Tuy rằng cơ thể đang kêu gào đè người trước mặt, sau đó hung hăng đem bản thân cùng cậu hòa thành một thể, nhưng nhìn bộ dạng kháng cự của anh, Arnold vẫn cố nhịn, cười ôn nhu, mở miệng: “Anh, ta giúp ngươi tắm đi.”
Lucia hoảng sợ tột độ nhìn Arnold nghẹn đến mức khuôn mặt vặn vẹo cùng thứ gì đó tinh thần sáng láng đặt ở trên đùi cậu. Rất sợ Arnold đổi ý, cậu vội vàng gật đầu, hơn nữa, còn chậm rại dời bước sang bên cạnh, ý muốn trốn thoát sự khống chế của Arnold, nhưng vừa mới đi một bước, cậu đã bị một tay Arnold kéo lấy cánh tay cậu, kéo trở về.
Arnold ôm người vào trong lòng mình, không có quần áo che, cảm xúc da chạm da tốt đẹp đến mức Arnold thỏa mãn than thở một tiếng, tiện đà nghẹn họng kêu: “Anh.”
Có lần dạy dỗ khi nãy, Lucia giống như đầu gỗ không dám lộn xộn ở trong lòng Arnold, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lucia sẽ thật sự ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cậu cố gắng căng mặt ra, không chút thay đổi nhìn chằm chằm Arnold, giọng nói lạnh lùng, “Ta tự mình tắm.”
Sự hiểu biết về anh khiến Arnold dễ dàng nhìn thấu cậu đang phô trương thanh thế, hắn thản nhiên ngồi xuống, thuận tiện cũng đặt anh lên trên đùi hắn, lấy đồ rửa ráy từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu hết sức chuyên tâm giúp anh tắm rửa.
Lucia nhìn bộ dạng nghiêm túc chăm chú của Arnold, trong lòng có chút bội phục hắn, chỗ đó đã cứng thành như vậy, thế mà vẫn làm như không có chuyện gì giúp cậu tắm, đây mới đúng là đàn ông tốt a!
Arnold cẩn thẩn nhẹ nhàng tắm toàn thân trên dưới Lucia một lần, sau khi xong việc cũng không buông tay, ngược lại còn ôm eo Lucia, ánh mắt nóng cháy nhìn chăm chú vào cơ thể bị nước ấm làm cho nhiễm hồng của cậu, thậm chí còn dùng chỗ đó nhẹ nhàng cọ xát với cặp mông tròn trịa đầy đặn của anh.
Vốn thấy vẻ mặt đứng đắn của Arnold, tay chân nghiêm túc giúp cậu tắm rửa, còn tưởng rằng hắn đã từ bỏ cái ý tưởng lúc trước rồi. Hiện tại lại bị hiện thực ‘ba ba ba’ vô tình đánh vào mặt, Lucia khóc không ra nước mắt, thương lượng với Arnold: “Ta lấy tay giúp ngươi, có được hay không?”
Arnold không lên tiếng, chỉ nâng tay trái lên giữ chặt đầu của Lucia, hôn mạnh vào môi cậu, ngay lúc Lucia còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi ngay lập tức chạy vào trong, hung hăng dây dưa cái lưỡi mềm mại của cậu.
Đôi môi nóng cháy dịu dàng đặt gắt gao trên môi Lucia, trong miệng cũng tràn ngập hương vị của Arnold, miệng lưỡi bị người ta hút liếm trêu đùa liên tục, cậu cảm thấy trong ngực mình có chỗ nóng lên, nỗi bất an cùng xao động vì hai người gắn bó chặt chẽ với nhau bắt đầu truyền khắp toàn thân.
Arnold buông Lucia ra, tay ôm lấy thắt lưng cậu chậm rãi rời đi, phút chốc cầm lấy chỗ hơi hơi cứng của cậu, giọng khàn khàn trần thuật bên tai Lucia: “Anh, ngươi cứng.”
Lucia mở miệng, muốn nói, nhưng từ ra khỏi miệng lại là tiếng rên rỉ ngọt nị, cậu khẽ nhếch miệng thở hổn hển, đứt quãng nói: “Dừng…ưm…tay.”
