Khương Tư Điềm đoán những người trong góc phòng có thể làm việc đặc thù nhưng trong lời nói của cô ấy toàn những tính từ không chắc chắn như Có lẽ hình như cho nên Mạnh Trì không hoàn toàn tin tưởng lần này.
Lúc này khi chính tay nghe thấy lời người ta nói, Mạnh Trì khẩn trương, không có nghĩ cẩn thận, cũng không quan tâm tính chân thật của lời nói này.
Ngược lại đối phương nói gì cô sẽ tin như vậy, thậm chí bất ngờ với sự thản nhiên của đối phương, bị lời nói thẳng thắn của đối phương làm bên tai nóng lên.
Ngoại trừ những lúc bình thường cần thiết phải trao đổi với bên ngoài thì Mạnh Trì rất ít khi chủ động bắt chuyện, hầu như chưa từng có.
Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng nếu đổi lại là bình thường, nếu như bị người ta nói lời từ chối như vậy, cô nhất định sẽ không dây dưa thêm nữa, nhưng hôm nay không biết làm sao, giống như bị đầu độc vậy, bước cũng không muốn bước, chỉ biết ngẩn ngơ đứng tại đó.
Những người khác ở bàn đó sau khi nghe thấy lời của Thẩm Khinh Nhược liền hiểu rõ tình huống trước mắt, ban đầu họ cho rằng cô gái nhỏ đi thẳng tới chỗ Thẩm Khinh Nhược là người quen với nhau, không ngờ là tới bắt chuyện, vì vậy đồng thời mở miệng cười nhạo.
Thẩm Khinh Nhược nhíu mày, lập tức dựa lưng lên sofa mềm, cười nói:
"Giỡn thôi."
Tay của cô tùy tiện vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói tiếp:
"Em muốn ngồi không?"
Mạnh Trì không quen bị người ta chọc ghẹo, cô cảm thấy mình tiến thoái lưỡng nan, khi người trước mặt cất giọng đồng thời mời cô ngồi chung, trái tim không khỏi nhấc lên, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh người ta.
Thẩm Khinh Nhược cũng không để ý đến lời trêu chọc của những người kia, cô quay mặt qua dịu dàng nói:
"Em cầm ly rượu nãy giờ không mỏi sao?"
Cô đưa tay qua, mang theo hương nước hoa nhàn nhạt, lấy đi ly rượu trong tay Mạnh Trì.
Mạnh Trì vắt hết đầu óc cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ hận không thể dùng linh hồn Khương Tư Điềm xuyên vào thể xác của mình, dựa vào cái tính ba hoa mồm năm miệng mười của người kia nhất định sẽ không để bầu không khí trở nên im lặng như vậy.
Qua mấy phút, Thẩm Khinh Nhược hất cằm về phía xéo xéo, cười hỏi:
"Người đó là bạn em phải không?"
Mạnh Trì liền nhìn sang, không biết Khương Tư Điềm vô tình hay cố ý nhìn sang hướng bên này, biểu cảm trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ, giống như nhìn thấy cảnh tượng hải hùng lắm.
"...Dạ." Mạnh Trì ngượng ngùng nói.
Trong hoàn cảnh xa lạ nhìn thấy người bạn thân, bất giác cô cảm thấy yên tâm, nói: "Em có làm phiền chị không?"
"Không có." Thẩm Khinh Nhược nháy mắt: "Em tới rất đúng lúc."
Mạnh Trì không hiểu lắm ý của đối phương nhưng nhìn thấy đối phương ánh mắt dịu dàng mỉm cười với mình, trái tim không nhịn được đập nhanh hơn.
Cô cảm giác nhất định bộ dạng bản thân lúc này rất kỳ cục, cho nên cố gắng bình tĩnh lại, thầm nghĩ cứ xem đối phương là một quyển sách toán cao cấp.
"Em là Mạnh Trì, chị tên...!là gì.
nếu như chị cảm thấy tiện nói ra."
Sách toán cao cấp:
"Trước đây em chưa từng đi bar?"
"Rõ ràng vậy sao?"
"Ừm, khi nãy lúc em hỏi tên tôi, tôi liền cảm giác như mình quay lại thời cấp sách đến trường."
"..."
Lúc này Mạnh Trì cực kỳ hận sự nhạt nhẽo của mình.
Cô vẫn biết mình là người không được thú vị, nhưng cô cảm thấy điểm này không quan trọng, dù sao đối mặt với sách vở không cần quá hoạt ngôn.
Thẩm Khinh Nhược nói với vẻ mặt chân thành:
"Ở trong quán bar nói tên thật của mình sẽ dẫn theo rắc rối."
"...!Thật vậy sao?" Mạnh Trì do dự hỏi.
Tuy cô chưa từng lăn lộn trong quán bar nhưng cô cảm thấy lời này sao nghe như không có lửa làm sao có khói, cùng với gương mặt nghiêm túc của đối phương cô lại cảm thấy có phải mình lạc hậu không.
