Trương Thán giết vào trùng vây, giết vào kho tư liệu ở tầng lầu thứ tư.
Mọi người chỉ ngăn chặn đường tiến và đường lui của hắn, không ngờ hắn lại có một chiêu này, không sợ người khác bắt rùa trong hũ, ngược lại xông vào trong hũ, muốn phá hũ đi ra.
Hắn nhìn thấy văn kiện là phá, là hủy.
Thực ra là hắn thấy cái gì cũng đều đập phá.
Kẻ địch vội vàng ngăn cản hắn, bảo vệ văn kiện, như vậy lực lượng đã giảm đi nhiều.
Trương Thán một hơi xông đến bên cửa sổ. Lúc này hắn có thể từ cửa sổ nhảy xuống, thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, không ngờ đến chuyện hắn từ trên cao nhảy xuống, nói không chừng có thể thừa cơ giết ra khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nhưng hắn lại không làm như vậy, bởi vì hắn còn có huynh đệ ở đây. Tuy hắn xem thường “Hỏa Hài Nhi”, nhưng Thái Thủy Trạch vẫn là huynh đệ của hắn.
Hắn cũng muốn cứu Ôn Nhu, Ôn Nhu vẫn còn ở trên lầu.
Hắn chỉ giết đến bên cảnh cửa sổ, nhìn xuống, trông thấy dưới lầu bóng người đen kịt, đều là kẻ địch.
Cảm giác này thật không dễ chịu.
Hắn nhìn một cái, lại phát hiện hai chuyện bất ngờ. Một trong số đó lại là…
Thái Thủy Trạch lại xông ra ngoài tháp, cả người hắn đầy vết máu, tóc tai bù xù, xem ra đã bị thương rất nặng.
Trương Thán từ trên cao nhìn xuống. Thái Thủy Trạch đang đối phó với địch, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc đối mặt với nhau.
Hiện giờ, “Đao Trùng” trên tay Thái Thủy Trạch chỉ còn lại một đoạn không tới năm tấc, thanh thế đã giảm đi nhiều.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại đột nhiên rút ra một thanh đao khác.
Đao vừa xuất hiện, không phát ra ánh sáng, cũng không phát ra vệt sáng. Không phải là không có ánh sáng, mà là đao vừa rút ra lập tức nổ tung, phát ra một tiếng nổ long trời lở đất.
Bạch Sầu Phi vừa thưởng thức thân thể sáng bóng nhẵn nhụi của Ôn Nhu, vừa đưa tay cởi bỏ y phục của mình.
Thực ra trên người hắn cũng chẳng có nhiều y phục để cởi, hắn chỉ mặc một bộ áo khoác ở bên ngoài, còn bên trong chẳng có gì cả.
Áo khoác của hắn vừa rơi xuống, liền lộ ra thân thể cường hãn như báo.
Nếu như nói hắn là báo, vậy thì lúc này hắn nhất định là một con báo giận dữ. Hắn không phải báo đen, mà là báo trắng như tuyết ngọc.
Thân thể của hắn đặc biệt nổi bật, vầng trán nhô cao, hùng cứ nhất phương, sắc mặt dữ tợn.
Lúc này, hắn đã nghe được tiếng đánh nhau dưới lầu, nhưng hắn không để ý, cũng không quan tâm. Hắn biết thủ hạ của hắn sẽ giải quyết những chuyện vặt vãnh này, còn hắn thì lại muốn giải quyết tình dục của mình.
Hắn đi đến gần Ôn Nhu, đưa tay nắm chiếc eo nhỏ nhắn.
Bộ ngực nhỏ như chim bồ câu, mềm mại như bông.
Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy cổ họng vang lên tiếng nuốt nước bọt, tâm huyết dâng trào, gần như muốn phun ra máu.
Nhưng hắn biết đây không phải là lúc phun máu, mà là phun thứ khác.
Hắn không muốn huyết chiến, mà là vật lộn.
Hiện giờ hắn không nên giao thủ, chỉ muốn giao cấu.
Hắn trườn người lên, tìm kiếm ôn hương xử nữ, vùi mặt vào giữa hai ngọn đồi bé nhỏ, cảm nhận khí tức đặc biệt của cô gái kia, giống như muốn siết chết kẻ địch trong ngực mình.
Chỉ lo hưởng thụ, không cần thương tiếc.
Sự ấm áp đó khiến cho hắn không tiếc máu chảy đầu rơi, thịt nát xương tan, cũng muốn liều chết quên mình, giết vào trùng vây.
Ôn Nhu đã bị điểm hôn mê, hoàn toàn hôn mê, lúc này bỗng kêu lên một tiếng. Có lẽ là trong lúc hoàn toàn mất đi tri giác, quân vây bốn mặt, trinh tiết khó bảo toàn, nàng cũng có một chút cảm giác và cảm nhận.
