Ngay lập tức Mạnh Trì liền hiểu ý Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy tay Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng ma sát trên bàn, cô cảm giác lòng mình bị trêu chọc, không khỏi vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia.
Bây giờ trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai người các cô, cô cũng khó tránh khỏi nhớ lại cảnh ở chỗ hồ bơi.
Cô cảm giác mình đã chạm tới một góc tính cách thật của Thẩm Khinh Nhược.
Có rất nhiều vấn đề cô muốn hỏi nhưng chẳng biết bắt đầu hỏi thế nào, cũng không chắc chắn Thẩm Khinh Nhược muốn trả lời hay không, nếu muốn trả lời thì cũng sẽ không thể nhanh chóng cưỡng ép bản thân khôi phục lại trạng thái bình thường.
Mạnh Trì cảm thấy mình có thể chờ, chờ ngày nào đó Thẩm Khinh Nhược nguyện ý nói với cô, nhưng cô lại cảm thấy tự mình đa tình, cô là ai của Thẩm Khinh Nhược? Ngoài thời gian hai người tiếp xúc ở bên ngoài, Thẩm Khinh Nhược có nhớ một người như cô không?
Có đôi khi cô xem sách liên quan đến lịch sử và vũ trụ đều cảm thấy lịch sử xa xưa vũ trụ thì rộng lớn, con người sống trong dòng sông dài của lịch sử, giống như hạt cát giữa biển cả, giữa vũ trụ mênh mông không giới hạn.
Bây giờ cô ngẩng đầu nhìn sao, ánh sáng của nó phải trải qua hơn trăm năm hơn nghìn năm mới đến được địa cầu.
Xét theo hai góc độ này Mạnh Trì cảm thấy mình nhỏ bé trong thời gian rất dài, cộng thêm lúc này, đối diện với Thẩm Khinh Nhược cũng vậy.
Tại sao lại có cảm giác này?
Mạnh Trì không nói rõ được nhưng mơ hồ cô cảm giác được trong lòng có thứ gì đang thiêu đốt, có thứ gì muốn từ trong miệng cô thoát ra.
Đôi môi Mạnh Trì khẽ run run, cô cúi đầu hôn lên lòng bàn tay Thẩm Khinh Nhược, thủ thỉ:
"Chị*..."
Giọng của cô giống như thành kính, giống như tôn sùng một thứ gì đó mạnh mẽ hơn chính mình gấp trăm lần.
Người đối diện không biết sự tình, luôn tràn đầy sợ hãi cho nên khi thời đại khoa học kỹ thuật vẫn chưa ra đời và phát triển, mọi người quỳ lạy Gió-Lửa-Sấm sét, quỳ lại Thần linh trông coi sinh tử.
Mạnh Trì không phân rõ được cảm xúc ngay khoảnh khắc này, cô chưa từng trải qua, vì thế cô cảm thấy băn khoăn và xa lạ, dường như đang lạc vào trong trận sương mù, nhìn không rõ con đường tiến và lui, chỉ mơ hồ nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược cho nên cô không kịp chờ nữa, chỉ biết đuổi theo phía trước, nắm thật chặt tay đối phương, bởi vì đây là người duy nhất cô cảm giác quen thuộc.
Vừa rồi Thẩm Khinh Nhược nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Trì, ban đầu cho rằng do Mạnh Trì có ý nghĩ kia nên đi tới, khẽ trêu đùa chút thôi.
Chỉ là không ngờ Mạnh Trì kéo tay cô, hôn lên lòng bàn tay cô, khẽ thủ thỉ, dáng vẻ vừa hài lòng vừa khó chịu.
Mạnh Trì nhỏ giọng nói:
"Hình như em trở nên rất kỳ quái..."
Thẩm Khinh Nhược liền hỏi:
"Kỳ quái chỗ nào?"
Mạnh Trì do dự, lắc đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược bị ánh mắt này thiêu đốt lồ ng ngực, ngay lập tức nảy ra một ý niệm trong đầu: Mạnh Trì thích cô?
Cô lớn hơn Mạnh Trì không chỉ vài tuổi, mặc dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy*, gần như ngay lập tức liền nghĩ đến chuyện đó.
*Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy: ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng hẳn cũng đã biết nó đại khái thế nào.
Thẩm Khinh Nhược theo bản năng muốn rút tay về nhưng đối diện với ánh mắt trẻ trung ngây ngô của Mạnh Trì cô lại cố nên xung động này.
