Tim đập thật nhanh, cứ thình thịch ở trong lồ ng ngực khiến cho màng nhĩ cũng rung động theo.
Có phải Thẩm Khinh Nhược cũng nghe thấy?
Mạnh Trì bối rối chốc lát, cô cũng không rõ mình đang nói gì:
"Ừm...!cảm giác rất mới lạ."
Cô nói xong lại cảm thấy không thích hợp, ở trong nhà người ta sao gọi là mới lại? Nghe không quá tôn trọng người khác.
Cô không có ý này nên vội giải thích:
"Không phải...!ý em là...!là lần đầu tiến tới nên cảm thấy rất..."
Trong nhất thời cô không tìm được từ thích hợp để hình dung.
Bàn tay lành lạnh khẽ siết chặt lại, người kia cười nói:
"Tôi biết, trên lầu là nhà tôi."
Mặt Mạnh Trì hơi ửng đỏ, âm thầm hít vào một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc đang cuộn trào.
Tòa nhà kiểu cũ, bên ngoài có cửa cổng kéo tay bảo vệ, bên trên rỉ sét loang lổ, có thể thấy tuổi đời đã rất lớn.
Cửa chính nằm ở bên trong, Thẩm Khinh Nhược lấy ra một đôi dép mới, đặt bên cạnh chân Mạnh Trì, so sánh một chút:
"Cũng không chênh lệch lắm, em mang đôi này đi.
Mấy năm nay trong nhà không có người đến, tôi không có thói quen chuẩn bị nhiều.
Đôi kia Tạ Trăn tự đem tới, nhưng đôi này thì chưa, Tạ Trăn mang đôi khác nữa."
Mạnh Trì bắt được câu quan trọng: mấy năm nay không có ai đến nhà Thẩm Khinh Nhược.
Dường như không phù hợp với tính cách lòe loẹt của Thẩm Khinh Nhược.
Người này tính tình thích trêu đùa, bình thường lại rất thuần thục lẽ ra không dẫn không ít người về nhà.
Những ý nghĩ này ngay lập tức bị một ý niệm mãnh liệt áp đảo, cho nên cô là một trong số ít người được Thẩm Khinh Nhược dẫn về nha sao?
Thẩm Khinh Nhược nhập mật khẩu khóa, mở đèn, dưới ánh đèn vàng là một ngôi nhà với hai căn phòng ấm áp, tràn ngập hơi thở của cuộc sống, nhưng như Thẩm Khinh Nhược nói: có vài thứ chưa kịp thu dọn, trong phòng khách còn đặt một chiếc vali đang mở toang, bên trên còn lòa xòa ít đồ dùng cá nhân...!đường viền ren màu đen, trước đây từng thấy qua trên giường.
Thẩm Khinh Nhược cúi người xuống, khép vali lại:
"Trong nhà hơi lộn xộn...!được rồi, trước đó cũng không gọn gàng hơn là bao, tôi không thích quét tước vệ sinh, hay là chúng ta đi thuê phòng đi?"
"Không có gì." Mạnh Trì tò mò quan sát bốn phía: "Em cảm thấy cũng được lắm."
Không quá giống với trong tưởng tượng của cô.
Mặc dù lúc này ở đây, cô vẫn có cảm giác không chân thật, đây là nhà của Thẩm Khinh Nhược.
Con người luôn dành cho ngôi nhà rất nhiều ý nghĩa tốt đẹp và không bao giờ ngần ngại ca ngợi nó.
Nhà là bến đỗ để con người dừng chân, là nơi có thể cởi bỏ những mệt mỏi, là nơi họ có thể khóc lớn sau những tủi thân ở bên ngoài, là linh hồn của một số người.
Tuy rằng cô và Thẩm Khinh Nhược chung đụng một khoảng thời gian, nhưng cảm giác vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn, có đôi khi Thẩm Khinh Nhược giống như một làn gió, làm người ta không nắm bắt được, cũng đầy cảm giác thần bí.
Bây giờ cô bước vào nhà Thẩm Khinh Nhược, dường như có nhiều cơ hội để hiểu biết cô ấy hơn.
Thẩm Khinh Nhược:
"Sao vậy? Chưa từng nhìn thấy căn nhà nhỏ như vậy sao?"
"Không phải." Mạnh Trì vội nói: "Em tham quan một chút được không?"
Đứa nhỏ này, sao hiếu kỳ như đến viện bảo tàng vậy, còn dùng từ tham quan nữa.
