Tiếng nước tí tách từ phòng tắm vọng lại.
Sau đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn những tiếng động khe khẽ, rồi cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị cánh tay thon dài đẩy ra.
Thẩm Khinh Nhược cầm khăn lông lau tóc, mái tóc dài mềm mượt như gấm xõa xuống, có vài sợi vương vấn trên đầu vai trắng như tuyết kia, chiếc khăn tấm lớn tuột xuống vài phần làm lộ ra da thịt trắng mịn phát sáng.
Cô vẫn hồn nhiên không phát hiện ra, vừa lau tóc vừa nói:
"Em đi tắm đi."
Vừa dứt lời, một làn gió đã lướt qua người Thẩm Khinh Nhược, một bóng dáng lướt qua trong im lặng đi thẳng vào phòng tắm.
Thẩm Khinh Nhược khẽ cười, nói:
"Không cần vội, chúng ta cứ chậm rãi thôi."
"..."
Đối với những lời trêu chọc của Thẩm Khinh Nhược, người trong phòng tắm không hề phản bác một câu.
Ngay sau đó, cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị khóa trái.
Mạnh Trì vừa vào phòng tắm đã ngửi thấy mùi hương rất đậm, ngoại trừ mùi sữa tắm thì vẫn còn quanh quẩn một mùi hương, chính là mùi trên người Thẩm Khinh Nhược, cô cảm giác các giác quan trong nháy mắt bị phóng đại lên mấy lần, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Bắt đầu lên cấp hai, Mạnh Trì đã ở ký túc xá của trường, trong phòng ngủ có phòng vệ sinh riêng rộng rãi, lúc đó là học sinh trung học, đa phần mọi người đều giống như trẻ sinh đôi, lúc nào cũng muốn dính lấy nhau, ngay cả tắm cũng sẽ cùng nhau đùa giỡn trong phòng tắm.
Lên cấp ba, áp lực của việc học khá lớn, Mạnh Trì không có thời gian nên cũng sẽ cùng bạn cùng phòng tắm ch ung.
Nhưng bởi vì tính cách nghiêm túc cẩn trọng của mình, cô rất ít khi giỡn với bạn cùng phòng, mà bản thân càng không quá nhiều lời, lặng lẽ học thuộc từ vựng Tiếng Anh, định lý Toán Học, công thức Vật Lý, không có cảm nhận gì khác, chỉ muốn chia nhỏ thời gian như vậy để học tập.
Mà giờ phút này, đứng ở nơi này lại khiến trái tim cô nhảy nhót không ngừng.
Mạnh Trì thuận tay khóa cửa phòng tắm liền nghe thấy giọng nữ ở bên ngoài vọng lại:
"Có cần đề phòng người ta đến vậy không?"
Mạnh Trì hoàn hồn, thu hồi tay đặt trên chốt cửa, không có tiếp lời mà nhanh chóng quét mắt khắp xung quanh, sau đó nhanh chóng phát hiện bình thủy tinh nhỏ đặt trên kệ đựng trong góc phòng.
Lúc Mạnh Trì tắm vòi sen, cô vẫn cảm thấy có chút không thật.
Hai tiếng trước vừa bị bạn trai cắm sừng, đẩy cửa quán bar, lát sau ở trong đó phát hiện một cô gái với giọng êm tai, ai có thể nghĩ tới hai tiếng sau cô lại cùng người đó vào khách sạn.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tùy tiện nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng dừng lại ở hình bóng mông lung trong gương phòng tắm, trong gương chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét, ngoài ra không còn gì cả, cho dù có thể nhìn thấy rõ, cô chắc chắn trên gương mặt mình cũng là một mảng mông lung.
Cô chợt nghĩ tới một việc, khẩn trương cắn môi.
Giữa con gái sẽ làm như thế nào?
Đối với phương diện này cô có thể nói là không biết gì cả.
Mạnh Trì không biết mình ở trong phòng tắm bao lâu, chỉ đến khi cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở lì trong đây thì cũng không phải là cách, cô nhanh chóng nhắm mắt lại sau đó quyết đoán mở mắt, tắt vòi sen.
Trước khi ra khỏi phòng tắm, cô lại do dự một hồi mới cầm lấy chai nước hoa nhỏ trên kệ, trên chai nước hoa không ghi rõ ký hiệu của khách sạn này, cho nên rất rõ ràng không phải nước hoa của khách sạn.
