Trong lòng Thẩm Khinh Nhược khẽ dao động, đôi môi hơi đỏ lên, dù đã thoa một lớp son nhẹ, nhìn qua trong suốt quyến rũ.
Ánh mắt vừa cực kỳ quyến rũ vừa có chút câu người nhìn Mạnh Trì không cảm xúc.
Sau đó ánh mắt lướt qua viên kẹo trong lòng bàn tay, khẽ há miệng:
"A!"
Ngón tay út của Mạnh Trù bất giác cong lại, cô bị ánh mắt nóng rực kia đốt cháy, nhịp tim ngay lập tức bị trêu chọc, cô lột giấy gói viên kẹo, đưa đến bên đôi môi ấm nóng kia.
Thẩm Khinh Nhược cắn viên kẹo trái cây, sau đó từng chút từng chút cắn ngón tay Mạnh Trì rồi lui lại, hài lòng chuyển viên kẹo trong miệng từ bên này qua bên kia rồi nói:
"Rất ngọt."
Lỗ tai Mạnh Trì chợt nóng lên.
Một lúc sau, Mạnh Trì quay đầu nhìn người bên cạnh, ánh đèn ấm áp trong bếp chiếu lên người Thẩm Khinh Nhược, dường như phủ lên người nàng một lớp lọc mềm mại, giảm đi tính thẳng thắng thường ngày.
Cửa sổ bếp hướng ra phía ngoài, mở rộng.
Bởi vì ở tầng người lớn tuổi (sinh sống) nên có thể nghe thấy tiếng lộc cộc đang nấu ăn của hàng xóm xung quanh, thỉnh thoảng cũng có mùi thơm của thức ăn xa lạ bay đến, náo nhiệt mà cũng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy có chút bỡ ngỡ lại có chút đã lâu không thấy.
Bây giờ trời đã tối, tiếng ve kêu dưới lầu cứ vang lên liên tục, mùa hè vừa mới bắt đầu.
Người nhà Mạnh Trì không thường nấu ăn, cô và ba mẹ không biết nấu, ngược lại tay nghề nấu nướng của bà nội rất giỏi, bất quá bà nội còn bận hơn cả ba mẹ, quanh năm suốt tháng không nấu được mấy lần, đồ ăn trong nhà đều giao cho các vú nuôi.
Mẹ cô khi còn sống, dù mọi người bận thế nào đi nữa thì cơm tất niên cũng sẽ cùng nhau ăn, bà nội để các vú về ăn tết, tự bà xuống bếp.
Lúc này, ba mẹ sẽ ở bên trợ giúp, cô thì quá nhỏ, chỉ giúp dời bàn ghế, lớn hơn chút cũng ở bên cạnh rửa rau, chỉ là làm không được nhiều.
Khi còn bé, cô mong chờ nhất chính là dịp tết.
Bây giờ cả nhà đã liên tục nhiều năm không ở bên nhau ăn tất niên.
Sắc mặt Mạnh Trì chìm xuống, nhưng nhanh chóng được khói lửa nhân gian ở nơi này xoa dịu, ít ra bây giờ cô có thể cùng Thẩm Khinh Nhược nấu bữa tối.
Đến bây giờ Mạnh Trì vẫn không biết nấu ăn, trong nhà có vú nuôi, đi học thì có căn tin hoặc đi ăn ở bên ngoài, hoặc gọi giao đồ ăn, không cần tự mình xuống bếp.
Có thể nói, ngay cả món rau cô cũng chưa từng xào.
Nhặt rau rửa rau cũng không làm gì nhiều, cô làm lại không thuần thục, Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh khá kiên nhẫn, một hồi nói phải làm thế này, một hồi phải rửa thế kia, dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Khinh Nhược, Mạnh Trì hoàn thành được món salad.
Thẩm Khinh Nhược xào thịt với rau cần xong liền nói:
"Buổi tối không nấu cơm, chúng ta ăn mì tương đen.
Tôi nói cho em biết tôi làm mì tương đen ngon số một, mua ở bên ngoài không bằng được."
Sau hơn bốn mươi phút, món ăn dần được xếp lên bàn, màu sắc đẹp mắt, hương vị xông thẳng vào mũi, lúc đầu Mạnh Trì không thấy đói, hơn nữa còn ở trong bếp hít nhiều khói dầu, giờ đứng bên cạnh bàn ăn không khỏi nuốt nước miếng.
Thẩm Khinh Nhược lấy lon bia và lon sữa đậu nành trong tủ lạnh ra, tự nhiên đặt lon sữa vào tay Mạnh Trì, nhận thấy ánh mắt bất mãn của bạn nhỏ, ngón tay thon dài kéo nắp lon bia xong, cười nói:
"Ánh mắt này là oán trách điều gì?"
"Em cũng muốn uống bia."
