Sau khi hết khiếp sợ, Khương Tư Điềm ngay lập tức giống như đạn bắn xông thẳng đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đen.
Cô gái thanh tú nói chuyện cùng người phụ nữ nhìn Khương Tư Điềm, lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, lập tức lộ ra vẻ tỉnh ngộ rồi thất vọng, giống như trải qua một mối tình thầm mến ngắn ngủi.
Mạnh Trì nhìn tình hình của ba người, biết không phải chuyện gì lớn nên thu hồi ánh mắt, tiếp tục hâm nóng chén đũa, sau khi rửa sơ qua liền đặt vào trong tay Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược lại rất hứng thú xem náo nhiệt, cảm nhận được đồ đặt trong tay liền thu hồi ánh mắt, nhìn chén đũa Mạnh Trì đưa.
Nếu đổi lại là bình thường, cô có thể nũng nịu nói với Mạnh Trì đôi câu ngọt ngào, sau đó nhận lấy sự săn sóc của Mạnh Trì dành cho mình, nhưng bây giờ cô cảm thấy không thể vô lo vô nghĩ như vậy.
Hôm trước Mạnh Trì cùng cô ăn xong bữa sáng, sau khi Mạnh Trì đi, cô ngồi trên sofa ngẫm nghĩ một phen, suy nghĩ nên xử lý mối quan hệ giữa các cô như thế nào, cô đã nghĩ xử lý lạnh.
Từ sau khi nghĩ như vậy thời gian trở nên gian nan, lúc trước cô bận rộn không thể tán gẫu với Mạnh Trì, tuy quyết định không đi tìm Mạnh Trì nói chuyện nhưng luôn muốn hỏi Mạnh Trì đang làm gì.
Cô từng nghĩ sẽ không đi ăn với Khương Tư Điềm, như vậy sẽ không cần chung đụng với Mạnh Trì thế nhưng vẫn không nhịn được muốn gặp mặt Mạnh Trì.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Trì, cô cảm giác các cô đã biệt ly gần một thế kỷ, cô còn có cảm giác như nhặt lại được báu vật.
Nhưng có thể đối với Mạnh Trì mà nói, các cô chỉ mới tách ra một ngày, hơn nữa chẳng mấy chốc lại gặp mặt, không phát hiện cô lãnh đạm trong Wechat.
Thẩm Khinh Nhược nhìn chén đũa được Mạnh Trì giúp mình rửa qua, trong lòng thấy bối rối, nhỏ giọng nói Cảm ơn nhưng dường như Mạnh Trì không có nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía Khương Tư Điềm và Ôn Niệm Chu.
Thẩm Khinh Nhược bất giác thở phào nhẹ nhõm, không muốn nghĩ tiếp về quan hệ giữa hai người.
Khương Tư Điềm cứ cằn nhằn liên miên:
"Chị, chị không nhìn ra sao? Nhỏ đó rõ ràng thích con gái...!vừa rồi bắt chuyện với chị..."
Ôn Niệm Chu giơ tay xoa xoa thái dương, có vẻ không chịu nổi nhưng giọng nói rất êm tai, mềm mỏng, có chút cam chịu:
"Chị cảm thấy không giống..."
Cô nói xong hình như lại hối hận, vội ngậm miệng lại, rất sợ kích động Khương Tư Điềm nói nhiều hơn.
Kết quả đúng như cô đoán, Khương Tư Điềm lại bắt đầu lải nhải.
Lúc này Ôn Niệm Chu mới để ý hai người đang ngồi cùng bàn, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chuyển hướng Khương Tư Điềm:
"Hai vị này là?"
Bấy giờ Khương Tư Điềm mới phát hiện bản thân chưa giới thiệu cho Ôn Niệm Chu.
Lập tức ngừng thao thao bất tuyệt, đi đến cạnh Mạnh Trì, mặt tươi cười nói:
"Đây là chí cốt, bạn thân nhất của em, đại mỹ nữ Mạnh Trì..."
Sau đó giới thiệu Ôn Niệm Chu với Mạnh Trì: Đây là tình yêu đích thực của mình, chị Niệm Chu.
Mạnh Trì và Ôn Niệm Chu dường như đã quen với cái miệng khoa trương của Khương Tư Điềm, cũng miễn dịch với xưng hô này, trên mặt không có xấu hổ gì, ngược lại lần đầu gặp mặt hơi trúc trắc.
Ôn Niệm Chu nói với Mạnh Trì:
"Trước đây chúng ta đã gặp qua một lần, có lẽ em không còn ấn tượng, lúc đó em với Khương Tư Điềm vẫn còn học cấp hai, hai đứa đến trường đại học tìm chị...!bây giờ em cao hơn chị rồi, cũng xinh đẹp hơn."