Thật ra lúc vừa vào phòng tắm cô đã chú ý tới chai nước hoa này, trong lòng cô cũng rất rõ ràng có thể đây là nước hoa của người ở bên ngoài kia, mùi hương trên người đối phương lưu lại thật lâu cũng chính là từ nơi này.
Mạnh Trì nhẹ nhàng ấn nắp, tỉ mỉ xịt lên cổ tay, sau đó giơ tay lên ngửi thử.
Đây đúng là nước hoa của cô gái kia, nhưng...!vì sao xịt lên người mình lại không ngửi thấy mùi hương kia?
Hơn hai mươi phút trước, sau khi thổi khô tóc, Thẩm Khinh Nhược cầm ly rượu ngồi bên giường, cô lấy điện thoại trong túi ra, sau khi làm xong bản biểu công việc thì gởi tin nhắn cho bạn thân:
Chơi sao rồi?
Tạ Trăn nhanh chóng trả lời:
Biết rồi còn hỏi, cậu vừa đi mọi người liền giải tán.
Cậu không phát hiện lúc nãy khi nghe cậu muốn cùng bạn nhỏ kia đi họ đều khuyên cậu ở lại uống tiếp sao? Sau đó cũng không gọi thêm người, tụ hội một phen để tăng thêm mối gắn kết giữa bạn bè, không ngờ con mắt của đám này đều dính trên người cậu.
Thẩm Khinh Nhược không trả lời.
Tạ Trăn đã quen với bộ dạng này của bạn mình, cũng không cảm thấy mình bị lạnh nhạt, lại hỏi:
Sao có thời gian nhắn tin? Bị bạn nhỏ bỏ rơi à?
Thẩm Khinh Nhược ngồi dựa lên đầu giường, đôi chân dài tùy ý bắt chéo, cô ấn vào ghi âm:
Trăn Nhi, cưng hỏi chuyện này làm gì, tối nay một mình cưng ngủ nhỉ? Nghe mấy cái này sao ngủ được? Cảm thấy cô đơn khó chịu hông nè?
Tạ Trăn:
Nói tiếng người, cảm ơn.
Thẩm Khinh Nhược:
Em ấy còn đang tắm.
Tạ Trăn:;
.
Tạ Trăn:
Hừ.
Tạ Trăn:
Chị khuyên cưng nhân lúc người ta đang tắm mau chóng lên mạng xem kỹ thuật làm xxx đi, suốt ngày giả bộ tay lái lụa nhưng thật ra chỉ là tay lái già lái xe đạp, mắc công tới khi người ta phát hiện cưng không biết gì hết thì dĩ nhiên còn một cách đơn giản hơn để giải quyết đó chính là lái xe căng hải nhanh chóng chuồn* đi.
*Raw: 开 11 路车 theo mình tra thì 11 là hai chân, 开: lái/chạy xe, 路车 thường chỉ xe buýt.
Mình dịch thoáng là lái xe căng hải hay gọi là hai cẳng.
Thẩm Khinh Nhược:
.
Thẩm Khinh Nhược:
Em ấy nôn nóng lắm.
Tạ Trăn:
Cút.
Một lúc sau, Mạnh Trì đẩy cửa đi ra, thấp thỏm lo âu, nhưng không ngờ lại thấy cảnh tượng trước mắt-cô gái kia nằm trên giường, đưa lưng về phía mình, chăn đắp đến eo, cơ thể theo hơi thở phập phồng lên xuống.
Người kia đã ngủ.
Mạnh Trì thờ dài một hơi, cảm giác này giống như lúc đi học bị giáo viên gọi, bị hỏi ngay câu không biết làm, trong lòng đang rất khẩn trương thì tiếng chuông tan học vang lên.
Giáo viên không thể dạy quá giờ, ngay lập tức cho lớp tan học.
Cô cảm thấy vui mừng đồng thời trong lòng dâng lên một chút cảm giác mất mác.
Cô lý giải cảm giác đó là do mình khẩn trương quá lâu.
Cô ở dưới giường lề mề một lúc sau đó mới nhẹ nhàng bò lên giường, nằm duy trì một khoảng cách với cô gái bên cạnh.
Người bên cạnh không có chút động tĩnh nào, tay chân cô cứng ngắc dần dần tự nhiên, đây là lần đầu tiên cô ngủ chung với người xa lạ.
Trong ký ức cho tới nay, cô rất hiếm khi cùng người khác ngủ, hầu như không thể thích ứng được một người nằm nghiêng.
Trong đầu Mạnh Trì có rất nhiều tạp niệm cho nên dù giờ này bình thường cô đã đi ngủ nhưng lúc này đây lại không hề buồn ngủ.
