"Có sao?" Mạnh Trì quyết định giả ngu.
Ý cười hiện lên trong ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược, cô chậm rãi cúi người xuống, đối diện với Mạnh Trì.
Lúc đó, khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc, thậm chí bên môi còn cảm nhận được ấm áp từ hơi thở của đối phương.
Thẩm Khinh Nhược dường như không để cho Mạnh Trì giả ngu, vạch trần ngay:
"Có chứ."
"..." Mạnh Trì giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy, muốn cái khác phải thêm tiền đúng không?"
Thẩm Khinh Nhược liền kéo ra khoảng cách, hơi nhổm người lên, ngay khi Mạnh Trì cho rằng Thẩm Khinh Nhược sẽ không có hành động thì gương mặt cảm nhận được cảm giác lành lạnh, đầu ngón tay của Thẩm Khinh Nhược lướt trên mặt cô, khẽ nâng cằm cô lên:
"Phải thêm tiền..." giọng của Thẩm Khinh Nhược giống như đầu độc: "Nhưng, dùng một phương thức khác để trả."
Lông mi mảnh mai run run, đôi môi chậm rãi chạm vào nhau.
...
Mười phút sau, Thẩm Khinh Nhược nằm trên sofa, một chân miễn cưỡng buông xuống:
"Chúng ta trở về giường nha?"
Rồi nói tiếp:
"Chỗ nào thì làm chuyện đó, sofa chỉ để ngồi xem tivi chơi điện thoại, còn giường lớn mềm mại của chúng ta mới dùng để vận động...!nói cho em biết một bí mật nhỏ, nó có thể chịu được..."
Đến lúc này vẫn không quên chào hàng chiếc giường của mình.
Một lát sau, rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình:
"Cái đệm lót sofa này...!rất mắc..."
Mạnh Trì nói, giọng khàn khàn:
"Không sao, em đền cho chị."
Một tiếng sau, hai người đã chuyển đến một cái sofa khác, chỗ cũ đã lộn tùng phèo lên, khắp nơi đều là vết tích đáng ngờ.
Thẩm Khinh Nhược rút một điếu thuốc, đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, dường như đã nghĩ ra đây là cách để đỡ thèm, đồng thời đầu gối đo đỏ chạm vào chân Mạnh Trì, tay đưa ra đòi nợ:
"Em đến lót sofa cho tôi."
Mạnh Trì cảm thấy đầu óc tê dại, cô vẫn chưa thoát ra khỏi cảnh vừa rồi, không kịp phản ứng, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Khinh Nhược, mười ngón tay đan xen, chờ cô bình tĩnh lại, cũng không muốn buông ra.
Cô định nói, chị muốn quét Wechat hay là tiền mặt, nhưng lời đến khóe môi lại nuốt ngược vào trong, giọng khàn khàn:
"Tối mai chị có rảnh không? Chúng ta ra ngoài mua."
Bàn tay kia của Thẩm Khinh Nhược đang cầm điếu thuốc đặt bên môi chợt khựng lại vài giây, cô quay đầu nhìn Mạnh Trì, một lúc sau thả tay xuống, đôi môi hơi sưng đỏ ngậm điếu thuốc, nói:
"Mai rồi tính."
Mạnh Trì cụp mắt xuống, lại nghe Thẩm Khinh Nhược nói tiếp:
"Ngày mai tôi có việc, làm xong có thể đi."
Lúc này khóe môi Mạnh Trì không kìm được giương lên, cô lo lắng để Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy sẽ bị chọc, liền xoay người nói:
"Bật lửa ở đâu? Em lấy châm thuốc cho chị."
Cô đã sớm thấy Thẩm Khinh Nhược thèm thuốc lá rồi.
Thẩm Khinh Nhược cắn cắn đầu lọc, hít sâu một hơi, có vẻ đang làm giảm cơn nghiện thuốc của mình, lại liếc nhìn Mạnh Trì:
"Bỏ đi, hút nhiều cũng không tốt, sợ bị ung thư phổi."
Đầu lưỡi chạm vào đầu lọc, không chịu được mà đẩy qua bên kia.
"Nhưng ăn thuốc lá cũng không hay nhỉ?" Mạnh Trì hỏi.
Cô cảm giác Thẩm Khinh Nhược sắp gặp luôn điếu thuốc.
Thẩm Khinh Nhược đang nghiện thuốc lá, liếc nhìn Mạnh Trì: Là ai hại cô muốn hút cũng không được? Là cô lo mình sẽ dạy hư bạn nhỏ chứ gì nữa?
Tạ Trăn thường nói cô là người không có đạo đức, có thể cô là kẻ xấu, nhưng sau khi quen biết bạn nhỏ, chút xíu điểm tốt cũng không học được, lại lén lúc mua thuốc lá rồi uống rượu, nếu để nhà trường biết được một đứa trẻ ngoan bị cô dạy hư có phải sẽ đến cửa tìm cô?
