Phía Thẩm Khinh Nhược vẫn chậm chạp không có trả lời tin nhắn.
Cứ cách một chút Mạnh Trì lại mở điện thoại, không nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Khinh Nhược lại không nề hà phiền phức che màn hình lại.
Một mặt cảm thấy thất vọng, một mặt nghĩ bản thân đã xem điện thoại quá nhiều lần không.
Mặc dù có chút không như mong muốn nhưng vẫn ôn tập xong bài vở.
Trong lòng có cảm giác cấp bách, dễ dàng phân tâm.
Cô cảm thấy như vậy không được, cần phải ôn tập và lên kế hoạch.
Nhưng cô vừa muốn lập kế hoạch lại vừa không muốn để bản thân gò bó bên trong đó, mức độ vừa phải hiệu suất học tập sẽ càng cao.
Trong đầu cô lúc có lúc không, tùy tiện làm vài đề bài khi nhìn đáp án phát hiện mình hoàn toàn đúng, những kiến thức này đã thuộc làu.
Qua hơn mười phút, rr gửi tin nhắn đến.
Báo nhỏ, chịu tìm tôi chơi à?
Mạnh Trì:...
Thỉnh thoảng cô cảm thấy từ miệng Thẩm Khinh Nhược thốt ra những xưng hô...!rất kỳ lạ.
Hơn nữa, sao người này nói ra rất tự nhiên?
Mạnh Trì trả lời:
Gần đây em ôn bài.
Thật ra cô lo mình quấy rầy Thẩm Khinh Nhược, bởi vì ngày thường Thẩm Khinh Nhược có vẻ rất bận rộn.
Hơn nữa cô không tìm Thẩm Khinh Nhược, chẳng phải Thẩm Khinh Nhược cũng không nhớ tới cô sao?
rr:
Thi nhất khóa?
rr:
Tôi còn đang ở quán rượu, không phân thân ra được, chờ lát nữa xã giao, trong lúc đó có thể chơi hai ván game, em chơi không?"
Mạnh Trì:
"Chơi."
Ít nhất cô có thể cùng làm gì đó với Thẩm Khinh Nhược.
Sau khi tán gẫu với Thẩm Khinh Nhược, tâm trạng của cô trong nháy mắt xuống rồi lại lên, làm bài tập nhanh hơn lúc bình thường, suy nghĩ cũng thông hơn, hiệu suất học tập cực cao.
Các bạn cùng phòng đều còn ở phòng vẽ tranh, cô một mình trở về phòng ngủ, đăng nhập game tùy tiện chọn vào món đồ, chờ Thẩm Khinh Nhược xuất hiện, đồng thời gửi tin nhắn cho Khương Tư Điềm:
Lát nữa mình với Thẩm Khinh Nhược chơi game, cậu với chị Niệm Chu chơi không?
Khương Tư Điềm nhanh chóng trả lời:
Chơi!
Khương Tư Điềm:
Nhưng Thẩm Khinh Nhược là ai?
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì nghĩ trong đầu của Khương Tư Điềm chẳng nhớ ai, lần trước vừa hỏi xong lại quên, có thể bình thường Khương Tư Điềm thích chơi đùa, tiếp xúc quá nhiều người.
Mạnh Trì ngập ngừng chốc lát, soạn tin nhắn:
Là người phụ nữ xấu xa.
Khương Tư Điềm:
Mình biết rồi, chờ mình chút, chị Niệm Chu mới về nhà, mình đi hỏi chị ấy.
Hơn mười phút trôi qua, Thẩm Khinh Nhược làm xong, Ôn Niệm Chu sau khi nhận chuyển phát xong, bốn người bắt đầu.
Các cô không nhảy dù hướng về thành kín, mà nhảy qua một nơi khá bình yên, tiêu diệt một nhóm, sau đó bầu không khí trò chơi trở nên nhàn nhãn.
Trong đường truyền truyền đến âm thanh nhai nuốt rất nhỏ, không lắng nghe sẽ không nghe thấy.
Khương Tư Điềm giọng nịnh nọt hỏi:
"Chị Niệm Chu, tối nay chị ăn gì?"
Ôn Niệm Chu theo chủ trương một chữ quý như vàng.
"Cơm."
Hai người trao đổi qua lại không có hiệu quả nhưng Khương Tư Điềm vẫn dũng cảm xông pha:
"Cơm gì vậy?"
"Cơm chiên trứng."
"Không còn món khác sao? Không có đồ ăn sao được, không có dinh dưỡng, em đặt vài món cho chị...!Chị thường ăn mấy cái này sao?" Tốc độ nói của Khương Tư Điềm rất nhanh, gần như không cho người ta có cơ hội chen miệng vào.