Thẩm Khinh Nhược:
"Ví dụ như...!ví dụ như em thiếu tiền quán bar, chủ của chỗ này sẽ tới trường kiếm em, làm cho cả lớp đều biết em thiếu tiền quán bar."
"...À, vậy thì đáng sợ quá."
Có lẽ giọng của Mạnh Trì quá miễn cưỡng, Thẩm Khinh Nhược mím môi cười cười.
Sau đó cô cúi người, dùng tăm ghim một miếng mực sau đó chấm vào trong cái dĩa nhỏ, đưa cho Mạnh Trì nói:
"Nếm thử xem, một lần ăn hết nha."
Khương Tư Điềm ở cách đó không xa, không nhìn thấy rõ cô gái kia cầm gì trong tay, chỉ thấy cô ta cầm ăn.
Khương Tư Điềm cảm thấy kinh sợ, cô ta có bỏ gì không sạch sẽ vào trong đó không.
Cũng không nghĩ Mạnh Trì giống như bạn nhỏ ba tuổi, hoàn toàn mất hết tính cảnh giác, trực tiếp ăn đồ của người xa lạ, hành động diễn ra như chớp mắt, Khương Tư Điềm không kịp ngăn cản.
Mạnh Trì bỏ miếng mực vào trong miệng, cảm giác giống như bị thai nghén, có một luồng gì đó xông thẳng lên não, mắt đã ướn ướt, mùi nồng cay xòe làm người ta không khống chế được cảm xúc gương mặt.
Kẻ đầu xỏ bật cười thành tiếng:
"Được rồi, em đúng là chưa từng đến quán bar."
Cô rút hai tờ giấy, rất tự nhiên giúp Mạnh Trì lau nước mắt ở khóe mi, cảm thán:
"Đây là mực chấm mù tạt.
Bé con, sau này đừng nên ăn đồ của người lạ đưa."
"...Em tự mình làm." Mạnh Trì không còn cách nào khác, đưa tay cầm lấy khăn giấy trong tay đối phương.
Thẩm Khinh Nhược không có cố, cánh tay mảnh khảnh chống lên tay vịn sofa, hơi hướng người sát đến Mạnh Trì.
Mấy giây sau, cô nói:
"Bạn em uống rượu? Một mình em ấy về nhà có an toàn không?"
"Dạ?"
"Chẳng phải...!em không muốn thuê phòng với tôi sao?"
Mạnh Trì giống như ăn mù tạt, ho khan, tính cách của người này...!đúng là nói chuyện không làm người ta sợ sẽ không ngừng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tế Quỷ (Tế Ma)
2.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3.
Khó Dỗ Dành
4.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Nửa tiếng sau, Khương Tư Điềm ngồi xe của người bạn, ghế bên cạnh tài xế, trong tay cầm hai que pocky vị socola, dùng sức cắn hai cái, cô không hiểu rốt cuộc mình thua ở điểm nào, vì sao Mạnh Trì bỏ lại mình chạy theo một cô gái quen biết chưa tới một tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng trước, Mạnh Trì từ góc phòng chậm chạp quay trở lại nói muốn đưa cô về nhà, cô không hiểu gì cả cũng không biết tình hình, chỉ thầm nghĩ mới uống có nửa tiếng thôi mà? Sao lại về nhà?
Sau đó cô quay đầu nhìn về góc phòng, nhìn thấy cô gái xấu xa kia cũng đứng lên, cất bước đi tới chỗ tủ rượu cách đó không xa, đứng bên cạnh, nhìn cô ta chống khuỷu tay lên tủ nâng chiếc cằm xinh đẹp, lười biếng nhìn các cô.
Cô liền nhanh chóng hiểu ra, vì sao Mạnh Trì đưa cô về nhà trước mà không phải các cô cùng nhau trở về.
Bởi vì Mạnh bảo bảo của cô muốn cùng người ta về nhà.
Nghĩ đến đây, cô mắt không thể rơi lệ còn phải cười nói lời chúc phúc:
"Không cần đâu, mình nhờ bạn tới đón."
Dù Mạnh Trì kiên quyết muốn đưa cô về nhưng để bạn có thể sớm ngày thoát khỏi nỗi đau thất tình, ôm được tình yêu thì cô vẫn nên từ chối.
Đúng lúc này có một người bạn của cô cũng chơi gần đây cho nên cô gọi điện cho người bạn đó đến, chờ Mạnh Trì rời đi, Khương Tư Điềm lại cảm thấy cô gái xấu xa kia không đáng tin cậy, cho nên khuyên Mạnh Trì suy nghĩ thật kỹ, Mạnh Trì luôn miệng đồng ý nhưng nét mặt vẫn ngơ ngơ, không biết đang nghĩ gì.
