Phá Bản môn bên này và pháp trường bên kia đều xảy ra huyết chiến, hoàn toàn vì muốn cứu hai người Phương, Đường, hơn nữa tất cả đều đang đợi một người.
Vương Tiểu Thạch ơi Vương Tiểu Thạch, ngươi đang ở đâu?
Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
Thái Kinh trấn giữ tại biệt thự Biệt Dã, trong lòng cũng đang hỏi câu này.
Đương nhiên, hắn muốn Vương Tiểu Thạch đi ra, hắn muốn bức Vương Tiểu Thạch xuất hiện, hoàn toàn không có ý tốt.
Trước đó một lúc, người phụ trách Thác phái Lê Tỉnh Đường và hai tên thủ hạ đeo kiếm phi ngựa vào biệt thự, biểu thị đám loạn tặc thổ phỉ kia thật sự cho rằng Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu bị áp giải đến pháp trường chém đầu, cho nên đã động thủ cứu người.
Thật tốt, chỉ sợ bọn chúng không đến!
Đã đến thì không đi được nữa!
Hắn đã sớm tính trước mọi việc, phân công nhân thủ, đã đến thì tuyệt đối không buông tha, nhất định phải một lưới bắt hết.
Trước giờ hắn vốn là một người nhổ cỏ tận gốc, đánh rắn dập đầu.
Nhưng hắn vẫn còn có điểm không hài lòng, bởi vì có một người hắn xem trọng nhất còn chưa xuất hiện.
Vương Tiểu Thạch!
Chỉ cần Vương Tiểu Thạch chưa tới, vậy thì tất cả bố trí đều vô nghĩa, giống như vẽ rồng mà quên điểm mắt.
Hắn tốn nhiều công phu như vậy, hao tổn tâm thần như vậy, chính là vì muốn bắt Vương Tiểu Thạch, thời lai phong tống Đằng Vương các (1), thời thế tạo anh hùng, thân kiêm tháp chủ Tượng Tị tháp và lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu. Nếu bắt không được thì phải lập tức giết ngay, không thể để đến khi Vương Tiểu Thạch làm tổng đường chủ Lục Phân Bán đường và tổng minh chủ Mê Thiên Thất Thánh minh rồi mới diệt trừ.
Nhưng hắn còn chưa tới, hắn vẫn không xuất hiện.
Thái Kinh cảm thấy rất tiếc nuối, giống như mất đi thứ gì đó.
Cho đến khi thủ lĩnh Đỉnh phái Khuất Hoàn dẫn hai tên cung tiễn thủ tâm phúc đánh ngựa tìm đến.
Quả nhiên, đám thổ phỉ cường đạo kia cũng không dễ gạt, một nhóm khác đã theo dõi đến Phá Bản môn, vẫn là người trước hi sinh, người sau tiếp bước đi tìm hai người Đường, Phương.
Nhưng mà…
Có điều, Vương Tiểu Thạch vẫn không hiện thân!
Sao lại như thế?
Vậy là thế nào?
Chuyện này lại nằm ngoài dự liệu.
Mặc dù tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hôm nay cho dù bọn cướp kia không toàn quân bị diệt, ít nhất cũng sẽ nguyên khí đại thương. Nếu hôm nay hoàng thượng phê chuẩn cho hắn tùy ý điều động cao thủ đại nội, hắn có thể bảo đảm giết đến không còn một mống. Chính là do lão vương bát Gia Cát kia đi trước khải tấu thánh thượng, không biết đã giở trò gì, lại khiến cho hoàng thượng mặt rồng vui vẻ, phê chuẩn bản tấu. Không cho hắn sai khiến nột cao thủ đại nội nào, ngay cả thân binh và ngự tiền thị vệ trong cấm quân cũng không cho hắn phái ra khỏi hoàng cung, khiến cho hắn đành phải điều động thân tín của mình trong quân và thế lực trong võ lâm kinh sư, dùng nhân vật lục lâm để đối phó với bang hội giang hồ. Bản thân hắn cũng phải trấn giữ biệt thự Biệt Dã ở gần Phá Bản môn và pháp trường, trước tiên thu thập tình hình chiến trận, tiện bề sắp đặt phân công, điều binh khiển tướng.
