Trong lúc nhặt rau, nương đột nhiên nói: "Hôm nay nhà Trình Lộc đưa sính lễ, nghe nói đã chọn được ngày tốt."
Nàng giật mình, lòng bàn tay buông lỏng, rau trong tay rơi xuống chậu nước.
"Con cũng biết sao." Nương không nhìn nàng, vẫn nói như trước, đem rau nàng vừa nhặt xong cắt nhỏ.
"Con có nghe nói." Nàng nhặt lại cọng rau bị rơi xuống nước, giữ ở trong tay, khẽ vẩy, giọt nước như hạt châu nhẹ nhàng bắn ra khắp nơi, "Chỉ không biết là ngày hôm nay."
Nương không nói gì, sau khi thở dài, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng: "Hai đứa đã nhiều năm như vậy . . . con và Trình Lộc . . . rốt cuộc là đã tính cái gì?"
"Không tính gì cả." Nàng cúi đầu, tay hơi dùng lực, giọt nước trong suốt liền theo cọng rau trượt xuống thành chuỗi.
"Vậy là . . . " Nương lại thở dài, "So với thiên kim của Vân gia, chúng ta còn có thể tính cái gì . . ."
Đầu của nàng ngày càng cúi thấp, vài sợi tóc đen nhánh rơi xuống, nhẹ nhàng rủ lên chậu nước rửa rau.
. . . .
Cuối cùng nàng cũng ăn xong, nhanh chóng thu dọn, liền bước đi
Cảnh chiều hôm lờ mờ, phía tây vẫn còn chút ánh hồng, phía đông đã hoàn toàn xanh tím.
Nàng bước đến hàng rào ven sân, rất xa, nhìn thấy Vân phủ ở phía đông thị trấn nguy nga đường bệ, mái ngói cong vút, một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ lay động, đỏ như vậy, hồng như vậy, khiến cho vùng trời xanh tím ở phương đông dường như được nhuộm lên một ánh hồng mỏng manh.
Nàng đã từng thích màu đỏ như vậy.
Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà muội đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?!
Hắn đứng bên hàng rào, ngón tay vẽ nên một đường cong thật dài trên bóng chiều tà, hắn quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt mỉm cười mang theo vẻ chờ mong.
Nàng chỉ khẽ cười, sau đó gật đầu.
Nước mắt của nàng bỗng nhiên rớt xuống, đó là lời nói cách đây một năm của hắn, chỉ mới một năm, mọi thứ đã không còn giống như trước.
"Vào nhà đi, trời đã tối rồi." Không biết từ khi nào nương đã đứng ở cửa, lên tiếng gọi nàng.
"A . . ." Nàng đáp lại, đưa tay lau đi dòng lệ, hốt hoảng đẩy cổng hàng rào, chần chờ một chút, nàng quay đầu lại nói: "Nương, con đến nhà Tứ thẩm một lát, con đi giao hàng thêu . . ."
Nương gật đầu: "Đừng đi quá lâu, đi sớm về sớm, . . . Những lời nương nói . . .không nên để trong lòng . . ."
Cánh mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi
. . .
Nhà Tứ thẩm cũng không xa, nàng cầm hàng thêu đi ra, trời vẫn còn chưa tối, chỉ hơi hơi u ám.
Nàng đi trên đường cái, người dân hai bên đường loáng thoáng lướt qua, nàng bước đi như một bóng ma, một lúc lại được soi sáng bởi ánh nến mỏng manh, sau đó, những ngọn đèn lồng bằng lụa đỏ càng lúc càng đến gần, chậm rãi ở ngay trước mắt.
Nàng đứng trước bức tường trắng cao lớn của Vân phủ, ngẩng đầu lên, trong con ngươi đều là ánh hồng lay động, dập dờn như ngọn sóng trên gương mặt trắng nõn của nàng.
Cảm giác chua xót dâng lên, nàng gục đầu, chầm chậm ngồi xổm xuống, người qua lại trên đường thưa thớt, không hề có ai chú ý tới nàng.
