Đêm nằm gặp mộng, sáng sớm thì tiểu nha hoàn đã nhẹ nhàng đánh thức nàng.
Nàng dụi dụi mắt, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy trên bức bình phong trước giường treo một bộ y phục xanh nhạt, ánh sáng ban mai xuyên qua song cửa, hạ xuống một vầng sáng nhàn nhạt dịu dàng.
Tiểu nha hoàn nói đó là thiếu gia căn dặn hạ nhân mang tới, hôm nay phủ chúng ta sẽ đi Gia Mộc Tự dâng hương, đều phải ăn mặc thuần khiết mộc mạc một chút.
Nàng cũng không nhiều lời, sau khi tắm rửa thì thay vào bộ y phục mới, sau đó cùng tiểu nha hoàn bước ra khỏi viện.
Đoàn người Vân phủ có phần hùng dũng, khi đến chân núi Gia Mộc lại đều xuống kiệu đi bộ, thể hiện lòng thành.
Nàng vẫn luôn theo sau hắn, ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ y phục xanh nhạt giống như của nàng, chỉ là ở dưới ánh mặt trời có hơi toả ra màu xanh thẳm.
Nàng luôn nhìn thẳng về phía trước, nàng tình nguyện trong ánh mắt của mình chỉ có một vùng sáng xanh nhạt kia.
Nàng không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Phía sau nàng Tiểu thư và cô gia, tiểu thư đi bộ không tốt, vì thế bước chân rất chậm, cô gia cẩn thận dìu nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương săn sóc.
Trong lòng nàng có chút rối loạn, ngay cả khi hắn ở phía trước đã dừng bước, nàng cũng không nhận ra, vì thế đầu liền đụng phải tấm lưng của hắn.
"Nàng làm sao vậy?" Hắn quay đầu hỏi.
Nàng lắc đầu, lưng hắn có chút cứng rắn, nhưng mà, nàng cũng không bị đau.
Ngẩng đầu nhìn thấy ngọn núi Gia Mộc cao lớn, thấp thoáng có áng mây lững lờ trôi, táng cây cổ thụ cao ngất che khuất mặt trời chói chan, còn sót lại một chút hơi ấm.
Bữa trưa dùng ở trai đường, thức ăn chay đơn giản cùng với sơn quyết canh, đối với khẩu vị của người Vân phủ hẳn là một sự thay đổi lớn, còn nàng khi ăn vào thì lại nhớ đến những ngày ở cùng nương, không khỏi có chút buồn bả.
Sau bữa trưa có thể nghỉ tại phòng khách, nàng vì không thấy mệt nên đi dạo một chút.
Trước Niệm Phật đường là hồ phóng sinh, cây chương già*cùng họ long não* cao vút, mặt hồ xanh biếc trong vắt, hương hoa hoà vào không khí, nồng nàn ngào ngạt.
Nàng cúi đầu nhìn cá chép trong hồ, vây đuôi rất lớn, lười nhác lắc đầu vẫy đuôi, thân mình hơi nhuộm màu vỏ quýt
Thân cá bỗng nhiên bị một bóng mờ bao phủ, nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trình Lộc đang đứng bên cạnh ao.
Nàng ngơ ngơ ngác ngác, sau đó muốn xoay người tránh đi.
Hắn vội vàng tiến lên giữ nàng, nàng rụt tay, vì thế hắn chỉ bắt được tay áo xanh nhạt của nàng, mặt trời vừa đúng ngọ, màu xanh thanh khiết tựa như mặt nước.
"Muội . . ., ta . . ." Lời nói của hắn hỗn loạn, nhưng lại gắt gao nắm chặt tay áo của nàng.
Nàng để mặc hắn giữ lấy ống tay áo, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Cuối cùng hắn cũng buông tay, có phần lúng túng nhìn nàng: "Ta thực xin lỗi muội, muội có trách ta không?"
Nàng vẫn yên lặng nhìn hắn, không cười, không khóc, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Sắc mặt của Trình Lộc bối rối, ánh mắt lại tránh né quay đi, không dám nhìn thẳng vào nàng.
"Chuyện gì vậy?" Đột nhiên hắn từ phòng khách bên kia đi tới, trên mặt là nụ cười thản nhiên, "Tân cô gia tìm thê tử của ta có việc gì vậy?"