Động tác trên tay Arnold không ngừng, tay còn lại cũng lặng lẽ đi tới lồng ngực trắng nõn nhẵn nhụi của Lucia, nhẹ nhàng xoa nắn tiểu anh đào khả ái, mãi cho đến khi nó bị trêu đùa đến dựng thẳng, biến hồng lên mới chuyển sang bên kia.
Hắn thấp giọng cười nói: “Thật sự muốn ngừng sao?” Nói xong liền giả vờ như thật sự buông Lucia ra.
Khoái cảm thổi quét toàn thân đột nhiên biến mất, Lucia chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, cậu ủy khuất nhìn Arnold tự nhiên thoải mái, trong mắt lộ ra khát vọng.
Bị Lucia nhìn chằm chằm khiến hô hấp cứng lại, Arnold không làm khó cậu nữa, tiếp tục làm cho xong việc vừa rồi chưa xong….
Hơn mười phút sau, Lucia thở gấp phóng ra trong tay Arnold. Thừa dịp cậu thả lỏng cơ thể, trong nháy mắt, Arnold liền đem ngón trở, nương theo nước ấm cùng sữa tắm, thong thả nhưng kiên định thò vào phía sau Lucia, động tác nhẹ nhàng mà thật cẩn thận….
————- Đoạn H bị cắt ————-
Đến khi Lucia mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng đã hơi tối và im lặng, chỉ có một luồng ánh sáng tinh tế xuyên qua khe hở bức màn dò xét tiến vào. Cậu ngẩn người một lúc lâu, mới nhớ ra chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, vài hình ảnh triền miên mà điên cuồng kia giờ nghĩ lại vẫn sẽ khiến người ta không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.
Nâng một cánh tay lên che khuất tầm mắt, Lucia không một tiếng động cười khổ, tuy rằng rất muốn nói bản thân không thích Arnold, nhưng cảm giác triền miên vào tối hôm qua lại không lừa được người. Nếu không thích, làm sao có chuyện cậu mặc kệ hành vi của hắn cơ chứ; nếu không thích, sao cậu lại không phản cảm với nụ hôn của hắn, thậm chí cậu còn say mê với nó nữa kia; nếu không thích, làm sao sẽ….
Quên đi, gặp hạn chính là gặp hạn. Không phải mình muốn tìm một người yêu sao, chẳng qua giới tính người yêu là nam mà thôi, chuyện này cũng không có gì ghê gớm, hơn nữa, Arnold còn là nhân vật chính của thế giới này, ở cùng một chỗ với hắn, cho dù có ai chết đi chăng nữa thì chắc chắn không phải là hắn, như vậy không phải rất tốt hay sao.
Rất lạc quan thuyết phục bản thân, Lucia buông tay xuống, lúc này mới phát hiện Arnold không thấy đâu, chịu đựng cơ thể bủn rủn cùng không thích hợp, Lucia hơi ngồi dậy, quét mắt nhìn qua một vòng, đều không phát hiện nửa bóng dáng của Arnold đâu cả. Không tìm được người, Lucia cũng không để ý, chậm rãi tự mình mặc quần áo vào, muốn đi tìm chén nước uống.
Ngay vào lúc này, cửa phòng được mở từ bên ngoài, Arnold mặt đầy ý xuân, đắc ý bưng một cái khay đi vào. Thấy Lucia đã tỉnh, hắn nhanh chóng đi đến, đặt cái khay lên trên bàn, sau đó, cởi sạch quần áo mà Lucia rất vất vả mới mặc được, “Anh, cơ thể của ngươi không thoải mái, hôm nay nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.” Nói xong, còn giúp Lucia đắp chăn lên.
Sau khi đã nghĩ thông, Lucia cũng tự nhiên đối mặt với Arnold hơn, cậu giải thích: “Ta muốn đi ra ngoài uống nước.”
Arnold cầm lấy một chén nước từ trong khay ở trên bàn, đưa lên đến môi Lucia, ôn nhu nói: “Anh mau uống đi.”