Không nên thấy những đứa trẻ nhìn thì có vẻ không hiểu gì nhưng thật ra trong lòng rất nhạy cảm, một thời gian dài có thể sẽ vì một câu nói nào đó một hành động nào đó của người lớn mà âm thầm đau lòng mấy ngày.
Thẩm Khinh Nhược nghĩ đến việc mình rút tay về, Mạnh Trì có lẽ sẽ cảm thấy khổ sở thì cô không đành lòng làm vậy.
Nghĩ đến khả năng Mạnh Trì thích mình, phản ứng đầu tiên của cô là lùi bước, nghĩ cũng thật buồn cười, sang năm cô sẽ bước vào hàng ba, lại cảm thấy sợ.
Cô vốn cho rằng mình sẽ cô độc đến già, cũng đã tính toán kỹ lưỡng.
Tại sao Mạnh Trì lại thích cô?
Có phải bởi gì trong khoảng thời gian này tiếp xúc cơ thể? Cảm thấy tò mò với người lớn tuổi?
Từ trong đáy lòng Thẩm Khinh Nhược phủ nhận bản thân đáng giá được thích, mình có gì tốt mà được thích?
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Trì, nói:
"Chiều bơi lâu như vậy, về nhà lại học lâu nữa, em mệt lắm phải không?"
Mạnh Trì khẽ lắc đầu, nhưng giọng khá kiên định:
"Không phải."
Cô ngập ngừng:
"Em..."
Lúc này cô cũng không nói được nỗi lòng.
"Hay đừng vẽ nữa, đi ngủ nha?"
Mạnh Trì không nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát da thịt Thẩm Khinh Nhược, sau đó chậm rãi đứng lên, cô cao hơn Thẩm Khinh Nhược một chút, Thẩm Khinh Nhược phải ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt xinh đẹp như cô quạnh của Mạnh Trì, hơi thở của cô chậm lại, cô có cảm giác mình bị cô gái nhỏ hơn mình rất nhiều nắm giữ.
Mạnh Trì nghiêng người, ôm Thẩm Khinh Nhược đặt lên bàn:
"Chị*, chị không muốn sao?"
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, mới vừa bắt đầu cô biết dụng ý của Thẩm Khinh Nhược khi qua đây.
Trải qua vài câu nói, Thẩm Khinh Nhược ý thức được khả năng Mạnh Trì thích mình, cô không còn ý tứ kia nữa.
Cô có thể đáp lại tình cảm của Mạnh Trì? Tiếp tục mập mờ thế này, được sao? Nếu như cô nói với Mạnh Trì, cô hơi sợ, Mạnh Trì sẽ hành động thế nào? Hay sẽ xoay người rời đi?
Thẩm Khinh Nhược:
"Chị...!hơi mệt."
Nhưng biểu cảm mập mờ, lời nói úp mở, không hề phù hợp với tác phong phóng túng thường ngày của cô.
Mạnh Trì định để cô xuống, nhưng do dự trong chốc lát, nét mặt không cam lòng, cô nhẹ nhàng sát đến.
Cô bất giác kéo cổ áo Mạnh Trì.
Mạnh Trì dường như ý thức được Thẩm Khinh Nhược đ ộng tình, ghé vào bên tai cô nói với giọng lạnh lùng xen lẫn nụ cười:
"Gạt người."
Ngón tay thon dài của Thẩm Khinh Nhược túm lấy quần áo Mạnh Trì, cô cảm thấy mình hết cách rồi, bị âm thanh của đối phương mê mẫn choáng váng đầu óc.
...
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược kéo nhăn áo Mạnh Trì, nói:
"Đừng...!đừng ở chỗ này."
Đây là bàn làm việc của cô, sau này làm sao cô chuyên tâm làm việc được? Mỗi khi làm việc liền nhớ tới chuyện đã xảy ra ở đây.
Mạnh Trì hiểu lầm ý của cô:
"Lát nữa đến sofa."
Quả thật cô không có ý này, những chuyện xảy ra tiếp theo đã không cho cô từ chối.
...
Hơn hai tiếng sau, hai người nằm trên sofa hỗn độn, từ phòng sách chuyển tới đây.
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy giọng mình rất khàn, muốn đứng lên uống nước, Mạnh Trì liền phản ứng ngay:
"Sao vậy?"
Giọng Thẩm Khinh Nhược khàn khàn:
"Muốn uống nước."
Mạnh Trì đứng lên đi rót nước:
"Nước ấm?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi muốn uống nước lạnh."
Một lát sau, Mạnh Trì đặt ly nước vào tay cô, cô nhấp một miếng, nhíu mày:
"Là nước ấm."
"Uống nước ấm tốt cho cơ thể."
