Ôn Nhu không mang mặt nạ. Thực ra nàng làm việc cảm thấy quang minh lỗi lạc, đi thẳng về thẳng, không cần phải che giấu làm gì. Tuy là do bản tính, nhưng đối với nàng thì chuyện này vẫn chỉ thứ yếu.
Quan trọng là nàng xinh đẹp.
Nàng không mang mặt nạ, bởi vì nàng cảm thấy mặt nạ có vẽ tốt đến đâu, cũng không bằng hoa dung nguyệt mạo của nàng.
Hơn nữa còn xấu xí hơn nhiều.
Huống hồ mang mặt nạ rất ngộp, nàng vừa sợ làm hỏng dung mạo tuyệt thế của mình, lại lo không được “lộ chân tướng” trong trận cướp pháp trường hiệp nghĩa có thể lưu danh sử xanh lần này, đó mới thật sự là chuyện khiến nàng di hận ngàn năm.
Trước khi theo Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát quay về Hồi Xuân đường, cùng nhau bao vây “Kinh Đào Tiên Sinh” Ngô Kỳ Vinh, nàng đã giải cứu hai người khác… đương nhiên là do Ôn đại cô nương nàng vô ý tạo thành.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, hai người nàng cứu cũng bị áp giải tới Phá Bản môn chém đầu thị chúng.
Nên biết, trong kinh cũng không chỉ có một bộ ngành được phép hạ lệnh chém đầu phạm nhân. Thiên tử cao hứng, có thể sai người bêu đầu ngoài ngọ môn. Tướng gia không cao hứng, có thể hạ lệnh đem người nhìn không thuận mắt chém đầu tại pháp trường. Đồng dạng, Hình bộ nha môn bắt được tù phạm tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, cũng có thể áp giải đến chỗ này chỗ kia chặt đầu hành hình.
Nhưng đối với vấn đề phân biệt “tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất”, cách nhìn của mỗi người lại khác nhau.
Một “ác nhân” do quan phán xét, trong suy nghĩ của bách tính bình thường, có thể lại là một đại thiện nhân, đại hảo nhân.
Đồng dạng, một kẻ bị người người trong dân gian xem là đại ác bá, đại bại hoại, trong mắt của quan viên lại có thể trở thành một lương dân phú thương đáng được khen ngợi, đáng được giao trọng trách.
Chuyện như vậy, trước giờ vốn là có lý nói không rõ. Huống hồ chữ quan (官) có hai cái miệng (口), có lý cũng không tới phiên ngươi nói.
Trùng hợp là cũng có hai thầy trò bị xử trảm tại Phá Bản môn.
Bình thường tội phạm quan trọng đều bị bêu đầu tại pháp trường. Người bị chém đầu tại Phá Bản môn, phần lớn là côn đồ lưu manh, giết người phóng hỏa, gian dâm bắt cóc, không chuyện ác nào không làm. Hành hình ở nơi “không ai quản lí”, “đủ các hạng người” như vậy, chủ yếu là mượn chuyện này giết gà dọa khỉ, răn đe cảnh cáo.
Thái Kinh chuyên tâm sắp xếp chuyện chém đầu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, trong ngoài không sót, giương đông kích tây, mưu tính sâu xa, đuổi tận giết tuyệt, nhưng hắn chỉ nhìn thấy chuyện lớn mà quên mất chuyện nhỏ. Dù sao chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng giống như hạt vừng hạt đậu, Hình bộ vừa phán quyết hai tử tù, cũng vừa vặn chém đầu vào lúc này nơi này.
Chuyện này đúng là trùng hợp.
Lúc này mắt thấy thầy trò sắp phải đầu rơi xuống đất, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện cứu binh, hơn nữa còn là một đống, một đám, một đoàn cao thủ tới cứu giúp. Nhưng sau đó bọn họ lập tức hiểu được.
Những người này vốn không phải tới cứu bọn họ, mà là cứu một tên to con và một tên thư sinh nho nhã ở “cách vách” kia.
Đám người kia oanh oanh liệt liệt, nhiệt nhiệt náo náo, chém chém giết giết, sống sống chết chết, nhưng bọn họ bên này lại lạnh lạnh tanh tanh, an an tĩnh tĩnh, không người quản lý, cũng không ai để ý tới.