Chợt nghe một hồi vó ngựa dồn dập, nàng lấy lại tinh thần, vừa định xoay người, phía sau lưng liền có một cái gì đó thô ráp chạm vào, nàng hoảng sợ, định sẽ ngồi dậy, nhưng lại ngã nhào lên mặt đất, đầu cổ đều bám đầy bụi đất, hàng thêu trên tay cũng rơi đầy mặt đất.
Nàng chật vật bò dậy, lúc này mới nhìn thấy cái vật làm nàng ngã xuống đất chính là một con ngựa to lớn, nó kiêu ngạo đứng trước cửa Vân phủ, bỗng nhiên nó khịt mũi vài cái, làm nàng kinh hoàng lui về phía sau.
Cửa son bằng đồng thau của Vân phủ đột nhiên mở rộng, gia nhân ở bên trong lần lượt bước ra, tiến lên cung kính: "Thiếu gia đã về!"
Lúc này nàng mới nhận ra còn có một người, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, đem dây cương ném vào trong tay gia nhân.
Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái, liền nhanh chóng bước vào cửa Vân phủ.
Nàng khẽ cười chính mình, ngồi xổm xuống nhặt lại hàng thêu, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi đất bám trên bọn chúng.
Lúc nhặt món đồ cuối cùng thì đầu ngón tay bỗng nhiên chạm vào một vật lạnh lẽo, nàng nhặt lên nhìn xem, là một chuỗi ngọc trai, sau khi thổi hết bụi đất, chuỗi ngọc hơi toả ra màu sắc óng ánh.
Nàng đứng dậy nhìn quanh, chung quanh không hề có người, ngay cả gia nhân của Vân phủ cũng đã đóng cửa vào nhà.
Cũng không biết là ai đánh rơi ở đây?
Nàng thấy trời đã tối đen, nếu như tiếp tục trì hoãn, ngay cả đường về nhà cũng không thể thấy rõ.
Nghĩ một hồi, đem vòng ngọc bao bọc bên trong hàng thêu, chậm rãi bước dọc theo đường phố trở về.
Nàng giật mình, lòng bàn tay buông lỏng, rau trong tay rơi xuống chậu nước.
"Con cũng biết sao." Nương không nhìn nàng, vẫn nói như trước, đem rau nàng vừa nhặt xong cắt nhỏ.
"Con có nghe nói." Nàng nhặt lại cọng rau bị rơi xuống nước, giữ ở trong tay, khẽ vẩy, giọt nước như hạt châu nhẹ nhàng bắn ra khắp nơi, "Chỉ không biết là ngày hôm nay."
Nương không nói gì, sau khi thở dài, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng: "Hai đứa đã nhiều năm như vậy . . . con và Trình Lộc . . . rốt cuộc là đã tính cái gì?"
"Không tính gì cả." Nàng cúi đầu, tay hơi dùng lực, giọt nước trong suốt liền theo cọng rau trượt xuống thành chuỗi.
"Vậy là . . . " Nương lại thở dài, "So với thiên kim của Vân gia, chúng ta còn có thể tính cái gì . . ."
Đầu của nàng ngày càng cúi thấp, vài sợi tóc đen nhánh rơi xuống, nhẹ nhàng rủ lên chậu nước rửa rau.
. . . .
Cuối cùng nàng cũng ăn xong, nhanh chóng thu dọn, liền bước đi
Cảnh chiều hôm lờ mờ, phía tây vẫn còn chút ánh hồng, phía đông đã hoàn toàn xanh tím.
Nàng bước đến hàng rào ven sân, rất xa, nhìn thấy Vân phủ ở phía đông thị trấn nguy nga đường bệ, mái ngói cong vút, một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ lay động, đỏ như vậy, hồng như vậy, khiến cho vùng trời xanh tím ở phương đông dường như được nhuộm lên một ánh hồng mỏng manh.
Nàng đã từng thích màu đỏ như vậy.
Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà muội đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?!
