Vừa thấy người điên tóc rối một tay kia bay lên trong ngói sụp mái đổ, sau đó lại phát hiện hai tên hán tử che mặt nhe nanh múa vuốt này (một người ngón tay còn dài hơn hai bàn tay, một người ngay cả ngón tay cũng không thấy, chỉ còn lại một bàn tay không), Hắc Quang Thượng Nhân, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, đều đồng thời nhớ tới một người.
Một sự kiện.
Một vụ án lớn chưa được giải quyết trong võ lâm.
(Chẳng lẽ… y chính là…)
Chợt nhớ tới người này, ba người bọn họ đều không tự chủ được, cũng không kìm lòng được cùng có một loại phản ứng, nhưng phương pháp lại không giống nhau. Hắc Quang Thượng Nhân quát lên một tiếng như thanh la, chỉ thấy hắn đột nhiên lộn nhào một cái giữa không trung, vốn là đầu trên chân dưới rơi xuống, hiện giờ lại biến thành đầu dưới chân trên, hít thở một tiếng, hóa thành một luồng khói đen, nhanh hơn cả dơi, trong tiếng “vèo” xông ngược lên lỗ hổng trên nóc nhà kia.
Lúc bắt đầu giống như dưới chân phun ra một luồng khói đen, sau khi phát động lại giống như một luồng ánh sáng đen.
Nhanh như tia chớp.
Chớp đen.
Hắn nhanh, Thích Thiếu Thương cũng nhanh.
Người nhanh còn có Tôn Thanh Hà.
Thích Thiếu Thương chợt đánh một chưởng về phía Tôn Thanh Hà.
Tập kích từ xa.
Chẳng lẽ vào giây phút quan trọng này, y lại lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, đánh lén Tôn Thanh Hà?
Nhưng Tôn Thanh Hà cũng giống như đã sớm phòng bị, hắn cũng đồng thời dùng một chưởng từ xa đánh về Thích Thiếu Thương.
Chẳng lẽ đến giây phút khẩn cấp này, bọn họ vẫn sát tính không đổi, không đấu đến khi lưỡng bại câu thương thì không được?
Một tiếng “bùng” vang lên, chưởng lực của hai người va chạm vào nhau giữa không trung, ép ngược lẫn nhau, trở thành dòng chảy ngược. Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà mượn lực lượng chưởng công phản kích này, đột nhiên nghịch chuyển tư thế rơi xuống, trở thành đồng thời phóng ngược lên trên.
Xông lên nóc nhà.
Xông lên lỗ hổng lớn trên nóc nhà.
Xông lên ánh trăng.
Xông lên bầu trời bị ánh trăng tràn ngập.
Ba người bọn họ gần như cùng lúc thay đổi tư thế rơi xuống, ngược hướng xông lên, nhanh như tia chớp, động tác nhanh lẹ. Ba thân hình rơi xuống từ trong gạch ngói vụn, từng người hóa thành một luồng ánh đen, trắng, xanh xông thẳng lên trời.
Nhưng không chỉ ba luồng, còn có một luồng ánh sáng khác.
Người này toàn thân tỏa ra năm màu lẫn lộn, hơn nữa còn loáng thoáng mang theo âm nhạc êm tai và mùi thơm dễ chịu.
Người này vốn ở trong phòng, nhưng hiển nhiên cũng không phải đi cùng hai người bịt mặt kia.
Bởi vì hắn vừa bay lên, vừa phải ứng phó với thế công cách không của hai người bịt mặt kia.
Hai người bịt mặt kia vừa nhảy lên, vừa khoa tay múa chân, thực ra là phát động thế công đối với người này.
Hai người, lại là ba loại thế công. Hai loại là chưởng lực, một loại là trảo pháp.
Hai loại chưởng pháp và một loại trảo pháp đều có cùng một loại đặc sắc, đó là âm.
Âm nhu, âm hiểm, âm độc.
Thế nhưng người theo sát xông lên kia lại không sợ.
Hắn dùng tay phải ứng phó, tay trái của hắn lại để không.
Nhưng tay không không hề nhàn rỗi.
Hắn đang lau mồ hôi, hắn dùng một chiếc khăn lông trắng tinh lau mồ hôi.
Dường như khí trời thật sự là quá nóng cực nóng, chỉ cần một hồi không lau mồ hôi, cả người hắn sẽ bị mồ hôi ướt đẫm, chìm ngập.
