Trước đây khi còn đi học, Thẩm Khinh Nhược không xem quá nhiều tiểu thuyết trên mạng.
Bây giờ đã rất rất lâu không xem, cũng không biết trên mạng phát triển đến mức nào, ABO gì đó càng chưa từng nghe thấy, còn có cả thể loại vậy sao.
Mấy bộ Mạnh Trì giới thiệu, mới đầu không khác lắm tiểu thuyết cô từng xem qua, cô định tùy tiện xem sơ qua nhưng sau đó nhanh chóng cảm thấy mới lạ, tiếp tục xem, đại khái xem đến chương thứ ba thứ tư thì cảm thấy không đúng lắm, thông tin các kiểu này nọ...!lúc này đã quá muộn màng, cánh cửa thế giới mới đã vẫy chào cô.
Mạnh Trì sau khi bị Thẩm Khinh Nhược nhéo tỉnh, cô thầm nghĩ: Là tự chị nói mình máu O, hơn nữa đúng là em máu A.
Em đâu có nói sai?
Nhưng cô không dám nói ra, vừa rồi quả thật có có hơi ăn hiếp Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi không phải O."
Mạnh Trì chỉ đành giơ tay vỗ về Thẩm Khinh Nhược, an ủi:
"Chị không phải."
Thẩm Khinh Nhược hài lòng.
Lúc chuẩn bị ngủ, lật qua lật lại ba mươi giây, cô lại lấy điện thoại ra tiếp tục xem, cô muốn xem tiếp theo còn gì, sau đó tiếp tục xem...!thì càng vô vọng hơn.
Hơn nữa tiếng sau, Thẩm Khinh Nhược nhắm mắt lại, trong đầu bị những hình ảnh trong tiểu thuyết làm nhiễu loạn, nhìn thấy Mạnh Trì đã ngủ, tiếng hít thở khe khẽ, thầm nghĩ đứa nhỏ này lại ngủ say sưa.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược thật sự không ngủ được, liền nhẹ nhàng dụi dụi đầu vào Mạnh Trì:
"Mạnh Trì, Mạnh Trì."
"Ưm...!ừm..." Mạnh Trì mơ màng phản ứng.
Thẩm Khinh Nhược vui vẻ:
"Em ngủ chưa?"
"Ngủ rồi."
"Em ngủ rồi mà còn lên tiếng?"
"Nói mớ."
Quả thật Mạnh Trì đã ngủ, lại bị hành động của Thẩm Khinh Nhược làm tỉnh, nhưng cứ quan sát người bên cạnh, để xem đối phương có hành động gì mình sẽ ngay lập tức mở mắt.
Thẩm Khinh Nhược:
"Vậy bây giờ em còn ở trong mơ không?"
Mạnh Trì trả lời, cô cảm giác ngón tay của mình bị bắt lấy, đối phương khẽ nói:
"Chúng ta cùng nhau mơ một giấc mơ đẹp, được không?"
...
Hai mươi phút sau, Mạnh Trì chợt nhớ tới Thẩm Khinh Nhược thề thốt phủ nhận mình là O, cô hôn lên tấm lưng ướt mồ hôi của đối phương, nói:
"Chị là O phải không?"
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Một lát sau, giọng Thẩm Khinh Nhược có chút nức nở:
"Phải phải phải...!được chứ."
Cô thầm nghĩ: Mình chỉ thừa nhận mình nhóm máu O, không có ý kia.
Rạng sáng hôm sau, Mạnh Trì thức dậy tràn đầy sức sống, cô thân mật kề sát Thẩm Khinh Nhược, hỏi:
"Sáng nay chị muốn ăn gì?"
Thẩm Khinh Nhược uể oải nói:
"Tôi không muốn ăn gì hết, để tôi ngủ, tôi sắp mệt chết rồi."
Mạnh Trì:
"Dù sao vẫn phải ăn chút gì đó, em làm sandwich."
Thẩm Khinh Nhược:
"FINE."
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược cảm giác mình vẫn đang ngủ thì nghe thấy tiếng động khe khẽ bên giường, một giọng nói êm tai có chút mờ ảo:
"Bữa sáng em để trên bàn, chị dậy ăn nha, em đi học."
Sau đó, người bên cạnh cúi xuống, cô cảm giác khóe môi mình chạm vào một thứ gì đó ấm áo.
Mạnh Trì hôn lên khóe môi cô, ngay lập tức cô tỉnh giấc nhưng không mở mắt.
Lý trí quay trở lại, không còn điên cuồng như tối qua, Thẩm Khinh Nhược nhớ tới Mạnh Trì có lẽ thích mình, cô sầu não trong lòng.
