Ba người Mạnh Trì, Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn vừa tuốt xiên que vừa nói chuyện phiếm vừa xem phim.
Đến khi bộ phim kết thúc đã là hừng đông hai ba giờ sáng.
Thẩm Khinh Nhược bảo Tạ Trăn ở lại ngủ, Tạ Trăn rất tự nhiên đi về phía phòng ngủ, vừa mới đi được hai bước đã cảm thấy đầu vai hơi nặng, Thẩm Khinh Nhược bắt lấy đầu vai cô sau đó nửa người nhanh chóng vọt lên, ánh mắt đầy ý cười:
"Ngủ phòng sách đi."
Tạ Trăn:
"Giường của phòng sách ngủ không êm, phòng ngủ của cậu là tuyệt nhất."
Thẩm Khinh Nhược:
"Cậu không sợ buổi tối mình mở điều hòa 16 độ?"
Rốt cuộc Tạ Trăn ngủi được mùi là lạ:
"Ý cậu là sao?"
"Mình cùng bạn nhỏ ngủ phòng ngủ." Thẩm Khinh Nhược chết cũng không biết xấu hổ, giọng cố ý e thẹn kệch cỡm: "Cái giường trong phòng ngủ, từ lâu đã không còn là cái giường cậu từng ngủ, cậu có biết mấy ngày nay nó đã trải qua những gì không?"
Tạ Trăn:
"..."
Cô hung hăng hất tay Thẩm Khinh Nhược đang khoác trên vai mình, đi thẳng về phía phòng sách mà không ngoảnh đầu lại, miệng thì lớn tiếng:
"Chăn mới ở đâu?"
"Đợi chút mình lấy cho cậu."
Động tĩnh bên này khó mà để Mạnh Trì ở bên kia không nghe thấy: "..."
Mạnh Trì cảm thấy hâm mộ thế giới người trưởng thành, có thể tự do tự tại thể hiện màu sắc riêng.
Trước đây cô từng thấy cái giường trong phòng sách, thầm nghĩ Tạ Trăn ngủ với Thẩm Khinh Nhược cô sẽ tự mình qua phòng sách.
Lúc này ngẫm lại, Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn quen biết quá lâu rồi, quan hệ càng thân thiết, chỉ không ngờ Thẩm Khinh Nhược dứt khoát để Tạ Trăn qua phòng sách ngủ.
Qua thêm một lúc, Thẩm Khinh Nhược lấy chăn mới cho Tạ Trăn, để tự Tạ Trăn đổi ga giường, hai người còn ở trong phòng trò chuyện một phen, cửa phòng không có đóng, Mạnh Trì ngồi ở phòng khác vẫn thu hết mọi âm thanh ngay cả tiếng sặc vào tai, cô nghĩ đôi bạn này rất thú vị, rõ ràng quan hệ rất tốt nhưng ngoài miệng chẳng ai chịu thua ai.
Ba người các cô thay nhau tắm, Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược một phòng, Tạ Trăn hùng hùng hổ hổ về phòng sách ngủ.
Mạnh Trì lo lắng tiếng của mình sẽ bị Tạ Trăn nghe thấy, cô nhỏ giọng:
"Chị có muốn hai người ngủ một phòng không?"
"Em đừng quan tâm cậu ấy, cậu chửi không lại tôi đâu." Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: "Hơn nữa cậu ấy không thích ngủ chung với tôi, cảm thấy điều hòa mở quá thấp."
Mạnh Trì nhìn vào hiển thị của điều hòa: 26 độ.
Thẩm Khinh Nhược phát hiện cô liếc nhìn bèn cười nói:
"Trước đây nhiệt độ không cao vậy đâu."
Bởi vì em, chị mới mở nhiệt độ cao- nửa câu này Mạnh Trì giữ trong lòng không có nói ra, đồng thời cảm thấy có chút ngọt ngào, còn nói thêm: "Nếu chị thấy cao, có thể chỉnh thấp xuống."
Thẩm Khinh Nhược:
"Sau đó để em chui vào lòng tôi sao?"
Mạnh Trì biết là Thẩm Khinh Nhược nhắc lại chuyện lần đầu thuê phòng, khi đó mới đầu cô thật sự cảm thấy lạnh, theo bản năng dựa vào lòng Thẩm Khinh Nhược, ai ngờ rằng dẫn đến sự tình xảy ra lúc sau...
Mạnh Trì không tiếp lời Thẩm Khinh Nhược, cô cố chuyển trọng tâm vấn đề: "...!Cùng lắm thì em đắp nhiều chăn."
Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, cô giơ tay kéo chăn đến ngực Mạnh Trì, nói:
"Được rồi, không cần em đắp nhiều chăn, trong nhà làm gì có nhiều chăn."
Cô nói thêm:
"Đừng nghĩ chuyện Trăn Nhi nữa, trước đây cậu ấy cãi nhau với người nhà, vẫn hay chạy qua đây chen chung giường với tôi suốt một tháng, không có yếu đuối vậy đâu."
Cô ngừng lại một chút rồi nói:
"Lúc đó tôi không ở đây, mà thuê nhà ở bên ngoài."
Mạnh Trì nghiêm túc lắng nghe, nhưng Thẩm Khinh Nhược dường như không muốn nói quá nhiều chuyện của mình, cô nhanh chóng kết thúc câu chuyện:
"Không nói nữa, ngủ thôi."
Trên người Thẩm Khinh Nhược có quá nhiều câu hỏi, dần dần gần gũi với cô, cũng dần dần chia sẻ.
Mạnh Trì biết bản thân không thể làm gì, cô chỉ ghi tạc trong lòng những chuyện Thẩm Khinh Nhược đã kể, hi vọng thông qua những lần như thế này chấp vá lại hoàn chỉnh câu chuyện của Thẩm Khinh Nhược.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược vẫn chưa ngủ, ở trên giường khẽ lật qua lật lại.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, đen như mực, mấy vật dụng xung quanh chỉ loáng thoáng nhìn thấy đường nét.
Mạnh Trì bèn hỏi:
"Sao chị chưa ngủ?"
Thẩm Khinh Nhược bị hoảng nhưng nhanh chóng thở dài, vặn vẹo lưng, không được tự nhiên nói:
"Buổi tối uống nhiều rượu..."
Mới đầu Mạnh Trì không hiểu ý cô nhưng nhanh chóng ngộ ra, Thẩm Khinh Nhược muốn đi vệ sinh.
Nghĩ đến thường ngày vẫn đi bình thường chỉ là thêm vào tối này các cô xem một bộ phim kinh dị khuấy động không khí rất tốt.
Đổi lại là bình thường, Mạnh Trì sẽ không nói gì, nhưng nghĩ tới mấy lời trêu chọc mới đây của Thẩm Khinh Nhược, cô bèn nói:
"Chị có phản ứng s1nh lý?"
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Mặt dày của cô đỏ lên, dứt khoát không đếm xỉa đến, đẩy vai Mạnh Trì, giả vờ hờn dỗi:
"Ma quỷ, cùng tôi đi vệ sinh."
Mạnh Trì thâm sâu khó lường:
"Buổi tối không được nhắc ma-quỷ."
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ư."
Một lát sau, tiếng của Thẩm Khinh Nhược từ nhà vệ sinh vọng ra, nói với Mạnh Trì ở cửa:
"Tôi muốn đi vệ sinh, em đứng ra xa chút, mà đừng quá xa."
Mạnh Trì vừa lui ra phía sau vừa hỏi khoảng cách như vậy được chưa, chờ Thẩm Khinh Nhược nói được rồi, cô mới dừng lại, lẳng lặng đứng chờ.
Mấy giây trôi qua, Thẩm Khinh Nhược ở bên trong lại hỏi:
"Bạn nhỏ, em vẫn còn ở đó nhỉ?"
Mạnh Trì:
"Đi rồi."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ma...q-u-ỷ."
Mạnh Trì thừa thắng xông lên:
"Ai là bạn nhỏ?"
Trong nhà vệ sinh không có tiếng, Mạnh Trì vẫn đứng yên, người hơi ngả về sau:
"Chị không nói, em đi đây."
Cách vài giây, trong phòng vệ sinh mới có tiếng Ư.
Mạnh Trì nhịn cười, không khó xử Thẩm Khinh Nhược nữa.
Rất nhanh trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng vải vóc va chạm, Thẩm Khinh Nhược ấn nút xả nước, vừa rửa tay vừa nói:
"Thật ra bình thường tôi không có sợ, chỉ là do vừa rồi xem bộ phim kỳ lạ, nhắm mắt lại tôi vẫn có cảm giác nó lắc lư trước mắt tôi."
Bên ngoài nhà vệ sinh truyền tới tiếng bạn nhỏ trả lời.
Thẩm Khinh Nhược nói tiếp:
"Lá gan của tôi cũng lớn lắm."
"Được rồi."
"Mà em thì sao, có vẻ em không sợ chút nào nhỉ?"
"Em...!sợ."
Sau đó Thẩm Khinh Nhược bước ra, nghiêm túc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Trì, nhớ tới lúc nãy người này giả vờ bình tĩnh:
"Em giả vờ."