Trước đó Khương Tư Điềm có đề cập qua, lúc ấy Khương Nhất Khổ theo đuổi Ôn Niệm Chu, sai Khương Tư Điềm đến trường đại học đưa thư tình dùm, Khương Tư Điềm kéo Mạnh Trì đi chung, sau đó các cô lạc đường trong trường, cuối cùng là Ôn Niệm Chu đến tìm các cô.
Quả thật Mạnh Trì không có ấn tượng lần đầu gặp mặt nhưng vẫn nhớ Khương Tư Điềm từng nói qua, còn khen Ôn Niệm Chu.
Mạnh Trì ngượng ngùng nói:
"Chị Niệm Chu, chị cũng đẹp hơn lúc trước."
Ôn Niệm Chu cười:
"Vẫn không đẹp như em.
Đừng miễn cưỡng khen, gần đây chị quá bận rôn, mặt chị tiều tụy, phấn nền cũng không che giấu được."
Cô nói như vậy, Mạnh Trì mới bắt gặp chút mệt mỏi trên mặt cô, thế nhưng điều đó cũng không che giấu được ngũ quan hoàn mỹ của cô.
Mạnh Trì nhớ gần đây Ôn Niệm Chu đang làm thủ tục ly hôn, giọng điệu không khỏi quan tâm đôi chút:
"Chị* nhớ thường chú ý sức khỏe nha."
Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh nãy giờ không có nói chuyện, dù sao ở đây cô chỉ quen Mạnh Trì.
Nhưng khi cô nghe Mạnh Trì gọi người khác là chị, lỗ tai không khỏi nhúc nhích, trong lòng hơi ghen tỵ.
Cô thầm nghĩ: Được lắm, gặp ai đẹp đẹp là kêu chị, từ chị Niệm Chu thành chị luôn.
Cô lại nghĩ tới lúc ăn lẩu lần trước, cô giỡn với Mạnh Trì, bảo Mạnh Trì gọi mình là chị, Mạnh Trì ngoan cố không gọi, đến tối...!mới gọi.
Trong nhất thời Thẩm Khinh Nhược trở nên chua không chịu nổi, cảm thấy chỉ giây lát cô đã biến thành chanh tinh* rồi.
*"Chanh tinh" là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác.
Hiện nay, "chanh tinh" chủ yếu được sử dụng để thể hiện sự ghen tị mang tính tự châm biếm, trào phúng bản thân của một người nào đó đối với ngoại hình và nội tâm, đời sống vật chất và đời sống tình cảm của người khác.
"Chanh tinh" nghĩa đen chính là "chanh thành tinh".
Chanh có vị chua, giống với cảm giác "chua chát" khi bạn ghen tị với người khác.
(nguồn sưu tầm)
Ôn Niệm Chu và Mạnh Trì trò chuyện thêm vào câu, Khương Tư Điềm cũng vui vẻ ở bên cạnh, cô thích để người cô thích ở chung với nhau, để họ quen biết.
Chờ đến khi phải giới thiệu Thẩm Khinh Nhược, nụ cười trên mặt Khương Tư Điềm thu lại đôi chút, đặc biệt nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Khinh Nhược cứ cảm thấy người này hư hỏng, cảm giác người này không đàng hoàng.
Suýt chút nữa mở miệng giới thiệu với Ôn Niệm Chu: Đây là người mua nước tương* ngang qua thôi., nhưng cô cố nén xung động đó, giới thiệu:
"Chị Niệm Chu, đây là số 4 hay chơi game với chúng ta, Thẩm Khinh Nhược."
*打酱油 /dǎ jiàngyóu/ nghĩa đen là "mua nước tương" ớ mọi người! Đúng ra, 打酱油 phải tạm gọi là "đánh" - là 打 - chứ không phải "mua" - 买.
Trước đây, khi người Trung Quốc chưa b án nước tương đóng chai, người mua cầm bình đến cửa hàng, muốn mua bao nhiêu thì người bán đong bấy nhiêu, gọi là đánh nước tương.
Hiểu theo nghĩa lóng, "mua nước tương" là từ dùng chỉ việc không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường.
Có lẽ do ở trên sân thượng nên ánh đèn trong tiệm này không quá mạnh, chỗ sáng chỗ tối, Thẩm Khinh Nhược đứng cạnh Mạnh Trì trùng hợp là vị trí tối.
Lúc Ôn Niệm Chu trò chuyện với Mạnh Trì thì không quá chú ý người bên cạnh, đợi khi nói xong ánh mắt mới đặt trên người đối phương, lúc này đối phương cũng nghiêng người, trong trong bóng tối bước ra.