Thẩm Khinh Nhược nhỏ giọng lầm bầm: "Em thật độc tài..." nhưng vẫn ngoan ngoãn uống vài hớp, cô như một con mèo nhỏ yếu ớt: bây giờ xuống đất chân vẫn run run, cô còn cách nào khác?
Sau khi uống xong còn lại một ít, cô đưa ly nước cho Mạnh Trì:
"Em cũng uống đi."
Mạnh Trì vừa chuẩn bị uống, Thẩm Khinh Nhược chợt nghĩ tới điều gì đó, vội ngăn cản:
"Chờ đã, em chưa súc miệng...!đi súc miệng trước đi...!bẩn lắm..."
Ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược lướt qua đôi môi hồng hồng của Mạnh Trì, cô hơi phiền não, lúc đầu cô không muốn, Mạnh Trì nhất định phải vậy.
Mạnh Trì không ngừng lại, gần như không có chút do dự liền nuốt nước trong miệng xuống:
"Không sao, không bẩn."
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Điều này làm cho lão tài xế Thẩm đỏ mặt.
Cô quay đầu qua chỗ khác, sờ lên gương mặt đang đỏ lên của mình, thoáng làm dịu đi, cố bình tĩnh nói:
"Em học cái này ở đâu?"
Mạnh Trì có vẻ cũng hơi xấu hổ, bóp bóp ly nước:
"Cái này..."
Thẩm Khinh Nhược lập tức nhớ ra:
"Tổng giám nhà tôi quá hung mãnh GL?"
Cái cảm giác tên là ngượng tới bàn chân nổi lên, đầu óc Mạnh Trì cứ ong ong, trăm ngàn lần cô không ngờ tới tới bây giờ Thẩm Khinh Nhược vẫn nhớ rõ, trong phòng yên tĩnh chốc lát, Mạnh Trì gian nan mở miệng:
"Cũng không phải...!một quyển khác..."
Mặt Thẩm Khinh Nhược mờ mịt:
"Ngoài giờ em còn đọc nhiều đến vậy."
Mạnh Trì:
"..."
Lúc này không có âm thanh, chỉ mong thời gian chôn vùi tất cả.
Một lát sau, thời gian không muốn buông tha cô, nhẹ nhàng chạm vào chân cô.
Thẩm Khinh Nhược đá cô một cái, nói:
"Em gởi qua cho tôi mấy quyển đi."
Mạnh Trì:
"..."
Bây giờ cô hận không thể tìm cái lỗ chui vào, cảm thấy một giây sau Thẩm Khinh Nhược sẽ cười nhạo cô.
Nhưng cô nghiêm túc nhìn đối phương vài lần, phát hiện trên mặt đối phương không có cười, cũng không hoàn toàn chế giễu, hình như thật sự muốn xem.
Mạnh Trì ngập ngừng:
"Chị muốn xem thể loại gì?"
"Wao wao, em xem đa dạng quá ha." Thẩm Khinh Nhược vội vàng kéo Mạnh Trì đang định chạy thục mạng vì ngượng ngùng: "Đừng đừng, không đùa nữa...! tôi thật sự muốn xem...!bách hợp đi, tôi muốn xem bách hợp...!lâu rồi tôi không xem trên mạng, tìm hiểu thử người trẻ các em bây giờ xem gì."
Tuy Thẩm Khinh Nhược nói với giọng tự cho là hài hước nhưng nói ra lại có vài phần nghiêm túc.
Mạnh Trì vừa rồi tính bỏ chạy vì bị Thẩm Khinh Nhược đùa bỡn, đi đâu thì chưa nghĩ ra, chạy trước rồi tính, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Thẩm Khinh Nhược kéo lại.
Mạnh Trì ngồi xuống sofa, điều chỉnh một chút rồi nói:
"Chị biết bách hợp?"
"Em quá xem thường tôi rồi." Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: "Tuy tôi lớn hơn em một chút nhưng ít nhiều cũng sau 90, hơn nữa những thứ bây giờ em xem đã qua chọn lọc rồi, trước đây những thứ chị của cưng xem phiên bản đời đầu dăm lằm dăm lốn."
Thẩm Khinh Nhược đắc ý uống một hớp nước, nói tiếp:
"Nói chung, tôi biết bách hợp."
"Vậy chị từng xem chưa?"
"Xem ít ít." Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: trên cơ bản là chưa từng xem nhưng làm chị lớn, sao thừa nhận mình chưa từng xem qua được?
"Em gởi cho chị mấy bộ thông thường."
"Còn không thông thường?"