Nhân lúc Khương Tư Điềm thở, Ôn Niệm Chu mới chậm rãi nói: "Không cần, không muốn ăn." Lại sợ Khương Tư Điềm sẽ đặt thật, cô nói thêm: "Vốn không định ăn cơm tối, nhưng sợ dạ dày khó chịu nên đành ăn qua loa vài miếng, em không cần đặt, chị ăn nuốt không trôi."
Khương Tư Điềm biết mình bây giờ không ở bên cạnh người này, không thể bưng cơm đến trước mặt, ép người này ăn, hơn nữa dù mình có ở đó, chưa chắc người này chịu ăn, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Trong nhà còn trái cây không?"
Ôn Niệm Chu:
"Lần trước em mua mang qua, vẫn chưa ăn hết."
"Vậy thì tốt." Khương Tư Điềm nói: "Lát nữa chị ăn chút trái cây đi."
Một lát sau, cô dè dặt hỏi:
"Chị, tâm trạng chị không tốt sao?"
Nếu đổi lại là bình thường, Ôn Niệm Chu sẽ khăng khăng nói: không có.
Nhưng bởi vì vừa tiêu diệt hai nhóm, cũng có thể bầu không khí trong nhóm tốt hơn làm cho cô được thả lỏng, cô bất giác lui ra sau, để cả người dựa lên ghế bành, thổ lộ điều mà trước đây chưa từng nói với Khương Tư Điềm:
"Ở trong công ty hơi mông lung."
Không phải cô không muốn nói với Khương Tư Điềm, mà là bản thân cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu, ai cũng cảm thấy cô được vào công ty lớn, chỉ có chính cô biết ở trong công ty mình chẳng là gì, hạng mục không được chia đến tay cô, có đôi khi cô cảm thấy mình giống như nhân viên Starbuck, chịu trách nhiệm mua cafe cho đồng nghiệp.
Nhưng cô cảm thấy mình nói nhiều rồi nên không nói tiếp.
Ngược lại, Khương Tư Điềm cũng im lặng nhưng do không biết nên nói gì.
Thẩm Khinh Nhược:
"Số 2, đánh nhiều ván vẫn chưa biết tên của em có mấy ký tự."
Lúc này giọng Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng nghiêm túc, giống như muốn người ta trò chuyện với mình.
Ôn Niệm Chu không có ác cảm với Thẩm Khinh Nhược nên cũng nói:
"Ôn trong ôn độ, Niệm trong tư niệm, Chu trong chu ngư (thuyền cá)."
Thẩm Khinh Nhược cũng nói tên mình sau đó lại hỏi:
"Có lẽ chị lớn em, gọi em là Niệm Chu được không?"
"Được, chị...!Thẩm?" Nhưng có lẽ vì tính cách hơi bất cần đời của Thẩm Khinh Nhược mà tiếng xưng hô chị Thẩm chững chạc này làm cho Ôn Niệm Chu gọi không được tự nhiên.
Thẩm Khinh Nhược bật cười:
"Em cứ gọi tôi là Khinh Nhược."
Lúc này trong tai nghe truyền tới tiếng ho khan của số 3.
"Số 3, em sao vậy?"
Mạnh Trì bình tĩnh nói:
"Không sao, vừa rồi cổ họng không được thoải mái."
Cô cảm thấy Thẩm Khinh Nhược đang trêu chọc người, chẳng biết người này có cố ý hay không mà một câu nói đàng hoàng, từ miệng người này nói ra cứ là lạ, lúc nào cũng mang ý trêu người.
Thẩm Khinh Nhược mím môi cười cười, nhìn thấy cục diện của trò chơi quá bình thường, ngón tay thon dài gõ gõ, kéo màn hình game ra sau, mở Wechat lên, vào trò chuyện ấn tin nhắn thoại, nói một câu sau đó gửi đi.
Mạnh Trì nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược gửi tin nhắn Wechat, mí mắt khẽ giật giật, cô chạm vào tin nhắn thoại.
Phía bên kia âm thanh ồn ào khá lớn, đúng là đang ở trong quán rượu, sau đó giọng Thẩm Khinh Nhược lười biếng quyến rũ nhanh chóng vang lên:
"Uống nhiều nước vào."
Lúc nghe tin nhắn thoại này, Mạnh Trì gần như đưa điện thoại đến bên miệng.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, âm thanh rất rõ ràng.
Mạnh Trì bất giác lại nghe thêm lần nữa, vệt đỏ dần dần bò lên tai cô.
Cô nhớ có một lần ở khách sạn, cô nói muốn uống nước, Thẩm Khinh Nhược liền tới hôn cô, nói hôn môi có thể giải khát.
Cảm giác chua chua của cô đã dịu xuống chút chút.