Mở miệng ra để Arnold cho uống một hớp nước lớn, lúc này, Lucia mới cảm thấy yết hầu khô khốc đã tốt hơn nhiều. Arnold chờ cậu uống xong liền bưng một cái chén nhỏ qua, bên trong là súp rau dưa đã được nấu nhừ, thơm nứt cả mũi, tối hôm qua vốn không ăn được nhiều, công thêm nửa đêm vận động kịch liệt, lúc này bụng của Lucia đã sớm kêu đói ầm lên rồi.
“Anh, hôm nay chỉ có thể uống súp rau dưa, đợi ngày mai ta sẽ chuẩn bị cho anh mật khắc bính, được không?” Arnold vừa đút cho Lucia vừa nhu tình nói.
Mật khắc bính là tên của một món ăn vặt do đầu bếp tên Mật Khắc phát minh ra, cho nên mới gọi là mật khắc bính. Bởi vì hương vị thơm nồng, cảm giác tuyệt hảo, khiến mọi người đều yêu thích, nhưng vì quá trình nấu quá mức rườm ra phiền toái, hơn nữa tài liệu nấu khá là quý, cho nên rất ít bình dân có khả năng được ăn một lần loại đồ ăn này.
Lucia rất thích ăn món ăn vặt này, cho nên khi còn ở Giáo Đình, ngày nào cậu cũng ăn, sau khi rời khỏi, cậu chỉ có thể ăn nó có vài lần thôi.
Hiện tại Arnold vừa nói, cậu càng thấy thèm, “Ta muốn mười cái.”
“Ăn nhiều quá sẽ không ăn được cơm.” Arnold cau mày khuyên nhủ, “Ta sẽ chuẩn bị thật nhiều, mỗi ngày anh chỉ được ăn nhiều nhất năm cái, có được không?”
Biết Arnold muốn tốt cho mình, Lucia chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp.
Cuối cùng, Lucia bị Arnold ép nằm trên giường thêm vài tiếng, trong đoạn thời gian này, người tìm đến cậu đều bị Arnold tìm cớ đuổi đi.
Chờ Lucia rời khỏi giường thì đã gần đến chạng vạng, cậu xoa xoa eo, cảm thán quả nhiên muốn lăn ga giường thì phải cần thể lực tốt, cơ thể yếu ớt của pháp sư như cậu đây thật sự không thích hợp với loại vận động vĩ đại này.
Lucia lười nhác ngồi trên ghế sofa, chờ Arnold làm xong bữa tối. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, hôm nay Jocelyn cùng Sandy đều đã gặp qua, theo lý thuyết mà nói, hẳn sẽ không còn người đến quấy rầy cậu nữa chứ, chẳng lẽ là Alvis? Lucia nghi hoặc đi ra mở cửa, gặp được một người không tưởng nổi.
“Lại gặp nhau rồi.” Trên gương mặt mỹ lệ của người tới mang theo một ý cười không thể nhận ra, nhưng lại dùng giọng nói buốt giá như nước suối để nói ra câu này.
Lucia nhìn người con gái thanh tú phi phàm ở trước mặt, kinh ngạc thốt lên, “Phillis?”
Phillis mềm nhẹ trả lời: “Ừ, là ta.”
Không ngờ thật là Phillis, Lucia khó thể tin nổi đảo qua bộ ngực đầy đặn cùng gương mặt nhu hòa rõ ràng nữ tính của cô, thì ra Người Cá khi trưởng thành, thật sự có thể lựa chọn giới tính cho riêng mình.
“Không mời ta vào ngồi sao?” Phillis thấy Lucia đứng ngây người trước cửa, lên tiếng nhắc nhở.
“À, mời các người vào.” Lucia nghiêng người để Phillis cùng người đàn ông tóc vàng phía sau cô đi vào.
Dẫn người vào phòng khách, Lucia rót ra hai ly nước sôi cho hai người, cười cười xin lỗi: “Vừa mới chuyển đến đây, còn chưa kịp chuẩn bị đồ uống gì, chỉ có nước sôi, hy vọng hai người không để ý.
Phillis bưng chén nước lên, ánh mắt ôn nhu nhìn Lucia, “Không sao, nước sôi cũng rất tốt.”
