Thẩm Khinh Nhược vừa ăn xiên que vừa nhìn Mạnh Trì, cô phát hiện sắc mặt Mạnh Trì khá thản nhiên, khiến cho người ta dù có nhìn cũng không thấy được, cũng không đoán ra được lúc này đang nghĩ gì.
Mạnh Trì thích cô? Trong lòng cô hơi nghi ngờ.
Mạnh Trì cầm xiên nướng hé miệng ăn, nhai kỹ nuốt chậm, ăn thôi nhình cũng hơi đẹp đẹp, dù sao so với Tạ Trăn thì đẹp hơn nhiều, Tạ Trăn phàm ăn tục uống, chỉ hận không thể nuốt luôn cái bàn.
Mạnh Trì nhận thấy ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược liền quay đầu sang, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng mới nói:
"Có chuyện gì sao?"
"Không có."
Thẩm Khinh Nhược thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm cây que đã ăn hết trên tay, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng.
Cô cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi nữ sinh kia đến bắt chuyện, Mạnh Trì không hề nói gì, chỉ chỉ về phía cô, tuy nữ sinh đó lập tức hiểu ý rời đi.
Nhưng như vậy thì sao, Mạnh Trì không nói câu nào, không nói quan hệ giữa các cô, cũng không nói cô là ai của Mạnh Trì, hơn nữa dù nói thì đã sao? Chẳng qua chỉ cản một đóa hoa đào mà thôi.
Hơn nữa, trước đó có người bắt chuyện với cô, chẳng phải cô cũng lấy Mạnh Trì ra cản sao?
Thẩm Khinh Nhược đang nghĩ như vậy thì bất chợt trong tay có thêm mấy xiên thịt bò nướng, người bên cạnh nói:
"Em gỡ thịt bò vào chén cho chị nha?"
Sau đó không chờ Thẩm Khinh Nhược nói gì, Mạnh Trì đã đũa lên, chủ động gỡ thịt bỏ vào chén cho Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược hoàn hồn, cô đoán là do vừa rồi cô vô tình hay cố ý nhìn khiến cho Mạnh Trì tưởng cô nhìn chằm chằm thịt bò nướng, hơn nữa cô phát hiện trong tay mình có thêm que trống.
Cô nhìn thịt bò trong chén, chợt cảm thấy lòng mình không trống rỗng như mình đã nghĩ, thậm chí còn có chút ngọt ngào.
Khương Tư Điềm thấy ớt trên xiên nướng rơi lên vạt áo, liền rút khăn giấy giúp Ôn Niệm Chu lau.
Đừng nói đây là trường hợp công cộng, dù làm trò trước mặt người khác để Khương Tư Điềm lau chân cho cô cũng đủ quái gỡ, Ôn Niệm Chu giật lấy khăn giấy trong tay Khương Tư Điềm nói:
"Để chị tự làm."
Sắc mặt Khương Tư Điềm mờ mịt, dáng vẻ bộ não không phân tích được tình huống hiện tại, mặc dù khăn giấy bị cướp đi cũng duy trì vài giây dại ra nhưng sau đó liền lên tiếng, tiếp tục dông dài:
"Chị, em thấy chị đừng thêm bạn người lạ sẽ tốt hơn."
Trong đầu cô đã không còn chuyện gì khác.
Cô nói tiếp:
"Những người đó vừa nhìn thì biết họ có ý đồ với chị."
Ôn Niệm Chu biết lúc này nên thuận theo Khương Tư Điềm để tránh người này lải nhải, nhưng vẫn thờ ơ nói:
"Chị và anh em đã thỏa thuận ly hôn, đến khi chị khôi phục lại tự do cho bản thân thì chị làm gì đều là quyền lợi của chị."
Cô nhìn thấy sắc mặt Khương Tư Điềm thay đổi, lúc này mới ý thức mình nói hơi nặng lời nhưng lời đã nói không còn đường cứu vãn, cũng chỉ đành thoáng dịu giọng nói tiếp:
"Em đừng quá trẻ con."
Ôn Niệm Chu nói một câu Anh em rõ ràng là đặt cô và Khương Nhất Khổ chung với nhau, tóm lại cảm thấy bọn họ mới là người một nhà.
Bất chợt vẽ ra một đường ranh giới: Ôn Niệm Chu đầu này mà cô ở đầu kia, hai người phân biệt rõ ràng.