Có nghĩ mình có tật xấu, ngoại trừ không thích ngủ chung với người khác mà còn...
Mặc dù trước đây cùng Tống Viễn Triết là quan hệ yêu đương, đối phương cũng là nam sinh hiếm hoi sạch sẽ nhưng cô vẫn không thích tiếp xúc chân tay, yêu đương mấy tháng, tay cũng chưa từng nắm, chỉ xem phim một lần.
Trong mấy tháng đó, chuyện làm nhiều nhất là cùng nhau ở trong căn tin ăn, cùng nhau đọc sách trong thư viện, sau đó...!hết rồi.
Mạnh Trì nằm bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, rất nhanh, nhanh đến nỗi chính cô cũng không ý thức được cơ thể mình đã thả lỏng rất nhiều, đồng thời có chút mệt mỏi, cho nên không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ sâu hơn bình thường, ngay cả khi người bên cạnh đứng dậy đi vệ sinh cũng không hay, mãi cho đến khi đối phương quay trở lại cô mới mơ màng tỉnh, hơn nữa nghe thấy đối phương cúi đầu mỉm cười, nói:
"Sao ngủ ngon vậy?"
Trong phòng đen như mực.
Mạnh Trì giơ tay xoa xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ.
"Tôi đánh thức em?" Cô gái kia khẽ nói.
Trời sinh nhiệt độ cơ thể Mạnh Trì thấp, cho dù thời tiết này cũng không cần mở điều hòa.
Bây giờ bên trong mở điều hòa, cô cảm thấy hơi lạnh cho nên chủ động nhích đến gần Thẩm Khinh Nhược, khẽ ừm một tiếng.
Thẩm Khinh Nhược không ngờ Mạnh Trì sẽ nhích đến gần, tuy cô nhiều năm lăn lộn khắp các tụ điểm ban đêm nhưng có ra sao cũng không gần gũi người lạ, hơi thở phả tới, da thịt kề nhau cô lại quên cả đẩy ra.
Tay cô nhanh chóng đặt ở đầu vai Mạnh Trì vừa định đẩy người này ra, người này đã nói:
"Lạnh."
Cô thích bật điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất, khi còn trẻ cô còn muốn mở quạt điện.
Lúc đó Tạ Trăn đến nhà cô ngủ một lần, đến nửa đêm bị đông lạnh, không thể ngủ được liền chạy đi thuê phòng, Bây giờ Tạ Trăn vẫn khuyên cô: nếu cậu không chỉnh nhiệt độ nhà xác của cậu cao lên thì chờ mà bị viêm khớp đi.
Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Khinh Nhược cũng không cao, còn thấp hơn người bình thường nhưng cứ thích hạ điều hòa xuống thấp nhất.
Thẩm Khinh Nhược nhướng mày nhìn chữ số 20 độ trên điều hòa, hết cách cô đành chỉnh lên 21 độ, đó là nhượng bộ rất lớn rồi, cô nói:
"Cũng chưa lớn tuổi mà, sao lại sợ lạnh?"
Mạnh Trì mơ màng kéo chăn che kín người, đồng thời vẫn dính lấy Thẩm Khinh Nhược, nhỏ giọng nói:
"Có thể tắt luôn điều hòa không?"
"Vậy nóng lắm."
"Ồ." cục cưng ngoan cục cưng im lặng, nhích người, chui vào lòng Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược bị bạn nhỏ này ủn ủn làm cho khó chịu, không thể làm gì khác hơn là tắt điều hòa, đồng thời giơ ngón tay ấn lên trán Mạnh Trì:
"Tắt điều hòa rồi, đừng dán lên ngưởi tôi để sưởi ấm."
Mạnh Trì vẫn không nhúc nhích, không có làm gì.
Hai người gần như dính lấy nhau, đối với hai người mà nói đều là lần đầu tiên, bầu không khí trở nên nóng bỏng hơn.
Thẩm Khinh Nhược nói nhỏ:
"Em tiếp tục thì đừng trách tôi hành động."
Một lát sau, Mạnh Trì nói:
"Chị muốn làm gì?"
Trong giọng nói của cô đã sớm không còn mệt mỏi, không biết từ khi nào đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không để người ta phát hiện, cô vẫn kề sát Thẩm Khinh Nhược, là mơ màng hay cố ý.
Nhưng dù là khả năng nào thì lúc này cô vẫn dính lấy đối phương, không hề có ý rút lui.
Điều này cũng đủ để nói rõ, cô vẫn mong chờ chuyện sắp tới dù chưa biết sẽ ra sao.