Bị ánh mắt của Phillis nhìn đến có chút xấu hổ, dù sao hai người cũng đã lâu không gặp. Tuy hiện tại cậu đã ở cùng một chỗ với Arnold, nhưng trước kia từng làm một trạch nam yêu người khác phái, giờ đơn độc đối mặt với một người đẹp như vậy, khiến Lucia vẫn cảm thấy rất có áp lực.
Phillis không nói chuyện, vì không để không khí càng thêm kỳ quặc, Lucia chỉ có thể kiên trì mở miệng: “Vị này là?” Ánh mắt ném về phía anh chàng đẹp trai tóc vàng đứng ở một bên.
“Barzel, người hầu của ta.” Phillis thanh lãnh trả lời.
Lucia không nghĩ tới Phillis sẽ trả lời ngắn gọn như vậy, cậu nhất thời cũng không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể chuyển sang một đề tài khác, “Sao các người lại tới tìm ta, có chuyện gì sao?”
Phillis nghe vậy, có chút thất vọng nhìn thoáng qua Lucia, chớp mắt mấy cái rồi giải thích: “Mười năm trước, khi chúng ta tách ra, ngươi đã từng mời ta đến làm khách ở Thánh thành.”
Lucia hiểu ra, chắc chắn khi Phillis đến Thánh thành, bản thân cậu đã đến Kleist, cho nên cô ấy mới cùng đến đây.
Hai người đều thuộc loại người không nói nhiều, bầu không khí nhất thời lạnh đi. Trên mặt Lucia đang cười, nhưng trong lòng lại đau khổ không biết phải tìm đề tài gì nữa. Phillis ngồi đối diện cậu cũng rất buồn rầu, tính tình của cô khá là lãnh đạm, hiện giờ tìm được Lucia, rõ ràng trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại hoàn toàn không biết phải mở miệng như thế nào.
Barzel đứng ở phía sau Phillis nhìn hai người không nói gì, trong lòng đều sốt ruột thay cho điện hạ nhà anh. Tuy rằng đàn ông thích khiêu chiến muốn chiếm được mỹ nhân cao lãnh, nhưng khi tìm bạn đời, phần lớn người vẫn có khuynh hướng tìm một người ôn nhu hiểu ý mình, chứ không phải là một cô gái nửa ngày không nói ra một câu.
Lucia hoảng sợ tột độ nhìn Arnold nghẹn đến mức khuôn mặt vặn vẹo cùng thứ gì đó tinh thần sáng láng đặt ở trên đùi cậu. Rất sợ Arnold đổi ý, cậu vội vàng gật đầu, hơn nữa, còn chậm rại dời bước sang bên cạnh, ý muốn trốn thoát sự khống chế của Arnold, nhưng vừa mới đi một bước, cậu đã bị một tay Arnold kéo lấy cánh tay cậu, kéo trở về.
Arnold ôm người vào trong lòng mình, không có quần áo che, cảm xúc da chạm da tốt đẹp đến mức Arnold thỏa mãn than thở một tiếng, tiện đà nghẹn họng kêu: “Anh.”
Có lần dạy dỗ khi nãy, Lucia giống như đầu gỗ không dám lộn xộn ở trong lòng Arnold, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lucia sẽ thật sự ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cậu cố gắng căng mặt ra, không chút thay đổi nhìn chằm chằm Arnold, giọng nói lạnh lùng, “Ta tự mình tắm.”
Sự hiểu biết về anh khiến Arnold dễ dàng nhìn thấu cậu đang phô trương thanh thế, hắn thản nhiên ngồi xuống, thuận tiện cũng đặt anh lên trên đùi hắn, lấy đồ rửa ráy từ trong nhẫn không gian ra, bắt đầu hết sức chuyên tâm giúp anh tắm rửa.
Lucia nhìn bộ dạng nghiêm túc chăm chú của Arnold, trong lòng có chút bội phục hắn, chỗ đó đã cứng thành như vậy, thế mà vẫn làm như không có chuyện gì giúp cậu tắm, đây mới đúng là đàn ông tốt a!
