Các tiết học ở đại học đều là tiết lớn, hai tiết ngay cả kề nhau, sau khi kết thúc tiết hai, thầy Nhan thông báo tan học.
Chúng học sinh dưới bục giảng chào tạm biệt giáo viên, phía dưới vài sinh viên có tiết nên nhanh chóng rời khỏi lớp, chạy đến lớp tiếp theo.
Mạnh Trì vẫn chưa thu dọn gì, ngay cả bút và bản nháp đều hỏi mượn bạn học.
Cô lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, lúc này mới phát hiện chủ nhiệm gởi tin nhắn Wechat.
Hai mươi phút trước, chủ nhiệm gởi tin hỏi:
Em có ở trường không?
Mười phút trước, chủ nhiệm lại gởi tin:
Em có thời gian thì đến văn phòng Mỹ thuật.
Mạnh Trì vội trả lời:
Xin lỗi cô, vừa rồi em có tiết, không để ý điện thoại.
Bây giờ cô còn ở văn phòng không?
Chủ nhiệm:
Cô quên em có tiết Kinh tế.
Cô còn ở văn phòng, em trực tiếp tới đi."
Mạnh Trì nhanh chóng gõ:
Dạ.
Bạn học ở bên cạnh vừa thu dọn xong cặp sách, vừa hỏi:
"Lát nữa cậu còn tiết à?"
"Không có." Mạnh Trì: "Cậu có à?"
Mạnh Trì chỉ có vài người bạn trong lớp kinh tế, bình thường tự học đều ở phòng Mỹ thuật.
"Có, lớp tự chọn." Bạn học nói: "Cậu chui vào thư viện à?"
Mạnh Trì thường xuyên gặp người bạn này ở thư viện, cũng thường xuyên tới lui, hai người luôn hẹn nhau ở thư viện, có thể xem đây là người bạn học thân nhất trong lớp kinh tế.
Mạnh Trì:
"Chắc mình không đi được, chủ nhiệm tìm mình."
"Ừa." Bạn học đẩy kính, nói: "Lúc đầu định chạy qua thư viện xem sách, mà quên đi, mình lên lớp xem cũng vậy, ngồi hàng cuối là được."
Ánh mắt của người bạn này lướt qua bản giấy nháp, ngừng lại hình ảnh ở phía trên, giơ tay sờ cằm, nói:
"Đường cong của bức tranh này rất gợi cảm."
Vừa nói vừa gật đầu, khẳng định:
"Thật sự rất gợi cảm."
Người bạn này rất thích học tập, bình thường sẽ không quá quan tâm những chuyện ngoài chuyện học tập, hôm nay thật lạ, cứ nhiều lần nhìn nhìn tấm bản nháp của Mạnh Trì.
Lúc đầu Mạnh Trì rất ngạc nhiên, sau đó nỗi hổ thẹn sâu đậm trong lòng dâng lên, giống như bị người ta nhìn thấu bí mật giấu trong lòng mình, Cô tiện tay che tờ giấy lại, nói:
"Tùy tiện vẽ thôi."
Mười phút sau.
Khoa mỹ thuật 01, chủ nhiệm đang ngồi trước màn hình tinh thể lỏng, nghiêm túc nhìn màn hình, đứng phía sau có ba bốn thầy cô, cũng nghiêm túc nhìn màn hình, thỉnh thoảng giơ tay sờ cằm, dáng vẻ trầm tư.
Dường như đang nghiên cứu tác phẩm nghệ thuật đỉnh chóp mới của một bậc thầy.
Mạnh Trì chạy tới văn phòng Mỹ thuật, gõ vài cái lên cửa, nhìn thấy thầy cô đang hết sức nghiêm túc nên do dự sau đó bước vào, đi đến phía sau các thầy cô, kiểng đầu nhìn về phía màn hình máy tính của chủ nhiệm.
Cô nghe tách một tiếng, chủ nhiệm cầm chuột mặt khẩn trương hơn, chỉ lên ô màu xanh dương trên màn hình, hơn nửa màu xanh đã biến mất, chỉ là lại khung trống, có vài ô vuông số 1 2 3, màn hình nhanh chóng chỉ còn lại mấy ô màu xanh.
Trước đây Mạnh Trì từng thấy bà nội mình chơi, đây là một trò chơi lâu năm của máy tính, tên là dò mìn.
Con chuột của chủ nhiệm lại chuyển động, vẫn chậm chạp không tiếp tục, dường như đang do dự.