Thẩm Khinh Nhược nói:
"Xem đi, nhưng phải thu tiền vé vào cổng."
Không thu vé thì có lỗi với đứa nhỏ dùng từ tham quan này.
Mạnh Trì lập tức lấy điện thoại ra:
"Bao nhiêu tiền vậy?"
Thẩm Khinh Nhược vốn dĩ nói đùa, cô đưa tay che màn hình điện thoại:
"Tôi nói muốn là em đưa, đúng là đứa trẻ phú quý." Sau đó lại chân thành nói: "Người nhà nuôi em nhất định rất tốn tiền."
"Đi thôi." Thẩm Khinh Nhược đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tham quan: "Dẫn em đi tham quan."
"Bây giờ chúng ta sẽ đi tới phòng sách của Nhược Nhược, bình thường Nhược Nhược đều ở đây đọc sách và làm việc, rất chăm chỉ, đa số thời gian đều làm việc đến hừng đông một hai giờ sáng, bất quá hôm nay em không có cơ hội nhìn thấy, bởi vì Nhược Nhược dẫn em đi tham quan, không có gì của Nhược Nhược để em chụp." Thẩm Khinh Nhược cố ý chuyển sang chuyện khác, đưa tay đẩy một cánh cửa ra để Mạnh Trì nhìn thoáng qua.
Trong thư phòng, vách tường bên phải là tủ sách, từ trên xuống dưới đều đặt đầy sách.
Mạnh Trì nhìn chằm chằm tủ sách, hỏi:
"Toàn bộ sách này đều là của chị sao?"
Thẩm Khinh Nhược đầu óc trống rỗng thuận miệng nói bừa, quên mất tự mình bố trí, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, ậm ờ nói:
"Cũng không hoàn toàn, có vài quyển là của chủ nhà để lại."
"Chủ nhà của chị có học vi tính sao?" Mạnh Trì phát hiện trong đó có kha khá sách liên quan đến máy vi tính chuyên nghiệp.
Thẩm Khinh Nhược:
"Nhất định em từng nghe qua một câu, sắc suy ái trì*, còn học qua một bài cổ văn tên là Tỳ bà hành, bên trong có câu: Trước cổng đìu hiu, xe ngựa thưa thớt dần..."
*Sắc suy ái trì (色衰爱弛): Ý nói một người dựa vào sắc đẹp được sủng ái, một khi sắc đẹp suy tàn thì sẽ bị ruồng bỏ.
Cô nói tiếp:
"Công việc của chúng tôi đều ăn cơm thanh xuân, không thể làm cả đời.
Chẳng qua tôi muốn học thêm một kỹ năng, sau này để bản thân nhờ."
Mạnh Trì nghe thấy liền sửng sốt:
"Ngành của chị phạm vi rất lớn."
"Cũng tạm." Thẩm Khinh Nhược vội vàng đóng cửa phòng sách, để tránh cho Mạnh Trì càng nhìn càng thấy nhiều sơ hở: "Chúng tôi còn có một đồng nghiệp, chuyển nghề đẩy tạ, vậy mới gọi là phạm vi rộng đó."
Mạnh Trì:
"..."
Đầu óc Mạnh Trì không kịp phản ứng, cứ lẩn quẩn câu vừa rồi Thẩm Khinh Nhược nói, chính là câu Tỳ bà hành: Trước cổng đìu hiu, xe ngựa thưa thớt dần, lão đại đổi nghề đẩy tạ?
Thẩm Khinh Nhược lại đẩy một cánh cửa khác, nói:
"Quan trọng nhất đây, bây giờ chúng ta sẽ xem phòng ngủ của Nhược Nhược, tuy rằng nhìn sơ qua không khác gì phòng ngủ khác nhưng đối với Nhược Nhược mà nói thì không giống nha, đặc biệt là chiếc giường lớn mềm mại này, biết bao nhiêu ngày đêm chịu đựng cơ thể và linh hồn mệt mỏi này của Nhược Nhược...!Mỗi khi Nhược Nhược làm việc mệt mỏi cũng sẽ nhớ tới cái giường lớn này, sau đó Nhược Nhược càng thêm nhiệt tình làm việc, chỉ vì được sớm nằm lên đó..."
Đồng thời dùng giọng điệu đẩy mạnh tiêu thụ nói:
"Đời người gần như một nửa thời gian đều ở trên giường cho nên có chiếc giường lớn làm người ta thoải mái là một chuyện quan trọng cỡ nào, chiếc giường này là do tôi dùng nhiều tiền từ nước ngoài mua về, cước phí bưu điện có thể mua được nửa cái giường, lát nữa em nằm lên thử xem, đảm bảo em bịn rịn không rời."