Khương Tư Điềm nghĩ đến đây lập tức nhai nát pocky trong miệng, đồng thời ngồi thẳng lại, cầm điện thoại mở tin nhắn Wechat với mạnh trì, tay liên tục soạn tin nhắn:
- Đến khách sạn chưa? Khách sạn tên gì? Tư nhân? Mật mã, sinh nhật mình ngày nào?"
Hai giây sau Wechat có tin nhắn thoại gởi đến, giọng nói rất êm tai:
"Sinh nhật cậu ngày nào? Sắp tới chưa?"
"..." Khương Tư Điềm hậm hực nhai pocky trong tay, thầm nghĩ hủy diệt thế giới này, ông trời cũng bất chấp.
Bên này quay trở lại lúc Khương Tư Điềm vừa rời đi.
Mạnh Trì đứng trên đường lớn xụ mặt, nhìn theo hướng Khương Tư Điềm vừa đi mà ngây người, mặc dù chiếc xe đã quẹo qua đường khác, cũng không còn thấy bóng dáng.
Bên tai truyền tới tiếng cười khe khẽ, giống như làn nước mắt tưới lên bầu không khí khô nóng, cô giật mình hoàn hồn, nhìn người bên cạnh.
Lúc này cô vội xua tan lo lắng của Khương Tư ĐIềm mà không kịp nhìn kỹ người bên cạnh.
Hơn chín giờ tối, đây là thời điểm thành phố náo nhiệt nhất.
Giao lộ xe cộ qua lại nườm nượp, thỉnh thoảng xuất hiện những âm thanh chói tai, đèn neon phía xa xa xếp thành một hàng, mà khí chất của cô gái này giống như hòa vào trong những phù phiếm này.
Trong ánh mắt ngậm ý cười, nhìn qua vừa quyến rũ vừa gầy gò:
"Em nghĩ xong chưa? Bây giờ hối hận còn kịp."
Thẩm Khinh Nhược nhìn trẻ tuổi trước mắt, bạn nhỏ này có vẻ trưởng thành sớm hơn bạn cùng trang lứa, trong biểu cảm rất ít dành cho cảm xúc dư thừa.
Đúng như dự đoán, bạn nhỏ này sau khi nghe lời cô nói trên mặt lộ vẻ do dự.
Mặc dù đối phương đã thành niên nhưng Thẩm Khinh Nhược vẫn nhìn ra người này khá nhỏ tuổi.
Cô cũng không tính phát sinh gì với đối phương, định mở miệng kết thúc trò đùa này, đồng thời cảm ơn đối phương đã giúp mình thoát khỏi cuộc gặp gỡ nhạt nhẽo kia thì cô bé này nói, do dự trên gương mặt đã không còn, trong ánh mắt hiện lên sự kiên định, nói:
"Chị sợ sao?"
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy rất ngạc nhiên, bất giác nhướng nhướng mày, sau đó nhanh chóng xoay người bước đi, đi vài bước cô quay đầu lại nhìn cô bé kia vẫn chưa đuổi theo, liền nói:
"Đi theo tôi."
Mạnh Trì nhắm mắt theo đuôi, theo sát đối phương, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc mình bị sao vậy? Thật sự bị Tống Viễn Triết ngoại tình k1ch thích cho nên mới nói ra những lời kia?
Thẩm Khinh Nhược im lặng đi phía trước, Mạnh Trì thấp thỏm trong lòng, lẽ nào đối phương giận vì lời của mình?
Cô cố gắng nhìn ra manh mối trên gương mặt kia, nhưng không nhìn ra gì cả.
Mạnh Trì lại tiếp tục thầm nghĩ, trong lúc không quan sát đã đụng vào lưng của đối phương.
Ngay khoảnh khắc đó, đối phương ngừng lại, đồng thời giơ tay giúp Mạnh Trì suýt ngã ổn định lại.
Mạnh Trì vội vàng ngẩng đầu cảm ơn, liền nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên gương mặt đối phương, cô quay đầu nghi ngờ, càng nghĩ lại nếu không được Thẩm Khinh Nhược đỡ thì suýt chút nữa đã ngã nhào rồi.
Phía trước là một nơi rộng rãi, hai bên trái phải có một chiếc xe màu đen đang đâu, ở giữa là đài phun nước kết hợp với ánh sáng âm thanh.
Âm nhạc du dương trầm bổng, trong không khí xen lẫn mùi hương thoang thoảng.
Mạnh Trì ngước mắt nhìn, bất ngờ xuất hiện một tòa khách sạn xa hoa cao cấp.
"Vào không?" Thẩm Khinh Nhược dịu dàng nói.
Cùng lúc đó, Mạnh Trì bỗng dưng không ngửi thấy mùi hương ngập tràn trong không khí của khách sạn, mà chỉ ngửi thấy mùi nước hoa như có như không trên người Thẩm Khinh Nhược.
Hai mươi phút sau, Mạnh Trì ngơ ngơ ngồi trong phòng khách sạn, không biết mình cùng người kia mở phòng thế nào.
