1.
Sau khi lui giới, Cố Thiên Tinh xóa bỏ tài khoản phụ, gạch bỏ nhóm chat, vô cùng tự giác vì Yến Thâm mà làm một vị “Kiều” trong kim ốc tàng kiều.
Lúc Kiều Ngữ biết được chuyện này còn chê cười hắn, nói người này cũng không biết chừa lại cho mình đường lui.
“Chưa gì mà anh đã thích người ta như vậy rồi, lỡ về sau hắn ta chán ngấy anh, anh đi tìm chỗ nào mà khóc nhá.”
Nhìn đi, cái cậu này đã bắt đầu đứng ở góc độ của khuê mật mà nói chuyện rồi.
Cố Thiên Tinh rất là kiêu ngạo mà ngẩng đầu, hùng hồn ném ra ba chữ: “Không có đâu.”
Kiều Ngữ tấm tắc: “Bây giờ anh nghĩ vậy, về sau có hối hận cũng không kịp.”
Cố Thiên Tinh không phục: “Đừng nghĩ rằng tôi lui giới rồi sẽ không để ý đến những chuyện khác, chẳng phải cậu đang cùng học sinh của cậu triền triền miên miên nhẹ nhàng bay sao?”
Có mấy lần Kiều Ngữ bực bội kể với Cố Thiên Tinh về gã lưu manh hay quấy rầy mình. Trước kia, Cố Thiên Tinh không có sở thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác. Nhưng sau mấy hôm, khi quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết rồi, hắn có thuận miệng hỏi han vài câu, kết quả người kia lại là học sinh mà Kiều Ngữ đang làm gia sư dạy kèm, năm nay học cấp ba, 17 tuổi, vẫn chưa thành niên.
“Bay mọe anh!” Vừa nói tới chuyện này, Kiều Ngữ đã nổi giận: “Cậu ta chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có thể nhìn không thể ăn, tôi hối hận rồi.”
Cố Thiên Tinh xúi giục: “Hối hận thì về lại quán bar đi, mấy người để ý tới mông cậu vẫn đang chờ cậu hồi tâm chuyển ý đấy.”
Kiều Ngữ giật giật miệng: “Tạm biệt, tôi phải giám sát cậu ta viết bài thi đây.”
Nói xong liền không quay đầu mà bỏ chạy, để lại Cố Thiên Tinh một mình ngồi ở bên đường cười to không ngừng.
Đều là người trong cuộc, ai mà chẳng rõ trong lòng đối phương thật sự muốn điều gì chứ.
Lại nói, Yến Thâm mà lại không cần hắn sao?
Hừ!
Buồn cười!
2.
Yến Thâm vẫn luôn giữ mình trong sạch, nơi khác người nhất mà hắn từng đến cũng chỉ có Dạ Sắc, mà còn là vì có Cố Thiên Tinh mới đi.
Sau khi hai người tâm ý tương thông, hắn càng là hận không thể 24 giờ mỗi ngày báo cáo với Cố Thiên Tinh.
Phạm vi giao lưu bạn bè đều sạch sẽ, cũng sẽ không làm ra bất cứ điều gì khiến Cố Thiên Tinh phải ghen tị hoặc nghi ngờ.
Nếu gặp phải tình huống đặc thù như đi công tác ở nơi khác, hắn sẽ chủ động phát video mỗi tối đúng 9 giờ, cũng chủ động đi dạo một vòng quanh khách sạn, đem những ngóc ngách có thể giấu người giấu vật đều triển lãm trước mặt đối phương.
Có đôi khi, Cố Thiên Tinh sẽ cười hắn dính người, nhưng lại rất rõ ràng rằng chính mình kỳ thật rất thích điều đó.
Không thể không nói, Yến Thâm cho hắn đủ cảm giác an toàn, chưa bao giờ làm hắn lo lắng rằng giá trị sủng ái của bản thân sẽ bị vơi đi.
Giữa hai người chưa từng có mâu thuẫn, mặc dù quen biết chưa được bao lâu, nhưng dường như lại hiểu rất rõ về nhau.
Hắn híp mắt dựa vào ghế sô pha, nhìn sườn mặt Yến Thâm đang ngồi bên cạnh, bỗng nhiên có cảm giác như vợ chồng già.