Mạnh Trì:
"...!Dạ được."
Mạnh Trì cảm thấy mình nhạt nhẽo, người ta nói một đống còn mình chỉ nói được hai chữ.
Cô dựa theo phong cách nói chuyện phiếm của Thẩm Khinh Nhược hơn nữa còn liên kết với đoạn trên, bổ sung thêm: "Nằm lên có trả thêm tiền không?"
Thẩm Khinh Nhược nói chuyện, tay bất giác khoác lên đầu vai cô:
"Em nghĩ gì vậy, đương nhiên phải thêm tiền.
Tôi phải mở rộng việc kinh doanh, dù không lợi như người kinh doanh khác nhưng với quan hệ của chúng ta, tôi có thể cho em một cái giá ưu đãi, chiết khấu 95%."
Mạnh Trì:
"..."
Được rồi, bây giờ cô nói không lại Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược đúng là lành nghề.
Sao cô có cảm giác Thẩm Khinh Nhược nên đến Đức Vân Xã*? Có phải đang sai ngành không?
*Đức Vân Xã: nơi đào tạo nghệ sĩ có tiếng của Trung Quốc
"Đi về trước mấy bước là có thể nhìn thấy thứ mới toanh, Nhược Nhược quá bận, không có thời gian nấu ăn....!Cả nhà vệ sinh, đừng thấy nó nhỏ, nó thật sự là nơi thể hiện tốt nhất độ cao linh hồn, nhào nặn rất nhiều tư duy triết học, mỗi ngày khi tắm rửa, Nhược Nhược sẽ tốn một khoảng thời gian nhỏ để suy tư, trên thế giới này người có tiền nhiều như vậy, tại sao không có thêm Nhược Nhược..."
Thẩm Khinh Nhược trong có vẻ đang chìm trong diễn giải của mình, nhưng nhanh chóng trở về thực tại:
"Chút nữa em tắm trước hay tôi?"
Cô nhìn Mạnh Trì còn đang ngơ ngác, lại cười nói:
"Tắm không lấy tiền, tự trải nghiệm một chút, dù sao mua đồ điện tử gia dụng vẫn được phép dùng thử vài ngày.
Chúng tôi là người làm ăn lớn."
Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, nói tiếp:
"Lẽ nào em muốn tắm ch ung? Í i, em xấu quá à!"
Mạnh Trì hắng giọng, trả lời:
"Chị tắm trước đi."
"Đưa điện thoại cho tôi." Thẩm Khinh Nhược giơ tay ra.
Mạnh Trì hoàn toàn không đề phòng, đưa điện thoại cho Thẩm Khinh Nhược, Thẩm Khinh Nhược cạch cạch cạch bấm bàn phím điện thoại, sau đó trả lại:
"Ngay cả wifi cũng cài cho em, mật khẩu là ghép vần hai từ đầu trong Bạch nhật y sơn tận/Hoàng Hà nhập hải lưu*."
*Trích trong Đăng quán tước lâu của Vương Chi Hoán: Mặt trời đã khuất non cao/Sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào biển khơi (Lên lầu quán tước: Dịch thơ: Trần Trọng San dịch, Thơ Đường, Nxb Thanh Hóa 1997)
"Người không được thoải mái, tôi đi tắm trước." Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: "Trong tủ lạnh có nước, trong ngăn tủ dưới TV có đồ ăn vặt, bất quá đã lâu tôi không mua mới, trước khi ăn em nhớ xem kỹ hạn sử dụng, đừng ăn đồ quá hạn."
Chờ Thẩm Khinh Nhược đi ra, hơi nước trong phòng tắm tản bớt Mạnh Trì mới đi vào, liếc mắt cô liền thấy được chai nước hoa ở trên bồn rửa mặt, sau khi tắm xong, bất giác cầm chai nước hoa xịt lên cổ tay mình, sau đó cúi đầu ngửi thử, đúng là nước hoa Thẩm Khinh Nhược thường dùng.
Cô luôn tìm nước hoa này, lần này có cơ hội liền nhìn kỹ chữ tiếng Anh ở bên trên, cố gắng ghi nhớ từ quan trọng để tiện lên mạng tìm kiếm.
Lúc Mạnh Trì đi ra, Thẩm Khinh Nhược đang ôm laptop ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ngón tay thon dài bay lượn trên bàn phím, lạch cạch lạch cạch.
