Thái Thủy Trạch xuất thân từ Hắc Diện Thái gia, gia tộc này xưa nay vốn được ca ngợi nhờ tài chế tạo kỳ môn binh khí, có thể nói là danh chấn thiên hạ, những nhân vật võ lâm bỉnh thường nghe danh đã mất mật.
Thái Thủy Trạch vốn tu luyện “Thiên Hỏa thần đao”, sau đó bị hủy trong chiến dịch chùa Lão Lâm, hắn cũng bị trọng thương rách mặt. Nhưng hắn không hề chán nản, lại tu luyện đao kiếm khác, đó là “Đao Trùng”, “Tạc Kiếm” và “Bạo Đao”.
Hiện giờ hắn sử sụng chính là “Đao Trùng”, một loại “đao” do “trùng” hợp thành.
Một loại đao chuyển động, có sinh mạng, có thể đoạt đi bất kỳ tính mạng nào.
Đao và sâu của hắn đồng loạt tấn công, không gì cản nổi. Cùng lúc đó, Trương Thán bỗng giống như phát điên xông tới, vọt lên, những người tiếp cận đều bị hắn quăng ra ngoài, ném ra ngoài, đánh ra ngoài, đá ra ngoài; bất kể là đao thương kiếm kích, binh khí nào đến gần người đều bị hắn đánh gãy rơi xuống đất.
Trương Thán thi triển chính là “Mạc Giải thần công” (bắt tôm) và “Tróc Hà đại pháp” (mò cua), võ công của gia tộc ẩm thực đông bắc là Đại Khẩu Tôn gia.
Đừng xem thường loại võ công tôm cua này, đó chính là cực hạn của Cầm Nã thủ. Người truyền thụ hai môn tuyệt kỹ này là Tôn Tam thúc công, một nhân vật nổi danh trong Đại Khẩu Tôn gia. Lần này Trương Thán đã thi triển toàn lực, giống như bẻ cành khô, nhanh như sao băng, một mạch giết thẳng lên lầu hai.
Thực ra Trương Thán đã thủ thế chờ phát, sớm có mưu tính.
Nguyên nhân là do Thôn Ngư Tập vốn không phải là vật của Trương Thán, cũng không phải là vật của Thái Thủy Trạch, càng không phải là vật của Ôn Nhu, thậm chí Ôn Nhu còn chưa từng chạm vào quyển sách này.
Quyển sách này vốn là của Thiết Thủ và Truy Mệnh, năm đó ở trước Sầu Thạch trai bị Trương Thán trộm đi, nội dung ghi lại một vài thuật số thần kỳ, tinh ảo huyền học, có thể nói là chẳng liên quan gì đến Ôn Nhu. Hơn nữa, quyển sách này sau đó đã bị Tứ Đại Danh Bổ đem đi, cũng không liên quan gì đến Trương Thán.
Vì vậy, Trương Thán đề nghị đưa Thôn Ngư Tập cho Ôn Nhu, chẳng qua là một cái cớ. Hắn muốn thử một lần, nếu như Ôn Nhu nghe được câu hỏi này, nhất định sẽ ngạc nhiên hỏi lại, vậy thì chứng tỏ Ôn Nhu ít nhất vẫn có thể suy nghĩ, có thể nói chuyện, không có gì đáng ngại.
Nhưng câu trả lời của Âu Dương Ý Ý lại là “lúc này không vội, để sau hãy lấy”.
Điều này chứng tỏ một chuyện, Ôn Nhu đã gặp nạn.
Thái Thủy Trạch lập tức cất lời ca, thực ra là dùng ám hiệu của Đào Hoa xã trao đổi với Trương Thán. Hắn muốn đánh lên Lưu Bạch hiên giải cứu Ôn Nhu, còn Trương Thán đi trước tìm cứu binh.
Nhưng Trương Thán lại khăng khăng không chịu.
Trong lòng Trương Thán, Thái Thủy Trạch là một kẻ hèn nhát, hắn làm sao có thể tham sống sợ chết, để một tên hèn nhát cứu mạng.
Huống hồ hắn quan tâm đến Ôn Nhu.