Chú ý tới tầm mắt của hắn, Yến Thâm xoay mặt qua: “Làm sao vậy? Muốn ăn khuya?”
Cố Thiên Tinh duỗi tay ôm đầu hắn gặm một ngụm: “Vậy anh đừng gọi là Yến Thâm nữa, sửa thành Yến Ăn Khuya đi!”
3.
Hôm tân niên, hai người dậy rất sớm, lúc đang dán câu đối thì thấy Kỷ Diễn và Mạc Trình trụ dưới lầu đi lên đây.
Cố Thiên Tinh và Kỷ Diễn cúi người gật đầu chúc Tết nhau, giống như lưng ai cong càng thấp thì lão công người đấy sẽ phải móc ra bao lì xì càng lớn vậy.
Yến Thâm ôm Cố Thiên Tinh, móc ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn: “Một năm mới xin được chiếu cố nhiều hơn.”
Mạc Trình cũng hiền hoà mà bắt tay với hắn, từ trong túi móc ra bao lì xì đỏ: “Là chúng tôi mới đúng.”
Bởi vì chung cư có hơi nhỏ, nhét không đủ người của gia đình hai bên, chờ đến giờ rồi, hai người liền lái xe đi tới nhà Yến Thâm.
Cha mẹ hai bên đã sớm bận rộn làm việc, chung quy là xem hai người họ vẫn còn trẻ con, không cho dính tay vào, nên đành chạy tới trước TV ngồi chờ.
Yến Thâm cầm bao lì xì đỏ được quấn chỉ vàng ở miệng bao qua: “Em mở ra nhìn xem đi.”
Bao lì xì mà Mạc Trình đưa giống như là được đặt làm theo yêu cầu, vừa hẹp vừa dài, không giống như là dùng để nhét tiền vào.
Cố Thiên Tinh kéo sợ chỉ vàng, từ bên trong lấy ra hai tấm vé chiêu đãi trông vô cùng sặc sỡ, địa điểm là ở một hòn đảo nghỉ dưỡng nổi tiếng nào đó ở tỉnh ngoài.
Hắn nhịn không được mà thổi tiếng huýt sáo: “Oa nga ~”
4.
Hai người dùng một ngày thời gian để thăm hỏi tất cả bạn bè thân thích, ngày thứ hai liền lập tức thu thập hành lý lên máy bay.
Bình thường, Yến Thâm mà bận rộn rồi ngay cả cuối tuần cũng không được nghỉ, hiện tại rảnh rỗi, Cố Thiên Tinh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Muốn tới bờ biển thả lỏng là dự định hàng đầu của Cố Thiên Tinh, không nghĩ tới lại được thực hiện nhanh như vậy, hắn còn đặc biệt cảm tạ Kỷ Diễn nửa ngày.
Kỳ nghỉ chính thức của cả nước nên trên đảo nghỉ dưỡng rất là náo nhiệt, bọn họ dựa theo thông tin trên vé chiêu đãi để gọi điện thông báo, khách sạn đặc biệt cho xe tới sớm để đón họ.
Thời gian chiêu đãi tổng cộng ba ngày, cho nên họ không mang quá nhiều hành lý, gộp lại trong một cái vali lớn.
Ở nhà ăn dùng bữa trưa xong, Cố Thiên Tinh lập tức chạy như bay về phòng, tung ta tung tăng tìm quần bơi, nói là muốn thể nghiệm độ ấm của biển nhiệt đới vào đông như thế nào.
Yến Thâm cảm thấy người này như vẫn chưa lớn, rõ ràng đã 28 tuổi, tâm tính lại giống một đứa trẻ.
Không có tính xấu, dễ dỗi nhưng cũng dễ dỗ, cho chút nắng là xán lạn liền.
Hắn nhịn không được ôm lấy Cố Thiên Tinh từ phía sau, khẽ hôn lên sườn mặt hắn: “Anh thấy ở bờ biển có tổ chức nướng BBQ, buổi tối mang em đi ăn nhé?”
Cố Thiên Tinh chớp chớp mắt, quần tắm trong tay cũng không thèm, xoay người ôm lấy cổ hắn, vui tươi hớn hở mà hôn trả: “Được a!”
5.
Dáng người Yến Thâm rất tốt, Cố Thiên Tinh mỗi lần đều muốn chiếm chút tiện nghi.