Cô rón rén ngồi đối diện Thẩm Khinh Nhược lấy máy tính bảng ra vẽ vẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Khinh Nhược, cô vẫn cảm thấy rất thần kỳ vì lúc này mình đang ngồi ở nhà Thẩm Khinh Nhược, có lẽ ngày đó gặp Thẩm Khinh Nhược, có nghĩ thế nào cô cũng không nghĩ được quan hệ của các cô sẽ phát triển đến mức này.
Một lát sau, Mạnh Trì chợt nghĩ ra điều gì, chẳng phải cô luôn suy tư cốt truyện tranh sẽ như thế nào sao?
Chẳng phải có thể vẽ nhiều kỳ chuyện của các cô sao?
Mạnh Trì bỗng cảm nhận được một luồng linh cảm lớn kéo tới, lập tức mở sơ đồ tư duy bắt đầu viết dàn ý.
Hơn hai tiếng sau, dàn ý đã viết được năm nghìn chữ.
Thẩm Khinh Nhược cũng vì thường xuyên quên uống nước nên tự đặt báo thức uống nước, lúc báo thức vang lên, cô vừa cầm lấy ly nước ở bên cạnh vừa gõ bàn phím, mắt vốn không rời khỏi màn hình.
Sau khi uống một hớp cô chợt nhớ tới điều gì đó liền ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Trì.
Đứa nhỏ này ôm máy tính bảng không biết đang làm gì, ánh sáng phản chiếu lên mặt, phản chiếu lên đáy mắt, nhìn qua có chút hưng phấn? Lẽ nào học tập đến tẩu hỏa nhập ma?
Thẩm Khinh Nhược đặt laptop qua một bên, rót ly nước đi đến trước mặt Mạnh Trì, đưa cho Mạnh Trì:
"Học cũng không đến mức như vậy, nghỉ ngơi chút đi, uống miếng nước nè."
Mạnh Trì vì quá nhập tâm nên không hề nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Khinh Nhược, cô nhận lấy ly nước, chột dạ tắt màn hình: "Dạ" một tiếng.
Thẩm Khinh Nhược đang chuẩn bị xoay người tách ra thì lại cảm nhận được gì đó, cô giơ tay xoa xoa chóp mũi, mỉm cười nói:
"Trên người em có mùi nước hoa của tôi đó nha.".
“Mẹ nó! Nhãi ranh! Ngươi điên rồi!”
“Ngươi cái dưỡng không thân bạch nhãn lang, lúc trước còn không bằng bắt được Du Thu kia tiểu nha đầu, còn có thể bán cái tiền nghe cái tiếng động!”
Du Cường kiêu ngạo khí thế bị Tiều Dã chắn trở về, hắn nghỉ chân nhìn so với hắn cao lớn nửa đầu minh tinh diễn viên, chỉ cảm thấy đối phương giờ phút này đen kịt đôi mắt so vừa rồi nổi điên Du Hạ còn đáng sợ.
Du Cường thu thanh nhi, lại vẫn là khí bất quá, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, hùng hùng hổ hổ mà chạy.
Vốn dĩ Du Hạ hôm nay ước hắn ra tới là nói lấy tiền cho hắn trả nợ, hắn không phòng bị, ai biết đã bị này tiểu sói con bày một đạo!
Nhưng sắp tới Du Cường là không dám tìm Du Hạ tra nhi, rốt cuộc hắn chưa từng nghĩ tới Du Hạ đối hắn nổi lên sát tâm...
.
Du Cường đi rồi, Du Hạ còn nằm liệt cũ nát tiểu trên sô pha, đôi mắt nhìn không có che đậy tác dụng cửa sổ, nhìn nhảy ở trên bệ cửa mờ nhạt ánh đèn, không biết suy nghĩ cái gì.
Tiểu sô pha cõng quang, đem Du Hạ giấu ở trong bóng tối, Tiều Dã xem không rõ, hắn đi đến tiểu sô pha chính diện, kéo một trương plastic tiểu ghế dán Du Hạ đầu gối trụ tay vịn ngồi xuống.
“Có thể cùng ta nói nói sao?” Tiều Dã tận lực phóng nhẹ ngữ khí.
Nhưng Du Hạ chỉ là tầm mắt chuyển hướng hắn, không nói một lời mà trầm mặc ngóng nhìn.
Tiều Dã không có thúc giục, cũng không ngôn nhìn Du Hạ, trong nhà ánh đèn lờ mờ, nhưng nhìn chằm chằm người lâu rồi, nhiều ít vẫn là phát hiện không đúng.
