Nhà bếp của Thẩm Khinh Nhược nói nhỏ cũng không phải quá nhỏ, nhưng cùng lúc ba người đứng thì tay chân khó hành động, Thẩm Khinh Nhược cảm thấy Tạ Trăn không có nhiều tác dụng nên đuổi Tạ Trăn đi ra ngoài.
Tạ Trăn chơi điện thoại một hồi rồi bưng trái cây đi về phía nhà bếp, bước đi hình chữ bát (八) ra vẻ như vị lãnh đạo đi thị sát vậy, đang chuẩn bị nói: Các đồng chí cực khổ rồi, ăn chút trái cây nghỉ ngơi thì nhìn thấy cảnh đang diễn ra trong bếp bèn cố nuốt lời vào trong.
Trong bếp hai người đứng cạnh nhau, Mạnh Trì cao hơn Thẩm Khinh Nhược một chút, cô giơ tay nhẹ nhàng ôm đầu Thẩm Khinh Nhược, ngón tay vuốt v e lỗ tai ửng đỏ của Thẩm Khinh Nhược.
Cô cúi đầu, đôi môi mỏng chạm lên vầng trán nhẵn nhụi của Thẩm Khinh Nhược, mà cô bạn thân ngoài miệng luôn hư hỏng của mình lúc này lộ ra vẻ không giống bình thường, đôi mắt khép hờ, đuôi mắt run run, lại còn có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Tạ Trăn rất ngạc nhiên, trước giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Thẩm Khinh Nhược, tuy rằng bình thường người này cũng thích diễn e thẹn nhưng dáng vẻ kệch cỡm, rất là khoa trương.
Cô còn tưởng bây giờ da mặt Thẩm Khinh Nhược đã luyện đến dày tám thước, chai lì rồi.
Ấy thế mà thật bất ngờ, một lúc lâu sau Tạ Trăn vẫn chưa đi tới, chờ cô hoàn hồn mới lặng lẽ rón rén trở về phòng khách.
Đồ ăn tối hôm qua còn dư kha khá với chút đồ nướng, Thẩm Khinh Nhược cũng chẳng làm nhiều, tùy tiện xào hai món, nấu nồi canh.
Dẫu vậy, bàn ăn vẫn được lắp đầy.
Tạ Trăn cảm thán:
"Bữa ăn này phong phú như bữa cơm tất niên vậy."
Thẩm Khinh Nhược cởi tạp dề, Mạnh Trì cũng giúp một tay sau đó cầm mang vào bếp.
Thẩm Khinh Nhược sau khi ngồi xuống liền giơ tay về phía Tạ Trăn:
"Lấy lì xì ra."
"Lì xì gì?"
"Thì cậu nói đó, cơm tất niên, sau cơm tất niên là màn mình thích nhất." Thẩm Khinh Nhược chẳng biết xấu hổ chỉ chỉ Mạnh Trì đang từ bếp đi ra, rồi chỉ chỉ bản thân nói với Tạ Trăn: "Cậu làm người lớn nên cho mình và bạn nhỏ tiền mừng tuổi nhỉ?"
Tạ Trăn:
"...!Có cần trực tiếp vậy không? Khoan nói Tiểu Mạnh, Tiểu Mạnh quả thật nhỏ hơn chúng ta rất nhiều, nói cậu đi, cậu với mình bằng tuổi mà nhỉ?"
Cô dừng chừng nửa giây sau đó đứng lên đi về phía phòng sách rồi nhanh chóng trở lại, cầm theo hai tờ ghi chú màu đỏ vứt lên bàn, trên tờ giấy viết hai chữ to thật to-Lì xì.
Sau đó cô ngồi xuống lưu loát ăn từng họng mì thật to, đồng thời nói với giọng sảng khoái:
"Rốt cuộc cũng ăn được rồi!"
Tạ Trăn nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược xé tờ giấy ghi chú liền nói:
"Nè, hậu bối này không hiểu chuyện nhỉ? Chẳng phải nên chờ trưởng bối đi rồi mới mở ra sao?"
Lúc này Thẩm Khinh Nhược đã xé ra rồi, lấy ra tờ 100 đồng nguyên (hơn 300k VND) được xếp nhỏ từ bên trong ra, kẹp giữa ngón tay quơ quơ:
"Cái này?"
Tạ Trăn:
"Là của Tiểu Mạnh, của cậu cái khác."
Cô bảo Thẩm Khinh Nhược mở cái khác, mà Thẩm Khinh Nhược không khác gì đứa trẻ nghịch ngợm hay gây chuyện, vừa nói chuyện vừa xé tờ còn lại, cũng lấy ra một tờ tiền màu nâu gấp nhỏ.
Thẩm Khinh Nhược cảm thán:
"Làm khó cậu rồi, thanh toán online lâu rồi cậu đào đâu ra tờ tiền này, đã nhiều năm chưa từng thấy qua."