Cô không biết nên đáp lại Mạnh Trì thế nào, chỉ đành nằm im giả bộ ngủ.
Chờ Mạnh Trì đi rồi, cô mới tỉnh táo mở mắt, trong lòng lại thấy quạnh quẽ, cũng chẳng có chút sức lực gì.
Cô nhanh chóng nghe thấy tiếng mở cửa phòng khe khẽ, nếu không lắng nghe sẽ chẳng nghe thấy được.
Cô ý thức được Mạnh Trì vẫn chưa đi nên ngay lập tức từ trên giường nhảy xuống, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Quả nhiên nhìn thấy Mạnh Trì từ phòng sách đi ra, một tay cầm balo, một tay bỏ máy tính bản vào trong, có lẽ vừa rồi ra ngoài quên mang theo.
Mạnh Trì nghe thấy tiếng động ở phía sau, cô ngoảnh lại nhìn, liền thấy quần ngủ trên người Thẩm Khinh Nhược hơi nhăn nhúm, dường như chưa kịp chỉnh lại đã vội vã chạy ra, chân cũng không mang dép, chân trần đứng trên sàn nhà.
Mạnh Trì nhíu mày, cô lấy đôi dép bên cạnh ra, đi tới cúi người đặt bên chân Thẩm Khinh Nhược:
"Sao chị không mang dép? Trên mặt sàn lạnh lắm."
Thẩm Khinh Nhược chậm rãi mang vào, cúi đầu chỉnh lại chỗ đồ nhăn, nói:
"Không lạnh, hơn nữa bây giờ là mùa hè, không lạnh."
Mạnh Trì thuận miệng hỏi:
"Sao chị vội chạy ra đây?"
Trong giây lát Thẩm Khinh Nhược bị đóng băng, nhưng gần như không để người khác nhìn ra được, cô bình tĩnh nói:
"Tôi đói bụng, muốn ăn sáng."
Tại sao phải chạy vội ra? Bởi vì cô cho rằng Mạnh Trì đi rồi, không ngờ người ta vẫn chưa đi nên sốt ruột chạy vội ra.
Vì nghĩ, muốn nhìn thấy Mạnh Trì.
Ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy Mạnh Trì, cảm giác lòng mình không còn trống rỗng nữa.
Thẩm Khinh Nhược hơi chột dạ vì vừa rồi giả bộ ngủ, cô liếc nhìn biểu cảm trên mặt Mạnh Trì, phát hiện không có gì khác thường, có lẽ cũng không phát hiện cô giả bộ ngủ.
Thẩm Khinh Nhược chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy Mạnh Trì cũng theo sau, nhìn thoáng qua Mạnh Trì khá bĩnh thản đặt balo qua một bên, giúp cô kéo ghế, chờ sau khi cô ngồi xuống thì cũng ngồi xuống bên cạnh.
Trong lòng Thẩm Khinh Nhược cảm thấy có một niềm vui nho nhỏ, nhưng ngoài miệng không thể hiện:
"Sao em chưa đi học? Không sợ trê à?"
Mạnh Trì:
"Còn sớm, lát nữa em đón xe đi."
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ, Viện mỹ thuật Tây Lĩnh hơi xa chỗ này, cô nói:
"Sao đây? Muốn ăn sáng với tôi?"
Mạnh Trì:
"Không được sao?"
Bạn nhỏ này rất thẳng thắng.
Thẩm Khinh Nhược á khẩu, không trả lời được.
Cô lặng lẽ ăn điểm tâm.
Một lát sau, Mạnh Trì đến trường, lần này thật sự rời đi, lúc mới đầu còn dằn co một hồi mới đi.
Cảm giác trống rỗng trong lòng Thẩm Khinh Nhược đã dịu đi đôi chút, ăn sáng xong cô hoàn toàn không còn buồn ngủ, cô thả người trên sofa, nghĩ chuyện của cô và Mạnh Trì.
...
Mạnh Trì sau khi lên lớp xong liền đi thư viện học tập, mãi cho đến tối mới trở về phòng ngủ.
Sau khi về phòng ngủ, cô mở máy tính, dùng bảng dàn ý tối qua về rr vẽ tiếp.
Lão tam tắm xong đi ra, nhìn sơ qua màn hình máy tính của cô, chợt cực kỳ hoảng sợ hỏi:
"Có bài tập mới hả?"
"Không có." Mạnh Trì thu nhỏ app, cô cảm thấy ngượng khi để người quen nhìn thấy những tranh này: "Chỉ tùy tiện vẽ thôi."