"Chị*..." Mạnh Trì hỏi: "Chị biết futanari* không?"
*Futanari là một thuật ngữ miêu tả nhân vật có cả 2 đặc tính của nam và nữ và thường xuất hiện trong những bộ phim anime gắn mắc 16+
Thẩm Khinh Nhược:
"...?"
Mạnh Trì:
"Chị biết ABO không?"
"...?"
(Những nhân vật trong truyện đều là nữ giới và có thể đảm nhận nhiều vai trò trong xã hội.
Cụ thể:
Alpha (A): Đây là những người thông minh, có sức mạnh, địa vị xã hội cao và đóng vai trò người chồng.
Beta (B): Nhân vật này chiếm phần lớn dân số, không có vai trò rõ ràng trong mối quan hệ.
Beta yếu hơn Alpha (A) nhưng lại mạnh hơn Omega (O).
Họ có thể là vợ Alpha hoặc là chồng của Omega.
Omega (O): Nhân vật này khá yếu đuối, mỏng manh và cần được bảo vệ.
Trong một số truyện thì Omega là nhân vật quan trọng và bảo vệ tuyệt đối.
Còn một số truyện khác thì họ lại bị miêu tả như một "máy đẻ", sống lệ thuộc hoàn toàn vào Alpha.
Trong các truyện ABO, tác giả thường đề cập nhiều đến sự hấp dẫn hormone.
Đặc biệt là A và O dễ dàng rung động, bị k1ch thích khi đến gần nhau.)
Thẩm Khinh Nhược trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói:
"Tôi nhóm máu O."
Mạnh Trì:
"."
Mạnh Trì trầm mặc hai giây:
"Thật trùng hợp, em nhóm A."
Thẩm Khinh Nhược:
"?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Em thảy qua cho tôi mấy quyển đi."
Cô còn hùng hồn nói:
"Thông thường, không thông thường, tôi đều muốn."
Để cô xem xem, bây giờ trên mạng như thế nào.
Mạnh Trì nhanh chóng gởi qua cho cô vài bộ, cô làm việc xong, nằm dài trên giường quyết định xem, kết quả vừa xem thì...
Mạnh Trì nằm bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, vừa định ngủ thì bị đối phương ra sức nhéo tỉnh.
Thẩm Khinh Nhược:
"Mạnh Trì, em cần FACE (mặt) không? Chị nói chị là O, em tiếp lời em là A, ý em là sao?!".
Liêu Gia Ninh lại lần nữa ngẩng đầu mới phát hiện, hắn mục tiêu chính vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn, hiển nhiên là lại quên mất.
Trong ánh mắt cất giấu hung ác nham hiểm ở tối tăm quán bar cũng không rõ ràng, trằn trọc ngay lập tức, Liêu Gia Ninh trên mặt cười lại khôi phục bình thường.
“Du Hạ, thật xảo a, lại gặp mặt.” Liêu Gia Ninh đoan cười chào hỏi.
Du Hạ vẫn là không có thể từ trong trí nhớ tìm ra người này tên, chỉ là mơ hồ cảm thấy khuôn mặt quen thuộc.
Một bên Diêu Tử Ý tựa nhìn ra hắn mê mang, chủ động giảng hòa, “Lớp trưởng, hảo xảo, nơi này cũng có thể đụng tới.”
Không được đến Du Hạ đáp lại, ngược lại bị Diêu Tử Ý đoạt lời nói, Liêu Gia Ninh có chút bực bội, lại không thể không bày ra hiền lành tướng mạo, “Bằng hữu đầu tư quán bar, lại đây phủng cái tràng, có thể được đến Diêu thiếu tuyên truyền thật là vinh hạnh.”
Liêu Gia Ninh duỗi tay điểm hạ Diêu Tử Ý trong tay đã đóng cửa máy móc, nói khách sáo trường hợp lời nói.
Mà Diêu Tử Ý chỉ là cười cười, cũng không tiếp tục nói tiếp, người thông minh đã nhìn ra đây là không nghĩ lại tiếp tục hàn huyên thái độ.
“Nha, đều cái này điểm nhi, mau mau, đi trở về.”
“Bằng không đợi lát nữa A Dã tra cương, ta nhưng không hảo công đạo.” Diêu Tử Ý nhìn mắt di động, nói liền phải kéo lên Du Hạ rời xa cái này thị phi nơi.
Hắn tự nhiên nhìn ra Liêu Gia Ninh đối Du Hạ sủy chút không có hảo ý tâm tư, đã đối nhất thời hứng khởi mang Du Hạ tới nơi này cảm thấy hối hận.