Tạ Trăn:
"Quý trọng nha."
Thẩm Khinh Nhược lại cùng Tạ Trăn thuận miệng nói bừa, ngoài miệng không giữ ý giữ tứ:
"Sau này chờ mình có con, mình nói với con mình: Con xem nè, đây là tiền cơm dì Tạ của con đưa sau mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm qua nhà mẹ con ăn trực.
Con à, tiền không còn giá trị như trước mà dì Tạ của con, thực sự tệ quá."
Đổi lại là trước đây, Thẩm Khinh Nhược có lẽ còn nói mấy lời không biết xấu hổ nữa, nào là Chị, em vất vả như vậy, chị đưa chút ít thế sao đại loại vậy, bây giờ cô đã tém rồi.
Mạnh Trì ở bên cạnh lặng lẽ ăn, cũng không tham gia cuộc chiến của hai người nhưng nghe Thẩm Khinh Nhược nói Sau này có con trong lòng khó tránh trầm xuống, cô ngước mắt lên, giả vờ vô tình quan sát biểu cảm trên nét mặt Thẩm Khinh Nhược, nhìn dáng vẻ đùa giỡn của Thẩm Khinh Nhược tâm trạng của cô vẫn không nguôi ngoai.
Cô với Thẩm Khinh Nhược cùng giới tính, giữa các cô không có đời sau.
Cho nên, trong kế hoạch tương lai hoặc tiềm thức của Thẩm Khinh Nhược vẫn sẽ chọn hôn nhân, có con thuộc về riêng mình?
Mạnh Trì biết mình không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng vẫn không khống chế được tiếp tục tự ngược về tương lai của Thẩm Khinh Nhược lại không có cô.
Thẩm Khinh Nhược sẽ chọn đối tượng kết hôn như thế nào? Tiệc cưới sẽ chọn nơi nào tổ chức? Con của Thẩm Khinh Nhược lớn lên dáng vẻ sẽ ra sao?
Tất cả những câu hỏi đó giống như thủy triều ập tới, khiến Mạnh Trì cảm thấy lạnh cả người.
Tạ Trăn sớm đã phát giác Thẩm Khinh Nhược đùa quá trớn, tuy rằng trước đây thỉnh thoảng các cô vẫn đùa như vậy nhưng cũng chỉ vui đùa thôi.
Cho dù là cô hay Thẩm Khinh Nhược đều không có ý định kết hôn sinh con.
Cô nhanh chóng quét ánh mắt sang Mạnh Trì, phát hiện Mạnh Trì không có phản ứng gì, vẫn chậm rãi nhai chậm nuốt kỹ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có lẽ Mạnh Trì không để trong lòng nhưng để cho an toàn, cắt đứt cơn mê sảng của Thẩm Khinh Nhược, cô bèn nói:
"Cái miệng ít nói bậy lại."
Cô nói tiếp:
"Tối qua nhận được tin nhắn của cậu mình liền mang đồ nướng tới, mình đã không nói gì, cậu có biết tiệm nướng đó thu hút cỡ nào không? Đội ngũ xếp hàng đông cỡ nào không?"
Thẩm Khinh Nhược vốn không phát hiện mình nói gì sai, còn cảm thấy tự dưng sao Tạ Trăn chợt lên cơn.
Cô không định đốp chát với Tạ Trăn, chỉ trả lời qua loa, rồi trao một trăm lẻ một đồng cho bạn nhỏ ở bên cạnh, nháy nháy mắt nói:
"Nhà chúng ta không cổ hũ, tiền mừng tuổi để bé giữ, nè, đều cho em."
Mạnh Trì thản nhiên nói:
"Em không có làm gì, chị giữ đi."
Cô nuốt mì tương đen trong miệng, sau đó nhỏ nhẹ nói với Tạ Trăn: "Cảm ơn chị Trăn.".
Thẩm Khinh Nhược nghe thấy không biết là tư vị gì.
Xảy ra chuyện gì? Là ảo giác sao? Sao cô cảm thấy Mạnh Trì dịu dàng với Tạ Trăn hơn cô?
Nhất định là ảo giác, sao có thể.
Thẩm Khinh Nhược liền vứt ý niệm này sau đầu.
Một lát sau, bầu không khí trên bàn ăn hòa hợp hơn.
Mạnh Trì chậm rãi thoát ra khỏi tâm trạng đi xuống, thầm nghĩ có lẽ mình nghĩ nhiều, cô luôn nghĩ nhiều những chuyện thuộc về Thẩm Khinh Nhược.
Cô biết như vậy không tốt nhưng chung quy cũng không khắc chế được, cũng rất hi vọng trên người mình có chốt đóng mở, khi phát hiện mình nghĩ nhiều sẽ đóng chốt cảm xúc, chờ khi tâm trạng trở lại bình thường lại mở ra.