Du Hạ mặt tựa hồ phiếm hồng, ở mờ nhạt đèn đường hạ xem không rõ, Tiều Dã thượng thủ đi sờ, vào tay một mảnh nóng bỏng.
Trong lòng đột nhiên bối rối, Tiều Dã đứng lên muốn đỡ Du Hạ lên “Ngươi ở phát sốt, chúng ta đi bệnh viện được không?”
Du Hạ như cũ chỉ là đi theo hắn động tác di động tầm mắt, không nói hảo cũng không nói không tốt.
Tiều Dã cúi người muốn đi ôm hắn, tầm mắt một thấp mới phát hiện Du Hạ tay để ở trên bụng nhỏ phương, tựa hồ nắm thứ gì.
Tiều Dã đột nhiên không dám nhìn, run rẩy xuống tay sờ qua đi, đầu ngón tay đụng vào chỗ, Du Hạ áo hoodie truyền đến một trận dính nhớp phát triều xúc cảm...
Đầu óc trống rỗng, Tiều Dã không biết chính mình là như thế nào lấy ra di động, kêu xe cứu thương, lại là như thế nào đi theo xe cứu thương tới rồi bệnh viện.
Dọc theo đường đi, đáy lòng đều ở hối hận, vì cái gì đã quên vứt bỏ Du Hạ trong tay đao...
--------------------
Muốn vì rương hành lý phát ra tiếng, nhưng sợ phá hư không khí ( tư tiền tưởng hậu vẫn là tưởng
Rương hành lý:? Ngài tốt nhất có việc ( nhằm vào Dã ca
Chương
Trống trải hành lang truyền đến một trận sét đánh đi lạp hỗn độn tiếng bước chân, Tiêu Cảnh Thành dẫn theo bao ở phòng giải phẫu ngoại tìm được Tiều Dã.
“Sao... Sao lại thế này a?”
Tiêu Cảnh Thành khí còn chưa suyễn đều, nhìn Tiều Dã một thân dơ bẩn, sợ tới mức đại não đãng cơ, vô pháp tự hỏi.
Hắn nguyên bản là ở trên mạng nhìn đến tin tức, nói hư hư thực thực Tiều Dã ở hoa hồng phố phát sinh ẩu đả vào bệnh viện, mang thêm một trương Tiều Dã thượng xe cứu thương khi ảnh chụp.
Chụp ảnh người cách khá xa, độ phân giải mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt đại khái thân hình, thấy không rõ người mặt, Tiêu Cảnh Thành vội vàng tìm người hàng nhiệt độ, tìm được tuyên bố người, lấy tiền phong khẩu.
Tin tức là chặn lại xuống dưới, Tiêu Cảnh Thành cũng không yên tâm, lập tức gọi điện thoại cùng Tiều Dã chứng thực.
Ai ngờ, đối phương nói cho hắn, đúng là bệnh viện, còn làm hắn hỗ trợ mang một bộ tắm rửa quần áo.
Giờ phút này, nhìn ngồi ở bệnh viện nghỉ ngơi ghế thượng Tiều Dã, Tiêu Cảnh Thành chỉ cảm thấy mờ mịt...
Còn không đợi Tiều Dã trả lời hắn vấn đề, phòng giải phẫu trầm trọng đại môn đẩy ra, một thân giải phẫu phục Uông Dương từ bên trong ra tới, Tiều Dã thấy thế, tạch mà đứng lên, hai bước cũng làm một bước, Uông Dương trước mặt đứng yên.
Nhìn bạn tốt ngưng trọng dò hỏi ánh mắt, Uông Dương cũng không nhiều lắm vô nghĩa “Không có việc gì, hắn vốn là phát sốt, trên người còn mang thương, trên tay không nhiều lắm sức lực.”
Tiều Dã lúc này mới thật mạnh dỡ xuống một hơi, vỗ vỗ Uông Dương vai “Cảm tạ, mượn hạ ngươi văn phòng, ta đổi thân quần áo.”
Uông Dương gật đầu đáp ứng, mang theo Tiều Dã cùng Tiêu Cảnh Thành hướng văn phòng đi.
Vào văn phòng, đóng cửa lại, ngay cả Uông Dương cũng nhịn không được nghi vấn, “Các ngươi... Đây là có chuyện gì?”
Tiều Dã nhíu mày trầm mặc, không biết nên từ đâu mà nói lên, trong đầu tất cả đều là hồ nhão, hắn cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, sự tình như thế nào liền biến thành hiện tại như vậy trạng huống.