Lão tam không nhìn nhiều, nhanh chóng rời đi.
Lại một lát sau, lão đại bỗng từ trên giường bắn người lên, bất chấp mặt nạ đang đắp trên mặt, chỉ vào màn hình điện thoại, kích động nói:
"Trời ơi, cô giáo khoa tin học trường mình đẹp quá trời luôn."
"Đâu đâu, mình thích xem mỹ nữ nhất." Lão tam đang cầm máy sấy sấy tóc, nghe có mỹ nữ liền đặt máy sấy xuống, chạy tới xem điện thoại của lão đại: "Ô vãi, quá đẹp! Khoa tin học trường chúng ta sao?! Sao trước giờ chưa từng thấy qua!"
"Khoa tin xa tụi mình lắm, bình thường sao gặp được."
Tiểu nhị cũng lập tức chen vào xem:
"Trời ơi! Quá đẹp! Nhìn có vẻ trẻ tuổi! Tụi mình có thể chọn lớp của cô không?"
"Đợi chút, để đi hỏi thử." Lão đại dạo một vòng diễn đàn của trường, phát hiện một tiêu đề một bài đăng mới Giá trị nhan sắc của giáo viên khoa tin học tuyệt vời, trong bài đăng này có hai tấm hình đều là tên này nhân lúc cô dạy mà chụp, một tấm đứng trên bục giảng cúi đầu lật sách, một tấm nghiêng mặt giảng bài.
Lão đại soạn xong bình luận Cứu cứu, cô giáo này có được chọn lớp học chung không?, vừa đăng lên thì đã nhận tin bài đăng không còn tồn tại Chậm tay rồi! Bị quản trị viên xóa rồi!
Sao lại xóa? Lão tam vội hỏi.
Tiểu nhị: "Cũng có gì lạ đâu, trước đó mọi người bầu chọn hoa khôi trên diễn đàn, mình nhớ Mạnh Trì còn được chọn là hoa khôi học viện của chúng ta, đáng tiếc bị trường yêu cầu xóa, trường không cho phép làm mấy cái đó."
Mấy bạn cùng phòng bàn tán sôi nổi.
Mạnh Trì vẫn chìm đắm trong vẽ vời, thỉnh thoảng chỉ nghe được vài câu, giáo viên khoa Tin học gì đó nhưng không để trong lòng, lúc sau liền quên mất chuyện này.
Cuối tuần.
Mạnh Trì cùng Tẩm Khinh Nhược đi đến điểm hẹn với Khương Tư Điềm.
Chỉ liếc mắt Mạnh Trì liền nhìn thấy bạn thân của mình, đối phương mặc áo ngắn tay màu kem cùng chiếc váy phồng ngắn, đang dựa người bên chiếc xe màu hồng nhạt của mình chụp hình tự sướng.
Khương Tư Điềm nhìn thấy Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược liền phấn khích vẫy tay, chờ Mạnh Trì đi đến trước mặt ngay lập tức ôm lấy Mạnh Trì nói:
"Hu hu hu Mạnh Trì à, mình rất nhớ cậu, gần đây cậu càng trở nên xinh đẹp...!vừa rồi cậu đi về phía mình, mình cảm thấy mình lại rơi vào cuộc tình ngắn hạn rồi, huhuhu..."
Mạnh Trì vỗ nhẹ lưng Khương Tư Điềm như đang xoa dịu sự khoa trương ngôn từ của cô bạn, sau đó chỉ chỉ Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh:
"Trước đây hai người đã gặp qua, giới thiệu lại đây là Thẩm Khinh Nhược."
Sau đó cô lại giới thiệu với Thẩm Khinh Nhược về Khương Tư Điềm.
Khương Tư Điềm:
"Mình liếc mắt liền nhận ra, người phụ...!nữ xấu...!xin chào..."
Thái độ của Khương Tư Điềm với Thẩm Khinh Nhược đã tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, dù sao đôi bên cũng đã cùng nhau chơi game nhiều lần.
Thẩm Khinh Nhược cười nói:
"Xin chào, Điềm Điềm."
Thẩm Khinh Nhược xưng hô như đã quen từ trước làm cho Khương Tư Điềm bị sặc, Khương Tư Điềm nói tiếp:
"Chị Niệm Chu còn tăng ca, lát nữa đến.
Chúng ta đi nướng trên sân thượng trước."
Nướng trên sân thượng đúng theo nghĩa đen là mở tiệm nướng trên sân thượng.
Khương Tư Điềm tìm xem trong bình luận, trước đây cũng chưa từng tới, nghe bảo mùi vị cũng được.