Cô quay trở lại trò chơi, nhanh chóng nghe thấy giọng nhàn hạ của Thẩm Khinh Nhược, khác xa một trời một vực với tin nhắn thoại vừa rồi, nói chuyện phiếm với người ta cũng ít trêu đùa hơn, bình thường hơn rất nhiều:
"Niệm Chu, em làm gì?"
"Em làm bên game." Ôn Niệm Chu vốn không để ý tới việc hai người này vừa rồi rời khỏi trò chơi.
"Game cũng tốt, công việc đó cũng rất có tiền đồ." Thẩm Khinh Nhược khen ngợi.
Ôn Niệm Chu mỉm cười chua chát, chỉ trả lời qua loa.
Qua hai phút, Khương Tư Điềm rất lâu không thấy nói lời nào, nhịn không được nữa bất ngờ lên tiếng:
"Chị Niệm Chu, chị dứt khoát nghỉ việc đi, em nuôi chị."
Ôn Niệm Chu im lặng vài giây, sau đó bình tĩnh nói:
"Lời này của em, Khương Nhất Khổ cũng từng nói."
Cô thoải mái nhắc đến Khương Nhất Khổ, cũng không ngại người khác biết chuyện mình mới ly hôn, chung quy cô cho rằng trong đoạn hôn nhân này, người mất mặt không phải là cô.
"Không giống!" Khương Tư Điềm xù lông: "Chị, sao chị lại đánh đồng em với hắn? Hắn không có ý tốt, chỉ muốn chị hoàn toàn dựa vào hắn...!mà em..."
Ôn Niệm Chu hỏi:
"Em sao?"
Giọng Khương Tư Điềm có chút cao thượng:
"Em chỉ muốn làm chị vui."
Ôn Niệm Chu không có chĩa mũi vào những lời này, chỉ là câu trả lời vừa rồi mới khơi mào vấn đề, cô bất đắc dĩ nói:
"Em vẫn nên quan tâm chính mình đi."
Sau khi trò chơi kết thúc, Khương Tư Điềm gởi tin nhắn cho Mạnh Trì:
"Cuối tuần cậu với Thẩm Khinh Nhược rảnh không?"
Mạnh Trì hỏi"
"Sao vậy?"
"Lần trước Thẩm Khinh Nhược tặng đồ cho mình, đã bảo mình mời cơm mà nhỉ? Mình không mời mắc công cô ta ghi thù."
Mạnh Trì:
"Không cần đâu, chị ấy nói đùa thôi.
Hơn nữa dù mời khách thì cũng là mình mời."
Khương Tư Điềm:
"Không sao, xem như quen thêm một người bạn."
Mạnh Trì:
"Được, mình hỏi chị ấy."
Cô mở tin nhắn rr, đắn đo rồi gửi đi:
Cuối tuần, Tư Điềm mời chị ăn, khi đó chị có thời gian không? Không cần trả lời liền, chị làm việc xong thì trả lời, không vội.
Một lát sau, rr trả lời:
Mấy đứa nhỏ tụi em sao cứ khách sáo như vậy? Đều là người có tiền à?
Mạnh Trì:
Cũng tàm tạm.
rr: ...
rr:
Cái giọng điệu kiêu ngạo đó của em, tôi đi, nhất định phải đi, thu lợi từ địa chủ.
Ngay sau đó rr còn nói thêm:
Đừng chọn tiệm quá mắc, nếu không tôi đến là tôi quay xe.
Mạnh Trì liền trả lời Khương Tư Điềm:
Chị ấy nói được, đừng chọn tiệm ăn quá mắc.
Khương Tư Điềm:
Người đó nhắc mình chọn chỗ mắc một chút à?
Mạnh Trì:
Không phải, chị ấy nói thật sự vừa phải thôi.
Khương Tư Điềm:
Được, mình đi vơ vét.
Người đó thích ăn gì?
Mạnh Trì liền trả lời:
Cay, lẩu, nướng các loại.
Khương Tư Điềm:
Cậu biết rõ quá ha.
Mạnh Trì:
Ăn chung với chị ấy mấy lần.
Khương Tư Điềm do dự, cô cảm thấy bạn thân qua lại quá thân thiết với Thẩm Khinh Nhược, có hơi lo lắng người bạn này sẽ va vào tình yêu lần hai.
Một lát sau cô gửi tin nhắn:
Mạnh Trì, cậu đừng nên hãm sâu vào.
Ít nhiều phải có phòng bị.
Khương Tư Điềm thầm nghĩ.
Sau đó rất nhanh cô nhận được tin nhắn của Mạnh Trì:
Ừm.
Tuy rằng câu nói không đầu không đuôi nhưng Mạnh Trì làm bạn nhiều năm, nhất định hiểu rõ ý của cô.
Trước khi tắt màn hình, Mạnh Trì xem lại lời nhắn nhở có tâm của Khương Tư Điềm, cô hít sâu một hơi.