“Ta cũng không lộng minh bạch... Văn khách bao lâu có giả?”
Uông Dương nhìn hắn muốn nói lại thôi, dư thừa nói chưa nói xuất khẩu, chỉ nói “Ngươi sấn hắn ở trong đàn ồn ào thời điểm hỏi hắn không phải được rồi.”
Bọn họ mấy cái có cái tiểu đàn, ngày thường an tĩnh đến phảng phất không tồn tại, nhưng chỉ cần văn khách một có nghỉ ngơi cơ hội, tiểu đàn liền náo nhiệt lên.
Uông Dương minh bạch Tiều Dã ý tứ, đây là muốn cho văn đoàn lái buôn vội hỏi thăm người, Tiều Dã từ nhỏ chính là cái có chú ý, Uông Dương hiểu biết, cũng không hề hỏi nhiều.
Tiêu Cảnh Thành nghiệp vụ bận rộn, không cố thượng nghe bọn hắn nói chuyện, từ tiến văn phòng khởi liền đến tiểu trên ban công tiếp điện thoại đi, lại trở về, vừa lúc nghe thấy Uông Dương hỏi Tiều Dã “Nhà hắn người đâu? Trong khoảng thời gian này yêu cầu chiếu cố, bên người không thể không ai.”
Tiều Dã vốn là chưa giãn ra khai mi túc đến càng sâu, sắc mặt ngưng trọng, trầm tư trong chốc lát mới nói “Giống như có cái muội muội.”
“Có thể liên hệ thượng sao?” Uông Dương hỏi.
“Hắn di động không biết có hay không dãy số, ta đợi lát nữa nhìn xem.” Tiều Dã suy tư nói.
Vừa rồi giải phẫu bắt đầu trước, hộ sĩ đã đem Du Hạ trên người vật phẩm lục soát ra tới, giao cho hắn thay bảo quản, di động hiện tại liền ở trên tay hắn.
Nghĩ nghĩ, Tiều Dã lại nói “Thật sự không được, ta tới chiếu cố.”
Một bên Tiêu Cảnh Thành vừa nghe nóng nảy, “Tổ tông, ngươi lập tức liền phải chọn kịch bản tiến tổ, công tác không cần lạp?”
Tiều Dã nhấp môi trầm mặc vài giây, “Sau này đẩy đẩy đi, ta cũng phóng cái giả.”
Tiêu Cảnh Thành chỉ nghĩ làm một bên Uông Dương cho chính mình cũng thượng một trận hô hấp cơ, “Ngươi đã quên cuối năm muốn hướng thưởng? Không xin trường học?”
“... Hiện tại thành tích không sai biệt lắm cũng đủ rồi.” Tiều Dã cố chấp nói.
Xác thật cũng đủ rồi, nhưng lại chụp một bộ diễn sẽ càng có nắm chắc, còn có thể tranh thủ Tiều Dã ái mộ đạo sư.
Huống chi lần này đưa mấy cái kịch bản đều cũng không tệ lắm, bỏ lỡ sẽ thực đáng tiếc, nhưng nhìn Tiều Dã kiên định bộ dáng, Tiêu Cảnh Thành cũng không hảo lại khuyên.
Chỉ dưới đáy lòng yên lặng nói thầm, trên giường bệnh nằm vị kia không biết thi triển cái gì yêu thuật, đưa bọn họ trong vòng chuyên nghiệp chiến sĩ thi đua đều trở nên không có sự nghiệp tâm...
.
Tiều Dã cùng Tiêu Cảnh Thành không có ở Uông Dương văn phòng nhiều đãi, uông đại bác sĩ cũng nghiệp vụ bận rộn, nửa đêm đều còn có một đài giải phẫu.
Chờ đến Du Hạ từ phòng giải phẫu chuyển nhập phòng bệnh một người sau, Tiêu Cảnh Thành cũng đi trước rời đi, Tiều Dã nói nghỉ liền nghỉ, hắn còn phải trở về xử lý một đống chuyện này.
Kéo đem ghế dựa ở trước giường bệnh ngồi xuống, nhìn trên giường sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền Du Hạ, Tiều Dã đột nhiên cũng bắt đầu nghi hoặc, trên thế giới này có phải hay không thật sự có huyền học, vận mệnh nói đến.
Bằng không hắn cùng Du Hạ như thế nào luôn là ở bệnh viện ở chung, này nhiều ít cùng nghiệt duyên dính điểm quan hệ đi?