Dựa theo ý tứ trong lời của Khương Niệm Chu, đại khái xem vừa rồi mình càn quấy, hiểu thành cô đang bất bình dùm Khương Nhất Khổ, nhưng...!nhưng cô hoàn toàn không có ý đó, cô không phải kẻ chẳng ra gì như Khương Nhất Khổ!
Vậy cô vì cái gì?
Suy nghĩ của Khương Tư Điềm trở nên hỗn độn, vừa ấm ức vừa sốt ruột, nước mắt thoáng chốc dâng lên khóe mắt, giọng cũng trở nên nghẹn ngào:
"Chị, em không có..."
Mạnh Trì đứng ở ngoài, không biết sao các cô lại cãi nhau rùm beng, đang chuẩn bị nói đôi lời xoa dịu bầu không khí lại bị Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay.
Mạnh Trì khá bất ngờ về hành động này của Thẩm Khinh Nhược, tuy Thẩm Khinh Nhược không thay đổi sắc mặt, vẫn đang cúi đầu ăn nhưng cô đã hiểu ngay, Thẩm Khinh Nhược bảo cô bình tĩnh đừng nóng vội, trước hết đừng nói gì.
Quả nhiên, Ôn Niệm Chu liền có phản ứng, dường như không ngờ Khương Tư Điềm sẽ khóc, sự thờ ơ trên gương mặt đã bị quét sạch, lộ ra chút hoảng hốt, lúc này có vẻ không đoái hoài ánh mắt của người khác, ngay lập tức giơ tay vỗ lưng Khương Tư Điềm, nhẹ giọng vỗ về:
"Đừng khóc...!ngoan...!đừng khóc...!là chị nói nặng lời..."
Ôn Niệm Chu vừa an ủi, Khương Tư Điềm càng khóc dữ hơn, cô ôm đầu Ôn Niệm Chu, vùi mặt vào đồ của đối phương, sụt sùi:
"Em không phải nói thay Khương chó...!huhuhu...!chị...!chị đừng nghĩ em như vậy..."
Ôn Niệm Chu Ừ mấy tiếng, dỗ dành một lúc sau mới nói thêm:
"Chị không thêm Wechat người lạ, nhìn chị cũng không nhìn họ, được chưa?"
Khương Tư Điềm khóc thút thít rồi lặng lẽ nín, có vẻ cũng cảm thấy mình hơi làm quá, bị Ôn Niệm Chu hiểu làm liền khóc nơi đông người, cô từ từ nín khóc sau đó nở nụ cười ngọt ngào:
"Được nha."
Khương Tư Điềm ngồi dậy, nhìn thấy đầu vai Ôn Niệm Chu bị mình khóc ướt một mảng nhỏ, mặt liền xấu hổ, Ôn Niệm Chu rút khăn giấy đặt lên vai, lau nước mắt, cũng nhìn thấy đối phương nhanh chóng trở lại bình thường tâm trạng thay đổi nhanh chóng, muốn nói nhưng lại sợ đối phương tiếp tục khóc nên chỉ thở dài nói:
"Em đó."
Một lát sau, Khương Tư Điềm ý thức được trên bàn còn hai người khác, mặt liền nóng lên, quay đầu nhìn hai người, phát hiện người ta đều vùi đầu ăn, bộ dạng như không thấy gì, nhiệt độ trên mặt cũng giảm bớt nhưng lại cảm thấy cảnh vừa rồi quá mất mặt, không chỉ tay vào Mạnh Trì nhưng hơi hướng về Thẩm Khinh Nhược nói:
"Không được nói ra ngoài!"
Cô không hề lo lắng Mạnh Trì, chỉ lo lắng người xấu xa kia.
Thẩm Khinh Nhược cạn lời, cô thầm nghĩ: Ngược lại tôi muốn nói với người khác, tôi nói với ai? Ngoại trừ Mạnh Trì ra thì chúng ta có bạn chung sao? Chẳng lẽ lên game bình luận? Tới mức vậy sao?
Nhưng cô không nói ra chút oán thầm này mà ngẩng mặt lên, giả vờ hoang mang:
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Trì cũng kẻ xướng người họa:
"Có xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Khinh Nhược nhìn Mạnh Trì:
"Không có à?"
Mạnh Trì phụ họa:
"Không có nhỉ?"
Khương Tư Điềm hài lòng, đang định tiếp tục ăn thịt bò thì phát hiện bàn không còn gì:
"?"
Mặt cô không cảm xúc ngẩng lên:
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì, ví dụ như tự dưng có một cơn gió lướt qua cuốn xiên nướng của mình."
Thẩm Khinh Nhược xoa xoa bụng:
"À, cuốn đi đâu?"