Hắn đã hoàn toàn nắm chắc thắng lợi.
Nhưng hắn luôn rất xảo quyệt, tuy đã nắm chắc phần thắng, nhưng cũng không vì vậy mà đắc ý vênh váo.
Hắn ngược lại cẩn thận hơn gấp bội.
Hắn đã sớm phái người giám thị Gia Cát tiên sinh.
Lão quỷ Gia Cát kia hình như định ở luôn trong cung, không ra ngoài.
(Cũng may trong cung còn có tâm phúc của ta, hơn nữa hoàng thượng vốn sủng ái ta, chán ghét hắn, chắc hắn cũng chẳng làm được trò trống gì.)
Lần này, hắn muốn các lộ hào kiệt trong kinh thành xem thử thủ đoạn sấm sét của hắn.
Có điều, thủ đoạn sấm sét của hắn còn chưa thi triển, bốn con chó săn được Gia Cát Tiểu Hoa nuôi dưỡng, được những phàm phu tục tử, thôn phu ngu phụ tôn sùng là “Phích Lịch Thần Bổ” dường như đã có hành động.
Sau khi xảy ra chuyện “Vương Tiểu Thạch ám sát Gia Cát tiên sinh”, hôm nay trước khi trời sáng bọn họ đã rời khỏi phủ thần hầu.
Thái Kinh đương nhiên sẽ không cho rằng mấy tên giỏi giả vờ này xuất động đi lùng bắt Vương Tiểu Thạch.
Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, bốn người này lại trắng trợn đi đến phụ cận biệt thự Biệt Dã.
Chẳng lẽ bọn chúng dám trực tiếp giao phong với mình?
Bọn chúng lại dám không màng vương pháp, ngay cả thừa tướng một nước cũng dám động thổ trên đầu thái tuế sao?
Cho dù bọn chúng đến để gây chuyện, nhưng Gia Cát Chính Ngã luôn đa mưu túc trí, sẽ để cho bốn đồ đệ đắc ý nhất một lần làm hao hết tiền vốn chính trị của hắn sao?
Không thể.
Vậy bọn chúng đến vì chuyện gì?
Thái Kinh sớm có đề phòng, cũng đã bố cục xong.
Hắn đã dặn dò bốn đứa con trai của mình là Thái Du, Thái Thao, Thái Tiêu, Thái Thiều, mỗi người quấn lấy một tên bổ khoái, ngoài mặt là thỉnh giáo việc công, trên thực tế chỉ cần Tứ Bổ có hành động gì sẽ lập tức biết ngay. Tứ Bổ muốn chơi trò gì, cho dù hóa trang dịch dung, cũng không thoát khỏi bốn đứa con trai của hắn. Bốn đứa con này chưa chắc đã là nhân vật đạp bằng sóng gió, thay trời đổi đất, nhưng chỉ cần một người quấn lấy một người, liền giống như phế đi “Tứ Đại Danh Bổ”, đó chính là đại dụng.
Hắn cho rằng bốn đứa con trai của mình sẽ không đến nỗi bị người sát hại hay cưỡng ép. Nếu bọn chúng xảy ra chuyện ngay bên cạnh Lãnh Huyết, Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, “Tứ Đại Danh Bổ” còn có thể lăn lộn trên giang hồ sao? Tám trăm cái tội danh hắn đều đổ lên người rồi.
Chỉ là hắn vẫn không hiểu, sáng nay Tứ Đại Danh Bổ không đến nơi đó, lại chạy tới khu vực do hắn trấn giữ này.
Động cơ là…
Lý do là…
Nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được.
Thứ mà hắn không nghĩ ra được còn có động tĩnh của Vương Tiểu Thạch.
Hắn đã an bài bên phía pháp trường, do Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán đối phó với Vương Tiểu Thạch.