Hắn dường chỉ dùng hai thành lực lượng để ứng phó với hai tên cao thủ che mặt từ trên cao tập kích xuống kia.
Ngoài ra hắn còn dùng hai thành lực lượng để lau mồ hôi.
Sáu thành lực lượng còn lại, hắn lại lưu ý người điên tóc rối một tay kia. Cho dù người điên kia giống như vốn không biết có sự hiện hữu của hắn, nhưng hắn vẫn cẩn thận, thận trọng, quả thật giống như đi trên băng mỏng, như tránh sấm sét.
Những mùi thơm, tiếng nhạc và màu sắc kia của hắn, đó là thứ nở rộ, bộc lộ lúc hắn đối kháng giao thủ với hai tên bịt mặt thi triển hai loại chưởng lực âm hiểm và một loại trảo pháp âm độc.
Hắn vừa tiếp chiêu, vừa lau mồ hôi, đã phi thân lên nóc nhà.
Cho dù nóc nhà đã bị phá thủng một lỗ lớn như một gian phòng, nhưng vẫn còn nhiều chỗ không sụp đổ, do đó người điên kia vừa phi thân lên, liền chiếm cứ điểm cao nhất trên nóc nhà, cười khặc khặc.
Hai người bịt mặt khác, một trái một phải rơi xuống bên cạnh người điên một tay này.
Hắn lại đáp xuống phía đông lỗ hổng, cùng với Thích Thiếu Thương (đã chiếm phía tây), Hắc Quang Thượng Nhân (đã chiếm phía bắc) và Tôn Thanh Hà (đã chiếm phía nam) nhanh chóng bay lên, vừa lúc hình thành một hình bốn cạnh.
Bốn người quan sát lẫn nhau.
Mượn ánh trăng, bọn họ đã che giấu sát khí can qua trong ánh mắt.
Lúc này Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Hắc Quang Thượng Nhân mới phát hiện, người lau mồ hôi này rất trẻ tuổi, ăn mặc theo kiểu thư sinh, là một gã mập mạp mắt to.
Nhưng trong võ lâm kinh sư, không ai dám xem thường tên thư sinh mập mạp này. Bọn họ đều từng nghe nói đến trận chiến của “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh tại Hồi Xuân đường, chẳng những dùng một địch năm, dễ dàng đánh bại Phùng Bất Bát, Trần Bất Đinh, Hoa Khô Phát, Ôn Mộng Thành và Ôn Nhu, còn dùng một chưởng đánh chết “Lạc Hoa Vũ Ảnh” Chu Tiểu Yêu.
Chiến dịch kia khiến cho hắn vốn danh lừng một thời càng thêm danh động thiên hạ.
Nhưng cũng khiến cho hắn đắc tội với tất cả quần hào võ lâm bạch đạo.
Bọn họ đều hận hắn, mọi người đều quyết chí thề phải tiêu diệt hắn mới thống khoái.
Vì nguyên nhân này, hắn cũng mai danh ẩn tích tại võ lâm kinh sư một thời gian, cũng không biết hắn còn ở trong kinh hay không.
Không ngờ hắn lại ở trong nhà cổ này.
Càng không ngờ chính là bọn họ lại gặp phải hắn vào lúc này cảnh này.
Kinh Đào Thư Sinh, Ngô Kỳ Vinh.
Bốn người mỗi người chiếm một phương, đứng đối diện với nhau.
Lại thấy ánh trăng càng thêm kỳ quái, giống như càng dần bành trướng, càng dần phát xanh.
Chỉ nghe người điên tóc rối ngồi xếp bằng trên đỉnh mái cao kia vẫn lẩm bẩm:
- Mệnh… ta… do… trời… không… do… ta… không do ta, không do ta!
Ngữ âm bi thương khàn khàn, người nghe cũng cảm thấy đau thương chua xót.
Người tâm xót chính là Thích Thiếu Thương, bởi vì tiếng kêu bi thương âm thầm này khiến hắn chợt nhớ đến đủ loại bất bình và tịch mịch, bao nhiêu kìm nén và thất bại của mình trước đây.