Arnold cẩn thẩn nhẹ nhàng tắm toàn thân trên dưới Lucia một lần, sau khi xong việc cũng không buông tay, ngược lại còn ôm eo Lucia, ánh mắt nóng cháy nhìn chăm chú vào cơ thể bị nước ấm làm cho nhiễm hồng của cậu, thậm chí còn dùng chỗ đó nhẹ nhàng cọ xát với cặp mông tròn trịa đầy đặn của anh.
Vốn thấy vẻ mặt đứng đắn của Arnold, tay chân nghiêm túc giúp cậu tắm rửa, còn tưởng rằng hắn đã từ bỏ cái ý tưởng lúc trước rồi. Hiện tại lại bị hiện thực ‘ba ba ba’ vô tình đánh vào mặt, Lucia khóc không ra nước mắt, thương lượng với Arnold: “Ta lấy tay giúp ngươi, có được hay không?”
Arnold không lên tiếng, chỉ nâng tay trái lên giữ chặt đầu của Lucia, hôn mạnh vào môi cậu, ngay lúc Lucia còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi ngay lập tức chạy vào trong, hung hăng dây dưa cái lưỡi mềm mại của cậu.
Đôi môi nóng cháy dịu dàng đặt gắt gao trên môi Lucia, trong miệng cũng tràn ngập hương vị của Arnold, miệng lưỡi bị người ta hút liếm trêu đùa liên tục, cậu cảm thấy trong ngực mình có chỗ nóng lên, nỗi bất an cùng xao động vì hai người gắn bó chặt chẽ với nhau bắt đầu truyền khắp toàn thân.
Arnold buông Lucia ra, tay ôm lấy thắt lưng cậu chậm rãi rời đi, phút chốc cầm lấy chỗ hơi hơi cứng của cậu, giọng khàn khàn trần thuật bên tai Lucia: “Anh, ngươi cứng.”
Lucia mở miệng, muốn nói, nhưng từ ra khỏi miệng lại là tiếng rên rỉ ngọt nị, cậu khẽ nhếch miệng thở hổn hển, đứt quãng nói: “Dừng…ưm…tay.”
Động tác trên tay Arnold không ngừng, tay còn lại cũng lặng lẽ đi tới lồng ngực trắng nõn nhẵn nhụi của Lucia, nhẹ nhàng xoa nắn tiểu anh đào khả ái, mãi cho đến khi nó bị trêu đùa đến dựng thẳng, biến hồng lên mới chuyển sang bên kia.
Hắn thấp giọng cười nói: “Thật sự muốn ngừng sao?” Nói xong liền giả vờ như thật sự buông Lucia ra.
Khoái cảm thổi quét toàn thân đột nhiên biến mất, Lucia chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, cậu ủy khuất nhìn Arnold tự nhiên thoải mái, trong mắt lộ ra khát vọng.
Bị Lucia nhìn chằm chằm khiến hô hấp cứng lại, Arnold không làm khó cậu nữa, tiếp tục làm cho xong việc vừa rồi chưa xong….
Hơn mười phút sau, Lucia thở gấp phóng ra trong tay Arnold. Thừa dịp cậu thả lỏng cơ thể, trong nháy mắt, Arnold liền đem ngón trở, nương theo nước ấm cùng sữa tắm, thong thả nhưng kiên định thò vào phía sau Lucia, động tác nhẹ nhàng mà thật cẩn thận….
————- Đoạn H bị cắt ————-
Đến khi Lucia mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng đã hơi tối và im lặng, chỉ có một luồng ánh sáng tinh tế xuyên qua khe hở bức màn dò xét tiến vào. Cậu ngẩn người một lúc lâu, mới nhớ ra chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, vài hình ảnh triền miên mà điên cuồng kia giờ nghĩ lại vẫn sẽ khiến người ta không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.
Nâng một cánh tay lên che khuất tầm mắt, Lucia không một tiếng động cười khổ, tuy rằng rất muốn nói bản thân không thích Arnold, nhưng cảm giác triền miên vào tối hôm qua lại không lừa được người. Nếu không thích, làm sao có chuyện cậu mặc kệ hành vi của hắn cơ chứ; nếu không thích, sao cậu lại không phản cảm với nụ hôn của hắn, thậm chí cậu còn say mê với nó nữa kia; nếu không thích, làm sao sẽ….