Thẩm Khinh Nhược đi vào phòng, tự nhiên như trở về nhà, tiện tay ném túi xách qua một bên, đi chân trần đến chỗ tủ rượu, nhìn ngó một phen sau đó quay qua hỏi:
"Em biết uống rượu không?"
Mạnh Trì thầm nghĩ ở quán bar tùy tiện uống hai ly đã cùng người ta đi thuê phòng, nếu như uống nữa thì không biết sẽ điên khùng thế nào, cho nên cô quả quyết lắc đầu.
Thẩm Khinh Nhước lấy ra một chai rượu vang, vừa rót vừa nói:
"Em vẫn nên uống một chút, tôi thấy em khẩn trương đến mức sắp ngất luôn kìa."
Tuy Mạnh Trì ở chung với cô gái trước mặt chưa đến hai tiếng đồng hồ nhưng cũng hiểu một phần nào tính cách đối phương, ví dụ như thích chọc người ta, ví dụ như xem cô là con nít pha trò.
Mạnh Trì cắn mọi, con thỏ giận rồi nha, lạnh lùng nói:
"Chị uống ít thôi, tránh say đến mức ngất đi."
Thẩm Khinh Nhược quay đầu lại nhìn, nhìn thấy con thỏ nhỏ ngồi bên giường, cảm giác mình nói nặng lời, định nói lại thôi, cắn mơi, không biết giảng hòa thế nào, bộ dạng tội nghiệp.
Đây là người thành niên sao?
Thẩm Khinh Nhược cầm ly rượu một lúc lâu, cũng không để ý thật ra mình chưa uống miếng nào, cô tùy tiện chuẩn bị kéo rèm lên, không có tâm trạng để nhìn cảnh dưới lầu cách đó không xa.
Một chiếc xe màu đen lao vút tới dừng ở góc xéo lối đi bộ, hai ba người ngồi trong xe, nhìn mặt khá trẻ.
chỗ tài xế có một người cầm ống nhòm, ngó dáo dác về phía khách sạn, hướng của những người đó chính là phòng của cô.
Sắc mặt Thẩm Khinh Nhược dần trở nên nghiêm túc, cô bước nhanh đến bên giường cầm điện thoại của khách sạn, chuẩn bị gọi cho nhân viên khách sạn đi xác nhận.
Mạnh Trì cũng nhìn ra biến hóa trên mặt Thẩm Khinh Nhược, trong nhất thời quên mất bản thân vừa lúng túng:
"Sao vậy?"
Cô rất nhanh bình tĩnh trở lại, nghĩ đến biến hóa trước sau của Thẩm Khinh Nhược, không chờ đối phương trả lời, cô đã nhanh chóng đi đến bên cửa sổ.
Ba giây sau, sắc mặt càng trở nên xấu hổ:
"Em..
em biết mấy người kia..."
Nói thẳng ra là bạn của Khương Tư Điềm.
Khi nãy Mạnh Trì nhận được tin nhắn Wechat của Khương Tư Điềm liền tiện tay gửi vị trí khách sạn, chỉ nghĩ để Khương Tư Điềm yên tâm, nào ngờ người này lại đến tìm người.
Có lẽ không yên tâm, sợ cô xảy ra chuyện."
Thẩm Khinh Nhược im lặng giây lát, sau đó nói với đầu bên kia:
"Xin lỗi, không có gì."
Mạnh Trì thầm nghĩ nên giải thích thế nào, Thẩm Khinh Nhược đã chậm rãi đi tới, kéo rèm cửa sổ, sau đó nháy mắt với Mạnh Trì, đôi lông mi cong cong khẽ động.
Câu tiếp theo càng làm cho bầu không khí trở nên mập mờ hơn.
Thẩm Khinh Nhược cố ý hạ giọng, nói:
"Còn rất k1ch thích."
- --Hết chương 3---
Ps.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^.
điểm tả hữu Tiêu Cảnh Thành tới một chuyến, nghe Tiều Dã nói xong hai ngày này phát sinh liên tiếp sự tình, biểu tình có chút hoảng hốt “Nếu không ta đi cho ngươi cầu cái phù?”
Cũng liền kém vài phút, đối phát tiểu tư nhân cảm tình ôm có cực đại tò mò Diêu Tử Ý lại lóe điện thoại tới, Tiều Dã lại lần nữa siêu thoát mà đem hai ngày này sự tình thuật lại một lần, từ trước đến nay kêu kêu quát quát Diêu Tử Ý cũng trầm mặc, sau một lúc lâu nói “Nếu không, chúng ta khi nào tìm cái miếu cúi chào?”
Tiều Dã:..... Hắn cảm thấy thật cũng không cần.
--------------------
Dã ca: Sờ sờ tiểu cẩu, thuận thuận mao, khí không
Chương
Cầu thần bái phật sự tình Tiều Dã từ trước đến nay ôm hoài nghi thái độ, hắn lúc mới sinh ra đã bị một vị thầy bói nói rõ ở cao nhị năm ấy muốn đem hắn sung quân “Biên cương”, cũng chính là Tiều Dã lúc sau đãi quá một năm Dương huyện.