Tôn Thanh Hà không đau xót, chỉ cảm thấy tâm nóng. Hắn làm theo ý mình, độc hành độc đoán đã qua nửa đời, chợt nghe có người ngữ điệu còn lạnh lùng, còn kiêu ngạo, càng quái gở, càng cô độc, càng thê lương hơn hắn, bất giác trong lòng nóng nảy.
Hắc Quang Thượng Nhân cũng không đau xót, cũng không nóng nảy.
Hắn chỉ là tâm run.
Không biết vì sao, đứng cùng với người tóc rối một tay kia, hắn đột nhiên nhớ tới những hành vi và việc làm trong quá khứ, đủ loại ác nghiệt tạo ra trong lúc vô tình hay cố ý.
Những chuyện này, những chuyện kia, đều khiến cho hắn kinh hãi, khiến cho hắn lạnh người.
Cũng khiến hắn không rét mà run.
Hiện giờ hắn chính là tâm run.
Hắn sợ.
Cho nên hắn là người đầu tiên kêu lên:
- Các hạ là ai?
Sau khi hỏi vấn đề thứ nhất, hắn lại hỏi tiếp vấn đề thứ hai:
- Ngươi rốt cuộc có phải y hay không?
“Y” là ai?
Xem ra, điều khiến Hắc Quang Thượng Nhân sợ hãi, đó là “y” chính là “y”.
“Y” có thể khiến Hắc Quang quốc sư giống như chim sợ cành cong, rốt cuộc là ai?
Quả nhiên, Chiêm Biệt Dã lại hét lớn câu thứ ba:
- Ngươi có phải là Thất gia hay không?
“Thất gia”?
Thất gia, Bát gia, thậm chí là Đại gia, Nhị gia, trong kinh thành ít nhất có chín vạn bảy ngàn bảy trăm lẻ một cái tên như vậy.
Rốt cuộc là “Thất gia” nào?
Hắc Quang Thượng Nhân lớn tiếng hô lên nghi hoặc trong lòng, nghi vấn trong đầu hắn.
Tiếng hô của hắn đến từ sự sợ hãi lo lắng của hắn.
Hắn lo lắng hiện giờ người xuất hiện trước mắt hắn chính là người mà hắn e ngại nhất.
Trong lòng hắn vừa sợ, ngược lại lớn tiếng quát hỏi.
Một khi quát lên như vậy, giống như mình đang đứng ở ngoài sáng, còn đối phương mới đang sợ hãi hoảng hốt.
Hắn nói chuyện luôn rất lớn tiếng vang dội, hơn nữa còn mang theo giọng khàn khàn.
Hắn luôn luôn lớn tiếng doạ người, hắn càng sợ lại càng quát mắng rung trời.
Nếu như dùng tướng học để luận, “thanh tướng” là một loại học vấn cao thâm và khó nắm giữ nhất trong tướng học. Nghe tiếng biết tướng, thậm chí ngay cả tướng cũng không cần xem, có thể tưởng tượng tu vi của nó khó khăn thế nào. Chiêm Biệt Dã lớn tiếng quát tan sự sợ hãi trong lòng, cũng là một loại tiến công dùng thanh thế bức người.
Hắn đã công một chiêu.
Thế nhưng đồng dạng, người điên tóc rối kia dùng mấy tiếng kêu thảm thê lương truy hỏi, lại khiến cho ba đại cao thủ tại trường dưới trăng có cảm giác khác nhau, tâm run, tâm nóng và tâm xót, chẳng phải cũng là võ học chí cao cảnh giới dùng thanh phá tướng, thanh còn ý mất?
Hắc Quang quốc sư giống như quát hỏi ông trời, mọi người đều đột nhiên yên tĩnh lại, giống như trúng phải ma chú. Thư sinh và hai người bịt mặt kia vốn đang ở dưới trăng khoa tay múa chân, trong miệng lầm bầm liên tục, giống như nhìn thấy ma ốm, hiện giờ bỗng nhiên lại đứng yên bất động, im lặng không nói.
Chiêm Biệt Dã dứt khoát bất chấp tất cả, lại nói ra một câu.
- Ngươi rốt cuộc có phải là Quan Thất không?
Quan Thất?
Minh chủ Mê Thiên minh Quan Mộc Đán, “Thiên Địch” Quan Thất?
Y đã phát điên bị thương, mất tích đã lâu, không ngờ hiện nay lại tái hiện giang hồ?
