Bởi vì Bình Bình được Á Dung chăm sóc, nên khi Bình Bình bắt đầu học nói thì Tử Tú kích động dạy Bình Bình gọi Á Dung là mẹ nuôi. Nhưng Bình Bình học không không được, thấy thế Tử Tú định dạy Bình Bình gọi cô là mẹ, kết quả là Bình Bình vừa học là đã biết. Vậy nên từ đó về sau, Bình Bình gọi Á Dung là mẹ, gọi Tử Tú là ma ma.
Trần Tĩnh Quyên nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bình Bình, nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt cô buồn bã nói: "Nếu như mình không bị sảy thai, thì đứa bé lớn nhất có lớn như Bình Bình không?"
Lâm Á Dung trầm ngâm một chút, cô nghĩa nên thừa cơ hội này nói cho bạn tốt hiểu, "Tĩnh Quyên, cậu biết cậu và Tử Tú khác nhau ở đâu không?"
Đột nhiên nghe cô hỏi như thế, Trần Tĩnh Quyên suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Tử Tú gặp được một người đàn ông tốt mà mình lại không biết nhìn người, phải không?"
"Không phải, sự khác biệt lớn nhất giữa hai người là cá tính, Tử Tú là một người độc lập không phụ thuộc vào đàn ông, không có họ cậu ấy cũng có thế sống tốt. Nên, khi cậu ấy mang thai mà chồng cậu ấy không may qua đời, cậu ấy vẫn có thể tự mình nuôi con mà sống tiếp. Còn cậu quá yếu đuối, không phụ thuộc vào người khác thì cậu sẽ không có cách sống tự lập. Chon nên dù cậu biết rõ Lý Huấn Đức là đồ thối nát nhưng vẫn không có cách để rời khỏi anh ta."
Nghe cô phân tích, trong mắt Trần Tĩnh Quyên nổi lên tia ảm đạm. Cô hiểu mình quả thật không giống Tử Tú và Á Dung, hai người họ rất kiên cường. Cho nên cuộc đời của cô mới lộn xộn như vậy.... Lâu sau, cô mới giương mắt nhìn Á Dung.
"Á Dung, sau khi trở về mình sẽ suy nghĩ lại."
Lâm Á Dung tiễn cô ra về, chuẩn bị về tiệm thì không ngờ cô lại nhìn thấy một người đã ba năm không gặp.
Ba năm không gặp nhau, mà người đàn ông trước mắt vẫn rực rỡ như trước, lúc nào cũng ngạo mạn tự cho mình là đúng.
"Tôi hỏi cô, đứa bé này có phải của tôi không?" Triệu Phản liếc mắt nhìn cô đang ôm đứa bé trong ngực, đôi mắt hoa đào mê hoặc liếc xéo cô chất vấn.
Nghe lời nói của anh, cô đưa mắt về, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ không thể tin được.
"Tại sao anh biết, Bình Bình là con của anh?"
"Cô đừng mong dấu diếm tôi, đôi mắt to tròn đẹp long lanh của nó rất giống tôi, còn có cái mũi, thẳng đứng giống như tôi vậy. Ngay cả đôi môi cũng hoàn mỹ giống như tôi vậy, cả ngũ quan quả thật như bản sao của tôi."
Ngày hôm qua, khi nhìn thấy đứa bé mà cô ôm, sau khi trở về anh suy đi nghĩ lại. Cảm giác đứa bé mà cô ôm trong ngực có thể là con của anh. Mang trong mình nghi ngờ như vậy, nên hôm nay anh mới tới đây hỏi cho rõ ràng.
Lâm Á Dung kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh. Ba năm không gặp, chỉ số tự luyến của anh ta lại tăng cấp rồi.
Anh ta đang hình dung khuôn mặt của Bình Bình giống mình, vẫn không quên khen ngợi mình một chút!
Cô lườm anh, "Nó không phải con của anh."
