Mạnh Trì đỏ mặt, đưa tay ngăn hành động rửa chén của Thẩm Khinh Nhược:
"Để em, chị nói cho em biết làm thế nào đi."
Cô không muốn bị Thẩm Khinh Nhược nghĩ mình là 'đại tiểu thư' không biết làm gì, hơn nữa vừa rồi nấu ăn cô cũng không giúp đỡ được gì, không muốn để Thẩm Khinh Nhược mệt.
Thẩm Khinh Nhược thấy giọng Mạnh Trì rất kiên quyết, cô do dự vài giây sau đó chỉ đành buông tay, nói cho Mạnh Trì biết cách sử dụng máy rửa chén.
Mạnh Trì dựa theo chỉ dẫn của Thẩm Khinh Nhược chậm rãi làm từng bước, không chút hoảng loạn, dường như ở bất kỳ đâu bất kỳ thời gian nào cũng có thể duy trì trạng thái bình tĩnh như vậy. Sau khi khởi động máy rửa, Mạnh Trì đưa tay rửa dưới vòi nước, chậm rãi nói:
"Sau này em biết làm rồi."
Bếp đã dọn dẹp, sạch sẽ như mới.
Thẩm Khinh Nhược đứng đối diện Mạnh Trì, hai tay khoanh trước ngực, dựa lên bệ đá cẩm thạch, cười nói:
"Không mệt à, để tôi làm là được."
"Em không muốn chị quá vất vả."
Mạnh Trì tắt vòi nước, rút khăn giấy trên bệ lau tay.
Thẩm Khinh Nhược khựng lại mấy giây, bất giác bỏ tay vào túi tìm điếu thuốc lá, nhưng chỉ tìm thấy mấy viên kẹo rải rác, cô mới nhớ ra mình chuẩn bị cai thuốc rồi. Cô kiềm chế cơn nghiện thuốc bất chợt nổi lên, lấy kẹo ra lột vỏ, nhận thấy ánh mắt của Mạnh Trì liền đưa kẹo cho Mạnh Trì, hỏi:
"Em ăn không?"
Nếu đổi lại là mấy giây trước, có lẽ Thẩm Khinh Nhược sẽ dở trò đút kẹo đến bên miệng Mạnh Trì.
Mạnh Trì không phát hiện lúc này Thẩm Khinh Nhược nghiêm túc hơn rất nhiều, cô chỉ nhận lấy viên kẹo, lột vỏ bỏ vào miệng, không khỏi nhớ lại trước đó Thẩm Khinh Nhược ăn kẹo, Thẩm Khinh Nhược cắn đầu ngón tay của cô. Ngón tay không khỏi run run.
Cô giống Thẩm Khinh Nhược cùng dựa lên bệ bếp, nóng vội chuyển viên kẹo trong miệng từ bên này qua bên kia để xoa dịu bớt cảm xúc rục rịch trong lòng.
Cửa sổ nhà bếp không có đóng, làn gió ấm áp của đêm hè thổi vào trong.
Các cô cùng nhau dựa lên bệ bếp hứng gió, một lát sau, Thẩm Khinh Nhược đứng thẳng người nói:
"Hơi căng bụng, chúng ta ra ngoài dạo tiêu cơm nha?"
Mạnh Trì:
"Được."
Trước khi ra ngoài, Thẩm Khinh Nhược xịt gì đó, mùi rất dễ ngửi, Mạnh Trì đoán là nước hoa.
Thẩm Khinh Nhược ngoắc ngoắc Mạnh Trì, sau đó xịt một chút lên cổ, cổ tay và cả bắp chân:
"Xịt chống muỗi, tránh ra ngoài bị muỗi chích."
Các cô đi ra công viên gần đó, trên đường gặp vài người lớn tuổi, trong đó có hai người trò chuyện vài câu với Thẩm Khinh Nhược, trước lúc tạm biệt, một cụ chợt thở dài, hơi buồn bã nói:
"Nếu như cô giáo Sở biết bây giờ con sống tốt như vậy, nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ."
Lúc Thẩm Khinh Nhược trò chuyện, Mạnh Trì đứng ở một bên yên lặng lắng nghe, có lẽ thấy cô điềm đạm nho nhã nên các cụ hỏi Thẩm Khinh Nhược: cô bé xinh đẹp ở bên cạnh con là ai? Em họ xa? Trước đây chưa từng thấy qua?
Câu nói này có chút thương cảm, rơi vào tai Mạnh Trì khiến cô suy nghĩ thật lâu.