Tạ Trăn hớp một ngụm nước ngọt, vỗ vỗ bụng lưng lửng:
"Hôm nay mình đi gặp mấy bạn học cũ, trong đó có đứa mở khu du lịch nông trại ở sườn núi Bắc Sơn, mình nói cuối tuần đến ủng hộ, cuối tuần hai người rảnh không? Cùng đi chơi?"
Thẩm Khinh Nhược vốn ăn không nhiều, là người đầu tiên buông đũa nhưng lại bị Mạnh Trì gắp thêm nhiều đồ ăn đặt trong chén, bị Mạnh Trì dụ dỗ, chỉ đành ăn tiếp hết miếng này đến miếng khác.
Thẩm Khinh Nhược vừa ăn vừa vung đũa trong tay:
"Cậu tới trễ rồi, cuối tuần này tụi mình có hẹn rồi."
Vốn dĩ Mạnh Trì cho rằng Thẩm Khinh Nhược không nhớ cuối tuần này có hẹn với Khương Tư Điềm, định chuẩn bị lên tiếng thì nghe Thẩm Khinh Nhược nói câu đó, hơn nữa tụi mình trong miệng Thẩm Khinh Nhược nói ra làm tâm trạng cô trở nên khác lạ.
Trong lòng Mạnh Trì có chút ngọt ngào, cũng có chút phiền não.
Hình như cô rất dễ bị Thẩm Khinh Nhược ảnh hưởng đến.
Luôn là như vậy, bởi vì một câu của Thẩm Khinh Nhược nói ra vừa làm cô cảm thấy ngọt ngào, rõ ràng tâm tình của mình lại không chịu sự khống chế của mình, lại bị người khác ảnh hưởng, để mặc bản thân bị trạng thái mất lý trí vây lấy, thật kỳ lạ.
Tạ Trăn tiếc nuối:
"Được rồi, mình đành tìm người khác."
Sau khi bữa ăn kết thúc, Tạ Trăn giành dọn chén đũa, vội nói:
"Để chị để chị, Tiểu Mạnh bỏ xuống...!cứ để chị..."
Thẩm Khinh Nhược rất tự nhiên khoác tay lên vai Mạnh Trì, ngăn hành động của Mạnh Trì:
"Để chị Trăn của em làm đi, trong bếp có máy rửa chén, chị Trăn của em thích việc không tốn sức này nhất."
Tạ Trăn cuối cùng cũng ăn được món mì tương đen nhung nhớ ngày đêm nên cảm thấy rất mỹ mãn, cũng lười so đo với Thẩm Khinh Nhược.
Cô vừa dọn dẹp nhà bếp vừa nói:
"Nè, hơi đầy bụng, chúng ta ra ngoài vận động đi...!Vừa rồi mình dùng điện thoại dò thử thì gần nhà cậu mới mở hồ bơi, chúng ta đi bơi đi?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Cậu mới ăn nhiều, không sợ phun trong bể bơi?"
Tạ Trăn vốn định phản kích nhưng nghĩ tới quả thật mình ăn nhiều nhất, cái này không thể cãi, chỉ đành nói:
"Lát nữa mình khởi động lâu hơn chút."
Thẩm Khinh Nhược không quan tâm, cô bắt lấy những sợi tóc dài rơi trên đầu vai của Mạnh Trì rồi quét quét lên chiếc cổ trắng nõn thon dài của đối phương, giọng thỏ thẻ:
"Em muốn bơi không?"
Mạnh Trì không biết có phải Thẩm Khinh Nhược cố ý hay không, cô bị hành động này khiến cho phập phồng không yên, không thể tự hỏi, trực tiếp nói:
"Theo ý các chị."
"Sao đều phải theo ý các chị, lẽ nào em không có ý kiến riêng của mình?"
Mạnh Trì nhẹ nhàng đè bàn tay chơi đùa tóc mình của Thẩm Khinh Nhược, nói:
"Em có."
Ánh mắt cô sáng rực, trong đôi mắt trong trẻo xinh đẹp lóe lên tia khác thường, trái ngược với sắc mặt, giọng cũng bất đắc dĩ:
"Chị đừng chơi đùa tóc của em."
Thẩm Khinh Nhược bị ánh mắt này thiêu đốt, lồ ng ngực nóng lên, chẳng biết từ khi nào bàn tay đã bất giác buông những sợi tóc ra.
Ba người nhanh chóng đạt được thống nhất, nghỉ ngơi một lát rồi đi đến hồ bơi gần nhà.
Lúc đi ngang tiệm hoành thánh, Thẩm Khinh Nhược thành thạo bỏ những chai nước đã uống xong vào thùng, nói một tiếng với chủ tiệm, chủ tiệm ngồi đưa lưng về phía các cô, không quay đầu chỉ đưa tay ra dấu OK rồi toàn tâm toàn ý lướt video.