Trong ngực cô, Bình Bình cũng giương đôi mắt to long lanh nhìn về phía anh rồi nâng đầu ngón út ngắn ngủi chỉ hướng anh, nói: "Mẹ, chú ấy trắng thật."
Triệu phản giống như chộp được nhược điểm, lên án cô, "Tôi nghe thấy rồi, nó gọi cô là mẹ, cô đừng nghĩ chối cãi."
"Bình Bình gọi tôi là mẹ thì sao? Nó với anh không có nữa điều quan hệ." Lâm Á Dung nghiêm túc nói rõ.
Đối với lời cô, Triệu Phản vẫn có chút hoài nghi, hỏi cô:" Nó hơn hai tuổi rồi chứ?"
"Hai tuổi hai tháng."
Anh tính toán ngày tháng, càng thêm khẳng định, "Vậy thì càng không sai, ba năm trước cô nghỉ việc, nếu là khi đó cô mang thai rồi sinh đứa bé. Như vậy, thời gian không sai biệt lắm, đứa bé cũng sẽ lớn từng này rồi." Anh nhìn chằm chằm Bình Bình mấy lần nữa, cảm thấy đứa bé này lớn lên sẽ rất giống mình.
Bình Bình cũng nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt to sáng ngời đầy tò mò.
Xem đi, cái này gọi là cha con trời sinh, anh đang nhìn nó, nó cũng đang nhìn lại anh.
Triệu Phản không nhịn được chọc chọc mấy cái vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của nó.
Gương mặt Bình Bình bị hắn chọt có chút đau nên nó cong môi đẩy tay anh ra.
Lâm Á Dung thật sự không hiểu tại sao anh lại cảm thấy Bình Bình giống mình: " Đáng tiếc khi đó tôi không mang thai, tôi nói lại một lần nữa, đứa bé này tuyệt đối không phải con của anh." Nói xong, cô không muốn để ý đến anh nữa, ôm Bình Bình vào cửa hàng bánh bao.
Triệu Phản chưa từ bỏ ý định nên đi vào cùng cô."Cô không cần gạt tôi, bất luận là thời gian hay là dung mạo của đứa bé, nhất định nó là con của tôi."
Đối với việc anh cứ dây dưa với việc này không nghỉ, trên mặt Lâm Á Dung xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
"Tôi thừa nhận, quả thật là khuôn mặt của Bình Bình rất đáng yêu. Chỉ là nó với anh không có một chút quan hệ nào, anh không nên cố tình không hiểu mà chạy tới đặt quan hệ với nó."
Triệu Phản không tin lời cô nói, hướng mắt đến Bình Bình hỏi: " Ba của cháu đâu rồi?"
"Ma ma nói hôm đó ông hóa thành thiên sứ bay lên trời rồi." Bình Bình không hiểu thiên sứ là cái gì, chỉ biết ngây thơ nói ra những rời mà ma ma đã nói cho nó biết.
Nghe vậy, Triệu Phản giận dữ vói cô, "Cô lại có thể nói với con trai là tôi đã chết."
Cô tức giận trách móc: "Ba nó quả thật đã qua đời."
Sắc mặt anh trầm xuống, đôi mắt hoa đào bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, "Cô lại dám rủa tôi? Tôi còn sống tốt đứng đừng sờ sờ ở đây này.
Sự chịu đựng của cô cuối cùng đã hết, cô hét lên."Rốt cuộc là anh muốn tôi nói mấy lần nữa anh mới hiểu được tiếng người! Bình Bình không phải con trai của anh, anh không cần nổi điên ở chỗ này mà đòi nhận con trai!" Ba năm trôi qua, Lâm Á Dung đã không còn là cô gái năm đó luôn coi lời anh là thánh chỉ, mặc cho anh vênh mặt sai khiến.