Hắn là loại người luôn chôn giấu sự quan tâm vào tận đáy lòng. Hắn lo lắng cho Ôn Nhu rất nhiều, giống như hắn có tình cảm sâu đậm đối với Lại Tiếu Nga vậy. Nhưng hắn lại chôn giấu những tình cảm này sâu trong lòng, không tùy tiện nói ra, cũng không dễ dàng lộ ra.
Cho nên hắn phải cứu Ôn Nhu, hắn muốn đích thân cứu Ôn Nhu.
Hai người đột nhiên làm loạn, đám người Mã Khắc Bạch, Mao Lạp Lạp, Chu Như Thị, Tường Ca Nhi, Âu Dương Ý Ý và Lợi Tiểu Cát dường như cũng chưa kịp chuẩn bị. Thái Thủy Trạch dùng “Đao Trùng” khí thế mãnh liệt bức lui mọi người, còn Trương Thán lập tức giết lên lầu hai.
Bất ngờ là Lương Hà chỉ tập trung binh lực canh phòng tầng dưới chót Bạch lâu, có lẽ hắn nghĩ với sức của vài người cũng không thể đột phá được phòng tuyến này. Do đó một khi Trương Thán xông lên lầu hai, mà cửa thang lầu lại bị Thái Thủy Trạch một mình phong tỏa, nhất thời những cao thủ trong lâu đều không thể xông lên được.
“Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng thấy hai người Trương, Thái bất ngờ làm loạn, hắn cũng rút ra một thanh đao, gia nhập vào trận chiến.
Đao của hắn cũng rất đặc biệt, đao có màu đen.
Hắn vừa vung vẩy đao đen, bức lui kẻ địch, vừa hét lớn với Thái Thủy Trạch:
- Ta nên làm gì đây?
“Đao Trùng” của Thái Thủy Trạch đã đánh ngã không ít kẻ địch, đáng tiếc “sâu” trên đao dùng một con thì ít đi một con, “đao” của hắn đã càng lúc càng ngắn, mà kẻ địch lại càng lúc càng nhiều.
Nhưng hắn cũng càng chiến càng mạnh, đồng thời hô lớn:
- Mau giết ra ngoài, thông báo cho mọi người!
Ngô Lượng lớn tiếng đáp “rõ”, vừa dứt lời, hắn đã bị kẻ địch bao vây trùng trùng, nhất thời không thể nhìn thấy bóng dáng.
Thái Thủy Trạch canh giữ ở cửa thang lầu, đang khổ cực chống đỡ, gắng sức đến cùng. Trương Thán lại đặt cược tính mạng, giết lên lầu ba. Bọn họ tuy ít người, kẻ địch lại đông gấp nhiều lần, nhưng hai người vẫn đấu chí như cầu vồng, sĩ khí hừng hực. Có điều Trương Thán vẫn không yên tâm một chuyện.
“Hỏa Hài Nhi” không thể phòng thủ được.
Một kẻ hèn nhát, từng lâm trận lùi bước, sớm muộn gì vào thời điểm mấu chốt, giây phút quan trọng cũng sẽ bỏ của chạy lấy người.
Hắn chỉ mong có thể nhanh chóng giết lên Lưu Bạch hiên, cửu Ôn Nhu ra rồi hãy tính.
Không thể dựa vào Hỏa Hài Nhi, tên này không thể tin tưởng được.
oOo
- Không được giết người!
Một giọng nói kịp thời truyền vào “cơ phòng”.
Thanh âm tới trước, sau đó người mới đến.
Đó là một hán tử cao lớn hùng tráng giống như thiên thần.
Nhậm Lao, Nhậm Oán vừa nhìn, nhận ra đây là nhất đẳng đới đao thị vệ thống lĩnh Thư Vô Hý. Người này hiện giờ đang rất đắc thế trước mặt thánh thượng, xét về danh tiếng, ngoại trừ Nhất Gia thì e rằng không ai có thể theo kịp gót chân của y.
Nhưng Thư Vô Hý này rõ ràng là đồng đảng với Gia Cát tiên sinh.
- Thư đại nhân, chúng ta đâu dám lén lút giết chết hai tên khâm phạm của triều đình này!