Nhìn người nọ thay đồ bơi xong lại càng thêm bắt mắt, hắn lại tặc lưỡi mà sờ bậy sờ bạ, suýt nữa thì đốt lửa mà không thể ra khỏi phòng.
Hai người xuống biển chơi một lát, ngẫu hứng lại tham gia chơi bóng chuyền với mấy người trẻ tuổi.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Cố Thiên Tinh rốt cuộc lăn xả mệt mỏi, nguyện ý thành thành thật thật ngồi xổm trên bờ xây lâu đài cát.
“Ông chủ Yến, mua cho em cái kia đi.”
Hắn nhìn theo hướng mà Cố Thiên Tinh chỉ qua, phát hiện là một chiếc xe hàng nhỏ đẩy bằng tay, phía trên có treo mấy món đồ chơi bằng nhựa, có súng bắn nước, xẻng xúc đất, thùng nước nhỏ, đủ mọi màu sắc, cái gì cần có đều có.
“Em muốn cái gì?”
Cố Thiên Tinh không chút do dự: “Muốn cái xẻng với cái thùng, em muốn đào con cua.”
Khi nói chuyện, ánh mắt kia giống như một cậu bạn nhỏ đang đứng trước xe đẩy thật lâu không muốn rời đi, làm Yến Thâm có chút buồn cười.
“Được.”
Yến Thâm dặn dò hắn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, còn mình thì mang theo vòng tay của khách sạn đi mua đồ.
Chăm sóc một cậu trai lớn hao phí không ít thể lực, hắn còn tiện đường mua thêm trái dừa về.
Yến Thâm bỗng nhiên nhớ lại lúc Cố Thiên Tinh học đại học năm ba có lần đi du lịch, từng phun tào quán ven đường ở chợ đêm bán mười lăm nguyên một ly nước dừa.
Trong máy tính của hắn vẫn còn giữ lại ảnh chụp Cố Thiên Tinh lúc ấy, bàn tay trắng nõn cầm ly nhựa rẻ bèo, ống hút màu cam bị cắn đến biến hình.
Phối chữ gọn gàng lưu loát: Trộn nước, khó uống.
Giống như dù cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được vẻ ghét bỏ đấy, Yến Thâm nhịn không được cười cười, bước chân cũng nhanh hơn, chạy đến gần để đưa đồ vật đang ôm trong lòng vào tay đối phương.
Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào cậu thanh niên mới lớn đang rất nghe lời mà ngồi ở trên ghế đợi mình, mái tóc ướt sau gáy lúc ẩn lúc hiện.
Yến Thâm muốn gọi hắn một tiếng, muốn nhìn đôi mắt hắn tỏa sáng chạy tới nghênh đón chính mình, nhưng đột nhiên lại bị người lạ cắt ngang.
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang chắp tay sau lưng đi về phía người mà hắn yêu, đưa ra giấy viết thư màu hồng nhạt trong tay.
6.
Thời đại tân tiến, nơi nơi đều có tổ chức hoạt động, hòn đảo nghỉ dưỡng này cũng không ngoại lệ.
Tấm banner của khách sạn có viết rõ những hoạt động sắp được tổ chức, trong đó có một cái gọi là hiện trường giật dây, sáng tạo một chương trình gặp nhau hiểu nhau dành cho những chàng trai cô gái đã chịu đủ cái khổ của chuyện đi xem mắt.
Hiện trường giật dây được tổ chức ở một góc trên bãi biển, khi gặp được người mình ái mộ, họ có thể dùng giấy bút do chương trình cung cấp để phát huy, viết một bức thư tình vừa cũ kỹ vừa mới lạ rồi giao nó vào tay đối phương.
Nói cũ kỹ, là bởi vì sự bắt nguồn của thư tình có lịch sử lâu dài; nói mới lạ, là bởi vì trong xã hội với nhịp sống nhanh và công nghệ cao này, người thật lòng nguyện ý tự tay viết một phong thơ đã là càng ngày càng ít.
Mà nếu người nhận được thư tình cũng có ý, họ sẽ cầm thẻ số kẹp trong bức thư đưa lại cho ban tổ chức, đến tối hai bên sẽ được an bài cùng tham gia lửa trại tiệc tối.