Về sau lại đi thăm cửa hàng, nhất định điều tra rõ lão bản là ai, có chút cái gì bằng hữu, Diêu Tử Ý dưới đáy lòng âm thầm thề.
“Sớm như vậy liền đi rồi? Ta xem các ngươi đều còn không có hưởng qua rượu, nơi này cơm điểm cũng không tồi, muốn hay không kêu một phần?” Liêu Gia Ninh nói, bắt lấy Du Hạ thủ đoạn, ngón tay chui vào cổ tay áo, vuốt ve kia một tiểu khối bóng loáng làn da.
Du Hạ phía sau lưng đến đỉnh đầu thoáng chốc nhảy khởi một trận bị điện giật tê ngứa, như là ngàn vạn con kiến bò quá làn da, một cổ sợ hãi cảm giác tự thủ đoạn chỗ leo lên mà đến.
Mày hung hăng nhăn lại, Du Hạ dùng sức ném ra Liêu Gia Ninh tay, chán ghét liếc đối phương liếc mắt một cái, lần này đổi hắn túm Diêu Tử Ý, lạnh lùng nói “Đi.”
Nhìn dần dần biến mất ở trong đám người bóng dáng, Liêu Gia Ninh nắn vuốt lòng bàn tay, đem ngón tay tiến đến mũi gian nhẹ ngửi.
Hắn chưa nói lời nói thật, cửa hàng này chính là hắn bản nhân đầu tư, mời võng hồng bác chủ tới tiến hành chụp ảnh, chụp vlog tuyên truyền kiến nghị cũng là hắn đề, vốn định vu hồi tiếp cận hắn trong lòng kia chỉ cảnh giác lại mẫn cảm miêu mễ, không từng tưởng dễ dàng như vậy...
Hắn chim non cũng không phải là cái gì tân sinh hy vọng, là muốn nhốt ở lồng sắt, yếu ớt, dễ toái chim hoàng yến...
.
Thẳng đến đem Du Hạ an toàn đưa về nhà, Diêu Tử Ý mới nhẹ nhàng thở ra, dặn dò tiểu hài nhi làm Du Hạ buổi tối khóa kỹ cửa sổ, không được cấp người xa lạ mở cửa, mới rời đi.
Du Hạ nhấp môi nhìn cao lầu ngoại bầu trời đêm, lại nhìn một cái trang có cao cấp bậc an toàn hệ thống khoá cửa, cảm thấy Diêu Tử Ý không khỏi quá mức lo lắng.
Làm hắn cấp bách chính là tự quán bar ra tới, trên cổ tay kia nói thật lâu không tiêu tan dính nhớp cảm.
Du Hạ đi vào phòng tắm súc rửa thật lâu, Liêu Gia Ninh sức lực không nhỏ, ở trên cổ tay hắn để lại một đạo vệt đỏ, không riêng như thế, ở Liêu Gia Ninh ngón tay vuốt ve quá địa phương, còn có một ít rất nhỏ móng tay hoa ngân.
Du Hạ nhíu mày, nhưng nghĩ sau này cũng không có gì gặp mặt khả năng, cũng liền đem người này vứt chi sau đầu.
Tiều Dã video điện thoại quả nhiên ở điểm một khắc đánh tới, Du Hạ còn không có tới kịp thay quần áo, đem sau khi trở về liền vòng quanh hắn bên chân chuyển du nhảy nhảy bế lên, ngồi vào trên giường, dựa vào đầu giường, chuyển được Tiều Dã video.
Có lẽ là mới vừa đã chịu mạo phạm, Du Hạ cảm giác an toàn bị ăn mòn một chút, giờ phút này phá lệ muốn gặp đến Tiều Dã.
Màn hình vừa xuất hiện Tiều Dã thân ảnh, Du Hạ mặt mày liền thả lỏng mở ra.
“Chúc mừng bảo bối đoạt giải, nghĩ muốn cái gì lễ vật?” Tiều Dã còn dừng lại ở Du Hạ đoạt giải tin tức trung, trong khoảng thời gian này cấp Du Hạ chuẩn bị quá nhiều kinh hỉ, tạm thời nghĩ không ra nhà hắn Tiểu Bổn Cẩu còn cần cái gì.
Đối diện Du Hạ nghe thấy lời này, chinh lăng một lát, hắn nguyên bản còn nghĩ cấp Tiều Dã chuẩn bị lễ vật đâu... Nghĩ đến một khối đi, hảo ăn ý.
Nhưng Du Hạ cái gì đều không nghĩ muốn, đem mặt để sát vào màn ảnh, thanh âm mang theo chút dính nhớp, “Ngươi.”