Nhậm Lao tươi cười nói.
Thư Vô Hý hừ một tiếng, nói:
- Cũng không được đả thương người!
- Chúng ta đâu có thương tổn người khác.
- Không phải không có, mà là chưa có.
Lúc Thư Vô Hý nhẹ nhàng nói chuyện, âm thanh cũng giống như đang hét:
- Ta ghét nhất là những kẻ lén lút dùng hình tàn hại nghi phạm. Chúng ta được xưng là quan của thượng quốc, nhưng trong lịch sử, thủ đoạn mà chúng ta dùng để đối xử với kẻ thù chính trị và phạm nhân lại rất hèn hạ, không bằng cầm thú.
Hắn dùng tay chỉ vào hai Nhậm, nổi giận nói:
- Chính là do thứ bại hoại như các ngươi tạo thành. Hôm nay ta sẽ coi chừng ở đây, quyết không cho người khác lạm dụng tư hình.
- Được thôi.
Nhậm Oán không nóng không giận, từ tốn nói:
- Có ngài trông coi ở đây, chúng ta ai dám phạm pháp. Chỉ có điều, ngài bảo vệ thì bảo vệ, trông coi thì trông coi, nhưng đừng nhất thời không kiềm chế được thả bọn chúng ra. Nên biết, hoàng thượng đã hạ thánh chỉ phải xử trảm bọn chúng. Thư đại nhân trông chừng bọn chúng, không để cho khâm phạm bỏ chạy, dĩ nhiên về công hay tư đều là chuyện nên làm, nhưng nhất định đừng nên vì tình vì nghĩa. Lỡ may xảy ra sơ xuất, để cho khâm phạm chạy thoát, thánh thượng trách tội xuống, vậy sư huynh đệ chúng ta không dám gánh vác, cũng gánh vác không nổi.
Thư Vô Hý nhíu đôi mày rậm, lầu bầu một tiếng. Bởi vì y đột nhiên khép mí mắt lại, dáng vẻ lại giống như bất chợt ngủ thiếp đi.
Nhậm Oán bóng gió tặng thêm một câu:
- Thư gia đã nghe rõ rồi chứ?
Thư Vô Hý chợt ngẩng đầu trừng mắt.
Cặp mắt của y tỏa ra ánh sáng sắc bén mãnh liệt, khiến cho Nhậm Lao không tự chủ được lui lại một bước.
Y túm lấy vạt áo của Nhậm Oán, nhấc cả người hắn lên, sau đó nói từng chữ từng câu:
- Ngươi nghe cho kỹ, đừng có giáo huấn ta! “Thất Tuyệt Thần Kiếm”, Cố Thiết Tam, “Bát Đại Đao Vương” đều canh chừng ở bên ngoài, Thư Vô Hý ta có bao nhiêu phép để biến hóa? Ta chỉ không cho phép giết người đả thương người, quyết sẽ không thả người cứu người. Hai người các ngươi là bại hoại trong Hình bộ, không cần phải giả vờ lo lắng cho ta.
Nhậm Oán bị nhấc hai chân rời khỏi mặt đất, không oán, không trách, cũng không kinh hoảng, trên mặt vẫn nở nụ cười rụt rè, từ tốn nói:
- Thư đại nhân hiểu được thì tốt rồi.
Hắn không giãy giụa, cũng không đánh trả. Thư Vô Hý vốn được Gia Cát nhờ cậy, biết hai người Đường, Phương một khi lọt lưới, nhất định sẽ chịu hình phạt tàn khốc, cho nên đặc biệt thỉnh cầu lĩnh chỉ, đến “cơ phòng” của hang động Thâm Ký trông coi giám sát. Nếu thấy Nhậm Lao và Nhậm Oán muốn ra tay độc ác, sẽ lập tức ngăn cản, còn nếu hai Nhậm không phục gây sự, ngược lại có thể tùy cơ ứng biến, thừa dịp hỗn loạn. Nhưng Nhậm Oán hoàn toàn không có ý ra tay, hơn nữa trước tiên còn dùng lời nói ngăn chặn ý đồ sau lưng hắn, Thư Vô Hý cũng chỉ đành án binh bất động.