"Tôi không tin, cô không dám để tôi đưa nó đi xét nghiệm
Cô giận quá hóa cười: "Căn bản là nó không phải con của anh, cho dù anh có đi xét nghiệm ADN cả trăm lần cũng không bao giờ đúng." Cô rất buồn bực, tại sao sau ba năm, vừa mới xuất hiện thì anh ta đã khăng khăng nhận Bình Bình là con trai của anh do cô đẻ ra. Thật sự đây là điều rất hoang đường.
"Lấy kéo cho tôi." Anh đưa tay về phía cô.
"Anh lấy kéo để làm gì?" Cô hoài nghi hỏi.
"Không cắt vài sợi tóc của nó làm sao xét nghiệm ADN."
"Anh thật sự muốn đi xét nghiệm ADN." Cô có chút giật mình.
Sợ rồi chứ, anh nâng chằm lên nhìn cô, bộ dạng kiêu ngạo, "Cô không phải luôn miệng nói, nó không phải là con trai tôi. Tôi chỉ có thể tự mình xác nhận xem có phải hay không."
"Anh. . . . . . Bình Bình thật sự không phải do tôi sinh làm sao có thể là con của anh."
Trên khuôn mặt sắc sảo của Triệu Phản lộ ra sắc mặt giận dữ:" Vì không để tôi nhận con trai, ngay cả lời như thế cô cũng nói được."
Nghe anh chỉ trích, Lâm Á Dung vừa bực mình vừa buồn cười, "Bình Bình là con của bạn tôi, cô ấy nhờ tôi chăm sóc, cho nên nó không có một chút quan hệ nào với anh đâu."
Xem xét khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của Bình Bình, Triệu Phản vẫn không tin lời cô.
"Nó có phải là con trai của tôi hay không, xét nghiệm ADN sẽ biết."
"Anh đúng là... vẫn ngang ngược như vậy, hoàn toàn không nghe lời người khác nói, nghĩ thế nào thì làm như thế. Tôi sẽ không vì không giải thích được mà cho anh cắt tóc Bình Bình, nếu như anh vẫn muốn kiên trì đi xét nghiệm, thì có thể lấy nước miếng của nó." Lâm Á Dung lấy một ly giấy đưa đến trước mặt Bình Bình, "Bình Bình con nhổ một chút nước miếng trong ly này nha."
Cặp mắt to tròn, đen bóng của Bình Bình khẽ chớp chớp, "Ma ma nói không được nhổ nước miếng lung tung."
"Mẹ không có nói con nhổ nước miếng lung tung, con ngoan ngoãn nhỏ một ngụm nước miếng vào đây, rồi mẹ lấy bánh pudding (pút-đing) cho con ăn được không?" Cô nhẹ lời dụ dỗ nó.
Nghe có bánh pudding ăn, Bình Bình lập tức nhỏ vài ngụm nước miếng vào trong ly giấy.
"Được rồi." Cô vội vàng kêu nó dừng lại, sau đó đưa ly giấy trước mặt Triệu Phản."Nè, cầm đi xét nghiệm đi."
Anh nhìn nước miếng trong ly giấy, chân mày đầy chán ghét nhíu lại, chậm chạp không vươn tay ra lấy.
"Không phải là anh muốn xét nghiệm ADN sao? Còn không mau cầm lấy đi làm xét nghiệm." Cô từng làm trợ lý cho anh một năm, biết rất rõ anh thích sạch sẽ, nhìn thấy trên mặt anh thoáng qua vẻ căm ghét làm cô nhịn không được nâng môi lên hả hê cười khẩy.
Triệu Phản đưa mắt nhìn đầu tóc màu nâu ngắn ngắn mềm mại và óng ả của Bình Bình, kiên trì "Tôi muốn lấy tóc nó."
Lâm Á Dung đã không phải là cô gái ngốc nghếch năm đó yêu anh, đừng tưởng rằng cô còn có thể nghe anh nói gì mà nghe theo đó.