"Con nít uống bia không phát triển chiều cao." Thẩm Khinh Nhược chậm rãi nói.
Mạnh Trì nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược nhấp một ngụm bia, không có ý cho cô uống, cô chỉ đành cắn đũa, nhỏ giọng lầm bầm:
"Người già uống bia, coi chừng thành bụng bia."
"Ai nói?" Bên mép Thẩm Khinh Nhược dính chút bọt bia, cô cũng không quan tâm, vội vàng vỗ chiếc bụng phẳng của mình, đồng thời vén góc áo, mơ hờ hiện ra đường cong của chiếc eo thon: "Vóc dáng hoàn mỹ, cho dù uống tới năm mươi tuổi cũng không biến dạng."
Mạnh Trì nhìn vẻ mặt đắc ý của Thẩm Khinh Nhược, cô nhịn không được đưa tay lau đi bọt bên mép cho người này, sau đó kéo áo người này đang vén xuống, nói:
"Đừng vén lên nữa."
"Lúc này lại là chính nhân quân tử?" Thẩm Khinh Nhược nói thêm: "Vừa rồi không biết ai bảo tôi vén lên nữa, lộ luôn."
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì xấu hổ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:
"Chị còn muốn thử không?"
Cô bình tĩnh đặt đũa lên chén, ánh mắt nghiêm túc:
"Chị làm vậy em sợ mình không kiềm chế được."
Nhìn qua một giây tiếp theo cái miệng xấu xa này ép người ta lên bàn.
Tay Thẩm Khinh Nhược đũa không khỏi run lên, cô lập tức chỉnh lại áo, thậm chí còn bỏ áo vào trong quần, đồng thời lấy đũa chung gắp rau bỏ vào chén của Mạnh Trì, giọng nịnh nọt:
"Người trẻ hay giận quá, ăn cái này nè, thanh nhiệt."
Thẩm Khinh Nhược chờ Mạnh Trì quay qua tiếp tục ăn mì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc cô không để ý, Mạnh Trì nhìn đầu ngón tay còn lưu lại bọt bia kia, sau đó li3m li3m, bên tai đỏ ửng.
Mạnh Trì thầm nghĩ: Như vậy cũng xem là uống rồi.
Giọng Thẩm Khinh Nhược vừa tự tin vừa mong chờ hỏi:
"Em thấy sao? Mì tương đen tôi làm ngon tuyệt đúng không?"
"Ngon." Mạnh Trì vùi đầu ăn, trước đây cô đều chờ nuốt hết đồ ăn trong miệng mới nói chuyện, lần này miệng vẫn đang nhai nhưng vẫn nói ra lời thật lòng: "Đây là mì tương đen ngon nhất em từng ăn."
Tương rất thơm, mặn nhạt vừa phải, sợi mì cũng rất dai, ăn vào trong miệng rất vừa phải, làm cho Mạnh Trì ăn hết miếng này tới miếng khác.
"Đừng chỉ ăn mì." Thẩm Khinh Nhược dùng đũa chung ghim thịt viên bỏ vào chén Mạnh Trì: "Tôi chỉ tiện tay nấu thôi, còn đó."
"Là chị làm sao?" Mạnh Trì cắn một viên thịt, mềm mềm cay cay thơm thơm, hòa trong miệng.
Thẩm Khinh Nhược:
"Vừa rồi đặt giao đồ ăn, tôi từng ăn qua một lần, cảm thấy tiệm đó mùi vị cũng khá lắm."
Không hiểu sao Mạnh Trì cảm thấy lòng mình có chút ngọt ngào, bởi vì người này ăn ngon nên muốn chia sẻ với cô?
Đồ ăn trên bàn cũng khá nhiều, vừa rồi Mạnh Trì cảm thấy một hai món là đủ, nhưng Thẩm Khinh Nhược lại nói bản thân đang có cảm xúc nhất định phải làm nhiều hơn, còn nói với cô phải có món mặn có món xào có canh.
Lúc Thẩm Khinh Nhược ăn salad, Mạnh Trì không khỏi khẩn trương, tuy rằng món ăn cực kỳ đơn giản nhưng là lần đầu tiên cô làm.
Có vẻ Thẩm Khinh Nhược cảm nhận được ánh mắt của cô bèn chậc lưỡi, giọng khoa trương:
"Ồ, đường cát trắng rất ngọt, còn cà chua này nữa, rất tươi..."
Mạnh Trì thầm nghĩ: những thứ này hình như không có liên quan đến cô, là công lao của nhà máy đường và cô chú nông dân trồng.
Thẩm Khinh Nhược tiếp tục khoa trương:
"Ơ? Hình như ngon hơn bình thường..."
Giọng điệu này của Thẩm Khinh Nhược nghe ra giống như chế giễu, Mạnh Trì nóng mặt, cô cảm thấy cầu người này khen mình quả là ngu ngốc.