Ôn Niệm Chu nhìn thấy gương mặt của Thẩm Khinh Nhược thì mí mắt bất giác nhướng lên, cô tưởng rằng Mạnh Trì đã đủ đẹp, đủ hiếm có rồi, chẳng trách Khương Tư Điềm luôn khen Mạnh Trì cứ dính lấy đối phương rủ chơi chung, không ngờ người bạn này của Mạnh Trì cũng rất xinh đẹp, nét đẹp hoàn toàn trái ngược với Mạnh Trì, có vẻ trưởng thành thẳng thắng hơn.
Ôn Niệm Chú cũng để ý thấy có không ít người nhìn về phía các cô, thầm nghĩ là do hai người này thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nét đẹp của hai người trái ngược nhau, ví dụ như khí chất của Mạnh Trì hơi lạnh lùng, ngay khoảnh khắc đầu tiên sẽ thu hút không ít ánh nhìn nhưng thoạt nhìn không dễ gần gũi, có vài người sẽ do dự có nên nhìn thêm lần nữa không hoặc làm sao để nhìn lần nữa.
Còn Thẩm Khinh Nhược thì sau ánh nhìn đầu tiên nhất định sẽ nghĩ muốn nhìn lần nữa.
Ôn Niệm Chu:
"Xinh chào, chị Khinh Nhược...!quyến rũ hơn so với trong tưởng tượng của em."
Có lẽ vì là lần đầu gặp mặt, Thẩm Khinh Nhược sẽ không miệng lưỡi như bình thường, nào là Khen lộn các thứ, mà lúc này nội liễm hơn, mỉm cười trả lời:
"Em cũng rất đẹp."
Ba người gặp mặt giống như bước vào đại hội khen, cũng khá đơn điệu, chỉ dùng từ cùng tần số đẹp xinh đẹp.
Thẩm Khinh Nhược tán gẫu với Ôn Niệm Chu, ban đầu Mạnh Trì không có phản ứng nhưng dần dần trong lòng khá khó chịu.
Ôn Niệm Chu nhỏ hơn Thẩm Khinh Nhược vài tuổi, có lẽ vì đã đi làm nên cảm giác tuổi tác giữa hai người không quá lớn, cho dù giao lưu hay đứng chung chỗ đều khá trưởng thành, công thêm khí chất của Ôn Niệm Chu là dịu dàng, Thẩm Khinh Nhược lại lộng lẫy, va vào nhau không hiểu sao lại có phản ứng hóa học.
Mạnh Trì ghen.
Cô khẽ hắng giọng:
"Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
Ôn Niệm Chu không ngửi thấy được vị chua trong đó, sắc mặt vẫn bình thường.
Thẩm Khinh Nhược theo phản xa hỏi Mạnh Trì:
"Ghen à?"
Cô nói xong liền hối hận, cái miệng này quá thiếu đòn, biết rõ Mạnh Trì có ý kia với cô vậy mà vẫn cố ý nói lời trêu ngươi.
Mạnh Trì uống một hớp nước, thản nhiên nói:
"Không có."
Thẩm Khinh Nhược cho rằng khi nghe Mạnh Trì nói vậy mình sẽ thở phào nhưng không hiểu sao có chút không chịu được, liên tục nhìn Mạnh Trì vài lần, muốn từ gương mặt kia tìm ra chút dấu vết yêu thích mình, cô thầm nghĩ có phải mình sai rồi không, thật ra Mạnh Trì không có ý đó với cô.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô và Ôn Niệm Chu cũng không có làm gì, chỉ nói đôi câu, dù Mạnh Trì thích cô thì không có phải ứng cũng là bình thường, đúng không?
Mạnh Trì thích cô? Mạnh Trì không thích cô?
Trong lòng Thẩm Khinh Nhược càng hoang mang hơn.
Khương Tư Điềm là người luyên thuyên, vì nói quá nhiều nên nói câu sau quên câu trước, trải qua một phen trò chuyện lại hiếm khi không quên mất đề tài lúc ban đầu, tiếp tục cằn nhằn không ngừng:
"Chị, nhỏ bắt chuyện với chị nhất định thích con gái, ánh mắt nhỏ đó nhìn chị không đúng lắm."
Khương Tư Điềm kiên trì muốn Ôn Niệm Chu tin tưởng cô gái vừa rồi đến bắt chuyện với Ôn Niệm Chu.
"Không đúng sao?"
"Thì ánh mắt có ý với chị á." Khương Tư Điềm nói tiếp: "Hơn nữa, nhỏ còn đỏ mặt, vừa nhìn đã biết ngượng ngùng rồi."
Ôn Niệm Chu:
"Có thể vừa rồi người ta ăn cay."