Nếu Vương Tiểu Thạch xuất hiện tại pháp trường, ba người Mễ, Phương, Vương sẽ quyết một trận tử chiến.
Trận chiến này cho dù ai chết, đối với hắn đều có lợi như nhau.
Cho nên hắn chỉ bày mưu lập kế, mặc cho người khác quyết tử ngàn dặm.
Nếu như Vương Tiểu Thạch hiện thân tại Phá Bản môn, “Thất Tuyệt Thần Kiếm”, Đa Chỉ Đầu Đà và Kinh Đào Tiên Sinh đều đang chờ hắn.
Hắn bố trí khá nhiều cao thủ tại Phá Bản môn, chủ yếu là vì hắn từng gặp mặt Vương Tiểu Thạch, cũng từng giao thủ. Hắn biết Vương Tiểu Thạch mặc dù trẻ tuổi, lương thiện, thuần phác, nhưng không dễ bị gạt, tuyệt đối không dễ mắc lừa.
Hắn không tin Vương Tiểu Thạch sẽ tiêu hao thực lực của mình tại pháp trường.
Chỉ Phá Bản môn mới thật sự có phạm nhân.
Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu, hai người này đã trở thành “mồi câu” trong tay hắn.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được có phần đắc ý hài lòng.
Xem ra, hắn chẳng những lần lượt đánh ngã từng địch thủ trong chính quyền, đến nay cả triều gần như hiếm người có thể đối địch với hắn (ngoại trừ lão vương bát Gia Cát này), ngay cả võ lâm hào kiệt, lục lâm anh hùng, trên tay hắn cũng tùy ý đùa bỡn, khống chế tự nhiên.
Hắn đắc ý, liền há miệng, ngửa đầu ăn một quả nho.
Đương nhiên không phải mọi người đều có thể vào thời điểm này, dùng phương thức này ăn được quả nho.
Thái Kinh lại có thể.
Hơn nữa, ngoại trừ quả nho, trên bàn còn có rất nhiều sơn hào hải vị, của ngon vật lạ.
Hơn nữa, người đút cho hắn là mỹ nữ.
Còn có thị nữ của hắn.
Không phải một người, hôm nay bên cạnh hắn có đến ba người. Ngoài ra còn có mười hai người đang uyển chuyển tấu nhạc khiêu vũ, có lẽ sớm muộn cũng sẽ trở thành thị nữ hoặc tình nhân của hắn.
Ngoại trừ những người này, còn có một đứa con gái mà hắn rất yêu quý là Thái Hoàn.
Dù là trong lúc vui đùa, hắn cũng đề phòng nghiêm ngặt. Ngoại trừ trong biệt thự trải đầy cao thủ, bên cạnh hắn còn có hai “con số”. Chỉ cần người mà hai “con số” này đại biểu ở bên cạnh, cho dù là thiên quân vạn mã cũng không đáng sợ.
Một người trong đó ốm ốm cao cao, âm âm hàn hàn, giống như quỷ hồn chứ không phải người thật.
Người này mặc dù đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là bọc vải của hắn. Trong bọc vải của hắn là binh khí đáng sợ nhất trên thế gian hiện nay, nhưng chưa ai từng thấy đó là binh khí gì.
Những người từng thấy hắn mở bọc vải đều không thể nói được đó là thứ gì, hơn nữa cũng đã vĩnh viễn nói không ra lời.
Hắn chính là Thiên Hạ Đệ Thất.
Công Tôn thập nhị công công từng cười bảo: “Sự đáng sợ của Thiên Hạ Đệ Thất, đó là hắn chịu nhận mình là ‘thiên hạ đệ thất’. Còn những kẻ cho mình là ‘thiên hạ đệ nhất’ thì lại không đáng sợ, bởi vì đó chỉ là những kẻ không biết tự lượng sức, hạng người vô tri. Người thật sự trải qua đánh giá cẩn thận, có thể xếp đến ‘thứ bảy trong thiên hạ’, thử nghĩ trên đời chỉ đứng sau sáu người, loại người này thật sự đáng sợ.”
