Sáng sớm hôm sau, Thẩm Khinh Nhược nhổm người đứng lên bên cạnh giường, vừa xoa eo vừa mặc quần áo.
Tuy Mạnh Trì ngủ không lâu nhưng cũng theo đối phương thức dậy, cánh tay mảnh khảnh chống người lên, chiếc chăn khó khăn lắm mới che đi bầu ng ực trắng nõn kia, Mạnh Trì nói:
"Chị không ngủ thêm sao?"
Thẩm Khinh Nhược thuận miệng nói:
"Không được, tôi còn phải đi làm."
Mạnh Trì ồ một tiếng, có vẻ ngạc nhiên lại nhỏ giọng thì thầm:
"Vậy chị có thời gian nghỉ ngơi không?"
Ánh mắt của cô lướt qua tấm lưng nõn nà của Thẩm Khinh Nhược, vết hôn rõ ràng phía trên dễ dàng nhìn thấy, vừa nhìn là biết kiệt tác của ai.
Ngay lập tức mặt cô đỏ lên, cúi đầu, vô thức xoa xoa cổ tay đang ê ẩm của mình, tâm tư trôi dạt về mấy tiếng trước.
Nhưng sau đó cô nhanh chóng lắc đầu, cố ném nó ra sau đầu, may là Thẩm Khinh Nhược đưa lưng về phía cô, cho nên không nhìn thấy hành động kỳ lạ của cô.
Mạnh Trì nói trong đầu không được nhớ tới những chuyện kia, bây giờ nên nghĩ đến vấn đề khá quan trọng hơn ví dụ như cô nên mở miệng cho tiền đối phương như thế nào và cho bao nhiêu tiền.
Thẩm Khinh Nhược sửa soạn xong hết liền nghe thấy âm thanh khe khẽ phía sau, gần như không nghe thấy:
"Chuyện là...!chị muốn trả tiền mặt hay Wechat."
Nói xong chính bản thân cũng ngớ ra.
Người bình thường vốn không nghe rõ nhưng Thẩm Khinh Nhược lại nghe thấy rất rõ.
Tối hôm qua, Mạnh Trì cho rằng mình là hành nghề kia nên chạy tới bắt chuyện, lúc đó Thẩm Khinh Nhược cảm thấy thú vị nên nói Tôi không tiếp em gái nhỏ mặc dù sau đó, chính xác là ngay lập tức bổ sung một câu Tôi giỡn thôi.
Bây giờ cô nghĩ lại, phát hiện lời bổ sung này có một ý nghĩa khác, là loại ý nghĩa: Tôi đùa thôi, tôi không phải loại hành nghề kia.
Và một ý nghĩa khác là Tôi giỡn thôi, tôi cũng tiếp em gái nhỏ.
Rất rõ ràng, phản ứng lúc sau của bạn nhỏ này cũng lý giải ý nghĩa phía sau của cô.
Hơn nữa tôi hôm qua bản thân diễn riết nghiện, trước đây mười tám tuổi đã ra đời kiếm ăn này nọ, dọa bạn nhỏ hết hồn.
Thẩm Khinh Nhược xoay người, phát hiện đôi gò má của Mạnh Trì đỏ âu, nhìn như quả đào ngon ngọt.
Cô nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng ngắt hai cái, mắt chớp chớp, cười nói:
"Hôm qua em biểu hiện rất tốt, chị đây rất hài lòng, không nhận tiền của em."
Thẩm Khinh Nhược đã đi rất lâu, nhưng không khí bên trong phòng vẫn tràn ngập hương nước hoa nhàng nhạt của cô.
Mạnh Trì nằm ngửa trên giường, hai tay đặt trước ngước, chợt nghĩ tới điều gì đó liền bật dậy.
Hình như đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên của đối phương, quan trọng nhất là, cô cũng không có bất kỳ cách gì liên lạc với đối phương.
Sau đó cô không còn tâm tư để ngủ tiếp liền đứng dậy chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài quan sát xung quanh, mặc dù biết đối phương đã rời đi rất lâu rồi, không thể nào còn ở gần đó nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng, trong lúc vô tình phát hiện mấy cái bóng quen thuộc.
Trong đầu liền xẹt qua một ý niệm, quyết định nhanh chóng mặc xong quần áo, chạy xuống lầu.
Tối hôm qua, Khương Tư Điềm không hề yên lòng liền gọi mấy cuộc điện thoại kéo đồng bọn đế âm thầm cạnh giữ dưới khách sạn, sau khi Mạnh Trì phát hiện bọn họ, liền bảo Khương Tư Điềm rút quân, sau đó không lâu thì đúng là không nhìn thấy họ nữa.