Nhưng Tiều Dã chỉ là như vậy tưởng tượng, đem Du Hạ đưa vào phòng giải phẫu kia một khắc, hắn cảm thấy chính mình không bao giờ có thể buông ra này chỉ Tiểu Bổn Cẩu, mỗi lần không hắn tại bên người, Tiểu Bổn Cẩu liền đem chính mình lăn lộn đến mình đầy thương tích.
Hiện tại càng tốt, mạng nhỏ đều thiếu chút nữa vứt bỏ.
Vô pháp đồng cảm như bản thân mình cũng bị Du Hạ là hoài như thế nào quyết tuyệt tâm tình đem lưỡi dao sắc bén đưa vào bụng, nhưng đáy lòng thanh âm minh xác nói cho Tiều Dã, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy đồng dạng tình cảnh.
Từ bác sĩ giao cho hắn phong kín túi lấy ra Du Hạ di động, di động còn có một nửa lượng điện, đang ở suy tư như thế nào mở ra khi, di động đã hoạt bình giải khóa, Tiểu Bổn Cẩu căn bản không thiết mật mã.
Đáy lòng biết tùy tiện loạn phiên người khác di động có xâm phạm riêng tư hiềm nghi, nhưng Tiều Dã cho chính mình tìm cái yên tâm thoải mái lấy cớ, hắn phải nghĩ biện pháp liên hệ Du Hạ người nhà.
Hiện đại thông tin phương thức mang đến thói quen cho phép, Tiều Dã trước mở ra chính là WeChat, lọt vào trong tầm mắt đó là giao diện cao nhất thượng tiêu thái dương nói chuyện phiếm cửa sổ, thông qua chân dung, Tiều Dã biết là chính mình WeChat.
Hắn WeChat khung thoại bị Du Hạ ghi chú thành thái dương, đặt cạnh nhau đỉnh ở trên cùng.
Tiều Dã đốn ước chừng ba phút, trong lòng mềm mại sụp đổ một khối, mới lấy lại tinh thần làm chính sự.
WeChat tìm kiếm một hồi cũng không có phù hợp mong muốn liên hệ người, Tiều Dã lại trằn trọc đến điện thoại bộ cùng tin nhắn.
Tìm được hai cái đáng giá chú ý dãy số, trong đó một cái có tiểu phòng ở icon, Tiều Dã suy đoán là người nhà, điểm đi vào nhìn mấy cái linh tinh đối thoại ký lục, chứng thực Tiều Dã suy đoán.
Cũng không có lập tức gọi điện thoại, Tiều Dã tưởng trước nhìn xem một cái khác dãy số, vừa định rời khỏi, di động phát ra tin nhắn thu kiện tiếng chuông, trên màn hình nhảy ra tới mấy cái tân tin tức.
“Ca ca, người kia không có lại đến, ngươi có khỏe không?”
“Ngươi... Ngày đó nói khi có ý tứ gì?”
“Cái gì kêu mang theo ngươi kia phân hảo hảo lớn lên?”
“Mụ mụ gần nhất trạng thái cũng không phải thực hảo, ta có thể đi tìm ngươi sao?”
Tiều Dã trầm mặc thật lâu sau, nhìn đối phương phát tới nói, liên tưởng đến Du Hạ quyết tuyệt hành vi, dù chưa dọ thám biết sự tình toàn cảnh, nhưng Tiều Dã nhiều ít đoán được chút cái gì.
Ngóng nhìn trên giường bệnh hôn mê người, Tiều Dã chỉ cảm thấy trái tim bị một bàn tay gắt gao nắm, truyền đến hít thở không thông đau đớn.
Người nhà cùng hắn đều đem Du Hạ cự chi môn ngoại, hắn Tiểu Bổn Cẩu là không tính toán triều tương lai đi rồi.
Tiều Dã đoán Du Hạ hẳn là không nghĩ làm muội muội biết tình hình gần đây, lại cũng không thay thế hắn làm hồi phục.
Rời khỏi giao diện, Tiều Dã điểm vào một cái khác dãy số, nhanh chóng xem một lần, mới phát hiện Du Hạ này chỉ Tiểu Bổn Cẩu lại đi ngầm quyền tràng, nhìn dáng vẻ là vừa ra một hồi thi đấu, khó trách trên người còn mang theo thương...
Tiều Dã trong lúc nhất thời lại đau lòng lại sinh khí, trừng mắt đối phương đêm qua phát tới dò hỏi tin tức, hỏi Du Hạ lúc sau bãi còn tiếp không tiếp.