Đó là đau đớn? Khuất nhục? Hay là hưởng thụ?
Bạch Sầu Phi đang cảm thấy hứng thú bừng bừng, vô cùng khoái lạc, ngay lúc này…
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, đèn đuốc sáng ngời. Bắt đầu là một luồng sáng màu vàng từ trên nóc nhà xuyên ngói chiếu xuống, lập lòe trong phòng không ngừng chao đảo. Những tiếng nổ liên tục nhanh và dày đặc, hóa thành mấy chục luồng ánh sáng lửa nóng, bắn tung tóe trong hiên, khiến cho cả phòng sáng ngời như đang bốc cháy.
Quả thật sau khi nổ tung tóe, Lưu Bạch hiên cũng bốc cháy lên.
Trương Thán đối mặt với Thái Thủy Trạch đang lâm vào tuyệt cảnh dưới lầu, sắp chống đỡ không nổi, đang ở trong vòng vây trùng trùng, Thái Thủy Trạch chợt rút đao của hắn ra.
Đao của hắn đột nhiên nổ tung, lập tức những người bao vây chung quanh đều tản ra, máu thịt văng tung tóe, ôm mặt kêu gào, nhảy ngược lui nhanh, giẫm đạp lẫn nhau.
Bản thân Thái Thủy Trạch lại không có chuyện gì.
Hắn là hảo thủ của Hắc Diện Thái gia, nhà hắn là nhân tài kiệt xuất chuyên chế tạo kỳ môn binh khí trong trong võ lâm. Đây chính là binh khí những năm gần đây hắn khổ công chế tạo, “Bạo Đao”.
Binh khí của hắn dùng hỏa khí làm chủ, đừng quên ngoại hiệu của hắn là “Hỏa Hài Nhi”.
Hắn dùng “Bạo Đao” bức lui kẻ địch đang bao vây, sau đó lại rút ra “Tạc Kiếm”.
“Kiếm” của hắn giống như tên lửa, nơi nối liền với lưỡi kiếm chợt bắn ra ánh lửa lóa mắt, thoát khỏi chuôi kiếm, bay thẳng lên trời, bắn vào Lưu Bạch hiên ở tầng thứ bảy.
Lưu Bạch hiên lập tức nổ tung, ánh lửa ngập trời, sau đó liền bốc cháy.
Lưu Bạch hiên cháy rồi!
Kẻ địch lập tức rối loạn đội hình, Thái Thủy Trạch lại thừa cơ lao nhanh vào trong lầu.
Trương Thán cũng giết xuống tiếp ứng cho hắn, hai người gặp nhau tại thang lầu giữa tầng thứ hai và thứ ba.
Thái Thủy Trạch đã bị thương nặng, đấu chí lại hừng hực:
- Binh khí của ta đã sắp dùng hết, ngươi đi mau, để ta giết lên Lưu Bạch hiên!
Trương Thán cả giận nói:
- Muốn lên thì chúng ta cùng lên, Trương Thán ta không có chuyện sống sót một mình!
Thái Thủy Trạch và Trương Thán nhân lúc hỗn loạn cùng nhau giết lên tầng thứ tư, trông thấy có không ít người đang hoảng sợ chen nhau chạy xuống. Thái Thủy Trạch khàn giọng nói:
- Cần gì phải cùng chết, có người sống luôn tốt hơn.
Trương Thán vừa thi triển Cầm Nã thủ, vừa ra sức phá hoại văn kiện trong các tầng lầu, khiến cho những người canh giữ kinh hoàng lúng túng, lo cái này thì mất cái kia, vừa hét lớn:
- Nói nhảm! Ôn Nhu còn đang ở phía trên, ngươi phòng hỏa cái gì thế!
Hai người cùng nhau giết lên tầng thứ năm, bất ngờ là nơi ấy lại không có ai canh giữ.
Hai người Trương, Thái trao đổi ánh mắt, lập tức xông lên tầng thứ sáu.
Tầng lầu thứ sáu quảc nhiên có người, nhưng tất cả đều hoảng hốt chạy lên Lưu Bạch hiên ở tầng thứ bảy để cứu hỏa.
Trong nháy mắt này, trên người cả hai đều nhuộm máu, chảy máu, đổ mồ hôi, văng mồ hôi, nhưng trong lòng bọn họ đồng thời hiểu được mấy chuyện.
Càng đi lên tầng cao thì người lại càng ít.
Những người ở tầng thứ năm và thứ sáu, thấy tầng cao nhất bốc cháy đều không có lòng ham chiến, có người chạy trốn xuống lầu, còn những người không trốn lại vội vàng chạy lên lầu cứu người cứu hỏa.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch thừa dịp này tấn công lên tầng thứ bảy Bạch lâu, cũng là Lưu Bạch hiên.