Khương Tư Điềm:
"Không phải đâu, vừa nhìn là biết xấu hổ mà."
Ôn Niệm Chu không muốn cùng Khương Tư Điềm tiếp tục quanh quẩn ở đề tài này, cô hối hận sao mình không đi cửa khác, dù có ai đến tìm cô nói chuyện thì ít ra cũng cách xa cửa chỗ Khương Tư Điềm, không đến nỗi bị Khương Tư Điềm nhìn thấy.
Ôn Niệm Chu hết cách:
"Được rồi, xem như cô ấy muốn bắt chuyện với chị đi."
Khương Tư Điềm mấp máy môi, còn muốn nói nhưng lại không biết nói gì, bản thân cô cũng không biết tại sao nhất phải để Ôn Niệm Chu tin tưởng lời của cô, cô cúi đầu rầu rĩ ăn xiên nướng:
"Em nói mà."
Tại sao trong lòng cô không quá vui vẻ? Cảm giác có lời vẫn không thể nói.
Hơn mười phút sau, rốt cuộc Khương Tư Điềm cũng tìm được mấu chốt trên người Mạnh Trì, lúc đó có một cô gái cool tóc dài đến bắt chuyện với Mạnh Trì, Mạnh Trì không nói gì, chỉ là chỉ chỉ Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh, có gái cool kia giật mình hiểu ý rời đi.
Khương Tư Điềm quơ quơ xiên nướng trong tay, nói với Ôn Niệm Chu:
"Chị, chị xem kia, bây giờ mặc kệ nam hay nữ tìm chị xin Wechat, chị cũng phải chú ý nha."
Cô thầm nghĩ: Tốt nhất đừng cho ai cả.
Rốt cuộc cũng bày tỏ được ý của mình, Khương Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Niệm Chu:
"..."
Ôn Niệm Chu cảm thấy khá khó hiểu với việc Khương Tư Điềm kích động, cũng không biết nói gì, sao cứ mãi ở đề tài này.
Cô lặng lẽ rút khăn giấy, lau miếng ớt rơi trên vạt váy của mình do Khương Tư Điềm kích động quơ quơ xiên nướng.
Khương Tư Điềm đang chuẩn bị nói gì đó, Ôn Niệm Chu ngay lập tức ngăn lại:
"Em đặt xiên nướng xuống rồi hãy nói chuyện với chị."
Một bên khác, Thẩm Khinh Nhược siết chặt xiên nướng trong tay, nhìn Mạnh Trì bên cạnh, nhắm nháp tình hình vừa rồi: cô gái bắt chuyện với Mạnh Trì không có kết quả dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình.
Thẩm Khinh Nhược khẽ cắn xiên nướng, khóe môi giương lên, cô thầm nghĩ: À, Mạnh Trì thích mình.
- ----Hết chương 51-----
Ps.
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!^^.
Nói xong lời cuối cùng một câu, Tiều Dã ngữ khí tăng thêm, lửa giận ở trong lòng hắn lan tràn, mặc kệ bởi vì ai, bất luận cái gì sự tình dẫn tới Du Hạ xảy ra chuyện, hắn đều không thể tha thứ.
Treo điện thoại, Tiều Dã lại lập tức liên hệ tiểu khu bất động sản điều lấy từ đơn nguyên lâu đến tiểu khu ngoại theo dõi.
Chỉ thấy, bay nhung nhung tuyết trắng ban đêm, Du Hạ mờ mịt mà nắm di động, đứng ở đường cái biên chờ đợi trong chốc lát, ngay sau đó từ nơi xa sử tới một chiếc hắc xe, người trong xe như là cùng Du Hạ nói gì đó, Du Hạ do dự vài phút, cuối cùng là lên xe.
Cameras hạ cảnh tượng cũng không rõ ràng, nhưng Tiều Dã trong đầu lại rõ ràng mà hiện lên Du Hạ các loại thần sắc, cùng thật nhỏ biểu tình.
Không có dừng lại, Tiều Dã làm nhân viên công tác tiếp tục điều lấy hắc xe trải qua đoạn đường theo dõi.
Chiếc xe ở trong màn hình về phía trước chạy, khai một đoạn ngắn sau, từ cửa sổ xe ném ra một cái di động, từ nay về sau lại ở cao tốc giao lộ xuất hiện quá, lại lần nữa hạ cao tốc lộ sau, xe quải thượng một cái không may lại quá đường xưa, sau này theo dõi rốt cuộc tra xét không đến này chiếc hắc xe tung tích.
Tiều Dã tìm được trên video di động bị ném ra địa phương, ở khoảng cách tiểu khu không đến hai km chỗ, bị đại tuyết vùi lấp nửa thanh thân máy.