Nhưng...!nhưng...
Tình cảm không nói rõ thành lời của cô dành cho Thẩm Khinh Nhược đã quá nhiều.
Thẩm Khinh Nhược bận rộn tối mặt tối mày suốt hai ngày, hừng đông về đến nhà liền vội vàng tắm rửa rồi ngã đầu ngủ, ngủ thẳng đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh, sau đó ỉu xìu mò điện thoại mở Wechat, phát hiện buổi sáng bạn nhỏ gửi tin nhắn đến:
Em mua lót sofa mới cho chị rồi.
Cô vừa gặm bánh mì, vừa thong dong xuống lầu xem chuyển phát nhanh, vừa đi tới cửa tiệm liền thấy cái thùng lớn dựa vào tường, cô cười nói:
"Ồ, nhà ai mua gạo vậy?"
Ông chủ tiệm chuyển phát nhanh là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, dáng người chắc nịch nhưng mặt luôn u buồn, giống như kiểu người lúc nhàn rỗi sẽ suy tư về sự kết thúc của vũ trụ.
Nhưng có một ngày, Thẩm Khinh Nhược phát hiện hắn đang nhìn tờ rơi tiết niệu ở nam liền biết tại sao hắn thường u buồn.
Người đàn ông nghe thấy mã đơn của Thẩm Khinh Nhược thì nhìn xung quanh rồi chỉ chỉ năm cái thùng lớn dựa tường, mặt không cảm xúc nói:
"Gạo nhà cô."
Lúc đầu Thẩm Khinh Nhược mặt còn tươi cười hỏi:
"Sao chứ? Tôi lấy lót sofa mà."
Tự cô tới phân biệt, vừa đi tới nhìn đơn hàng.
Địa chỉ nhận: đúng, tên người nhận:---
Người phụ nữ xấu xa.
Thẩm Khinh Nhược ngay lập tức chụp gửi cho Mạnh Trì:
Người phụ nữ xấu xa là ai? Chúng tôi là người dân chất phác, không có xấu xa.
Mạnh Trì dứt khoát bỏ qua câu hỏi của cô, trả lời:
"Không sai, là nó."
Thẩm Khinh Nhược nhìn mấy cái thùng lớn, thầm nghĩ: Mạnh Trì mua luôn mỗi mẫu một bộ sao, trước đây mua một bộ cô đã do dự rất lâu cho nên cô được xem là gả vào hào môn?
Lúc nhận đơn, ông chú giao hàng mặt không cảm xúc hỏi:
"Cô là người phụ nữ xấu xa à?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Cho là vậy đi."
Ông chủ:
"Vậy rốt cuộc có phải hay không?"
"Phải phải phải, được chưa."
Tuy ông chủ cho cô mượn chiếc xe kéo nhỏ nhưng mang những thứ này đi có chút khó khăn.
Thẩm Khinh Nhược suy nghĩ giây lát rồi nhanh chóng quyết định mở tin trò chuyện với bạn nhỏ, ấn ghi âm tin nhắn thoại, giọng nũng nịu:
"Đồ đạc quá nhiều, người ta mang không nổi, em rảnh không? Qua giúp người ta được không?".
Hắn cũng nghĩ sớm một chút nhận thức Tiều Dã thì tốt rồi, nhưng hắn sinh ở bế tắc sơn thôn, cho dù sớm một chút nhận thức Tiều Dã cũng không thay đổi được cái gì, thậm chí sẽ cho vẫn là hài đồng Tiều Dã mang đi phiền toái càng lớn hơn nữa, xa không bằng mạch văn xuất trần Hứa Ngôn Lễ càng thích hợp Tiều Dã.
Bởi vậy, Du Hạ đem “Nếu là” câu nói kế tiếp nuốt trở lại bụng, hắn không nên có như vậy ảo tưởng.
Nhưng Tiều Dã đem giả thiết từ cái rương trung lôi ra, tùy tiện đặt tới hắn trước mắt, nói cho hắn, không có gì không tốt, Tiều Dã thực chờ mong cùng khi còn nhỏ Du Hạ gặp mặt, cũng cũng không hối hận gặp được Du Hạ.
Nếu là thực sự có khả năng, Tiều Dã thậm chí muốn ở thơ ấu khi liền đem tiểu Du Hạ thu về dưới trướng, bảo vệ lại tới, hắn cùng Hứa Ngôn Lễ là bất đồng, Hứa Ngôn Lễ là bạn chơi cùng, Du Hạ lại nhất định phải làm Tiều Dã tiểu vật trang sức, tiểu tuỳ tùng, là đi đến nơi nào đều không thể rơi xuống bảo bối.