"Anh muốn đi xét nghiệm chỉ có thể cầm nước miếng của nó đi." Nhìn thấy anh mở miệng, hình như còn muốn nói cái gì nữa thì cô đã giành trước một bước, "Tôi đếm đến năm, nếu anh không nhận ly giấy này thì tôi sẽ vứt nó. Nhưng mà anh cũng đừng nghĩ tới việc xét nghiệm ADN gì nữa, tôi sẽ không để anh động đến một sợi tóc của Bình Bình. Nếu như anh dám cắt tóc nó, tôi sẽ liều chết với anh."
Nếu là trước kia, cô sẽ không làm trái với lời của anh, hiện tại lại dám lên giọng với anh, còn nói chuyện đầy ác ý như vậy? Trên mặt Triệu Phản tức giận, nhận lấy ly giấy đựng nước miếng của Bình Bình.
"Nếu để cho tôi biết nó là con của tôi ..."
Lời đe dọa của anh còn chưa nói hết, Lâm Á Dung đã cười cắt lời của anh, "Ha ha ha ha, dù trời có sập xuống, chuyện này cũng không thể xảy ra.
Đáng ghét!
Cô gái kia lại cả gan dám đối đầu với anh như vậy!
Cầm ly giấy ngồi lên xe, nhớ tới thái độ vừa rồi của Lâm Á Dung đối với mình, Triệu Phàn càng nghĩ càng giận.
Trước kia khi cô còn làm trợ lý cho anh, có thể nói là cô luôn luôn nghe theo lời anh, không chất vấn. Giao cho cô chuyện gì cô cũng có thể làm tốt, không giao cho cô việc gì cô cũng có thể nghĩ đến công việc để làm. Cô là một trong những trợ lý mà anh hài lòng nhất.
Cho dù đến tận bây giờ, vẫn không có một người nào có thể vượt qua cô.
Ba năm trước đây, sau khi cô nghỉ việc, không có một trợ lý nào cho anh có thể vượt qua ba tháng.
Không phải không có năng lực, mà là những người đó đều phạm vào đại kỵ của anh, đều bị anh cho rớt.
Tuần trước, anh vừa mới đuổi việc một thư ký, hiện tại vị trí này đang bỏ trống, anh cũng không có hứng thú chọn người khác.
Liếc ly giấy vừa mang về, anh mị hoặc nói tiếp lời nói lúc nãy bị cô cắt lời, "Nếu để tôi biết nó là con tôi, cô nhất định sẽ rất thảm!"
Giữa hè tháng bảy, cho dù đã gần sáu giờ tối nhưng thời tiết oi bức vẫn không giảm chút nào.
Triệu Phản ngồi trong một chiếc RV màu đen, bên trong không khí mát mẻ hoàn toàn ngăn cách với khí trời khô nóng ở ngoài kia.
Hai mắt anh soi gương chằm chằm, kiểm tra lại dáng vẻ của mình.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt có tướng mạo anh tuấn, mỹ lệ, lông mày của anh hẹp dài, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng, làm người khác chú ý nhất trên ngũ quan của anh là cặp mắt hoa đào hơi hếch lên.
Đưa tay đùa dỡn mái tóc đen dài ngang vai, Triệu Phản hài lòng nhìn mình chăm chú trong gương, anh tuấn, hoàn mỹ không tỳ vết.
Chí Cung xách theo hai chai nước suối trở về, sau đó mở cửa xe lên xe, nhìn thấy Boss của mình lại đang tự luyến, nhưng anh đã luyện thành thói quen nên không mấy để ý.
Chỉ là dung mạo của ông chủ rất xuất sắc, lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt tuấn tú, đường nét tinh xảo kia cũng đã phải kinh ngạc, gặp một lần không thể làm rõ được đến tột cùng anh là nam hay nữ.
Nhớ tới một chuyện, Chí Cung kích động mở miệng, "Mới lúc nãy đi mua nước uống, thì tôi gặp Á Dung đó." Anh có một khuôn mặt đứng đắn, thân hình có chút mập mạp, trên mặt luôn treo nụ cười hiền hoà.