Tuy không biết được 'cô giáo Sở' trong lời đối phương là ai, nhưng cô cảm giác đó là người thân của Thẩm Khinh Nhược, từ lúc quen biết đến giờ, hầu như Thẩm Khinh Nhược chưa từng nói về người nhà của mình.
Tất nhiên cô cũng vậy, chưa bao giờ nói qua.
Thẩm Khinh Nhược chỉ nở nụ cười nhạt nhòa, làm người ta không nhìn ra được là bi thương hay thế nào.
Hai người đi dọc theo con đường tiến về phía trước, Thẩm Khinh Nhược phát hiện Mạnh Trì đi phía bên ngoài của mình, bảo vệ mình ở phía trong.
Ánh đèn đường ấm áp chiếu xuống, xuyên qua các khe lá chậm rãi lả lướt trên gò má của Mạnh Trì, ấy vậy mà không thể che giấu được ngũ quan xinh đẹp của Mạnh Trì. Ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược chuyển từ gương mặt sang bàn tay trắng nõn thon dài của Mạnh Trì, không giống mình luôn sơn móng tay, móng tay của Mạnh Trì trơn bóng, nếu đổi lại là một nơi có ánh sáng tốt hơn thì nhất định có thể nhìn thấy đầu ngón tay còn hiện lên màu hồng nhạt.
Thẩm Khinh Nhược giơ tay lên, muốn chạm vào mu bàn tay của Mạnh Trì nhưng lại do dự, trong lòng cảm thấy khá buồn cười, chuyện gì vậy chứ? Tại sao mình lại trở nên ngây thơ thế này?
Trong công viên rất náo nhiệt, có khá nhiều những đứa trẻ đeo giày trượt băng giống như con thoi đung đưa qua lại, những người lớn thì rảnh rỗi tản bộ. Thẩm Khinh Nhược chỉ tay về phía băng ghế, không lâu sau cô cảm thấy ống tay áo bị kéo nhẹ, hành động cực kỳ nhẹ, nếu không để ý thì không dễ gì phát hiện được, lưng cô chợt căng cứng, ánh mắt giả vờ vô tình nhìn về phía đó, chỉ thấy tay bạn nhỏ đặt lên đùi, không biết từ khi nào cũng đặt trên ghế, nhẹ nhàng tiến đến gần, giống như thử dò xét chạm vào ống tay áo của cô, rồi vội vàng thu lại.
Điều này làm cho Thẩm Khinh Nhược nhớ đến trò chơi lúc xưa: đập chuột. Lúc này bạn nhỏ giống như chú chuột sợ bị búa gỗ đập trúng, mỗi lần đều cẩn thận ló đầu ra rồi nhanh chóng rụt lại.
Chẳng rõ bạn nhỏ làm nhiều lần có mệt không, nhưng lần nào cũng không chạm vào tay cô.
Cô nén cười, thầm nghĩ, nếu các cô ngồi ở đây đến sáng mai thì cũng chẳng có kết quả gì.
Sau khi bạn nhỏ kết thúc một lần thử nữa, cô chậm rãi đứng lên, nói:
"Chúng ta tiếp tục đi dạo nha?"
Cô giả vờ sợ hãi:
"Nhiều đứa bé trượt patin quá, sợ bị chúng đυ.ng ngã, hay em dắt tôi đi?"
Lúc ban đầu bạn nhỏ còn rất rụt rè nhưng giọng vẫn bình tĩnh, nói: "Được." Sau đó đưa tay qua nắm lấy tay cô, một lát sau, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, đâu còn dáng vẻ lạnh lùng của bình thường nữa.
Thẩm Khinh Nhược cũng cảm nhận được khóe môi mình giương lên, cô liền quay đầu đi, khẽ hắng giọng, tiếp tục duy trì hình tượng lão tài xế của mình.
Một tiếng sau, hai người về đến nhà. Tuy trước khi ra cửa đã xịt đuổi muỗi nhưng đùi của Thẩm Khinh Nhược vẫn bị cắn vài đốm đỏ. Cô thoa thuốc, rồi hỏi Mạnh Trì có bị cắn ở đâu không, cần cô giúp thoa không. Mạnh Trì nói dưới xương quai xanh hơi ngứa, tự mình làm được.
Thẩm Khinh Nhược nói chuyện nhỏ, đúng lúc cô tiện tay. Cô đổi tăm bông, chấm thuốc rồi thoa cho Mạnh Trì.
Hai người đều ngồi trên sofa cơ thể rất gần nhau.
Tâm tư Mạnh Trì rối loạn, lông mi run run, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thẩm Khinh Nhược.