Áo tắm của Thẩm Khinh Nhược khá là quyến rũ, Mạnh Trì không muốn mặc, Tạ Trăn thì không vừa người cho nên họ đến hồ bơi tùy tiện mua hai bộ.
Trong phòng thay đồ.
Tạ Trăn nhanh chóng thay xong đi ra, sau đó đến Mạnh Trì, cô nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược vẫn chưa đi ra liền hỏi có chuyện gì, Thẩm Khinh Nhược nói yếm khóa bị hư.
Mạnh Trì vào trong tìm phòng của Thẩm Khinh Nhược, giúp Thẩm Khinh Nhược kiểm tra, quả thật hư rồi.
Hai người cũng không biết mặc sao, mấy phen chạm nhau hô hấp nhanh chóng không được bình thường.
...
Tạ Trăn làm nóng người xong, bơi qua bơi lại mấy vòng, lúc này lên bờ nghỉ ngơi thì Thẩm Khinh Nhược mới chậm rãi đi tới.
Phòng nghỉ của Tạ Trăn được hút thuốc, cô châm cho mình một điếu, ngậm trên môi, ánh mắt lướt qua áo tắm trên người Thẩm Khinh Nhược, cảm thấy kì lạ nói:
"Vừa rồi cậu đâu có mặc bộ này."
Thẩm Khinh Nhược:
"Vừa rồi ra ngoài không để ý lấy theo bộ bị hư, nên mua lại bộ khác."
Ánh mắt của Tạ Trăn lướt qua vết đỏ trên lồ ng ngực của Thẩm Khinh Nhược:
"Sao trên người cậu có vết đỏ?"
Thẩm Khinh Nhược bình tĩnh tự nhiên:
"Muỗi cắn."
Cô thầm nghĩ: Trăn Nhi, mình khuyên cậu hãy biết điểm dừng.
Tạ Trăn không tiếp tục hỏi, biết mình bất giác tự chui vào khu mìn.
Tạ Trăn đưa gói thuốc cho Thẩm Khinh Nhược, Thẩm Khinh Nhược xua tay, đồng thời lấy kẹo trái cây trong túi xách ra, mở vỏ bỏ vào miệng, giọng ậm ờ nói:
"Cai rồi."
Tạ Trăn nghi ngờ hỏi:
"Hả?"
Thẩm Khinh Nhược không nói, mắt nhìn chằm chằm dưới bể bơi.
Phía xéo xéo của phòng nghỉ là cửa sổ thủy tinh của bể bơi, có thể nhìn thấy đáy nước sâu bên dưới.
Tạ Trăn nhìn theo ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược, dưới khu nước sâu chỉ có bóng lưng thon dài trắng nõn, bơi cực kỳ đẹp và thanh thoát.
Cô nhìn vẻ ngọt ngào trên mặt bạn thân, lại nghĩ tới cảnh nhìn thấy trước đó không lâu ở nhà bếp, cô lấy điếu thuốc trên môi xuống, cuối cùng hỏi:
"Có phải các cậu đang yêu nhau?"
Tạ Trăn giả vờ hỏi với giọng qua loa, cùng với biểu cảm nét mặt như mình chỉ tùy tiện hỏi.
Quả nhiên, Thẩm Khinh Nhược thu lại nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về bóng lưng đang chuyển động dưới hồ nước sâu.
Cánh tay mảnh khảnh khoát lên lan can, cằm nhẹ nhàng tựa vào, đầu lưỡi chậm rãi đắng chát, ngay cả kẹo trong miệng cũng khó dung hòa, cô khẽ nói:
"Mình xứng à?"
- ---------Hết chương 46-------
Ps.
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!^^.
Làm đến Diêu Tử Ý ba ngày hai đầu bị Tiều Dã làm khó dễ, trong khoảng thời gian này đã bị hắn ca nhéo không ít bím tóc.
Du Hạ vốn tưởng rằng chính mình sẽ rất khó thích ứng Tiều Dã không ở nhật tử, nhưng đối phương xác thật đem đi phía trước hứa hẹn thực hiện rất khá, thậm chí hảo đến quá mức.
Tận dụng mọi thứ mà đánh video, nếu là không thể video, cũng muốn giọng nói điện thoại, nghe một chút nhà mình Tiểu Bổn Cẩu thanh âm.
Diêu Tử Ý mới vừa bước vào môn, Du Hạ di động liền leng ka leng keng vang lên.
Cửa Diêu Tử Ý quyết đoán dừng lại bước chân, đem chính mình lặng lẽ tàng tiến góc, Du Hạ cũng tự giác lựa chọn đưa lưng về phía hắn phương hướng chuyển được video.
Trong video xuất hiện Tiều Dã thân ảnh, người mặc màu đỏ sậm cổ đại quan phục, đầu mang cao mũ, nghiễm nhiên một bộ mới vừa hạ diễn bộ dáng.