Tiệm nướng này buôn bán cũng khá, hầu như đều đầy chỗ nhưng cũng may Khương Tư Điềm đã sớm lấy số trên mạng trước.
Không chờ quá lâu liền tới lượt các cô.
Chỗ các cô ngồi có thể nhìn thấy chủ tiệm nướng, Mạnh Trì mới nhìn còn tưởng đối phương là nam, đầu đinh, bộ đồ đen đời thường, khi nghe đối phương nói chuyện mới phát hiện là nữ.
Khương Tư Điềm nhìn xung quanh, như thể phát hiện hiện châu lục mới, sát đến bên tai Mạnh Trì nói:
"Mình phát hiện xung quanh có mấy bạn gei nha."
Mạnh Trì:
"Hả? Sao cậu nhìn ra được?"
Khương Tư Điềm giật mình, quan sát Mạnh Trì:
"Cậu không nhìn ra được à?"
Cậu là gei mà không có gei radar?
Lúc cô chuẩn bị giảng cho Mạnh Trì nghe về kinh nghiệm ở phương diện này thì thấy ở chỗ cửa cách đó không xa có một người phụ nữ mặc váy đen cổ vuông màu đen, rất xinh đẹp.
Người này đang nhìn xung quanh như đang tìm người, Khương Tư Điềm chuẩn bị mở miệng thì thấy một nữ sinh thanh tú, mặt đỏ bừng chen qua đứng trước mặt người phụ nữ này, vừa nói chuyện vừa lắc lắc điện thoại, trên màn hình hình như là QR kết bạn Wechat.
Khương Tư Điềm:
"?"
Mắt cô không khỏi trợn tròn.
Mạnh Trì cảm thấy lạ sao Khương Tư Điềm lại không nói gì, cô theo ánh mắt của Khương Tư Điềm nhìn qua thì cũng thấy được người phụ nữ mặc váy đen cực kỳ trưởng thành kia, tuy cô không có ấn tượng gì với Ôn Niệm Chu nhưng dựa theo lời khen trước đây của Khương Tư Điềm thì cô nghĩ có lẽ đó chính là Ôn Niệm Chu..
“Du Hạ! Du Hạ! Ngươi cứu cứu ngươi muội muội!”
“Du Hạ! Ngươi không thể mặc kệ nàng!”
Du Hạ mày hung hăng nhăn lại, hắn nghe ra là Liễu Tri Hòa thanh âm, còn không đợi hắn ra tiếng dò hỏi, trong điện thoại truyền đến một đạo giọng nam, là vị kia giáo viên tình nguyện.
“Du Hạ, Du Cường đem ngươi muội muội bắt cóc, hôm nay Du Thu chậm chạp không về nhà, ta và ngươi... Mụ mụ đi trường học điều theo dõi, phát hiện nàng bị Du Cường mang lên một chiếc Minibus.” Tựa đối Du Thu cùng Liễu Tri Hòa quan hệ không biết như thế nào khái quát, “Mụ mụ” hai chữ nam nhân nói thực chần chờ.
“Chúng ta đã báo nguy, nhưng là ngươi... Ngươi có thể tới một chuyến sao?”
Không khí nháy mắt đình trệ, Du Hạ yết hầu gian nan, tựa ở phát đau, thấp giọng nói “Nếu báo nguy, ta đi cũng vô dụng...”
Đối diện nam nhân hô hấp cứng lại, như là không dự đoán được Du Hạ sẽ như thế lạnh nhạt, Liễu Tri Hòa nghe vậy càng là điên cuồng, một phen đoạt lấy điện thoại, “Du Hạ, nàng là ngươi muội muội, Du Cường muốn đem nàng bán, Du Thu nàng không thể... Không thể đi ta đường xưa...”
“Ngươi! Ngươi đi đem nàng đổi về tới! Đổi về tới!”
Du Hạ trầm mặc thật lâu sau, tâm hảo giống bị đông lạnh trụ, không bao giờ sẽ nhảy dường như, hảo sau một lúc lâu, mới từ môi răng gian bài trừ một câu “Ta không nợ ngươi.”
Liễu Tri Hòa cũng dừng lại, nàng trong đầu không ngừng hiện lên Du Hạ thân ảnh, từ nhỏ đến lớn, kia hài tử trước sau dùng một đôi đen đặc đôi mắt nhìn nàng, buồn không hé răng giúp hắn làm việc, giúp nàng không ít vội, nhưng nàng...