Yến Thâm xa xa mà nhìn Cố Thiên Tinh với cô gái đang đứng trước mặt hắn, lập tức nhíu mày.
Theo bước chân hắn tới gần, cô gái kia cũng chú ý tới hắn, đỏ mặt rồi vội vàng khom lưng chào một cái, chạy chậm rời đi.
Cố Thiên Tinh chớp chớp mắt, không tránh cũng không né: “Đã về rồi…… Oa, trái dừa!”
Yến Thâm ngồi ở bên cạnh hắn, vờ như không để ý mà hỏi: “Đưa em cái gì đấy?”
Cố Thiên Tinh duỗi tay lấy đồ uống của mình: “Cũng không có gì.”
Nghe giọng nói này, giống như thứ nhận được chỉ là một bức thư bình thường đến không thể bình thường hơn, chứ không phải một bức thư tình màu hồng phấn, tim bay phấp phới.
Yến Thâm bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi.
Hắn nghĩ, hắn dường như vẫn chưa thật sự hiểu rõ về Cố Thiên Tinh.
Hắn không có mặt trong thời thơ ấu của Cố Thiên Tinh, cũng chưa từng tiếp xúc với đối phương trước khi thành niên, căn bản không biết Cố Thiên Tinh có phải là GAY trời sinh hay không.
Nếu có một ngày, người theo đuổi Cố Thiên Tinh không phải một người đàn ông có cùng giới tính với cậu ấy, mà là một người phụ nữ, vậy hắn thật đúng là có muốn khóc cũng không khóc được.
Cố Thiên Tinh ngậm ống hút, trong miệng đều là hương vị ngọt thanh của nước dừa. Kiểu tóc vốn rất bắt mắt giờ bị ướt nhẹp, lung tung mà dán trên trán, trông ngoan ngoãn như một cậu học sinh đang đứng trước mặt giáo viên vậy: “Ông chủ Yến này, anh cảm thấy thời đại này, phẩm chất quý giá nhất ở một người đàn ông là cái gì?”
Ngữ khí của Yến Thâm bình đạm, lại giống như có ý chỉ: “Một lòng đến già đi.”
“Cho nên nói, có phải anh cũng đặc biệt chán ghét mấy người hay sớm ba chiều bốn, đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, chân trong chân ngoài, bội tình bạc nghĩa, hái hoa ngắt cỏ, phải không?”
Yến Thâm cảm thấy Cố Thiên Tinh vẫn có giác ngộ rất cao, yên lặng gật gật đầu, dùng sức còn mạnh hơn ngày thường.
Mi mày Cố Thiên Tinh khẽ động, cười hì hì nhéo lá thư kia: “Cái này là cô gái kia bảo em đưa cho anh đó.”
7.
Yến Thâm: “……”
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đưa cho anh, cứ để ở chỗ em đi.”
Cố Thiên Tinh hừ hừ nói giỡn: “Để ở chỗ em? Thôi đi, lỡ như anh tìm cơ hội cầm tấm thẻ số kia đi, em lại phải một khóc hai nháo ba thắt cổ.”
“Em biết anh sẽ không.”
Cố Thiên Tinh tiếp tục cố ý đùa hắn: “Chúng ta mới ở bên nhau bao lâu chứ, nói không chừng là anh vẫn chưa hết cảm giác mới mẻ với em thôi ~”
Mỗi khi Cố Thiên Tinh dùng câu này để gây chuyện với Yến Thâm, cuối cùng luôn là bị lăn lộn mệt mỏi đến không có sức để mở miệng.
Hiện tại, hắn ỷ vào có nhiều người xung quanh, Yến Thâm không dám làm gì hắn, càng nói mặt mày càng hớn hở.
Yến Thâm nhưng thấy rõ, người này là thật vất vả mới có được cơ hội, cho rằng bắt được cái đuôi của mình đây.
Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui vẻ mà không ngừng thả bong bóng.
Nhưng hắn cũng không thích Cố Thiên Tinh tranh giành tình cảm với những người không liên quan, nó chẳng có nghĩa gì cả, hắn không muốn bị kéo vào bất cứ mối quan hệ ái muội nào khác.
So với chuyện để Cố Thiên Tinh đắn đo trong lòng, thở phì phì mà giơ móng vuốt với hắn, còn không bằng làm đối phương trở nên vui vẻ hạnh phúc.