Mạnh Trì nhìn lướt qua số mìn còn dư lại dưới góc phải màn hình, chỉ còn lại hai quả, thảo nào chủ nhiệm do dự như vậy.
"Cô Trần, cô nghe tôi đi, tôi rành lắm." một thầy giáo lên tiếng "Góc bên trái phía trên nhất định có mìn, cô chọn ở giữa đi."
Chủ nhiệm không quay đầu lại:
"Thầy Điền à, thầy đừng nói bừa, lúc nãy là nghe lời thầy, lúc đầu thì nổ banh, thầy chơi nửa tiếng, tiếng bom nổ không ngừng, đùng đùng đùng, văn phòng của em giống như ăn tết sớm.
Người ta không biết còn tưởng chơi pháo, em thấy đất trời muốn nổ thật luôn, phá tầng cũng không cần phá từng lầu từng tháng, trực tiếp phái thầy qua đó, nửa ngày là cho nó bay rồi."
Thầy Điền thở dài nói:
"Không nghe ông bà xưa nói cái hại trước mắt à.
Mấy người trẻ tuổi cứ hấp tấp.
No? Sophisticated!" (Không? Khôn ra đi!)
Giáo viên bên cạnh thầy Điền cười nói:
"Trời ơi thầy Điền, tiếng Anh lỏm bỏm của thầy đừng có khoe khoang!"
Các thầy cô mồm ba miệng mười thảo luận mìn ở chỗ nào, chủ nhiệm xoa thái dương:
"Mấy người đừng đứng ở đây làm loạn được không? Chọn phía bên góc trái à? Ngay cả thầy Điền cũng biết phía trên góc trái nhất định có mìn..."
"Cô thử chỗ xéo xéo phía bên phải xem."
Chủ nhiệm chuẩn bị theo bản năng phản bác lại thì cảm thấy giọng này rất quen tai, ngoảnh lại nhìn thì đúng là lớp trưởng lớp mình.
Lớp trưởng cúi đầu viết viết lên giấy sau đó đưa cho chủ nhiệm:
"Đây là quy luật toán học phân bố ngầm của mìn, không có những quy luật này thì sẽ không thành một ván chơi, trên giấy là vị trí phân bố mìn mà em phân tích."
"..."
Thầy chủ nhiệm nhanh chóng nhấp chuột, màn hình hiện lên ánh sáng trắng, thuận lợi qua ải.
Các thầy cô bên cạnh lặng lẽ tản ra.
Chủ nhiệm lớp Trần Họa nhanh chóng tắt máy tính, cầm bản photo trên bàn quay mặt về phía nữ sinh trẻ tuổi.
Trần Họa tằng hắng giọng, vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh, ra dấu cho nữ sinh ngồi xuống đồng thời bỏ qua phần nhạc đệm dò mình khi nãy, nói:
"Cuối tuần sẽ đi học viện mỹ thuật Tây Lĩnh vẽ vật thực, vừa rồi cô đã thông báo cho các bộ lớp, em là lớp trưởng, trách nhiệm khá nhiều cho nên cô gọi riêng em qua đây.
Đây là sắp xếp vẽ vật thực, em xem đi."
Mạnh Trì gật đầu, nhận lấy bản photo, cúi đầu bắt đầu xem xét cẩn thận.
Trần Họa dựa vào lưng ghế làm việc mềm mại, mười ngón tay đan xen đặt trên bụng, thong thả ung dung chờ đợi.
Hai năm trước, Mạnh Trì đạt hạng nhất bài chuyên ngành, đứng thứ ba trong bảng thành tích khoa Tự nhiên của Bắc Thành, được nhận vào Khoa Mỹ thuật đại học Bắc Nguyên.
Trần Họa làm chủ nhiệm rất nhiều năm, sau khi Mạnh Trì nhập học không lâu, cô đã chú ý tới, bà cảm thấy đứa nhỏ này rất trầm tĩnh, làm việc rất chững chạc, ở phương diện đối nhân xử thế cũng không ngại ngùng như tân sinh viên bình thường, cực kỳ thích hợp làm lớp trưởng.
Tuy trong lòng cô có đã chủ ý nhưng không độc đoán trong việc bầu chọn ban cán sự lớp nên để cho học sinh tự chọn lớp trưởng tạm thời, chờ sau khi huấn luyện quân sự kết thúc sẽ bầu chọn chính thức.
Cũng nhanh chóng không ngoài dự đoán của cô, chúng bạn học đều chọn Mạnh Trì.