Tuy cô là người xấu, cũng cảm thấy cuộc đời chẳng có gì tốt nhưng ở trước mặt Mạnh Trì cô muốn mình có chút xíu gì đó hay ho.
Ít nhất có thể để Mạnh Trì nhìn thấy cô tốt chút chút.
Hơn nữa, cô không muốn để Mạnh Trì hút thuốc thụ động*.
*Hút thuốc thụ động hoặc hít khói thuốc thụ động là hình thức hít khói thuốc từ không khí, mà không trực tiếp hút thuốc lá hoặc thuốc lào và cũng bị tác hại gián tiếp dẫn đến những nguy cơ về bệnh như ung thư phổi.
Tổ chức Y tế Thế giới khuyến cáo: Không có ngưỡng an toàn cho việc hút thuốc thụ động.
(theo Wikipedia)
Trước mặt Thẩm Khinh Nhược không có gương, cô không biết dáng vẻ bây giờ mình ra sao, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, nhìn sơ qua có vẻ là dáng vẻ bị người ta sao đó, nếu để Tạ Trăn nhìn thấy nhất định sẽ nói, DM, cậu bây giờ quá lẳng lơ.
Cho nên tuy cô liếc Mạnh Trì nhưng xem ra không chút uy hiếp, ngược lại có chút phong tình.
Sắc mặt Mạnh Trì khẽ biến hóa, cô nhớ hai lần trước Thẩm Khinh Nhược cũng như vậy, ngậm điếu thuốc trong miệng, đầu lọc thuốc lá bị cắn dẹp cũng không châm lửa, chắc không muốn mình ngửi mùi thuốc.
Người này còn cậy thế ức hiếp mình nhưng thỉnh thoảng sẽ để lộ ra dáng vẻ dịu dàng không muốn người ta biết.
Thẩm Khinh Nhược rút bàn tay bị Mạnh Trì nắm, cầm laptop đặt lên đùi mình, bật màn hình, bên tai đỏ lên, Mạnh Trì hôn lên lỗ tai cô, vừa lui về lại dịu dàng nhìn cô.
Ánh mắt cô lại đặt trên màn hình nhưng chịu không nổi dáng vẻ đó của Mạnh Trì:
"Đừng...!chịu không nổi...!chân nhũn rồi..."
Chờ Mạnh Trì cúi đầu chơi điện thoại, Thẩm Khinh Nhược âm thầm quan sát, nhìn thấy lỗ tai Mạnh Trì đỏ đỏ, kiềm chế xung động muốn trêu đùa của bản thân, mất nửa ngày cô mới làm cho ánh mắt của mình quay trở lại màn hình laptop.
Cô luôn cảm thấy khi mình làm việc luôn quên mất bản thân, xem ra là do trẻ tuổi không hiểu chuyện, chỉ là cho tới bây giờ chưa gặp phải đối thủ mạnh mà thôi.
Mạnh Trì xem tin tức, bất giác mở game ra, âm thanh bắt đầu trò chơi nhanh chóng vang lên, cô vội tắt âm, tìm tai nghe của mình.
Giọng Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh vang lên:
"Không sao đâu, em không cần để im lặng."
Mạnh Trì Ừm một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo tai nghe, vừa đăng nhập thì lời mời gia nhập đội Nơi nguy hiểm chỉ có Tiểu Điềm Điềm ở dưới góc phải màn hình hiện lên.
Cô cân nhắc sau đó vẫn chấp nhận lời mời.
Trong nhóm truyền tới tiếng Tiểu Điềm Điềm đe dọa:
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến, tên trộm tài khoản kia, mày thật to gan, ngang nhiên trộm đến chỗ chị đây.
Sao không đi khắp khu vực này hỏi thử tên chị.
Chị khuyên cưng nhanh xóa tài khoản bảo đảm an toàn, đừng ép chị lên mạng tìm tới cưng, đến lúc đó không đơn giản như vậy đâu, tên trộm nhỏ."
Mạnh Trì:
"..."
Giọng điệu hung ác của Tiểu Điềm Điềm làm cho Mạnh Trì không khỏi nghĩ đến tin tức vừa xem, trang tin tức vẫn chưa thoát, rất tiện để đưa trang đó cho Wechat Điềm Điềm.
Khương Tư Điềm vừa kết thúc một ván, đang nhàm chán lướt danh sách bạn bè, nhìn thấy ảnh đại diện của Mạnh Trì sáng lên liền trợn tròn mắt, ngồi thẳng dậy, gởi lời mời vào nhóm qua.
Tên trộm tài khoản này liều lĩnh trước họng súng của cô, cũng không đi hỏi thăm xem, tài khoản này là của ai mà dám trộm?