Từ trắng phau phau tuyết trung bái ra Du Hạ di động, thông tri lan biểu hiện mười mấy thông cuộc gọi nhỡ, giải khóa sau giao diện dừng lại ở cùng Tiều Dã WeChat khung thoại thượng.
Tiều Dã ở lông ngỗng đại tuyết trung đứng sừng sững, nhéo di động, hốc mắt đỏ lên, cổ họng kịch liệt nghẹn ngào lăn lộn, nên tìm người đều tìm, tuần tra phương thức cũng dùng, nhưng hắn Tiểu Bổn Cẩu vẫn là theo kia chiếc hắc xe, biến mất ở mênh mang trong bóng đêm, chẳng biết đi đâu...
.
Gió núi gào thét, nặng nề hôn mê Du Hạ điếu chùy một con xanh trắng cánh tay, bị người ôm vào một gian phôi thô biệt thự.
Liêu Gia Ninh động tác mềm nhẹ cực kỳ, như là một không cẩn thận liền sẽ chạm vào toái trong lòng ngực thanh tuyển miêu mễ, nhưng đem miêu mễ đặt ở trong phòng duy nhất một trận thiết nghệ trên giường sau, rồi lại hung ác dùng xiềng xích cuốn lấy đối phương tế gầy cổ chân, miêu mễ biến thành bị giam cầm tước nhi.
Này phiến khu biệt thự là đầu tư thất bại một miếng đất, sớm đã đình công, công nhân cũng đều chạy, Liêu Gia Ninh nện ở trong tay còn không biết như thế nào rời tay, hiện giờ nhưng thật ra cái giấu người hảo địa phương.
Đem Du Hạ an trí hảo, Liêu Gia Ninh ngồi xổm xuống thân tới thưởng thức trộm tới bảo bối, hắn duỗi tay đụng vào Du Hạ tinh tế thon dài cổ, lòng bàn tay ướt nóng ở trắng nõn làn da thượng lưu lại một tầng hơi mỏng mồ hôi.
Tựa không quá thoải mái, Du Hạ mặt mày nhăn lại, tay chân bất an mà tránh tránh, thân thể đột nhiên run rẩy một chút, bừng tỉnh lại đây.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xi măng trần nhà cùng mặt tường, Du Hạ mày ngưng tụ lại, trực giác không đúng, ngồi dậy mới phát hiện cổ tay phải, cùng mắt cá chân thượng đều hệ thô nặng xiềng xích, dây xích rất dài, không có hạn chế đến hoạt động, nhưng tuyệt không đủ để hắn đi ra này gian phòng.
Lạnh mặt nhìn về phía canh giữ ở một bên người, Du Hạ đề phòng mà hướng bên kia giường giác co rụt lại, “Làm gì vậy?”
Hắn thanh âm có chút ách, tuy đầy mặt lạnh nhạt, không hề ý cười, lại vô cớ sinh ra chút đáng thương tới, làm Liêu Gia Ninh tâm tình rất tốt, hỏi một đằng trả lời một nẻo “Ta tiểu chim hoàng yến, còn thích nơi này sao?”
“Không thích cũng không quan hệ, thực mau ta liền có thể mang ngươi rời đi, đi lớn hơn nữa càng xinh đẹp phòng ở.”
Du Hạ tuy không hiểu Liêu Gia Ninh hành vi, nhưng biết chính mình giờ phút này hẳn là xem như bị bắt cóc, hắn không có thử thuyết phục Liêu Gia Ninh phóng chính mình rời đi, chỉ là nhấp môi trầm mặc, mặt ngoài nhìn qua giống chỉ sợ hãi, còn không thích ứng hoàn cảnh miêu nhi.
Liêu Gia Ninh cũng không thả lỏng đề phòng, hắn biết Du Hạ không có khả năng giống mặt ngoài nhìn qua như vậy ngoan, nhưng nơi này khoảng cách Hải Thị gần trăm km, hơn nữa hắn cố ý vòng xa, không ai có thể dễ dàng tìm tới, Du Hạ cũng căn bản phi không ra đi.
Bất quá lệnh Liêu Gia Ninh đáng tiếc chính là hắn không có thời gian tùy thời bồi hắn chim hoàng yến nhi, hắn phải đi ra ngoài vội công tác kiếm tiền, cho hắn chim hoàng yến đổi cái đại điểm lồng sắt.
Thấy Liêu Gia Ninh đóng cửa lại rời đi, Du Hạ lặng im một trận, hắn không biết hiện tại là khi nào, chỉ có thể từ ngoài cửa sổ mông lung dần sáng sắc trời biện ra sắp trời đã sáng.