Cô âm thầm hỏi sinh viên, họ đều trả lời: nhìn mặt.
Sau này trên diễn đàn trường bầu chọn mỹ nhân gì đó, Mạnh Trì thắng với số phiếu rất cao, trở thành bông hoa của học viện Mỹ thuật.
Nhưng cũng không bao lâu, cuộc bầu chọn này bị nhà trường cưỡng chế loại bỏ.
Trần Họa thỉnh thoảng dạo khắp diễn đàn trong trường để hiểu thêm về những người trẻ bây giờ, cũng thuận tiện triển khai công việc.
Cho nên đối với chuyện này, cô cũng khá hiểu.
Chờ Mạnh Trì xem xong ngẩng đầu lên, Trần Họa ngồi dậy, nói:
"Có chỗ nào không hiểu không?"
Mạnh Trì:
"Dạ không có, trên tài liệu viết rất kỹ."
Trần Họa:
"Đến lúc đó cô cũng đi theo xe nhưng sẽ không ở đó quá lâu, em gặp phải vấn đề gì có thể trực tiếp liên hệ với giáo viên bên kia."
Mạnh Trì gật đầu:
"Dạ cô."
Trần Họa luôn cực kỳ yên tâm với Mạnh Trì, Mạnh Trì làm việc luôn luôn nghiêm túc, giống như vừa rồi chơi dò mìn, đa số mọi người đều tùy tiện chọn chơi cho vui, chỉ có Mạnh Trì xem như chuyện nghiêm túc mà lý giải.
Trần Họa trò chuyện đôi câu với Mạnh Trì về tình hình lớp học, khi Mạnh Trì sắp về ký túc xa nghỉ ngơi thì thầy Điền ở cách đó không xa nói:
"Mạnh Trì, em qua đây."
"Chuyện gì nữa?" Trần Họa thuận miệng hỏi.
"Không có gì, chút chuyện về việc Mạnh Trì vẽ thôi." thầy Điền nói.
Thầy Điển ở đây công tác đã lâu, là một họa sĩ tương đối có tiếng trong nước, hầu như các tuyến đường trong thành phố thầy đều từng mở triển lãm.
Năm năm trước thầy về hưu do tuổi tác đã cao, nhưng được trường mời trở về.
Thầy rút bản vẽ của Mạnh Trì từ trong đống giấy trùng điệp ra, đôi tay già nua nhưng rất có lực, phát thảo vài đường trên bức tranh đường cong, nói:
"Mạnh Trì, em nhìn xem, chỗ này đường cong hình thức hóa.
Bình thường sao em vẽ bức tranh này? Sao lại cứng nhắc như vậy? Thật ra trong lớp em, bức tranh thầy không hài lòng chính là của em, rõ ràng em có thể vẽ tốt hơn, tại sao lại muốn gò bó chính mình?"
Tay thầy Điền vì kích động mà quơ quơ, nói:
"Đừng quá máy móc, suy nghĩ phải linh hoạt lên, em xem thầy lớn tuổi rồi nhưng vẫn muốn học dùng SAI*, dùng bảng vẽ kỹ thuật số, cố gắng bắt kịp thế giới của những người trẻ.
Còn em vốn là người trẻ, sao lại như ao tù nước đọng* vậy, như vậy không được, em hiểu khôn?"
*SAI hay Easy Paint Tool SAI là một phần mềm vẽ và biên tập đồ họa raster nhẹ dành cho Microsoft Windows được phát triển và xuất bản bởi Systemax Software.
*Ao tù nước đọng: Chỗ nước lâu ngày không lưu chuyển, không thay đổi, thường rất bẩn thỉu, hôi hám.
2.
Lạc hậu, trì trệ, không lối thoát.
Trần Họa từ sau màn hình máy tính ló mặt ra, vừa cười vừa nói:
"Thầy Điền à, thầy đừng dùng tiêu chuẩn của họa sĩ chuyên nghiệp để yêu cầu, Mạnh Trì chỉ là sinh viên thôi."
Thầy Điền nói:
"Tôi sốt ruột!"
"Thầy Điền bình tĩnh đi." Các thầy cô trong phòng cũng phụ họa theo.
Bọn họ lo Mạnh Trì bị đả kích nên an ủi:
"Thầy Điền của tụi em không có ý gì đâu, chỉ là thỉnh thoảng hơi cáu chút thôi."
Tuy trước đây Mạnh Trì từng bị thầy Điền nhắc nhở nhưng cũng không giống hôm nay, thẳng thắn và nghiêm khắc, lúc mới nghe mặt cô trắng bệch.