Thái Thủy Trạch xuất thân từ Hắc Diện Thái gia, gia tộc này xưa nay vốn được ca ngợi nhờ tài chế tạo kỳ môn binh khí, có thể nói là danh chấn thiên hạ, những nhân vật võ lâm bỉnh thường nghe danh đã mất mật.
Thái Thủy Trạch vốn tu luyện “Thiên Hỏa thần đao”, sau đó bị hủy trong chiến dịch chùa Lão Lâm, hắn cũng bị trọng thương rách mặt. Nhưng hắn không hề chán nản, lại tu luyện đao kiếm khác, đó là “Đao Trùng”, “Tạc Kiếm” và “Bạo Đao”.
Hiện giờ hắn sử sụng chính là “Đao Trùng”, một loại “đao” do “trùng” hợp thành.
Một loại đao chuyển động, có sinh mạng, có thể đoạt đi bất kỳ tính mạng nào.
Đao và sâu của hắn đồng loạt tấn công, không gì cản nổi. Cùng lúc đó, Trương Thán bỗng giống như phát điên xông tới, vọt lên, những người tiếp cận đều bị hắn quăng ra ngoài, ném ra ngoài, đánh ra ngoài, đá ra ngoài; bất kể là đao thương kiếm kích, binh khí nào đến gần người đều bị hắn đánh gãy rơi xuống đất.
Trương Thán thi triển chính là “Mạc Giải thần công” (bắt tôm) và “Tróc Hà đại pháp” (mò cua), võ công của gia tộc ẩm thực đông bắc là Đại Khẩu Tôn gia.
Đừng xem thường loại võ công tôm cua này, đó chính là cực hạn của Cầm Nã thủ. Người truyền thụ hai môn tuyệt kỹ này là Tôn Tam thúc công, một nhân vật nổi danh trong Đại Khẩu Tôn gia. Lần này Trương Thán đã thi triển toàn lực, giống như bẻ cành khô, nhanh như sao băng, một mạch giết thẳng lên lầu hai.
Thực ra Trương Thán đã thủ thế chờ phát, sớm có mưu tính.
Nguyên nhân là do Thôn Ngư Tập vốn không phải là vật của Trương Thán, cũng không phải là vật của Thái Thủy Trạch, càng không phải là vật của Ôn Nhu, thậm chí Ôn Nhu còn chưa từng chạm vào quyển sách này.
Quyển sách này vốn là của Thiết Thủ và Truy Mệnh, năm đó ở trước Sầu Thạch trai bị Trương Thán trộm đi, nội dung ghi lại một vài thuật số thần kỳ, tinh ảo huyền học, có thể nói là chẳng liên quan gì đến Ôn Nhu. Hơn nữa, quyển sách này sau đó đã bị Tứ Đại Danh Bổ đem đi, cũng không liên quan gì đến Trương Thán.
Vì vậy, Trương Thán đề nghị đưa Thôn Ngư Tập cho Ôn Nhu, chẳng qua là một cái cớ. Hắn muốn thử một lần, nếu như Ôn Nhu nghe được câu hỏi này, nhất định sẽ ngạc nhiên hỏi lại, vậy thì chứng tỏ Ôn Nhu ít nhất vẫn có thể suy nghĩ, có thể nói chuyện, không có gì đáng ngại.
Nhưng câu trả lời của Âu Dương Ý Ý lại là “lúc này không vội, để sau hãy lấy”.
Điều này chứng tỏ một chuyện, Ôn Nhu đã gặp nạn.
Thái Thủy Trạch lập tức cất lời ca, thực ra là dùng ám hiệu của Đào Hoa xã trao đổi với Trương Thán. Hắn muốn đánh lên Lưu Bạch hiên giải cứu Ôn Nhu, còn Trương Thán đi trước tìm cứu binh.
Nhưng Trương Thán lại khăng khăng không chịu.
Trong lòng Trương Thán, Thái Thủy Trạch là một kẻ hèn nhát, hắn làm sao có thể tham sống sợ chết, để một tên hèn nhát cứu mạng.
Huống hồ hắn quan tâm đến Ôn Nhu.