Thẩm Khinh Nhược quay qua, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn cô, hỏi:
"Tại sao vậy nhỉ?"
Cô cực kỳ muốn kết thúc sớm cái đề tài này, nhưng vẫn theo ý Thẩm Khinh Nhược, cũng không ngẫm nghĩ:
"Bởi vì là em làm."
Lời vừa dứt, chỉ tiếc không thể ngay lập tức xuất hiện nút quay ngược hoặc cổ máy thời gian cũng được, cô muốn đưa mình về thời hồng hoang*.
*Hồng hoang (chữ Hán: 洪荒) là theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai.
Trong Thiên Chúa giáo là 7 ngày đức Chúa trời tạo ra vạn vật, ngày cuối cùng tạo ra con người.
Trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời.
Còn ở Việt Nam là thời kỳ Lạc Long Quân và Âu Cơ mà theo tín ngưỡng Việt Nam thì họ là tổ tiên của dân tộc Việt.
Thẩm Khinh Nhược nhai chậm nuốt kỹ cà chua trong miệng, khóe môi vẽ nên nụ cười, mắt chớp chớp:
"Trả lời rồi, (rượu) Blue Label cộng mười điểm."
Ánh mắt của cô quay trở lại món salad, như thể thông qua món ăn này lại nhìn thấy điều gì đó, trong ánh mắt đó lóe lên một cảm xúc mà Mạnh Trì nhìn không ra, giọng Thẩm Khinh Nhược vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, hoàn toàn không còn ý trêu chọc:
"Bởi vì là em làm."
Trái tim Mạnh Trì nhũn ra, cảm xúc ngượng ngùng đã phai nhạt.
Nhìn qua Thẩm Khinh Nhược giống như mê cung, còn cô đang lượn lờ bên trong, mãi không tìm được cửa ra, cũng không đoán được rốt cuộc Thẩm Khinh Nhược đang nghĩ gì.
Dường như chỉ một cái chớp mắt, cô cảm giác mình vĩnh viễn không muốn thoát ra ngoài, để mặc bản thân càng lún càng sâu.
Thẩm Khinh Nhược cũng nhanh chóng dừng đũa, vừa uống bia vừa nhìn Mạnh Trì ăn, thỉnh thoảng dùng đũa chung gắp đồ ăn cho Mạnh Trì.
Mạnh Trì hỏi sao cô không ăn, cô nói mình ăn no rồi.
Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh khuyến khích, cô nói để qua ngày mai cô ăn không hết, tới đó phải đổ đi rất đáng tiếc, điều đó khiến cho Mạnh Trì không còn ngại miệng nữa.
Tuy rằng nhìn Thẩm Khinh Nhược làm đồ ăn rất ung dung nhưng cũng tiêu tốn kha khá thời gian, miệng nói mình không mệt nhưng trên người ra không ít mồ hôi, làm xong vẫn đi thay đồ.
Mạnh Trì nghĩ đến cảnh các món này sẽ bị đổ bỏ liền cảm thấy đau lòng, không muốn để khổ cực của Thẩm Khinh Nhược bị uổng phí, hơn nữa đồ ăn cũng ngon nên mặt dày tiếp tục ăn, lần đầu tiên trong đời chủ nhà ăn no mà cô vẫn tiếp tục ăn.
Thật ra Mạnh Trì rất muốn giải thích cho bản thân một câu, bình thường cô không thể ăn nhiều như vậy, nhưng trong đầu cô mấy lần các cô ăn chung cô đều ăn nhiều hơn Thẩm Khinh Nhược nên đành thôi.
Cô nhìn thấy chén của Thẩm Khinh Nhược còn hơn phân nửa, bèn nói:
"Chị ăn thêm đi, chị ăn quá ít."
Thẩm Khinh Nhược đảo mì, lại đặt đũa xuống nói:
"Để người già tiêu hóa chút."
"Chị đừng uống bia nữa, uống bia đầy bụng."
Thẩm Khinh Nhược chỉ đành đặt lon bia xuống, không uống nữa, toàn tâm toàn ý quan sát Mạnh Trì, nhìn thấy Mạnh Trì gần như ăn sạch mì tương đen, bồi hồi:
"Hèn chi bình thường em ăn được như vậy."
Mạnh Trì bị sặc, ở chung với Thẩm Khinh Nhược lâu ngày, da mặt cũng trở nên dày hơn, vì vậy cô không cam lòng chịu yếu thế:
"Hèn chi chị hở chút là không có sức."
"Lời này tôi không thích nghe nha." Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: "Tôi biết trong các bạn đồng trang lứa sẽ có người có tố chất có sức khỏe tốt hơn tôi, nhưng mấy năm nay tôi chưa từng đi bệnh viện nha."