Từ Tiều Dã tiến tổ, Du Hạ gặp qua không ít Tiều Dã người mặc cổ trang bộ dáng, một chút cũng không không khoẻ, thậm chí làm người cảm thấy nên là cái kia niên đại ra tới người.
Tiều Dã cao mi thâm mục, quan phục một xuyên, càng là để lộ ra vài phần uy nghiêm, nhưng lại nhân dán sát nhân vật hao gầy không ít, hành động gian mang theo một chút văn nhược khí, cả người nhìn đi lên có loại cấm dục cảm giác.
Nhưng Du Hạ gặp qua người này lưu manh dạng, trong đầu không tự giác hiện ra Tiều Dã eo lưng phập phồng tư thái, chợt thấy giữa môi khô khốc, theo bản năng liếm liếm môi.
Tiều Dã phát hiện Du Hạ suy nghĩ mơ hồ, thon dài đôi mắt híp lại lên, cấm dục khí chất chợt biến mất, lại khôi phục lang thang đa tình bộ dáng “Tiểu hư cẩu suy nghĩ cái gì?”
“... Ngươi xuyên cái này, đẹp.” Du Hạ một chút không giấu giếm chính mình niệm tưởng.
Tiều Dã đốn giác bắt đầu mùa đông thời tiết cũng không thấy đến mát mẻ, một trận nhiệt ý triều hạ bụng dũng đi, quyết định chờ đóng máy hỏi một chút trang phục lão sư có thể không thể đem quần áo mua hoặc là thêm vào định chế, nhanh chóng cắt đề tài.
“Diêu Tử Ý đâu?”
Nghe vậy, góc Diêu Tử Ý điên cuồng cấp Du Hạ đưa mắt ra hiệu, muốn cho Du Hạ nói cho Tiều Dã hắn còn chưa tới.
Nhưng ngoan ngoãn tiểu cẩu lâu như vậy, cũng học không được đối Tiều Dã nói dối, trầm mặc sau một lúc lâu, vẫn là đem cameras chuyển hướng góc chỗ Diêu Tử Ý “Hắn ở kia.”
Diêu Tử Ý tức khắc nhụt chí, đôi tay thẳng tắp thả câu trong người trước, phảng phất một khối tang thi.
Quả nhiên Tiều Dã thấy hắn hai tay trống trơn, lại một bộ trốn tránh tư thái, phán đoán nói “Diêu Tử Ý, ngươi lại không mang cơm.”
“Không chuẩn mang du tiểu cẩu lại đi ăn không sạch sẽ đồ vật, tiêu chảy mới hảo không hai ngày.”
Diêu Tử Ý thề, hắn tuyệt không phải cố ý, ai có thể biết Du Hạ dạ dày như vậy yếu ớt, trước hai ngày chỉ là mang Du Hạ đi một nhà tân khai hamburger cửa hàng, Du Hạ dạ dày kiều khí, liền bảy phần thục bánh nhân thịt cũng không tiếp thu được.
Trở về liền kéo hai ngày bụng, hôm nay vừa mới hảo, xem này tư thế, Diêu Tử Ý lại muốn mang Du Hạ đi ra ngoài ăn, Tiều Dã bổn còn giãn ra mi nhăn lại, phá lệ cảm thấy chính mình công tác là cái chuyện phiền toái nhi.
Hắn hận không thể tự mình về nhà chiếu cố Du Hạ ẩm thực, thủ hắn tiểu cẩu.
Diêu Tử Ý lấy lòng tiến đến trước màn ảnh, dựng thẳng lên ba ngón tay thề, “Hôm nay chúng ta đi uống cháo, cháo hải sản, bảo đảm không ăn lung tung rối loạn đồ vật.”
Tiều Dã lúc này mới thu liễm sắc mặt giận dữ, đáp ứng xuống dưới, dặn dò Du Hạ “Hành, đợi lát nữa nhớ rõ cho ta chụp ảnh.”
Treo video, Diêu Tử Ý trình chữ to nằm xoài trên trên sô pha, lẩm bẩm đến “Không phải, A Dã quản ngươi cũng quản được quá nghiêm đi.”
“Phải không? Không có đi.” Du Hạ mờ mịt suy tư, cũng không cảm thấy Tiều Dã khắc nghiệt.
Nghe vậy, Diêu Tử Ý khiếp sợ nhìn về phía Du Hạ, đình trệ ước chừng một phút, tốt, là hắn không hiểu.
Cự tuyệt tiếp tục bị tiểu tình lữ độc hại Diêu Tử Ý quyết đoán mang lên Du Hạ ra cửa, thẳng đến cháo hải sản cửa hàng.
.
Bóng đêm bao phủ, hoa hồng phố khắp nơi tràn ngập thành bài tiểu quán tản mát ra khói trắng cùng hương khí, không biết nhà ai tầng hầm ngầm lại vào ở tân khách thuê, cùng hàng phía trước đường tắt bất đồng, chỉ là đứng ở ngoài cửa đều có thể ngửi được đầy ngập mùi rượu.