Hắn là loại người luôn chôn giấu sự quan tâm vào tận đáy lòng. Hắn lo lắng cho Ôn Nhu rất nhiều, giống như hắn có tình cảm sâu đậm đối với Lại Tiếu Nga vậy. Nhưng hắn lại chôn giấu những tình cảm này sâu trong lòng, không tùy tiện nói ra, cũng không dễ dàng lộ ra.
Cho nên hắn phải cứu Ôn Nhu, hắn muốn đích thân cứu Ôn Nhu.
Hai người đột nhiên làm loạn, đám người Mã Khắc Bạch, Mao Lạp Lạp, Chu Như Thị, Tường Ca Nhi, Âu Dương Ý Ý và Lợi Tiểu Cát dường như cũng chưa kịp chuẩn bị. Thái Thủy Trạch dùng “Đao Trùng” khí thế mãnh liệt bức lui mọi người, còn Trương Thán lập tức giết lên lầu hai.
Bất ngờ là Lương Hà chỉ tập trung binh lực canh phòng tầng dưới chót Bạch lâu, có lẽ hắn nghĩ với sức của vài người cũng không thể đột phá được phòng tuyến này. Do đó một khi Trương Thán xông lên lầu hai, mà cửa thang lầu lại bị Thái Thủy Trạch một mình phong tỏa, nhất thời những cao thủ trong lâu đều không thể xông lên được.
“Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng thấy hai người Trương, Thái bất ngờ làm loạn, hắn cũng rút ra một thanh đao, gia nhập vào trận chiến.
Đao của hắn cũng rất đặc biệt, đao có màu đen.
Hắn vừa vung vẩy đao đen, bức lui kẻ địch, vừa hét lớn với Thái Thủy Trạch:
- Ta nên làm gì đây?
“Đao Trùng” của Thái Thủy Trạch đã đánh ngã không ít kẻ địch, đáng tiếc “sâu” trên đao dùng một con thì ít đi một con, “đao” của hắn đã càng lúc càng ngắn, mà kẻ địch lại càng lúc càng nhiều.
Nhưng hắn cũng càng chiến càng mạnh, đồng thời hô lớn:
- Mau giết ra ngoài, thông báo cho mọi người!
Ngô Lượng lớn tiếng đáp “rõ”, vừa dứt lời, hắn đã bị kẻ địch bao vây trùng trùng, nhất thời không thể nhìn thấy bóng dáng.
Thái Thủy Trạch canh giữ ở cửa thang lầu, đang khổ cực chống đỡ, gắng sức đến cùng. Trương Thán lại đặt cược tính mạng, giết lên lầu ba. Bọn họ tuy ít người, kẻ địch lại đông gấp nhiều lần, nhưng hai người vẫn đấu chí như cầu vồng, sĩ khí hừng hực. Có điều Trương Thán vẫn không yên tâm một chuyện.
“Hỏa Hài Nhi” không thể phòng thủ được.
Một kẻ hèn nhát, từng lâm trận lùi bước, sớm muộn gì vào thời điểm mấu chốt, giây phút quan trọng cũng sẽ bỏ của chạy lấy người.
Hắn chỉ mong có thể nhanh chóng giết lên Lưu Bạch hiên, cửu Ôn Nhu ra rồi hãy tính.
Không thể dựa vào Hỏa Hài Nhi, tên này không thể tin tưởng được.
oOo
- Không được giết người!
Một giọng nói kịp thời truyền vào “cơ phòng”.
Thanh âm tới trước, sau đó người mới đến.
Đó là một hán tử cao lớn hùng tráng giống như thiên thần.
Nhậm Lao, Nhậm Oán vừa nhìn, nhận ra đây là nhất đẳng đới đao thị vệ thống lĩnh Thư Vô Hý. Người này hiện giờ đang rất đắc thế trước mặt thánh thượng, xét về danh tiếng, ngoại trừ Nhất Gia thì e rằng không ai có thể theo kịp gót chân của y.
Nhưng Thư Vô Hý này rõ ràng là đồng đảng với Gia Cát tiên sinh.
- Thư đại nhân, chúng ta đâu dám lén lút giết chết hai tên khâm phạm của triều đình này!