Có vẻ như muốn chứng minh cho Mạnh Trì thấy, cô liền ra sức ăn mấy đũa mì, chỉ là càng về sau ăn càng chậm, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, đón nhận ánh mắt của Mạnh Trì, giơ hai tay lên:
"Tôi thua, em mạnh hơn tôi, tôi yếu nhất."
Tuy trong nhà chỉ có hai người các cô nhưng Mạnh Trì vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi thảo luận vấn đề riêng tư này, cô nhỏ giọng lầm bầm:
"Quỷ ấu trĩ."
Tiếp tục ăn một hồi, mỗi món gần như chỉ còn lại một nửa.
Mạnh Trì tiếc:
"Em đã nói chúng ta ăn không hết một đống đồ ăn mà."
Thẩm Khinh Nhược:
"Không sao, tất cả đều ăn, cân đối dinh dưỡng."
Thẩm Khinh Nhược vừa nói vừa chơi điện thoại, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, soạn tin, trong Mạnh Trì dọn dẹp bàn vô tình nhìn thoáng qua màn hình của Thẩm Khinh Nhược, phát hiện người này đăng trong vòng bạn bè.
Vừa rồi đồ ăn xếp lên bàn Thẩm Khinh Nhược đã chụp lại kha khá hình đăng vòng bạn bè:
Bạn nhỏ muốn ăn đồ ăn tôi làm
cho nên
tiện tay làm vài món
Tạ Trăn trả lời: Lại tới?
Tạ Trăn:??? Chẳng phải chỉ có hai người sao? Sao làm nhiều món vậy? Lần trước ở nhà cậu nói muốn ăn mì tương đen, mẹ nó, cậu quăng cho mình gói mì gói.
rr trả lời Tạ Trăn: Ơ? Còn dư chút nè, hay giờ cậu qua đóng gói đi?
Tạ Trăn trả lời rr: Cút.
Mạnh Trì sau khi nhìn thấy dòng trạng thấy này, cảm thấy có lỗi với Tạ Trăn nên nhẹ nhàng nhấn like.
Cô tiện tay để điện thoại xuống:
"Chị nghỉ ngơi đi, em rửa chén."
"Trong bếp có máy rửa chén, em bỏ luôn vào là xong."
Đồ ăn thừa hơi nhiều nhưng đều giữ được đến ngày mai, cũng không nhiều chén dĩa cần rửa, cô mang vào nhà bếp, sau đó nhìn máy rửa chén ngây người, cái này dùng thế nào? Trước giờ cô chưa từng rửa chén.
Cô vội liếc nhìn thương hiệu máy rửa chén rồi âm thầm trở lại phòng khách lấy điện thoại, sau đó vừa tìm cách sử dụng vừa chạy vào bếp.
Trang web vừa mở điện thoại của cô liền nhẹ nhàng bị lấy đi.
Mặc dù Thẩm Khinh Nhược chơi điện thoại nhưng vẫn chú ý động tĩnh trong bếp, qua hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng máy rửa chén liền tới xem, thấy Mạnh Trì ngây ngô đứng trước máy rửa chén lướt điện thoại, mà trên màn hình điện thoại đang sáng là cách sử dụng máy rửa chén.
Cô đặt điện thoại của Mạnh Trì qua một bên, vén tay áo rồi mở cửa máy rửa chén, mặt vẫn kiên nhẫn, giọng có chút bất đắc dĩ, lại dịu giọng:
"Ôi, đại tiểu thư."
- -------Hết chương 41-----
Ps.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^.
“Ngươi tới thật sự a?” Diêu Tử Ý trong mắt khiếp sợ như có thực chất.
“Đúng vậy.” Tiều Dã đáp đến bình thản ung dung, cất bước liền phải hướng trong đi.
Hắn phía trước liền ở trên mạng bỏ thêm lão bản WeChat, trước tiên hẹn trước, thiết kế bản thảo cũng đã định hảo, hôm nay cũng chỉ có một cái mục đích — hình xăm.
Cửa hàng này là Diêu Tử Ý cấp Tiều Dã giới thiệu, xăm mình sư kiêm lão bản kỷ lãng là Diêu Tử Ý thăm cửa hàng khi nhận thức bằng hữu, đối phương ở trong vòng danh khí không nhỏ, phòng làm việc riêng tư tính cũng cực có danh tiếng.
Đối phương biết được này một đơn khách hàng là Tiều Dã sau, cũng không có gì quá lớn phản ứng, chỉ là ở biết được nguyên nhân sau có chút khiếp sợ.
Rốt cuộc Tiều Dã kia phó diện mạo, xác thật không giống cam tâm tình nguyện cho chính mình đánh thượng thuộc về người khác ký hiệu người.
Diêu Tử Ý ở Tiều Dã hướng chính mình hỏi thăm chuyện này khi cũng trước nay không cảm thấy đối phương là nghiêm túc.