Tên này dám giả danh tên Mạnh Trì, có là phú ông tỷ Đế Quốc cũng chả chinh phục được phụ nữ, cho dù cụ già 80 tuổi chơi game thì nằm mơ Mạnh Trì cũng không chơi!
Sau khi cô mắng đối phương một tràng, lại phát hiện người ta vẫn không nói gì.
Xem kìa, chột dạ rồi.
Một lát sau, Khương Tư Điềm nhận được tin nhắn Wechat của Mạnh Trì, tin nhắn thứ nhất----
Trừ gian diệt ác, chúng ta hành động!
Khương Tư Điềm:
"?"
Trộm luôn tài khoản Wechat của Mạnh Trì luôn rồi, hơn nữa xem ra rất ghê gớm!
Khi cô chuẩn bị chửi tiếp thì trong nhóm truyền tới giọng người đang đè giọng:
"Mình là Mạnh Trì."
"Hả?" Trong đầu Khương Tư Điềm nhảy ra mười vạn dấu chấm hỏi.
Dường như cô có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy một cụ già 80 tuổi đeo kính lão chơi game, tần suất run tay vượt qua tốc độ bắn súng.
Mạnh Trì nghe thấy bên kia im lặng, còn cho rằng tai nghe mình bị hư thì lúc này bên kia truyền tới giọng Khương Tư Điềm run run:
"Mạnh Trì, gần đây cậu có chuyện gì không vui nhất định phải nói với mình, nhất định đừng một mình buồn phiền, cũng đừng nghĩ không thông."
Mạnh Trì:
"..."
Cô lại mở micro, nói:
"Mình chẳng có gì nghĩ không thông, mình rất tốt, mỗi ngày mình đều kiên trì uống thuốc, thuốc mình nói là vitamin."
Cô kéo qua danh sách nhóm còn có một người khác, liền nói:
"Chúng ta bắt đầu thôi.
Mình không tiện nói, sẽ trực tiếp gõ chữ."
Ngoài Khương Tư Điềm, trong nhóm còn có một người khác, có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, giọng cũng mềm mỏng:
"Bắt đầu đi."
Khương Tư Điềm có vẻ rất nghe lời người này, lập tức thoát ra khỏi trạng thái mơ màng, nói:
"Dạ, bản đồ ngẫu nhiên.
Đúng rồi, giới thiệu một chút, người mới gia nhập là bạn học của em, tên là Mạnh Trì.
Mạnh Trì, số hai là chị Niệm Chu."
Mạnh Trì và Ôn Niệm Chu lên tiếng chào hỏi nhau.
Trước đây khi các cô còn học cấp hai, Ôn Niệm Chu dẫn Khương Tư Điềm chơi Liên minh huyền thoại cho nên cô biết Ôn Niệm Chu chơi game nhưng không ngờ cũng chơi Game for peace.
Cô phát hiện Ôn Niệm Chu không thích nói, trùng hợp cô đối mặt với người lạ cũng kiệm lời, ít nói làm cho cuộc trò chuyện trở nên lúng túng.
"Số 3, theo chị nhảy dù."
Vào ván mới, Ôn Niệm Chu lên tiếng.
Lúc này Mạnh Trì mới phát hiện mình là số 3 nên vội gõ màn hình.
Ôn Niệm Chu chơi Game for peace cũng rất giỏi, chỉ huy các cô nhảy dù, bay rất nhanh, lúc tiếp đất, trên không còn có một nhóm.
Ôn Niệm Chu nhanh chóng nhặt một khẩu súng lên, chiến đấu với nhóm trên không, có vẻ không muốn đám người đó tiếp đất, nên chủ động phân chia, thông báo:
"Số 1, số 3, quay lại bắn chim."
Tuy Mạnh Trì khá quen thuộc phím nhưng thao tác vẫn lơ mơ, nửa ngày mới nhặt khẩu súng lên được.
Chờ cô chạy tới chỗ họ thì thấy trên sân thượng đối diện đặt bốn cái hộp xanh biếc.
Ôn Niệm Chu đã từ sân thượng nhảy xuống, nhìn thấy thông báo đồng đội đã tiêu diệt hết phía dưới màn hình, cô vừa sưu tầm đồ vừa nói:
"Số 1, sao em diệt hết vậy?"
Ý là tại sao không chừa một hai người cho số 3.
"À, đã có hai khẩu súng rơi xuống đất, em sợ họ phản công lại." Khương Tư Điềm chột dạ nói.
Cô thấy Mạnh Trì duy chuyển không quá linh hoạt nên đoán Mạnh Trì mới tiếp xúc trò chơi nên chủ động xin đi giết giặc:
"Chị, tiếp theo giao cho chị, Mạnh Trì mới chơi, em dẫn Mạnh Trì."