Mạnh Trì bình tĩnh nói:
"Em rất sợ."
Thẩm Khinh Nhược nghi ngờ mấy giây nhưng sau đó chủ động nắm tay Mạnh Trì trở về phòng.
Hai mươi phút sau, khó khăn lắm Thẩm Khinh Nhược mới hơi buồn ngủ, lúc này cô chợt thấy chốt cửa chuyển động, chậm rãi ấn xuống, khiến cô không dám hít thở, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, cô giơ tay kéo Mạnh Trì ở bên cạnh sắp chìm vào giấc ngủ, cứ thế kéo đối phương tỉnh ngủ, Mạnh Trì dụi mắt, cửa bị đẩy ra, một vật thể kỳ lạ đứng ở cửa.
Thẩm Khinh Nhược hét ầm lên, nhào lên người Mạnh Trì:
"Cái gì vậy?"
Vật thể kia bị tiếng hét của Thẩm Khinh Nhược làm cho hoảng sợ, lui về sau rồi nhanh chóng quay lại, hét ầm lên:
"Cái gì là cái gì?! Thẩm Khinh Nhược, cậu hét cái gì?!"
Tuy giọng the thé nhưng đúng là giọng Tạ Trăn, Tạ Trăn cầm theo gối ngủ đứng ở cửa phòng của các cô, bên trong phòng tối om nên chỉ nhìn thấy đường nét kì lạ.
Mạnh Trì buồn ngủ, hai mắt díp lại, vừa mới hoàn hồn đã nghe thấy giọng Tạ Trăn, cô vừa vỗ vỗ lưng Thẩm Khinh Nhược vừa hỏi:
"Chị Trăn, sao vậy?"
Tạ Trăn do dự chốc lát rồi vẫn đi đến nói:
"Chuyện là...!chị ngủ với hai người được không?"
Thẩm Khinh Nhược đã sớm không còn sợ nữa, giãy khỏi lòng Mạnh Trì, chỉ chớp mắt liền hiểu ý bạn hiền của mình, cô chỉ vào đối phương cười nhạo:
"Cậu sợ chứ gì? Buổi tối xem phim ma, chậc chậc chậc..."
Dáng vẻ người vừa rồi sợ không dám đi vệ sinh nhất định không phải là mình.
Mạnh Trì không nói gì.
Nếu đổi lại là trước đây đèn đuốc sáng trưng thì Tạ Trăn chắc muốn nhảy dựng lên cáu xé Thẩm Khinh Nhược, nhưng bây giờ đã khuya rồi, hơn nữa một mình ở trong phòng sách, Tạ Trăn lặng lẽ chấm dứt chiến tranh, giọng uể oải:
"Cậu nhích người qua bên kia đi, chừa chút chỗ nào."
Thẩm Khinh Nhược đắc ý, hừ hừ mấy tiếng, vừa nhường chỗ vừa nói:
"Ây dô, quỷ trong phim là giả thôi, có gì phải sợ, lão Tạ, không phải mình nói cậu nhưng mà nếu cậu sợ đừng xem phim ma nữa, lúc đó chơi điện thoại thì hay rồi, còn bày đặt xem tivi."
Giường của Thẩm Khinh Nhược rất lớn, cộng thêm ba người các cô đều hơi gầy, ngủ thoải mái.
Tạ Trăn sau khi nằm xuống thì chậm rãi từ trong nỗi sợ bộ phim thoát ra, khôi phục lại chút sức sống:
"Mạnh Trì, tay em có vớ không? Làm phiền em chặn cái miệng của Thẩm Khinh Nhược lại."
Cô nói tiếp:
"Thôi bỏ đi, có nút nhét tai cũng được, không ngăn được cậu ta thì tự chị ngăn mình."
Thẩm Khinh Nhược hừ hừ vài tiếng rồi cười cười.
Trong lòng Mạnh Trì có chút bất đắc dĩ, thấy Thẩm Khinh Nhược ăn hiếp Tạ Trăn cô bèn lên tiếng:
"Chị, chị còn muốn đi vệ sinh không?"
Thẩm Khinh Nhược liền lầu bầu, cố gắng át giọng Mạnh Trì.
Nhưng Tạ Trăn vẫn nghe được:
"Sao vậy?"
Thẩm Khinh Nhược luồng tay trong chăn khẽ nhéo tay Mạnh Trì, cùng với hành động này không còn dáng vẻ kiêu ngạo mà thay vào đó là đáng thương.
Mạnh Trì mềm lòng, nhẹ nhàng khống chế tay của Thẩm Khinh Nhược, qua loa nói:
"Không có gì, em chỉ hỏi thôi."