Mạnh Trì:
"À, cuốn đi đâu?"
Khương Tư Điềm:
"..."
Khương Tư Điềm:
"Hai người rảnh quá ha! Xiên nướng aaaaa!!!"
Ôn Niệm Chu từ bỏ việc cứu vãn đồ của mình, một tay vo tròn tờ khăn giấy vừa lau nước thuận tiện ném vào thùng rác cách đó không xa, nói:
"Khương Tư Điềm, đừng ồn ào nữa, nướng tiếp là được."
Khương Tư Điềm:
"..."
Khương Tư Điềm:
"Hừ."
Rõ ràng mấy người kia làm càn, tại sao chỉ nói mình em? Nhưng cô không dám nói ra ý kiến, ậm ờ một tiếng sau đó tiếp tục chọn thực đơn.
Lúc nãy Khương Tư Điềm tự nhiên bật khóc, Thẩm Khinh Nhược ngăn cản Mạnh Trì đi hòa giải, cũng không đoán gì cả, chỉ nhìn thấy biểu cảm của Ôn Niệm Chu có thay đổi.
Thoạt nhìn có vẻ cô không quan tâm nhưng thật ra ngay khi bầu không khí giữa họ bắt đầu có biến hóa cô đã chú ý liền cho nên phản ứng nhanh hơn Mạnh Trì.
Bây giờ bầu không khí dịu rồi, Mạnh Trì không vùi đầu ăn nữa, cũng chậm rãi dời sự quan tâm với hai người ở đối diện sang bàn tay đang nắm giữa cô và Thẩm Khinh Nhược.
Rõ ràng đã nắm một lúc lâu, tay Thẩm Khinh Nhược vẫn lạnh như vậy, cô bất giác nắm chặt hơn.
Dường như Thẩm Khinh Nhược cảm giác được, giả vờ lơ đãng nhìn sang chỗ hai bàn tay đang nắm kia, khóe môi chậm rãi mỉm cười nhưng cảm thấy như vậy quá lộ, cô bèn dùng tay còn lại cầm lấy ly nước, uống vài hớp để ngăn cản khóe môi đang vẽ nên đường cong.
Trong lòng người đã rõ nhưng chẳng nói ra, cứ để mặc cho đôi tay nắm lấy như vậy.
Khương Tư Điềm lại chọn thêm kha khá xiên nướng, nhân viên nhanh chóng bưng lên vài khay, mùi nướng từ xiên que ở bốn phía phả vào mặt, làm người ta càng thèm ăn.
Nhân viên nhìn có vẻ hưng phấn:
"Mọi người là người nổi tiếng phải không? Ký tên cho em được không?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Không phải."
Nhân viên nhìn chằm chằm Thẩm Khin Nhược một hồi, lắc đầu:
"Em không tin, chị xinh đẹp như vậy sao lại không phải người nổi tiếng chứ?"
Thẩm Khinh Nhược chậm rãi nói:
"Được rồi, em khăng khăng nói vậy thì người nổi tiếng được giảm giá không?"
Nhân viên:
"...?"
Nhân viên này vẫn cảm thấy ít nhất các cô cũng là người nổi tiếng trên mạng, đại loại cũng có fan trên mạng.
Khương Tư Điềm thuận tiện xen vào, lúc cô livestream quả thật có vài người xem, nhân viên này vừa nghe càng kích động, nói bình thường mình cũng thích xem livestream, cho rằng Khương Tư Điềm nói có vài người xem chỉ là khiêm tốn nên càng muốn Khương Tư Điềm ký tên.
Cũng vì thế Khương Tư Điềm ngượng ngùng cầm thực đơn nhân viên đưa, viết vào chỗ trống trên đó: Tiểu Điềm Điềm duy nhất.
Nhân viên:?
Sao người của bàn này đều có vẻ không quá đứng đắn?
Khương Tư Điềm chợt nhớ bốn người các cô vẫn chưa có chụp ảnh chung, vội nhờ nhân viên sắp rời đi chụp giúp.
Nhân viên cầm điện thoại của Khương Tư Điềm, mở máy ảnh, chưa kịp hô ba hai một đã bị bà chủ ở bên cạnh gọi, bảo cô nhanh chóng đi dọn, tay cô run lên liền chụp ngay khi bốn người vẫn chưa chuẩn xong.