Sắp mất đi nữ nhi sợ hãi ập vào trong lòng, Liễu Tri Hòa bất chấp nàng cùng Du Hạ rốt cuộc ai thiếu ai, đem ập lên trong óc suy nghĩ vứt đi, nhất biến biến khẩn cầu đối diện Du Hạ.
Ở không biết qua vài phút sau, đối diện rốt cuộc truyền đến một tiếng “Hảo.”
.
Du Hạ suy đoán Du Cường hơn phân nửa sẽ đem Du Thu mang về Du gia thôn, nhưng hắn giờ phút này cũng không thể xác định, đến đi trước cùng Liễu Tri Hòa bọn họ hội hợp, lại cùng đi cục cảnh sát nhìn xem tình huống.
Nhéo nhéo mi cốt, Du Hạ đem du nhảy nhảy xách hồi trước hai ngày lấy về tới ổ chó, dặn dò nó “Du nhảy nhảy, ngoan ngoãn ngủ, chờ ta trở lại.”
Du nhảy nhảy không biết hắn muốn đi làm gì, nhưng động vật bản năng làm hắn cảm thấy ra một ít nguy hiểm, nó dùng tiểu răng nanh ngậm lấy Du Hạ ống quần, rầm rì không cho Du Hạ rời đi.
Du Hạ chỉ phải lạnh giọng quát lớn “Du nhảy nhảy! Ngươi là đại cẩu cẩu, muốn nghe lời nói!”
“Cô ngô...” Tựa biết ngăn không được Du Hạ, du nhảy nhảy đành phải ngoan ngoãn mà ghé vào trong ổ, liếm liếm Du Hạ ngón tay, giống như ở nói cho hắn: Đã biết, muốn sớm một chút trở về.
Du Hạ sờ soạng một phen du nhảy nhảy lông xù xù đầu đứng dậy ra cửa.
Đi vào thang máy khi, Du Hạ nghĩ nghĩ vẫn là đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho Tiều Dã, Tiều Dã gần nhất suất diễn rất quan trọng, sợ quấy rầy đối phương, Du Hạ phát WeChat tin tức.
Đối phương quả nhiên không kịp thời hồi phục, phỏng chừng là đang ở vội.
Thu hồi di động, Du Hạ ra tiểu khu, tính toán kêu chiếc xe, di động ở từ chung cư lâu đến tiểu khu cửa ngắn ngủn một đoạn ngắn trên đường vang lên rất nhiều thứ, mỗi lần đều là Liễu Tri Hòa thúc giục.
Kỳ thật Du Hạ chính mình cũng có chút sốt ruột, mặc kệ nói như thế nào, Du Thu là hắn từ nhỏ mang đại muội muội, nghĩ đến Du gia thôn tình trạng, Du Hạ nhấp môi không nói, nhanh hơn dưới chân nện bước.
Đang muốn ra tiểu khu đại môn, di động lại lần nữa dồn dập vang lên, là Cao 炪 điện thoại.
Du Hạ vừa mới tiếp khởi, đối diện liền truyền đến nôn nóng thanh âm “Du Hạ, ngươi có phải hay không đắc tội ai, có người ở trên mạng tin nóng hắc ngươi.”
Hơi chút lơi lỏng mày lại lần nữa nhăn lại, gần nhất luôn là không chuyện tốt, liên tiếp phiền toái tìm tới môn, làm Du Hạ có chút chán ghét.
Bước lên Weibo đại khái nhìn hạ, đại ý là nói hắn xuất thân không tốt, là cái bất lương thiếu niên, tính cách quái gở, dùng xẻng đả thương người, cao trung không tốt nghiệp liền bỏ học, lúc sau lại xuất nhập quá bắc phố cùng hoa hồng phố loại này trị an hỗn loạn địa phương.
Này đó Du Hạ đều không thèm để ý, làm hắn ngoài ý muốn chính là bác văn phía dưới thế nhưng phụ thượng Du gia thôn đêm đó hắn giúp Liễu Tri Hòa ngăn trở thôn dân ảnh chụp, trong tay gắt gao nắm xẻng, hai mắt đỏ đậm, nhìn qua như là từ bệnh viện tâm thần chạy ra tới.
Trừ bỏ ảnh chụp còn có ghi âm, Du Hạ click mở, ở lăng liệt gió lạnh trung rùng mình một cái.
Du Cường mang theo khẩu âm thanh âm từ di động truyền ra, ra dáng ra hình mà miêu tả Du Hạ là cái nhiều hư tiểu hài nhi...