Tạ Trăn thở dài một hơi:
"Cũng may vừa rồi không uống rượu bia, nếu không lại phải đi nhà vệ sinh."
Thẩm Khinh Nhược lại giở giọng diễu võ dương oai nhưng lo lắng Mạnh Trì lật tẩy mình lần nữa, cô nhỏ giọng nói:
"Không sao, tìm mình đi với cậu, lá gan mình lớn."
Mạnh Trì thở dài trong lòng, cái tật xấu này của Thẩm Khinh Nhược lại không thể sửa.
Ba người qua loa trò chuyện vài câu, một lát sau, lúc Mạnh Trì cho rằng các cô đã ngủ thì Tạ Trăn lên tiếng, hỏi:
"Tháng sau đến bà ngoại cậu?"
Mạnh Trì liền nhận ra có gì đó, cơn buồn ngủ tiêu tan, cô không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe.
Thẩm Khinh Nhược Ừ một tiếng.
Tuy giọng không có gì thay đổi nhưng vẫn cảm thấy khác với vừa rồi.
"Đến lúc đó chúng ta đi chung." Giọng Tạ Trăn hơi ủ rũ: "Ngủ thôi."
Thẩm Khinh Nhược nghiêng đầu qua, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Trì, cô chậm rãi nói:
"Giỗ bà ngoại tôi vào tháng sau."
Mạnh Trì nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Cô mỉm cười nhưng trên mặt không có ý cười, mọi thứ đều ẩn trong bóng tối:
"Không sao, đã qua lâu rồi, tôi không còn đau lòng nữa."
- ------Hết chương 43-----
Ps.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ! Trong khoảng thời gian qua nhà mình xảy ra chút chuyện, mẹ và bà mình nhập viện, cũng may bây giờ đã ổn.
Mong mọi người sẽ luôn khỏe mạnh..
Ở an bài tổ đội khi mới phát hiện không đúng, lời nói buột miệng thốt ra nửa thanh, lại xấu hổ nuốt xuống.
Du Hạ tuy tận lực thuyết phục chính mình, lại vẫn là có chút để ý, cúi đầu nhìn nãi màu lam trò chơi tay bính sững sờ, cảm thấy chính mình giống một cái xâm nhập giả, lập trường xấu hổ.
Lúc này, trên vai rơi xuống một đạo trọng lực, Tiều Dã khoanh lại hắn cổ, thân thể hướng hắn bên này dựa, híp mắt nguy hiểm đánh giá Diêu Tử Ý “Cùng ai đoạt người đâu?”
Diêu Tử Ý tuy thần kinh đại điều, thật cũng không phải ngốc tử, vội vàng theo dưới bậc thang, một mông kề tại Hứa Ngôn Lễ bên cạnh, “Hành, hôm nay chính là độc thân cẩu đại chiến tình lữ cẩu! Một trận tử chiến thời điểm tới rồi!”
Có Diêu Tử Ý sinh động không khí, xấu hổ bầu không khí dần dần biến mất, Du Hạ bị Tiều Dã vòng trong người trước, cũng dung nhập đi vào.
Hơn hai mươi tuổi nam nhân chơi khởi trò chơi tới đều trở về đại nam hài phạm trù, liền biểu tình thiếu đến đáng thương Du Hạ, giờ phút này đều đỏ mặt, hàm răng khẽ cắn môi dưới, đầy mặt khẩn trương thần sắc.
Cùng nhau lớn như vậy, Diêu Tử Ý lần đầu tiên cùng Hứa Ngôn Lễ tổ đội, hai người ăn ý không đủ, này ban ngày chơi xuống dưới, thua nhiều thắng thiếu, cuối cùng thắng lợi về vì tình lữ cẩu.
Du Hạ đầu một hồi như thế nhẹ nhàng chơi trò chơi, chỉ cảm thấy vui sướng đầm đìa, trong lòng kích động thật lâu không thể bằng phẳng, nhìn trên màn hình biểu hiện thắng lợi tiêu chí, không cấm quay đầu nhìn Tiều Dã triển lộ cười.
Này cười làm Tiều Dã hoảng thần, hắn Tiểu Bổn Cẩu biểu tình hệ thống phảng phất là vùng địa cực sông băng, cho dù thái dương chiếu xạ cũng rất ít hòa tan, ngẫu nhiên từng có vài lần tươi cười cũng có vẻ nhợt nhạt, như vậy nhe răng thoải mái cười to rất là khó được.
Tiều Dã phảng phất nhìn thấy bị tuyết trắng bao trùm núi cao, một đêm gian trở về xuân, mãn sơn đều là xanh non cùng đỏ tươi, xinh đẹp phải gọi người không rời được mắt.