Ngay cả quan viên chủ trì hành hình và đao phủ chém đầu bọn họ, cũng không biết đã sớm chạy tới nơi nào.
May mắn là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu bị xử trảm trước, lúc đó tay giơ lên đao chưa xuống, các lộ anh hùng đã ra tay hạ thủ. Đến lúc này hỗn loạn náo nhiệt, đám quan viên áp giải hai thầy trò kia nào dám ở lại để mất mạng? Tất cả đều lén chạy ra xa giống như dưới chân bôi dầu.
Có điều, ngay cả khi hai thầy trò này bị xử trảm trước, chỉ với hai tên tù phạm nho nhỏ này, những quan viên áp giải chém đầu kia cũng không dám giành trước, chỉ sợ lộ diện quá sớm rước lấy phiền phức.
Hoá ra ngay cả xử trảm cũng phân chia cao thấp, cảnh ngộ bất đồng, đãi ngộ cũng không giống nhau. Có một số người ngồi tù, ngồi đến mức thiên hạ đều biết, người người kêu oan, lo lắng, giải oan, uất ức cho hắn. Nhưng có người vi phạm cùng một tội bị nhốt vào, không ai nghe hỏi, có oan không đường tố, cho dù có ngày thật sự trốn (hoặc được thả) ra, mọi người cũng chẳng quan tâm, thậm chí cho rằng hắn (nàng) giả vờ kháng cự, xem như chuột qua đường, người người kêu đánh, đáng đời đáng kiếp, có người còn đá thêm mấy đá, chỉ sợ không chết không dừng.
Do đó sống chết vinh nhục vốn không có gì nặng tựa Thái Sơn, nhẹ tựa lông hồng, vấn đề chỉ là cách nhìn của mọi người thế nào. Giống như Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, phải oanh oanh liệt liệt, xuất quân ồ ạt áp giải bọn họ hành hình, đó là vinh quang vô cùng. Còn như hai thầy trò cách đó ba bốn mươi thước, lại không có thanh thế hùng dũng như vậy.
Ôn Nhu cũng quá nhiều chuyện. Nàng vốn cũng toàn tâm toàn ý muốn cứu hai người Phương, Đường (nàng và Đường, Phương vốn có giao tình rất thâm hậu, quả là “thù sâu như biển”), nhưng thấy Ôn Mộng Thành và Chu Tiểu Yêu đã sớm dẫn một đám huynh đệ và “Bất Đinh Bất Bát” cùng ra tay, xem ra hai bảo bối Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu nhất thời còn không chết được, vì vậy nàng bắt đầu đưa mắt nhìn khắp toàn trường, xem thử còn chuyện gì vui vẻ hơn không.
Nàng vừa tìm, liền phát hiện trước phế tích bên ngoài vách tường của Phá Bản môn đổ nát, có hai người đang bị trói quỳ gối đợi chém.
Ôn Nhu xuất chiêu, đánh văng ít nhất bảy tám tên quan binh và người ngăn cản nàng. Với bản lĩnh của Ôn đại cô nương nàng, muốn đánh ngã đám “lâu la” này cũng không tính là việc khó.
Huống hồ, chẳng có người nào để ý tới hai thầy trò kia. Vai chính và sân nhà đều nằm bên phía Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.
Ôn Nhu không để ý tới ba bảy hai mốt, bốn bảy hai tám, lập tức đánh qua, nhìn thấy hán tử trung niên và thiếu niên kia trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, lại phát hiện hai người bị điểm huyệt đạo, nàng cũng không hỏi ngọn nguồn, kêu lên:
- Ta tới cứu các ngươi!
Nàng dùng một cước giải huyệt đạo của người thiếu niên.
Người thiếu niên lập tức quỳ xuống, trong nhốn nháo hoảng loạn lại dập đầu ba cái vang dội với nàng, lớn tiếng nói:
- Xen hỏi cao tính đại danh của nữ hiệp? Nữ hiệp xinh đẹp như tiên, lại khoan dung nhân hậu, đúng là thiên tiên hạ phàm, cứu được tiểu tử, tất nhiên là trời ban lương duyên, xin cho biết phương danh, để tiểu tử đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không quên.
Ôn Nhu nghe được rất cao hứng, thấy hắn ngờ nghệch, lại nịnh nọt mình, lập tức cười phì một tiếng, trêu chọc:
- Ta tên là Ôn Nhu. Cứu ngươi dễ như trở bàn tay, không cần phải cảm ơn, chỉ cần hàng năm đến ngày hôm nay đều nhớ đến đại ân đại đức của Ôn Nhu nữ hiệp ta là được.