Có điều, lúc ấy Đại Thạch Công lại bổ sung: “Thiên Hạ Đệ Thất dĩ nhiên đáng sợ, nhưng Nhất Gia càng không chọc được.”
Nhất Gia là ai?
Nhất Gia là thủ lĩnh ngự tiền đới đao thị vệ.
Hắn mang đao gì?
Một thanh đao rất dài, rất dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài.
Dài đến mười bảy thước tám tấc.
Hắn mặc áo bào màu lam, lam đến lóng lánh.
Mặt rất đỏ.
Mắt rất híp
Mũi rất cao.
Mày như lửa, có màu bạc.
Con người của hắn rất an tĩnh.
Tóc rất dài.
Hắn ôm đao khoanh chân ngồi, nhưng thường ngáp một cách ngạo mạn vô lễ, hơn nữa ở trước mặt Thái Kinh cũng dám làm như vậy.
Hắn là một “con số” khác bên cạnh Thái Kinh.
Người ta gọi hắn là Nhất Gia chứ không gọi tên.
Tuy hắn được người ta gọi là “gia”, nhưng thực ra tuổi tác có lẽ chưa đến ba mươi lăm, hơn nữa tướng mạo còn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi tác thực tế. Có điều vẫn gây cho người ta cảm giác hắn “quá an tĩnh một chút”.
Thành thật mà nói, có Nhất Gia và Thiên Hạ Đệ Thất bảo vệ ở đây, Thái Kinh còn sợ gì? Còn phải lo lắng điều gì?
Cho dù “Tứ Đại Danh Bổ” đồng loạt liều mạng xông vào, hắn cũng không cần phải giật mình biến sắc.
Ngươi nói sao?
Chú thích:
(1) Thời tới thì gió đưa đến Đằng Vương, chỉ sự may mắn của kẻ gặp thời.
Phá Bản môn bên này và pháp trường bên kia đều xảy ra huyết chiến, hoàn toàn vì muốn cứu hai người Phương, Đường, hơn nữa tất cả đều đang đợi một người.
Vương Tiểu Thạch ơi Vương Tiểu Thạch, ngươi đang ở đâu?
Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
Thái Kinh trấn giữ tại biệt thự Biệt Dã, trong lòng cũng đang hỏi câu này.
Đương nhiên, hắn muốn Vương Tiểu Thạch đi ra, hắn muốn bức Vương Tiểu Thạch xuất hiện, hoàn toàn không có ý tốt.
Trước đó một lúc, người phụ trách Thác phái Lê Tỉnh Đường và hai tên thủ hạ đeo kiếm phi ngựa vào biệt thự, biểu thị đám loạn tặc thổ phỉ kia thật sự cho rằng Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu bị áp giải đến pháp trường chém đầu, cho nên đã động thủ cứu người.
Thật tốt, chỉ sợ bọn chúng không đến!
Đã đến thì không đi được nữa!
Hắn đã sớm tính trước mọi việc, phân công nhân thủ, đã đến thì tuyệt đối không buông tha, nhất định phải một lưới bắt hết.
Trước giờ hắn vốn là một người nhổ cỏ tận gốc, đánh rắn dập đầu.
Nhưng hắn vẫn còn có điểm không hài lòng, bởi vì có một người hắn xem trọng nhất còn chưa xuất hiện.
Vương Tiểu Thạch!
Chỉ cần Vương Tiểu Thạch chưa tới, vậy thì tất cả bố trí đều vô nghĩa, giống như vẽ rồng mà quên điểm mắt.
Hắn tốn nhiều công phu như vậy, hao tổn tâm thần như vậy, chính là vì muốn bắt Vương Tiểu Thạch, thời lai phong tống Đằng Vương các (), thời thế tạo anh hùng, thân kiêm tháp chủ Tượng Tị tháp và lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu. Nếu bắt không được thì phải lập tức giết ngay, không thể để đến khi Vương Tiểu Thạch làm tổng đường chủ Lục Phân Bán đường và tổng minh chủ Mê Thiên Thất Thánh minh rồi mới diệt trừ.