Thấy ông chủ không có phản ứng gì, anh cho cậu là người hay quên chuyện, không nhớ Lâm Á Dung là ai, nên vội nhắc lại:"Trước kia, Á Dung đã từng làm trợ lý cho cậu một năm."
Chỉ là ba năm trước khi bọn họ và nhân viên đi Las Vegas du lịch, sau khi trở lại cô đột nhiên từ chức, về phần nguyên nhân là cái gì, tất cả mọi người đều không rõ lắm.
Triệu Phản liếc ông một cái, "Tôi không mau quên như vậy." Anh đương nhiên nhớ Lâm Á Dung là ai, cũng biết rõ nguyên nhân cô nghỉ việc là gì hơn kẻ nào khác.
Nhớ tới chuyện năm đó, vẻ mặt anh hơi trầm xuống.
Chí Cung nhạy bén nhận ra sắc mặt ông chủ mình hình như không tốt lắm, cũng không dám lên tiếng nữa.
Triệu Phản là một ông chủ có chí hướng lớn, năm hai mươi mốt anh đã sáng lập ra " Công ty cố vấn quản lý Uy Khang", công ty kiếm được nhiều tiền, anh luôn luôn vui lòng mà chia lời với những nhân viên này, nhưng tính khí của anh rất khó nắm bắt, đôi khi một phút trước trên mặt còn hiện rõ nụ cười, phút sau đã trở mặt chửi ầm lên.
Khi tâm tình anh không tốt hoặc là nhìn khách hàng không vừa mắt, cho dù người ta có cầm tiền mặt óng ánh tới cửa cầu xin anh, anh cũng không nhận.
Anh tự mình in danh thiếp, chức vụ không phải là Chủ tịch cũng không phải là Tổng giám đốc mà là "Quản lý cải tạo công ty", danh như ý nghĩa, công việc của anh chính là trợ giúp các công ty chuyển đổi mô hình kinh doanh làm việc, hoặc là tiến hành sửa đổi lại những tổ chức không tốt đối với công ty.
Trời sinh cho anh có sự nhạy bén sáng suốt, chỉ cần tự mình đến công ty kia quan sát mấy ngày, gần như có thể lập tức hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu.
Vì vậy trải qua mấy năm, những công ty đã được anh sửa đổi lại, muốn chuyển đổi mô hình thì có thể chuyển đổi thành công, những người kinh doanh không tốt cũng bị loại bỏ ra khỏi công ty, công trạng có cũng có thể tính theo quy mô của công ty mà tăng lên, từ đó những công ty được cải tử hồi sinh.
Vì vậy công ty Uy Khang nổi tiếng, vang dội, danh tiếng truyền đi khắp nơi, những công ty xếp hàng tới cửa cầu xin ông chủ cải tạo lại không kể hết, trong nước ngoài nước đều có.
Thân là quản lý bộ nghiệp vụ, mỗi ngày việc anh phiền não nhất là không phải không có khách hàng mà là muốn làm thế nào để từ chối những khách hàng nối liền không dứt tới cửa kia.
"Bây giờ, cô ấy đang ở đâu? Làm gì?" Mấy giây sau, Triệu Phản lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì?" Chí Cung nổ máy chuẩn bị lên đường về công ty, nghe loáng thoáng nhất thời không hiểu được ý của Triệu Phán.
"Tôi hỏi ông Lâm Á Dung bây giờ đang ở đâu? Làm gì?" Anh không nhẫn nại lặp lại một lần nữa.
"Cô ấy mở một cửa hàng bán bánh bao trên phố, à không, là mộ nhà hàng." Sau đó anh tự tay chỉ nhà bán bánh bao đối diện.
Cặp mắt hoa đào kia nheo lại, nhìn theo hướng Chí Cung chỉ, vừ vặn thấy một cô gái đang đẩy cửa kính đi ra, dung mạo xinh đẹp, tóc buộc thành đôi ngựa sau ót, ôm trong ngực một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi.