Ấn thầy bói ý tứ tới nói đem Tiều Dã đưa quá khứ là trốn tai, nhưng tai trốn không tránh thoát Tiều Dã không biết, nghiệt duyên nhưng thật ra gặp gỡ một cái...
Sau lại, lại có người ở Tiều Dã trước mặt nói cái gì thần thần quỷ quỷ chuyện này, Tiều Dã đều không để bụng, hắn vĩnh viễn tin tưởng so quỷ thần càng khó triền chính là tiểu nhân, so đoán mệnh càng mơ hồ chính là nhân tâm.
Đoàn phim nghỉ chỉnh đốn hai ngày này, Tiều Dã nào cũng không đi, mỗi ngày hai điểm một đường, khách sạn phòng cùng phòng tập thể thao, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi quy luật đến không được.
Bất quá ngày đó hắn khuyên bảo không hề tác dụng điểm này, làm người có chút bực bội.
Cùng ở một nhà khách sạn, tổng có thể ở phòng tập thể thao gặp được Hướng Văn, Tiều Dã mặt ngoài vẫn là muốn giả vờ giả vịt, không thể ngạo nghễ làm lơ, nếu không bị chụp đến liền cho giải trí truyền thông làm to chuyện cơ hội.
Tiều Dã nhẫn nại tính tình khách khí chào hỏi, lựa chọn cùng Hướng Văn cách xa nhau hơn phân nửa cái phòng tập thể thao khoảng cách rèn luyện.
Nhưng tuy là như vậy, vẫn là bị chụp đến hai người cùng nhau xuất nhập phòng tập thể thao ảnh chụp, account marketing cầm ảnh chụp khắp nơi lên men.
Weibo thượng hai nhà fans cũng là ồn ào đến túi bụi, Tiều Dã fans tức giận mắng Hướng Văn so thuốc cao bôi trên da chó còn triền người, không biết xấu hổ, Hướng Văn fans mắng Tiều Dã sẽ không quản giáo fans, cao cao tại thượng, không coi ai ra gì.
Tiều Dã công ty không thể không phát ra thứ nhất nghiêm túc thanh minh, khởi tố vài tên mang tiết tấu đại lưu lượng bác chủ, được đến kết quả cùng xin lỗi sau mới tính ngừng nghỉ.
Này đó bát nháo chuyện này tuy giảo đắc nhân tâm phiền, Tiều Dã lại không quá để ở trong lòng, ở cái này ngành sản xuất lăn lộn - năm, hắn sớm luyện liền một bộ ứng đối những việc này coi thường thái độ.
.
Hai ngày giả thực mau qua đi, đảo mắt đoàn phim liền khôi phục quay chụp.
Làm trở lại trận đầu chụp chính là Tiều Dã suất diễn, nói đến cũng “Xảo”, cùng Tiều Dã đối diễn vừa lúc là Hướng Văn.
Hướng Văn ở kịch đóng vai Tiều Dã muội muội, một vị cương liệt kiên cường dẻo dai thế gia đại tiểu thư, vì gia quốc nghĩa vô phản cố mà tham gia nằm vùng công tác.
Ở một lần nhiệm vụ chắp đầu khi phát hiện chắp đầu đối tượng đúng là chính mình thân ca ca, muội muội thật cao hứng, nhưng ca ca lại nhân lo lắng muội muội an toàn, cực kỳ phản đối nàng tiếp tục tham gia kế tiếp nhiệm vụ, khuyên giải an ủi nàng hoàn thành nhiệm vụ lần này liền rời khỏi nằm vùng công tác, về nhà yên phận đương không rành thế sự tiểu công chúa, nhưng muội muội không muốn, hai người bởi vậy phát sinh khắc khẩu, trận này diễn đúng là quay chụp huynh muội hai tranh chấp trường hợp.
Vốn là dự tính quay chụp hai giờ suất diễn, lại nhân Hướng Văn tiếp không được Tiều Dã diễn, bị cut rất nhiều lần, ngạnh sinh sinh kéo một cái buổi chiều.
Trịnh đạo thật sự không nghĩ như vậy háo đi xuống, chậm trễ đại gia thời gian, miễn cưỡng qua một cái.
Hướng Văn suất diễn vốn dĩ ở hậu kỳ chiếm so không ít, nhưng có này vừa ra, Trịnh đạo đành phải tìm tới biên kịch sửa chữa kịch bản, làm người sớm một chút đóng máy.
Trịnh đạo cùng Tiều Dã giống nhau đều là say mê nghệ thuật người, chán ghét nhất này đó loanh quanh lòng vòng đạo lý đối nhân xử thế, ích lợi lui tới, nhưng này cũng dẫn tới hắn tuổi trẻ khi sẽ không khéo đưa đẩy xử thế, ở cái này ngành sản xuất ăn rất nhiều mệt.