Album tiếp tục sau này phiên động, tầm mắt dừng lại ở một trương độ phân giải có chút hồ, phai màu ố vàng cũ chiếu thượng khi, Du Hạ ngơ ngác sửng sốt, nhìn hồi lâu, ngón tay lại chưa động tác.
“Đây là...”
“Xem, sớm một chút nhận thức ta, ngươi là có thể sớm một chút vui vẻ.”
Tiều Dã kề sát Du Hạ đơn bạc lưng, chỉ vào trên ảnh chụp kia trương thanh lãnh cao ngạo lại mang theo đạm cười mặt trong ngực người trong bên cổ thì thầm.
Du Hạ nhìn trên ảnh chụp quen thuộc lại xa lạ mặt, đều quên mất chính mình còn như vậy phát ra từ nội tâm cười quá.
Hồi ức nảy lên trong óc, đó là đi theo Tiều Dã pha trộn một cái cuối tuần, ở Tiều Dã thuê trụ trong căn nhà nhỏ, bị Tiều Dã mang theo chơi game, Du Hạ đối trò chơi không tới điện, luôn là thua, làm cho Tiều Dã cũng vẻ mặt nghiêm túc.
Đó là duy nhất một lần hai người hợp tác thắng, niên thiếu Tiều Dã một tay cử cao thủ bính, một tay kia câu lấy Du Hạ cổ, trương dương cười, mà Du Hạ nhìn hắn xán lạn tươi cười, cũng không tự giác đi theo thượng kiều khóe miệng.
Một màn này bị Diêu Tử Ý dùng DV ký lục xuống dưới, bảo tồn đến nay.
Du Hạ đốn giác chính mình phía trước non nửa nhân sinh đều không phải là toàn vô ý nghĩa, phía trước gian nan có lẽ đều là vì cùng Tiều Dã tương ngộ ở tích góp vận may đi.
Ngón tay khẽ vuốt quá ảnh chụp, Du Hạ thấp giọng nỉ non “Thật tốt.”
Tiều Dã lại là một tiếng thở dài, Du Hạ một lòng tức khắc điếu khởi, khẩn trương mà nghiêng đầu xem hắn, biểu đạt chính mình nghi hoặc.
Tiều Dã dùng chóp mũi chống lại Du Hạ gương mặt, đếm kỹ hắn căn căn rõ ràng, đẩu thẳng nùng lông mi, tiếc nuối nói “Thật muốn nhìn xem khi còn nhỏ bảo bối.”
Tiếc nuối tựa hồ sẽ lây bệnh, Du Hạ cũng đi theo mất mát lên, đáng tiếc hắn khi còn nhỏ không ai giúp hắn chụp ảnh ký lục, ảnh chụp phần lớn đều là giấy chứng nhận chiếu, cũng tại đây mấy năm trằn trọc gian không biết bị ném đi nơi nào.
Còn không đợi Du Hạ từ tiếc nuối trung bứt ra, Tiều Dã lại chơi khởi lưu manh tới, “Không quan hệ, chờ về nhà, bồi thường ta nhìn xem tiểu Du Hạ đi.”
Du Hạ đi theo hắn tầm mắt đảo qua chính mình giữa hai chân, sớm đã lui hồng mặt lại thiêu cháy, ôm sử mã cát tiểu cẩu liền phải từ đại lưu manh trong lòng ngực rời đi.
Tiều Dã trêu đùa thành công, thoải mái cười ha hả, cả người mừng rỡ lộn xộn, đem chạy trốn Tiểu Bổn Cẩu bắt được, song song ngã vào trên cái giường lớn mềm mại.
Bắt khởi Du Hạ ngón tay, đánh giá trong chốc lát đặt ở bên môi khẽ hôn một cái, vật lý trị liệu hiệu quả không tồi, mới đi hai ba lần, Du Hạ ngón tay có điều chuyển biến tốt đẹp, trước mắt nhìn đi lên vặn vẹo trình độ cũng có điều giảm bớt.
Tiều Dã kéo qua chăn, bao trùm ở hai người trên người, ôm chặt lấy chính mình ngu ngốc tiểu cẩu, nhắm mắt lại dán Du Hạ bên tai nói “Tiều lão nhân không biết còn muốn vội bao lâu, chúng ta trước mị trong chốc lát.”
Nói một bàn tay phủ lên Du Hạ mí mắt, hắc ám lật úp Du Hạ tầm mắt, nhưng lại ngoài ý muốn an tâm, Du Hạ khẽ nhắm thượng mắt, ở buồn ngủ mông lung hết sức, nghe thấy Tiều Dã mềm nhẹ đến tựa nhạc nhẹ thanh âm.
“May mắn, hiện tại cũng không chậm.”
--------------------
Là ngọt nị nị hằng ngày ~
Chương
Tiểu nghỉ dài hạn ngày hôm sau, hứa a di nghỉ về nhà, Tiều Khoát cùng Thư khách khanh tính toán mang theo hai đứa nhỏ đi lâm thành vùng ngoại ô leo núi.