Hoảng thần không riêng Tiều Dã một người, Diêu Tử Ý so Tiều Dã càng hiếm thấy đã có cảm xúc Du Hạ, nhìn gương mặt kia ngốc lăng sau một lúc lâu, sở hữu kinh diễm đều áp súc thành một cái “Dựa” tự.
Lấy lại tinh thần Tiều Dã phát hiện Diêu Tử Ý không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nhà mình Tiểu Bổn Cẩu xem, không lưu tình chút nào dùng ôm gối che lại phát tiểu mặt, đem đối phương tầm mắt ngăn trở.
“Dựa, Tiều Dã, ngươi thật nhỏ mọn!”
“Thật đúng là đừng nói, lão bà ngươi đẹp đến giống hạ phàm độ kiếp thần tiên.”
“Lão bà ngươi” ba chữ lấy lòng đến Tiều Dã, đại phát từ bi buông tha Diêu Tử Ý, Du Hạ xác thật giống hạ phàm độ kiếp thần tiên, đối với như vậy một cái thanh lãnh cứng cỏi người, Tiều Dã vô số lần oán giận ông trời bất công, bảo bối của hắn hẳn là nhận hết sủng ái, khỏe mạnh lớn lên mới đúng.
.
Tiều Dã cùng Diêu Tử Ý chi gian cười đùa, nháo đỏ Du Hạ mặt, cũng nháo cười Hứa Ngôn Lễ.
Nhẹ nhàng bầu không khí gian, Hứa Ngôn Lễ đột ngột ra tiếng “Du Hạ, thực xin lỗi.”
Vài người đều là ngẩn ra, Du Hạ càng là không nghĩ tới quý công tử ngạo khí Hứa Ngôn Lễ sẽ cùng hắn xin lỗi, nạp nạp mà ngẩn ngơ vài giây mới lấy lại tinh thần.
Thiếu không khí, lại trở thành ở đây tiêu điểm, Du Hạ cũng sẽ không cười, nỗ lực tưởng biểu đạt thân thiện, biểu tình càng hiện quái dị, bất quá mọi người đều nhìn ra hắn tận lực, đều là cười làm một đoàn.
Du Hạ xấu hổ mà trốn đến Tiều Dã phía sau, nhỏ giọng trở về câu “Không quan hệ.”
Diêu Tử Ý lúc này mới minh bạch bọn họ chi gian nên là đã xảy ra một ít mâu thuẫn, nhưng nếu hai bên đều nói khai, vậy không đáng để ý, hắn sinh động không khí, đánh giảng hòa, lại khuyến khích ba người bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
Mãi cho đến Thư khách khanh gọi bọn hắn ăn cơm, trận chiến đấu này mới tính ngưng hẳn.
Trên bàn cơm Hứa Ngôn Lễ mới nói minh ý đồ đến, hắn hôm nay là tới từ biệt, ngày mai liền phải đi theo đạo sư đi Tân Thị làm văn dịch công tác, lúc sau có lẽ liền lưu tại bên kia phát triển, cho nên riêng đến xem Thư khách khanh, lại không nghĩ rằng Tiều Dã bọn họ cũng trở về, đụng phải vừa vặn.
Tiều Dã nghe vậy hào phóng bưng lên cái ly cùng hắn đối chạm vào một chút, “Nghỉ trở về tụ.”
“Chính là chính là, nhưng đừng đi bên kia có tân bằng hữu liền đem chúng ta đã quên a!” Diêu Tử Ý đi theo phụ họa.
Không biết là bởi vì cùng bạn tốt phân biệt, vẫn là ly nỗi nhớ quê tự, lại hoặc là Tiều Dã đối hắn qua đi việc làm tỏ vẻ không thèm để ý thái độ, Hứa Ngôn Lễ hốc mắt có chút nóng lên.
Trong lúc nhất thời cổ họng nghẹn ngào, đáp lại không lên, cái ly lại vang nhỏ một chút, Hứa Ngôn Lễ kinh ngạc mà ngẩng đầu, phát hiện Du Hạ giơ cái ly đối hắn cười khẽ.
Đối phương tươi cười như cũ mất tự nhiên, cũng cũng không ngôn ngữ, Hứa Ngôn Lễ lại đột nhiên đã hiểu Tiều Dã vì cái gì sẽ thích Du Hạ.
Hắn hiểu biết quá một ít Du Hạ sự, biết Du Hạ cũng không thấy được lý giải bọn họ từ nhỏ lớn lên hữu nghị, thậm chí bởi vì một ít tư tâm thương tổn quá Du Hạ, nhưng vì Tiều Dã, Du Hạ ở nỗ lực lý giải, nỗ lực giúp Tiều Dã giữ gìn này hơn hai mươi năm tình nghĩa.
