lát, trực giác có cái gì không đúng, hắn thu hồi lười nhác trạng thái, ngưng mi nín thở mà đi theo Du Hạ phía sau.
Thẳng đến Du Hạ quải nửa đoạn dưới thang lầu vào tầng hầm ngầm môn, Tiều Dã mới hoãn một hơi.
Hắn lặng im chờ đợi tự hỏi, lựa chọn hay không muốn tiến đến gõ cửa, Tiều Dã chỉ cảm thấy chính mình suy nghĩ thật lâu, đột nhiên hoàn hồn mới phát hiện Du Hạ tiến vào sau vẫn luôn không bật đèn, mà trong phòng lại truyền đến nhỏ vụn động tĩnh.
Tầng hầm ngầm cách âm cũng không tốt, cẩn thận nghe xong trong chốc lát, Tiều Dã trong lòng chấn động, phát hiện là người bị che miệng lại phát ra hừ minh!
Tiều Dã lại bất chấp tự hỏi, hai ba bước lên trước bang bang tạp vang tầng hầm ngầm môn.
Trong phòng tĩnh một cái chớp mắt, ngay sau đó hừ minh càng thêm vang dội, như là muốn dẫn người chú ý, nhưng môn lại chậm chạp không khai.
Tiều Dã gấp đến độ dường như kiến bò trên chảo nóng, sợ này hừ minh là đến từ Du Hạ, mồ hôi như hạt đậu từ cái trán lăn xuống, Tiều Dã liếc đến góc tường có đem vứt đi thiết nghệ ghế dựa, không nghĩ nhiều liền giơ lên hướng dán báo chí, cũng đã tan vỡ thành mạng nhện cửa kính ném tới.
Nhanh chóng gõ rớt vụn vặt pha lê, Tiều Dã nhanh nhẹn mà xoay người mà nhập.
Bên ngoài đèn đường không có mãn pha lê báo chí che đậy, làm trong nhà cảnh tượng rõ ràng có thể thấy được.
Tiều Dã nhìn trước mắt vừa đứng một nằm liệt hai người, thiếu chút nữa cho rằng chính mình còn ở đâu cái đoàn phim không ra diễn.
Bằng không như thế nào thấy Du Hạ nhéo đao, trên mặt đất nằm liệt một cái phong miệng trung niên nhân, nhìn thấy hắn sau liên tiếp mà hướng hắn tê kêu, đáng tiếc chỉ là vô ý nghĩa âm tiết, Tiều Dã nghe không hiểu.
Trấn định một lát, hắn đại khái có thể nhận rõ hiện tại là tình huống như thế nào.
“Du Hạ... Ngươi làm gì vậy?” Tiều Dã thanh âm có chút trệ sáp, mặc kệ là nhiều năm qua ánh mặt trời sinh hoạt trải qua vẫn là đối Du Hạ nhận thức, cũng chưa biện pháp làm hắn đem hiện tại phát sinh hết thảy cùng chính mình nhận tri liền online.
Du Hạ nghe tiếng ngẩng đầu, híp mắt chăm chú nhìn Tiều Dã đã lâu, tại ý thức đến trước mắt người là ai sau, lui về phía sau một đi nhanh, không dám tin tưởng giống nhau, môi run rẩy, giơ lên trong tay đao, mũi đao thẳng đối với Tiều Dã.
“Sao ngươi lại tới đây? Ngươi đi! Ngươi đi a!”
“Ta không muốn làm ngươi nhìn đến, ngươi vì cái gì sẽ đến!”
“Ngươi không thể thấy...”
Du Hạ sợ hãi đến giống cái mất đi biểu đạt năng lực hài tử, tựa hồ bị cầm đao chỉ vào chính là chính hắn, hắn tầm mắt mọi nơi tuần tra, muốn đem chính mình giấu đi, ở chạm đến đến trên mặt đất Du Cường khi, Du Hạ biểu tình đột nhiên một ngưng.
Hắn thấu tiến lên, ngồi xổm xuống, cầm đao tay giơ lên cao, “Đều tại ngươi! Đều là ngươi sai!”
“Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!”
Du Cường phát ra càng thêm thảm thiết kêu to, nếu không phải ngoài miệng dán giấy niêm phong, Tiều Dã không nghi ngờ hắn có thể đem toàn bộ phố người đều đưa tới.
Tiều Dã sấn Du Hạ lực chú ý ở Du Cường trên người, vòng đến nhân thân sau, một phen tiến lên từ đem Du Hạ liên quan cánh tay cô ở trong ngực, đem người ném đến cũ nát tiểu trên sô pha, xoay người áp chế.
“Du Hạ, Du Hạ! Ngươi xem ta!”
“Buông ta ra! Buông ta ra!”
Du Hạ giống điều nổi điên cẩu, Tiều Dã bị kích đến giơ lên tay, ở chạm đến cặp kia màu đỏ tươi lại tẩm mãn nước mắt đôi mắt khi lại đánh không đi xuống.
Dưới thân áp chế người lại bởi vì hắn động tác an tĩnh lại, hai người đối diện thật lâu sau, Tiều Dã buông tay, khàn khàn tiếng nói, hỏi “Bình tĩnh lại sao?”
Du Hạ lại không trả lời, hỏi lại hắn “Ngươi chán ghét ta sao?”
Trong giọng nói mang theo thật cẩn thận cùng tuyệt vọng, làm Tiều Dã trong lòng xẹt qua một tia đau đớn, rất tưởng cúi xuống thân ôm một cái hắn tiểu cẩu, nhưng không phải hiện tại, hắn ngồi dậy đứng lên, chỉ nói “Ngươi bình phục một chút, chúng ta hảo hảo nói chuyện.”
Nói xong, Tiều Dã đi hướng Du Cường, đem hắn tay chân thượng bó dây thừng cởi bỏ, Du Cường nhẹ buông tay ngay cả vội xả ngoài miệng băng dán, dưới chân đều còn đánh phiêu, cũng muốn hùng hổ mà cấp Du Hạ một đốn đánh.