"Ừ." Ôn Niệm Chu lời ít ý nhiều.
Mạnh Trì vừa định nói không cần thì đã bị Khương Tử Điềm gọi đi, sau đó nhìn thấy một người ăn mặc sặc sỡ đúng ở bậc thang.
Khương Tư Điềm nhìn thấy Mạnh Trì chạy tới, đồng thời ném hai khẩu súng, chỉ chỉ, giọng giống như sĩ quan huấn luyện tân binh ngày đầu:
"Cái này là súng tiểu liên tạch tạch tạch, cái kia là súng trường tịch tịch tịch tịch."
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì:
"Ừ."
Lúc sau để tránh Khương Tư Điềm lại đi nhặt súng ngắm, nói là pằng pằng pằng, Mạnh Trì vội nói, mình đã đánh nhau mấy ván rồi, trên cơ bản đã biết quy tắc trò chơi.
Nói một phen, Khương Tư Điềm mới nửa tin nửa ngờ bỏ đi, còn nói nếu có gì không biết trực tiếp hỏi mình.
Trải qua hai trận chiến, Ôn Niệm Chu gặp đối thủ yếu thì để Khương Tư Điềm và Mạnh Trì ứng chiến, gặp mạnh thì tự mình giải quyết, để các cô đến nhặt thêm súng, tích điểm.
Khương Tư Điềm ở bên cạnh luyên thuyên:
"Chị, chị bảo vệ em quá kỹ, khiến em không biết nổ súng."
Ôn Niệm Chu nói:
"Vậy đụng nhóm khác, em ứng chiến đi."
Khương Tư Điềm:
"Không biết nổ súng thì không biết thôi, em sẽ hỗ trợ phía sau cho chị, nắp trong đôi cánh ấm áp đáng tin cậy của chị."
Mạnh Trì:
"..."
Cô chợt muốn tắt tiếng Khương Tư Điềm.
Sau một vòng cận chiến, một giọng nói bên cạnh cô truyền tới"
"Số 2 biết đánh lắm, rất mạnh."
Khương Tư Điềm chờ cuộc đấu súng kịch liệt kết thúc, mới nhanh chóng mò qua lượm đồ, vừa ca ngợi công đức với Ôn Niệm Chu:
"Đôi cánh của chị thật ấm áp, cả đời cũng không muốn rời khỏi..."
Lúc này nghe được một giọng nói dễ nghe ở bên kia vọng qua:
"Đúng đúng, số 2 mạnh như vậy..." vừa nói xong cũng cảm thấy không thích hợp, đây không phải giọng Mạnh Trì, hơn nữa nghe ra có chút quen tai.
Giọng nhừa nhựa uốn éo của Khương Tư Điềm trở nên bình thường hơn rất nhiều:
"Cô là ai?"
Vừa rời Mạnh Trì chơi khá nhập tâm, chờ cô kịp phản ứng thì Thẩm Khinh Nhược đã đến bên cạnh cô làm khán giả, đồng thời khen ngợi số 2.
Ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược lướt qua biệt danh tài khoản của số 1, chậm rãi nói:
"Điềm Điềm, em không nhớ tôi sao?"
Trong giọng nói quyến rũ xen lẫn chút đùa dai.
Khương Tư Điềm hít một hơi, thốt lên:
"Cô chính là người phụ nữ xấu làm cho Mạnh Trì chết mê chết mệt..
.
Chính suy tư nên từ nơi nào vào tay, trên tay diệt bình di động phát ra chấn động, mặt trên biểu hiện Diêu Tử Ý tên.
“Ngươi không sao chứ? Thật tiến bệnh viện? Ta xem Uông Dương ở tiểu trong đàn đã phát trương ngươi ở bệnh viện ảnh chụp.” Đây là bọn họ thói quen, vài người cho nhau có điểm chuyện gì nhi đều sẽ ở trong đàn thông tri một tiếng.
Nhưng Uông Dương vội vàng tiếp theo đài giải phẫu, chỉ đã phát bức ảnh, Diêu Tử Ý dứt khoát trực tiếp gọi điện thoại dò hỏi bản nhân.
“Không có, là Du Hạ.”
“A? Hắn làm sao vậy?”
“Một hai câu giải thích không rõ, hôm nào nói đi.” Tiều Dã xoa bóp chân núi, đối phiền toái tiểu cẩu cảm thấy đau đầu.
Nhưng này phân phiền toái, hắn sẽ không lại vứt bỏ.
“Hành, đúng rồi, ta ngày hôm qua đăng chim cánh cụt truyền văn kiện, nhìn đến Dương huyện trung học đàn có tin tức, bọn họ tưởng tổ chức đồng học tụ hội, ngươi có đi hay không?”
“Ngươi hẳn là không đi thôi, xa như vậy, kia ai... Du Hạ cũng đi không được đi?”