Nhưng hắn còn chưa tới, hắn vẫn không xuất hiện.
Thái Kinh cảm thấy rất tiếc nuối, giống như mất đi thứ gì đó.
Cho đến khi thủ lĩnh Đỉnh phái Khuất Hoàn dẫn hai tên cung tiễn thủ tâm phúc đánh ngựa tìm đến.
Quả nhiên, đám thổ phỉ cường đạo kia cũng không dễ gạt, một nhóm khác đã theo dõi đến Phá Bản môn, vẫn là người trước hi sinh, người sau tiếp bước đi tìm hai người Đường, Phương.
Nhưng mà…
Có điều, Vương Tiểu Thạch vẫn không hiện thân!
Sao lại như thế?
Vậy là thế nào?
Chuyện này lại nằm ngoài dự liệu.
Mặc dù tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hôm nay cho dù bọn cướp kia không toàn quân bị diệt, ít nhất cũng sẽ nguyên khí đại thương. Nếu hôm nay hoàng thượng phê chuẩn cho hắn tùy ý điều động cao thủ đại nội, hắn có thể bảo đảm giết đến không còn một mống. Chính là do lão vương bát Gia Cát kia đi trước khải tấu thánh thượng, không biết đã giở trò gì, lại khiến cho hoàng thượng mặt rồng vui vẻ, phê chuẩn bản tấu. Không cho hắn sai khiến nột cao thủ đại nội nào, ngay cả thân binh và ngự tiền thị vệ trong cấm quân cũng không cho hắn phái ra khỏi hoàng cung, khiến cho hắn đành phải điều động thân tín của mình trong quân và thế lực trong võ lâm kinh sư, dùng nhân vật lục lâm để đối phó với bang hội giang hồ. Bản thân hắn cũng phải trấn giữ biệt thự Biệt Dã ở gần Phá Bản môn và pháp trường, trước tiên thu thập tình hình chiến trận, tiện bề sắp đặt phân công, điều binh khiển tướng.
Hắn đã hoàn toàn nắm chắc thắng lợi.
Nhưng hắn luôn rất xảo quyệt, tuy đã nắm chắc phần thắng, nhưng cũng không vì vậy mà đắc ý vênh váo.
Hắn ngược lại cẩn thận hơn gấp bội.
Hắn đã sớm phái người giám thị Gia Cát tiên sinh.
Lão quỷ Gia Cát kia hình như định ở luôn trong cung, không ra ngoài.
(Cũng may trong cung còn có tâm phúc của ta, hơn nữa hoàng thượng vốn sủng ái ta, chán ghét hắn, chắc hắn cũng chẳng làm được trò trống gì.)
Lần này, hắn muốn các lộ hào kiệt trong kinh thành xem thử thủ đoạn sấm sét của hắn.
Có điều, thủ đoạn sấm sét của hắn còn chưa thi triển, bốn con chó săn được Gia Cát Tiểu Hoa nuôi dưỡng, được những phàm phu tục tử, thôn phu ngu phụ tôn sùng là “Phích Lịch Thần Bổ” dường như đã có hành động.
Sau khi xảy ra chuyện “Vương Tiểu Thạch ám sát Gia Cát tiên sinh”, hôm nay trước khi trời sáng bọn họ đã rời khỏi phủ thần hầu.
Thái Kinh đương nhiên sẽ không cho rằng mấy tên giỏi giả vờ này xuất động đi lùng bắt Vương Tiểu Thạch.
Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, bốn người này lại trắng trợn đi đến phụ cận biệt thự Biệt Dã.
Chẳng lẽ bọn chúng dám trực tiếp giao phong với mình?
Bọn chúng lại dám không màng vương pháp, ngay cả thừa tướng một nước cũng dám động thổ trên đầu thái tuế sao?