Trong màn hình, Ôn Niệm Chu và Khương Tư Điềm nhận lấy dĩa đồ ăn mà nhân viên khác đưa tới, trên mặt có chút bối rối nhưng nụ cười rất tự nhiên, Mạnh Trì thì phát hiện cổ áo của Thẩm Khinh Nhược hơi lệch, cô nghiêng qua giúp chỉnh lại, Thẩm Khinh Nhược cũng hơi cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào tay Mạn Trì.
Ôn Niệm Chu không biết nhân viên đã chụp, thấy bà chủ hối thúc bè đặt dĩa xuống bàn, nói:
"Em đi làm việc đi, tụi chị tự chụp."
Nhân viên cũng không có nhìn kỹ, cũng không phát hiện lúc mình run tay đã chụp rồi, vừa ngượng ngùng vừa vội vàng trả lại điện thoại cho Khương Tư Điềm:
"Lát nữa em chụp cho mọi người nha."
Sau khi nhận lấy điện thoại, Khương Tư Điềm tùy tiện mở máy ảnh, phát hiện tấm ảnh vừa chụp, nhất thời cảm thấy rất có cảm xúc, đưa cho Ôn Niệm Chu xem, Ôn Niệm Chu cũng nói chụp khá lắm.
Sau khi ăn xong, sân thượng có chút gió, rất thoải mái.
Bốn người liền quyết định ở đây thêm chút nữa.
Bốn người dựa vào lan can, Thẩm Khinh Nhược lười biếng tựa lên lan can, híp mắt nhìn bên dưới ngựa xe như nước, dáng vẻ rất thản nhiên.
Cô nghe thấy tiếng bật lửa ở bên cạnh, quay đầu nhìn, nhìn thấy Ôn Niệm Chu đang hút thuốc.
Ôn Niệm Chu chú ý tới ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược, cô đưa gói thuốc:
"Chị hút không?"
Cơn nghiện thuốc lá trong người Thẩm Khinh Nhược chợt nổi lên nhưng cảm nhận được ánh mắt như có như không của Mạnh Trì hướng qua, cô cố kiềm nén:
"Không, cảm ơn em."
Cô vùi đầu vào khuỷu tay, cảm giác mình không nhìn người ta hút thuốc thì cơn nghiện sẽ qua đi.
Một lát sau, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào trán cô, cô liền ngẩng đầu lên.
Mạnh Trì như có ma thuật, chẳng biết từ đâu biến ra một viên kẹo trái cây, ngón tay thon dài kẹp viên kẹo, khẽ nói:
"Chị ráng nhịn nha, ăn kẹo nè.".
Mấy người bắt đầu từ Liêu Gia Ninh vào tay, nhưng người này xuất quỷ nhập thần, tung tích biến ảo vô thường, bắt được không đến bóng dáng.
Không có đầu mối hết sức, cảnh sát bên kia truyền đến tin tức, nói bọn họ vẫn luôn truy tung Du Cường, phát hiện trước hai ngày buổi tối, Du Cường đi theo một chiếc xe đi thành phố kế bên vùng ngoại thành mảnh đất.
Rốt cuộc có điểm tin tức, làm Tiều gia mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, duy độc Tiều Dã như cũ sắc mặt hắc trầm, không hề nửa điểm ý cười, ở tận mắt nhìn thấy Du Hạ trước, Tiều Dã cũng chưa biện pháp an tâm.
.
Tránh ở hẹp hòi, ánh sáng tối tăm cho thuê trong phòng, Hà Lạp Lạp gắt gao nhéo di động, xem chính mình Weibo phía dưới vô số chửi rủa cùng trào phúng, hắn tay dùng sức đến kịch liệt run rẩy, nhảy ra Liêu Gia Ninh điện thoại bát đi ra ngoài.
Quả nhiên, trò chuyện vang lên vài tiếng, biến thành vội âm, Liêu Gia Ninh có Du Hạ, đã chướng mắt hắn.
Hà Lạp Lạp lặng im mà ngồi ở cho thuê trong phòng, ánh mắt giống như bóng đêm hạ hải, ám trầm cuồn cuộn.
Hắn không hề gửi hy vọng với Liêu Gia Ninh, nhưng là hắn không hảo quá, đối phương cũng đừng nghĩ hảo quá.
Do dự một lát, Hà Lạp Lạp tìm ra Du Cường dãy số, gửi đi hai điều tin tức qua đi, 【 ngươi còn không có bắt được tiền đi? 】
【 ngươi nhi tử như vậy thảo nam nhân thích, ngươi liền không nghĩ tới bán một cái cũng là bán hai cái cũng là bán? 】
Gửi đi sau Hà Lạp Lạp không có được đến hồi phục, nhưng hắn biết chính mình châm ngòi đã mai phục hạt giống, vui vẻ mà hừ nổi lên ca, là hắn xuất đạo khi đệ nhất chi khúc.