Hứa Ngôn Lễ ở Tiều Dã minh xác cự tuyệt hắn sau, không cam lòng mấy ngày nay, thử hỏi quá chính mình, nếu cùng Du Hạ đổi chỗ, ở vào đồng dạng cảnh ngộ, hắn có thể vì Tiều Dã, một người đang xem không thấy quang minh trong bóng tối độc hành mấy năm sao?
Hứa Ngôn Lễ không có đáp án, bởi vì lại như thế nào đồng cảm như bản thân mình cũng bị cũng không phải kinh nghiệm bản thân giả.
Vốn định lặng lẽ rời khỏi, yên lặng tách ra cùng Tiều Dã liên hệ, lại nhân ngẫu nhiên gặp được làm hắn đem câu kia xin lỗi nói ra, hắn không tưởng Du Hạ có thể tha thứ hắn, cùng hắn hữu hảo ở chung, chỉ nguyện chính mình trong lòng có thể khoan khoái chút, lại không ngờ Du Hạ tuy nhìn lạnh nhạt cao ngạo, kỳ thật so với ai khác đều có thể cầm được thì cũng buông được, duy nhất chấp nhất, đại khái cũng chỉ có Tiều Dã một người đi.
Rời đi Tiều gia khi, Hứa Ngôn Lễ dùng sức phất tay từ biệt, nói cho bọn họ, chờ hắn nghỉ trở về.
.
Ngày hôm sau tỉnh ngủ, Tiều Dã liền từ gara đâu chiếc việt dã ra tới, trúc viên ở giữa sườn núi thượng, chủ đánh đặc sắc là suối nước nóng sơn trang.
Kỳ thật ly nội thành khá xa, không phải đặc biệt phương tiện, nhưng ở tân kiến lão đồng học trong đàn liêu qua đi mới biết được là lớp trưởng lớp bọn họ Liêu Gia Ninh khai.
Từ nhỏ tiểu nhân Dương huyện một đường khảo ra tới, hiện giờ thế nhưng ở Hải Thị loại này tấc kim tấc đất địa phương bắt đầu làm sơn trang, có thể thấy được Liêu Gia Ninh bản lĩnh không nhỏ.
Tiều Dã cùng Diêu Tử Ý cũng hiểu được, Liêu Gia Ninh trong nhà vốn là có điểm tư bản, ở Dương huyện cũng có thể coi như vị công tử ca, đi đến hiện giờ này một bước so đại bộ phận người vẫn là muốn dễ dàng đến nhiều, bởi vậy ở đông đảo khen tặng trung mặc không lên tiếng.
Liêu Gia Ninh ở cao nhị khi liền ái vây quanh Tiều Dã bên người chuyển, hắn từ trước đến nay sẽ lung lạc chính mình nhân mạch, còn tuổi nhỏ cũng đã bát diện linh lung, hiện giờ càng là ở một chúng thân phận không đồng nhất lão đồng học trung như cá gặp nước.
Nhiều đãi trong chốc lát, Tiều Dã liền phát hiện không đúng, tuy rằng cao nhị khi Dương huyện đồng học phần lớn đều tới, lại còn có một bộ phận xa lạ gương mặt.
Đều là nghiệp quan nhị đại, Tiều Dã cùng Diêu Tử Ý phần lớn tiếp xúc quá, chỉ là bởi vì gia thế chênh lệch cùng tính cách không phải đặc biệt quen biết.
Tiều Dã cùng Diêu Tử Ý liếc nhau, đều minh bạch, xem ra Liêu Gia Ninh là muốn mượn lần này đồng học sẽ danh nghĩa cho hắn sơn trang tuyên truyền lung lạc đầu tư.
Đáy lòng có số, Tiều Dã cùng Diêu Tử Ý đều không tính toán nhiều đãi, tìm cái góc trốn tránh, hai cái vô tâm trong nhà sinh ý người, nhất phiền loại này ích lợi lui tới yến hội.
Đã từng cùng nhau xuống sông bắt cá trảo tôm đồng học, cũng ở năm tháng trôi đi gian biến thành ích lợi tối thượng người, Tiều Dã nhất thời có chút cảm khái.
Diêu Tử Ý nhưng thật ra cùng mấy cái lão đồng học hàn huyên vài câu, phát hiện cùng những người này ở chung lên không có cao nhị ở Dương huyện khi tự tại, có chút hứng thú rã rời.