Đối diện đang ở tháo trang sức Tiều Dã trên tay động tác dừng một chút, hắn tiểu cẩu ngày thường không nói một lời, lại mỗi lần chủ động lên đều phải hắn mệnh.
Lúc này Tiều Dã hận không thể lập tức đóng máy, làm hắn có thể chạy nhanh về nhà, ôm Du Hạ ở trên giường lớn nị đến thiên hoang địa lão.
Đang muốn trấn an hắn Tiểu Bổn Cẩu, màn ảnh nhoáng lên, Tiều Dã thoáng nhìn Du Hạ thủ đoạn vệt đỏ, trên mặt ý cười đốn vô, mặt mày đều nhíu lại, kẹp ra mấy cái tế phùng.
“Tay, sao lại thế này?”
Du Hạ lúc này mới phản ứng lại đây, bắt tay nhét vào du nhảy nhảy bụng phía dưới, muốn giấu đi.
Đối diện Tiều Dã thấy hắn này động tác càng nghiêm túc, uy hiếp nói “Thành thật công đạo, đừng làm ta đi hỏi Diêu Tử Ý.”
Du Hạ đành phải đem đêm nay sự từ đầu chí cuối nói cho Tiều Dã, sau khi nói xong còn cẩn thận dè dặt bổ sung câu “Không cần sinh khí.”
Tiều Dã sao có thể không tức giận, không đáng tin cậy phát tiểu sấn hắn không ở dẫn hắn Tiểu Bổn Cẩu đi quán bar, còn bị ăn bớt, nhưng Tiều Dã xa ở ngàn dặm ở ngoài, lấy ai cũng chưa biện pháp, trầm mặc sau một lúc lâu chỉ có thể nhíu mày, buồn bực nói “Về sau cách này cái Liêu Gia Ninh xa một chút.”
Du Hạ ngoan ngoãn gật đầu, lại nghe Tiều Dã nói “Trong nhà TV quầy phía dưới có hòm thuốc, chính mình đi thượng điểm dược.”
“Cái gì lỗ mãng mãng phu, sức lực lớn như vậy.”
Có Tiều Dã quan tâm, Du Hạ trong lòng về điểm này bất an biến mất đến không còn một mảnh, cắt đứt điện thoại sau, ngoan ngoãn đi thượng dược, rửa mặt ngủ.
Tiều Dã không ở, du nhảy nhảy tạm thời bá chiếm hắn gối đầu, bồi Du Hạ đi vào giấc ngủ.
.
Kia đầu Tiều Dã cắt đứt video sau cũng không lơi lỏng, hắn liên hệ Tiều Khoát, làm hắn lão phụ thân hỗ trợ nhìn chằm chằm điểm Liêu Gia Ninh người này, cùng với hỏi thăm một chút Du Cường tin tức.
Du Cường một ngày không bị tìm được, Tiều Dã liền một ngày không thể an tâm.
Tiều Khoát đáp ứng xuống dưới, này rốt cuộc quan hệ đến nhà mình con dâu an nguy, tuy rằng là cái nam hài, lại là vào nhà hắn môn, cũng làm cho bọn họ chưởng xem qua, là tán thành con dâu, tự nhiên được với tâm.
Nhưng ngoài miệng vẫn là nhịn không được châm chọc một chút thân nhi tử, “Xem, cho ngươi đi học cái gì biểu diễn, chính mình tiểu bằng hữu đã chịu uy hiếp còn phải tìm ta cái này lão đầu nhi hỗ trợ.”
“Ai da, ngài nhưng bất lão, còn có thể tại vị cái vài thập niên đâu.” Tiều Dã chạy nhanh vuốt mông ngựa.
“Lại nói, ngài biết ta không thích những cái đó.” Tiều Dã vui đùa sau, lại nghiêm túc nói.
Tiều Khoát từ từ buông tiếng thở dài, xác thật, quan trường thương trường thượng có rất nhiều nhân tâm tính kế, tranh quyền đoạt lợi, Tiều Dã từ nhỏ liền không yêu này đó tâm địa gian giảo, hài tử không thích, cũng không thể cưỡng cầu.
Ngay cả hắn ở cái này vị trí ngồi ngần ấy năm, không cũng cảm thấy mệt mỏi, thôi thôi.
Có lão phụ thân hỗ trợ Tiều Dã như cũ không yên tâm, mặt sau mấy ngày lại bớt thời giờ liên hệ còn ở bộ đội văn khách, hỏi đối phương có biết hay không cái gì đáng tin cậy công ty bảo an.