Dù cho hắn nhân sinh đã ngã xuống đáy cốc, lại cũng kéo được với đệm lưng.
Chính ngồi canh ở vùng ngoại thành biệt thự cửa Du Cường thu được tin tức, thần sắc đấu chuyển.
Liêu Gia Ninh là thông qua Hà Lạp Lạp liên hệ thượng, trói Du Thu chủ yếu mục đích cũng là vì dẫn ra Du Hạ, khởi điểm Du Cường vẫn đoán không ra Liêu Gia Ninh tâm tư, làm nửa ngày cũng chính là cái tham luyến bề ngoài súc sinh.
Trói tới Du Thu, Liêu Gia Ninh nói, tùy Du Cường xử lý, nhưng nơi này khoảng cách Du gia thôn quá xa, Du Cường không có biện pháp thuận lợi mang theo một cái tiểu cô nương trở về, chỉ có thể gần đây liên hệ người mua, xác thật thám thính đến một ít đối nam hài nhi cảm thấy hứng thú lão bản...
Liêu Gia Ninh hứa hẹn tiền không biết sao lại thế này, chậm chạp không đánh cấp Du Cường, còn đem hắn gọi vào địa phương quỷ quái này, nhưng vì trốn nợ, Du Cường không thể không tới.
Hắn phía trước thiếu tiền không còn, đối phương vẫn luôn ở tìm hắn, trong lúc không có thể nhịn xuống, lại thêm chút tân nợ cờ bạc, hiện tại mỗi người đuổi theo hắn đòi tiền, Du Cường lấy không ra, chỉ có thể nghĩ cách làm tiền.
Du Cường quyết định tìm Liêu Gia Ninh nói chuyện, nếu là lại lấy không được tiền, kia... Nhìn di động thượng hai điều tin tức, Du Cường trong mắt hiện lên hung ác quang.
Liêu Gia Ninh mấy ngày nay tới bên này đến thường xuyên, nhưng luôn là ở Du Hạ nơi đó vấp phải trắc trở, mỗi lần từ trong phòng ra tới đều là vẻ mặt ám ủ dột sắc.
Du Cường vừa định lấy lòng mà sờ qua đi hỏi một chút Liêu Gia Ninh tiền nợ sự tình, lại ở chỗ ngoặt chỗ dừng lại.
Đối phương đang ở cùng thủ hạ đối thoại, đàm luận công ty sự tình.
“Liêu tổng, khoảng thời gian trước sơn trang mượn sức đầu tư, mấy ngày nay đột nhiên đều triệt.”
“Công ty kỳ hạ nghiệp vụ cơ hồ đều ở hao tổn, tài chính liên sắp chịu đựng không nổi...”
Du Cường trên mặt lấy lòng cười chợt biến mất, không lại nghe xong tục Liêu Gia Ninh đang nói cái gì, hắn sớm nên nghĩ đến, người này cùng Tiều Dã đoạt người, như thế nào đấu đến quá Tiều gia kia tôn cố định Phật.
Không nghĩ tới chính mình đứa con trai này vẫn là cái hương bánh trái, Du Cường ánh mắt nhiều lần biến hóa, đã là làm quyết định.
Dựa vào người khác là dựa vào không được, tiền sẽ không trống rỗng mà đến, Liêu Gia Ninh nơi này vội vàng đối phó Tiều Dã, tự nhiên sẽ không đa phần ra tâm tư tới quản hắn, nhiều lắm phát hiện Du Hạ không còn nữa vô năng cuồng nộ.
Bị Tiều Dã theo dõi hắn, nào còn có thể phân ra tâm tư tới tìm hắn chim hoàng yến.
Du Cường tính toán lại chờ cái hai ba thiên, liên hệ hảo người mua liền đem Du Hạ cùng Du Thu trộm dời đi đi, hợp với ra tay hai người, không nói nhiều, cũng đủ hắn trả nợ.
Nghĩ đến đây, Du Cường khóe miệng liệt khai một cái cười, làm nhăn môi lôi kéo khai, như là ác ma mở ra bồn máu mồm to.
Chương
Trong khoảng thời gian này thiên tổng âm, độ ấm trở nên càng thấp.
Du Hạ tay chân đều đông lạnh đến có chút cương, nhưng hắn không thể dừng lại trộm ma đũa tiêm động tác.