Lần này Tiều Dã không nhịn xuống, ngón tay đốt đốt mà ấn phím, biên tập tin tức gửi đi.
【 không tiếp, hắn về sau đều không đi, ngươi lại liên hệ hắn, liền cử báo ngươi. 】
Đối phương hiển nhiên đang xem di động, giây trở về mấy cái thật lớn dấu chấm hỏi, cũng nghi hoặc hắn là ai, Tiều Dã không hồi phục, đem cái này chướng mắt dãy số kéo vào sổ đen, thu hồi Du Hạ di động.
Buồn bực nửa ngày, Tiều Dã mới nhớ tới chính mình đem chính sự nhi vứt tới rồi sau đầu, nói liên hệ Du Hạ người nhà đều đã quên.
Nhưng tư cập vừa rồi tin nhắn, Tiều Dã cảm thấy vẫn là không liên hệ hảo.
.
Du Hạ còn không có tỉnh, mới vừa bình tĩnh trở lại Tiều Dã không có gì buồn ngủ, lấy ra di động phiên hạ Weibo, đối với hắn hay không tiến bệnh viện tin tức đã là chặn lại, nhưng vẫn là có bộ phận fans ở thảo luận.
【 a, hy vọng Dã ca ra tới thuyết minh một chút, ẩu đả không ẩu đả khác nói, thật sự thực làm người lo lắng a! 】
【+, tin tức bị tiệt đến nhanh như vậy, có loại không đánh đã khai cảm giác 】
【 đúng vậy, nếu là thật không phải, Dã ca dĩ vãng thái độ đều là chụp ảnh chứng minh chính mình ở đoàn phim, căn bản sẽ không lý nguyên bác 】
【 lần này thật sự lâu lắm không tin tức, sẽ không thật xảy ra chuyện nhi đi 】
......
Tiều Dã đứng lên tả hữu nhìn nhìn, Uông Dương bọn họ nhà này bệnh viện phí dụng ngẩng cao, hoàn cảnh rất là không tồi, phòng bệnh một người nhìn cùng khách sạn phòng dường như.
Ở góc đơn người trên sô pha ngồi xuống, sau lưng là khuynh hướng cảm xúc rắn chắc thuần sắc bức màn, hiện tại thời gian vừa qua khỏi một chút một khắc.
Tiều Dã nương ấm hoàng đèn đặt dưới đất chụp trương mông lung đơn người chiếu, đã phát Weibo.
Tiều Dã Ccc-: Chơi đâu 【 hình ảnh 】
Cái này điểm không ngủ có khối người, Tiều Dã Weibo một phát, hai phút liền thu hoạch mấy ngàn điều bình luận.
【 a a a a, ta dã xuất hiện! 】
【 không tin lời đồn không truyền lời đồn, ta Dã ca thật là đẹp mắt [ liếm ]】
【 ảnh chụp quần áo rõ ràng không giống nhau a! Lúc này hắc tử nên câm miệng đi 】
【... Chính là, đều lâu như vậy, đổi thân quần áo không cũng thực dễ dàng 】
【 không cho phép chơi quá hải, đã quên đáp lại a? 】
Đại khái xem hạ, bình luận cùng dĩ vãng giống nhau, các màu nội dung hỗn loạn, nghi ngờ cũng không ít, nhưng Tiều Dã biết lúc này ứng đối phương thức tốt nhất chính là trầm mặc.
Nên cấp làm sáng tỏ hắn đã cho, dư lại chính là chờ internet ký ức qua đi, mọi người lực chú ý dời đi.
Chuyện này thực mau liền sẽ bị vứt chi sau đầu, tựa như phía trước sự tình, hai ngày này không người nhắc lại.
Tiều Dã chuyển phát sa thải thanh minh còn chói lọi bãi ở hắn mới nhất động thái phía dưới, mặt trên rõ ràng thuyết minh, đã đem du họ trợ lý sa thải.
Tiều Dã nhéo xuống núi căn, cảm thấy lúc sau Du Hạ an bài là cái phiền toái.
Nhưng này đó đều là lời phía sau, hiện tại hắn chỉ hy vọng Tiểu Bổn Cẩu mau mau khôi phục, tung tăng nhảy nhót lên.
Những cái đó đã từng bởi vì ấu trĩ, trí khí, không đi hảo hảo hiểu biết về Du Hạ sự tình, cũng nên chủ động đi tìm kiếm.