Cho dù bọn chúng đến để gây chuyện, nhưng Gia Cát Chính Ngã luôn đa mưu túc trí, sẽ để cho bốn đồ đệ đắc ý nhất một lần làm hao hết tiền vốn chính trị của hắn sao?
Không thể.
Vậy bọn chúng đến vì chuyện gì?
Thái Kinh sớm có đề phòng, cũng đã bố cục xong.
Hắn đã dặn dò bốn đứa con trai của mình là Thái Du, Thái Thao, Thái Tiêu, Thái Thiều, mỗi người quấn lấy một tên bổ khoái, ngoài mặt là thỉnh giáo việc công, trên thực tế chỉ cần Tứ Bổ có hành động gì sẽ lập tức biết ngay. Tứ Bổ muốn chơi trò gì, cho dù hóa trang dịch dung, cũng không thoát khỏi bốn đứa con trai của hắn. Bốn đứa con này chưa chắc đã là nhân vật đạp bằng sóng gió, thay trời đổi đất, nhưng chỉ cần một người quấn lấy một người, liền giống như phế đi “Tứ Đại Danh Bổ”, đó chính là đại dụng.
Hắn cho rằng bốn đứa con trai của mình sẽ không đến nỗi bị người sát hại hay cưỡng ép. Nếu bọn chúng xảy ra chuyện ngay bên cạnh Lãnh Huyết, Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, “Tứ Đại Danh Bổ” còn có thể lăn lộn trên giang hồ sao? Tám trăm cái tội danh hắn đều đổ lên người rồi.
Chỉ là hắn vẫn không hiểu, sáng nay Tứ Đại Danh Bổ không đến nơi đó, lại chạy tới khu vực do hắn trấn giữ này.
Động cơ là…
Lý do là…
Nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được.
Thứ mà hắn không nghĩ ra được còn có động tĩnh của Vương Tiểu Thạch.
Hắn đã an bài bên phía pháp trường, do Mễ Thương Khung và Phương Ứng Khán đối phó với Vương Tiểu Thạch.
Nếu Vương Tiểu Thạch xuất hiện tại pháp trường, ba người Mễ, Phương, Vương sẽ quyết một trận tử chiến.
Trận chiến này cho dù ai chết, đối với hắn đều có lợi như nhau.
Cho nên hắn chỉ bày mưu lập kế, mặc cho người khác quyết tử ngàn dặm.
Nếu như Vương Tiểu Thạch hiện thân tại Phá Bản môn, “Thất Tuyệt Thần Kiếm”, Đa Chỉ Đầu Đà và Kinh Đào Tiên Sinh đều đang chờ hắn.
Hắn bố trí khá nhiều cao thủ tại Phá Bản môn, chủ yếu là vì hắn từng gặp mặt Vương Tiểu Thạch, cũng từng giao thủ. Hắn biết Vương Tiểu Thạch mặc dù trẻ tuổi, lương thiện, thuần phác, nhưng không dễ bị gạt, tuyệt đối không dễ mắc lừa.
Hắn không tin Vương Tiểu Thạch sẽ tiêu hao thực lực của mình tại pháp trường.
Chỉ Phá Bản môn mới thật sự có phạm nhân.
Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu, hai người này đã trở thành “mồi câu” trong tay hắn.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được có phần đắc ý hài lòng.
Xem ra, hắn chẳng những lần lượt đánh ngã từng địch thủ trong chính quyền, đến nay cả triều gần như hiếm người có thể đối địch với hắn (ngoại trừ lão vương bát Gia Cát này), ngay cả võ lâm hào kiệt, lục lâm anh hùng, trên tay hắn cũng tùy ý đùa bỡn, khống chế tự nhiên.
Hắn đắc ý, liền há miệng, ngửa đầu ăn một quả nho.
Đương nhiên không phải mọi người đều có thể vào thời điểm này, dùng phương thức này ăn được quả nho.
Thái Kinh lại có thể.