Vừa thấy người điên tóc rối một tay kia bay lên trong ngói sụp mái đổ, sau đó lại phát hiện hai tên hán tử che mặt nhe nanh múa vuốt này (một người ngón tay còn dài hơn hai bàn tay, một người ngay cả ngón tay cũng không thấy, chỉ còn lại một bàn tay không), Hắc Quang Thượng Nhân, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, đều đồng thời nhớ tới một người.
Một sự kiện.
Một vụ án lớn chưa được giải quyết trong võ lâm.
(Chẳng lẽ… y chính là…)
Chợt nhớ tới người này, ba người bọn họ đều không tự chủ được, cũng không kìm lòng được cùng có một loại phản ứng, nhưng phương pháp lại không giống nhau. Hắc Quang Thượng Nhân quát lên một tiếng như thanh la, chỉ thấy hắn đột nhiên lộn nhào một cái giữa không trung, vốn là đầu trên chân dưới rơi xuống, hiện giờ lại biến thành đầu dưới chân trên, hít thở một tiếng, hóa thành một luồng khói đen, nhanh hơn cả dơi, trong tiếng “vèo” xông ngược lên lỗ hổng trên nóc nhà kia.
Lúc bắt đầu giống như dưới chân phun ra một luồng khói đen, sau khi phát động lại giống như một luồng ánh sáng đen.
Nhanh như tia chớp.
Chớp đen.
Hắn nhanh, Thích Thiếu Thương cũng nhanh.
Người nhanh còn có Tôn Thanh Hà.
Thích Thiếu Thương chợt đánh một chưởng về phía Tôn Thanh Hà.
Tập kích từ xa.
Chẳng lẽ vào giây phút quan trọng này, y lại lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, đánh lén Tôn Thanh Hà?
Nhưng Tôn Thanh Hà cũng giống như đã sớm phòng bị, hắn cũng đồng thời dùng một chưởng từ xa đánh về Thích Thiếu Thương.
Chẳng lẽ đến giây phút khẩn cấp này, bọn họ vẫn sát tính không đổi, không đấu đến khi lưỡng bại câu thương thì không được?
Một tiếng “bùng” vang lên, chưởng lực của hai người va chạm vào nhau giữa không trung, ép ngược lẫn nhau, trở thành dòng chảy ngược. Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà mượn lực lượng chưởng công phản kích này, đột nhiên nghịch chuyển tư thế rơi xuống, trở thành đồng thời phóng ngược lên trên.
Xông lên nóc nhà.
Xông lên lỗ hổng lớn trên nóc nhà.
Xông lên ánh trăng.
Xông lên bầu trời bị ánh trăng tràn ngập.
Ba người bọn họ gần như cùng lúc thay đổi tư thế rơi xuống, ngược hướng xông lên, nhanh như tia chớp, động tác nhanh lẹ. Ba thân hình rơi xuống từ trong gạch ngói vụn, từng người hóa thành một luồng ánh đen, trắng, xanh xông thẳng lên trời.
Nhưng không chỉ ba luồng, còn có một luồng ánh sáng khác.
Người này toàn thân tỏa ra năm màu lẫn lộn, hơn nữa còn loáng thoáng mang theo âm nhạc êm tai và mùi thơm dễ chịu.
Người này vốn ở trong phòng, nhưng hiển nhiên cũng không phải đi cùng hai người bịt mặt kia.
Bởi vì hắn vừa bay lên, vừa phải ứng phó với thế công cách không của hai người bịt mặt kia.
Hai người bịt mặt kia vừa nhảy lên, vừa khoa tay múa chân, thực ra là phát động thế công đối với người này.
Hai người, lại là ba loại thế công. Hai loại là chưởng lực, một loại là trảo pháp.
Hai loại chưởng pháp và một loại trảo pháp đều có cùng một loại đặc sắc, đó là âm.
Âm nhu, âm hiểm, âm độc.
Thế nhưng người theo sát xông lên kia lại không sợ.
Hắn dùng tay phải ứng phó, tay trái của hắn lại để không.
Nhưng tay không không hề nhàn rỗi.
Hắn đang lau mồ hôi, hắn dùng một chiếc khăn lông trắng tinh lau mồ hôi.