Tiểu tử kia thoát khỏi hiểm cảnh, dường như còn chưa tỉnh hồn, nhưng nghe được phương danh lại cảm thấy tâm ý đầu hợp, liến thoắng nói:
- Ôn Nhu? A, đúng là khí chất trời sinh, lương duyên trời định, trời đất tạo nên, có một không hai. Ôn Nhu, Ôn Nhu, Ôn Nhu, a, đúng là không có cái tên nào khác thích hợp hơn để hình dung nữ hiệp tiên tử đây!
Trước giờ Ôn Nhu vốn không câu nệ tiểu tiết, nàng cũng được người ta nịnh nọt quen rồi, cho nên tiểu tử này nói buồn nôn như vậy, nàng cũng không cảm thấy đường đột, chỉ tùy tiện hỏi một câu:
- Tiểu tử ngốc, ngươi tên là gì?
Tiểu tử kia vừa nghe liền vui mừng hớn hở, trong lòng thầm nói: “Nàng gọi ta là tiểu tử ngốc, nàng gọi ta là tiểu tử ngốc, tiểu tử ngốc… thật thân mật!”
Hắn đang muốn trả lời, bỗng nghe người trung niên kia giận dữ kêu lớn:
- Ngươi… tên nghịch đồ này, chỉ lo dụ dỗ nữ nhân, không để ý tới sư phụ nữa?
Ôn Nhu ngạc nhiên hỏi:
- Y là sư phụ của ngươi à? Sao ngươi không đi cứu sư phụ của ngươi?
Thiếu niên này gãi đầu gãi cằm, bắt hán tử trung niên vặn vẹo cả buổi, chỉ nói:
- Đều tại ông! Cứ luôn giấu giếm, không dạy ta ta phương pháp giải huyệt.
Hắn lại quay đầu xấu hổ nói với Ôn Nhu:
- Y đúng là sư phụ của ta. Ta họ La, tự là Bạc, bạc trong thiên nhai phiêu bạc (phiêu bạt chân trời), rất có ý thơ đúng không? Hiệu là Tống Thang, tống trong tống quân thiên lý (đưa quân ngàn dặm), thang của cố nhược kim thang (phòng thủ kiên cố), rất văn nhã đúng không? Người khác gọi ta…
Lời còn chưa dứt, sư phụ hắn đã hét lớn:
- La Bạch Ái, ngươi còn không cứu ta?
La Bạch Ái không có biện pháp, đành phải buông tay xoay đầu nhờ Ôn Nhu giúp đỡ:
- Làm phiền nữ hiệp rộng lòng giúp đỡ, giải huyệt đạo cho sư phụ lão nhân gia… Y lớn tuổi, phong thấp xương đau, ta sợ lỡ may có gì bất trắc, người làm đồ đệ như ta cũng mất thể diện, ta thấy…
Ôn Nhu nghe được cảm thấy buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: “Sao ở đây lại lòi ra hai tên này, còn nhàm chán vô vị hơn cả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.”
Lập tức, nàng phát hiện quần hiệp dường như nhất thời không thể cứu được Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu từ tay Ngôn Trung Hư của Hải phái, Dư Tái Lai của Ai phái, Mã Cao Ngôn của Phục phái, Thái Sao của Tẩm phái, trong lòng cũng nóng nảy, lập tức một cước giải huyệt đạo của vị sư phụ kia, sau đó vội dặn dò:
- Được rồi, các người hãy tự cầu sinh đi. Giang hồ hiểm ác, các người không gây chuyện được, nên làm người khôn giữ mình thì tốt hơn.
Mấy câu nói này, Ôn Nhu cảm thấy nói một cách đường đường chính chính, trưởng thành sâu sắc, cũng cảm thấy trước sau không như một, rất là đắc ý.
Nàng nói xong liền bỏ đi, bên tai lại nghe sư phụ vừa được giải huyệt đạo lập tức mắng lớn:
- Yêu nữ gì đó, lại dám dùng chân đá ta? Xem “trời lớn đất lớn ta lớn nhất” Ban Sư ta đây là thứ gì? Hừ! Khục…
- Sư phụ, ngài đừng như vậy, người ta là có ý tốt cứu ngài!