Còn không đợi Tiều Dã trả lời, Diêu Tử Ý đã lo chính mình đoán thượng.
“Bao lâu?” Tiều Dã có chút chần chờ, Dương huyện, là hắn cùng Du Hạ nhận thức bắt đầu, đi nơi đó nói không chừng có thể nhiều hiểu biết một ít về Du Hạ sự tình.
“Ngươi muốn đi a? Trong đàn còn không có định xác thực thời gian, đại khái là tháng sau.”
Tiều Dã trầm tư một lát, không xác định “Đến lúc đó lại nói.”
Điện thoại cắt đứt, phòng yên lặng hai phút, lại vang lên tiếng đập cửa, Tiều Dã ám đạo như thế nào so đóng phim khi còn vội, hắn liền nằm ở trên giường bệnh Tiểu Bổn Cẩu đều còn không có hảo hảo xem quá.
Bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa, vốn tưởng rằng là hạ giải phẫu Uông Dương, lại chưa từng tưởng cửa vừa mở ra, đứng thở hổn hển Hứa Ngôn Lễ.
Hứa Ngôn Lễ nhìn lên thấy hắn liền hoảng hoảng loạn loạn mà dò hỏi “Ngươi không sao chứ? Ngươi thương đến nào? Làm ta xem hạ...”
“Hư, đi ra ngoài nói.”
Thấy Tiều Dã hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng, lại đè thấp tiếng nói ý bảo hắn an tĩnh, Hứa Ngôn Lễ lập tức bình tĩnh lại, hắn dừng một chút, lướt qua Tiều Dã bả vai nhìn thấy trên giường bệnh, Du Hạ ngủ say non nửa trương sườn mặt.
Hứa Ngôn Lễ đốn giác chính mình hiểu lầm, trì độn sản sinh xấu hổ và giận dữ cảm, cái này làm cho hắn nói không lựa lời.
“Là Du Hạ đã xảy ra chuyện? Sớm theo như ngươi nói, hắn người này như vậy hỗn, là cái đại phiền toái, ngươi như thế nào...”
Không ngừng chỉ trích Hứa Ngôn Lễ đột nhiên im tiếng, đối thượng Tiều Dã lại hắc lại trầm ánh mắt, cặp kia xinh đẹp đôi mắt không cảm xúc xem người khi, lạnh nhạt đến làm nhân tâm hoảng.
Tiều Dã không biết Du Hạ khi nào sẽ tỉnh, cách đạo phòng môn nhìn không thấy người, hắn có chút sốt ruột, này phân sốt ruột hiện ra ở trên mặt, biến thành không kiên nhẫn.
Hứa Ngôn Lễ một lần lại một lần ngôn ngữ làm thấp đi, cố ý ly gián, đã làm Tiều Dã không thể nhịn được nữa, hắn cảm thấy có chút lời nói nên nói rõ ràng.
Hắn đem Hứa Ngôn Lễ đưa tới hành lang cuối, nơi này trông ra có thể nhìn thấy bệnh viện hoa viên, đường nhỏ thượng đều đèn sáng, nhưng người bệnh đều ngủ, có vẻ phá lệ yên tĩnh trống trải.
Tiều Dã không ướt át bẩn thỉu, đối Hứa Ngôn Lễ tỏ rõ chính mình đối Du Hạ cảm tình, cùng với Hứa Ngôn Lễ ở trong lòng hắn chỉ là giống như thân nhân đệ đệ.
Nói xong, Tiều Dã bước nhanh trở về phòng bệnh, hắn sợ Du Hạ ý niệm chưa tiêu tỉnh lại còn sẽ làm việc ngốc nhi, cho nên Diêu Tử Ý gọi điện thoại khi không ra phòng bệnh.
Nhưng Hứa Ngôn Lễ gần nhất, Tiều Dã không rảnh lo suy tư, chỉ nghĩ đem hắn mang ly Du Hạ, hắn không muốn Hứa Ngôn Lễ trong miệng làm thấp đi truyền vào Du Hạ lỗ tai, xâm nhập Du Hạ cảnh trong mơ.
Hứa Ngôn Lễ nhìn bước nhanh rời đi bóng dáng, ngơ ngẩn cảm thấy thật lớn mất mát, hắn vẫn luôn lừa gạt chính mình, bọn họ là trúc mã, là phát tiểu, sao có thể có khác cảm tình siêu việt bọn họ.
Nhưng hắn cũng đốn giác, Tiều Dã đối hắn tình cảm cùng đối mặt khác mấy cái phát tiểu bằng hữu là giống nhau.
Những người khác cũng là như thế, là chính hắn trước động tâm, liền cảm thấy bọn họ xứng đáng là trời đất tạo nên một đôi, lại đã quên cảm tình chưa bao giờ là một bên tình nguyện.