Văn khách nghe vậy trêu chọc “Như thế nào, ngươi rốt cuộc phải về nhà kế thừa công ty, sợ chính mình đấu không lại những cái đó cáo già?”
“Đi ngươi, ta là tưởng cấp Du Hạ tìm mấy cái bảo tiêu, xa xa đi theo là được.”
“Như thế nào? Ra chuyện gì?” Văn khách thu liễm thần sắc, nghiêm túc nói.
“Tạm thời không có việc gì... Chỉ là làm phòng bị.” Tiều Dã không biết có phải hay không chính mình quá mức chuyện bé xé ra to, nhưng gần nhất luôn là không an tâm, hơn nữa Du Hạ ở quán bar gặp được Liêu Gia Ninh này ra, càng là làm Tiều Dã hoảng hốt.
Không ở Du Hạ bên người, hắn có thể làm được chỉ là tận lực lợi dụng nhân mạch bảo đảm Du Hạ an toàn.
Nhìn trong gương cổ trang hoá trang chính mình, Tiều Dã càng thêm kiên định muốn chuyển phía sau màn ý tưởng.
Chương
Tuy rằng quán bar thăm cửa hàng gặp không nghĩ gặp được người, nhưng Diêu Tử Ý vẫn là đem vlog cắt nối biên tập hảo phát ra rồi.
Diêu Tử Ý tag Du Hạ tài khoản, Du Hạ lần đầu tiên ở trên mạng lấy nhiếp ảnh gia thân phận lộ mặt, trong lúc nhất thời đưa tới không ít chú ý.
【 oa, này không phải khoảng thời gian trước đoạt giải nhiếp ảnh gia sao! 】
【 hảo cao lãnh thật xinh đẹp, rất thích! 】
【 quả nhiên, đẹp người đều cùng nhau chơi 】
【 nói... Này không phải Dã ca trước trợ lý sao? 】
【 là lại như thế nào, lúc trước chuyện đó cũng là sự ra có nguyên nhân, hai bên đều từng có sai 】
......
Bình luận khu một trận thảo luận, có duy trì, cũng có nói Du Hạ tính tình không hảo tính cách kém, nhưng lấy Du Hạ các ngôi cao tài khoản trướng phấn lượng tới nói, không tính chuyện xấu.
Du Hạ chưa từng có nhiều chú ý trên mạng sự tình, chuyên chú ở công tác cùng học tập thượng.
Mỗi ngày đi theo Cao 炪 khắp nơi trằn trọc, tiếp xúc hạng mục nhiều sau, Cao 炪 bắt đầu làm hắn độc lập rèn luyện, Du Hạ hiện tại đã có thể chính mình cấp một ít tiểu minh tinh chụp hoạ báo cùng tuyên truyền chiếu.
Phỉ dịch thanh thông qua Cao 炪 ước hắn rất nhiều lần, đều bị cự tuyệt, chuyện này không biết bị vị nào người có tâm truyền tới trên mạng.
Phỉ dịch thanh fans chạy đến Du Hạ tài khoản phía dưới minh trào ám phúng, nói hắn có điểm danh khí liền bắt đầu đại bài, liền phỉ dịch thanh mời đều cự tuyệt.
Vẫn là phỉ dịch thanh tự mình ra mặt ngăn trở trận này mạc danh lên án công khai.
Phỉ dịch thanh WeChat liên hệ Du Hạ, tưởng ước Du Hạ ra tới ăn cơm xin lỗi, Du Hạ nhìn tin tức nhấp môi trầm mặc, biết như vậy kéo xuống đi cũng không phải biện pháp, ứng phỉ dịch thanh mời.
Địa phương định ở một nhà tiệm cơm cafe, Du Hạ không tính toán nhiều đãi, tới rồi địa phương mới vừa ngồi xuống, liền nói rõ chính mình lập trường.
“Ngươi không cần lại tốn tâm tư tiếp cận ta, Dã ca là sẽ không thích ngươi.”
Nghe vậy, phỉ dịch thanh đang muốn cấp đối phương đổ nước động tác dừng lại, ngay sau đó từ cổ họng phát ra một tiếng hừ cười, mang theo chút bất đắc dĩ cùng bị thương, hắn cũng không biết nói Du Hạ từ đầu tới đuôi cũng chưa nhìn ra hắn ý đồ, thậm chí cho rằng hắn mục tiêu là Tiều Dã.
Buông ấm nước, phỉ dịch thanh chính sắc lên, nhìn thẳng Du Hạ, “Du Hạ, ngươi hiểu lầm, ta trước nay thích đều là ngươi.”