Lúc đó cô cho rằng họ đã quay về, không ngờ khi nãy vừa nhìn, bọn họ vẫn còn ở dưới lầu, nhất định không phải trùng hợp đi ngang qua, không cần nghĩ cũng biết đêm qua bọn họ không hề rút quân, chỉ là đổi địa điểm canh chừng thôi.
Tối hôm qua rèm cửa sổ đã kéo kín, Mạnh Trì tin họ sẽ không nhìn thấy gì hết cho nên bước nhanh đến trước mặt họ, mặt cực kỳ bình tĩnh.
Bình thường Mạnh Trì luôn là người lạnh lùng bình tĩnh, chỉ cần không phải đối mặt với cô gái kia.
Mấy người kia nhìn thấy Mạnh Trì vốn định chạy trốn nhưng bây giờ xung quanh không có chỗ để ẩn thân cho nên đành nhắm mắt nói Hi với Mạnh Trì, còn chưa kịp nói Sao trùng hợp vậy thì Mạnh Trì đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi bọn họ: Cô gái đi cùng tôi, mọi người có thấy cô ấy đi hướng nào không?
Bọn họ như lạc trong sương mù, nói, cô gái kia đi rồi à?
Mạnh Trì thở dài, lấy điện thoại ra xem thời gian, nói, mấy người rảnh đúng không? Chờ tôi một lát, tôi quay về khách sạn trả phòng.
Mạnh Trì làm việc rất dứt khoát, cũng không quá lâu đã từ trong khách sạn đi ra, trong tay cầm một túi điểm tâm lớn đưa cho bọn họ ăn, còn nói, gần đây không bắt được xe, app trên điện thoại hiển thị có năm người đang xếp hàng chờ cho nên làm phiền họ đưa cô trở về trường, hôm khác sẽ mời họ ăn.
Đối với Mạnh Trì mà nói chuyện gì ra chuyện đó, bọn họ cùng Khương Tư Điềm lừa cô là thật, nhưng bọn họ có lòng cũng là thật.
Sắc trời vẫn còn tối, chiếc xe lao đi nửa vòng đài phun nước của khách sạn sau đó hòa vào đường lớn chạy đi.
Mạnh Trì dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, khách sạn dần dần lui về phía sau, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
Cô thì thầm cái tên xa lạ.
Tối hôm qua các cô thuê phòng, đều dùng thẻ căn cước đăng ký, vừa rồi trả phòng, cô nói bóng nói gió trước quầy tiếp tân, quầy tiếp tân chắc không nghĩ ra cô lại không biết tên người đi cùng cho nên nói ra tên người đó.
Thẩm Khinh Nhược.
Nam sinh ngồi cạnh tài xế thoáng nhìn trộm từ gương chiếu hậu, theo hướng này có thể nhìn thấy Mạnh Trì, chiếc cằm với đường nét xinh đẹp, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Mạnh Trì rất xinh đẹp, nét đẹp rất hiếm thấy, nhưng lạnh lùng khó gần cũng là thật, có đôi khi mở miệng đủ để đông lạnh người khác.
Sự thật thì họ cũng không quen Mạnh Trì, lần này chủ yếu là vì giúp Khương Tư Điềm, trước đây cũng chạm mặt Mạnh Trì một lần, hơn nữa còn là ở cổng trương đại học Bắc Nguyên.
Hắn lo lắng Mạnh Trì phát hiện mình nhìn lén nên ngay lập tức dời tầm mắt, chột dạ huýt huýt sáo.
Đại học Bắc Nguyên là một trong các trường đại học nổi danh trong nước, cũng cùng với danh tiếng hàng năm thu hút vô số người đến đây quẹt thẻ.
Nhưng bởi vì bây giờ cũng không phải nghỉ hè và nghỉ đông, cũng không phải hai ngày cuối tuần, để đảm bảo việc dạy học bình thường nhà trường hạn chế mở cửa cho người ngoài.
Các du khách đến cũng chỉ tụ tập chụp ảnh ở cổng trường.
Mạnh Trì lướt đám đông ở cổng trường, vừa cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn Wechat, là bạn học gởi cách đây hai phút.
Lầu 3 phòng 411, thầy Nhan sẽ điểm danh, nhanh vào lớp.
May mắn lầu 3 rất gần cổng trường, Mạnh Trì nhanh chóng chạy tới phòng 411, tiếng thầy Nhan điểm danh theo gió lọt ra ngoài, không ít người ngủ nướng ở ký túc xá, hay ở trong thư viện học đều hối hả chạy tới, đồng thời có sinh viên len lén mở cửa sau cho sinh viên trốn tiết chạy vào.