Chỉ nghe tiểu tử ngốc La Bạch Ái kia “khó cả hai bề” kêu lên:
- Nữ hiệp nữ hiệp, ngài cũng đừng trách cứ. Sư phụ ta gọi là “Thiên Đại Địa Đại” Ban lão sư, tên đầy đủ là Ban Sư Chi, nhưng người trong giang hồ thường gọi y là Ban Sư… Y không thích chữ “lão” ở giữa… Tính tình của y hơi nóng nảy, hành vi cũng mất mặt, nhưng con người lại rất tốt, rất đàng hoàng, rất lão bất tử…
Một tiếng “cốp” vang lên, hiển nhiên đầu của hắn đã bị sư phụ hắn gõ một cái.
- Đồ đệ chết tiệt! Nghịch đồ! Ngươi dám chế giễu sư phụ của mình trước công chúng như vậy? Ngươi xem ngươi kia, vừa thấy nữ nhân xinh đẹp là cứ cười ngây ngô, giống như cái gì?
Đồ đệ của y lại hỏi:
- Đại hiệp?
Sư phụ đáp lại:
- Không.
Đồ đệ lại hỏi:
- Heo?
Sư phụ cũng đáp lại:
- Không.
Đồ đệ hỏi ngược lại:
- Vậy giống như cái gì?
Sư phụ trả lời:
- Quỷ háo sắc.
- Sư phụ ngài sai rồi.
Đồ đệ lại nghiêm nghị, hơn nữa lời lẽ đanh thép nói:
- Nụ cười này của con gọi là “cười dũng cảm”, tức là cười rất cam đảm, rất có dũng khí, cũng không phải là nụ cười phổ thông, nụ cười bình thường. Nên biết, trong thiên quân vạn mã này, chỉ có một mình ái đồ của ngài là La Bạch Ái ta, mới có thể vào lúc này giờ này, không quan tâm đến sống chết cười được.
Lời còn chưa dứt, lại nghe một trận cười lớn vang khắp trời đất, đinh tai nhức óc, từ hình trường đối diện với Hồi Xuân đường oanh oanh liệt liệt truyền đến.
Ôn Nhu không mang mặt nạ. Thực ra nàng làm việc cảm thấy quang minh lỗi lạc, đi thẳng về thẳng, không cần phải che giấu làm gì. Tuy là do bản tính, nhưng đối với nàng thì chuyện này vẫn chỉ thứ yếu.
Quan trọng là nàng xinh đẹp.
Nàng không mang mặt nạ, bởi vì nàng cảm thấy mặt nạ có vẽ tốt đến đâu, cũng không bằng hoa dung nguyệt mạo của nàng.
Hơn nữa còn xấu xí hơn nhiều.
Huống hồ mang mặt nạ rất ngộp, nàng vừa sợ làm hỏng dung mạo tuyệt thế của mình, lại lo không được “lộ chân tướng” trong trận cướp pháp trường hiệp nghĩa có thể lưu danh sử xanh lần này, đó mới thật sự là chuyện khiến nàng di hận ngàn năm.
Trước khi theo Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát quay về Hồi Xuân đường, cùng nhau bao vây “Kinh Đào Tiên Sinh” Ngô Kỳ Vinh, nàng đã giải cứu hai người khác… đương nhiên là do Ôn đại cô nương nàng vô ý tạo thành.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, hai người nàng cứu cũng bị áp giải tới Phá Bản môn chém đầu thị chúng.
Nên biết, trong kinh cũng không chỉ có một bộ ngành được phép hạ lệnh chém đầu phạm nhân. Thiên tử cao hứng, có thể sai người bêu đầu ngoài ngọ môn. Tướng gia không cao hứng, có thể hạ lệnh đem người nhìn không thuận mắt chém đầu tại pháp trường. Đồng dạng, Hình bộ nha môn bắt được tù phạm tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, cũng có thể áp giải đến chỗ này chỗ kia chặt đầu hành hình.
Nhưng đối với vấn đề phân biệt “tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất”, cách nhìn của mỗi người lại khác nhau.
Một “ác nhân” do quan phán xét, trong suy nghĩ của bách tính bình thường, có thể lại là một đại thiện nhân, đại hảo nhân.