Ở nhìn thấy kỷ lãng ở Tiều Dã kia nói hơi hơi phồng lên vết sẹo thượng làm đồ án quy hoạch khi, Diêu Tử Ý nhịn không được kêu đình “Từ từ, không phải... Ngươi này làm trừ sẹo giải phẫu không phải được rồi, làm gì còn phải văn cái thân, lúc sau đóng phim làm sao?”
Lời này nói xong, chỉ thấy Tiều Dã cùng kỷ lãng đều là vẻ mặt “Ngươi không hiểu” ánh mắt nhìn hắn, Diêu Tử Ý ngộ ra chút cái gì, môi nhấp thành một cái thẳng tắp, ngón tay xẹt qua một đạo quan khoá kéo động tác.
Ngắn ngủn mấy cái giờ giây lát lướt qua, Tiều Dã lưu sướng bối mương chỗ rơi xuống một đuôi màu đen du ngư, theo ngắn gọn đường cong vằn nước, vẫn luôn kéo dài xuống phía dưới, bơi vào vô pháp nhìn trộm chỗ bí ẩn.
Vết sẹo cũng che đậy đến gãi đúng chỗ ngứa, nếu không phải thượng thủ đụng vào, bằng vào mắt thường, rất khó phân biệt ra kia chỗ là hoa văn vẫn là vết sẹo.
Tiều Dã thực vừa lòng, trong đầu ảo tưởng Tiểu Bổn Cẩu phát hiện khi kinh hỉ bộ dáng, cảm thấy hai ba tiếng đồng hồ đau đớn nhẫn nại cũng không phải như vậy khó có thể chịu đựng.
Diêu Tử Ý lần đầu tiên bồi thân cận bằng hữu xăm mình, bị chấn động đến nói không nên lời lời nói, vì xăm mình tính nghệ thuật, cấp kỷ lãng dựng nói ngón cái.
Nhớ kỹ một ít kỷ lãng nói những việc cần chú ý, Tiều Dã mang hảo khẩu trang mũ, cùng Diêu Tử Ý cùng nhau ra phòng làm việc đại môn.
Phân biệt khi, Diêu Tử Ý trầm mặc sau một lúc lâu hỏi “Ngươi nghiêm túc a?”
“Khi nào thấy ta không nghiêm túc quá?” Tiều Dã hỏi lại.
Diêu Tử Ý nghĩ lại một lần, nhớ lại cao nhị kết thúc cái kia nghỉ hè, trở lại Hải Thị sau trạng thái cực kỳ hạ xuống Tiều Dã.
Kia đoạn thời gian Tiều Dã sinh tràng bệnh nặng, vẫn luôn lặp lại sốt cao, nhưng hắn cũng không có hảo hảo tiếp thu trị liệu, hảo hảo uống thuốc, ngược lại làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, ẩm thực không quy luật, toàn bộ ban ngày đêm tối đều lôi kéo hắn chơi game, mỗi lần đập trong trò chơi quái khi, ánh mắt đều âm trầm đến làm người sợ hãi.
Ở trong ấn tượng, Tiều Dã như vậy trạng thái ước chừng giằng co một cái chu nhiều, một ngày nào đó đột nhiên liền khôi phục, bắt đầu hảo hảo ăn cơm, nghiêm túc ngủ, trên sàn nhà tán loạn trò chơi đĩa thu thập lên, ngẫu nhiên vẫn là sẽ chơi một chút, lại không giống như vậy điên cuồng quá.
Nhưng kia lúc sau Tiều Dã cũng tròng lên một tầng thân xác, người khác nhìn qua là thành thục, hiểu chuyện, chỉ có Diêu Tử Ý biết, đó là uể oải, là khổ sở.
Diêu Tử Ý cùng Uông Dương bọn họ liêu quá, nhưng theo tuổi tăng trưởng, mọi người đều cảm thấy, niên thiếu cảm tình, nào có như vậy minh tâm khắc cốt, thời gian dài, liền đều đã quên, huống chi, Tiều Dã tổng cộng cũng liền cùng Du Hạ nhận thức một năm.
Nhưng giờ phút này Diêu Tử Ý đột nhiên tỉnh ngộ, xuyên quần hở đũng cùng nhau lớn lên phát tiểu lại là cái si tình loại.
“Hành, ta duy trì ngươi.” Ngắn ngủi mà kinh ngạc sau, Diêu Tử Ý nhanh chóng làm quyết định.
Tuy rằng cảm thấy Tiều Dã kia một trương đa tình mặt có chút lãng phí, đã từng đối Du Hạ cũng nhiều ít có chút khúc mắc, nhưng ở biết Tiều Dã quyết định sau, hắn làm bằng hữu, có thể cho cùng chính là duy trì.
Tiều Dã hiểu rõ mà vẫy vẫy tay, tính toán xoay người tiến tiểu khu, lại bị Diêu Tử Ý gọi lại.