Nhưng khi được chủ nhiệm làm gián đoạn, hơn nữa các thầy cô khác cũng an ủi nên sắc mặt cô nhanh chóng trở lại bình thường, sau đó nói với các thầy cô:
"Em cảm ơn các thầy cô."
Cô lại cúi đầu:
"Nhưng, đúng là em có vài vấn đề."
Tâm trạng kích động của thầy Điền đã bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn không thay đổi, dùng ngón tay chỉ thật mạnh lên bức tranh của Mạnh Trì:
"Vấn đề rất lớn."
Trên đường trở về phòng, Mạnh Trì cứ nghĩ về vấn đề thầy Điền nói.
Lời thầy Điền thẳng thắn kiến người ta khó tránh khỏi cảm giác thất bại, nhưng cô không muốn buông xuôi để cảm xúc khó chịu vây lấy mình, cô lập tức khôi phục lại tâm trạng, bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết lời phê Không linh hoạt của thầy về mình.
Một lúc sau, cô rảo bước đến phòng ngủ 301, lơ đãng chào bạn cùng phòng, qua loa rửa mặt rồi bò lên giường.
Các bạn cùng phòng nhìn thấy Mạnh Trì như vậy đều lặng lẽ nháy mắt nhìn nhau, cũng không hỏi tối qua Mạnh Trì đã đi đâu.
Mạnh Trì biết họ đang nghĩ gì, có lẽ cho rằng mình thất tình, quá đau lòng nên buổi tối ra ngoài giải sầu.
Cô định giải thích nhưng không biết giải thích thế nào.
Chẳng lẽ nói, tối qua mình cùng một cô gái xa lạ thuê phòng?
Lúc sắp đi ngủ, Mạnh Trì nhìn thoáng qua bức vẽ ở trên lớp.
Trong mơ đều là cảnh tượng tối qua, cô gái kia nằm sấp trên giường chiếc giường trắng, chơi đùa với mái tóc.
Tác giả có điều muốn nói:
Nhược Nhược: Trong mơ cái gì cũng có.
- ---Hết chương 6------
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!.
Hắn thoát ly bình thường quần cư sinh hoạt cùng xã hội quy tắc lâu lắm, lang bạt mấy năm nay nếu có người cho hắn khí chịu liền chạy lấy người, cắt xén tiền lương sẽ dạy người, làm theo ý mình, đây là hắn học được sinh tồn chi đạo, lại tựa hồ cũng không áp dụng cùng Tiều Dã giống nhau “Người bình thường”...
Du Hạ lại lần nữa cảm thấy mờ mịt, ý thức được chính mình lại làm sai chút cái gì, lại tưởng không rõ.
.
Tiều Dã tâm tình phiền muộn, không hề phản ứng Du Hạ, ngồi vào một bên điều tiết trạng thái.
Tổng cảm thấy Hải Thị mùa hè cùng Dương huyện hoàn toàn không giống nhau, Dương huyện cho dù là mặt trời chói chang cũng làm người cảm thấy tinh thần phấn chấn bồng bột, hết thảy đều giàu có sinh cơ, Hải Thị lại dường như gác ở lồng hấp, oi bức.
Một lát, Tiều Dã ý thức được chính mình lại lần nữa nhớ tới Dương huyện, tâm tình càng thêm phiền muộn khi, trước mắt đưa qua một đôi xanh trắng tay đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Khớp xương rõ ràng ngón tay nắm một ly đậu xanh sữa bò sa băng, theo cái ly hướng về phía trước xem, Du Hạ cặp kia hắc pha lê châu dường như đôi mắt chuyên chú mà nhìn hắn, trên mặt không có chút nào dư thừa biểu tình, nhưng Tiều Dã ẩn ẩn cảm giác thấy được một tia chờ mong.
Nhiệt đến nháo tâm, cũng không rảnh lo đệ thủy người là ai, Tiều Dã duỗi tay tiếp nhận băng uống, liền ống hút mút một ngụm, đốn giác toàn thân thoải mái, khô nóng bị đuổi tản ra hơn phân nửa.
Tiều Dã lúc này mới chú ý tới, như vậy nhiệt thiên Du Hạ mặc như cũ thuần hắc trường tụ áo hoodie, người khác đánh vai trần đều nhiệt đến đổ mồ hôi, hắn lại như là thân ở điều hòa trong phòng, trên mặt thanh thanh sảng sảng, một chút cũng nhìn không ra nhiệt.