Bất động thanh sắc từ trên giường xuống đất, Liêu Gia Ninh ẩn giấu giày của hắn, cái này thời tiết đi chân trần đạp lên xi măng trên mặt đất làm Du Hạ rùng mình một cái, tận lực không tác động xiềng xích phát ra âm thanh, Du Hạ đi tới cửa khi, xiềng xích đã sắp banh thẳng, thử thăm dò ninh động then cửa, quả nhiên, từ bên ngoài khóa lại, mở không ra.
Du Hạ lại chậm rì rì dịch đến bên cửa sổ, xuống phía dưới nhìn lại, tầng lầu cũng không cao, thậm chí có thể nhìn thấy bên ngoài cảnh sắc cùng phòng ở đại khái hình dáng.
Tựa hồ đoán trước đến hắn sẽ tới bên cửa sổ tra xét, Liêu Gia Ninh đang đứng ở cỏ dại lan tràn viện môn trước nhìn hắn, đối hắn lộ ra một đạo ngoài ý muốn không rõ cười.
Nếu bị nhìn đến, Du Hạ cũng không hề trốn tránh, Liêu Gia Ninh dám đem cửa sổ mở rộng ra cũng đã khẳng định Du Hạ không có biện pháp dễ dàng dùng phiên cửa sổ phương thức này trốn đi.
Phía sau truyền đến liên lụy cảm, Du Hạ quay đầu lại, quả nhiên, xiềng xích lại lần nữa banh thẳng, hắn trước mắt giống như chỉ có thể gửi hy vọng với này thô nặng xiềng xích đột nhiên đoạn rớt.
Du Hạ không hề biện pháp, đành phải ngồi trở lại trên giường phát ngốc, hắn đột nhiên nghĩ đến từ trước ở Du gia thôn cũng đồng dạng bị khóa Liễu Tri Hòa, lại nghĩ đến không biết hiện tại tình huống như thế nào Du Thu, cuối cùng nghĩ đến Tiều Dã.
Không biết đối phương xem không nhìn thấy trên mạng tin tức, phát không phát hiện chính mình không còn nữa, có hay không... Tới tìm hắn.
Không biết ngồi bao lâu, bên ngoài ánh mặt trời đại lượng, hôm nay là cái trời đầy mây, không trung xám xịt, Du Hạ nhìn âm trầm đến sắp sửa giáng xuống mưa to không trung, cảm thấy chính mình tâm bị gắt gao nắm lên, hắn trong lòng chảy quá một trận chua xót.
Trì độn nghĩ mà sợ nảy lên trong lòng, Du Hạ tưởng hắn có thể hay không vẫn luôn đều tìm không thấy chạy trốn biện pháp, có thể hay không bị Tiều Dã quên đi, vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này, có phải hay không thật sự sẽ trở thành Liêu Gia Ninh chim hoàng yến, sau này nửa đời đều đối với một cái làm hắn buồn nôn người.
Du Hạ đột nhiên rất tưởng về nhà, hắn tưởng trở về tìm hắn Dã ca, tìm còn chờ hắn về nhà du nhảy nhảy.
Hắn phải nghĩ biện pháp, không thể như vậy ngồi chờ chết...
Chương
Không có di động, đồng hồ, Du Hạ chỉ có thể thông qua ngày đêm biến hóa tới tính toán đã bị nhốt ở nơi này ba ngày.
Này ba ngày Liêu Gia Ninh cũng không xuất hiện, nhưng thật ra sẽ có người đúng giờ xác định địa điểm tới cấp hắn đưa ăn uống, Du Hạ không quá lớn ăn uống, lại không thể không vì bảo tồn thể lực cưỡng bách chính mình ăn cơm.
Này gian nhà ở hẳn là phòng ngủ chính, còn có chứa một cái độc lập vệ tắm, xiềng xích chiều dài cũng đủ Du Hạ tại đây gian trong phòng khắp nơi hoạt động, lại không có biện pháp đi ra ngoài, cũng tránh thoát không được xiềng xích trói buộc.
Trong phòng trừ bỏ Du Hạ ngủ thiết nghệ giường, không có bất luận cái gì mặt khác đồ vật, trọng vật, sắc bén đạo cụ, thậm chí lớn một chút hòn đá, gạch đều không có.
Xuyên thấu qua cửa sổ, Du Hạ cũng quan sát đến này phiến khu biệt thự vẫn là công trường trạng thái, mà chỗ vùng ngoại thành, hẻo lánh ít dấu chân người, có độc đống tiểu lâu thậm chí tu một nửa liền hoang phế ở kia.
Sắc trời lại lần nữa ảm đạm xuống dưới, lại sắp trời tối.