Trình Lộc ngây ra một lúc, có phần lúng túng mỉm cười: "Thất lễ, không có, ta chỉ đi dạo ở đây một chút."
"Nếu vậy nên trở về đi thôi," Hắn vẫn nói cười thản nhiên như trước, "Muội muội có việc đang tìm tân cô gia."
Nàng nhìn thấy Trình Lộc, tay phải của hắn bất giác nắm chặt, lại nhìn thấy hắn lúng túng gật đầu, sau đó liền vội vàng rời đi.
Nàng vô lực buông tay, nh
Hắn giữ chặt tay nàng trong lòng bàn tay đến ửng hồng nóng hổi: "Tại sao không hỏi hắn, không oán hận, không đánh hắn?"
Mắt của nàng nhanh chóng đỏ lên, nàng muốn rút tay ra nhưng lại càng bị hắn giữ chặt.
"Tối hôm qua nàng làm rất tốt, hôm nay, cũng không hề tệ." Hắn buông cổ tay nàng ra, nhìn vào nàng, "Chỉ là, vì sao nàng vẫn không nhân cơ hội mà hỏi rõ ràng? Hiện giờ có hối hận cũng đã không còn kịp."
"Ta biết . . ." Rốt cuộc nàng cũng mở miệng, mang theo tiếng khóc nức nở, hơn nữa là cố gắng kìm nén sự chua xót.
"Đừng khóc, người khác nhìn thấy sẽ cười cho." Hắn trao cho nàng một chiếc khăn vuông.
"Ta cũng có." Nàng lắc đầu, vươn tay vào trong tay áo, sau lại ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy chiếc khăn của hắn, "Ta làm mất khăn."
Hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng lẳng lặng lau đi dòng lệ.
Chiếc khăn không được làm bằng thứ tơ lụa mềm mại như của nàng, nhưng lại có mùi hương thanh đạm, làm cho lòng người yên bình thực sự.
"Còn có một chuyện," Hắn ngừng lại một chút, giống như thờ ơ lên tiếng, "Tối nay phải qua đêm ở Gia Mộc Tự, nàng biết không?"
Bàn tay nàng giữ lấy chiếc khăn hơi cứng đờ, lặng người nhìn hắn, vành môi mở rộng nhưng không thể nói ra lời.
Nàng dụi dụi mắt, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy trên bức bình phong trước giường treo một bộ y phục xanh nhạt, ánh sáng ban mai xuyên qua song cửa, hạ xuống một vầng sáng nhàn nhạt dịu dàng.
Tiểu nha hoàn nói đó là thiếu gia căn dặn hạ nhân mang tới, hôm nay phủ chúng ta sẽ đi Gia Mộc Tự dâng hương, đều phải ăn mặc thuần khiết mộc mạc một chút.
Nàng cũng không nhiều lời, sau khi tắm rửa thì thay vào bộ y phục mới, sau đó cùng tiểu nha hoàn bước ra khỏi viện.
Đoàn người Vân phủ có phần hùng dũng, khi đến chân núi Gia Mộc lại đều xuống kiệu đi bộ, thể hiện lòng thành.
Nàng vẫn luôn theo sau hắn, ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ y phục xanh nhạt giống như của nàng, chỉ là ở dưới ánh mặt trời có hơi toả ra màu xanh thẳm.
Nàng luôn nhìn thẳng về phía trước, nàng tình nguyện trong ánh mắt của mình chỉ có một vùng sáng xanh nhạt kia.
Nàng không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Phía sau nàng Tiểu thư và cô gia, tiểu thư đi bộ không tốt, vì thế bước chân rất chậm, cô gia cẩn thận dìu nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương săn sóc.
Trong lòng nàng có chút rối loạn, ngay cả khi hắn ở phía trước đã dừng bước, nàng cũng không nhận ra, vì thế đầu liền đụng phải tấm lưng của hắn.
"Nàng làm sao vậy?" Hắn quay đầu hỏi.
Nàng lắc đầu, lưng hắn có chút cứng rắn, nhưng mà, nàng cũng không bị đau.
Ngẩng đầu nhìn thấy ngọn núi Gia Mộc cao lớn, thấp thoáng có áng mây lững lờ trôi, táng cây cổ thụ cao ngất che khuất mặt trời chói chan, còn sót lại một chút hơi ấm.