Ánh mắt của anh dời từ khuôn mặt của cô về phía đứa bé được cô ôm trong ngực.
Cô cúi đầu nhìn đứa bé ngủ say trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé một cái rồi đi sang bên trái.
"Cô ấy kết hôn rồi?" thu lại đôi mắt, Triệu Phản bất ngờ hỏi.
"Không biết, ban nãy chưa kịp hỏi, nhưng mà đã có con thì có thể là đã kết hôn rồi, đứa bé kia ước chừng hơn hai tuổi rồi." Nghĩ đến việc gì đó, Chí Cung suy đoán, "Tính toán thời gian, có lẽ lúc cô đột nhiên từ chức, nói không chừng là chuẩn bị kết hôn đó, chỉ là cô ấy cũng thật khách khí, kết hôn cư nhiên không nói cho chúng ta biết."
Đối với suy đoán của ông, Triệu Phản rất xem thường, "Ai nói có con sẽ phải kết hôn? Đây là hai chuyện khác nhau, đầu năm nay không phải là có nhiều người có con rồi mà không kết hôn đấy sao ——" lời vừa mới dứt, đột nhiên anh bị lời nói của mình làm chấn động.
Nghĩ đến việc gì, anh giật mình quay đầu lại, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lâm Á Dung, nhưng làm thế nào cũng không thể thấy cô.
"Mỗi lần nhìn thấy cậu không thương tiếc bản thân mình như vậy, cậu có biết là mình đã từng có suy nghĩ là bắt cậu lại, đánh cho cậu tỉnh hay không?" Nhìn khuôn mặt của bạn tốt tái nhợt gầy gò, trên mặt Lâm Á Dung hiện lên vẻ đau lòng.
Bởi vì bạn trai không muốn có con, vì vậy bạn tốt lại một lần nữa sảy thai, cô đã không nhớ rõ, đây là lần thứ tư hay thứ năm, thai nhi trong bụng của Tĩnh Quyên bị sảy rồi.
Trần Tĩnh Quyên mím môi đẹp không có phản bác lời của cô.
Lâm Á Dung càng nói càng tức và phẫn nộ, "Anh ta không quý trọng cậu, ít nhất cậu cũng phải hiểu được một điều là biết bảo vệ mình, chẳng lẽ cậu không biết cách ngừa thai? Cậu có biết không, những người thường sảy thai cơ thể sẽ cực kỳ đau đớn, thậm chí còn có thể bị vô sinh!"
"Anh ấy không thích mang bao. . . . ." Sắc mặt của Trần Tĩnh Quyên tái nhợt ngập ngừng nói, mà cô lại bị dị ứng với thuốc tránh thai, cho nên cũng không có biện pháp nào khác để tránh thai.
"Anh ta không thích mang thì cậu sẽ không từ chối à?" Nhìn thấy bạn tốt muốn nói lại thôi, Lâm Á Dung hiểu trong lòng cô ấy đang suy nghĩ gì, "Cậu không dám từ chối anh ta, sợ chọc giận anh ta làm anh ta mất hứng có đúng không? Tĩnh Quyên, cậu tỉnh táo một chút có được hay không, Lý Huấn Đức vốn không yêu cậu, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của cậu, nếu không thì tại sao anh ta có thể đứng trơ mắt nhìn cậu lại một lần nữa chịu đựng sẩy thai khổ sở như vậy?"
Trần Tĩnh Quyên nghe cô nói thẳng thắn như vậy, đau lòng đến mức khóc nức nở.
"Mình hiểu, Á Dung, những việc cậu nói mình đều hiểu, nhưng mình yêu anh ấy, mình thật sự không muốn xa anh ấy. Cậu yên tâm, lần này mình sẽ đi đặt vòng trong cơ thể để tránh thai, sau này sẽ không cẩn thận mang thai nữa."
Nhìn bạn tốt khóc khổ tâm, Lâm Á Dung ác độc quyết tâm không đi an ủi cô, nói chuyện lại càng ác hơn, hy vọng làm thế có thể khiến cô ấy tỉnh lại, không ngu ngốc thêm nữa.