Ngoài cửa sổ vang lên một trận ô tô thanh, cùng đưa cơm người tới khi không quá giống nhau, Du Hạ suy đoán là Liêu Gia Ninh, đứng ở mép giường vừa thấy, quả nhiên không sai.
Nhưng ngay sau đó, hắn đôi mắt mở to, mày hung hăng nhăn lại, đầy mặt ngưng trọng, tức giận nhiễm đuôi lông mày.
Chỉ thấy Liêu Gia Ninh xe sau còn đi theo một chiếc xe, từ phía trên đi xuống tới lại là Du Cường cùng mấy cái thân hình cao lớn nam nhân, không biết nói chút cái gì, từ cốp xe kéo ra một người hình đại bao bố.
Du Hạ trái tim kịch liệt nhảy lên, liên quan đầu óc có chút choáng váng, trong túi... Không phải là Du Thu đi.
Môi nhấp thành một cái thẳng tắp, Du Hạ không lại nhiều xem, phản hồi kia trương thiết nghệ trên giường, khó khăn lắm ngồi xuống môn liền khai.
Liêu Gia Ninh mang theo hắn kia phó hồ ly khuôn mặt đi đến.
.
Du Hạ vững vàng một đôi mắt nhìn hắn, không trực tiếp hỏi ra vừa rồi chứng kiến mang đến nghi hoặc.
Liêu Gia Ninh gần sát khi, Du Hạ ngửi được một trận nhàn nhạt mùi rượu, người này tới phía trước uống xong rượu, hẳn là tham dự bữa tiệc, nhưng hiển nhiên không ăn cái gì đồ vật, gọi người bận rộn ở trong phòng mang lên bữa cơm.
Nguyên bản Du Hạ còn có chút nghi hoặc đêm nay đưa cơm vẫn luôn không có tới, xem ra là ở chỗ này chờ.
“Tới, bồi ta ăn chút.”
Này bữa cơm bố trí đến ra dáng ra hình, thậm chí an bài một trương tiểu bàn gỗ, đổ hai ly rượu vang đỏ.
Du Hạ cẩn thận mà trầm mặc dùng bữa, cũng không chạm vào chén rượu, nhưng đối phương hiển nhiên không nghĩ buông tha hắn, nhắc tới cốc có chân dài ở thuộc về Du Hạ kia ly thượng nhẹ nhàng chạm chạm, phát ra một tiếng giòn vang.
Gắp đồ ăn động tác ngừng lại, nhưng Du Hạ vẫn là không chạm vào kia ly rượu.
Liêu Gia Ninh đợi trong chốc lát, kiên nhẫn khô kiệt, đi đến Du Hạ bên người, cúi người ở bên tai đặt câu hỏi, giống như ma quỷ nói nhỏ “Như thế nào? Không cho ta mặt mũi?”
Kia trương thanh tuyển lạnh lùng trên mặt không chút biểu tình, đen như mực đôi mắt nhìn Liêu Gia Ninh như là đang xem một kiện không chút nào tương quan lại chọc người ngại đồ vật.
Lại là như vậy ánh mắt, loại này không đem hắn để vào mắt ánh mắt, Liêu Gia Ninh chỉ cảm thấy trong lòng kia nói đốt gần mười năm hỏa đột nhiên khởi thế, hung mãnh mà thiêu cháy.
Bởi vì niên thiếu khi thua thiệt, Du Hạ vóc người cũng không phải rất cao, dễ như trở bàn tay bị Liêu Gia Ninh trói buộc đè ở một mảnh hỗn độn trên bàn.
Liêu Gia Ninh không ra một bàn tay, cầm chén rượu đem kia mân hồng chất lỏng hướng Du Hạ trong miệng rót, một bên hung hăng châm chọc “Từ Du gia thôn như vậy địa phương ra tới, có cái gì nhưng ngạo?”
“Ngươi căn ở nơi đó, vừa sinh ra chính là lạn, còn tưởng leo lên Tiều gia như vậy gia đình?”
“Ngươi nha, cũng liền cùng ta xứng, đừng khinh thường ta, đều là hai điều cánh tay hai cái đùi, cũng không so Tiều Dã kia tiểu tử kém đến nào đi.”
“Ngươi cũng chính là xem nhân gia bối cảnh hậu đãi, mới nhanh như vậy dính đi lên đi? A?”
Du Hạ giãy giụa gian bị rượu sặc đến, một trận dồn dập ho khan làm hắn mang theo bệnh khí xanh trắng làn da đều phiếm hồng, tế nhuyễn sợi tóc cũng trở nên hỗn độn, bộ dáng nhìn đi lên đáng thương cực kỳ.