Hứa Ngôn Lễ nhìn dưới lầu hoa viên một mình đứng yên thật lâu, lâu đến hộ sĩ kiểm tra phòng dò hỏi hắn là cái nào phòng bệnh người nhà.
Hứa Ngôn Lễ lắc đầu, cô đơn mà đi ra bệnh viện, về nhà, hắn nên hồi tâm.
.
Bước vào phòng bệnh, nhẹ nhàng mang lên môn, trên giường bệnh người quả nhiên không tỉnh, nhưng lại ngưng mi, phát ra nói mớ.
Du Hạ ngủ đến không an ổn, trong mộng hắn lại về tới kia phiến rậm rạp núi rừng trung, khoảng cách hắn phía trước một trăm nhiều mễ chỗ, chạy vội một đôi nam nữ, nữ nhân trong tay còn ôm mới vừa tỉnh lại không biết phát sinh chuyện gì lại mạc danh cảm thấy sợ hãi tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài mở to hai mắt rơi lệ, lại không dám khóc thành tiếng, nhìn hắn, nhỏ giọng mà kêu “Ca ca...”.
Du Hạ liều mạng về phía trước chạy, dồn dập thở dốc, cảm giác phổi bộ sắp tạc nứt, lại trước sau đuổi không kịp, hắn cùng phía trước ba người khoảng cách càng ngày càng xa, càng kéo càng lớn.
Chung quy, hắn vẫn là bị ném xuống.
Ở cảnh trong mơ che trời lấp đất tuyệt vọng triều Du Hạ bao trùm, thật lớn mất mát cùng khổ sở làm hắn vô thố, mờ mịt gian cảm giác trên trán truyền đến một trận ấm áp, nguồn nhiệt cuồn cuộn, làm hắn dường như bị mềm mại lông bị bao vây lại, cho dù bên người đều là hắc ám, cũng không có gì lại có thể thương tổn hắn.
Cảnh trong mơ ngoại, Tiều Dã lại lần nữa ngồi vào giường bệnh bên, dùng nhiệt năng lòng bàn tay bao trùm trụ Du Hạ cái trán, ngón cái nhẹ nhàng xoa thổi mạnh đối phương nhăn lại mặt mày, cách mu bàn tay rơi xuống nói khắc chế lại ôn nhu hôn.
Cho dù hắn cùng Du Hạ quan hệ như cũ ở vào một đoàn sương mù, nhưng Tiều Dã rõ ràng biết, có lẽ chính là số mệnh, ngạnh muốn đem hắn cùng Tiểu Bổn Cẩu buộc chặt ở bên nhau.
Một khi đã như vậy, kia Tiều Dã tính toán như vậy sa vào, chỉ cần Du Hạ tay vẫn luôn làm hắn nắm, mặc kệ về sau lại nhiều phiền toái cùng suy sụp, hắn đều có dũng khí đối mặt.
Cao nhị kia tràng vô tật mà chết yêu thầm, quanh năm lúc sau, lại lần nữa hệ thượng thằng kết.
--------------------
Một tí xíu tiểu kịch thấu:
Dã ca truy thê bắt đầu, không có hỏa táng tràng ( Dã ca đối tiểu cẩu tới nói trước nay đều là cứu rỗi
Tiểu cẩu còn có một ít khúc mắc, cởi bỏ sau liền song hướng lao tới lạp!
Chương
Đao thương thêm lặp lại sốt cao làm Du Hạ ước chừng hôn mê ba ngày mới tỉnh, trợn mắt sau mờ mịt nhìn trần nhà đã phát trận ngốc, ý thức còn không thanh tỉnh, liền lỗ tai chốt mở môn thanh âm đều có vẻ mờ mịt.
Cao gầy trong sáng thân ảnh nhảy lên tầm mắt phía trên, Du Hạ mới trì độn mà phản ứng lại đây, hắn còn sống.
Kia trương hình dáng như điêu khắc rõ ràng trên mặt dắt một mạt mang theo chua xót cười, xem đến Du Hạ tưởng tiến lên xoa xoa đối phương mặt, nói cho hắn không nghĩ cười cũng đừng cười.
“Rốt cuộc tỉnh.” Tiều Dã tiếng nói khàn khàn, không ai biết hắn tại đây ba ngày đã trải qua như thế nào tâm tình phập phồng.
Vốn tưởng rằng hạ giải phẫu đài chính là vạn sự đại cát, nhưng Du Hạ thân thể đáy rất kém cỏi, chỉ là này ba ngày lặp lại sốt cao đều thiếu chút nữa mang đi này chỉ Tiểu Bổn Cẩu.
Du Hạ nghe làm người nhớ nhung trầm thấp tiếng nói, đáy lòng hậu tri hậu giác sinh ra sóng thần không tha, nghĩ thầm, vẫn là tồn tại hảo.