Qua tuổi nửa trăm mới biết được có chút người hắn đắc tội không nổi, học cất chứa một ít đã từng chướng mắt bàng môn tả đạo.
Làm đến nơi đến chốn, thành thật bổn phận theo đuổi với hắn mà nói khó có thể hoàn toàn thực hiện, thường thường lâm vào bất đắc dĩ lại phiền muộn trạng thái.
Tiều Dã gia thế bối cảnh hùng hậu, bao nhiêu người muốn nịnh bợ, nhưng Trịnh đạo biết, vào đoàn phim, Tiều Dã cũng chỉ là một người diễn viên.
Tiều Dã không nghĩ khoác Tiều gia người thừa kế thân xác, cho nên hắn dễ dàng cũng không nghĩ làm Tiều Dã mượn dùng Tiều gia bối cảnh hỗ trợ.
Trịnh đạo cảm thấy người trẻ tuổi có thể bảo trì sơ tâm, không bị ngoại giới ảnh hưởng cùng dụ hoặc, không lấy chính mình thân phận bối cảnh kiêu ngạo tự phụ là một kiện rất khó đến sự, không hy vọng Tiều Dã bởi vì một ít việc nhỏ đánh vỡ nguyên tắc.
Nếu Hướng Văn năng lực không đủ chống đỡ nhân thiết cùng cốt truyện, vậy giảm bớt nàng lượng công việc.
.
Tiều Dã nghe nói việc này không nói thêm cái gì, Hướng Văn sớm đóng máy hắn cũng mừng rỡ nhẹ nhàng, đối với cho chính mình trêu chọc phiền toái người Tiều Dã từ trước đến nay sẽ không khách khí.
Hạ diễn sau, vốn là hồi phòng nghỉ tháo trang sức cầm di động Tiều Dã, không dự đoán được gặp được Hướng Văn cùng trợ lý ở hắn bên tay trái phòng nghỉ cửa hủy đi lễ vật.
Tiều Dã bên tay trái phòng nghỉ vẫn luôn là không, nguyên nghe nói là cho một vị còn không có tiến tổ diễn viên gạo cội lưu, Tiều Dã thực kính trọng vị kia lão diễn viên, lòng tràn đầy chờ mong, không thành tưởng bị Hướng Văn chiếm đi.
Thường xuyên ngẫu nhiên gặp được, cách xa nhau không xa phòng nghỉ, canh giữ ở cửa hủy đi lễ vật... Quá nhiều trùng hợp thuyết minh Hướng Văn tâm tư, Tiều Dã ánh mắt trầm trầm, xấu tính sắp áp chế không được.
Hướng Văn sớm đã nhận thấy được Tiều Dã thân ảnh, nàng chính là riêng chờ ở nơi này, muốn mượn hủy đi lễ vật ở Tiều Dã trước mặt biểu hiện chính mình kiều tiếu tiểu nữ hài một mặt, hấp dẫn Tiều Dã chú ý.
Đắm chìm ở chính mình ảo tưởng Hướng Văn chút nào không phát hiện, Tiều Dã liếc về phía ánh mắt của nàng sớm đã giống lăng liệt gió lạnh giống nhau lạnh băng đến xương.
Này thoáng nhìn Tiều Dã chú ý tới Hướng Văn trong tay lễ vật hộp... Kia lễ vật hộp là màu đen, còn trát màu trắng dải lụa, Tiều Dã nhíu mày, này thấy thế nào như thế nào không may mắn, nhưng Hướng Văn cùng trợ lý vẻ mặt vui mừng.
Tiều Dã thu hồi tầm mắt, ám đạo chính mình khả năng suy nghĩ nhiều.
Khó khăn lắm ấn xuống then cửa tay, bên tai vang lên sắc nhọn tiếng kêu chứng minh không phải Tiều Dã suy nghĩ nhiều...
Hắn nghiêng đầu đi nhìn thoáng qua, lễ vật hộp bị Hướng Văn ném đến thật xa, bên trong đồ vật tan đầy đất, là các loại tiểu động vật chết thảm ảnh chụp, còn có không rõ ràng lắm thuộc tính màu đỏ chất lỏng, thoạt nhìn như là huyết tương, ly đến gần mới ngửi được ngọt nị hơi thở... Là dùng nước đường phỏng điều ra tới.
Trên mặt đất còn mở ra một trương giấy, Tiều Dã ninh mi đi qua đi khom lưng nhặt lên, đại khái là một phong đe dọa tin, đại ý là cảnh cáo Hướng Văn thu hồi nàng oai tâm tư, không cần đem chú ý đánh tới không nên đánh nhân thân thượng...