Cặp kia dính đầy rượu tí tay ở Du Hạ lỏa lồ làn da thượng du tẩu, giống như ướt lãnh loài bò sát quấn quanh, làm Du Hạ ẩn ẩn buồn nôn.
Dồn dập di động tiếng chuông vang lên, nổi điên Liêu Gia Ninh không thể không dừng lại, đối diện tựa hồ ra cái gì đường rẽ, Liêu Gia Ninh tiếp xong điện thoại hung hăng trừng mắt nhìn Du Hạ liếc mắt một cái, khóa mi, đầy mặt âm trầm rời đi.
Bị bỏ xuống Du Hạ nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp thu thập quét tước người còn không có tới, đem một đôi mộc đũa giấu ở đệm chăn phía dưới.
Hắn mới sẽ không bởi vì Liêu Gia Ninh vài câu châm chọc lại lần nữa chìm vào hắc ám, ở chỗ này đợi ba ngày không có mặt khác quấy nhiễu, thiếu ngoại giới quấy nhiễu, Du Hạ nhất biến biến mà hồi ức cùng Tiều Dã ở chung đủ loại, rốt cuộc ý thức được, nếu hắn thật sự giống như chính mình cho rằng cùng với trên mạng nói như vậy ti tiện bất kham, Tiều Dã lại như thế nào lần lượt giải quyết phiền toái, đem hắn từ trong bóng đêm lôi ra tới.
Hắn Dã ca phí rất nhiều thời gian tinh lực đem hắn đưa tới ánh mặt trời phía dưới, hắn không thể làm rùa đen rút đầu, càng không thể tự oán tự ngải.
.
Trên mạng dư luận Tiêu Cảnh Thành giải quyết rất khá, hắn đem Hướng Văn cùng phóng viên giải trí muốn lợi dụng ảnh chụp cọ Tiều Dã lưu lượng sự tình cùng với Hà Lạp Lạp lúc trước cấp Tiều Dã hạ dược chứng cứ đều vơ vét ra tới, nhất nhất tuyên bố ở trên mạng.
Sự tình hướng gió đấu chuyển, Hà Lạp Lạp cùng Hướng Văn càng là trầm mặc, liền đáp lại cũng không dám.
【 ta dựa, cho nên nói đều là bởi vì Tiều Dã, Du Hạ mới làm ra quá kích hành vi 】
【 nói tóm lại, chính là Y tưởng bảo hộ C, nhưng hành sự thủ đoạn quá mức cực đoan 】
【 hảo gia hỏa... Tuy rằng nhưng là... Cái gì đều cắn sẽ chỉ làm ta ăn no 】
【 trên lầu, cái gì đều cắn chỉ biết hại ngươi! 】
......
Không chỉ có như thế, Tiều gia đương gia nhân thế nhưng ra mặt chủ động thừa nhận Tiều Dã cùng Du Hạ quan hệ, hơn nữa nói minh Du Hạ đã được đến bọn họ tán thành, cùng Tiều Dã là đang lúc luyến ái quan hệ.
Trong lúc nhất thời hot search đều bị Tiều Dã cùng Du Hạ bá chiếm, “Đương hồng diễn viên xuất quỹ” “Tiều gia người thừa kế lại là txl” “Tiều Dã bị cọ lưu lượng”...... Mọi việc như thế mục từ treo ở hot search thượng cao cư không dưới.
【 nhân gia cha mẹ đều đồng ý, không biết các ngươi này đó người ngoài ở kêu cái gì 】
【 đúng vậy, mỗi ngày kêu bình đẳng công chính, lúc này lại thay đổi? 】
【 có một nói một, cha mẹ đều không ngại, người ngoài không ủng hộ có gì dùng 】
【 ta mặc kệ, ta trước cắn, các ngươi chậm rãi sảo 】
......
Trên mạng dư luận xoay chuyển, đại bộ phận fans bắt đầu tiếp thu sự thật cũng đồng ý việc hôn nhân này, nhưng cùng trên mạng hỉ khí dương dương bất đồng, Tiều Dã trong nhà một mảnh yên lặng cùng túc mục.
Kia chiếc chở Du Hạ biến mất xe là bộ bài, căn bản tra không ra cùng ngày điều khiển chính là ai, Tiều Khoát vận dụng thuộc hạ nhân mạch cũng không biết xe đến tột cùng sử hướng nơi nào.
Vẫn là Diêu Tử Ý trong lúc vô tình nhắc nhở, Tiều Dã mới đột nhiên nhớ tới Liêu Gia Ninh người này, người này từ đồng học sẽ bắt đầu nhìn về phía Du Hạ ánh mắt liền không đúng, quán bar kia ra càng là làm Tiều Dã cách ứng.