Cô không có chút sức hấp dẫn nào sao? Tại sao Thẩm Khinh Nhược không chút chú ý tới cô?
Bây giờ bầu không khí rất tốt, cô cần làm chút gì để tiến tới, nhưng phải làm sao, trong đầu cô không có xíu ý tưởng. Hay nên học theo Thẩm Khinh Nhược? Thẩm Khinh Nhược vẫn thường xuyên có mấy hành động trêu chọc mà nhỉ?
Lại nghĩ tới những hình ảnh kia, mạch suy nghĩ của Mạnh Trì càng loạn hơn, khó khăn lắm cô mới ổn định tinh thần lại ngay lập tức nghĩ đến một hiện thực bi thương, cô không làm được như Thẩm Khinh Nhược. Chỉ nghĩ thôi cũng đã làm cô đỏ mặt tim đập nhanh rồi.
"Em nghĩ gì đó?" Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy vẻ mặt xuất thần của Mạnh Trì, bèn hỏi.
Mạnh Trì chán nản lắc đầu.
Đứa nhỏ này không biết cả ngày nghĩ gì. Thẩm Khinh Nhược ném tăm bông vào thùng rác:
"Nhóc con, em trở về phòng chơi điện thoại đi, tôi chuẩn bị ở phòng khách này xem phim kinh dị."
Trước đó xem phim gây cấn cùng Mạnh Trì, Mạnh Trì đã sợ, huống chi một bộ phim kinh dị chân chính.
Sau khi thoa thuốc, làn da trở nên lành lạnh, cũng không còn ngứa ngáy. Mạnh Trì kéo kéo cổ áo, cô thầm nghĩ mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi, chỉ đành tìm cơ hội khác, hơn nữa bản thân cô cũng cần chuẩn bị.
Mạnh Trì lơ đãng nói:
"Em xem với chị."
"Em chắc chắn?" Thẩm Khinh Nhược cười như không cười: "Tôi nói với em, trong nhà không có tã lót trẻ em, em đừng để sợ đến không khống chế được phản ứng s1nh lý nha."
Mạnh Trì:
"..."
Thẩm Khinh Nhược một khi mở miệng liền có thể đập tan những tâm tư tốt đẹp của cô.
Thẩm Khinh Nhược dùng điện thoại kết nối tivi, rồi đi đến ngăn tủ đồ ăn vặt ở bên cạnh, hỏi Mạnh Trì muốn ăn gì, Mạnh Trì nói không muốn ăn cứ lấy thứ Thẩm Khinh Nhược thích, Thẩm Khinh Nhược liền lấy đại vài thứ, rồi lấy bia trong tủ lạnh ra, sau đó đặt hết lên bàn trà kế sofa.
Phim điện ảnh bắt đầu.
Thẩm Khinh Nhược cũng không quá đói nên không xé đồ ăn vặt ra, chỉ tiện tay mở lon bia, vừa chuẩn bị uống thì nghĩ tới điều gì đó cô liền lấy gối ôm ở bên cạnh đặt lên đùi Mạnh Trì:
"Lúc em sợ, lấy nó che mặt lại."
Mạnh Trì không chút lãng mạn:
"Trực tiếp nhắm mắt lại chẳng phải nhanh hơn sao?"
Nhưng cô vẫn ôm lấy gối ôm.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh sáng duy nhất phát ra từ tivi, thỉnh thoảng trong phim có cảnh tối sầm lại, lúc này phòng khách liền chìm trong bóng tối.
Thẩm Khinh Nhược miệng thì nói xem phim nhưng chỉ là muốn tìm một cách thả lỏng mà thôi, không quá nghiêm túc xem nội dung phim. Thỉnh thoảng còn chơi điện thoại, trong trạng thái làm hai ba việc cùng một lúc, còn không quên nghiêng người dựa lên vai Mạnh Trì, dường như muốn thông qua phương thức này làm giảm nỗi 'sợ' cho Mạnh Trì.
Mạnh Trì nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược chơi điện thoại, cô cũng mở điện thoại lướt xem bài kiểm tra, lúc Thẩm Khinh Nhược dựa vào cô, cô mới chợt nghĩ đến giả thuyết mình 'sợ phim kinh dị', cũng đồng thời cảm nhận được cơ hội tốt đã bỏ lỡ một lần nữa quay trở lại. Tất nhiên ngay từ đầu cô cũng không nghĩ tới.