Màu đen không trung giáng xuống một ít tuyết trắng nhung nhứ, Du Hạ ánh mắt ảm đạm, duỗi tay đi tiếp, nguyên lai là tuyết rơi, bông tuyết dừng ở ấm áp lòng bàn tay, thực mau hòa tan, tựa như trảo không được hạnh phúc, giây lát lướt qua, Du Hạ cảm thấy chính mình lại về tới không bờ bến trong bóng tối.
Bác văn phía dưới bình luận càng là làm Du Hạ phát run, thời tiết quá lạnh, hắn ngón tay có chút cứng đờ, ngắn ngủn vài phút, tóc cùng lông mi đều phụ thượng một tiểu tầng bạch.
【 dựa, loại người này thế nhưng đương quá Dã ca trợ lý, nghe nói khoảng thời gian trước đoạt giải? Không biết như thế nào tới 】
【 đúng vậy, tác phẩm cũng liền như vậy đi, không thể nói nhiều xuất sắc 】
【 Tiều Dã gì đều hảo, chính là mắt mù không đến trị...】
【 uy uy, không cần bay lên hảo đi, đã sớm sa thải 】
【 theo tiểu đạo tin tức nói, hắn đương Tiều Dã trợ lý khi, còn đem Hà Lạp Lạp đẩy trong nước quá, loại người này thật là đáng sợ đi 】
【 cố ý đả thương người, đến bị quan đi... Tuy rằng Hà Lạp Lạp cũng không phải gì người tốt, nhưng đồng tình một giây 】
【 việc này sau lại không giải quyết được gì, nếu là Tiều Dã giấu xuống dưới nói, cũng không thấy đến phẩm tính thật tốt đi 】
【 này hai người sợ không phải có cái gì không người biết quan hệ...】
......
Từng điều xem xuống dưới, bình luận đi hướng càng thêm yêu ma hóa, tuy lúc trước sự ra có nguyên nhân, nhưng Du Hạ xác thật lấy không ra chứng cứ, giờ phút này nhìn đầy trời tuyết trắng một trận mờ mịt đánh úp lại, hơn nửa ngày Du Hạ mới nhớ tới chính mình giờ phút này muốn đi làm gì.
Đối, đi tìm Liễu Tri Hòa, đi trước cứu Du Thu, đây mới là càng chuyện quan trọng.
Một chiếc xe xa xa sử tới ở Du Hạ trước mặt dừng lại, người tới ló đầu ra, “Ai, Du Hạ! Hảo xảo, ngươi muốn đi đâu? Ta đưa ngươi.”
Du Hạ nhìn Liêu Gia Ninh mặt ngẩn người, nhìn di động thượng chậm chạp không người tiếp đơn đánh xe tin tức, do dự gian lên xe.
Thấy Du Hạ ngồi trên ghế phụ, Liêu Gia Ninh khóe miệng nhỏ đến không thể phát hiện thượng dương, mang theo một chút đắc ý cùng thắng lợi, giây lát lại khôi phục thái độ bình thường, thật như là ngẫu nhiên gặp được hỏi “Đã trễ thế này, là muốn đi đâu nha?”
Ở bên ngoài thổi gió lạnh có chút lâu, Du Hạ cả người đều bắt đầu phát cương, động tác có chút chậm chạp “... Đi nơi này.”
Hắn đưa điện thoại di động đưa qua đi, trên màn hình biểu hiện hủy bỏ đánh xe tin tức, mặt trên là Liễu Tri Hòa cư trú tiểu khu địa chỉ.
Liêu Gia Ninh có lệ mà nhìn thoáng qua, khởi động xe.
Xe khai ra một đoạn ngắn, Liêu Gia Ninh đệ bình cà phê cấp Du Hạ “Ngươi sắc mặt không tốt, là phát sinh chuyện gì nhi sao?”
Thấy Du Hạ lắc đầu, cà phê tiếp nhận đi không khai, lại nhắc nhở nói “Lộ không tính gần, uống điểm chậm rãi đi, thổi lâu như vậy gió lạnh.”
Du Hạ giờ phút này như là đi theo mệnh lệnh động tác người máy, nghe vậy đem cà phê vặn ra, nếm một ngụm, cà phê chua xót ở môi răng gian lan tràn mở ra, làm hắn một chút hoàn hồn.
Trong óc trì độn mà tưởng, Tiều Dã không biết xem không nhìn thấy trên mạng tin tức... Những cái đó ảnh chụp cùng ghi âm...
Sẽ đối hắn thất vọng đi, hắn trước nay đều không phải một cái cảm xúc ổn định, tích cực ánh mặt trời người, chỉ biết xúc động hành sự, hắn không biết đắc tội với ai, lần này lại cấp Tiều Dã chọc phiền toái...