Vẻ bên ngoài của Mạnh Trì rất lừa tình, nhìn thì cao ngạo lạnh lùng, không cho người ta tiếp cận nhưng Thẩm Khinh Nhược dần phát hiện, nhóc con này lạnh cũng chỉ là vẻ bề ngoài, hơn nữa giống thanh niên bình thường, trẻ người non dạ điếc không sợ súng chỉ là dùng vẻ lạnh lùng bên ngoài che đậy.
Thẩm Khinh Nhược nắm lấy tay Mạnh Trì, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, chậm rãi nói:
"Tiếp theo nếu em không ổn, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ dừng lại.
Em có thể từ chối chuyện tôi làm với em."
"Em..." Mạnh Trì do dự nói: "Bây giờ em có chút không ổn."
"Sao vậy?"
"Chị cứ ồn ào bên tai em, làm đầu óc em hoảng loạn, chị vừa chạm em, cơ thể em liền nóng lên, không thể hít thở..."
Thẩm Khinh Nhược ngớ người trong giây lát, sau đó cười nói:
"Đám trẻ tụi em đều sẽ nói mấy lời tình tứ này à?"
Cô cũng nghe ra giọng điệu nghiêm túc của Mạnh Trì, liền nói:
"Nếu em cảm thấy chán ghét, hãy đẩy tôi ra, tôi xem đó là biểu hiện chán ghét của em."
Cô thả tay Mạnh Trì ra, để đảm bảo Mạnh Trì có thể giãy dụa bất cứ lúc nào, sau khi không có phản ứng liền tiếp tục.
Đầu ngón tay của Mạnh Trì chạm vào nơi ấm áp, ngón tay phút chốc tê dại, giống như dòng điện lưu sọc thẳng vào tim.
Người bên cạnh vẫn nhẹ giọng dịu dàng:
"Trong lòng em có cảm giác bài xích không?"
Trái tim của Mạnh Trì nhảy lung tung, không nghe thấy âm thanh khác ngoại trừ câu trả lời không có của mình.
CHo nên người kia cúi đầu xuống, đôi môi ấm áp lướt qua mặt cô, dán lên môi cô.
Cũng không lâu lắm, người kia lấy ra một cái hộp nhỏ từ tủ đầu giường, mang thứ mỏng mỏng* lên ngón tay Mạnh Trì, mập mờ nói:
"Chấp nhận dùng đi."
*Nó chính là BCS ngón tay
Tác giả có điều muốn nói:
Trì Bảo:...
Trì Bảo: Em hông biết.
- ---Hết chương 4---.
“Nam hài a... tuổi...” Tiều Dã đỉnh theo dõi thượng lặp lại tuần hoàn xuất hiện thân ảnh chăm chú nhìn sau một lúc lâu, trong lòng đằng khởi một cổ bực bội, gần nhất tìm tới môn tới phiền toái quá nhiều.
Chương
Tiều Dã trạm dựa vào an toàn thông đạo cửa thang lầu, ôm cánh tay lặng im chờ.
“Ta nói, hắn hôm nay nếu là không tới đâu?” Bluetooth tai nghe, truyền ra Tiêu Cảnh Thành đặt câu hỏi.
“Không tới, liền báo nguy xử lý.” Tiều Dã lạnh lùng trở lại, hắn không có dư thừa kiên nhẫn, có hôm nay này ra cũng là suy xét đến đối phương có thể là học sinh.
Tiều Dã mạc danh cảm thấy tâm thần không yên, suy nghĩ phân loạn, lỗi thời mà nhớ lại chính mình học sinh thời kỳ, nhớ tới kia đoạn nhiệt liệt, nhảy nhót thiếu niên thời gian, cùng với kia tràng vô tật mà chết yêu thầm.
Có lẽ không thành công yêu thầm đều là chua xót, giống lão tướng cơ thu hồi ức lục, trước sau che một tầng hôi điều.
“Tới!” Tai nghe truyền đến an bảo bộ bộ trưởng cố tình đè thấp thanh âm.
Tiêu Cảnh Thành cùng an bảo bộ bộ trưởng lưu thủ ở trong phòng, Tiều Dã một người chờ ở an toàn thông đạo, khách sạn thang máy trên dưới hành thong thả, suy đoán người nọ bị phát hiện sau muốn chạy trốn, đầu tuyển an toàn thông đạo.
Từ khe hở trung ngó đến một mạt bóng đen, Tiều Dã thu hồi chính mình suy nghĩ, ngưng thần nín thở chú ý kẹt cửa ngoại động tĩnh.