"Anh ta không xứng đáng, anh ta đối với cậu như vậy, căn bản là anh ta không để cậu trong lòng, anh ta đối xử với những cô gái khác còn tốt hơn cậu nhiều. Lúc mưa to, anh ta có thể đưa năm nữ đồng nghiệp về nhà, nhưng lại để cho cậu đội mưa về, thậm chí lúc ngã bệnh, anh ta còn ra ngoài chơi với bạn bè, mặc kệ cậu đang phát sốt nằm thở thoi thóp trên giường. Khi tâm tình anh ta không tốt, anh ta còn có thể ra tay đánh cậu, cậu không nhớ lần trước bị anh ta đánh cho cả khuôn mặt cũng sưng to lên sao? Người như vậy thì cậu còn lưu luyến làm gì nữa?"
"Á Dung, làm ơn! Cậu đừng nói nữa. . . . . ." Mỗi một câu Á Dung nói ra như giống như một đao hung hăng đâm vào trái tim của cô, Trần Tĩnh Quyên nghẹn ngào lau nước mắt lên tiếng cầu khẩn.
Thật ra thì những lời mà bạn tốt đã nói, so với ai khác cô hiểu rõ nhất. Nhưng ai bảo cô yêu người đàn ông này nhiều như vậy, biết rõ anh ấy có nhiều điểm không tốt mà vẫn không nguyện rời khỏi anh.
Nhìn thấy đôi mắt mang lệ của cô ấy cầu xin, trong lòng Lâm Á Dung nhất thời mềm nhũn, không có cách nào đành giơ tay lên.
"Được, được, mình không nói, không nói nữa, cậu hãy coi những lời nói lúc nãy của mình đều là nói dối nha." Cô rút tờ giấy lau mặt, đau lòng lau nước mắt trên mặt thay Tĩnh Quyên.
"Á Dung, mình biết rõ cậu vì mình mới nói như vậy." Cô rất rõ là Á Dung thật tâm quan tâm đến mình, mới có thể nói nặng lời như vậy để khuyên nhủ cô.
Cô biết mình rất vô dụng, biết rõ bạn trai kém cõi, nhưng mà cô không thể hạ quyết tâm rời khỏi anh ấy được.
"Thôi, mình hiểu, rất nhiều chuyện không phải nói mấy câu là có thể khuyên nhủ." Tình yêu giống như một hố sâu, người ở bên ngoài quan sát nghĩ cách đưa tay kéo người trượt chân rơi vào trong đó đi ra, vậy mà người ở bên trong lại không chịu ra ngoài, có dùng sức cũng chỉ uổng công.
Chỉ có chính cô tự mình hiểu ra , mới có thể leo lên khỏi hố sâu, tìm cách ra ngoài.
Năm đó không phải cô cũng giống thế sao?
Đau đến cực hạn, trái tim và lòng tự tôn đều vô tình bị chà đạp, phá hủy. Như thế mới hiểu mà tỉnh ngộ, không ngu ngốc nữa mà chém đứt tình cảm.
Lâm Á Dung khẽ thở dài một cái, lấy mấy cái bánh bao ở trên giá xuống, bỏ vào trong một cái túi đựng đồ ăn rồi đưa cho bạn tốt.
"Tĩnh Quyên, cho cậu mấy cái bánh bao này đem về mà ăn."
"Những cái này đều là bánh bao cậu bán, mình không thể nhận." Trần Tĩnh Quyên không chịu nhận.
"Những cái bánh bao đến tối cũng không thể bán xong hết tất cả, coi như là cậu giúp mình ăn một phần." Lâm Á Dung trực tiếp nhét túi bánh bao vào trong tay cô.
Vành mắt của Tĩnh Quyên hơi đỏ nhận lấy, "Cám ơn." Cô biết là vì Á Dung biết gần đây tình của cô rất túng quẫn, cô ấy muốn giúp cô nên mới nhét những cái bánh bao này cho cô.