“Ngươi không nhiệt sao?” Tiều Dã nhịn không được hỏi.
“Ân? Không nhiệt.” Du Hạ đang nhìn Tiều Dã phát ngốc, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hỏi, theo bản năng mở miệng trả lời.
Du Hạ nhìn chằm chằm người nhìn lên trên mặt cũng không mang theo một tia cảm xúc, từ đệ tam thị giác nhìn lại, nhiều ít có chút tối tăm, làm người cảm thấy thấm người.
Đạo cụ tổ trợ lý là cái tiểu cô nương, man hoạt bát đáng yêu, đoàn phim người đều kêu nàng quả đào, quả đào quan sát Du Hạ hảo chút thiên, tổng cảm thấy hắn xem Tiều Dã ánh mắt có điểm quá mức si mê, giống như phim truyền hình diễn những cái đó biến thái, chỉ là ngẫm lại đều làm nàng phía sau lưng chợt lạnh cả người run lên.
Quả đào không nhịn xuống tò mò, tiến đến Tiều Dã bên người hỏi “Dã ca, đây là ngươi tân chiêu trợ lý sao?”
Tiều Dã ngày thường đối đoàn phim nhân viên đều thực khách khí, đãi nhân tương đối thân hòa, bởi vậy quả đào nói chuyện khi thấu đến có chút gần.
Tiều Dã liếc mắt một cái đứng ở mét có hơn Du Hạ, nhạy bén phát hiện kia trương từ trước đến nay không có gì biểu tình trên mặt nhíu mặt mày, ánh mắt không giống vừa rồi chuyên chú xem hắn khi nhu hòa, hóa thành mặt biển thượng ngưng kết băng.
Điểm này lơ đãng phát hiện làm Tiều Dã đáy lòng hiện lên một tia nhảy nhót, lại bị hắn sợ hãi mà đè ép đi xuống, phát hiện chính mình nội tâm có dao động, đốn giác như lâm đại địch.
“Bà con xa thân thích hài tử, mới ra xã hội, mang theo trên người rèn luyện rèn luyện.” Tiều Dã nghĩ không ra thích hợp Du Hạ thân phận, không chút để ý mà biên cái dối.
Quả đào được trả lời, lại lần nữa cảm thấy chính mình phía sau lưng chợt lạnh, quay đầu đi vừa vặn đối thượng Du Hạ đen đặc như mực hai mắt, đen kịt mà, không hề chớp mắt mà nhìn nàng, đốn cảm thấy lông tơ dựng ngược, bản năng cảm thấy đến ly Tiều Dã xa một chút, bay nhanh mà chạy đi rồi.
Du Hạ gặp người đi rồi, lúc này mới liễm hạ biểu tình, thu hồi tầm mắt, thấy người khác ly Tiều Dã thân cận quá, lại nghe không rõ lắm bọn họ đối thoại, đáy lòng liền giống như ở một con phát điên dã thú, ở trong thân thể hắn rải điên, kêu gào muốn đem Tiều Dã bên người người đuổi đi...
Nhưng là không thể, Dã ca sẽ sinh khí... Du Hạ đành phải áp xuống trong lòng sinh trưởng tốt tư dục.
.
Tiểu trong một góc chỉ còn lại có hai người, Tiều Dã chú ý điểm lại về tới Du Hạ trên quần áo “Đại mùa hè xuyên như vậy hậu, ngươi cũng không sợ bị cảm nắng?”
Đáng tiếc lần này vẫn là không làm rõ ràng mùa hạ xuyên trường tụ áo hoodie mê hoặc hành vi đến tột cùng là vì cái gì, Trịnh đạo bên kia kêu khởi công, Tiều Dã đành phải buông uống lên hơn phân nửa băng uống ở trước màn ảnh đứng yên.
Du Hạ xanh trắng ngón tay nắm lấy còn ngưng bọt nước ly vách tường, này băng uống lại phóng liền toàn bộ hóa rớt, hắn Dã ca cũng sẽ không lại uống.
Cái ly cầm ở trong tay chăm chú nhìn sau một lúc lâu, Du Hạ cuối cùng là nhịn không được nửa mở ra môi ngậm lên ống hút, đầu lưỡi nhẹ để ở ống hút khẩu chậm rãi dạo qua một vòng...
Cái ly sa băng chút nào không thiếu, Du Hạ cũng không uống bên trong đồ vật, hắn ngón tay dùng sức, đem cái ly niết bẹp, hoảng loạn mà ném vào thùng rác.