“Ai, đúng rồi, phía trước nói đồng học tụ hội.”
“Bọn họ thương lượng định ở Hải Thị, lớp trưởng nói không ít đồng học hiện tại đều ở Hải Thị cùng phụ cận thành thị công tác, chiết trong đó.”
“Ngươi có đi hay không a?”
Tiều Dã trầm mặc một trận, đáp “Ta hỏi một chút hạ hạ, hắn đi ta liền đi.”
Nói xong không đợi Diêu Tử Ý trả lời, lại hướng người vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Diêu Tử Ý dư vị câu kia “Hạ hạ”, ở thái dương cao chiếu thời tiết hạ rùng mình một cái, tình lữ nị oai lên thật gọi người sợ hãi...
.
Ngày đó đại ngôn quay chụp sau khi kết thúc, Tiêu Cảnh Thành liền cấp vội vàng yêu đương Tiều Dã hạ tối hậu thư, làm hắn cần thiết ở một vòng nội sàng chọn ra kịch bản.
Tiều Dã từ truyền đạt vở chọn lựa, tuyển một bộ Tiêu Cảnh Thành cũng xem trọng cổ đại quyền mưu kịch, sắm vai kịch trung vai chính, một vị tâm tư thâm trầm, tính cách trầm ổn mưu sĩ.
Vì nhân vật này Tiều Dã đến ở trong vòng nửa tháng giảm trọng năm kg, trong khoảng thời gian này vẫn luôn dựa theo dinh dưỡng sư cấp phối hợp ăn cơm.
Nhưng Tiều Dã không thể làm Du Hạ đi theo hắn ăn cỏ, về đến nhà liền đem mấy ngày hôm trước Thư khách khanh đưa tới gà đen cấp hầm thượng.
Du Hạ đáy quá kém, dưỡng mấy ngày này cũng không thấy trường thịt, trong khoảng thời gian này cả ngày đi theo Cao 炪 chạy, ngược lại hao gầy hai cân.
Căn chung cư này phía trước một người trụ đã nhiều năm, Tiều Dã cũng không cảm thấy cô độc, hiện tại nghĩ còn không có về nhà Du Hạ, ngược lại cảm thấy trống rỗng lên.
Tiều Dã một bên thủ canh, một bên nghĩ lại về Du Hạ hết thảy.
Du Hạ ở nấu nướng phương diện thật sự không có thiên phú, hắn có tâm học vài dạng cơm nhà, bước đi cùng chi tiết đều cẩn tuân giáo trình tới, đáng tiếc làm ra tới luôn là không được như mong muốn.
Ngược lại là Tiều Dã tay nghề càng ngày càng thành thạo, làm đồ ăn càng thêm ăn ngon.
Chạng vạng Du Hạ mở cửa, quanh hơi thở liền quanh quẩn một trận mê người nùng hương, nhũ đầu không tự giác phân bố nước bọt, Du Hạ bản năng nuốt một chút, ở cửa xuất thần mà dừng một chút.
Du Hạ phát hiện hắn cùng Tiều Dã chi gian, về “Gia” bầu không khí càng thêm nồng hậu.
Tiều Dã nghe thấy cửa phòng mở liền đón ra tới, bên hông hệ tạp dề, trong tay cầm cái thìa, làm Du Hạ có một loại vi diệu đổi chỗ cảm, trong đầu hiện lên giống như đã từng tương tự một màn.
Gần nhất Tiều Dã trừ bỏ giảm trọng, còn ở vì kịch bản nhân vật học tập như thế nào làm một cái tính cách trầm liễm, tâm tư kín đáo người, cử chỉ đều trở nên ổn trọng lên, giờ phút này đứng ở sô pha bên, hướng Du Hạ hỏi “Đã trở lại?” Đảo thực sự có vài phần nho nhã khí chất.
Du Hạ xem đến đầu quả tim phát ngứa, tiến lên đem vác ở trên người camera phóng tới trên sô pha, vây quanh được Tiều Dã khẩn thật eo, tiểu cẩu giống nhau ngửi ngửi cái mũi, “Mệt mỏi quá, thơm quá.”
Một bên nói hết, một bên khen, không biết rốt cuộc là đang nói canh gà vẫn là Tiều Dã kia một thân mộc chất điều mùi hương.
Gần nhất Du Hạ càng thêm chủ động mà lộ ra nội tâm, làm Tiều Dã rất là sung sướng, không ra một bàn tay, xoa xoa du tiểu cẩu tế nhuyễn tóc, lại xoa bóp cổ, lại lưu luyến đến bên hông gắt gao nắm lấy bất động.