Thấy hắn không hé răng, Cố Thiên Tinh lập tức ồn ào: “Sao anh không nói lời nào, có phải anh chột dạ hay không!”
Yến Thâm cười cười, trảo một cái đã bắt được cổ tay của hắn: “Vậy cùng anh kết hôn đi.”
Cố Thiên Tinh hơi há mồm, sau một lúc lâu mới “A?” một tiếng.
“Cùng anh kết hôn, anh vĩnh viễn là người của em.”
Cố Thiên Tinh trợn mắt há mồm, mắt không chớp mà nhìn người trước mặt, khi nhận ra đối phương đang nghiêm túc, vành tai hắn lại từ từ đỏ ửng lên.
“Anh……” Hắn muốn nói, anh tự nhiên nói bậy cái gì đấy. Nhưng nhìn lướt qua Yến Thâm, hắn thấy núp sau cái cây ở đằng xa, cô gái tới đưa thư tình khi nãy đang lén lút mà chú ý nhất cử nhất động bên này.
Lời sắp đến bên miệng, bỗng nhiên xoay một vòng.
Cố Thiên Tinh chớp chớp mi mắt, ngẩng cổ vênh váo lên: “Anh dám ở chỗ này hôn em, em lập tức đồng ý.”
8.
Xung quanh là người đến người đi, ngồi trên ghế dựa đa số đều là du khách đang nghỉ mệt.
Yến Thâm sờ lên sau gáy hắn: “Không được lùi lại.”
“Em lùi lại em thành chó con được chưa!”
Có lẽ là bị gió thổi lâu rồi, trên người Cố Thiên Tinh có chút lạnh lẽo, ngược lại là đầu ngón tay Yến Thâm cảm giác nóng bỏng hơn trước.
Hắn hơi hơi cúi đầu xuống, để lời nói của cả hai biến mất giữa cái chạm môi.
Bên tai là tiếng la hét ồn ào, Cố Thiên Tinh nghĩ, công khai xuất quỹ thực sự quá kích thích.
Hai người cũng không ở lại hết ba ngày chiêu đãi, đêm đó ăn tiệc nướng BBQ xong liền trở về phòng thu thập hành lý, ngày hôm sau trực tiếp bay ra nước ngoài.
Cho đến khi nằm trên giường khách sạn nơi tha hương, Cố Thiên Tinh mới cảm thấy bản thân như phát điên, nhập ma rồi.
Hắn hưng phấn không ngủ được, tựa như một cậu trai ngây ngô mới lớn, dính ở bên cạnh Yến Thâm không lột xuống được: “Lão bà, moa moa moa moa moa!”
Yến Thâm bật cười.
9.
Cố Thiên Tinh một đêm không ngủ, ôm di động phát tin nhắn quấy rầy khắp nơi.
Nội dung đại khái thuần một màu sắc: “Tui sắp kết hôn rồi”.
Di động đinh đang vang lên, Cố Thiên Tinh mở ra giao diện tin nhắn.
—— chúc mừng, nhớ mời tôi ăn kẹo đó ~^^
Đây là Kỷ Diễn nhắn lại.
Lúc trước, hắn nhận ra tâm ý của mình là do Kỷ Diễn chọc thủng, hiện tại Yến Thâm đột nhiên cầu hôn cũng là do Mạc Trình tặng phiếu chiêu đãi.
Nghĩ lại, hai chàng của lầu 19 này thật là trâu bò.
Nên biểu đạt lòng biết ơn thế nào đây? Cố Thiên Tinh giống như bạch tuộc mà ôm lấy Yến Thâm, lâm vào trầm tư.
Sau đó, hắn linh quang chợt lóe, tự nhận rằng đã nghĩ ra một sáng ý tuyệt hảo.
10.
Mấy ngày sau.
Kỷ Diễn thu được một phần chuyển phát nhanh, cậu có chút khó hiểu mà ôm nó vào nhà, lại nghe Mạc Trình nói rằng không có đặt mua cái gì.
Sau Tết, dịch vụ chuyển phát nhanh cũng chỉ mới hoạt động trở lại, chẳng lẽ đây là đồ mua hồi năm cũ giờ mới chuyển tới?