Nghĩ nghĩ, Du Hạ quái dị mà cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt một trương một bế cuối cùng là chịu đựng không nổi chìm vào mộng hải, ở mất đi ý thức nháy mắt, hắn di động tựa hồ vang lên, chính là hắn thật sự tiếp không được, chờ hắn tỉnh ngủ đi, tỉnh ngủ lại tiếp hảo.
Thấy bên cạnh người ngủ, Liêu Gia Ninh vỗ vỗ Du Hạ đầu vai tăng thêm xác nhận, biết được Du Hạ ngủ thật sự trầm sau, sờ qua kia vang cái không ngừng di động, mặt trên biểu hiện ghi chú thái dương tiêu chí người, Liêu Gia Ninh hơi thêm suy tư liền đoán được là ai.
Ấn xuống cắt đứt kiện, đưa điện thoại di động tắt máy, từ cửa sổ xe vứt đi ra ngoài, phủ quá thân vuốt ve một chút Du Hạ ngủ say mặt, ma quỷ lẩm bẩm “Thật đáng thương, về nhà đi, không ai có thể quấy rầy chúng ta.”
Màu đen xe ở mênh mang trong bóng đêm quay đầu, sử hướng cùng Du Hạ mục đích địa hoàn toàn tương phản địa phương...
Chương
Tiều Dã không có trước tiên nói cho Du Hạ, hôm nay suất diễn kết thúc hắn liền có thể đóng máy, tưởng trực tiếp về nhà cấp Du Hạ một kinh hỉ.
Tá xong trang lấy ra di động nhìn xem có hay không đối phương phát tới tin tức, lại phát hiện chính mình bỏ lỡ Du Hạ cái kia đi tìm Liễu Tri Hòa tin tức.
Khoảng cách gửi đi thời gian đã qua đi hai giờ, Tiều Dã cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ cột sống leo lên đi lên, rùng mình một cái.
Đánh mấy lần Du Hạ điện thoại, một cái cũng không chuyển được, Tiều Dã thần sắc ngưng trọng, không rảnh lo cùng đoàn phim mọi người từ biệt, lập tức hồi khách sạn lái xe rời đi.
Hắn cảm thấy hối hận, trong khoảng thời gian này bận quá, tìm bảo tiêu sự tình chỉ là cùng văn khách đề ra một miệng, không quá lo lắng, cũng không dự đoán được bất an dự cảm trở thành sự thật, nhanh như vậy liền xảy ra chuyện.
Giờ phút này đã là đêm khuya, tuyết hạ đến lớn hơn nữa, Tiều Dã trầm mặc nhấp môi lái xe, mặt mày ngưng tụ lại một tầng sương lạnh, con ngươi là biện không rõ cảm xúc thâm hắc.
Chờ đợi đèn đỏ khi, Tiều Dã ngón tay bực bội mà đánh ở tay lái thượng, trừ bỏ ảo não, hắn còn có chút sinh khí.
Du Hạ nhìn như phá lệ thân cận ỷ lại hắn, nhưng một khi gặp gỡ sẽ cho hắn mang đến phiền toái cùng nguy hiểm sự tình liền trốn đến rất xa, chẳng sợ tối ưu lựa chọn là tìm hắn hỗ trợ, cũng muốn một người quật cường kháng hạ sở hữu.
Lần này tuy rằng cũng nói cho hắn tình hình thực tế, lại vẫn là cố kỵ sợ quấy rầy hắn, chỉ là đã phát tin tức.
Đối này, Tiều Dã lại là bất đắc dĩ lại là tức giận, kia chỉ Tiểu Bổn Cẩu luôn là đem chính mình đến nỗi nguy hiểm cùng cái đích cho mọi người chỉ trích dưới tình huống.
Này một đường phá lệ không thuận, luôn là gặp gỡ đèn đỏ, lại lần nữa đem xe ngừng ở bạch tuyến trước, Tiều Dã di động vang lên, điện báo chính là Tiêu Cảnh Thành.
“Tiếu ca, chuyện gì?”
Nghe ra Tiều Dã ngữ khí không đúng, Tiêu Cảnh Thành hỏi “Ngươi thấy được?”
“Nhìn đến cái gì?” Tiều Dã tức khắc cảnh giác, trực giác không phải cái gì chuyện tốt.
Thấy hắn không biết, Tiêu Cảnh Thành cũng không hề vô nghĩa, “Trên mạng có người bạo Du Hạ hắc liêu, còn nói đến nói có sách mách có chứng, thậm chí có người nhảy ra phía trước Du Hạ ở đoàn phim đối Hà Lạp Lạp cùng Hướng Văn làm một ít việc, này hai người còn ra mặt đáp lại chứng thực, hiện tại trên mạng đều ở lên án công khai Du Hạ...”