Dường như khí trời thật sự là quá nóng cực nóng, chỉ cần một hồi không lau mồ hôi, cả người hắn sẽ bị mồ hôi ướt đẫm, chìm ngập.
Hắn dường chỉ dùng hai thành lực lượng để ứng phó với hai tên cao thủ che mặt từ trên cao tập kích xuống kia.
Ngoài ra hắn còn dùng hai thành lực lượng để lau mồ hôi.
Sáu thành lực lượng còn lại, hắn lại lưu ý người điên tóc rối một tay kia. Cho dù người điên kia giống như vốn không biết có sự hiện hữu của hắn, nhưng hắn vẫn cẩn thận, thận trọng, quả thật giống như đi trên băng mỏng, như tránh sấm sét.
Những mùi thơm, tiếng nhạc và màu sắc kia của hắn, đó là thứ nở rộ, bộc lộ lúc hắn đối kháng giao thủ với hai tên bịt mặt thi triển hai loại chưởng lực âm hiểm và một loại trảo pháp âm độc.
Hắn vừa tiếp chiêu, vừa lau mồ hôi, đã phi thân lên nóc nhà.
Cho dù nóc nhà đã bị phá thủng một lỗ lớn như một gian phòng, nhưng vẫn còn nhiều chỗ không sụp đổ, do đó người điên kia vừa phi thân lên, liền chiếm cứ điểm cao nhất trên nóc nhà, cười khặc khặc.
Hai người bịt mặt khác, một trái một phải rơi xuống bên cạnh người điên một tay này.
Hắn lại đáp xuống phía đông lỗ hổng, cùng với Thích Thiếu Thương (đã chiếm phía tây), Hắc Quang Thượng Nhân (đã chiếm phía bắc) và Tôn Thanh Hà (đã chiếm phía nam) nhanh chóng bay lên, vừa lúc hình thành một hình bốn cạnh.
Bốn người quan sát lẫn nhau.
Mượn ánh trăng, bọn họ đã che giấu sát khí can qua trong ánh mắt.
Lúc này Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Hắc Quang Thượng Nhân mới phát hiện, người lau mồ hôi này rất trẻ tuổi, ăn mặc theo kiểu thư sinh, là một gã mập mạp mắt to.
Nhưng trong võ lâm kinh sư, không ai dám xem thường tên thư sinh mập mạp này. Bọn họ đều từng nghe nói đến trận chiến của “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh tại Hồi Xuân đường, chẳng những dùng một địch năm, dễ dàng đánh bại Phùng Bất Bát, Trần Bất Đinh, Hoa Khô Phát, Ôn Mộng Thành và Ôn Nhu, còn dùng một chưởng đánh chết “Lạc Hoa Vũ Ảnh” Chu Tiểu Yêu.
Chiến dịch kia khiến cho hắn vốn danh lừng một thời càng thêm danh động thiên hạ.
Nhưng cũng khiến cho hắn đắc tội với tất cả quần hào võ lâm bạch đạo.
Bọn họ đều hận hắn, mọi người đều quyết chí thề phải tiêu diệt hắn mới thống khoái.
Vì nguyên nhân này, hắn cũng mai danh ẩn tích tại võ lâm kinh sư một thời gian, cũng không biết hắn còn ở trong kinh hay không.
Không ngờ hắn lại ở trong nhà cổ này.
Càng không ngờ chính là bọn họ lại gặp phải hắn vào lúc này cảnh này.
Kinh Đào Thư Sinh, Ngô Kỳ Vinh.
Bốn người mỗi người chiếm một phương, đứng đối diện với nhau.
Lại thấy ánh trăng càng thêm kỳ quái, giống như càng dần bành trướng, càng dần phát xanh.
Chỉ nghe người điên tóc rối ngồi xếp bằng trên đỉnh mái cao kia vẫn lẩm bẩm:
- Mệnh… ta… do… trời… không… do… ta… không do ta, không do ta!
Ngữ âm bi thương khàn khàn, người nghe cũng cảm thấy đau thương chua xót.
Người tâm xót chính là Thích Thiếu Thương, bởi vì tiếng kêu bi thương âm thầm này khiến hắn chợt nhớ đến đủ loại bất bình và tịch mịch, bao nhiêu kìm nén và thất bại của mình trước đây.