Suy xét đến Tiều Dã thân phận, lựa chọn địa điểm không phải cái gì danh thắng cảnh mà, chọn lựa một tòa cảnh sắc hợp lòng người, không quá nhiều người biết đến tiểu sơn.
Biệt thự mà chỗ nam giao, cùng lâm ngoại ô ngoại tiểu sơn ly đến không xa, hơn hai giờ, Tiều Khoát liền đem xe ngừng ở chân núi.
Này tòa tiểu trên núi tràn đầy cây phong, mùa thu lá cây đều nhiễm hồng, xa xa nhìn lại phảng phất một mảnh cam hồng hải, phong ngẫu nhiên một thổi qua, lá cây đong đưa bay xuống, như là đặt mình trong thế giới cổ tích.
Du Hạ lần đầu tiên dừng lại bước chân cảm thụ thế giới này, lần đầu tiên bởi vì cảm nhận được tự nhiên cảnh đẹp mà may mắn chính mình còn sống.
Đương nhiên, cũng là vì có Tiều Dã tại bên người, hắn mới có thể cảm thấy trước mắt hết thảy là như thế tốt đẹp, làm người sinh ra vô tận lưu niệm.
Còn ở vào chấn động trung không hoàn hồn, trước mắt duỗi quá một con hữu lực bàn tay to, truyền đạt một cái màu đen ngay ngắn đồ vật.
Thấy rõ trước mắt đồ vật sau, Du Hạ mắt mèo nhi hơi hơi khuếch trương, ngơ ngác nói “Ngươi mang đến?”
Tiều Dã thấy hắn tuy không cười, trong mắt lại cất giấu kinh hỉ, “Đúng vậy, hôm nay liền làm ơn nhiếp ảnh gia giúp chúng ta chụp ảnh lạc?”
Du Hạ vừa nhấc mắt, suýt nữa bị Tiều Dã xán lạn tươi cười hoảng vựng đầu, hắn vẫn luôn đối Tiều Dã yêu cầu vô lực chống cự, huống chi đối phương đỉnh như vậy tươi đẹp một khuôn mặt.
Phía sau không có trói buộc cùng cố kỵ, Du Hạ không lý do không tiếp thu tính toán mang theo hắn về phía trước đi Tiều Dã vươn tay.
Tiếp nhận camera trước, nhiệt độ cơ thể từ trước đến nay thấp hơn thường nhân Du Hạ lòng bàn tay lại có chút đổ mồ hôi, dán quần phùng chỗ cọ cọ mới duỗi tay tiếp nhận.
Nhìn ra hắn khẩn trương, Tiều Dã lại lấy về camera, một bàn tay ôm lấy Du Hạ mảnh khảnh eo, một bàn tay đem camera cao cao giơ lên, màn ảnh đối với bọn họ, màn trập “Rắc” một tiếng, dừng hình ảnh hạ trước mắt một màn này.
Tiều Dã ôm người cười đến mắt đều nheo lại tới, Du Hạ ngốc ngốc mà nhìn màn ảnh, mang theo bị màn ảnh đánh bất ngờ mê mang.
Ngay sau đó, camera lại về tới Du Hạ trong tay, “Không cần khẩn trương, xem, tựa như như vậy tùy ý vỗ vỗ, coi như luyện tập.”
Kia đầu Tiều Khoát kêu Tiều Dã qua đi ba lô, Tiều Dã ứng thanh, chạy chậm qua đi, Du Hạ cúi đầu nhìn về phía màn hình, không cấm duỗi tay khẽ chạm màn hình đọng lại vài giây trước cảnh tượng.
Trong lòng đột nhiên trào ra một trận xa lạ vui sướng, Du Hạ xác định chính mình đối nhiếp ảnh đam mê, hắn thích trong tay cái này vuông vức máy móc, có thể đem hết thảy tốt đẹp ký lục xuống dưới.
Cùng Tiều Dã ở bên nhau mỗi thời mỗi khắc, đi qua địa phương, xem qua cảnh sắc, hắn đều không nghĩ quên đi.
Du Hạ cầm camera đuổi kịp phía trước ba người, sắp tới đem đuổi theo khi, lại lặng lẽ lạc hậu một bước, đối với ba người bóng dáng chụp một trương ảnh chụp.
Vẫn luôn nhớ thương hắn Tiều Dã quay đầu tìm người, nhìn hắn lạc hậu, đi nhanh xoay người đem hắn kéo gần, mang theo nhiệt năng độ ấm bàn tay to phủ lên Du Hạ, đem camera màn ảnh đối hướng bọn họ, duỗi xa.