Mơ hồ tìm được người nọ thân ảnh, cùng theo dõi giống nhau che đến kín mít, như là cùng bọn họ phân tồn với hai cái mùa, chỉ nhìn một cách đơn thuần đều gọi người cảm thấy nhiệt.
Chăm chú nhìn càng lâu, Tiều Dã cảm thấy càng thêm quen thuộc, trái tim cổ động, làn da bay lên khởi tiểu sâu bò sát mang đến tê dại cảm...
Cách theo dõi, kia cổ quen thuộc cảm còn không có như vậy mãnh liệt... Tiều Dã nhăn mày, mặc hắn như thế nào hồi tưởng người bên cạnh, cũng tìm không thấy một cái có thể đối thượng hào.
Hắc ảnh nhẹ nhàng đạm nhiên mà từ thang máy ra tới, đem trong tay xách túi treo ở then cửa trên tay, hết thảy đều thực tự nhiên, quen thuộc, nhìn qua như là cái kẻ tái phạm.
Liền ở hắn quải xong túi nhìn môn phát ngốc khi, môn bỗng dưng từ bên trong mở ra, không dự đoán được trong môn có người, hắc ảnh ngơ ngác mà ngây ngẩn cả người, tại chỗ ra vài giây thần.
Tiến đến mở cửa Tiêu Cảnh Thành cũng ngây ngẩn cả người, lại là bị kia một đôi mắt mê hoặc, lông mi nùng trường, con ngươi đen như mực, tuy là hắn ở giới giải trí nhìn quen ngũ quan ưu việt người, lại lại cứ chưa thấy qua như thế đặc biệt lại cất giấu chuyện xưa đôi mắt.
Đối phương so Tiêu Cảnh Thành trước một bước phản ứng lại đây, nhanh chóng triều thang máy chạy qua đi, ngón tay bay nhanh mà ấn hạ chuyến về kiện, ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì, chính như Tiều Dã dự đoán như vậy, xoay người triều an toàn thông đạo chạy tới.
An toàn thông đạo môn khó khăn lắm mở ra, hắc ảnh đã bị một đôi hữu lực cánh tay ngăn cản, nhào vào rộng lớn ôm ấp.
Một cổ trầm ổn thanh nhã mộc chất hương tràn ngập tiến xoang mũi, cuốn lấy Du Hạ muốn như vậy sa vào, lại không được đối mặt hiện thực.
Mấy năm qua thương nhớ ngày đêm, chỉ có thể nơi xa nhìn trộm, ở trên TV si mê nhìn chăm chú người đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Du Hạ bừng tỉnh ở trong mộng...
Ngoài dự đoán tương ngộ làm Du Hạ ngây dại, tùy ý người nọ xốc chính mình mũ, gỡ xuống trên mặt khẩu trang.
Sau đó, hắn thấy Tiều Dã biểu tình đình trệ, kết thượng một tầng băng sương, trong miệng gằn từng chữ một mà phun ra tên của mình, “Du, hạ.”
.
Tiêu Cảnh Thành mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, qua lại đánh giá trước mắt hai người, có chút mờ mịt, biện không ra trước mắt nam hài cụ thể tuổi, chỉ cảm thấy gỡ xuống khẩu trang sau kinh diễm càng sâu, đáng tiếc quá mức mảnh khảnh, mang theo chút bệnh khí...
Phát hiện chính mình có chút chạy đề, Tiêu Cảnh Thành vội vàng đem phát tán suy nghĩ kéo lại.
Fan tư sinh là bắt được, lại là Tiều Dã cũ thức, hai người chi gian không khí cực kỳ quỷ dị, trong phòng cũng an tĩnh đến đáng sợ.
Tiếp tục kiên trì năm giây sau, Tiêu Cảnh Thành cuối cùng là chịu không nổi, mang lên an bảo bộ bộ trưởng đi ra ngoài, đem phòng không ra tới cấp Tiều Dã cùng Du Hạ.
Tiều Dã một tay xả quá một trương dựa ghế đao to búa lớn mà ngồi xuống, nhìn chằm chằm Du Hạ không chút khách khí thượng hạ nhìn quét một lần, ánh mắt sắc bén đến muốn đem Du Hạ từ trong ra ngoài nhìn thấu.
“Trong khoảng thời gian này đều là ngươi ở quấy rối?”
Du Hạ tựa đối Tiều Dã nói không hiểu, hơi nghiêng đầu, bình tĩnh không gợn sóng nói “Không có quấy rối, ở giúp ngươi.”