Lúc đầu Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Mạnh Trì còn tưởng Mạnh Trì sợ đến ngây người, không ngờ Mạnh Trì chợt thẳng lưng dựa vào phía sau, giống như bị cảnh trong phim dọa, Thẩm Khinh Nhược vỗ vai an ủi, tranh thủ nhìn lên tivi xem xét: Ơ, chỉ là cảnh diễn viên chính yêu đương thôi mà?
Mạnh Trì sợ thì hơi kỳ lạ.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược lướt đến vòng bạn bè của Tạ Trăn---
Hôm nay nướng hơi nhiều, không thể bỏ, một phần nướng chưa đυ.ng tới, bạn bè có ai muốn ăn không? Giao hàng tới cửa miễn phí, đừng hỏi tôi tại sao, mỗi ngày làm một chuyện tốt thôi.
Thẩm Khinh Nhược nhìn vào định vị trong bài viết, phát hiện gần nhà cô, cô liền bình luận: 'Đang muốn ăn đồ nướng, cảm ơn chủ bài viết, chúc bạn một đời bình an.'
Tạ Trăn: Cút. Ai cũng được trừ cậu ra.
Thẩm Khinh Nhược: Mì tương đen.
Tạ Trăn:...
Tạ Trăn: Hay lắm, cậu chờ đó.
Thẩm Khinh Nhược: Nhiều nhiều chút nha, trong nhà còn có bạn nhỏ (Ngượng ngùng)
Tạ Trăn: (Dao phay)
Hơn hai mươi phút sau, trong nhà vang lên tiếng đập cửa dồn dập, giống như chậm một giây là cửa mở toang ra do người bên ngoài sẽ phá cửa vào.
Tạ Trăn đem hai túi đồ nướng nóng hổi đặt lên bàn, nói:
"Mì tương đen của mình đâu?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Hôm nay cậu ăn rồi mà. Mai nha, mai mình nấu cho cậu."
Quả thật Tạ Trăn cũng ăn không nổi, nhận được lời hứa hẹn cô liền hài lòng ngồi xuống sofa.
Chẳng biết vì sao, từ sau khi cô đi vào, mặt Mạnh Trì luôn buồn man mác.
Tạ Trăn bèn hỏi:
"Tiểu Mạnh, em sao vậy?"
Mạnh Trì không ngờ Tạ Trăn sẽ tới, cô trơ mắt nhìn thời cơ tốt lại một lần nữa trôi qua, không khỏi nhớ tới icon Khương Tư Điềm gởi trong Wechat cùng một câu: 'Đau trong lòng.'
- -----Hết chương 42------
Một bên truyền đến Du Hạ mang theo buồn ngủ giọng mũi dò hỏi “Cái gì?”
Tiều Dã biểu tình không có một tia biến hóa, sạch sẽ lưu loát địa điểm cự tuyệt, đưa điện thoại di động gác trên đầu giường, “Không có gì, công chúng hào đẩy đưa.”
“Nga.” Du Hạ cũng không hoài nghi Tiều Dã nói, ngoan ngoãn lên tiếng, lại lùi về Tiều Dã trong lòng ngực.
Hắn thật sự quá vây, ngăn cản không được nùng liệt buồn ngủ, lâm vào nặng nề hôn mê.
Không nhìn thấy Tiều Dã lấy ra chính mình di động, từ bạn tốt danh sách tìm kiếm nửa ngày click mở phỉ dịch thanh WeChat khung thoại.
Cy: Không cần quấy rầy lão bà của ta ngủ.
Phỉ dịch thanh thu được này tin tức trầm mặc sau một lúc lâu, liên hệ chính mình mới vừa gửi đi bạn tốt xin, tức khắc minh bạch cái gì, duỗi tay cào tiếp theo bên nằm bò tây cao điểm cằm, lẩm bẩm “Sách, góc tường có điểm khó cạy nha.”
Phía trước không có làm quyết định, phỉ dịch thanh không có hành động, nhưng lại lần nữa gặp qua Du Hạ, càng thêm kiên định chính mình nội tâm ái mộ, phỉ dịch thanh tưởng, trừ phi là Du Hạ chính miệng cự tuyệt hắn, nếu không hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Đối với nhà mình cẩu tử chụp bức ảnh, hắn trực tiếp giọng nói hồi phục Tiều Dã.
Voice-: Du Hạ có giao bằng hữu quyền lợi đi, huống chi, ta cảm thấy hắn sẽ thích nhà ta tiểu cẩu, chúng ta sẽ trở thành thực tốt bằng hữu.