Hà Lạp Lạp không có ban đầu làm minh tinh ngăn nắp lượng lệ, tóc khô vàng gục xuống, sắc mặt không có đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da bảo dưỡng trở nên thô ráp vàng như nến, trên người quần áo cũng không hề sang quý tân triều, nhưng hắn vẫn là không thích ứng loại này rách nát dơ loạn địa phương.
Cửa sắt quan đến không khẩn, tay nhẹ nhàng đẩy liền khai, phát ra một tiếng chói tai kẽo kẹt thanh, nùng liệt rượu xú vị hỗn hợp mùi mốc càng thêm mãnh liệt chui vào xoang mũi, làm Hà Lạp Lạp không khoẻ mà lui về phía sau một bước.
Ánh mắt trong bóng đêm tỏa định nằm ngã vào rách nát trên sô pha người, Hà Lạp Lạp chịu đựng khó nghe khí vị đến gần.
“Uy, tỉnh tỉnh!” Dùng chân đá đá ngủ đến chết trầm người, đối phương lại vẫn không nhúc nhích.
Hà Lạp Lạp kiên nhẫn khô kiệt, tăng lớn dưới chân lực độ, Du Cường bị trên đùi một trận đau đớn bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy.
Nhưng hiển nhiên còn không có thanh tỉnh, cánh cung căng ngồi ở trên sô pha, ánh mắt mê mang mà nhìn quét trước mắt một khối địa phương, sau một lúc lâu mới nâng lên bị cồn huân hồng mặt, “Ngươi ai?”
“Đừng động ta là ai, cùng ngươi làm giao dịch, cũng không khó, chỉ cần ngươi đến lúc đó lục cái âm nói chuyện xưa.”
“Sự thành sau cho ngươi cái này số.” Hà Lạp Lạp không muốn lại nơi này nhiều đãi, nhanh chóng báo ra mục đích.
Du Cường sắc mặt âm trầm, hư mắt đem đầu đi phía trước thấu thấu, nương ngoài cửa sổ đánh tiến mờ nhạt ánh đèn, thấy rõ Hà Lạp Lạp so cái năm, bình thẳng xuống phía dưới khóe miệng đột nhiên thượng kiều, đại đại liệt khai, như là ăn người dã thú, “Hắc, hành.”
Hà Lạp Lạp cảm thấy Du Cường tươi cười thấm người, không muốn lại dừng lại, nhanh chóng gật đầu, rời khỏi này gian nhỏ hẹp dơ bẩn cho thuê phòng.
Vòng qua rác rưởi tràn ra, tràn đầy dơ bẩn thùng rác, Hà Lạp Lạp đem mũ choàng khấu ở trên đầu, như là phía sau bị quỷ đuổi theo, nhanh chóng quải ra hoa hồng phố.
Ra giao lộ, Hà Lạp Lạp mới dừng lại tới, phát hiện chính mình đã là hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, hắn không có về phía sau xem, càng thêm nhanh hơn bước chân.
Hắn mới sẽ không rơi vào như vậy kết cục, nửa đời sau tại đây loại rách nát cũ xưa địa phương sinh hoạt, hắn Hà Lạp Lạp nhất định có thể trở lại đèn tụ quang ủng hộ sân khấu, đứng ở mặt trên sáng lên nóng lên, sẽ không quá thượng loại này ống nước ngầm lưu lạc cẩu sinh hoạt...
Ra hoa hồng phố, khoảng cách đầu phố mét chỗ, Hà Lạp Lạp thượng một chiếc hắc xe, chui vào hàng phía sau trên mặt kinh giận biểu tình lập tức chuyển biến, như là sân khấu thượng xuất sắc biến sắc mặt biểu diễn.
Kia trương đã khô héo mặt cường đánh lên tinh thần như cũ có vài phần tư sắc, khóa ngồi đến một người khác trên đùi, Hà Lạp Lạp giống như dây đằng leo lên đi lên, “Liêu tổng, sự tình làm tốt.”
Liêu Gia Ninh cũng không thấy Hà Lạp Lạp, chỉ là đem tay đặt ở chủ động đưa lên tới cơm điểm trên người, xoa bóp Hà Lạp Lạp toàn thân còn tính có thịt mông.
Hà Lạp Lạp nỗ lực phát huy chính mình sở trường đón ý nói hùa Liêu Gia Ninh, hắn là khoảng thời gian trước thông đồng Liêu Gia Ninh, người này là giới kinh doanh tân quý, nhưng nói là như thế này nói, thực tế còn ở ngạch cửa ngoại tìm dẫn đường người.
Nhưng Hà Lạp Lạp không có biện pháp, Liêu Gia Ninh là hắn trước mắt có thể tiếp xúc đến số lượng không nhiều lắm kẻ có tiền.