Vừa nói, một bên dùng cặp kia đen đặc mắt vô tội mà nhìn Tiều Dã.
Tiều Dã cảm thấy trong lồng ngực hàm một đoàn hỏa cầu, đang ở liệt liệt thiêu đốt “Ngươi không cảm thấy những việc này có cái gì không đúng sao?”
“Ta không có giúp được ngươi sao?” Du Hạ càng thêm mờ mịt, không biết Tiều Dã vì cái gì như vậy hỏi, nội tâm chút nào chưa cảm thấy chính mình làm sai, người không phạm ta, ta không phạm người, đây là hắn độc thân bôn sấm mấy năm nay học được hàng đầu đạo lý.
Tiều Dã khí đến nhẹ giọng hừ cười, giống một phen sắc bén dao nhỏ ở Du Hạ trong lòng cắt nói không nhẹ không nặng khẩu tử.
Du Hạ không được đến trả lời, phát hiện Tiều Dã xem hắn ánh mắt cũng không giống niên thiếu khi như vậy ôn nhu, mày nhíu lại, do dự vài phần, tiến lên một bước nhỏ “Ta có thể lưu lại cho ngươi đương trợ lý sao?”
Nghe vậy, Tiều Dã đỉnh đỉnh răng hàm sau, hắn phẫn nộ, nghi hoặc, chất vấn Du Hạ “Ngươi hiện tại là mang theo cái gì tâm tư tới tìm ta?”
Tiều Dã không chỉ là đang hỏi hiện tại, càng là hỏi năm đó Du Hạ vì sao lặng yên không một tiếng động mà rời đi, đáng tiếc, Du Hạ không nghe hiểu hắn lời nói có ẩn ý, thẳng ngơ ngác trả lời “Cho ngươi đương trợ lý.”
“Không thể.”
Không chút do dự cự tuyệt làm Du Hạ chinh lăng, hắn nghĩ tới lại lần nữa gặp lại Tiều Dã khả năng sẽ sinh khí, oán trách, nhưng thật tới rồi giờ phút này lại chỉ cảm thấy mờ mịt vô thố.
Còn không đợi Du Hạ tiếp tục tranh thủ, Tiều Dã hạ lệnh trục khách “Trong khoảng thời gian này sự tình ta không truy cứu, chính ngươi đắc tội người chính mình đi giải quyết hảo, không cần cho ta thêm phiền toái.”
Nói, Tiều Dã đứng dậy, từ Du Hạ trên người thu hồi tầm mắt, mang theo đầy người xa cách cùng lạnh nhạt đi đến cạnh cửa, tựa phải rời khỏi.
Du Hạ phát hiện điểm này, vội vàng xoay người, muốn đem người ngăn lại, lại bị Tiều Dã một câu đổ trở về...
“Còn có, ở ta trở về trước, chính mình rời đi.”
Môn ở trước mắt đóng lại, ngăn cách khai kia nói thương nhớ ngày đêm bóng dáng, Du Hạ nhấp môi cương tại chỗ, mới ý thức được chính mình tựa hồ làm sai cái gì...
.
Du Hạ cảm thấy chính mình giờ phút này hẳn là ngoan ngoãn nghe lời rời đi, lại nhịn không được lưu niệm này tràn đầy Tiều Dã hơi thở phòng.
Hắn giống miêu nhi nhẹ nhàng mà đi qua này gian phòng xép mỗi cái góc, tầm mắt thăm quá mỗi một kiện độc thuộc về Tiều Dã tư nhân vật phẩm.
Tiều Dã phòng xa không phù hợp màn ảnh thượng biểu hiện ra tới cá nhân khí chất, quy củ có lễ, ngược lại giống như cơn lốc quá cảnh, nơi đi đến đều là một mảnh hỗn độn.
Phòng khách trên bàn trà phóng nghiệp dư tống cổ thời gian xếp gỗ Lego, nhà ăn trên bàn cơm phóng mở ra quá lòng trắng trứng phấn vại, cùng với một bên còn thừa nửa chén nước cái ly, đủ loại kiểu dáng quần áo càng là từ phòng khách sô pha lan tràn đến phòng.
Du Hạ theo đi vào đi, đứng ở mép giường, nhéo chủ nhân không tính toán điệp chỉnh tề chăn vuốt ve, đầu gối uốn lượn để trên sàn nhà, đem mặt dựa gần tẩm mãn dầu gội hương khí gối đầu dán lên, mềm mại sợi tóc phô tán ở trên mặt, gối gian, tựa muốn đem hắn cùng Tiều Dã tương quan hết thảy gắt gao câu triền...