Tôn Thanh Hà không đau xót, chỉ cảm thấy tâm nóng. Hắn làm theo ý mình, độc hành độc đoán đã qua nửa đời, chợt nghe có người ngữ điệu còn lạnh lùng, còn kiêu ngạo, càng quái gở, càng cô độc, càng thê lương hơn hắn, bất giác trong lòng nóng nảy.
Hắc Quang Thượng Nhân cũng không đau xót, cũng không nóng nảy.
Hắn chỉ là tâm run.
Không biết vì sao, đứng cùng với người tóc rối một tay kia, hắn đột nhiên nhớ tới những hành vi và việc làm trong quá khứ, đủ loại ác nghiệt tạo ra trong lúc vô tình hay cố ý.
Những chuyện này, những chuyện kia, đều khiến cho hắn kinh hãi, khiến cho hắn lạnh người.
Cũng khiến hắn không rét mà run.
Hiện giờ hắn chính là tâm run.
Hắn sợ.
Cho nên hắn là người đầu tiên kêu lên:
- Các hạ là ai?
Sau khi hỏi vấn đề thứ nhất, hắn lại hỏi tiếp vấn đề thứ hai:
- Ngươi rốt cuộc có phải y hay không?
“Y” là ai?
Xem ra, điều khiến Hắc Quang Thượng Nhân sợ hãi, đó là “y” chính là “y”.
“Y” có thể khiến Hắc Quang quốc sư giống như chim sợ cành cong, rốt cuộc là ai?
Quả nhiên, Chiêm Biệt Dã lại hét lớn câu thứ ba:
- Ngươi có phải là Thất gia hay không?
“Thất gia”?
Thất gia, Bát gia, thậm chí là Đại gia, Nhị gia, trong kinh thành ít nhất có chín vạn bảy ngàn bảy trăm lẻ một cái tên như vậy.
Rốt cuộc là “Thất gia” nào?
Hắc Quang Thượng Nhân lớn tiếng hô lên nghi hoặc trong lòng, nghi vấn trong đầu hắn.
Tiếng hô của hắn đến từ sự sợ hãi lo lắng của hắn.
Hắn lo lắng hiện giờ người xuất hiện trước mắt hắn chính là người mà hắn e ngại nhất.
Trong lòng hắn vừa sợ, ngược lại lớn tiếng quát hỏi.
Một khi quát lên như vậy, giống như mình đang đứng ở ngoài sáng, còn đối phương mới đang sợ hãi hoảng hốt.
Hắn nói chuyện luôn rất lớn tiếng vang dội, hơn nữa còn mang theo giọng khàn khàn.
Hắn luôn luôn lớn tiếng doạ người, hắn càng sợ lại càng quát mắng rung trời.
Nếu như dùng tướng học để luận, “thanh tướng” là một loại học vấn cao thâm và khó nắm giữ nhất trong tướng học. Nghe tiếng biết tướng, thậm chí ngay cả tướng cũng không cần xem, có thể tưởng tượng tu vi của nó khó khăn thế nào. Chiêm Biệt Dã lớn tiếng quát tan sự sợ hãi trong lòng, cũng là một loại tiến công dùng thanh thế bức người.
Hắn đã công một chiêu.
Thế nhưng đồng dạng, người điên tóc rối kia dùng mấy tiếng kêu thảm thê lương truy hỏi, lại khiến cho ba đại cao thủ tại trường dưới trăng có cảm giác khác nhau, tâm run, tâm nóng và tâm xót, chẳng phải cũng là võ học chí cao cảnh giới dùng thanh phá tướng, thanh còn ý mất?
Hắc Quang quốc sư giống như quát hỏi ông trời, mọi người đều đột nhiên yên tĩnh lại, giống như trúng phải ma chú. Thư sinh và hai người bịt mặt kia vốn đang ở dưới trăng khoa tay múa chân, trong miệng lầm bầm liên tục, giống như nhìn thấy ma ốm, hiện giờ bỗng nhiên lại đứng yên bất động, im lặng không nói.
Chiêm Biệt Dã dứt khoát bất chấp tất cả, lại nói ra một câu.
- Ngươi rốt cuộc có phải là Quan Thất không?
Quan Thất?
Minh chủ Mê Thiên minh Quan Mộc Đán, “Thiên Địch” Quan Thất?
Y đã phát điên bị thương, mất tích đã lâu, không ngờ hiện nay lại tái hiện giang hồ?