Tuy nhiên tất cả nhất cử nhất động trong lớp đều bị thầy Nhan thu hết vào trong mắt.
Sau khi thầy đứng trên bục giảng liền cúi đầu xem sách, nhìn qua thì như không biết gì cả, kỳ thực thì ánh mắt từ cặp kính lão đã bay ra ngoài, lướt qua đám học sinh đang cúi đầu thông báo cho các bạn học ở khắp nơi, cả đám sinh viên đang lén chui vào từ cửa sau.
Ngay sau đó thầy liền bắt được một bóng người cao cao, sau đó thu hồi ánh mắt, cũng không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ nói:
"Học bá* cũng trốn học à."
*Học bá: chăm chỉ học nên điểm cao
Vì câu nói này cho nên mọi người đều nhìn về phía sau, liền thấy được một bóng lưng xinh đẹp, tinh mắt sẽ phát hiện ra người này vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, nhưng có vẻ cũng không có ai nhận ra, họ chỉ ngỡ ngàng là Mạnh Trì đi trễ.
Mạnh Trì học song song hai học vị, theo thứ tự là hội họa và kinh tế.
Lớp của thầy Nhan thuộc về môn học chung quản lý học viện, không có quan trọng như môn chuyên ngành, thi cuối kỳ cũng rất dễ đậu nhưng đa phần Mạnh Trì đều có mặt.
Lúc đầu Mạnh Trì đã ngồi xuống, khi bị cả lớp nhìn chằm chằm như vậy không thể làm gì khác hơn là đứng lên, áy náy nói với thầy Nhan:
"Xin lỗi thầy, em dậy trễ."
Cô không ngờ trên đường bị kẹt xe rất lâu, cũng khó trách trước đó không bắt được xe.
Bởi vì kẹt xe, không có bác tài nào chịu nhận chuyến.
Thầy Nhan cũng không ngẩng đầu, chỉ khẽ hừm một tiếng, ngược lại cũng không phải tức giận.
Sau khi Mạnh Trì ngồi xuống, những người khác đều thu hồi ánh mắt, chỉ có cô bạn học bên cạnh, cũng chính là người gởi tin báo cho cô đến lớp, mở miệng khẽ hỏi:
"Cậu thật sự dậy trễ?"
Mạnh Trì qua loa ừ một tiếng.
Ánh mắt bạn học đầy nghi ngờ, sau đó chợt phát hiện trên người Mạnh Trì có chỗ sai sai, đôi mắt cận nặng híp lại, dù cặp kính rất dày nhưng vẫn dễ dàng phát hiện có tia sáng lóe lên.
Lúc đầu Mạnh Trì không có khẩn trương nhưng bị vẻ mặt kia của bạn học làm cho khẩn trương, rồi cũng chợt phát hiện mình chưa kịp thay đồ, vẫn mặc bộ đồ hôm qua.
Mấy ngày nay trời rất nóng, một ngày tắm hai lần vẫn chê ít, sao có thể mặc đồ hai ngày không thay.
Trừ khi buổi tối không trở về ký túc xá.
Mạnh Trì thầm nghĩ có lẽ bạn học cũng đoán được.
Ánh mắt của vị bạn học kia nhanh chóng dừng lại trên cổ ái của cô, nói:
"Cổ áo cậu bị nhăn."
Mạnh Trì khựng lại, sau đó nhanh chóng giơ tay chỉnh lại cổ áo:
"Chắc là lúc chạy tới đây không để ý."
Bạn học gật đầu, tiếp tục xem sách.
Toàn bộ quá trình nét mặt đều bình tĩnh, chỉ phát hiện cổ áo của Mạnh Trì bị nhăn, vốn không phát hiện đối phương không thay quần áo.
"..." Thật ra Mạnh Trì cũng không ngại nói cho đối phương biết tối hôm qua mình không có trở về ký túc xá, nhưng không biết vì sao ngay giờ phút này chợt cảm thấy rất biết ơn, rất biết ơn trong mắt đối phương trước giờ chỉ có hai chữ học tập.
Bởi vì bị giáo viên điểm danh phê bình cho nên lúc sau Mạnh Trì rất nghiêm túc, sau khi kết thúc tiết đầu tiên, trong thời gian nghỉ giữa tiết cô mới bình tĩnh lại, cầm bút màu đen trung tính, chậm rãi vẽ không suy nghĩ gì lên trên tờ giấy nháp.
Dưới ngòi bút của cô đường nét nhanh chóng trở nên lưu loát, hoàn toàn quen thuộc, gần như liền một mạch không ngừng.