Tiều Dã hơi mỏng môi nhấp thành một cái thẳng tắp, hắn không muốn đem sự tình liên hệ đến trên người mình, chính là kết hợp gần nhất phát sinh đủ loại, tin thượng mỗi cái tự đều cảm giác chỉ hướng chính mình, nhưng không có tuyệt đối chứng cứ thuyết minh, chỉ có thể ấn xuống không biểu.
Viết thư người dường như không quá thuần thục, trên giấy tự xiêu xiêu vẹo vẹo, như là mưa dầm thiên ở ẩm ướt trên mặt đất loạn bò con giun, thoạt nhìn gọi người khó chịu...
“Văn tỷ... Nếu không chúng ta vẫn là báo nguy đi... Lần trước liền...” Hướng Văn bên người tiểu trợ lý sợ hãi mà khuyên, nhưng lời nói còn chưa nói xong đã bị hốc mắt đỏ lên Hướng Văn trừng mắt nhìn trở về, nàng ánh mắt mang theo điểm tâm hư, như có như không mà liếc về phía Tiều Dã.
Tiều Dã nhạy bén mà nhận thấy được nàng tầm mắt, đem trong tay giấy viết thư tùy tay ném hồi lộn một vòng lễ vật hộp bên, híp lại mắt đánh giá trong chốc lát Hướng Văn, cuối cùng vẫn là ra tiếng khuyên bảo “Gặp được cấp tiến anti-fan, tốt nhất vẫn là báo nguy giải quyết, chuyện gì đều không có chính mình nhân thân an toàn quan trọng.”
Nói xong, Tiều Dã liền xoay người trở về chính mình phòng nghỉ, chuyện như vậy ở giới giải trí khi có phát sinh, ngay cả hắn tiến vào giới nghệ sĩ lúc đầu cũng gặp phải quá, xuất phát từ làm tiền bối tâm lý, nhắc nhở một câu cũng không quá.
Tiều Dã mỏi mệt ở ghế trên ngồi xuống, nhắm mắt lại tùy ý chuyên viên trang điểm cho chính mình tháo trang sức.
Chuyên viên trang điểm nhiều ít cũng nghe tới rồi bên ngoài phát sinh sự, thấy Tiều Dã có chút phiền muộn, thở dài nói “Ai, ngươi a, vẫn là quá mềm lòng, nhân gia này trận nhưng không thiếu lợi dụng ngươi cọ lưu lượng, còn giúp người khác suy nghĩ.”
“Tỷ, chỉ là nhắc nhở một câu.” Tiều Dã nhàn nhạt mà trở lại.
Chuyên viên trang điểm bất đắc dĩ thở dài, trêu chọc nói “Ta xem ngươi không phải nam đức đứng đầu bảng, ngươi là đạo đức đội quân danh dự.”
Tiều Dã nhậm nàng trêu ghẹo, khóe miệng phác hoạ khởi một mạt nhợt nhạt cười, tâm tình một chút thả lỏng điểm.
.
Thả lỏng cảm xúc không có thể liên tục lâu lắm, Tiều Dã tá xong trang ở trên bàn tìm kiếm di động khi, phát hiện một bên cây xanh thượng tạp một trương màu xanh lục giấy viết thư, nhan sắc sắp cùng cây xanh hòa hợp nhất thể, không nhìn kỹ rất dễ dàng xem nhẹ qua đi...
Làm một người đại nhiệt diễn viên, fans khắp nơi là chuyện thường, Tiều Dã thường xuyên sẽ gặp được có fans kéo đoàn phim nhân viên công tác, hoặc là làm chính mình ở đoàn phim công tác thân thích bằng hữu hỗ trợ mang tin cùng tiểu lễ vật cho hắn, vốn tưởng rằng này trương màu xanh lục giấy viết thư cũng là như thế.
Nhưng mở ra nhìn tin thượng nội dung, Tiều Dã ánh mắt lạnh xuống dưới, mặt trên viết: Không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.
Tin thượng câu nói ngắn gọn, không hề phập phồng, biểu đạt cũng có vẻ thực vụng về, tựa hồ đối với người này tới nói giúp Tiều Dã quyết tuyệt phiền toái là đương nhiên, chữ viết cùng vừa rồi Hướng Văn kia phong đe dọa tin thượng giống nhau như đúc.
Phía trước suy đoán trở thành sự thật, Tiều Dã biểu tình ngưng trọng, huyệt Thái Dương nhảy dựng nhảy dựng, nháy mắt liên tưởng đến càng nhiều sự tình, trong khoảng thời gian này đoàn phim đủ loại ngoài ý muốn, tựa hồ đều cùng hắn thoát không được quan hệ...
Đầu ngón tay không ngừng ở trên mặt bàn đánh, đây là Tiều Dã phiền muộn đến mức tận cùng khi theo bản năng động tác.
Ở phòng nghỉ ngồi yên sau một lúc lâu, Tiều Dã đem giấy viết thư cất vào trong túi, hai phong thư thượng cũng chưa ký tên, duy nhất có người tính chất đặc biệt chính là kia khó coi tự thể.