Liêu Gia Ninh kỳ thật không tính bạc đãi hắn, hậu đệm chăn cùng áo lông vũ đều có đưa đến, nhưng không chịu nổi Du Hạ đáy kém, gần nhất bắt đầu có chút ho khan.
Du Hạ có thể rõ ràng cảm giác được sinh bệnh sau thể lực biến yếu, hắn đến nhanh hơn tốc độ, bằng không thể lực lại tiêu hao đi xuống căn bản chạy không được.
Rốt cuộc ở tới gần chạng vạng khi, trong đó một con chiếc đũa cũng đủ cắm vào ổ khóa, một khác chỉ Du Hạ cũng ma tiêm giấu ở trên người phòng thân dùng.
Liêu Gia Ninh mấy ngày nay như là bị sự tình gì vướng, quay lại vội vàng, mỗi lần tới giống như chính là vì xác nhận Du Hạ thái độ có hay không mềm xốp.
Nhưng này nhất định là làm hắn thất vọng.
Ở cửa sổ nghỉ chân nhìn Liêu Gia Ninh xe ở trong bóng đêm rời đi, Du Hạ bắt đầu hành động, dùng chiếc đũa tiêm cạy khóa, cũng may này xiềng xích ổ khóa khá lớn, bằng không chiếc đũa đối với nó tới nói quá thô.
Cái này kỹ năng vẫn là trước kia ở Dương huyện bắc phố lăn lê bò lết học được, Du Hạ vẫn luôn vô dụng quá, tuy rằng ở như vậy địa phương trưởng thành, nhưng Du Hạ vẫn là có chính mình điểm mấu chốt.
Bất quá cũng không nghĩ tới, cuối cùng là dùng ở chỗ này.
Một bên động tác, Du Hạ một bên cân nhắc, không biết Liêu Gia Ninh là quá xem nhẹ hắn, vẫn là quá mức yên tâm, lại hoặc là đơn thuần xuẩn.
Tới nơi này mấy ngày này trừ bỏ đưa cơm người cùng mấy ngày hôm trước tiến vào Du Cường cùng mấy cái trông coi, không còn có khác hạn chế.
Kia mấy cái trông coi không phải thực để bụng, cả ngày ghé vào một đống đánh bài, chỉ có ở Liêu Gia Ninh tới khi mới trang trang bộ dáng.
“Cùm cụp” một tiếng vang nhỏ, trên cổ tay khóa khấu khai, Du Hạ thở nhẹ một hơi, nắm chặt thời gian giải quyết cổ chân thượng.
Có một lần nếm thử sau, lần thứ hai càng nhẹ nhàng, Du Hạ rốt cuộc thoát khỏi xiềng xích trói buộc.
Đem xiềng xích nhẹ nhàng bát đến một bên, Du Hạ đứng lên hoãn hoãn, này việc nhìn đơn giản, thực tế bằng không, đãi trên trán mồ hôi hơi cởi, Du Hạ lặng yên không một tiếng động tới gần cạnh cửa, bắt đầu đùa nghịch khoá cửa.
Ở chạy phía trước, hắn còn muốn đi xác nhận Du Thu hay không cũng ở chỗ này, hắn đến đem Du Thu mang về.
Lại là một tiếng vang nhỏ, Du Hạ lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi, khó khăn lắm tướng môn hư khai một cái phùng nhi, lại ngoài ý muốn đối một đạo lưỡi dao sắc bén, theo tầm mắt nhìn lại, là Du Cường cặp kia tràn đầy nếp gấp, cất giấu việc xấu xa, híp mắt nhi cười đôi mắt...
.
Du Cường không đem lưỡi dao đối với Du Hạ lâu lắm, ở nhìn thấy Du Hạ mở cửa sau, liền trầm mặc gian đem lưỡi dao đặt tại phía sau bị trói tay, phong miệng Du Thu trên cổ.
Hai người không có đối thoại, nhưng ánh mắt biến hóa gian Du Hạ đã là minh bạch Du Cường ý tứ.
Hắn biết Du Cường tuyệt không phải vì cứu bọn họ huynh muội đi, cái này phụ thân trước nay đều là tư tưởng ích kỷ giả, nhưng... Có thể lợi dụng Du Cường từ nơi này đi ra ngoài cũng đúng.
Du Thu hiển nhiên bị sợ hãi, thấy Du Hạ khi đôi mắt mở to, hốc mắt trong phút chốc đỏ bừng, nước mắt một viên tiếp một viên rơi xuống, thân thể rất nhỏ mà run rẩy.