Hắn biết Liêu Gia Ninh nhớ thương Tiều Dã trước trợ lý, mãn đầu óc đều nghĩ như thế nào đem người hủy đi ăn nhập bụng, nhưng kia ngẩng cổ cao ngạo tiểu miêu tầm mắt đều chưa từng dừng ở Liêu Gia Ninh trên người nửa phần.
Liêu Gia Ninh tưởng thừa dịp Tiều Dã ở đoàn phim quấy loạn thị phi, sấn hư mà nhập, Liêu Gia Ninh ý niệm có thể hay không thành Hà Lạp Lạp không biết, nhưng hắn biết Tiều Dã bên người đi theo như vậy một người, tuôn ra tới, nhưng xem như một cái đại dưa.
Hiện tại đại chúng tiếp thu trình độ đề cao, nhưng minh tinh diễn viên tính hướng vấn đề tuôn ra tới vẫn là sẽ chọc người phê bình, huống chi lấy Du Hạ phía trước hành động cùng trải qua tới xem, không tính là cái gì thiện lương đáng yêu người.
Ở cái loại này tiểu địa phương mọc ra tới cỏ đuôi chó, thượng không được mặt bàn.
Cho dù không thể lay động Tiều Dã căn bản, cũng có thể đoạn hắn mấy cây xúc tu, Hà Lạp Lạp nhớ kỹ phía trước thù, không quên đâu.
To rộng hàng phía sau xe tòa thượng dây dưa ở bên nhau hai người tâm tư khác nhau, Hà Lạp Lạp tàng khởi chính mình tính toán, yên cười lấy lòng, Liêu Gia Ninh nhắm hai mắt vuốt ve thủ hạ thân thể, trong đầu hiện lên lại là kia trương sắc mặt lãnh đạm, thanh tuyển cao ngạo mặt.
.
Cùng này đầu lửa nóng bất đồng, Du Hạ cùng Diêu Tử Ý cũng lửa nóng, nhưng là từng trận phiêu hương lửa nóng.
Tới rồi địa phương, Du Hạ mới phát hiện, Diêu Tử Ý là dẫn hắn tới ăn cháo hải sản không tồi, nhưng trước mắt rõ ràng là cháo hải sản đế cái lẩu.
Du Hạ chỉ phải thịnh thượng một chén nhỏ, tránh đi kia khẩu nồi to cùng cực có cái lẩu đặc sắc mặt bàn, chỉ cẩn thận chụp được trước mặt này chén nhỏ cháo cùng bên cạnh mấy mâm rau trộn chia Tiều Dã, chỉ là như vậy đều vẫn là bị dặn dò.
Cy: Rau trộn không thể ăn nhiều.
Du Hạ cân nhắc, xem nhẹ cái lẩu hai chữ, này xác thật là cháo hải sản, không tính lừa gạt Tiều Dã.
Ngoan ngoãn trở về cái hảo, đem điện thoại phóng trên bàn, Du Hạ múc một muỗng bọc đại tôm bóc vỏ cháo đưa vào trong miệng, thiếu chút nữa tiên rớt lông mày.
Đồ ăn sẽ làm người sung sướng, thấy hắn híp lại khởi mắt, đối diện Diêu Tử Ý dào dạt đắc ý “Xem đi, đi theo ca hảo đi, cơm ngon rượu say!”
Diêu Tử Ý một trận cười ngây ngô, thấy Du Hạ ăn thật sự hương cũng nhịn không được đem lực chú ý đầu chú ở đồ ăn thượng, Du Hạ di động bãi ở một bên, đã quên khóa màn hình, Diêu Tử Ý tầm mắt trải qua, không cẩn thận nhìn thấy hai người đối thoại, thật dài buông tiếng thở dài.
“Ai, ta nói A Dã đây là đem ngươi đương tiểu hài nhi dưỡng đâu?”
“Này còn chỉ là đi đóng phim, chờ hắn ra ngoại quốc đi học, không được đem ngươi biến thành thú bông tùy thân sủy?”
Du Hạ chớp chớp mắt, uống cháo động tác chậm rãi đình chỉ, chén sứ gác ở mặt bàn, chạm vào ra một tiếng giòn vang, “Nước ngoài...”
Thấy hắn vẻ mặt mê mang, Diêu Tử Ý đầu óc theo không kịp đôi mắt, buột miệng thốt ra “Đúng vậy, hắn không cùng ngươi nói sao? Chờ này bộ diễn chụp xong, hẳn là liền phải xin nhập học đi.”
“A Dã đều chuẩn bị tốt lâu rồi đâu, hắn vẫn luôn đều muốn đi nước ngoài đào tạo sâu...”
Diêu Tử Ý chợt tiêu âm, đôi mắt quan sát đến dị thường phản ứng mới đuổi theo đầu óc, ý thức được chính mình khả năng nói sai rồi cái gì, quyết đoán câm miệng.