Tiếng th ở dốc khiêu khích nhịp tim người khác, da thịt trắng mịn, đầu ngón tay ướt át, muốn quên cũng không thể nào quên được, cuồng nhiệt quấn lấy nhau.
Ba phút sau, Mạnh Trì vẽ đường nét cuối cùng, sau đó nhìn bức tranh trên giấy, ngây người.
Lại một lúc sau, cô cầm điện thoại lên chụp lại bản vẽ đơn giản kia, đồng thời mở tài khoản Weibo của mình: Tùy tiện vẽ một chút 417, lúc viết Câu chuyện mới trong khung soạn thảo cô viết rồi xóa một hồi, thật sự không biết phải hình dung như thế nào, cuối cùng chỉ viết hai chữ- Đêm qua, sau đó kèm theo tấm ảnh đăng lên.
Ngay sau đó liền có bạn trên mạng bình luận:
"Giành chỗ trước nha."
"Tranh vẽ hôm nay của Tiểu Tùy không giống trước đây."
"Đẹp! Đường nét rất sinh động!"
Mạnh Trì đã dùng tài khoản này nhiều năm, bình thường chỉ dùng để đăng những bức tranh vẽ tùy hứng của mình, lúc ban đầu không có ai bình luận, lượng người xem chỉ hơn mười người, sau này có lần tụ hợp với Khương Tư Điềm liền tiện tay vẽ mấy bông hoa trắng nhỏ bên đường đăng lên Weibo.
Lúc đăng lên không lâu thì được một thì có một Weibo hơn mười nghìn fan chia sẻ lại, Mạnh Trì cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao được chia sẻ lại, tại sao lại làm tấm ảnh đó, sau đó lướt xuống xem trang chủ của Weibo đó thì mới hiểu rõ, một ngày tiếp theo đối phương chia sẻ lại gần năm mươi bài đăng Weibo.
Khương Tư Điềm nói, có lẽ tài khoản Weibo vẽ tranh này cảm thấy chia sẻ lại để giữ độ sôi nổi nên tiện tay chia sẻ.
Từ ngày đó, có thể cũng vì Mạnh Trì hoạt động sôi nổi nên lượng người xem của cô dần dần nhiều hơn, cũng bắt đầu có người bình luận.
Mạnh Trì nhìn bình luận, mở lại tấm hình khi nãy mình đăng.
Trên giấy chỉ vài nét bút, đường nét lại rất xinh đẹp, là bóng dáng một cô gái dựa vào lan can.
Tác giả có điều muốn nói:
Nhược Nhược: Tuy người ta tạm thời rời đi, nhưng trong chương này có những hàng chữ thuật lại người ta.
- ------Hết chương 5-----
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^.
“Ngươi như thế nào ở chỗ này?” Tiều Dã nhíu mày đặt câu hỏi, giữa mày lộ ra chút không kiên nhẫn.
“Công tác.” Du Hạ nhắc tới trước ngực mang công bài cấp Tiều Dã xem, bình thản ung dung bộ dáng, giống như hắn vốn là hẳn là xuất hiện ở chỗ này.
Tiều Dã hôm nay diễn muốn dân quốc áo dài, nút thắt có chút khẩn, Du Hạ thực gian nan mới khấu thượng một viên.
Ngày thường Tiều Dã xuyên diễn phục trừ bỏ phim cổ trang giống nhau không cần người hỗ trợ, nhưng hôm nay thời gian có chút đuổi, cái này quần áo nút thắt cũng xác thật khó khấu, trang phục sư trực tiếp thượng thủ hỗ trợ, giúp được một nửa lại không biết như thế nào thay đổi người.
Du Hạ chính nhíu lại mi chuyên chú khấu hạ một viên, tay lại đột nhiên bị trước mắt người đẩy ra, bởi vì quán lực đụng vào một bên y côn, có điểm đau, nhưng so điểm này đau đớn càng rõ ràng chính là lồng ngực chỗ truyền đến một trận mãnh liệt chua xót, Du Hạ chớp hạ mắt, đem tay rũ xuống dưới.
Du Hạ có chút xuất thần, rũ xuống đôi mắt lượng đen đặc màu đen, lại như thế nào báo cho chính mình không cần quá lòng tham cũng chưa dùng, tiếp xúc gần gũi đến hắn thái dương, có thể nào không khát vọng đụng vào, thân mật...
Đáng tiếc, hiện giờ, hắn Dã ca tránh hắn e sợ cho không kịp.