Voice-: 【 hình ảnh 】
Tiều Dã không hề hồi phục, click mở ảnh chụp, nhìn kia chỉ lớn lên giống tiểu lão đầu giống nhau tiểu bạch cẩu trừng mắt nhìn sau một lúc lâu, đối với Du Hạ ôm vào trong ngực mao nhung tiểu cẩu chụp một trương, vừa định gửi đi cấp đối phương nhìn xem, bọn họ cũng có khi, phát hiện ảnh chụp không cẩn thận đem Du Hạ non nửa trương ngủ mặt cũng khung đi vào.
Đột nhiên liền luyến tiếc lên, như vậy ngoan ngoãn ngủ Du Hạ chỉ có hắn một người có thể xem.
Tiều Dã đem này bức ảnh thiết trí thành WeChat nói chuyện phiếm bối cảnh, tắt đi di động, ôm chặt lấy Du Hạ, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Tùy tiện phỉ dịch thanh như thế nào khiêu khích, kích thích, người không đều ở trong lòng ngực hắn, Tiều Dã đột nhiên thấy thư thái.
Kỳ thật Tiều Dã đã liên hệ ổ chó, dự định một con tây cao điểm bảo bảo, nhưng chó con nhãi con muốn tháng đế mới đến, Tiều Dã tính Du Hạ sinh nhật cũng ở kia đoạn thời gian, dứt khoát làm như kinh hỉ.
Bọn họ là thật sự sẽ có một con cộng đồng nuôi nấng tiểu cẩu.
.
Ngày hôm sau Du Hạ rời giường mơ hồ hướng trên người bộ áo hoodie khi, nhận được Cao 炪 tới điện thoại, đối phương nói là rạng sáng khẩn cấp chạy đến nơi khác tham dự một cái hoạt động cứu tràng, bởi vì quá đuổi liền không kêu lên Du Hạ, làm Du Hạ hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày, phóng cái tiểu giả.
Thình lình xảy ra nhẹ nhàng làm thói quen bận rộn Du Hạ có chút hồi bất quá thần, nhưng một bên nghe lén Tiều Dã lại cao hứng đến không được, thật là mong cái gì tới cái gì.
Mấy ngày nay đối Du Hạ vị này sư phó sinh ra oán khí tại đây một khắc đột nhiên biến mất, lôi kéo còn không có thanh tỉnh du tiểu cẩu lại ngủ nướng.
Ngủ đủ Du Hạ khí sắc nhìn qua quả nhiên hồng nhuận không ít, Tiều Dã vốn định mang theo người đi ra ngoài chơi, lại thấy Du Hạ thu thập nổi lên việc nhà.
Du Hạ chỗ ở đã hoàn toàn từ phòng cho khách thay đổi thành này gian phòng ngủ chính, theo thời gian chuyển dời, trong phòng thuộc về Du Hạ đồ vật cũng dần dần nhiều lên.
Trên giường lớn phóng Du Hạ mao nhung tiểu cẩu, thu nạp quầy nhiều một ít Tiều Dã quanh thân, Tiều Dã nhìn này đó làm ẩu thú bông, độ phân giải cao hồ poster, đã qua khi đào thải bưu thiếp... Rất tưởng khuyên bảo Du Hạ ném xuống.
Nhưng Du Hạ bảo bối đến không được, mỗi khi nhắc tới, đều là một trận vạn phần không muốn trầm mặc, Tiều Dã chỉ có thể thỏa hiệp, đem đồ vật hảo hảo thu nạp lên.
Du Hạ quần áo cũng không hề là nhất thành bất biến màu đen áo hoodie, bắt đầu có sắc thái, kiểu dáng không hề câu nệ với che lấp vết sẹo trường tụ.
Tiều Dã nói cho hắn, này đó vết sẹo là Du Hạ nỗ lực sinh hoạt chứng minh, cũng không khó coi, không cần đem chúng nó che lên.
Cũng là chúng nó làm Tiều Dã ý thức được Du Hạ vẫn luôn ở vì đi vào hắn bên người mà nỗ lực, chúng nó chịu tải chính là Du Hạ đối hắn nùng liệt, cứng cỏi tình yêu.
Đối Tiều Dã tới nói, này đó vết sẹo không chỉ là vô ý nghĩa, xấu xí dấu vết, là mang theo phân lượng, độc đáo hình xăm.
Du Hạ ở trong phòng thu thập, Tiều Dã liền đi phòng khách, căn chung cư này tương so với hắn một người trụ khi muốn sạch sẽ đến nhiều, ngay cả Thư khách khanh tới cũng nói Tiều Dã nơi này xem như có cái gia bộ dáng.
Tiều Dã không chú ý trong phòng nửa ngày không động tĩnh, Du Hạ ngừng ở tủ quần áo trước, phủng một cái hộp, trái tim thất tự mà kịch liệt nhảy lên lên.