Trương Thán giết vào trùng vây, giết vào kho tư liệu ở tầng lầu thứ tư.
Mọi người chỉ ngăn chặn đường tiến và đường lui của hắn, không ngờ hắn lại có một chiêu này, không sợ người khác bắt rùa trong hũ, ngược lại xông vào trong hũ, muốn phá hũ đi ra.
Hắn nhìn thấy văn kiện là phá, là hủy.
Thực ra là hắn thấy cái gì cũng đều đập phá.
Kẻ địch vội vàng ngăn cản hắn, bảo vệ văn kiện, như vậy lực lượng đã giảm đi nhiều.
Trương Thán một hơi xông đến bên cửa sổ. Lúc này hắn có thể từ cửa sổ nhảy xuống, thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, không ngờ đến chuyện hắn từ trên cao nhảy xuống, nói không chừng có thể thừa cơ giết ra khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nhưng hắn lại không làm như vậy, bởi vì hắn còn có huynh đệ ở đây. Tuy hắn xem thường “Hỏa Hài Nhi”, nhưng Thái Thủy Trạch vẫn là huynh đệ của hắn.
Hắn cũng muốn cứu Ôn Nhu, Ôn Nhu vẫn còn ở trên lầu.
Hắn chỉ giết đến bên cảnh cửa sổ, nhìn xuống, trông thấy dưới lầu bóng người đen kịt, đều là kẻ địch.
Cảm giác này thật không dễ chịu.
Hắn nhìn một cái, lại phát hiện hai chuyện bất ngờ. Một trong số đó lại là…
Thái Thủy Trạch lại xông ra ngoài tháp, cả người hắn đầy vết máu, tóc tai bù xù, xem ra đã bị thương rất nặng.
Trương Thán từ trên cao nhìn xuống. Thái Thủy Trạch đang đối phó với địch, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc đối mặt với nhau.
Hiện giờ, “Đao Trùng” trên tay Thái Thủy Trạch chỉ còn lại một đoạn không tới năm tấc, thanh thế đã giảm đi nhiều.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại đột nhiên rút ra một thanh đao khác.
Đao vừa xuất hiện, không phát ra ánh sáng, cũng không phát ra vệt sáng. Không phải là không có ánh sáng, mà là đao vừa rút ra lập tức nổ tung, phát ra một tiếng nổ long trời lở đất.
Bạch Sầu Phi vừa thưởng thức thân thể sáng bóng nhẵn nhụi của Ôn Nhu, vừa đưa tay cởi bỏ y phục của mình.
Thực ra trên người hắn cũng chẳng có nhiều y phục để cởi, hắn chỉ mặc một bộ áo khoác ở bên ngoài, còn bên trong chẳng có gì cả.
Áo khoác của hắn vừa rơi xuống, liền lộ ra thân thể cường hãn như báo.
Nếu như nói hắn là báo, vậy thì lúc này hắn nhất định là một con báo giận dữ. Hắn không phải báo đen, mà là báo trắng như tuyết ngọc.
Thân thể của hắn đặc biệt nổi bật, vầng trán nhô cao, hùng cứ nhất phương, sắc mặt dữ tợn.
Lúc này, hắn đã nghe được tiếng đánh nhau dưới lầu, nhưng hắn không để ý, cũng không quan tâm. Hắn biết thủ hạ của hắn sẽ giải quyết những chuyện vặt vãnh này, còn hắn thì lại muốn giải quyết tình dục của mình.
Hắn đi đến gần Ôn Nhu, đưa tay nắm chiếc eo nhỏ nhắn.
Bộ ngực nhỏ như chim bồ câu, mềm mại như bông.
Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy cổ họng vang lên tiếng nuốt nước bọt, tâm huyết dâng trào, gần như muốn phun ra máu.
Nhưng hắn biết đây không phải là lúc phun máu, mà là phun thứ khác.
Hắn không muốn huyết chiến, mà là vật lộn.
Hiện giờ hắn không nên giao thủ, chỉ muốn giao cấu.
Hắn trườn người lên, tìm kiếm ôn hương xử nữ, vùi mặt vào giữa hai ngọn đồi bé nhỏ, cảm nhận khí tức đặc biệt của cô gái kia, giống như muốn siết chết kẻ địch trong ngực mình.
Chỉ lo hưởng thụ, không cần thương tiếc.
Sự ấm áp đó khiến cho hắn không tiếc máu chảy đầu rơi, thịt nát xương tan, cũng muốn liều chết quên mình, giết vào trùng vây.
Ôn Nhu đã bị điểm hôn mê, hoàn toàn hôn mê, lúc này bỗng kêu lên một tiếng. Có lẽ là trong lúc hoàn toàn mất đi tri giác, quân vây bốn mặt, trinh tiết khó bảo toàn, nàng cũng có một chút cảm giác và cảm nhận.