Hình ảnh bao quát hạ ở đây bốn người, Thư khách khanh cùng Tiều Khoát đã là phản ứng lại đây, hào phóng mà dọn xong tư thế.
“Như vậy mới là người một nhà.” Theo Tiều Dã giọng nói rơi xuống, chứa đựng trong thẻ lại thêm một trương ảnh chụp.
Du Hạ trái tim cổ động, cảm giác nhiệt năng máu chảy qua, sinh mệnh trở nên tươi sống lên.
Lưu lạc tiểu cẩu có gia, còn có tân người nhà.
.
Này tòa du khách thưa thớt tiểu sơn, cho bọn hắn mang đến không ít kinh hỉ, nhất ngoài ý muốn chính là ở giữa sườn núi còn gặp phải một gian miếu nhỏ.
Miếu không lớn, bề ngoài nhìn qua như là bị vứt đi, đi vào đi mới phát hiện còn trụ có tăng nhân.
Tránh đi đêm đó nhân Tiều Dã bị thương Thư khách khanh khó thở chi lung tung mắng chửi người không nói chuyện, Tiều gia hai phu thê đối thần phật vẫn là còn có kính sợ chi tâm, nếu gặp liền thuận tiện đi vào cúi chào.
Tiều Dã từ trước đến nay không tin này đó, cho dù từng có một đoạn thời gian sốt ruột sự, cũng đều về vì vận khí không tốt.
Lôi kéo Du Hạ tại đây gian miếu nhỏ ngoại hạt chuyển, miếu bên có nói rộng lớn khe suối, mặt trên giá một tòa cầu treo, Tiều Dã lòng hiếu kỳ khởi, muốn chạy qua đi nhìn một cái.
Du Hạ nhíu mày, nhìn cầu treo một bộ năm lâu thiếu tu sửa cũ nát bộ dáng, không phải thực tán đồng.
Ngoài ý muốn, tay bị Du Hạ chủ động nắm chặt, mang theo hắn về phía trước, Tiều Dã một đốn, trầm mặc xuống dưới, chợt ý thức được Du Hạ là có bao nhiêu để ý hắn, liền quá một tòa cũ xưa cầu treo cũng muốn đi ở phía trước thế hắn dò đường.
Rõ ràng luôn luôn to gan lớn mật, tổng ái mạo hiểm Tiều Dã lần này yên lặng đi theo nhà mình tiểu cẩu phía sau, tùy ý hưởng thụ du tiểu cẩu đối hắn yêu quý.
Cũng may, cầu treo tuy nhìn cũ nát, thực tế tu sửa thật sự vững chắc, hai người bình an không có việc gì mà qua kiều.
Kiều đối diện cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một gian rõ ràng đã vứt đi tiểu viện kiến trúc, đối lập khởi bên kia miếu nhỏ càng hiện hoang vắng.
Tiểu viện ngoại có một viên thật lớn lão cây đa, cành khô thô tráng, cành lá rậm rạp, Du Hạ đang muốn giơ lên camera ký lục xuống dưới, trên cây lại đột nhiên nhảy hạ một người tới.
Tiều Dã vội vàng tiến lên đem Du Hạ che ở phía sau, cảnh giác mà nhìn chằm chằm híp mắt cánh cung triều bọn họ đến gần người.
Người này một thân dơ bẩn, trên người nhìn không ra là cái dạng gì thức quần áo, càng như là tùy tiện khóa lại trên người một khối phá bố.
Người nọ ở ly Tiều Dã cùng Du Hạ vài bước ngoại địa phương đứng yên, híp mắt qua lại nhìn hai người sau một lúc lâu, đột nhiên cười to ra tiếng, “Ha ha ha ha ha, quả nhiên, duyên a, chém không đứt, trốn vô dụng, không bằng trực diện.”
Nói xong người nọ cong mắt ngậm cười xoay người đi rồi, dọc theo một cái cũng không thấy được tiểu đạo hướng chân núi rời đi.
Tiều Dã mê hoặc mà nhìn một lát người nọ bóng dáng, không rõ nguyên do mang theo Du Hạ đường cũ phản hồi.
Thư khách khanh cùng Tiều Khoát vừa lúc bái xong ra tới, nhìn thấy Tiều Dã hai người từ bên kia trở về, tò mò hỏi bọn họ đối diện có hay không cái gì thú vị.
Tiều Dã đem gặp được quái nhân chuyện này nói cho hai vợ chồng, Thư khách khanh cùng Tiều Khoát nghe xong, liếc nhau, đều nhớ tới nhiều năm trước tới cấp Tiều Dã tính quá mệnh tiên sinh.
Hai người lại đem tầm mắt đầu chú ở Tiều Dã cùng Du Hạ trên người, một loại số mệnh cảm nảy lên trong lòng.