Tiều Dã nghe được “Phanh” một tiếng va chạm, nhìn Du Hạ cúi đầu trầm mặc bộ dáng có chút chột dạ, trong lòng hiện lên một tia ảo não, lại rất mau ấn xuống.
Tiều Dã nghe thấy chính mình lạnh lùng nói “Ngươi nên phụ trách sự tình giải quyết sao? Công bài lại là từ đâu ra?”
“Giải quyết, xin lỗi, công bài là người khác cho ta.” Du Hạ giống cái bị đưa vào mệnh lệnh tiểu người máy, bình tĩnh không gợn sóng mà trả lời Tiều Dã vấn đề.
Hắn che giấu một bộ phận tình hình thực tế, chỉ là xin lỗi không đủ, đối phương còn yêu cầu bồi thường.
Nghĩ cách thấu đủ tiền còn cấp kia hai người, nhưng đối phương cũng không bỏ qua, còn muốn uy hiếp hắn, Du Hạ gậy ông đập lưng ông.
Hai người trên người đều có nhận không ra người nhược điểm, bại lộ hậu quả là kia hai vị chỉ vì cái trước mắt người không chịu nổi, cân nhắc nặng nhẹ sau không ai lại tìm Du Hạ phiền toái, Du Hạ cảm thấy sự tình hẳn là xem như giải quyết.
Công bài là uy hiếp một cái vai phụ diễn viên cấp, Du Hạ gặp được hắn cùng đoàn phim một cái nữ diễn viên hôn môi, hơn nữa chụp được ảnh chụp, theo tiểu đạo tin tức nói, vị kia nữ diễn viên hôn nhân trạng huống là đã kết hôn...
Du Hạ không cùng Tiều Dã nói này đó, ẩn ẩn cảm thấy, làm Dã ca đã biết, sẽ sinh khí.
.
Trịnh đạo bên kia ở thúc giục, Tiều Dã không công phu miệt mài theo đuổi Du Hạ như thế nào giải quyết sự tình, như thế nào được đến công bài, tưởng khuyên nhủ Du Hạ vài câu, tầm mắt lại ngó đến Du Hạ xương gò má thượng một khối xanh tím, trên mũi dán khối băng keo cá nhân, khóe miệng cũng có chút xé rách, Tiều Dã mới vừa buông ra mày lại nhíu trở về, xem đến Du Hạ tưởng duỗi tay giúp hắn mạt bình.
“Ngươi cùng người đánh nhau?”
Du Hạ không có trả lời, hắn đã tu dưỡng vài thiên, cảm thấy nhìn qua đã không nghiêm trọng mới trà trộn vào đoàn phim tới gặp Tiều Dã, không nghĩ tới vẫn là bị chú ý tới.
Hướng Văn cùng Hà Lạp Lạp đều yêu cầu hắn bồi thường chữa bệnh phí cùng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, chính là hắn không có tiền, chỉ có thể tưởng chút khác phương pháp...
Trịnh đạo bên kia lại gọi người tới thúc giục một lần, Tiều Dã thấy Du Hạ buồn không hé răng cũng không tính toán hỏi lại, hạ tối hậu thư “Du Hạ, ta đã nói rồi, suy nghĩ của ngươi ở ta này không có thực hành khả năng, nhân lúc còn sớm rời đi.”
Phòng nghỉ đều không phải là chỉ có bọn họ hai người, những người khác giờ phút này đều là đại khí không dám ra, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Tiều Dã đối đãi một người như thế lạnh nhạt, xa cách, sôi nổi âm thầm đánh giá cái này xinh đẹp nam hài, suy đoán hai người chi gian quan hệ.
Du Hạ không biết những người này suy nghĩ cái gì, hắn cũng không chút nào quan tâm, Tiều Dã nói vào tai này ra tai kia, hắn cố chấp mà giữ lại, ở phòng nghỉ đem Tiều Dã đồ vật cùng hoá trang đài thu thập một lần, lại trộm lưu đi hiện trường xem Tiều Dã quay chụp.
Trận này diễn nội dung là Tiều Dã sắm vai Văn gia nhị thiếu trở về nhà phó gia yến, Văn gia người cơ hồ đều ở, bao gồm Hướng Văn sở đóng vai muội muội, vốn nên là hoà thuận vui vẻ gia yến, có thể nghe gia mọi người các mang ý xấu, ở trên bàn cơm cho nhau thử.
Du Hạ tìm cái góc đứng, ẩn nấp trong bóng đêm, góc độ này vọng qua đi có thể hoàn chỉnh nhìn đến Tiều Dã nhất cử nhất động.