Đó là đau đớn? Khuất nhục? Hay là hưởng thụ?
Bạch Sầu Phi đang cảm thấy hứng thú bừng bừng, vô cùng khoái lạc, ngay lúc này…
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, đèn đuốc sáng ngời. Bắt đầu là một luồng sáng màu vàng từ trên nóc nhà xuyên ngói chiếu xuống, lập lòe trong phòng không ngừng chao đảo. Những tiếng nổ liên tục nhanh và dày đặc, hóa thành mấy chục luồng ánh sáng lửa nóng, bắn tung tóe trong hiên, khiến cho cả phòng sáng ngời như đang bốc cháy.
Quả thật sau khi nổ tung tóe, Lưu Bạch hiên cũng bốc cháy lên.
Trương Thán đối mặt với Thái Thủy Trạch đang lâm vào tuyệt cảnh dưới lầu, sắp chống đỡ không nổi, đang ở trong vòng vây trùng trùng, Thái Thủy Trạch chợt rút đao của hắn ra.
Đao của hắn đột nhiên nổ tung, lập tức những người bao vây chung quanh đều tản ra, máu thịt văng tung tóe, ôm mặt kêu gào, nhảy ngược lui nhanh, giẫm đạp lẫn nhau.
Bản thân Thái Thủy Trạch lại không có chuyện gì.
Hắn là hảo thủ của Hắc Diện Thái gia, nhà hắn là nhân tài kiệt xuất chuyên chế tạo kỳ môn binh khí trong trong võ lâm. Đây chính là binh khí những năm gần đây hắn khổ công chế tạo, “Bạo Đao”.
Binh khí của hắn dùng hỏa khí làm chủ, đừng quên ngoại hiệu của hắn là “Hỏa Hài Nhi”.
Hắn dùng “Bạo Đao” bức lui kẻ địch đang bao vây, sau đó lại rút ra “Tạc Kiếm”.
“Kiếm” của hắn giống như tên lửa, nơi nối liền với lưỡi kiếm chợt bắn ra ánh lửa lóa mắt, thoát khỏi chuôi kiếm, bay thẳng lên trời, bắn vào Lưu Bạch hiên ở tầng thứ bảy.
Lưu Bạch hiên lập tức nổ tung, ánh lửa ngập trời, sau đó liền bốc cháy.
Lưu Bạch hiên cháy rồi!
Kẻ địch lập tức rối loạn đội hình, Thái Thủy Trạch lại thừa cơ lao nhanh vào trong lầu.
Trương Thán cũng giết xuống tiếp ứng cho hắn, hai người gặp nhau tại thang lầu giữa tầng thứ hai và thứ ba.
Thái Thủy Trạch đã bị thương nặng, đấu chí lại hừng hực:
- Binh khí của ta đã sắp dùng hết, ngươi đi mau, để ta giết lên Lưu Bạch hiên!
Trương Thán cả giận nói:
- Muốn lên thì chúng ta cùng lên, Trương Thán ta không có chuyện sống sót một mình!
Thái Thủy Trạch và Trương Thán nhân lúc hỗn loạn cùng nhau giết lên tầng thứ tư, trông thấy có không ít người đang hoảng sợ chen nhau chạy xuống. Thái Thủy Trạch khàn giọng nói:
- Cần gì phải cùng chết, có người sống luôn tốt hơn.
Trương Thán vừa thi triển Cầm Nã thủ, vừa ra sức phá hoại văn kiện trong các tầng lầu, khiến cho những người canh giữ kinh hoàng lúng túng, lo cái này thì mất cái kia, vừa hét lớn:
- Nói nhảm! Ôn Nhu còn đang ở phía trên, ngươi phòng hỏa cái gì thế!
Hai người cùng nhau giết lên tầng thứ năm, bất ngờ là nơi ấy lại không có ai canh giữ.
Hai người Trương, Thái trao đổi ánh mắt, lập tức xông lên tầng thứ sáu.
Tầng lầu thứ sáu quảc nhiên có người, nhưng tất cả đều hoảng hốt chạy lên Lưu Bạch hiên ở tầng thứ bảy để cứu hỏa.
Trong nháy mắt này, trên người cả hai đều nhuộm máu, chảy máu, đổ mồ hôi, văng mồ hôi, nhưng trong lòng bọn họ đồng thời hiểu được mấy chuyện.
Càng đi lên tầng cao thì người lại càng ít.
Những người ở tầng thứ năm và thứ sáu, thấy tầng cao nhất bốc cháy đều không có lòng ham chiến, có người chạy trốn xuống lầu, còn những người không trốn lại vội vàng chạy lên lầu cứu người cứu hỏa.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch thừa dịp này tấn công lên tầng thứ bảy Bạch lâu, cũng là Lưu Bạch hiên.