Nhưng trước mắt Tiều Dã càng là ôn nhu, Du Hạ càng là không dám đụng vào, hắn cảm thấy mê mang.
Ở Tiều Dã trước mặt biểu lộ chính mình đen tối một mặt, đó là âm u, phi người bình thường, kẻ điên hành vi.
Vì sao hắn Dã ca không có thất vọng, không có sinh khí, không biểu lộ chán ghét, ngược lại trở nên... Thật cẩn thận, Du Hạ chỉ có thể ở trong đầu sưu tầm ra này một cái phù hợp Tiều Dã trước mắt thái độ từ ngữ.
Tiều Dã dìu hắn đứng dậy động tác, đối hắn nói chuyện ngữ khí, đều phảng phất là ở đối đãi một cái gốm sứ oa oa, một không cẩn thận liền sẽ bị quăng ngã toái.
Suy tư sau một lúc lâu, Du Hạ chỉ có thể đem này về vì Tiều Dã ý thức trách nhiệm cùng đồng tình.
Tiều Dã là cái có thương hại tâm, có đảm đương người, trong lén lút tính tình xú, âm tình bất định giống cái tiểu hài tử, nhưng Du Hạ biết, hắn nội bộ là cường đại bao dung, bằng không sẽ không chịu đựng chính mình ở hắn bên người chế tạo phiền toái nhiều như vậy.
Du Hạ cảm thấy ảo não, hắn không nên ở Tiều Dã trước mặt làm ra cực đoan hành vi, như vậy như là ở lợi dụng Tiều Dã đồng tình tâm, không từ thủ đoạn mà giữ lại.
Nhưng hắn lúc ấy là thật sự không tính toán lại đi phía trước đi, hắn xem không gia ánh rạng đông, trước mắt đều là hắc ám...
Du Hạ tưởng, chờ chính mình thương hảo, liền rời đi, hắn không thể lại cấp Tiều Dã nhân sinh đương chướng ngại vật, kia vốn nên tươi đẹp xán lạn sinh hoạt, đã bị hắn giảo đến hỏng bét.
.
Du Hạ sau khi tỉnh lại một vòng là cái khó được sáng sủa thời tiết, Tiều Dã thuê một trận xe lăn đẩy hắn đi bệnh viện hoa viên đi bộ một vòng.
Sau khi trở về, Du Hạ liền bắt đầu mệt rã rời, Tiều Dã chờ hắn ngủ, giúp hắn kéo hảo chăn, đi Uông Dương văn phòng.
Uông Dương tuổi còn trẻ, độ mấy tầng kim trở về, đã trở thành bệnh viện chạm tay là bỏng bác sĩ, rất nhiều người bệnh mộ danh mà đến, thật vất vả không ra một ngày không an bài giải phẫu.
Tiều Dã gõ cửa khi, Uông Dương đang xem quá vãng ca bệnh, trên tay sửa sang lại ca bệnh phân tích.
“Như thế nào? Nhà ngươi vị kia có cái gì vấn đề? Vẫn là ngươi có vấn đề?” Uông Dương bệnh nghề nghiệp, mặc kệ là ai, trước hỏi đến hạ bệnh tình.
“Chú ý thoát ly hạ chức nghiệp cùng trong sinh hoạt nhân vật a.” Tiều Dã nhắc nhở nói.
“Kia không phải ngươi nhất nên chú ý sao?”
Tiều Dã không hề cùng hắn vô nghĩa, kéo qua ghế dựa ngồi xuống, “Ta nhớ rõ ngươi phụ tu quá tâm lý học?”
“Biết cái này, cùng ta nói chuyện còn vòng vo?” Uông Dương hỏi lại.
Tiều Dã khẽ cười một tiếng, trên tay nhéo chỉ để đó không dùng bút, chuyển chơi, “Chính là cảm thấy không đúng lắm.”
“Hắn thực ngoan, cũng rất phối hợp, nhưng trở nên càng trầm mặc, phát ngốc thời gian cũng càng lâu, không có gì sức sống...”
Nhất nhất đếm kỹ đối Du Hạ quan sát, Tiều Dã không phát hiện chính mình càng nói biểu tình càng nghiêm túc, mặt mày cũng càng thêm khóa khẩn.
Nói đến một nửa thậm chí lâm vào trầm tư, thẳng đến Uông Dương ở hắn trước mắt nhéo cái vang chỉ mới tỉnh thần.
“Ta xem, ngươi đi trước tâm sự đi, đây là trúng độc không cạn, hãm sâu trong đó, vô pháp tự kềm chế?”
Uông Dương ngoài miệng trêu chọc, lại rõ ràng đây là Tiều Dã ở tiếp thu chính mình cảm tình, hơn nữa nguyện ý biểu lộ ra tới, là tích cực, là tốt.