Hơn nữa, ngoại trừ quả nho, trên bàn còn có rất nhiều sơn hào hải vị, của ngon vật lạ.
Hơn nữa, người đút cho hắn là mỹ nữ.
Còn có thị nữ của hắn.
Không phải một người, hôm nay bên cạnh hắn có đến ba người. Ngoài ra còn có mười hai người đang uyển chuyển tấu nhạc khiêu vũ, có lẽ sớm muộn cũng sẽ trở thành thị nữ hoặc tình nhân của hắn.
Ngoại trừ những người này, còn có một đứa con gái mà hắn rất yêu quý là Thái Hoàn.
Dù là trong lúc vui đùa, hắn cũng đề phòng nghiêm ngặt. Ngoại trừ trong biệt thự trải đầy cao thủ, bên cạnh hắn còn có hai “con số”. Chỉ cần người mà hai “con số” này đại biểu ở bên cạnh, cho dù là thiên quân vạn mã cũng không đáng sợ.
Một người trong đó ốm ốm cao cao, âm âm hàn hàn, giống như quỷ hồn chứ không phải người thật.
Người này mặc dù đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là bọc vải của hắn. Trong bọc vải của hắn là binh khí đáng sợ nhất trên thế gian hiện nay, nhưng chưa ai từng thấy đó là binh khí gì.
Những người từng thấy hắn mở bọc vải đều không thể nói được đó là thứ gì, hơn nữa cũng đã vĩnh viễn nói không ra lời.
Hắn chính là Thiên Hạ Đệ Thất.
Công Tôn thập nhị công công từng cười bảo: “Sự đáng sợ của Thiên Hạ Đệ Thất, đó là hắn chịu nhận mình là ‘thiên hạ đệ thất’. Còn những kẻ cho mình là ‘thiên hạ đệ nhất’ thì lại không đáng sợ, bởi vì đó chỉ là những kẻ không biết tự lượng sức, hạng người vô tri. Người thật sự trải qua đánh giá cẩn thận, có thể xếp đến ‘thứ bảy trong thiên hạ’, thử nghĩ trên đời chỉ đứng sau sáu người, loại người này thật sự đáng sợ.”
Có điều, lúc ấy Đại Thạch Công lại bổ sung: “Thiên Hạ Đệ Thất dĩ nhiên đáng sợ, nhưng Nhất Gia càng không chọc được.”
Nhất Gia là ai?
Nhất Gia là thủ lĩnh ngự tiền đới đao thị vệ.
Hắn mang đao gì?
Một thanh đao rất dài, rất dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài dài.
Dài đến mười bảy thước tám tấc.
Hắn mặc áo bào màu lam, lam đến lóng lánh.
Mặt rất đỏ.
Mắt rất híp
Mũi rất cao.
Mày như lửa, có màu bạc.
Con người của hắn rất an tĩnh.
Tóc rất dài.
Hắn ôm đao khoanh chân ngồi, nhưng thường ngáp một cách ngạo mạn vô lễ, hơn nữa ở trước mặt Thái Kinh cũng dám làm như vậy.
Hắn là một “con số” khác bên cạnh Thái Kinh.
Người ta gọi hắn là Nhất Gia chứ không gọi tên.
Tuy hắn được người ta gọi là “gia”, nhưng thực ra tuổi tác có lẽ chưa đến ba mươi lăm, hơn nữa tướng mạo còn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi tác thực tế. Có điều vẫn gây cho người ta cảm giác hắn “quá an tĩnh một chút”.
Thành thật mà nói, có Nhất Gia và Thiên Hạ Đệ Thất bảo vệ ở đây, Thái Kinh còn sợ gì? Còn phải lo lắng điều gì?
Cho dù “Tứ Đại Danh Bổ” đồng loạt liều mạng xông vào, hắn cũng không cần phải giật mình biến sắc.
Ngươi nói sao?
Chú thích:
() Thời tới thì gió đưa đến Đằng Vương, chỉ sự may mắn của kẻ gặp thời.