Phát hiện Tiều Dã chưa từng thay đổi sinh hoạt thói quen, Du Hạ là hưng phấn, màn ảnh thượng, phỏng vấn Tiều Dã đều quá mức tự phụ khiêm tốn, làm hắn vô số lần cảm thấy xa lạ, ngẫu nhiên hoài nghi năm ấy không bao lâu xuất hiện ở hắn sinh mệnh thái dương hay không một hồi đại mộng.
Nhưng hiện tại, Du Hạ xác định, Dã ca vẫn là cái kia Dã ca, người ngoài trước mặt trang đến lại hảo, trong lén lút vẫn là lười nhác bừa bãi, tính tình không tốt, đây là số lượng không nhiều lắm nhân tài biết đến, mà Du Hạ là một trong số đó.
.
Tiều Dã vẫn luôn ở khách sạn giải trí thính đợi cho màn đêm buông xuống mới trở lại phòng, phát hiện Du Hạ quả thực rời đi sau, không thể nói là nhẹ nhàng thở ra vẫn là thẫn thờ, ở trên sô pha ngồi yên vài phút mới phát hiện không thích hợp.
Trên bàn tán loạn xếp gỗ Lego nhưng thật ra không thay đổi, Tiều Dã suy đoán là Du Hạ không hiểu, cho nên không lộn xộn.
Nhưng trên bàn cơm lòng trắng trứng phấn vại mền thượng cái nắp, thừa nửa chén nước đảo rớt, cái ly rửa sạch sẽ đảo khấu ở trên mặt bàn, trên sô pha, trên sàn nhà loạn ném quần áo đều không thấy...
Đi nhanh mại hướng phòng, quả nhiên, tán loạn giường đệm cũng bị san bằng phô tề.
Tiều Dã khí muốn cười, ám trào chính mình đưa tới vị ốc đồng tiểu tử, còn trước sau đều là cùng cái... Suy nghĩ chợt bị xả hồi cao nhị năm ấy, Du Hạ cũng là như thế.
Lúc ấy ở Dương huyện, Tiều Dã đối tiểu băng khối giống nhau Du Hạ vừa gặp đã thương sau, luôn là tìm mọi cách đem người lừa gạt hồi chính mình cho thuê phòng chơi, khởi điểm còn không thân, Du Hạ giống mới vừa bị tiếp hồi tân gia miêu nhi, đối bốn phía tràn ngập cảnh giác, liền Tiều Dã cho hắn đảo thủy đều uống không thượng mấy khẩu.
Sau lại tiếp xúc nhiều, tiểu dã miêu quen thuộc địa bàn, đối Tiều Dã cái này tạm thời nuôi nấng giả sinh ra một chút ỷ lại, lại cất giấu không nghĩ gọi người nhìn ra tới, nhưng cuối cùng là bị chính mình hành vi bán đứng.
Khi đó Du Hạ luôn là không tự giác giúp Tiều Dã thu thập kia lộn xộn cho thuê phòng, đem Tiều Dã tùy tay ném xuống đất quần áo nhặt lên điệp hảo thả lại tủ quần áo, đem trên mặt đất tán loạn trò chơi đĩa xếp thành một chồng phóng tới TV trên tủ, mọi việc như thế đủ loại, số không lắm số.
Đi theo Tiều Dã đi Dương huyện dự thính Diêu Tử Ý luôn là lén trêu ghẹo Tiều Dã, nói hắn quải trở về một cái ốc đồng tiểu tử, bất quá lời này không làm Du Hạ nghe thấy, nếu không thanh lãnh miêu mễ sẽ tạc mao.
Tiều Dã từ hồi ức rút ra, nhìn rực rỡ hẳn lên phòng có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn đã thống hận năm đó Du Hạ không lưu đôi câu vài lời rời đi cùng không tiếng động cự tuyệt, lại hoài niệm những cái đó độc thuộc về hắn mềm mại cùng thân mật.
Cao ngạo thanh lãnh tiểu miêu hướng ai đều phải lượng móng vuốt, lại cô đơn đối hắn vẫy đuôi.
Nhưng Tiều Dã hiện tại không nghĩ muốn, dựa vào cái gì Du Hạ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, dựa vào cái gì chỉ có hắn một người bị cảm xúc liên lụy, tra tấn.
Tiều Dã xa không ban ngày đối mặt Du Hạ khi lãnh ngạnh bình tĩnh, đáy lòng sớm đã sóng gió mãnh liệt, bị Du Hạ hoang đường quen thuộc thái độ giảo đến long trời lở đất...