Đồng dạng, một kẻ bị người người trong dân gian xem là đại ác bá, đại bại hoại, trong mắt của quan viên lại có thể trở thành một lương dân phú thương đáng được khen ngợi, đáng được giao trọng trách.
Chuyện như vậy, trước giờ vốn là có lý nói không rõ. Huống hồ chữ quan (官) có hai cái miệng (口), có lý cũng không tới phiên ngươi nói.
Trùng hợp là cũng có hai thầy trò bị xử trảm tại Phá Bản môn.
Bình thường tội phạm quan trọng đều bị bêu đầu tại pháp trường. Người bị chém đầu tại Phá Bản môn, phần lớn là côn đồ lưu manh, giết người phóng hỏa, gian dâm bắt cóc, không chuyện ác nào không làm. Hành hình ở nơi “không ai quản lí”, “đủ các hạng người” như vậy, chủ yếu là mượn chuyện này giết gà dọa khỉ, răn đe cảnh cáo.
Thái Kinh chuyên tâm sắp xếp chuyện chém đầu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, trong ngoài không sót, giương đông kích tây, mưu tính sâu xa, đuổi tận giết tuyệt, nhưng hắn chỉ nhìn thấy chuyện lớn mà quên mất chuyện nhỏ. Dù sao chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng giống như hạt vừng hạt đậu, Hình bộ vừa phán quyết hai tử tù, cũng vừa vặn chém đầu vào lúc này nơi này.
Chuyện này đúng là trùng hợp.
Lúc này mắt thấy thầy trò sắp phải đầu rơi xuống đất, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện cứu binh, hơn nữa còn là một đống, một đám, một đoàn cao thủ tới cứu giúp. Nhưng sau đó bọn họ lập tức hiểu được.
Những người này vốn không phải tới cứu bọn họ, mà là cứu một tên to con và một tên thư sinh nho nhã ở “cách vách” kia.
Đám người kia oanh oanh liệt liệt, nhiệt nhiệt náo náo, chém chém giết giết, sống sống chết chết, nhưng bọn họ bên này lại lạnh lạnh tanh tanh, an an tĩnh tĩnh, không người quản lý, cũng không ai để ý tới.
Ngay cả quan viên chủ trì hành hình và đao phủ chém đầu bọn họ, cũng không biết đã sớm chạy tới nơi nào.
May mắn là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu bị xử trảm trước, lúc đó tay giơ lên đao chưa xuống, các lộ anh hùng đã ra tay hạ thủ. Đến lúc này hỗn loạn náo nhiệt, đám quan viên áp giải hai thầy trò kia nào dám ở lại để mất mạng? Tất cả đều lén chạy ra xa giống như dưới chân bôi dầu.
Có điều, ngay cả khi hai thầy trò này bị xử trảm trước, chỉ với hai tên tù phạm nho nhỏ này, những quan viên áp giải chém đầu kia cũng không dám giành trước, chỉ sợ lộ diện quá sớm rước lấy phiền phức.
Hoá ra ngay cả xử trảm cũng phân chia cao thấp, cảnh ngộ bất đồng, đãi ngộ cũng không giống nhau. Có một số người ngồi tù, ngồi đến mức thiên hạ đều biết, người người kêu oan, lo lắng, giải oan, uất ức cho hắn. Nhưng có người vi phạm cùng một tội bị nhốt vào, không ai nghe hỏi, có oan không đường tố, cho dù có ngày thật sự trốn (hoặc được thả) ra, mọi người cũng chẳng quan tâm, thậm chí cho rằng hắn (nàng) giả vờ kháng cự, xem như chuột qua đường, người người kêu đánh, đáng đời đáng kiếp, có người còn đá thêm mấy đá, chỉ sợ không chết không dừng.
Do đó sống chết vinh nhục vốn không có gì nặng tựa Thái Sơn, nhẹ tựa lông hồng, vấn đề chỉ là cách nhìn của mọi người thế nào. Giống như Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, phải oanh oanh liệt liệt, xuất quân ồ ạt áp giải bọn họ hành hình, đó là vinh quang vô cùng. Còn như hai thầy trò cách đó ba bốn mươi thước, lại không có thanh thế hùng dũng như vậy.