Giống như mắc phải làn da cơ khát chứng, Tiều Dã càng thêm mê luyến trong lòng ngực khối này tươi sống, ấm áp thân thể, nhưng xét thấy Du Hạ trong khoảng thời gian này bận rộn, Tiều Dã khát vọng sự tình vẫn là không có thể thực hiện.
Nhìn Du Hạ đôi mắt phía dưới treo thanh hắc, Tiều Dã thật sự không đành lòng lăn lộn hắn, mãnh thú khai cơm nào có nhai kỹ nuốt chậm, hắn sợ hắn du tiểu cẩu chịu không nổi, chỉ phải nhẫn nại.
.
Đốc xúc người cơm nước xong uống xong canh, Tiều Dã đã gấp không chờ nổi muốn xem Du Hạ kinh hỉ phản ứng, lại còn muốn làm bộ lơ đãng bộ dáng.
Du Hạ giờ phút này chính dựa vào đầu giường lật xem hôm nay ảnh chụp, chỉ là mấy ngày nay xuống dưới, hắn quay chụp đã có rõ ràng tiến bộ, cũng dần dần hình thành một bộ chính mình quay chụp phương thức.
Hôm nay Cao 炪 nói với hắn một cái nhiếp ảnh thi đấu, hy vọng hắn có thể chuẩn bị một bộ tác phẩm tham gia, Du Hạ đáp ứng rồi, ở Cao 炪 phòng làm việc điền báo danh báo, nhưng hắn còn không có tưởng hảo chụp cái gì.
Tiều Dã xách theo khăn lông lại đây, lấy đi trong tay hắn camera, đem mềm mại khăn lông đưa tới trong tay hắn.
Du Hạ nghi hoặc mà ngẩng đầu, đập vào mắt đó là Tiều Dã nửa sưởng áo sơmi hạ, tảng lớn bạch oánh oánh ngực bụng.
Tiều Dã bạch không phải Du Hạ mang theo bệnh khí bạch, mà là ánh trăng oánh bạch, sáng tỏ màu da hạ bám vào hình thái gãi đúng chỗ ngứa cơ bắp, Du Hạ mỗi khi nhìn thấy, đều bị mê đến hoảng thần.
Nhìn Du Hạ thất tiêu đôi mắt, cùng trên dưới run rẩy lông mi, Tiều Dã nhịn không được trêu đùa, “Hư cẩu cẩu đang xem cái gì?”
Nghe vậy Du Hạ trên mặt đằng mà nhảy khởi một thoán hồng, Tiều Dã đối hắn nick name càng ngày càng nhiều, “Bảo bối, bảo bảo, hạ hạ, cẩu cẩu, du tiểu cẩu, cá nhãi con...” Mỗi một cái đều là như vậy mới lạ, lại như vậy làm người e lệ.
Mỗi khi nghe được tân xưng hô, Du Hạ đều phải tiêu phí thật dài một đoạn thời gian thích ứng, thích ứng này lệnh đầu người não nóng lên, muốn thật sự biến ảo thành cẩu cẩu tại chỗ lăn lộn nick name.
Gặp người xấu hổ đến không muốn nói chuyện, Tiều Dã mới đại phát từ bi buông tha hắn, nắm Du Hạ thủ đoạn nhẹ nhàng lay động, “Bảo bối giúp ta lau lau đi, mấy ngày nay không có biện pháp tắm rửa...”
Ai ngờ, Tiều Dã lời nói còn chưa nói xong, Du Hạ trên mặt đỏ bừng liền rút đi, thay thế chính là nôn nóng thần sắc, thanh tuyển mặt mày nhăn lại, ngồi ngay ngắn lên “Làm sao vậy? Bị thương? Vì cái gì không có biện pháp tắm rửa? Làm ta nhìn xem.”
Du Hạ bị phía trước kia một đao kích thích đến, đến bây giờ nhắc tới cập “Bị thương”, liền không tự chủ được mà khẩn trương.
Mắt thấy Tiểu Bổn Cẩu muốn đỏ mắt vòng, Tiều Dã thiếu chút nữa đem chân tướng buột miệng thốt ra, vẫn là nhịn xuống, theo Du Hạ nói kiên nhẫn dẫn đường, “Vậy ngươi nhìn xem đi.”
Nói, Tiều Dã xoay người đưa lưng về phía Du Hạ, ở màu trắng áo tắm dài trượt xuống dưới ở bên hông chồng chất thành một đoàn khi, Du Hạ hô hấp cơ hồ đình trệ.
Hắn vành mắt vẫn là đỏ, trong đầu chỉ có theo bối mương uốn lượn du ngư, kia một đuôi tư thái uyển chuyển nhẹ nhàng cá từ Tiều Dã lưng chỗ bơi vào Du Hạ trong lòng, đem một hồ thủy giảo đến long trời lở đất.
Sau một lúc lâu không gặp động tĩnh, Tiều Dã có nháy mắt hoảng hốt, lấy không chuẩn Du Hạ đối này là cái gì phản ứng, muốn xoay người khi, bối thượng truyền đến một trận khẽ chạm.