Du Hạ kia trương xinh đẹp lại thanh lãnh trên mặt hiện lên một trận mờ mịt, ở lĩnh ngộ đến cái gì sau lại về hơi trầm xuống tịch.
Hắn tựa hồ thực am hiểu cự tuyệt người khác, trắng ra nói “Ta không thích ngươi.”
Nửa điểm không hiểu vu hồi, cũng không biết uyển chuyển viết như thế nào, Du Hạ trì độn phản ứng lại đây chính mình như vậy cự tuyệt giống như quá không lưu tình, mày nhíu lại, hơn nửa ngày mới từ trong miệng bài trừ một câu “Cảm ơn ngươi thích, xin lỗi.”
Du Hạ nói xong, đứng dậy muốn chạy, phỉ dịch thanh lại lần nữa gọi lại hắn “Nếu ngươi trước gặp được chính là ta, sẽ thích ta sao?”
“Sẽ không.” Du Hạ không có chút nào do dự, hoàn toàn chặt đứt phỉ dịch thanh niệm tưởng.
Cho dù trước gặp được phỉ dịch thanh, Du Hạ cũng sẽ không thích thượng hắn, niên thiếu khi hắn đề phòng tâm rất mạnh, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, cũng bất hòa bất luận kẻ nào sinh ra liên hệ, chỉ có Tiều Dã cũng đủ có kiên nhẫn một chút một chút tiếp cận hắn.
Du Hạ nhớ rõ cao nhị khai giảng không lâu, hắn bàn học trong ngăn kéo thường thường sẽ xuất hiện một ít đồ ăn vặt cùng sữa bò, nhưng đều bị hắn mang về cấp Du Thu.
Nghĩ đến đây, Du Hạ xuất thần liếm liếm môi, cảm thấy lúc ấy không có nếm thử có chút đáng tiếc.
Còn có điểm tưởng niệm xa ở phim ảnh thành đóng phim Tiều Dã...
.
Du Hạ vốn định đi phim ảnh thành thăm ban, nhưng Tiều Dã lại nói, này bộ kịch tương đối đoản, tuy là quyền mưu kịch, nhưng tiết tấu kéo đến tương đối mau, lại không mấy ngày liền đóng máy, làm Du Hạ không cần qua lại lăn lộn.
Du Hạ nhéo du nhảy nhảy lỗ tai, thanh âm thấp thấp mà đáp ứng rồi.
Không biết có phải hay không thời tiết biến lãnh, người khí áp cùng cảm xúc cũng đi theo hạ xuống, Du Hạ gần nhất tổng cảm giác thường thường hoảng hốt, hình như có chuyện gì muốn phát sinh.
Chiều hôm nay Du Hạ tiếp đơn tử, là giúp tân tấn tiểu hoa quay chụp hoạ báo, tiểu hoa kêu khâu mù mịt, là ngôi sao nhí xuất thân, gần nhất biểu diễn một bộ phim truyền hình mới vừa bá ra, thu hoạch không ít khen ngợi.
Khâu mù mịt này bộ hoạ báo phân hai ngày quay chụp, một bộ ở studio, một bộ ở một nhà đặc sắc khách sạn.
Chụp khách sạn kia bộ cùng ngày, trên mạng liền tuôn ra tân tấn tiểu hoa cùng gần nhất hỏa lên nhiếp ảnh gia cùng xuất nhập khách sạn, nhưng loại này bát quái dư luận thực hảo lật đổ, hai bên đều ra thông cáo, đi theo nhân viên công tác cũng có thể ra mặt làm chứng.
Buổi tối quay chụp một ngày Du Hạ mệt mỏi rảo bước tiến lên gia môn, du nhảy nhảy tiến đến hắn bên chân đảo quanh, vừa định đem chó con vớt lên ôm vào trong lòng ngực, mí mắt liền thật mạnh nhảy dựng, di động tiếng chuông dồn dập vang lên.
Du nhảy nhảy bị hoảng sợ, ở Du Hạ trong lòng ngực rầm rì làm nũng.
“Nhát gan cẩu.” Không nhẹ không nặng phun tào một câu, Du Hạ mới lấy ra di động, đi đến sô pha biên ngồi xuống.
Nhìn mắt điện báo biểu hiện, là cái xa lạ dãy số, bởi vì gần nhất bắt đầu tiếp đơn, Du Hạ nhận được xa lạ dãy số rất nhiều, đại bộ phận đều là tới ước chụp, không hề phòng bị tiếp khởi, đối diện lại đột nhiên vang lên sắc nhọn giọng nữ.