Hộp dụ hoặc hắn xốc lên cái nắp, ở nhìn thấy bên trong bị chỉnh tề bày biện lên, vẫn duy trì nở rộ tư thái hoa hồng hoa khô khi, một trận chua xót nảy lên trong lòng, làm hắn có chút nghẹn ngào.
Tuy rằng đã trải qua rất nhiều sự tình, Tiều Dã cũng lần nữa lấy hành động hướng hắn chứng minh đối hắn mãn đến sắp tràn ra tình yêu, Du Hạ vẫn là sẽ thường thường sợ hãi, sợ hãi trước mắt hết thảy đều là một hồi đại mộng.
Trên tay này phủng bị trân quý lên đóa hoa, càng là làm Du Hạ cảm thấy hoảng hốt, hắn không biết đây là ai đưa lễ vật, yêu cầu bị như vậy trịnh trọng mà cất chứa lên.
Du Hạ ôm hộp chinh lăng hồi lâu, đáy lòng có nói thanh âm nói cho hắn, có thể đi dò hỏi Tiều Dã, rồi lại một thanh âm khác trách cứ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, Tiều Dã đã cho hắn rất nhiều, như thế nào muốn liền đã qua đi cũng muốn truy nguyên.
Nghĩ đến quá mức nhập thần, Du Hạ không chú ý phát hiện không đúng Tiều Dã vào phòng.
Thấy rõ Du Hạ trong tay đồ vật khi, Tiều Dã đầu tiên là xấu hổ một trận, không nghĩ tới bị chính mình quên đi ở sau đầu hoa khô sẽ bị Du Hạ trong lúc lơ đãng nhảy ra.
Cảm giác này như là niên thiếu khi trộm viết lại không dám đưa ra thư tình, quanh năm lúc sau, mọi người đều từng người trưởng thành lại triển lộ ở xong xuôi sự người trước mặt.
Hồi ức chế tác hoa khô khi ngạo kiều, biệt nữu cảm xúc, Tiều Dã trên mặt hiếm thấy mà nổi lên một tầng đỏ ửng.
Nhưng đợi nửa ngày, không gặp Du Hạ có phản ứng, ngồi xổm xuống thân xem xét khi mới phát hiện hắn Tiểu Bổn Cẩu lại đỏ đôi mắt, đen như mực con ngươi hôi hôi, lâm vào uể oải cảm xúc.
Đoán được đối phương là hiểu lầm, Tiều Dã từ từ thở dài, duỗi tay ở Du Hạ tú đĩnh trên mũi trừng phạt tính mà quát hạ.
“Tiểu Bổn Cẩu, đối chính mình không tin tưởng vẫn là đối ta không tin tưởng?”
“Cho nên hoa là tùy tiện đưa đi? Có phải hay không cũng như vậy hống quá người khác?”
“Là không quan trọng sự, cho nên đã sớm quên mất, đúng không?”
Bị Tiều Dã tam liền hỏi một chút ngốc, Du Hạ mờ mịt nhìn Tiều Dã sau một lúc lâu, mới từ nơi sâu thẳm trong ký ức lay ra kia một mạt diễm lệ hồng.
Hạ xuống vô thần mắt mèo nhi đột nhiên trợn to, Du Hạ không xác định mà mở miệng “Chính là... Vứt bỏ nha?”
Cảm thấy không bị tín nhiệm Tiều Dã có chút sinh khí, tuy rằng biết Du Hạ ăn sâu bén rễ không tự tin là rất khó hoàn toàn thay đổi, lại vẫn là nhịn không được giả vờ lạnh nhạt, trêu đùa một chút Tiểu Bổn Cẩu.
Du Hạ phản ứng lại đây sau, lòng tràn đầy vui mừng, rồi lại tâm sinh áy náy, tự giác hiểu lầm Tiều Dã, nhìn kia trương nhếch lên cằm không nhìn mặt hắn, biết đối phương đang chờ đợi hắn hống an ủi.
Tiểu Bổn Cẩu hống người phương thức thực vụng về, hắn thật cẩn thận mà ngẩng đầu, dùng chính mình môi thử thăm dò mút hôn Tiều Dã cằm, lại nỗ lực duỗi trường cổ, mút hôn Tiều Dã khóe miệng, cuối cùng sợ hãi mà ai thượng kia trương nhìn qua hơi hiện bạc tình lại nhiệt năng môi.
Hống hảo Tiều Dã không khó, hoặc là nói căn bản không tính là hống, Tiều Dã chính là ở dụ dỗ Du Hạ chủ động.