Cậu dùng kéo mở ra, từ bên trong cầm ra một cây gậy cùng với một lá cờ lưu niệm vải đỏ, hai chùm dây tua rua màu vàng quét qua bàn tay mà ngứa ngáy.
Kỷ Diễn nhịn không được mà giật giật khóe miệng, lấy tay mở mặt cờ ra, phía trên thình lình viết:
Tặng tiên sinh Kỷ Diễn & Mạc Trình lầu 19
Chuyên gia tình cảm đệ nhất,
Sở trường đặc biệt bài ưu giải nạn.
Tình yêu trợ công năng thủ,
Hàng xóm tốt nhất cả nước!
Đến từ gia đình Cố Thiên Tinh lầu 20, lời cảm tạ sâu sắc
Ngày 10, tháng 2, năm 20xx.
******
Sau khi lui giới, Cố Thiên Tinh xóa bỏ tài khoản phụ, gạch bỏ nhóm chat, vô cùng tự giác vì Yến Thâm mà làm một vị “Kiều” trong kim ốc tàng kiều.
Lúc Kiều Ngữ biết được chuyện này còn chê cười hắn, nói người này cũng không biết chừa lại cho mình đường lui.
“Chưa gì mà anh đã thích người ta như vậy rồi, lỡ về sau hắn ta chán ngấy anh, anh đi tìm chỗ nào mà khóc nhá.”
Nhìn đi, cái cậu này đã bắt đầu đứng ở góc độ của khuê mật mà nói chuyện rồi.
Cố Thiên Tinh rất là kiêu ngạo mà ngẩng đầu, hùng hồn ném ra ba chữ: “Không có đâu.”
Kiều Ngữ tấm tắc: “Bây giờ anh nghĩ vậy, về sau có hối hận cũng không kịp.”
Cố Thiên Tinh không phục: “Đừng nghĩ rằng tôi lui giới rồi sẽ không để ý đến những chuyện khác, chẳng phải cậu đang cùng học sinh của cậu triền triền miên miên nhẹ nhàng bay sao?”
Có mấy lần Kiều Ngữ bực bội kể với Cố Thiên Tinh về gã lưu manh hay quấy rầy mình. Trước kia, Cố Thiên Tinh không có sở thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác. Nhưng sau mấy hôm, khi quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết rồi, hắn có thuận miệng hỏi han vài câu, kết quả người kia lại là học sinh mà Kiều Ngữ đang làm gia sư dạy kèm, năm nay học cấp ba, 17 tuổi, vẫn chưa thành niên.
“Bay mọe anh!” Vừa nói tới chuyện này, Kiều Ngữ đã nổi giận: “Cậu ta chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có thể nhìn không thể ăn, tôi hối hận rồi.”
Cố Thiên Tinh xúi giục: “Hối hận thì về lại quán bar đi, mấy người để ý tới mông cậu vẫn đang chờ cậu hồi tâm chuyển ý đấy.”
Kiều Ngữ giật giật miệng: “Tạm biệt, tôi phải giám sát cậu ta viết bài thi đây.”
Nói xong liền không quay đầu mà bỏ chạy, để lại Cố Thiên Tinh một mình ngồi ở bên đường cười to không ngừng.
Đều là người trong cuộc, ai mà chẳng rõ trong lòng đối phương thật sự muốn điều gì chứ.
Lại nói, Yến Thâm mà lại không cần hắn sao?
Hừ!
Buồn cười!
2.
Yến Thâm vẫn luôn giữ mình trong sạch, nơi khác người nhất mà hắn từng đến cũng chỉ có Dạ Sắc, mà còn là vì có Cố Thiên Tinh mới đi.
Sau khi hai người tâm ý tương thông, hắn càng là hận không thể 24 giờ mỗi ngày báo cáo với Cố Thiên Tinh.
Phạm vi giao lưu bạn bè đều sạch sẽ, cũng sẽ không làm ra bất cứ điều gì khiến Cố Thiên Tinh phải ghen tị hoặc nghi ngờ.
Nếu gặp phải tình huống đặc thù như đi công tác ở nơi khác, hắn sẽ chủ động phát video mỗi tối đúng 9 giờ, cũng chủ động đi dạo một vòng quanh khách sạn, đem những ngóc ngách có thể giấu người giấu vật đều triển lãm trước mặt đối phương.