Du Hạ nhấp môi, hắn từ trước đến nay sẽ không an ủi người, cũng không có biện pháp hướng Du Thu bảo đảm bọn họ có thể thuận lợi chạy trốn, chỉ có thể trầm mặc đi theo Du Cường đi, ở trải qua Du Thu bên người khi, hắn khó được mà duỗi tay nhéo hạ muội muội bị trói buộc ở bụng tay.
Du Thu cảm nhận được hắn an ủi, hốc mắt nổi lên hồng càng thêm thâm, chỉ là một động tác đơn giản, nhưng nàng mạc danh cảm thấy từ Du Hạ nơi đó đạt được lực lượng, nàng cũng nên đánh lên tinh thần tới.
Từ đến nơi đây bắt đầu, Du Hạ liền không có thể đi ra kia gian phòng quá, có thể tự do hoạt động Du Cường hiển nhiên so với hắn càng hiểu biết này gian vứt đi biệt thự kết cấu.
Ở Du Cường dẫn dắt hạ, Du Hạ mới biết được, này gian nhà ở Liêu Gia Ninh đơn giản trang hoàng quá, hơn nữa trừ bỏ xuyên thấu qua cửa sổ trông ra đại môn, này gian biệt thự còn có một đạo khai ở lầu một phòng bếp cửa nhỏ, có thể thông đến biệt thự ngoại.
Nhưng đi phòng bếp phải trải qua đại sảnh, đám kia trông coi người đang ở đại sảnh uống rượu đánh bài.
Du Cường đem bọn họ bó ở thang lầu chỗ ngoặt trên tay vịn, chính mình dẫn đầu đi ra ngoài, đối phương thấy hắn, hô “Nha, a cường, tới một phen?”
Tại đây trong khoảng thời gian này Du Cường nghiện đánh bạc phạm vào, thường thường cùng bọn họ tới một phen, nhưng Du Cường lấy không ra tiền, dần dần những người này cũng không quá yêu dẫn hắn chơi, thường xuyên là uống cao, trêu chọc hắn vài câu.
“Hắn thua tiền, ngươi giúp hắn lót thượng a?”
“Ha ha ha ha ha ha, vẫn là đừng gọi người ta, vạn nhất thua quần lót cũng chưa, sợ không được khóc nhè.”
Từng câu châm chọc cười nhạo liên tiếp xuyến nhi chui vào Du Cường lỗ tai, biến thành ghê tởm loài bò sát từ hắn ngực bò quá, làm hắn ruột gan cồn cào mà muốn đem những người này hết thảy túm xuống địa ngục, giấu ở sau lưng nhéo chuôi đao tay dùng sức đến run rẩy.
Bất quá, vài giây sau, Du Cường lại liễm hạ thần sắc, hắn cùng những người này nhưng không giống nhau, có thể đem trên tay hai cái “Đại đơn tử” ra tay, kia loại này nhận không ra người sinh hoạt, liền cách hắn cách xa vạn dặm xa.
Hiện tại quan trọng là nghĩ cách dời đi những người này lực chú ý.
Vội vàng đối phó những người đó Du Cường cũng không phát hiện, thang lầu chỗ ngoặt chỗ Du Hạ lập tức cúi đầu, dùng miệng khẽ động Du Thu trên tay dây thừng.
Dây thừng thô ráp, đem hắn khóe miệng lôi ra từng đạo khẩu tử, truyền đến từng trận đau đớn, nhưng Du Hạ không rảnh lo, đây là bọn họ số lượng không nhiều lắm cơ hội.
May mắn chính là, Du Cường hệ dây thừng thủ pháp cũng không cao minh, Du Thu thủ đoạn tế gầy, ở dây thừng bị Du Hạ xả đến buông lỏng khi là có thể chính mình tránh thoát khai.
Ném rớt trên cổ tay dây thừng, Du Thu không rảnh lo kéo ra ngoài miệng giấy niêm phong, nắm chặt thời gian giúp Du Hạ túm khai dây thừng.
Chờ Du Hạ tránh thoát khai trói buộc, Du Thu mới đưa chính mình ngoài miệng màu đen băng dán kéo xuống, huynh muội hai liếc nhau, đều là nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng thời gian không thể chậm trễ, bắt được còn có thể lợi dụng dây thừng, Du Hạ mang theo Du Thu phản hồi lầu hai hành lang.
Vừa rồi hắn quan sát quá, lầu hai hành lang cuối tiếp theo một cái tiểu sân phơi, có thể từ nơi đó hạ đến biệt thự trong viện.