Quên đi, gặp hạn chính là gặp hạn. Không phải mình muốn tìm một người yêu sao, chẳng qua giới tính người yêu là nam mà thôi, chuyện này cũng không có gì ghê gớm, hơn nữa, Arnold còn là nhân vật chính của thế giới này, ở cùng một chỗ với hắn, cho dù có ai chết đi chăng nữa thì chắc chắn không phải là hắn, như vậy không phải rất tốt hay sao.
Rất lạc quan thuyết phục bản thân, Lucia buông tay xuống, lúc này mới phát hiện Arnold không thấy đâu, chịu đựng cơ thể bủn rủn cùng không thích hợp, Lucia hơi ngồi dậy, quét mắt nhìn qua một vòng, đều không phát hiện nửa bóng dáng của Arnold đâu cả. Không tìm được người, Lucia cũng không để ý, chậm rãi tự mình mặc quần áo vào, muốn đi tìm chén nước uống.
Ngay vào lúc này, cửa phòng được mở từ bên ngoài, Arnold mặt đầy ý xuân, đắc ý bưng một cái khay đi vào. Thấy Lucia đã tỉnh, hắn nhanh chóng đi đến, đặt cái khay lên trên bàn, sau đó, cởi sạch quần áo mà Lucia rất vất vả mới mặc được, “Anh, cơ thể của ngươi không thoải mái, hôm nay nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.” Nói xong, còn giúp Lucia đắp chăn lên.
Sau khi đã nghĩ thông, Lucia cũng tự nhiên đối mặt với Arnold hơn, cậu giải thích: “Ta muốn đi ra ngoài uống nước.”
Arnold cầm lấy một chén nước từ trong khay ở trên bàn, đưa lên đến môi Lucia, ôn nhu nói: “Anh mau uống đi.”
Mở miệng ra để Arnold cho uống một hớp nước lớn, lúc này, Lucia mới cảm thấy yết hầu khô khốc đã tốt hơn nhiều. Arnold chờ cậu uống xong liền bưng một cái chén nhỏ qua, bên trong là súp rau dưa đã được nấu nhừ, thơm nứt cả mũi, tối hôm qua vốn không ăn được nhiều, công thêm nửa đêm vận động kịch liệt, lúc này bụng của Lucia đã sớm kêu đói ầm lên rồi.
“Anh, hôm nay chỉ có thể uống súp rau dưa, đợi ngày mai ta sẽ chuẩn bị cho anh mật khắc bính, được không?” Arnold vừa đút cho Lucia vừa nhu tình nói.
Mật khắc bính là tên của một món ăn vặt do đầu bếp tên Mật Khắc phát minh ra, cho nên mới gọi là mật khắc bính. Bởi vì hương vị thơm nồng, cảm giác tuyệt hảo, khiến mọi người đều yêu thích, nhưng vì quá trình nấu quá mức rườm ra phiền toái, hơn nữa tài liệu nấu khá là quý, cho nên rất ít bình dân có khả năng được ăn một lần loại đồ ăn này.
Lucia rất thích ăn món ăn vặt này, cho nên khi còn ở Giáo Đình, ngày nào cậu cũng ăn, sau khi rời khỏi, cậu chỉ có thể ăn nó có vài lần thôi.
Hiện tại Arnold vừa nói, cậu càng thấy thèm, “Ta muốn mười cái.”
“Ăn nhiều quá sẽ không ăn được cơm.” Arnold cau mày khuyên nhủ, “Ta sẽ chuẩn bị thật nhiều, mỗi ngày anh chỉ được ăn nhiều nhất năm cái, có được không?”
Biết Arnold muốn tốt cho mình, Lucia chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp.
Cuối cùng, Lucia bị Arnold ép nằm trên giường thêm vài tiếng, trong đoạn thời gian này, người tìm đến cậu đều bị Arnold tìm cớ đuổi đi.
Chờ Lucia rời khỏi giường thì đã gần đến chạng vạng, cậu xoa xoa eo, cảm thán quả nhiên muốn lăn ga giường thì phải cần thể lực tốt, cơ thể yếu ớt của pháp sư như cậu đây thật sự không thích hợp với loại vận động vĩ đại này.