Ôn Nhu cũng quá nhiều chuyện. Nàng vốn cũng toàn tâm toàn ý muốn cứu hai người Phương, Đường (nàng và Đường, Phương vốn có giao tình rất thâm hậu, quả là “thù sâu như biển”), nhưng thấy Ôn Mộng Thành và Chu Tiểu Yêu đã sớm dẫn một đám huynh đệ và “Bất Đinh Bất Bát” cùng ra tay, xem ra hai bảo bối Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu nhất thời còn không chết được, vì vậy nàng bắt đầu đưa mắt nhìn khắp toàn trường, xem thử còn chuyện gì vui vẻ hơn không.
Nàng vừa tìm, liền phát hiện trước phế tích bên ngoài vách tường của Phá Bản môn đổ nát, có hai người đang bị trói quỳ gối đợi chém.
Ôn Nhu xuất chiêu, đánh văng ít nhất bảy tám tên quan binh và người ngăn cản nàng. Với bản lĩnh của Ôn đại cô nương nàng, muốn đánh ngã đám “lâu la” này cũng không tính là việc khó.
Huống hồ, chẳng có người nào để ý tới hai thầy trò kia. Vai chính và sân nhà đều nằm bên phía Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.
Ôn Nhu không để ý tới ba bảy hai mốt, bốn bảy hai tám, lập tức đánh qua, nhìn thấy hán tử trung niên và thiếu niên kia trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, lại phát hiện hai người bị điểm huyệt đạo, nàng cũng không hỏi ngọn nguồn, kêu lên:
- Ta tới cứu các ngươi!
Nàng dùng một cước giải huyệt đạo của người thiếu niên.
Người thiếu niên lập tức quỳ xuống, trong nhốn nháo hoảng loạn lại dập đầu ba cái vang dội với nàng, lớn tiếng nói:
- Xen hỏi cao tính đại danh của nữ hiệp? Nữ hiệp xinh đẹp như tiên, lại khoan dung nhân hậu, đúng là thiên tiên hạ phàm, cứu được tiểu tử, tất nhiên là trời ban lương duyên, xin cho biết phương danh, để tiểu tử đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không quên.
Ôn Nhu nghe được rất cao hứng, thấy hắn ngờ nghệch, lại nịnh nọt mình, lập tức cười phì một tiếng, trêu chọc:
- Ta tên là Ôn Nhu. Cứu ngươi dễ như trở bàn tay, không cần phải cảm ơn, chỉ cần hàng năm đến ngày hôm nay đều nhớ đến đại ân đại đức của Ôn Nhu nữ hiệp ta là được.
Tiểu tử kia thoát khỏi hiểm cảnh, dường như còn chưa tỉnh hồn, nhưng nghe được phương danh lại cảm thấy tâm ý đầu hợp, liến thoắng nói:
- Ôn Nhu? A, đúng là khí chất trời sinh, lương duyên trời định, trời đất tạo nên, có một không hai. Ôn Nhu, Ôn Nhu, Ôn Nhu, a, đúng là không có cái tên nào khác thích hợp hơn để hình dung nữ hiệp tiên tử đây!
Trước giờ Ôn Nhu vốn không câu nệ tiểu tiết, nàng cũng được người ta nịnh nọt quen rồi, cho nên tiểu tử này nói buồn nôn như vậy, nàng cũng không cảm thấy đường đột, chỉ tùy tiện hỏi một câu:
- Tiểu tử ngốc, ngươi tên là gì?
Tiểu tử kia vừa nghe liền vui mừng hớn hở, trong lòng thầm nói: “Nàng gọi ta là tiểu tử ngốc, nàng gọi ta là tiểu tử ngốc, tiểu tử ngốc… thật thân mật!”
Hắn đang muốn trả lời, bỗng nghe người trung niên kia giận dữ kêu lớn:
- Ngươi… tên nghịch đồ này, chỉ lo dụ dỗ nữ nhân, không để ý tới sư phụ nữa?
Ôn Nhu ngạc nhiên hỏi:
- Y là sư phụ của ngươi à? Sao ngươi không đi cứu sư phụ của ngươi?
Thiếu niên này gãi đầu gãi cằm, bắt hán tử trung niên vặn vẹo cả buổi, chỉ nói:
- Đều tại ông! Cứ luôn giấu giếm, không dạy ta ta phương pháp giải huyệt.