Trước kia đều là ở màn ảnh thượng thấy Tiều Dã đóng vai một cái khác nhân vật, hiện tại đích thân tới hiện trường, càng là khắc sâu cảm nhận được hắn Dã ca có bao nhiêu thích hợp màn ảnh, thuộc về ông trời đuổi theo uy cơm hình, như thế rực rỡ lấp lánh, như thế làm hắn không rời được mắt.
Trằn trọc nhiều năm, Tiều Dã vẫn là cái kia làm hắn ở hắc ám kẽ hở trung nhìn thấy quang người... Du Hạ nắm chặt tay, giấu đi trong mắt gợn sóng sóng gió.
.
Một tuồng kịch từ buổi sáng giờ chụp đến giữa trưa, mọi người đều đã bụng đói kêu vang, đạo diễn cut sau, đoàn phim bắt đầu phóng cơm, mọi người đều cướp đi lấy, duy độc Tiều Dã lắc lư ở phía sau, chậm rì rì.
Đoàn phim cơm hắn ăn không quen, du đại mùi vị trọng, kiều khí dạ dày thích ứng không được, từ tuổi năm ấy sinh thứ bệnh nặng, Tiều gia liền phá lệ chú ý hắn ẩm thực, mấy năm nay ăn đến độ thực thanh đạm, phía trước có trợ lý ở sẽ thêm vào giúp hắn đính cơm, nhưng hiện tại bên người không ai, Tiều Dã chỉ có thể tạm chấp nhận, tính toán đám người thiếu chút lại đi lấy cơm, đi đến một bên ghế trên ngồi nghỉ ngơi.
Tiều Dã nhất cử nhất động đều ở Du Hạ tầm mắt trong phạm vi, gặp người không có đi lấy cơm, Du Hạ mím môi, mang công bài đi tìm người phụ trách viên cầm hai bộ cơm hộp, theo sau không tiếng động mà đi tới Tiều Dã trước mặt.
Tiều Dã đang ở xoát di động, bị trước mắt đột nhiên xuất hiện người hoảng sợ, tầm mắt từ trên màn hình di động dời đi, nhìn thấy Du Hạ ngồi xổm xuống, cầm trong tay một phần cơm hộp đưa cho chính mình, Tiều Dã nhíu mày tiếp nhận tùy tay ném ở một bên tiểu bàn tròn thượng, chất vấn nói “Ngươi còn chưa đi?”
“Ta không đi.” Du Hạ ngắn gọn mà trả lời, ngữ khí lại rất kiên định, cặp kia hắc đôi mắt tựa uông thủy, nhìn giống vô tội tiểu cẩu.
Trả lời xong, Du Hạ lại động thủ giúp Tiều Dã mở ra tùy tay ném ở trên bàn hộp cơm, lại bẻ ra dùng một lần chiếc đũa, mã phóng chỉnh tề, hướng Tiều Dã trước mặt đẩy đẩy, chính mình tắc bưng một khác phân tùy tiện ngồi trên mặt đất, bắt đầu bào cơm.
Tiều Dã cảm thấy quái dị, hắn chưa bao giờ gặp qua Du Hạ như thế không chú ý bộ dáng, từ trước ở trường học nhà ăn ăn cơm, cho dù lại vội vàng, cũng muốn trừu tờ giấy lau lau sắp muốn lâm hạnh chỗ ngồi.
Cao quý bắt bẻ miêu mễ, đột nhiên ngã xuống thần đàn, biến thành qua loa tiểu cẩu, cái này làm cho Tiều Dã thực không thích ứng.
Hắn không quen nhìn Du Hạ ngồi ở tràn đầy tro bụi mặt đất bào cơm, đáng thương vô cùng, giống như chính mình ở khi dễ người, Tiều Dã cầm cơm hộp tùy ý ăn hai khẩu, cuối cùng là nhịn không được nói “Ngồi dưới đất giống bộ dáng gì, lên ngồi ghế trên ăn.”
“Nga, hảo.” Du Hạ thấy Tiều Dã nhíu mày, nhận thấy được không vui cảm xúc, nhanh nhạy mà đứng lên vỗ vỗ quần, đến Tiều Dã đối diện ghế trên ngồi xuống.
Hắn cơm hộp như cũ phủng ở trong tay, ăn đến ăn ngấu nghiến, như là lại chậm một chút liền sẽ bị người khác cướp đi dường như.
Tiều Dã chú ý tới điểm này, mày lại là một ngưng, Du Hạ thay đổi quá nhiều, cùng trong trí nhớ thanh lãnh miêu mễ một trời một vực...