Đáy lòng sinh ra một cổ chán ghét, đối chính mình âm u tham vọng ý tưởng ghê tởm, hắn sợ Tiều Dã phát hiện như vậy quái dị chính mình mà chán ghét hắn...
Cùng Tiều Dã gặp lại sau, một ngày thời gian luôn là quá thật sự mau, đoàn phim hạ diễn sau Du Hạ liền không thể lại đi theo Tiều Dã, hắn còn không có chính thức trở thành Tiều Dã trợ lý, khách sạn cũng không hề làm hắn tiến vào, chỉ có thể trở lại chính mình phòng trọ nhỏ đi.
Hắn phòng trọ nhỏ ly thật sự xa, thừa tàu điện ngầm muốn chuyển ba lần tuyến, tốn thời gian tiếp cận hai giờ.
Vào hẹp hòi phòng nhỏ, Du Hạ mới rốt cuộc bỏ đi trên người áo hoodie, như vậy xuyên đã có hảo chút năm, thói quen sau đảo cũng không như thế nào cảm thấy nhiệt, hắn ngược lại rất sợ lãnh, mấy năm nay trằn trọc làm công, ngẫu nhiên gặp được đến quá một vị lão trung y, lão trung y nói hắn thể nhược hư hàn, thân thể đáy quá kém, đến hảo hảo dưỡng.
Nhưng Du Hạ không có tiền cũng không có thời gian cùng tinh lực dưỡng thân thể, hắn không để bụng này đó, trong mắt chỉ có Tiều Dã một người thân ảnh, chỉ cần đến hắn bên người đi liền hảo, ở kia phía trước quá ngày mấy, bị cái gì thương đều không sao cả.
.
Buồn một ngày, Du Hạ vẫn là có chút rất nhỏ ra mồ hôi, tính toán tắm rửa một cái.
Phòng trọ nhỏ máy nước nóng khi tốt khi xấu, Du Hạ cũng không thèm để ý, có nước ấm liền tẩy nước ấm, có nước lạnh liền tẩy nước lạnh.
Nhưng Du Hạ cảm thấy Dã ca cho hắn mang đến vận may, mấy ngày nay trở về luôn là có thể gặp phải nước ấm.
Nhiệt khí bốc hơi hơi nước ở nhỏ hẹp phòng tắm bốc lên, một chút liền đem pha lê gương bịt kín một tầng lụa trắng, nước ấm đánh vào trên người, hướng đi một ngày mỏi mệt, Du Hạ vươn xanh trắng gầy ốm tay ở trên gương lau một chút, thấy trong gương chính mình kia phó tàn phá thân thể...
Trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, tàn thuốc năng, lưỡi dao hoa, chặt đứt xương cốt sau làm phẫu thuật phùng châm lưu lại... Còn có tay phải, ngón trỏ có chút vi diệu vặn vẹo, bởi vì hắn luôn là giấu ở trong tay áo, đệ đồ vật cấp Tiều Dã lại dùng tay trái, cho nên Tiều Dã không phát hiện hắn ngón tay không đúng.
Ngón tay kia bị người đánh gãy quá, không có được đến tốt trị liệu, Du Hạ là nhậm nó chính mình trường hảo, trường hảo sau liền biến thành này phúc xấu xí vặn vẹo bộ dáng.
Viết chữ cũng có ảnh hưởng... Không thể lại giống như trước kia giống nhau viết đến một tay xinh đẹp tuyển tú hảo tự, trong trí nhớ Tiều Dã còn khen quá, đáng tiếc...
Tiều Dã tựa hồ không đem kia hai phong “Con giun bò” tự thể tin để ở trong lòng, cái này làm cho Du Hạ nhẹ nhàng thở ra, hắn sợ Tiều Dã hỏi, cũng sợ nói lên những cái đó trong bóng đêm giống vây thú giãy giụa năm tháng, quá dài lâu... Hắn luôn cho rằng muốn chịu không nổi đi, lại vẫn là đi tới hiện tại.
Du Hạ nhất nhất đảo qua chính mình trên người vết sẹo, nguyên lai không cảm thấy, nhưng cùng Tiều Dã tái kiến sau, này đó vết sẹo nhìn qua là như vậy xấu xí, vặn vẹo, Du Hạ chán ghét dùng móng tay gãi, thẳng đến vết sẹo thượng phủ lên tân vết máu mới bỏ qua.
Hắn tưởng tận lực thể diện đứng ở Tiều Dã bên người, những cái đó nội bộ chảy mủ miệng vết thương phải hảo hảo giấu đi.