Từng điều tin tức đánh sâu vào Tiều Dã đại não, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh làm ra ứng đối chi sách, “Hà Lạp Lạp, lúc ấy khách sạn có theo dõi, hắn mua sắm thứ đồ kia hẳn là cũng có giao dịch tin tức cùng mua sắm con đường, Hướng Văn sự tình phát sinh ở nhà ta danh nghĩa khách sạn, cũng có thể tìm ra đối ứng theo dõi, còn có lúc trước chụp ảnh người nọ cũng cùng nhau chộp tới.”
“Bọn họ nếu chỉ lấy nửa thanh nói sự, ta tự nhiên muốn hoàn nguyên toàn cảnh.”
“Trên mạng sự tình làm ơn tiếu ca trước giúp ta xử lý, Du Hạ liên hệ không thượng, ta phải đi tìm hắn.”
Tiều Dã nửa đoạn trước bình tĩnh cùng trật tự rõ ràng làm Tiêu Cảnh Thành ý thức được người này không riêng gì một cái chỉ biết diễn kịch diễn viên, hắn xác thật còn kế thừa Tiều gia đương gia nhân đầu óc cùng hành sự thủ đoạn.
Chỉ là ở cuối cùng một câu, Tiêu Cảnh Thành nghe ra một chút nghẹn ngào cùng rất nhỏ run rẩy, đó là đối khả năng mất đi trân ái chi vật khủng hoảng.
Tiêu Cảnh Thành im lặng, hắn hiện tại có thể giúp được Tiều Dã, chỉ có giải quyết hảo trên mạng dư luận.
.
Trừ bỏ về điểm này trong giọng nói yếu ớt, Tiều Dã nhìn không ra nửa điểm hoảng loạn, hắn lái xe trở lại chung cư, mở cửa phát hiện du nhảy nhảy liên tiếp mà bào môn.
Nhìn thấy là hắn trở về sửng sốt hai giây, lại hướng về phía ngoài cửa chạy tới, đối với Tiều Dã gâu gâu kêu to, tựa ở nói cho Tiều Dã còn có một người không trở về, hắn đi ra ngoài thật lâu.
Tiều Dã thấy du nhảy nhảy như thế phản ứng, liền biết Du Hạ không ở nhà, cổ họng kịch liệt lăn lộn một chút, thấp hèn thân xoa nhẹ hạ du nhảy nhảy đầu, trấn an nói “Đã biết, ta sẽ tìm được hắn.”
Tiều Dã hồi tưởng Du Hạ chia hắn tin tức, liên hệ Tiều Khoát, làm hắn hỗ trợ tìm Liễu Tri Hòa tin tức.
Nhị lão biết được việc này, hơn phân nửa đêm muốn từ nam giao biệt thự chạy tới, Tiều Dã nói không nên lời cự tuyệt nói, hắn hiện tại nhìn như bình tĩnh khắc chế, kỳ thật đã giống ruồi nhặng không đầu, không biết muốn đi đâu tìm hắn Tiểu Bổn Cẩu.
Liên hệ phương thức so Tiều Khoát cùng Thư khách khanh tới trước, Tiều Dã bắt được dãy số liền mã bất đình đề mà bát qua đi.
“Ai?” Đối diện là một đạo giọng nam, thanh âm cảnh giác, dường như đang chờ đợi chút cái gì.
“Du Hạ có phải hay không đi tìm các ngươi?” Tiều Dã ngưng mi, không rảnh lo suy đoán đối phương là Liễu Tri Hòa vị nào.
Đối diện một trận trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói “Hơn hai giờ trước hắn nói ra môn, nhưng là hiện tại cũng chưa đến... Chúng ta, chúng ta còn tưởng rằng hắn đổi ý...”
Nghe đến đó, Tiều Dã trong lòng như là tạp khai một cái thật lớn lỗ trống, một trận mờ mịt ập vào trong lòng, lặng im vài phút sau hắn mới nhắc nhở nói “Du Thu sự tình các ngươi tận lực phối hợp cảnh sát, hiện tại theo dõi cơ bản bao trùm, trọng điểm có thể tra một chút Dương huyện đến Du gia thôn kia giai đoạn, các ngươi hiện tại phải làm chính là cung cấp manh mối phối hợp cảnh sát điều tra, mà không phải tìm đồng dạng bất lực Du Hạ.”