Có đôi khi, Cố Thiên Tinh sẽ cười hắn dính người, nhưng lại rất rõ ràng rằng chính mình kỳ thật rất thích điều đó.
Không thể không nói, Yến Thâm cho hắn đủ cảm giác an toàn, chưa bao giờ làm hắn lo lắng rằng giá trị sủng ái của bản thân sẽ bị vơi đi.
Giữa hai người chưa từng có mâu thuẫn, mặc dù quen biết chưa được bao lâu, nhưng dường như lại hiểu rất rõ về nhau.
Hắn híp mắt dựa vào ghế sô pha, nhìn sườn mặt Yến Thâm đang ngồi bên cạnh, bỗng nhiên có cảm giác như vợ chồng già.
Chú ý tới tầm mắt của hắn, Yến Thâm xoay mặt qua: “Làm sao vậy? Muốn ăn khuya?”
Cố Thiên Tinh duỗi tay ôm đầu hắn gặm một ngụm: “Vậy anh đừng gọi là Yến Thâm nữa, sửa thành Yến Ăn Khuya đi!”
3.
Hôm tân niên, hai người dậy rất sớm, lúc đang dán câu đối thì thấy Kỷ Diễn và Mạc Trình trụ dưới lầu đi lên đây.
Cố Thiên Tinh và Kỷ Diễn cúi người gật đầu chúc Tết nhau, giống như lưng ai cong càng thấp thì lão công người đấy sẽ phải móc ra bao lì xì càng lớn vậy.
Yến Thâm ôm Cố Thiên Tinh, móc ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn: “Một năm mới xin được chiếu cố nhiều hơn.”
Mạc Trình cũng hiền hoà mà bắt tay với hắn, từ trong túi móc ra bao lì xì đỏ: “Là chúng tôi mới đúng.”
Bởi vì chung cư có hơi nhỏ, nhét không đủ người của gia đình hai bên, chờ đến giờ rồi, hai người liền lái xe đi tới nhà Yến Thâm.
Cha mẹ hai bên đã sớm bận rộn làm việc, chung quy là xem hai người họ vẫn còn trẻ con, không cho dính tay vào, nên đành chạy tới trước TV ngồi chờ.
Yến Thâm cầm bao lì xì đỏ được quấn chỉ vàng ở miệng bao qua: “Em mở ra nhìn xem đi.”
Bao lì xì mà Mạc Trình đưa giống như là được đặt làm theo yêu cầu, vừa hẹp vừa dài, không giống như là dùng để nhét tiền vào.
Cố Thiên Tinh kéo sợ chỉ vàng, từ bên trong lấy ra hai tấm vé chiêu đãi trông vô cùng sặc sỡ, địa điểm là ở một hòn đảo nghỉ dưỡng nổi tiếng nào đó ở tỉnh ngoài.
Hắn nhịn không được mà thổi tiếng huýt sáo: “Oa nga ~”
4.
Hai người dùng một ngày thời gian để thăm hỏi tất cả bạn bè thân thích, ngày thứ hai liền lập tức thu thập hành lý lên máy bay.
Bình thường, Yến Thâm mà bận rộn rồi ngay cả cuối tuần cũng không được nghỉ, hiện tại rảnh rỗi, Cố Thiên Tinh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Muốn tới bờ biển thả lỏng là dự định hàng đầu của Cố Thiên Tinh, không nghĩ tới lại được thực hiện nhanh như vậy, hắn còn đặc biệt cảm tạ Kỷ Diễn nửa ngày.
Kỳ nghỉ chính thức của cả nước nên trên đảo nghỉ dưỡng rất là náo nhiệt, bọn họ dựa theo thông tin trên vé chiêu đãi để gọi điện thông báo, khách sạn đặc biệt cho xe tới sớm để đón họ.
Thời gian chiêu đãi tổng cộng ba ngày, cho nên họ không mang quá nhiều hành lý, gộp lại trong một cái vali lớn.
Ở nhà ăn dùng bữa trưa xong, Cố Thiên Tinh lập tức chạy như bay về phòng, tung ta tung tăng tìm quần bơi, nói là muốn thể nghiệm độ ấm của biển nhiệt đới vào đông như thế nào.
Yến Thâm cảm thấy người này như vẫn chưa lớn, rõ ràng đã 28 tuổi, tâm tính lại giống một đứa trẻ.