Chính trong lúc suy tư, Du Hạ một phần cơm hộp đã nghẹn xong rồi, Tiều Dã thậm chí hoài nghi hắn nếm không nếm ra mùi vị, như vậy ăn cơm thói quen đối thân thể không tốt...
Nhưng Du Hạ cũng không để ý, ngược lại đem chú ý điểm đầu hướng hắn, thấy Tiều Dã ăn đến có một ngụm không một ngụm, Du Hạ hỏi “Không hợp khẩu vị sao?”
“Không... Ăn chậm một chút dễ tiêu hóa.” Tiều Dã cảm thấy không cần thiết cùng Du Hạ giải thích quá nhiều, lại nhịn không được nhắc nhở.
Du Hạ hiển nhiên không nghe ra dụng ý, ăn xong sau liền phủng không hộp cơm như đi vào cõi thần tiên, Tiều Dã không biết hắn là suy nghĩ Dã ca hiện tại cũng thật kén ăn.
Du Hạ cảm thấy chính mình hiện tại đương trợ lý, phải làm tốt bản chức công tác, tính toán học khác trợ lý, cấp nhà mình đại minh tinh đính cơm.
Hoàn toàn đã quên Tiều Dã còn không có đồng ý hắn cho chính mình đương trợ lý chuyện này...
Tiều Dã cũng không biết Du Hạ ở cân nhắc như thế nào nuôi nấng chuyện của hắn nhi, nghiêm túc mở miệng “Du Hạ, ta nơi này không cần ngươi, ngươi ngày mai không cần lại đến, trước kia chuyện này đã qua đi, chúng ta đều có tân nhân sinh.”
“Chính là ngươi thiếu trợ lý.” Du Hạ bình tĩnh mà đánh gãy Tiều Dã, đáy lòng lại ở cân nhắc Tiều Dã nói...
Tân nhân sinh... Với hắn mà nói chưa từng nghĩ tới, cũng không dám tưởng, mấy năm nay lao tới mục tiêu chính là Tiều Dã, chỉ có Tiều Dã, lại không khác.
Nghĩ đến đây Du Hạ có chút không mang, màu đen lại lần nữa phủ lên con ngươi, quanh thân đều là sương mù, hắn thấy không rõ con đường phía trước, là một sợi du đãng thế gian linh hồn nhỏ bé, trừ bỏ đi theo Tiều Dã, không chỗ để đi...
.
Tiều Dã thấy Du Hạ một bộ nói không nghe bộ dáng, có chút phiền muộn mà thở dài, trong tay cơm lại ăn không vô đi, đứng dậy ném vào thùng rác, Du Hạ nhắm mắt theo đuôi mà đi theo hắn hành động, giống cái đuôi nhỏ dường như đi theo hắn, sợ bị ném xuống.
Cái này làm cho Tiều Dã nhớ tới cao nhị khi quen biết sau Du Hạ, cũng giống điều cái đuôi nhỏ đi theo hắn, nhưng trên mặt luôn là một bộ lãnh khốc bộ dáng, mặc cho ai đều cảm thấy cao lãnh đến không được, khó có thể tiếp cận.
Duy độc Tiều Dã biết, hắn đi nhanh, Du Hạ sẽ nhẹ nhàng túm một chút hắn vạt áo, tan học khi luôn là làm bộ lơ đãng mà đi theo hắn, nhìn đến WC tiêu chí trên mặt hiện lên một lát chinh lăng, vội vàng làm bộ chính mình cũng là tới WC bộ dáng...
Chỉ có Tiều Dã đoán được Du Hạ tiểu tâm tư, phát hiện hắn ỷ lại.
Nhưng những cái đó đều là chuyện quá khứ nhi, liền giống như thiếu nam thiếu nữ đều sẽ có ngây thơ tuổi dậy thì, sớm hay muộn sẽ trôi đi giống nhau.
Huống chi Tiều Dã cảm thấy chính mình vẫn luôn đều không có xem minh bạch quá Du Hạ, khi đó không muốn xa rời thân mật, ái muội quen thuộc đều dường như chính mình một bên tình nguyện, hoang đường đến buồn cười.
Năm đó lưu lại tới vết sẹo làm hắn không có biện pháp lại giống như trước kia giống nhau đối đãi Du Hạ, thậm chí làm không được đối mặt Du Hạ khi bảo trì tâm bình khí hòa...
--------------------
Tiểu cẩu: Ta đây phải cho Dã ca làm trâu làm ngựa đương tiểu cẩu!
Dã ca: Bảo bối, chúng ta vẫn là làm người đi
Tiểu cẩu: Không phải nói đáng yêu sao? 【 đột nhiên biến sắc 】
Dã ca:... Ta hận ta chính mình
Chương
Tiều Dã cảnh cáo cùng khuyên nhủ không có chút nào tác dụng, Du Hạ như cũ mang công bài ở đoàn phim lắc lư.