Lucia lười nhác ngồi trên ghế sofa, chờ Arnold làm xong bữa tối. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, hôm nay Jocelyn cùng Sandy đều đã gặp qua, theo lý thuyết mà nói, hẳn sẽ không còn người đến quấy rầy cậu nữa chứ, chẳng lẽ là Alvis? Lucia nghi hoặc đi ra mở cửa, gặp được một người không tưởng nổi.
“Lại gặp nhau rồi.” Trên gương mặt mỹ lệ của người tới mang theo một ý cười không thể nhận ra, nhưng lại dùng giọng nói buốt giá như nước suối để nói ra câu này.
Lucia nhìn người con gái thanh tú phi phàm ở trước mặt, kinh ngạc thốt lên, “Phillis?”
Phillis mềm nhẹ trả lời: “Ừ, là ta.”
Không ngờ thật là Phillis, Lucia khó thể tin nổi đảo qua bộ ngực đầy đặn cùng gương mặt nhu hòa rõ ràng nữ tính của cô, thì ra Người Cá khi trưởng thành, thật sự có thể lựa chọn giới tính cho riêng mình.
“Không mời ta vào ngồi sao?” Phillis thấy Lucia đứng ngây người trước cửa, lên tiếng nhắc nhở.
“À, mời các người vào.” Lucia nghiêng người để Phillis cùng người đàn ông tóc vàng phía sau cô đi vào.
Dẫn người vào phòng khách, Lucia rót ra hai ly nước sôi cho hai người, cười cười xin lỗi: “Vừa mới chuyển đến đây, còn chưa kịp chuẩn bị đồ uống gì, chỉ có nước sôi, hy vọng hai người không để ý.
Phillis bưng chén nước lên, ánh mắt ôn nhu nhìn Lucia, “Không sao, nước sôi cũng rất tốt.”
Bị ánh mắt của Phillis nhìn đến có chút xấu hổ, dù sao hai người cũng đã lâu không gặp. Tuy hiện tại cậu đã ở cùng một chỗ với Arnold, nhưng trước kia từng làm một trạch nam yêu người khác phái, giờ đơn độc đối mặt với một người đẹp như vậy, khiến Lucia vẫn cảm thấy rất có áp lực.
Phillis không nói chuyện, vì không để không khí càng thêm kỳ quặc, Lucia chỉ có thể kiên trì mở miệng: “Vị này là?” Ánh mắt ném về phía anh chàng đẹp trai tóc vàng đứng ở một bên.
“Barzel, người hầu của ta.” Phillis thanh lãnh trả lời.
Lucia không nghĩ tới Phillis sẽ trả lời ngắn gọn như vậy, cậu nhất thời cũng không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể chuyển sang một đề tài khác, “Sao các người lại tới tìm ta, có chuyện gì sao?”
Phillis nghe vậy, có chút thất vọng nhìn thoáng qua Lucia, chớp mắt mấy cái rồi giải thích: “Mười năm trước, khi chúng ta tách ra, ngươi đã từng mời ta đến làm khách ở Thánh thành.”
Lucia hiểu ra, chắc chắn khi Phillis đến Thánh thành, bản thân cậu đã đến Kleist, cho nên cô ấy mới cùng đến đây.
Hai người đều thuộc loại người không nói nhiều, bầu không khí nhất thời lạnh đi. Trên mặt Lucia đang cười, nhưng trong lòng lại đau khổ không biết phải tìm đề tài gì nữa. Phillis ngồi đối diện cậu cũng rất buồn rầu, tính tình của cô khá là lãnh đạm, hiện giờ tìm được Lucia, rõ ràng trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại hoàn toàn không biết phải mở miệng như thế nào.
Barzel đứng ở phía sau Phillis nhìn hai người không nói gì, trong lòng đều sốt ruột thay cho điện hạ nhà anh. Tuy rằng đàn ông thích khiêu chiến muốn chiếm được mỹ nhân cao lãnh, nhưng khi tìm bạn đời, phần lớn người vẫn có khuynh hướng tìm một người ôn nhu hiểu ý mình, chứ không phải là một cô gái nửa ngày không nói ra một câu.