Chỉ là cảm thụ, Tiều Dã đều biết đó là một loại như thế nào thật cẩn thận, sợ chạm vào đau hắn.
Đầu ngón tay theo đồ án xuống phía dưới, đứt quãng, lại mỗi một chỗ nhẹ điểm đều làm Tiều Dã cơ hồ muốn rùng mình, hắn hô hấp trọng vài phần, biết rõ còn như vậy đi xuống, hạ bụng chỗ dục hỏa chỉ biết càng thiêu càng vượng.
Tiều Dã ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ đình trệ bầu không khí, xoay người hỏi, “Thích sao?”
Hắn thanh âm bởi vì đột nhiên dâng lên khô nóng nhiễm vài phần khàn khàn, xuyên qua trầm mặc không khí chui vào Du Hạ trong tai, làm hắn run rẩy.
“Đau không?” Du Hạ đương nhiên thích, thích được mất đi ngôn ngữ, cảm thấy chỉ dựa vào đơn giản hai chữ đã không đủ để hình dung hắn cảm tưởng, chỉ có thể hỏi ra một cái khác quan tâm điểm.
“Còn hành đi, có thể chịu đựng.” Tiều Dã lắc đầu, ôm lấy chinh lăng Tiểu Bổn Cẩu, hắn không giấu giếm, xác thật là đau, nhưng vì Du Hạ, hắn liền lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể đau đều có thể chịu đựng, điểm này lại tính cái gì.
Du Hạ không nói gì, có thể đáp lại Tiều Dã chỉ có trầm mặc mà gắt gao hồi ủng, cánh tay dùng sức đến phát đau.
Trước mắt người này là trên thế giới này duy nhất quý trọng người của hắn, để ý hắn cảm xúc, không chỗ nào cầu mà cho, Tiều Dã thật sự là thật tốt quá, Du Hạ không có biện pháp không thích, không yêu.
Du Hạ cam nguyện đem linh hồn của chính mình hiến tế, đem trên cổ dây thừng giao cho Tiều Dã trong tay, làm hắn thần phục, trung thành tiểu cẩu.
--------------------
Dã ca: Vì tiểu cẩu phía trên! Vì tiểu cẩu nổi điên! Chính là thích tiểu cẩu! ( khàn cả )
Tiểu Diêu: Đại ca ngươi như vậy thật sự rất giống fan não tàn a uy
Chương
Tiều Dã cuối cùng vẫn là không có thể nhịn xuống, đem Tiểu Bổn Cẩu xoa tiến trong lòng ngực, toàn thân khi dễ cái biến.
Nhìn chỉ là thân thân sờ sờ đã bị lăn lộn đến cả người nhũn ra, mắt buồn ngủ mông lung Du Hạ, Tiều Dã không cấm lo lắng, thật làm được cuối cùng, chính mình Tiểu Bổn Cẩu có thể hay không thừa nhận trụ.
Hắn tưởng cùng Du Hạ thương lượng hướng Cao 炪 thảo hai ngày giả nghỉ ngơi, rồi lại không đành lòng đả kích Du Hạ tính tích cực.
Này một hai chu, Du Hạ đều đi theo Cao 炪 ở vội quay chụp, có nhãn hiệu phương hoạ báo, cũng có video ngắn, quảng cáo quay chụp, Du Hạ hứng thú chính nùng, phá lệ nghiêm túc.
Tiều Dã một bên suy tư, một bên vỗ nhẹ Du Hạ bối hống ngủ.
Du Hạ giấc ngủ chất lượng ở hắn làm bạn cùng trị liệu hạ có điều bay lên, hơn nữa này một trận bận rộn, sẽ không tái xuất hiện suốt đêm suốt đêm ngủ không được tình huống.
Mắt thấy muốn đem người hống ngủ, bị quên đi ở hai cái gối đầu kẽ hở chỗ di động chấn động một chút, ở yên tĩnh trong bóng tối phát ra một tiếng chói tai nhắc nhở âm, Du Hạ đôi mắt mờ mịt trợn to.
Tiều Dã vội vàng vỗ vỗ an ủi, một cái tay khác đem điện thoại xách ra tới, phóng tới trước mắt mới phát hiện là Du Hạ di động.
WeChat biểu hiện một cái tân tăng bạn tốt thỉnh cầu, Tiều Dã mặt mày ở di động lam quang hạ có vẻ có chút sắc bén, ngón tay nhẹ điểm vài cái.
Tăng thêm bạn tốt xin trong khung biểu hiện nội dung: Du Hạ ngươi hảo nha! Ta là phỉ dịch thanh, thêm cái bạn tốt đi, nhà ta tiểu cẩu cũng rất tưởng nhận thức ngươi đâu.