Hắn lại quay đầu xấu hổ nói với Ôn Nhu:
- Y đúng là sư phụ của ta. Ta họ La, tự là Bạc, bạc trong thiên nhai phiêu bạc (phiêu bạt chân trời), rất có ý thơ đúng không? Hiệu là Tống Thang, tống trong tống quân thiên lý (đưa quân ngàn dặm), thang của cố nhược kim thang (phòng thủ kiên cố), rất văn nhã đúng không? Người khác gọi ta…
Lời còn chưa dứt, sư phụ hắn đã hét lớn:
- La Bạch Ái, ngươi còn không cứu ta?
La Bạch Ái không có biện pháp, đành phải buông tay xoay đầu nhờ Ôn Nhu giúp đỡ:
- Làm phiền nữ hiệp rộng lòng giúp đỡ, giải huyệt đạo cho sư phụ lão nhân gia… Y lớn tuổi, phong thấp xương đau, ta sợ lỡ may có gì bất trắc, người làm đồ đệ như ta cũng mất thể diện, ta thấy…
Ôn Nhu nghe được cảm thấy buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: “Sao ở đây lại lòi ra hai tên này, còn nhàm chán vô vị hơn cả Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.”
Lập tức, nàng phát hiện quần hiệp dường như nhất thời không thể cứu được Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu từ tay Ngôn Trung Hư của Hải phái, Dư Tái Lai của Ai phái, Mã Cao Ngôn của Phục phái, Thái Sao của Tẩm phái, trong lòng cũng nóng nảy, lập tức một cước giải huyệt đạo của vị sư phụ kia, sau đó vội dặn dò:
- Được rồi, các người hãy tự cầu sinh đi. Giang hồ hiểm ác, các người không gây chuyện được, nên làm người khôn giữ mình thì tốt hơn.
Mấy câu nói này, Ôn Nhu cảm thấy nói một cách đường đường chính chính, trưởng thành sâu sắc, cũng cảm thấy trước sau không như một, rất là đắc ý.
Nàng nói xong liền bỏ đi, bên tai lại nghe sư phụ vừa được giải huyệt đạo lập tức mắng lớn:
- Yêu nữ gì đó, lại dám dùng chân đá ta? Xem “trời lớn đất lớn ta lớn nhất” Ban Sư ta đây là thứ gì? Hừ! Khục…
- Sư phụ, ngài đừng như vậy, người ta là có ý tốt cứu ngài!
Chỉ nghe tiểu tử ngốc La Bạch Ái kia “khó cả hai bề” kêu lên:
- Nữ hiệp nữ hiệp, ngài cũng đừng trách cứ. Sư phụ ta gọi là “Thiên Đại Địa Đại” Ban lão sư, tên đầy đủ là Ban Sư Chi, nhưng người trong giang hồ thường gọi y là Ban Sư… Y không thích chữ “lão” ở giữa… Tính tình của y hơi nóng nảy, hành vi cũng mất mặt, nhưng con người lại rất tốt, rất đàng hoàng, rất lão bất tử…
Một tiếng “cốp” vang lên, hiển nhiên đầu của hắn đã bị sư phụ hắn gõ một cái.
- Đồ đệ chết tiệt! Nghịch đồ! Ngươi dám chế giễu sư phụ của mình trước công chúng như vậy? Ngươi xem ngươi kia, vừa thấy nữ nhân xinh đẹp là cứ cười ngây ngô, giống như cái gì?
Đồ đệ của y lại hỏi:
- Đại hiệp?
Sư phụ đáp lại:
- Không.
Đồ đệ lại hỏi:
- Heo?
Sư phụ cũng đáp lại:
- Không.
Đồ đệ hỏi ngược lại:
- Vậy giống như cái gì?
Sư phụ trả lời:
- Quỷ háo sắc.
- Sư phụ ngài sai rồi.
Đồ đệ lại nghiêm nghị, hơn nữa lời lẽ đanh thép nói:
- Nụ cười này của con gọi là “cười dũng cảm”, tức là cười rất cam đảm, rất có dũng khí, cũng không phải là nụ cười phổ thông, nụ cười bình thường. Nên biết, trong thiên quân vạn mã này, chỉ có một mình ái đồ của ngài là La Bạch Ái ta, mới có thể vào lúc này giờ này, không quan tâm đến sống chết cười được.
Lời còn chưa dứt, lại nghe một trận cười lớn vang khắp trời đất, đinh tai nhức óc, từ hình trường đối diện với Hồi Xuân đường oanh oanh liệt liệt truyền đến.