Ở khóe môi phủ lên một mảnh mềm mại khi, Tiều Dã liền nhịn không được, lúc này đã là đoạt lại quyền chủ động, đem Tiểu Bổn Cẩu xoa tiến trong lòng ngực mạnh mẽ hồi hôn.
Du Hạ cảm thấy hắn Dã ca sắp biến thành thân thân quái, thân thân quái tác hôn vô độ, đem hắn xoa vê đến thở hồng hộc, tay chân nhũn ra.
Tiều Dã ở phát hiện chính mình kiên nhẫn khô kiệt khi, đã là thu không được hỏa, trong đầu nghĩ Du Hạ hai ngày đoản giả, quyết định phóng túng, không hề nhẫn nại.
Lôi kéo san bằng khăn trải giường không biết khi nào nhăn thành một đoàn, mềm xốp chăn một nửa kéo ở trên thảm, Du Hạ trân ái mao nhung tiểu cẩu cũng bị tễ tới rồi giường đuôi.
Không khí gian tràn ngập ngươi tới ta đi thở dốc cùng thường thường vang lên xin khoan dung rên rỉ, mộc chất hương khí theo trong phòng độ ấm bay lên trở nên càng thêm nùng liệt, cơ hồ muốn thoát ly mộc chất điều phạm trù, bị kia một hộp áp súc hoa hồng hương bao trùm.
Giường lớn biến thành vải vẽ tranh, hai mạt màu trắng thuốc màu không ngừng đan chéo, tương dung, vẽ thành một bộ sặc sỡ bạch...
.
Hai người vượt qua một cái hỗn loạn vô tự ban ngày, Tiều Dã hoàn toàn có được hắn tiểu cẩu.
Du Hạ ánh mắt dính nhớp mà lưu chuyển ở giúp hắn rửa sạch Tiều Dã trên người, mê luyến mà ngửi đối phương trên người làm hắn mặt đỏ tới mang tai khí vị, muốn vẫn luôn cùng Tiều Dã dung ở bên nhau, một khắc cũng không xa rời nhau.
Nhưng eo giữa hai chân truyền đến khó nhịn bủn rủn cùng tê dại làm hắn không dám lại trêu chọc Tiều Dã.
Hắn Dã ca trước nay đều là thực tủy biết vị dã thú, mới không phải màn ảnh thượng ngụy trang ra tới khiêm khiêm công tử.
Rửa sạch sẽ bị an trí ở trên giường nghỉ ngơi Du Hạ, không biết hay không bởi vì đối phương hoàn toàn tiếp nhận chính mình, trong lòng sinh ra một ít tự tin, chỉ huy Tiều Dã đem hắn mao nhung tiểu cẩu bắt được đầu giường bồi hắn, lại làm Tiều Dã đem quên đi ở tủ quần áo trước hoa khô dịch đến trên tủ đầu giường, bày biện thành một đạo độc đáo trang trí vật.
Tiều Dã rốt cuộc được như ước nguyện, đối với du tiểu cẩu chỉ huy máu chảy đầu rơi, thích thú.
Cơm chiều hai người đính cơm hộp, ăn cơm gian Tiều Dã cùng Du Hạ nói đồng học tụ hội sự tình, Du Hạ có chút do dự.
Đối độc lai độc vãng hắn tới nói trước kia đồng học cùng người xa lạ không có gì bất đồng, nhưng hắn biết đại bộ phận người cùng Tiều Dã quan hệ đều không tồi, bởi vì Tiều Dã sang sảng không kềm chế được tính cách, rất nhiều đồng học đều nguyện ý cùng Tiều Dã làm bằng hữu.
Tuy rằng Tiều Dã nói cho hắn không nghĩ đi cũng không quan hệ, nhưng Du Hạ vẫn là nhìn ra đối phương trong mắt chờ mong, Tiều Dã là người bình thường, có bằng hữu có người nhà, có thường nhân cảm tình, hắn không nên bởi vì chính mình kháng cự cùng người sống tiếp xúc dẫn tới đối phương cũng bỏ lỡ cùng bằng hữu đoàn tụ cơ hội.
Du Hạ nhấp rớt cái muỗng canh, hướng Tiều Dã gật gật đầu “Đi thôi.”
Thấy hắn đáp ứng, Tiều Dã cũng nhếch miệng cười rộ lên, “Hành.”
Kỳ thật Du Hạ không biết, cùng lão đồng học gặp mặt chờ mong chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, Tiều Dã càng muốn Du Hạ có thể tiếp xúc thường nhân xã giao sinh hoạt, nhiều một ít tân bằng hữu.