Phía trước ở cửa sổ quan vọng khi, Du Hạ cũng quan sát quá, nơi này lầu hai không tính cao.
Đi vào sân phơi, Du Hạ đem dây thừng hệ ở cây cột thượng kéo chặt, làm Du Thu trước theo dây thừng trượt xuống, cùng lúc đó Du Hạ nhạy bén mà bắt giữ đến nơi xa truyền đến lên lầu thanh âm, thang lầu chỗ ngoặt khoảng cách lầu một không xa, Du Cường thực mau là có thể phát hiện bọn họ không còn nữa.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, Du Hạ không rảnh lo tự hỏi, thấy Du Thu vững vàng rơi xuống đất, liền nghiêng người từ sân phơi trực tiếp nhảy xuống.
Cổ chân ở rơi xuống đất khi chịu lực không xong nhẹ uy một chút, nhưng Du Hạ không để ở trong lòng, lôi kéo Du Thu liền bắt đầu chạy trốn.
Đang ở lên lầu Du Cường phát hiện không đúng, nhanh hơn lên lầu nện bước, dưới lầu đại sảnh cũng truyền đến thanh âm.
“Dựa, kia lưỡng đạo hắc ảnh là gì? Miêu?”
“Thảo! Miêu cái rắm, kia hai cái tiểu tể tử chạy!”
“Thất thần làm gì?! Truy a!”
Những người này tuy bởi vì Liêu Gia Ninh chậm chạp chưa cho tiền, lấy không được chỗ tốt có chút bỏ rơi nhiệm vụ, nhưng bọn hắn biết rõ thật làm người chạy liền không hề là có tiền hay không sự tình...
.
Lam hắc bóng đêm hạ, vài đạo bóng dáng lần lượt truy đuổi, mà nơi xa nôn nóng chờ đợi ở chung cư Tiều Dã cũng rốt cuộc được đến tin tức.
“Liền ở cái này địa phương, thông tri truy tung nhân viên tiến hành đuổi bắt!” Tạm thời trú lưu tại Tiều Dã gia cảnh sát nói.
Tiều Dã không rảnh lo chờ đợi cảnh sát ra cảnh, được đến địa chỉ nháy mắt liền xuống lầu khai lên xe hướng mục đích địa chạy tới, Thư khách khanh xa xa đi theo phía sau, dặn dò Tiều Dã đừng như vậy hoảng loạn, thật sự không yên lòng làm Diêu Tử Ý đi theo Tiều Dã cùng nhau xuất phát, bọn họ theo sát ở phía sau.
Nhưng Tiều Dã sao có thể không hoảng hốt, hắn đã mau nửa tháng chưa thấy qua hắn Tiểu Bổn Cẩu, đối phương hay không mạnh khỏe, hay không sinh bệnh, bị thương? Hắn đều hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả du nhảy nhảy cũng phát hiện trong nhà không khí không đúng, mấy ngày nay cảm xúc đều héo héo.
Ngày thường nói nhiều Diêu Tử Ý giờ phút này trầm mặc mà ngồi ở ghế phụ, hắn thật sự chưa thấy qua Tiều Dã như thế nghiêm túc lạnh lùng bộ dáng, cùng cao nhị năm ấy bị mạc danh cự tuyệt sau cô đơn cùng ủy khuất không giống nhau, Tiều Dã sắc bén hình dáng vào lúc này như là phủ lên công kích tính, mặc kệ đối mặt ai đều là một bộ mưa gió sắp đến thái độ.
Hắn tổng cảm thấy, nếu là Du Hạ thật xảy ra chuyện gì, Tiều Dã sẽ trở nên thực khủng bố.
Nhưng hắn chỉ có thể vô lực an ủi “Không có việc gì, Du Hạ như vậy thông minh, sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
Tiều Dã trầm mặc lái xe, không trả lời, hắn làm sao không biết, ở gian khổ hỗn loạn hoàn cảnh hạ lăn lê bò lết lớn lên Du Hạ, tự nhiên so với bọn hắn này đó nhà ấm đóa hoa càng kinh được mưa gió.
Nhưng hắn như cũ lo lắng, đó là mờ mịt bất an, ở chưa thấy được hảo hảo đứng ở trước mặt hắn Du Hạ phía trước, loại này bất an đều vẫn luôn ở.
Trong bóng đêm chiếc xe xuyên qua ở trên đường cao tốc, tốc độ xe đã đạt tới hạn tốc cực đại, Tiều Dã lòng bàn tay nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, yên lặng cầu nguyện, nhất định phải tới đến cập.