Mỗi lần tới tìm Á Dung, thật ra thì cô cũng rất ngại, bởi vì cô còn nợ Á Dung một khoản tiền chưa trả, nhưng cô ấy chưa bao giờ giục cô.
Lâm Á Dung lấy năm ngàn lượng trong bóp da ra nhét vào trong tay Tĩnh Quyên, "Cậu gầy quá đi, nhớ mua chút thuốc bổ để bồi bổ cơ thể nha."
"Á Dung, mình không thể lấy thêm tiền của cậu được." Trần Tĩnh Quyên muốn đưa tiền lại cho cô.
"Từ khi còn nhỏ, chúng ta đã lớn lên cùng nhau giống như hai chị em, cậu còn khách khí với mình sao? Cậu không nhận mình sẽ giận đó!" Cô sưng mặt giả vờ giận.
Tĩnh Quyên im lặng rơi lệ nhận lấy số tiền kia.
Nâng mặt của bạn tốt lên, Lâm Á Dung nghiêm mặt yêu cầu, " Tĩnh Quyên, mình chỉ xin cậu một điều, xin cậu hãy tự chăm sóc tốt cho mình được hay không?"
". . . . . ." Cô thút thít gật đầu.
"Mẹ, sao dì lại khóc thế?" Ở bên quầy hàng, đứa trẻ nằm trên ghế tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn về phía hai người, gương mặt đáng yêu lộ ra vẻ nghi ngờ.
Trần Tĩnh Quyên vội vàng lau khô nước mắt, trên khuôn mặt gầy gò nở nụ cười thẹn thùng." Dì đau mắt hả? Để Bình Bình ôm dì một cái có được không?"
"Được." Lâm Tuyên Bình mở hai tay ngắn ngủn để cho cô ôm lên.
"Bình bình ngoan quá." Ôm nó làm cô nhớ tới đứa bé trong bụng, giơ tay xoa xoa bụng của mình. Thai nhi cũng không có cơ hộ ra đời lớn lên nữa rồi, Tĩnh Quyên xúc động đôi mắt ứa lệ.
"Dì đau mắt lắm sao? Để con giúp dì thổi nhé." Nó cho cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức thổi vào mắt của cô.
"Tốt lắm, Bình Bình không cần thổi nữa." Lâm Á Dung ôm con trai lại gần mình, cưng chiều ôm chặt khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của nó.
Hít sâu mấy hơi, sau khi hồi phục lại tâm trạng, Trần Tĩnh Quyên xoa xoa cái đầu màu nâu mềm mại tinh tế, mở miệng hỏi: "Tử Tú lại xuất ngoại sao?"
"Ừ, ngày hôm qua lại bay đến Italy đi xem hàng rồi." Cô đưa ly nước trái cây cho Bình Bình uống.
Cô là mẹ nuôi của Bình Bình, Phương Tử Tú là mẹ ruột của nó, Tử Tú tự mình mở một shop áo quần, cô ấy thường hay ra nước ngoài xem hàng, Bình Bình phải ở nhà một mình, nên cô ấy phải đưa con trai bảo bối này cho cô chăm sóc.
Nhìn Bình Bình một tay ôm cổ cô, một tay cầm nước trái cây uống,... bộ dạng thân mật, Trần Tĩnh Quyên nói:" Cậu thường giúp Tử Tú chăm sóc Bình Bình, cậu và nó như hệt mẹ con vậy."
"Mình coi nó là con ruột mà." Cô, Tĩnh Quyên và Tử Tú lớn lên cùng nhau ở một cô nhi viện, ba người tuổi như nhau, tình cảm như chị em.
Bởi vì bạn trai Tĩnh Quyên không thích trẻ con nên cô ấy không thể giúp một tay, vì vậy khi Tử Tú xuất ngoại đều đưa bảo bối của cô ấy cho Á Dung thay cô chăm sóc.