Bữa trưa dùng ở trai đường, thức ăn chay đơn giản cùng với sơn quyết canh, đối với khẩu vị của người Vân phủ hẳn là một sự thay đổi lớn, còn nàng khi ăn vào thì lại nhớ đến những ngày ở cùng nương, không khỏi có chút buồn bả.
Sau bữa trưa có thể nghỉ tại phòng khách, nàng vì không thấy mệt nên đi dạo một chút.
Trước Niệm Phật đường là hồ phóng sinh, cây chương già*cùng họ long não* cao vút, mặt hồ xanh biếc trong vắt, hương hoa hoà vào không khí, nồng nàn ngào ngạt.
Nàng cúi đầu nhìn cá chép trong hồ, vây đuôi rất lớn, lười nhác lắc đầu vẫy đuôi, thân mình hơi nhuộm màu vỏ quýt
Thân cá bỗng nhiên bị một bóng mờ bao phủ, nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trình Lộc đang đứng bên cạnh ao.
Nàng ngơ ngơ ngác ngác, sau đó muốn xoay người tránh đi.
Hắn vội vàng tiến lên giữ nàng, nàng rụt tay, vì thế hắn chỉ bắt được tay áo xanh nhạt của nàng, mặt trời vừa đúng ngọ, màu xanh thanh khiết tựa như mặt nước.
"Muội . . ., ta . . ." Lời nói của hắn hỗn loạn, nhưng lại gắt gao nắm chặt tay áo của nàng.
Nàng để mặc hắn giữ lấy ống tay áo, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Cuối cùng hắn cũng buông tay, có phần lúng túng nhìn nàng: "Ta thực xin lỗi muội, muội có trách ta không?"
Nàng vẫn yên lặng nhìn hắn, không cười, không khóc, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Sắc mặt của Trình Lộc bối rối, ánh mắt lại tránh né quay đi, không dám nhìn thẳng vào nàng.
"Chuyện gì vậy?" Đột nhiên hắn từ phòng khách bên kia đi tới, trên mặt là nụ cười thản nhiên, "Tân cô gia tìm thê tử của ta có việc gì vậy?"
Trình Lộc ngây ra một lúc, có phần lúng túng mỉm cười: "Thất lễ, không có, ta chỉ đi dạo ở đây một chút."
"Nếu vậy nên trở về đi thôi," Hắn vẫn nói cười thản nhiên như trước, "Muội muội có việc đang tìm tân cô gia."
Nàng nhìn thấy Trình Lộc, tay phải của hắn bất giác nắm chặt, lại nhìn thấy hắn lúng túng gật đầu, sau đó liền vội vàng rời đi.
Nàng vô lực buông tay, nh
Hắn giữ chặt tay nàng trong lòng bàn tay đến ửng hồng nóng hổi: "Tại sao không hỏi hắn, không oán hận, không đánh hắn?"
Mắt của nàng nhanh chóng đỏ lên, nàng muốn rút tay ra nhưng lại càng bị hắn giữ chặt.
"Tối hôm qua nàng làm rất tốt, hôm nay, cũng không hề tệ." Hắn buông cổ tay nàng ra, nhìn vào nàng, "Chỉ là, vì sao nàng vẫn không nhân cơ hội mà hỏi rõ ràng? Hiện giờ có hối hận cũng đã không còn kịp."
"Ta biết . . ." Rốt cuộc nàng cũng mở miệng, mang theo tiếng khóc nức nở, hơn nữa là cố gắng kìm nén sự chua xót.
"Đừng khóc, người khác nhìn thấy sẽ cười cho." Hắn trao cho nàng một chiếc khăn vuông.
"Ta cũng có." Nàng lắc đầu, vươn tay vào trong tay áo, sau lại ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy chiếc khăn của hắn, "Ta làm mất khăn."
Hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng lẳng lặng lau đi dòng lệ.
Chiếc khăn không được làm bằng thứ tơ lụa mềm mại như của nàng, nhưng lại có mùi hương thanh đạm, làm cho lòng người yên bình thực sự.
"Còn có một chuyện," Hắn ngừng lại một chút, giống như thờ ơ lên tiếng, "Tối nay phải qua đêm ở Gia Mộc Tự, nàng biết không?"
Bàn tay nàng giữ lấy chiếc khăn hơi cứng đờ, lặng người nhìn hắn, vành môi mở rộng nhưng không thể nói ra lời.