.
Tiều Dã cảm thấy Du Hạ sẽ không lại đến, người nọ luôn là liền phức tạp rườm rà giải đề bước đi đều không muốn nhiều viết, huống chi đối hắn kiên trì.
Bình tĩnh sinh hoạt tựa hồ bị một hồi ngoài ý muốn mưa to xối, lại ở hong gió sau, lại quy về yên lặng.
Tự ngày đó Du Hạ đi rồi, sinh hoạt xác thật khôi phục như thường, bên người không có người lại ra ngoài ý muốn, đoàn phim cùng khách sạn phòng cũng không có tiểu lễ vật, Tiều Dã điều chỉnh chính mình suy nghĩ, trở lại đóng phim trạng thái.
Nhưng tựa như nhặt chỉ lưu lạc tiểu miêu về nhà, ở tiểu miêu ăn uống no đủ nghênh ngang rời đi sau, tổng chờ mong nó có thể lại trở về...
Tiều Dã thầm mắng chính mình không kiên định, học không được giáo huấn, mèo hoang nào có nhận chủ lưu luyến gia đình, tiểu không lương tâm, vĩnh viễn đều dưỡng không thân.
Hắn mới sẽ không lại lần nữa làm chính mình lâm vào mãn thế giới tìm không thấy người chật vật trạng thái, nhưng Tiều Dã không biết chính là, lần này không giống nhau, tiểu lưu lạc học tiểu cẩu tập tính, quyết tâm muốn ở hắn bên người an gia, chẳng sợ ném trương vứt đi giấy xác làm giường đệm, cũng sẽ không ghét bỏ.
--------------------
Tiểu cẩu nghi vấn: Vì cái gì ta miêu miêu lại cẩu cẩu, liền không thể là người sao?
Dã ca: Bởi vì ngươi đáng yêu! ( trầm mặc - một phen vớt tiến trong lòng ngực - xoa bẹp xoa viên )
Chương
Thình lình xảy ra ngoài ý muốn gặp lại dường như một hồi đại mộng, cự kia hoang đường một ngày đã qua đi một vòng, này một vòng Tiều Dã cũng chưa tái kiến quá Du Hạ, kia đạo thân ảnh lại thường thường thoáng hiện trước mắt.
Cố tình xem nhẹ áp lực hồi ức theo Du Hạ xuất hiện thường xuyên va chạm trong óc, lệnh Tiều Dã thần không tư Thục, trạng thái tự do.
Luôn là nhớ lại Dương huyện nóng cháy chước người ánh mặt trời, cùng với cái kia ngang qua huyện thành, đem một tòa tiểu thành một phân thành hai hà, ánh mặt trời khuynh đảo trên mặt sông, sóng nước lóng lánh đến lóa mắt.
Trong ấn tượng, Dương huyện trời nắng nhiều, nơi đó cảnh sắc luôn là minh diễm xinh đẹp, hết thảy đều phảng phất bị thủy tẩy quá, ở sóng nhiệt bao phủ hạ, sở hữu sự vật cùng người đều đặt mình trong với bỏ thêm tranh sơn dầu lự kính điện ảnh trung...
Ngay cả trong trí nhớ cái kia sạch sẽ đến ngăn cách bụi bặm, một đôi mắt giống thâm hắc pha lê cầu, tự mang xa cách khí chất thiếu niên cũng đi theo trở nên mờ mịt lên...
Tiều Dã trong đầu nhảy ra hai cái thời kỳ Du Hạ, giống như cái gì cũng chưa biến, lại giống như thay đổi rất nhiều.
Hắn chưa bao giờ biết Du Hạ làm việc tâm cơ thâm trầm, cũng không biết Du Hạ rải khởi dối tới thản nhiên tự nhiên, dựa theo bọn họ mới quen tuổi tác tính, Du Hạ hiện tại cùng hắn không sai biệt lắm, đều là -, lại không biết từ nào làm ra tuổi thân phận chứng, trà trộn vào nhà hắn danh nghĩa khách sạn...
Rõ ràng trước mắt thanh lãnh cao ngạo thiếu niên, tựa hồ ở không thấy năm tháng, biến thành Tiều Dã hoàn toàn không biết bộ dáng.
.
Chính suy tư, trong đầu đen đặc đôi mắt đột nhiên cùng trước mắt này song đối thượng, Tiều Dã đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện trước mặt cho chính mình sửa sang lại quần áo trang phục sư thay đổi người.