Du Hạ không nghĩ Tiều Dã thấy bị dọa đến, càng không nghĩ Tiều Dã bởi vậy tâm sinh chán ghét, hắn không nghĩ bị đuổi đi, lưu lạc lâu rồi tiểu cẩu chỉ cần một khối tiểu gạch dung thân liền hảo...
Du Hạ tắm rửa xong sau đem đầu tóc lau cái nửa làm liền đảo lên giường, hắn giấc ngủ không tốt, thường thường muốn ở trên giường nằm thật lâu mới có thể ngủ qua đi, nhưng tuyệt đại đa số là trợn mắt nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời mờ mờ, cho dù ngủ qua đi cũng là suốt đêm suốt đêm bóng đè.
Ở trên giường nằm hai cái giờ mới có chút ủ rũ, dạ dày bộ lại truyền đến một trận kim đâm dường như đau đớn, Du Hạ lúc này mới nhớ tới chính mình không ăn cơm chiều, hắn từ trên giường bò lên, đủ đến bàn duyên thượng phóng nửa túi bánh quy, tùy ý tắc vài miếng ở trong miệng, lại liền một bên đã lạnh lẽo bạch thủy nuốt xuống, liền tính là bổ thượng chính mình cơm chiều.
Dạ dày bộ đau đớn cũng không có giảm bớt, nhưng Du Hạ sớm đã thành thói quen, đem chính mình cuộn tiến đơn bạc trong chăn, nhẫn nại chờ đau đớn chính mình tiêu tán.
Vì dời đi lực chú ý, Du Hạ bắt đầu tưởng ngày mai phải cho Tiều Dã mang đồ vật cùng với cấp Tiều Dã đính cơm, hắn trong khoảng thời gian này quan sát qua, Dã ca ăn đến thanh đạm, sợ nhiệt, đóng phim khi luôn là va va đập đập, dễ dàng bị thương, thật là làm người nhọc lòng...
Du Hạ nghĩ nghĩ, buồn ngủ dần dần dâng lên, lúc này di động thượng thời gian đã nhảy tới rạng sáng : , đêm đã rất sâu, ý thức mau biến mất khi, Du Hạ lặng lẽ hứa nguyện, hy vọng đêm nay không cần lại làm ác mộng.
--------------------
Ngoan bảo thực mau liền không có ác mộng lạp ~
Tiểu cẩu: Thực mau là bao lâu
Ách... ( chột dạ, khai lưu )
Chương
Mùa hạ hừng đông đến sớm, xám xịt ánh sáng xuyên thấu qua loang lổ cổ xưa cửa kính đánh tới trong nhà, mơ hồ có thể thấy được bọc chăn mỏng người đang ở trong lúc ngủ mơ giãy giụa.
Tinh mịn mồ hôi lạnh che kín Du Hạ cái trán, bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, thẳng tắp ngồi dậy, chinh lăng một hồi lâu, mới hoãn quá thần thấy rõ chính mình nơi chỗ.
Cho thuê phòng hoàn cảnh tuy không đủ rộng thoáng, rộng lớn, nhưng nơi này không có đầy trời mùi rượu, cùng đinh tai nhức óc chửi bậy.
Lảo đảo xuống giường, đi chân trần đứng ở bên cạnh bàn, đem tối hôm qua thừa về điểm này thủy cấp uống lên, trải qua một đêm đặt, thủy ôn sớm đã lạnh thấu, theo yết hầu hoạt tiến dạ dày, kích đến Du Hạ rùng mình một cái.
Nhìn ngoài cửa sổ mông lung sắc trời, Du Hạ phán đoán hiện tại là sáng sớm khoảng giờ, di động không biết bị hắn ném ở đâu.
Hảo một hồi tìm, trên màn hình biểu hiện thời gian cùng suy đoán không sai biệt lắm, điểm mười mấy phân.
Di động thông tri lan nằm một cái tin nhắn, cùng một hồi chưa tiếp điện thoại.
Dãy số là xa lạ, nhưng kia ngang ngược vô lý, lệnh người buồn nôn ngữ khí Du Hạ rất quen thuộc, một trận buồn nôn thổi quét mà đến, liên lụy thân thể các nơi đều khó chịu lên.
Tin nhắn nội dung: Tiểu tử thúi cho rằng đổi dãy số lão tử liền tìm không đến ngươi? Ngươi hiện tại ở Hải Thị đúng không? Chờ, đừng tưởng rằng lão tử là núi lớn ra tới, không nhân mạch không quan hệ, sớm hay muộn đều đến bắt được đến ngươi! Chạy lại xa còn không phải lão tử loại!