Tiều Dã thấy hai người bọn họ kỳ quái phản ứng, tò mò hỏi “Như thế nào? Các ngươi nhận thức?”
Loại này nhàn thoại việc nhà Thư khách khanh không tính toán gạt Tiều Dã, đem trong lòng suy đoán sau khi nói xong, Tiều Dã chinh lăng sau một lúc lâu, đột nhiên ôm chặt bên người Du Hạ, đối Du Hạ trương dương nói “Xem đi, ngươi chú định là của ta!”
Hắn từ trước đến nay không tin quỷ thần, huyền học, nhưng đối với Du Hạ, Tiều Dã tin tưởng là mệnh trung chú định.
Người ngoài đều cảm thấy Du Hạ thanh lãnh đến dường như núi cao thượng tuyết, Tiều Dã lại ở nhìn thấy hắn ánh mắt đầu tiên liền cảm thấy chính mình trong lòng kia phiến mở mang vùng quê nổi lên hỏa, liệt liệt thiêu đốt, kéo dài không thôi...
Du Hạ có chút hồi bất quá thần, nhìn trước mắt mặt mày hớn hở Tiều Dã, khuôn mặt thượng lộ ra sau khi thành niên rất ít biểu lộ thiếu niên khí, có loại thời gian đan xen hoảng hốt cảm.
Du Hạ dưới đáy lòng lặng lẽ nỉ non, thật tốt, có thể gặp được Tiều Dã, thật tốt.
Bên tai đột nhiên truyền đến một trận “Phụt” cười khẽ, Du Hạ mới đột nhiên hoàn hồn, ý thức được còn bị Thư khách khanh cùng Tiều Khoát nhìn, tức khắc đỏ bừng mặt, nhẹ nhích người thể tránh tránh, không tránh ra, Tiều Dã sức lực cực kỳ đại.
Camera bị giao cho Thư khách khanh trong tay, Tiều Dã làm ơn nàng cho hắn hai chụp ảnh.
Du Hạ có chút phóng không khai, ánh mắt tránh né màn ảnh, bên tai truyền đến Tiều Dã thanh âm, “Bảo bối, xem ta.”
Không tự giác đi theo Tiều Dã thanh âm động tác, đem tầm mắt chuyển hướng đối phương, ở tầm mắt bị một bóng ma che phúc, cảm nhận được trên môi một mảnh mềm mại khi, Du Hạ đôi mắt trợn to, lông mi thật mạnh run hai hạ, tựa không thể tin được Tiều Dã lớn mật.
Tiếng chụp hình vang nhỏ, dừng ở lỗ tai, rõ ràng cực kỳ.
Trở về dọc theo đường đi Du Hạ đều ở trầm mặc, Tiều Dã nghĩ mọi cách khôi hài cũng chưa có thể ở khiến cho Tiểu Bổn Cẩu chú ý.
Thẳng đến vào phòng, Tiều Dã nhịn không được đem Du Hạ vòng ở trong ngực, khó thở mà cắn hạ Tiểu Bổn Cẩu thính tai, “Không thể sinh khí.”
Du Hạ lỗ tai mẫn cảm, thân thể không cấm run lên, cả người đều nhiễm một tầng phấn, thấp thấp phản bác “Không có sinh khí.”
“Chỉ là không... Thích ứng.” Bác sĩ tâm lý nói cho Du Hạ muốn tận lực học được đem cảm xúc biểu lộ ra tới, mà không phải quá mức áp lực, Du Hạ ở nỗ lực nếm thử, thật vất vả mới tìm được gần sát chính mình cảm thụ tìm từ.
Hắn thích Tiều Dã, thích đến máu sôi trào, xương cốt nóng lên, cũng nguyện ý cùng Tiều Dã thân mật, thậm chí tưởng cái gì đều không làm cùng hắn Dã ca nị đến thiên hoang địa lão.
Nhưng cùng trưởng bối ở chung trước sau làm hắn kinh sợ, hắn không xác định như vậy ở đối phương cha mẹ trước mở ra hay không chính xác, hay không sẽ chọc người chán ghét, hắn thật sự không nghĩ lại bị đuổi đi.
Cảm thụ quá ấm áp lưu lạc tiểu cẩu, lại lần nữa trở về lưu lạc sẽ sống không nổi.
Cũng may, hắn không cần quá nhiều thuyết minh, Tiều Dã đã đã hiểu hắn ý tứ, đem người kéo xuống ngồi ở thảm thượng, cuốn vào trong lòng ngực, mang theo Du Hạ lật xem hôm nay ảnh chụp, nhìn đến một nửa, Tiều Dã hỏi “Ngươi cảm thấy bọn họ hôm nay có bất luận cái gì không cao hứng cảm xúc sao?”
Du Hạ ở trong đầu suy tư một phen, không xác định mà lắc đầu.