Nhưng Du Hạ thực an tĩnh, an tĩnh đến Tiều Dã rất nhiều thời điểm sẽ bỏ qua hắn, chỉ có ở Tiều Dã gấp cần thứ gì khi mới có thể đột nhiên xuất hiện, như là âm thầm quan sát nhân loại cũng cho trợ giúp tiểu động vật.
Mùa hè đoàn phim quay chụp luôn là lại mệt lại nhiệt, ve minh ong ong ồn ào đến nhân tâm hoảng.
Hôm nay quay chụp chính là ngoại cảnh, dưới ánh mặt trời hạ đứng trong chốc lát Tiều Dã liền bắt đầu cả người đổ mồ hôi, quần áo dính trên da, khó chịu cực kỳ, nhưng màn ảnh còn đối với hắn, chỉ có thể nhẫn nại.
Chính âm thầm ổn hạ tâm thần Tiều Dã cảm nhận được một trận gió lạnh, lại đột nghe đạo diễn một tiếng “cut!”, Từ diễn kịch trạng thái khiêu thoát ra tới.
“Kia ai! Đem quạt dọn đi, quấy rối sao này không phải, ta nói từ đâu ra phong đâu!” Trịnh đạo thở phì phì mà trừng mắt cử quạt người.
Tiều Dã đi theo hắn tầm mắt vọng qua đi, đốn giác đau đầu, huyệt Thái Dương lại lần nữa thình thịch nhảy dựng lên, chỉ thấy tầm mắt lạc điểm chỗ Du Hạ ôm một cái màu đen, trước kia ở Dương huyện chợ đêm quán ăn khuya thường thấy rơi xuống đất gió to phiến, đối với Tiều Dã phương hướng hô hô mà thổi.
Tiều Dã bất đắc dĩ đỡ trán, trận này diễn không khí nôn nóng khẩn trương, ở đại thái dương hạ giằng co, thái dương nhỏ giọt mồ hôi càng có thể hiện ra xuất kiếm giương nỏ trương không khí, Du Hạ này một thổi, đem cảm giác đều thổi chạy.
“Đây là cái nào tổ?! Đi mau đi mau, không cần tại đây quấy rối!”
“Diễn viên nghỉ ngơi mười phút, điều chỉnh hạ trạng thái!” Trịnh đạo ở máy quay phim sau lắc lắc mặt hô.
Đại trời nóng bị người đánh gãy, chậm trễ quay chụp, ở đây nhân viên công tác đều có chút không cao hứng, duy độc Du Hạ lạnh khuôn mặt nhỏ, đối chính mình “Quấy rối” không có chút nào nhận thức, hơn nữa không hề áy náy.
Nghe thấy đạo diễn kêu tạm dừng, đuôi mắt thậm chí cất giấu điểm đắc ý, hắn Dã ca thái dương mồ hôi đã hoạt tới rồi lông mi, lập tức liền phải ngã xuống tiến hốc mắt, đến nhiều khó chịu, này đạo diễn không có một chút nhân tình mùi vị.
Thiên nhiệt, người cảm xúc cũng tương đối bực bội, Tiều Dã thừa dịp nghỉ ngơi mười phút đem Du Hạ xả tới rồi góc, cảnh cáo hắn “Chính ngươi dài quá chân, một hai phải tới đoàn phim ta cũng quản không được ngươi, nhưng ngươi không thể quấy rối chậm trễ chúng ta quay chụp công tác, mọi người đều thực vất vả, minh bạch sao?”
Du Hạ “Nga” một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, cũng không biết là thật minh bạch vẫn là không có.
“Chính là ngươi thực nhiệt.”
Nghe xong Du Hạ không biết hối cải trả lời, Tiều Dã liền biết hắn không minh bạch.
“Ta nhiệt, mọi người đều nhiệt, không đạo lý ta liền phải đặc thù một ít.” Tiều Dã kiên nhẫn khô kiệt, ngữ khí cũng hơi chút tăng thêm.
Nhìn Du Hạ một bộ đạm nhiên bộ dáng, tiếp tục tăng thêm cảnh cáo “Nếu là ngươi lại làm ra chậm trễ quay chụp sự tình, ta chỉ có thể nói cho đạo diễn ngươi không phải đoàn phim người, đem ngươi rửa sạch đi ra ngoài.”
“Đã biết...” Du Hạ ngoài miệng trả lời, trên mặt lại là ngây thơ.