Tiều Dã hồi tưởng hạ chính mình bên người, không phát hiện bất luận cái gì khả nghi người, lý không ra manh mối, chỉ có thể chậm đợi người nọ bước tiếp theo động tác...
Tiếp theo một vòng còn tính gió êm sóng lặng, đoàn phim không lại phát cái gì bất luận cái gì ngoài ý muốn, diễn viên cũng đều bình an không có việc gì.
Tiều Dã chính mình bên người nhưng thật ra không thích hợp lên...
Gần nhất thời tiết nhiệt, Tiều Dã mỗi ngày đến đoàn phim đều có thể ở chính mình phòng nghỉ phát hiện một ly băng uống, có đôi khi là cafe đá kiểu Mỹ, có khi là ướp lạnh chè đậu xanh, đưa đồ uống lạnh người tựa hồ còn biết hắn muốn đóng phim bảo trì dáng người, không lựa chọn nhiệt lượng cao đồ uống.
Mặt khác, Tiều Dã bên người không có trợ lý, chụp khởi diễn tới có chút việc nhỏ liền không rảnh lo, gần nhất thiên nhiệt, đoàn phim nhân thủ một cái tiểu quạt, chỉ có hắn nơi nơi cọ người khác dùng, nhưng không quá một ngày, dán hắn tên tiểu quạt liền xuất hiện ở phòng nghỉ, tờ giấy thượng vẫn là kia con giun bò tự thể...
Càng quá mức chính là, phòng bị cảm nắng hạ nhiệt độ dán hòa hoãn giải cơ bắp đau nhức thuốc dán dán đã đưa đến hắn khách sạn phòng cửa, tùy tiện mà treo ở then cửa trên tay.
Có thể ở Tiều gia danh nghĩa khách sạn, chính xác tìm được hắn phòng hào, này đã là quá mức xâm nhập riêng tư.
Tiều Dã đành phải liên hệ Tiêu Cảnh Thành, đem mấy ngày nay phía trước phía sau sự tình tiến hành rồi thông báo, Tiêu Cảnh Thành nghe nói cũng phát hiện sự tình nghiêm trọng tính, tạm thời buông xuống trên tay mới vừa lên đường nam đoàn, đuổi tới đoàn phim cùng Tiều Dã thương lượng chuyện này, hai người đều cảm thấy là gặp gỡ fan tư sinh.
Tiều Dã cảm thấy đau đầu, đã từng cũng từng có kích thích fans, nhưng hắn fans luôn luôn thực hiểu chuyện, nháo quá một lần cùng loại sự kiện, Tiều Dã kết cục biểu lộ chính mình thái độ sau, các fan đều thực an phận, này vẫn là Tiều Dã làm diễn viên tới nay lần đầu tiên gặp được như vậy quá giới fans.
Tiều Dã cùng Tiêu Cảnh Thành liên hệ an bảo bộ điều theo dõi, theo dõi hoàn chỉnh chụp được fan tư sinh đưa tiểu lễ vật toàn quá trình...
Người nọ đại mùa hè ăn mặc màu đen trường tụ áo hoodie, áo hoodie mũ choàng khấu ở trên đầu, phía dưới còn bỏ thêm đỉnh mũ lưỡi trai, trên mặt mang theo khẩu trang, thân hình phá lệ mảnh khảnh, chỉ có từ mũ bên cạnh lộ ra tới trung trường tóc đen đại khái có thể suy đoán là cái nữ hài tử.
Tiều Dã khắc sâu mắt hai mí ép xuống, một cái chân dài kiều, ngón tay có quy luật địa điểm ghế dựa tay vịn, âm thầm cân nhắc, có thể là hắn ở màn ảnh thượng biểu hiện đến quá mức ôn nhuận hiền lành, tất cả mọi người cảm thấy hắn tính tình hảo... Nhưng hắn chưa bao giờ là cái gì nam đức đứng đầu bảng, đạo đức đội quân danh dự, tính tình hư lên thắng qua sài lang hổ báo.
Phát hiện an bảo bộ bộ trưởng có chút rối rắm, một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng, Tiều Dã trầm giọng nói “Biết cái gì liền nói.”
“... Chính là mấy ngày hôm trước bộ môn tới tân nhân, giúp ngài quăng ngã camera cái kia... Người này thân hình cùng hắn có điểm giống, kia hài tử cũng là trung lớn lên tóc, cả ngày xuyên áo hoodie, cũng không đổi chúng ta thống nhất chế phục, bởi vì là bộ môn một cái lão nhân mang tiến vào, cũng không ai để ý hắn xuyên không xuyên chế phục. Chính là hắn quăng ngã camera tấu người, ngày hôm sau liền từ chức đi rồi... Là cái nam hài, thân phận chứng thượng tuổi vừa qua khỏi mười tám...” An bảo bộ bộ trưởng do dự mà nói ra chính mình phát hiện.