Chỉ có Du Hạ hoàn toàn tự do bên ngoài, cầm camera tùy ý vỗ vỗ, hắn tác phẩm dự thi còn không có định hảo nội dung, tùy thân mang theo camera tìm xem cảm giác.
Đạo lý đối nhân xử thế Du Hạ không hiểu, cũng không tính toán tham dự trong đó, trúc viên khác không nói, phong cảnh xác thật cực hảo, so với người, Du Hạ càng nguyện ý cùng thiên nhiên giao tiếp.
Liêu Gia Ninh tiếp đón xong một vòng, rốt cuộc nhạy bén phát hiện tránh ở góc Tiều Dã, xách theo champagne ly hướng bọn họ đi tới.
Đến gần sau, thấy rõ Tiều Dã người bên cạnh, Liêu Gia Ninh có trong nháy mắt chinh lăng, tròng mắt nhìn chằm chằm người dường như sẽ không xoay.
Du Hạ không chỗ nào phát hiện, giơ màn ảnh nhắm ngay xanh đậm sơn gian một con ở không trung bay vọt điểu, điểu vũ ở động tác gian lộ ra kẹp tàng sắc thái, phá lệ đẹp, Du Hạ tưởng bắt giữ nó động thái, sống lưng thẳng thắn, hết sức chăm chú.
Phủng camera tay trải qua trong khoảng thời gian này vật lý trị liệu, ngoại hình thượng cơ bản nhìn không ra chịu quá thương, làn da càng là dưỡng đến trắng nõn, Liêu Gia Ninh tầm mắt từ Du Hạ trên tay nhảy đến sườn mặt, vành tai, đình trệ ở thon dài cổ chỗ, ánh mắt so sơn gian điểu đều nhảy nhót.
Liền Diêu Tử Ý đều nhìn ra Liêu Gia Ninh tầm mắt không đúng, Tiều Dã càng là không mau mà nhẹ sách ra tiếng.
“Liêu tổng, này sơn trang làm được không tồi.” Tiều Dã đứng lên đi đến Liêu Gia Ninh trước mặt, hắn so Liêu Gia Ninh cao hơn nửa cái đầu, chính vừa lúc đem Du Hạ thân ảnh che cái hoàn toàn.
Liêu Gia Ninh lúc này mới vội vàng thu hồi tự do tầm mắt, đem chú ý điểm đặt ở Tiều Dã trên người, ngươi tới ta đi liêu quá vài câu sau, bắt đầu đem đề tài dẫn hướng đầu tư.
Tiều Dã sớm đã minh bạch tâm tư của hắn, giờ phút này sắc mặt tự nhiên nói “Ngươi cũng biết, ta hiện tại chỉ là vỗ vỗ diễn, đương cái tiểu diễn viên, trong nhà sinh ý đều là gia phụ ở xử lý, lớn nhỏ đều đến hắn làm chủ.”
Ngắn gọn một câu đã tỏ rõ ý tứ, Liêu Gia Ninh biểu tình có một cái chớp mắt mất khống chế, ngay sau đó điều chỉnh lại đây đánh ha ha nói sang chuyện khác.
Tiều Dã đã mất tâm nhiều đãi, nhanh chóng kết thúc vô ý nghĩa nói chuyện phiếm, hướng Liêu Gia Ninh từ biệt, Liêu Gia Ninh còn tưởng lưu bọn họ, nhưng Tiều Dã đi ý đã quyết, xoay người thân mật mà đi đến Du Hạ bên người, bàn tay to hoàn thượng eo, to rộng áo hoodie thu nạp, đem Du Hạ nhỏ hẹp mềm dẻo vòng eo hiển hiện ra “Chụp hảo sao? Đi trở về.”
“Ân? Nhanh như vậy?” Du Hạ có chút mờ mịt, kia một đôi mắt cùng động tác lại đều là đối Tiều Dã tín nhiệm cùng ỷ lại.
Liêu Gia Ninh ánh mắt ám trầm, đáy lòng sinh ra không cam lòng, nâng bước về phía trước “Du Hạ, ngươi cũng tới.”
Du Hạ theo tiếng nhìn về phía hắn, hảo sau một lúc lâu mới hô một tiếng “Lớp trưởng.”
Nhìn ra Du Hạ là ở tận lực hồi tưởng, Liêu Gia Ninh càng thêm khó chịu, Du Hạ không biết, tự sơ trung khởi bọn họ liền ở một cái ban, nhưng mãi cho đến cao nhị Du Hạ đột nhiên thôi học, trong mắt đều không có hắn người này.
Nhưng năm đó Tiều Dã vừa tới không bao lâu, là có thể cả ngày cùng cao ngạo Du Hạ ghé vào cùng nhau, Liêu Gia Ninh khi đó liền ghen ghét đến không được.