Du Hạ chán ghét nhíu mày, tưởng điểm xóa bỏ, nhưng này di động trằn trọc vài tay, đã sớm rách nát bất kham, vận hành tạp đến muốn chết, nửa ngày cũng chưa phản ứng.
Lại đợi một phút, Du Hạ không có kiên nhẫn, đi đến bồn rửa tay đem thủy phóng mãn, lạnh mặt đưa điện thoại di động phao đi vào, dãy số cùng di động đều nên đổi tân...
Những năm gần đây không tới một cái tân thành thị, Du Hạ liền sẽ đổi trương tân tạp, không có cái nào dãy số dùng vượt qua nửa năm, người nọ luôn là có thể tìm tới, giống đuổi không đi lại chụp bất tử ruồi bọ.
Di động phao thủy, Du Hạ chỉ có thể dùng tiền mặt đi tự giúp mình cơ thượng mua đất thiết phiếu.
Hắn không quá ỷ lại di động, vì tỉnh tiền, thông thường dùng đều là tương đối tiện nghi lão niên trí năng cơ, thậm chí là second-hand, di động đối Du Hạ tới nói chỉ cần tiếp gọi điện thoại liền cũng đủ.
Nhưng ở đoàn phim lăn lộn một đoạn thời gian, Du Hạ dần dần phát hiện không quá phương tiện, tỷ như mặt khác trợ lý đều là dùng cơm hộp phần mềm giúp nhà mình diễn viên đính cơm, nhưng hắn di động cho dù trang bị hảo phần mềm cũng vô pháp vận hành, phía trước cấp Tiều Dã mua đồ vật cùng băng uống đều là ở quay chụp nơi sân phụ cận trong tiệm mua.
Lung lay tàu điện ngầm thượng, Du Hạ dựa vào góc, tính toán chính mình ngạch trống, tính toán trễ chút đi Tiều Dã bên kia, đi trước chợ second-hand đào bộ vận hành không tạp đốn di động lại đi làm trương tân tạp.
.
Tiều Dã chụp một buổi sáng diễn, nghỉ ngơi tới mới phát hiện bên người thiếu cái gì, xuất thần sau một lúc lâu mới nhớ tới là Du Hạ không có tới, trong đầu thoáng chốc hiện lên vô số ý niệm, sinh bệnh? Vẫn là ra ngoài ý muốn?
Phục hồi tinh thần lại sau, ảo não chính mình xen vào việc người khác, Du Hạ không tới, bất chính hợp hắn tâm ý.
Đem Du Hạ thân ảnh từ chính mình trong đầu loại bỏ, xa xa nhìn thấy quả đào từ đoàn phim ngoại chạy tiến vào, trong tay dẫn theo một bao cơm hộp túi, ở Tiều Dã trước mặt đứng yên.
“Dã ca, bên ngoài shipper tiểu ca nói là ngươi cơm hộp, ta giúp ngươi lấy vào được!” Quả đào duỗi tay đem đồ vật đưa cho Tiều Dã.
“Cơm hộp? Ta?” Tiều Dã mí mắt hơi xốc, sau một lúc lâu mới tiếp nhận túi.
Hắn xác định chính mình không điểm quá bất luận cái gì cơm hộp, không biết là ai đưa tới, cũng không biết dụng ý là tốt là xấu, đến cẩn thận một ít.
Còn không đợi Tiều Dã mở ra kiểm tra, cảnh giác đã bị đánh mất, kia đạo quen thuộc mảnh khảnh thân ảnh dần dần tiếp cận, đứng yên ở Tiều Dã trước mặt, suyễn đều khí sau vội hỏi “Cơm hộp tới rồi?”
Quả đào thấy Du Hạ liền dường như gặp quỷ giống nhau, bay nhanh trốn chạy.
“Ngươi đính?” Thấy quả đào đi rồi, Tiều Dã bắt đầu chất vấn, ngữ khí có chút lãnh, thần sắc nhìn qua không giống cao hứng.
Du Hạ đỉnh Tiều Dã sắc bén ánh mắt gật đầu.
“Du Hạ, ta nói rồi...”
“Ta cũng nói qua, phải làm ngươi trợ lý.” Du Hạ đánh gãy Tiều Dã, đầy mặt quật cường, ngữ khí khẳng định, một bộ ngươi lấy ta không có biện pháp bộ dáng.