Hắn đứng bên hàng rào, ngón tay vẽ nên một đường cong thật dài trên bóng chiều tà, hắn quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt mỉm cười mang theo vẻ chờ mong.
Nàng chỉ khẽ cười, sau đó gật đầu.
Nước mắt của nàng bỗng nhiên rớt xuống, đó là lời nói cách đây một năm của hắn, chỉ mới một năm, mọi thứ đã không còn giống như trước.
"Vào nhà đi, trời đã tối rồi." Không biết từ khi nào nương đã đứng ở cửa, lên tiếng gọi nàng.
"A . . ." Nàng đáp lại, đưa tay lau đi dòng lệ, hốt hoảng đẩy cổng hàng rào, chần chờ một chút, nàng quay đầu lại nói: "Nương, con đến nhà Tứ thẩm một lát, con đi giao hàng thêu . . ."
Nương gật đầu: "Đừng đi quá lâu, đi sớm về sớm, . . . Những lời nương nói . . .không nên để trong lòng . . ."
Cánh mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi
. . .
Nhà Tứ thẩm cũng không xa, nàng cầm hàng thêu đi ra, trời vẫn còn chưa tối, chỉ hơi hơi u ám.
Nàng đi trên đường cái, người dân hai bên đường loáng thoáng lướt qua, nàng bước đi như một bóng ma, một lúc lại được soi sáng bởi ánh nến mỏng manh, sau đó, những ngọn đèn lồng bằng lụa đỏ càng lúc càng đến gần, chậm rãi ở ngay trước mắt.
Nàng đứng trước bức tường trắng cao lớn của Vân phủ, ngẩng đầu lên, trong con ngươi đều là ánh hồng lay động, dập dờn như ngọn sóng trên gương mặt trắng nõn của nàng.
Cảm giác chua xót dâng lên, nàng gục đầu, chầm chậm ngồi xổm xuống, người qua lại trên đường thưa thớt, không hề có ai chú ý tới nàng.
Chợt nghe một hồi vó ngựa dồn dập, nàng lấy lại tinh thần, vừa định xoay người, phía sau lưng liền có một cái gì đó thô ráp chạm vào, nàng hoảng sợ, định sẽ ngồi dậy, nhưng lại ngã nhào lên mặt đất, đầu cổ đều bám đầy bụi đất, hàng thêu trên tay cũng rơi đầy mặt đất.
Nàng chật vật bò dậy, lúc này mới nhìn thấy cái vật làm nàng ngã xuống đất chính là một con ngựa to lớn, nó kiêu ngạo đứng trước cửa Vân phủ, bỗng nhiên nó khịt mũi vài cái, làm nàng kinh hoàng lui về phía sau.
Cửa son bằng đồng thau của Vân phủ đột nhiên mở rộng, gia nhân ở bên trong lần lượt bước ra, tiến lên cung kính: "Thiếu gia đã về!"
Lúc này nàng mới nhận ra còn có một người, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, đem dây cương ném vào trong tay gia nhân.
Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái, liền nhanh chóng bước vào cửa Vân phủ.
Nàng khẽ cười chính mình, ngồi xổm xuống nhặt lại hàng thêu, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi đất bám trên bọn chúng.
Lúc nhặt món đồ cuối cùng thì đầu ngón tay bỗng nhiên chạm vào một vật lạnh lẽo, nàng nhặt lên nhìn xem, là một chuỗi ngọc trai, sau khi thổi hết bụi đất, chuỗi ngọc hơi toả ra màu sắc óng ánh.
Nàng đứng dậy nhìn quanh, chung quanh không hề có người, ngay cả gia nhân của Vân phủ cũng đã đóng cửa vào nhà.
Cũng không biết là ai đánh rơi ở đây?
Nàng thấy trời đã tối đen, nếu như tiếp tục trì hoãn, ngay cả đường về nhà cũng không thể thấy rõ.
Nghĩ một hồi, đem vòng ngọc bao bọc bên trong hàng thêu, chậm rãi bước dọc theo đường phố trở về.