Hôm nay trận này đồng học tụ hội, trừ bỏ lung lạc sinh ý, Liêu Gia Ninh còn có chính mình tư tâm, lại thứ ý thức được chính mình ở Du Hạ trong lòng thậm chí liền muốn tốt đồng học đều không tính là.
Tiều Dã lạnh lùng liếc hắn, cùng Du Hạ ai đến cực gần, một bộ người thắng tư thái.
Liêu Gia Ninh áp xuống trong lòng đố kỵ, nhìn về phía Du Hạ “Khó được gặp mặt, cơm nước xong lại đi đi? Ta còn có thể mang ngươi đi phao phao suối nước nóng, sơn trang suối nước nóng thực thoải mái”
Rõ ràng là đang hỏi Du Hạ, Du Hạ lại thói quen tính mà nhìn về phía Tiều Dã, phảng phất ở trưng cầu Tiều Dã đồng ý.
“Về nhà đi, mẹ nói cho ngươi nấu canh, không uống liền lãng phí.”
“Lần đó đi thôi.” Du Hạ tuy nghi hoặc Thư khách khanh biết rõ bọn họ muốn ra tới ăn cơm, như thế nào còn nấu canh, cũng không nghi ngờ Tiều Dã nói, chỉ đương Thư khách khanh khả năng quên mất.
So với không có gì ấn tượng lớp trưởng, Du Hạ càng không nghĩ Phật Thư khách khanh tâm ý, lựa chọn về nhà.
Tiều Dã không hề cấp Liêu Gia Ninh giữ lại cơ hội, ôm lấy Du Hạ, kêu lên một bên cùng lão đồng học kết thúc nói chuyện phiếm Diêu Tử Ý rời đi trúc viên.
Liêu Gia Ninh nhìn kia lưỡng đạo chẳng phân biệt ngươi ta bóng dáng, ngón tay dùng sức đến sắp đem cái ly bóp nát, trong mắt sóng gió gợn sóng.
.
Lên xe, Tiều Dã đem chìa khóa ném cho Diêu Tử Ý, chính mình mang theo Du Hạ thượng ghế sau, môn một quan liền đem người khấu vào trong lòng ngực.
“Làm sao bây giờ, bảo bảo, mơ ước ngươi người quá nhiều.” Tiều Dã giống ủy khuất đại cẩu, thảo muốn an ủi.
Du Hạ còn lại là vẻ mặt ngốc, không biết Tiều Dã lời này từ đâu mà nói lên, nhưng hắn không thể gặp hắn Dã ca ủy khuất, vỗ nhẹ đối phương an ủi “Như thế nào đều là của ngươi.”
“Dựa! Xú tình lữ, có nhân vi ta phát ra tiếng sao?” Phía trước bị xem nhẹ lại bị đương tài xế Diêu Tử Ý không dám tin tưởng.
Không nghĩ tới từ nhỏ chơi đến đại phát tiểu thế nhưng như thế vô nhân tính.
Tiều Dã lúc này mới buông ra Du Hạ, hướng Diêu Tử Ý nhạc “Chỗ ngồi ngươi tuyển, thỉnh ngươi ăn cơm được rồi đi.”
Diêu Tử Ý vừa nghe liền tiêu tan, chân ga nhất giẫm, sử ly trúc viên, “Đi lạc, ăn cơm đi!”
Du Hạ yên lặng cân nhắc sau một lúc lâu cũng không minh bạch Tiều Dã trong chốc lát nói phải về nhà ăn canh, trong chốc lát lại muốn thỉnh Diêu Tử Ý thượng bên ngoài ăn cơm dụng ý, dứt khoát không hề nghĩ nhiều.
Hắn nhẹ nhàng túm hạ Tiều Dã ống tay áo, “Bớt thời giờ bồi ta hồi Dương huyện đi... Ta tưởng ở nơi đó chụp tác phẩm dự thi.”
Du Hạ đều không phải là đối trước kia đồng học không có ấn tượng, trì độn như hắn cũng phát hiện người trưởng thành gian biến hóa, mạc danh nhớ tới kia tòa tiểu thành, hay không cũng giống như người giống nhau, có biến hóa?
Tiều Dã đối quyết định của hắn có chút chinh lăng, hắn cho rằng Du Hạ sẽ không lại tưởng trở lại cái kia tràn đầy u ám ký ức địa phương, nhưng nếu Du Hạ tưởng trở về nhìn xem, kia hắn cũng sẽ bồi.
--------------------
Tới chậm, hôm nay hảo tạp hảo tạp > <
Chương