Nhậm Lao tươi cười nói.
Thư Vô Hý hừ một tiếng, nói:
- Cũng không được đả thương người!
- Chúng ta đâu có thương tổn người khác.
- Không phải không có, mà là chưa có.
Lúc Thư Vô Hý nhẹ nhàng nói chuyện, âm thanh cũng giống như đang hét:
- Ta ghét nhất là những kẻ lén lút dùng hình tàn hại nghi phạm. Chúng ta được xưng là quan của thượng quốc, nhưng trong lịch sử, thủ đoạn mà chúng ta dùng để đối xử với kẻ thù chính trị và phạm nhân lại rất hèn hạ, không bằng cầm thú.
Hắn dùng tay chỉ vào hai Nhậm, nổi giận nói:
- Chính là do thứ bại hoại như các ngươi tạo thành. Hôm nay ta sẽ coi chừng ở đây, quyết không cho người khác lạm dụng tư hình.
- Được thôi.
Nhậm Oán không nóng không giận, từ tốn nói:
- Có ngài trông coi ở đây, chúng ta ai dám phạm pháp. Chỉ có điều, ngài bảo vệ thì bảo vệ, trông coi thì trông coi, nhưng đừng nhất thời không kiềm chế được thả bọn chúng ra. Nên biết, hoàng thượng đã hạ thánh chỉ phải xử trảm bọn chúng. Thư đại nhân trông chừng bọn chúng, không để cho khâm phạm bỏ chạy, dĩ nhiên về công hay tư đều là chuyện nên làm, nhưng nhất định đừng nên vì tình vì nghĩa. Lỡ may xảy ra sơ xuất, để cho khâm phạm chạy thoát, thánh thượng trách tội xuống, vậy sư huynh đệ chúng ta không dám gánh vác, cũng gánh vác không nổi.
Thư Vô Hý nhíu đôi mày rậm, lầu bầu một tiếng. Bởi vì y đột nhiên khép mí mắt lại, dáng vẻ lại giống như bất chợt ngủ thiếp đi.
Nhậm Oán bóng gió tặng thêm một câu:
- Thư gia đã nghe rõ rồi chứ?
Thư Vô Hý chợt ngẩng đầu trừng mắt.
Cặp mắt của y tỏa ra ánh sáng sắc bén mãnh liệt, khiến cho Nhậm Lao không tự chủ được lui lại một bước.
Y túm lấy vạt áo của Nhậm Oán, nhấc cả người hắn lên, sau đó nói từng chữ từng câu:
- Ngươi nghe cho kỹ, đừng có giáo huấn ta! “Thất Tuyệt Thần Kiếm”, Cố Thiết Tam, “Bát Đại Đao Vương” đều canh chừng ở bên ngoài, Thư Vô Hý ta có bao nhiêu phép để biến hóa? Ta chỉ không cho phép giết người đả thương người, quyết sẽ không thả người cứu người. Hai người các ngươi là bại hoại trong Hình bộ, không cần phải giả vờ lo lắng cho ta.
Nhậm Oán bị nhấc hai chân rời khỏi mặt đất, không oán, không trách, cũng không kinh hoảng, trên mặt vẫn nở nụ cười rụt rè, từ tốn nói:
- Thư đại nhân hiểu được thì tốt rồi.
Hắn không giãy giụa, cũng không đánh trả. Thư Vô Hý vốn được Gia Cát nhờ cậy, biết hai người Đường, Phương một khi lọt lưới, nhất định sẽ chịu hình phạt tàn khốc, cho nên đặc biệt thỉnh cầu lĩnh chỉ, đến “cơ phòng” của hang động Thâm Ký trông coi giám sát. Nếu thấy Nhậm Lao và Nhậm Oán muốn ra tay độc ác, sẽ lập tức ngăn cản, còn nếu hai Nhậm không phục gây sự, ngược lại có thể tùy cơ ứng biến, thừa dịp hỗn loạn. Nhưng Nhậm Oán hoàn toàn không có ý ra tay, hơn nữa trước tiên còn dùng lời nói ngăn chặn ý đồ sau lưng hắn, Thư Vô Hý cũng chỉ đành án binh bất động.