Tiều Dã mặc hắn trêu ghẹo, một bộ chính là như thế hào phóng bộ dáng, không chút nào che lấp.
“Ấn ngươi nói tình huống, hơn nữa hắn phía trước hành vi, hẳn là có điểm khuynh hướng.”
“Nhưng... Hắn đối ngoại giới quá mức cẩn thận, có cực đoan phòng bị trạng thái.”
“Ta rốt cuộc không phải chuyên tu phương diện này, có thể giúp ngươi giới thiệu bác sĩ, chỉ là hắn trước mắt chống cự ngoại giới trạng thái khả năng không phải thực hảo trị liệu.”
“Trước mắt kiến nghị ngươi có thể trước nếm thử tìm kiếm hắn nội tâm thế giới, rốt cuộc hắn đối với ngươi có điểm... Bệnh trạng ỷ lại.”
Tiều Dã đối này cảm thấy hoài nghi, hắn rõ ràng cảm giác Du Hạ đối hắn ẩn ẩn có chút kháng cự, điểm này hắn giải thích cấp Uông Dương nghe, Uông Dương lại nói “Kia có lẽ không phải đối với ngươi kháng cự, mà là đối chính hắn, ngươi không phát hiện hắn đối chính mình có loại phát ra từ nội tâm chán ghét cảm sao?”
Nghe vậy Tiều Dã bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời chinh lăng, cổ họng lướt qua một tia gian nan.
Uông Dương vừa nói, một bên xách lên lưng ghế thượng áo khoác, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái tiểu xảo tinh xảo lễ vật hộp.
Bọn họ chi gian nói chuyện điểm đến tức ngăn, Tiều Dã giấu đi cảm xúc, hướng Uông Dương nhướng mày trêu chọc, nói sang chuyện khác “Nha, tìm ngươi nói chuyện phiếm còn có lễ vật lấy? Ngươi nên sẽ không đối ta có ý tứ đi.”
“Đi ngươi, cho rằng ai đều là cong? Này cũng không phải là cho ngươi.” Uông Dương cửa trước biên đi, thuận thế ở Tiều Dã cẳng chân thượng đá một đá.
“Có tình huống a...” Tiều Dã âm cuối kéo trường, mặt mày mang cười.
“Ổn lại nói cho các ngươi, đi rồi a, thật vất vả không mấy giờ.”
“Kia sự tình ta liên hệ thầy thuốc tốt cùng ngươi nói, nhưng ngươi cũng phải nhường nhà ngươi vị kia có điểm chuẩn bị.” Uông Dương nhắc nhở nói.
“Biết.”
Mắt thấy người đều quải ra cửa, Uông Dương lại thăm cái đầu trở về “Ngươi cùng ngôn lễ...”
“Liền thuộc ngươi nhất nhọc lòng, sớm nói rõ ràng.”
Uông Dương tự giác câm miệng, không hề lải nhải, hướng Tiều Dã gật đầu một cái, phất tay chạy lấy người.
Uông Dương là bọn họ này mấy cái phát tiểu bên trong nhất cẩn thận, cái gì đều trốn bất quá hắn đôi mắt, cũng là nhất hội thao tâm một cái.
Tiều Dã bất đắc dĩ lắc đầu, Uông Dương vừa đi, hắn cũng không nhiều đãi, ném xuống xoay nửa ngày bị ngón tay che nhiệt bút, xoay người mang lên môn trở về mười lăm tầng phòng bệnh.
.
Lặng lẽ đẩy cửa ra, thấy mỗ chỉ Tiểu Bổn Cẩu còn ở ngủ, mặt không biết khi nào vùi vào trong chăn, Tiều Dã đi lên trước đem chăn kéo xuống, nhìn chằm chằm người nhìn trong chốc lát, xoay người rời đi.
Trong khoảng thời gian này Du Hạ đã từng đối thân thể thua thiệt sinh ra tác dụng phụ đều toàn bộ bừng lên, nhất rõ ràng biểu hiện chính là thích ngủ.
Vừa mới bắt đầu Tiều Dã còn vì thế lo lắng quá, Uông Dương nói cho hắn đây là bình thường hiện tượng, thân thể ở tự hành tĩnh dưỡng khôi phục sau, Tiều Dã mới yên tâm tùy ý Du Hạ ngủ.
Hắn vừa lúc thừa dịp người còn ở ngủ, đi một chuyến hoa hồng phố.
Du Hạ mới vừa tiến bệnh viện ngày hôm sau, hoa hồng phố kia gian tầng hầm ngầm chủ nhà đi bộ đến bên kia quơ quơ, đột nhiên thấy chính mình cho thuê đi ra ngoài tầng hầm ngầm phá cửa sổ, hô hô rót phong, sàn nhà cùng trên sô pha đều cọ một chút vết máu.