Hiện tại Du Hạ đi theo Cao 炪 học quay chụp, cũng tiếp xúc rất nhiều người, nhưng càng nhiều thời điểm Du Hạ vẫn là càng nguyện ý cùng hắn nị ở bên nhau.
Du Hạ bác sĩ tìm Tiều Dã liêu quá, nói như vậy khả năng sẽ tạo thành Du Hạ tâm lý thượng quá độ ỷ lại, đối với Du Hạ tới nói, này không tính một chuyện tốt.
Tiều Dã tuy thực hưởng thụ loại này quá độ ỷ lại, thậm chí ở bác sĩ nói cho hắn chuyện này khi, từng có không người biết, tối nghĩa mừng thầm.
Nhưng Tiều Dã như cũ hy vọng hắn tiểu cẩu là thể xác và tinh thần đều kiện toàn tiểu cẩu, nội tâm mấy phen đánh giá, giãy giụa sau, Tiều Dã cảm thấy hắn là muốn mang theo Du Hạ sinh hoạt dưới ánh mặt trời, mà không phải đem hắn kéo vào một cái khác bí ẩn hắc ám hộp...
Bất quá... Nếu là ở hắn nếm thử sau, Du Hạ vẫn là đối hắn sinh ra quá độ ỷ lại, kia Tiều Dã tin tưởng có thể cam tâm tình nguyện làm hắn Tiểu Bổn Cẩu ỷ lại cả đời.
Du Hạ không biết, Tiều Dã ở cao nhị mùa hè kết thúc ngày đó cho tới bây giờ, đều vẫn luôn cất giấu một ít đen tối ý niệm.
Muốn đem Du Hạ giấu đi, nhốt ở chỉ có hắn một người biết đến địa phương, hoàn toàn biến thành hắn ngoan ngoãn tiểu cẩu.
--------------------
Chúng ta Dã ca vẫn là có một ít phúc hắc điên phê che giấu thuộc tính hắc hắc ~
ps: Tâm lý vấn đề bộ phận bị mù viết, hết thảy vì hai người cảm tình phục vụ, có vấn đề nhất định nhất định đi tìm chuyên nghiệp bác sĩ, chớ tham khảo!!
Chương
Đồng học sẽ định ở nam giao trúc viên, Tiều Dã, Du Hạ, cùng Diêu Tử Ý đều bị lớp trưởng kéo vào tân WeChat đàn.
Cao 炪 nói là chỉ cấp Du Hạ phóng hai ngày giả, kết quả ở bên kia bị công tác vướng, còn phải trì hoãn một vòng.
Thứ sáu buổi chiều Tiều Dã liền mang lên Du Hạ, nhân tiện mang lên Diêu Tử Ý, trở về nam giao biệt thự.
Bước vào đại môn mới phát hiện Hứa Ngôn Lễ thế nhưng cũng ở, Tiều Dã đốn một giây, thần thái như thường mà dẫn dắt Du Hạ vào cửa, Du Hạ nhậm Tiều Dã nắm, dưới chân có chút trì trừ.
Muốn nói vui vẻ nhất vẫn là Thư khách khanh, trong nhà đã rất nhiều năm không như vậy náo nhiệt quá.
Ở Tiều Dã niên thiếu khi, nhà bọn họ luôn là cãi cọ ồn ào, lúc ấy bọn nhỏ đều thích cùng Tiều Dã chơi, thường xuyên tụ ở rộng mở trong phòng khách chơi game, nói chuyện phiếm, ồn ào đến đầu người hôn não trướng, nhưng sau lại Tiều Dã không thường về nhà, trong nhà cũng không có này phân náo nhiệt, Thư khách khanh ngược lại cảm thấy quá mức quạnh quẽ.
Thư khách khanh phía trước còn có tác hợp Tiều Dã cùng Hứa Ngôn Lễ tâm tư, sau lại tiếp nhận rồi Du Hạ, sớm đã đánh mất ý niệm.
Giờ phút này chỉ cho là Tiều Dã bằng hữu tiểu tụ, Thư khách khanh không biết tiểu bối chi gian khập khiễng, tiếp đón mấy người ăn điểm tâm, mời hứa a di đi nấu cơm.
Mấy người ở sô pha ngồi xuống, không khí một trận xấu hổ, thiên Diêu Tử Ý phát hiện không ra dị thường, tiếp đón ba người cùng nhau chơi trò chơi.
“Tiểu cao ngất vẫn là cùng A Dã một đội? Ta đây cùng...”