Du Hạ trong đầu lại trước sau quanh quẩn tin tức này, Tiều Dã chưa từng nói với hắn quá... Còn ở phịch quay cuồng cháo hải sản đột nhiên mất đi mùi hương.
Nhà ăn ngoại lẫm đông hàn phong phảng phất xuyên thấu qua pha lê chui vào tới thổi mạnh Du Hạ làn da, làm hắn nửa đoạn sau đều ăn mà không biết mùi vị gì.
Thẳng đến bị Diêu Tử Ý đưa về nhà, tâm tình cũng chưa có thể lại sung sướng lên.
Diêu Tử Ý thấy Du Hạ trạng thái không tốt, thật sự nhịn không được an ủi nói “Không có việc gì, có lẽ là hắn đã quên cùng ngươi nói.”
Du Hạ lại vẫn là nhấc không nổi kính nhi, héo héo mà trở về nhà.
Nhìn theo Du Hạ vào cửa, Diêu Tử Ý hoả tốc cấp Tiều Dã bát cái điện thoại, “Xong rồi, A Dã, Dã ca, ta sai rồi...”
“Sao? Ngươi dẫn ta gia du tiểu cẩu ăn ra vấn đề?”
“Không có, không phải, sao có thể!” Diêu Tử Ý phủ nhận tam liền.
“... Chính là đem ngươi chuẩn bị xuất ngoại chuyện này nói cho hắn... Hắn tâm tình giống như không tốt lắm.” Này một câu Diêu Tử Ý nói ấp úng, sợ Tiều Dã theo điện thoại tuyến lại đây tấu hắn.
“Ngươi... Hành, đã biết.” Tiều Dã không dự đoán được không đáng tin cậy phát tiểu ăn một bữa cơm đều có thể cho chính mình thọc cái nồi ra tới.
Nhưng việc này xác thật hắn làm không đúng, trong khoảng thời gian này các loại bận rộn, làm Tiều Dã đem chuyện này vứt chi sau đầu, cũng liền đã quên cùng Du Hạ nói.
Tưởng lập tức cùng đạo diễn xin nghỉ trở về hống người, nhưng di động thượng lại truyền đến một cái tin tức, là ổ chó chủ quán nói cho hắn hậu thiên là có thể tiếp tiểu cẩu.
Tiều Dã trầm mặc một lát, nghĩ đến Du Hạ sinh nhật, quyết định tiếp thượng tiểu cẩu lại trở về, có lễ vật nói, hắn Tiểu Bổn Cẩu hẳn là có thể thực dễ dàng hống hảo.
Chương
Vì tránh cho để tâm vào chuyện vụn vặt, Du Hạ bắt đầu dùng công tác tới tê mỏi chính mình, tiếp được mấy đơn ước chụp, đem Tiều Dã có xuất ngoại tính toán tin tức quên ở sau đầu.
Hắn video tài khoản cùng Weibo ID đều dùng tên thật, phỉ dịch thanh không biết như thế nào xoát đến hắn video, đem hai cái ngôi cao tài khoản đều chú ý thượng.
Một số lớn fans tùy theo mà đến, Du Hạ cá nhân tài khoản ở ngắn ngủn một ngày nội tăng trưởng một ngàn nhiều fans lượng.
Du Hạ nhìn tân tăng trưởng lên fans, chút nào không cảm thấy vui vẻ, hắn càng hy vọng chú ý người của hắn là bị hắn tác phẩm hấp dẫn, mà không phải nhân người nào đó kéo mà đến.
Không chỉ có như thế, phỉ dịch thanh lại lần nữa tăng thêm Du Hạ WeChat, lần này không có Tiều Dã ở bên trong quấy rối, hai người thành công trở thành WeChat bạn tốt.
Nhưng phỉ dịch thanh thu được người trong lòng điều thứ nhất tin tức chính là đối phương một câu lạnh nhạt vô tình “Có thể thỉnh ngươi unfollow ta tài khoản sao?”
Phỉ dịch thanh ở giới giải trí hỗn, nhất minh bạch loại này liên quan hiệu ứng, nếu là yêu cầu khác, hắn tất nhiên cam tâm tình nguyện, nhưng điểm này ở đại chúng xem ra, bọn họ là có liên hệ.
Loại này vi diệu, trộm tới liên hệ, làm phỉ dịch thanh cảm thấy mừng thầm, bởi vậy không muốn chặt đứt.
Hắn không đáp lại Du Hạ, nói sang chuyện khác, dò hỏi Du Hạ có thể hay không tiếp hắn đơn tử.
Du Hạ thiết diện vô tư, không lưu tình chút nào mà cự tuyệt.
Phỉ dịch thanh bị cự tuyệt cũng không nhụt chí, không gián đoạn mà cấp Du Hạ phát tin tức, tăng thêm chính mình tồn tại cảm.