Không có tính xấu, dễ dỗi nhưng cũng dễ dỗ, cho chút nắng là xán lạn liền.
Hắn nhịn không được ôm lấy Cố Thiên Tinh từ phía sau, khẽ hôn lên sườn mặt hắn: “Anh thấy ở bờ biển có tổ chức nướng BBQ, buổi tối mang em đi ăn nhé?”
Cố Thiên Tinh chớp chớp mắt, quần tắm trong tay cũng không thèm, xoay người ôm lấy cổ hắn, vui tươi hớn hở mà hôn trả: “Được a!”
5.
Dáng người Yến Thâm rất tốt, Cố Thiên Tinh mỗi lần đều muốn chiếm chút tiện nghi.
Nhìn người nọ thay đồ bơi xong lại càng thêm bắt mắt, hắn lại tặc lưỡi mà sờ bậy sờ bạ, suýt nữa thì đốt lửa mà không thể ra khỏi phòng.
Hai người xuống biển chơi một lát, ngẫu hứng lại tham gia chơi bóng chuyền với mấy người trẻ tuổi.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Cố Thiên Tinh rốt cuộc lăn xả mệt mỏi, nguyện ý thành thành thật thật ngồi xổm trên bờ xây lâu đài cát.
“Ông chủ Yến, mua cho em cái kia đi.”
Hắn nhìn theo hướng mà Cố Thiên Tinh chỉ qua, phát hiện là một chiếc xe hàng nhỏ đẩy bằng tay, phía trên có treo mấy món đồ chơi bằng nhựa, có súng bắn nước, xẻng xúc đất, thùng nước nhỏ, đủ mọi màu sắc, cái gì cần có đều có.
“Em muốn cái gì?”
Cố Thiên Tinh không chút do dự: “Muốn cái xẻng với cái thùng, em muốn đào con cua.”
Khi nói chuyện, ánh mắt kia giống như một cậu bạn nhỏ đang đứng trước xe đẩy thật lâu không muốn rời đi, làm Yến Thâm có chút buồn cười.
“Được.”
Yến Thâm dặn dò hắn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, còn mình thì mang theo vòng tay của khách sạn đi mua đồ.
Chăm sóc một cậu trai lớn hao phí không ít thể lực, hắn còn tiện đường mua thêm trái dừa về.
Yến Thâm bỗng nhiên nhớ lại lúc Cố Thiên Tinh học đại học năm ba có lần đi du lịch, từng phun tào quán ven đường ở chợ đêm bán mười lăm nguyên một ly nước dừa.
Trong máy tính của hắn vẫn còn giữ lại ảnh chụp Cố Thiên Tinh lúc ấy, bàn tay trắng nõn cầm ly nhựa rẻ bèo, ống hút màu cam bị cắn đến biến hình.
Phối chữ gọn gàng lưu loát: Trộn nước, khó uống.
Giống như dù cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được vẻ ghét bỏ đấy, Yến Thâm nhịn không được cười cười, bước chân cũng nhanh hơn, chạy đến gần để đưa đồ vật đang ôm trong lòng vào tay đối phương.
Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào cậu thanh niên mới lớn đang rất nghe lời mà ngồi ở trên ghế đợi mình, mái tóc ướt sau gáy lúc ẩn lúc hiện.
Yến Thâm muốn gọi hắn một tiếng, muốn nhìn đôi mắt hắn tỏa sáng chạy tới nghênh đón chính mình, nhưng đột nhiên lại bị người lạ cắt ngang.
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang chắp tay sau lưng đi về phía người mà hắn yêu, đưa ra giấy viết thư màu hồng nhạt trong tay.
6.
Thời đại tân tiến, nơi nơi đều có tổ chức hoạt động, hòn đảo nghỉ dưỡng này cũng không ngoại lệ.
Tấm banner của khách sạn có viết rõ những hoạt động sắp được tổ chức, trong đó có một cái gọi là hiện trường giật dây, sáng tạo một chương trình gặp nhau hiểu nhau dành cho những chàng trai cô gái đã chịu đủ cái khổ của chuyện đi xem mắt.
Hiện trường giật dây được tổ chức ở một góc trên bãi biển, khi gặp được người mình ái mộ, họ có thể dùng giấy bút do chương trình cung cấp để phát huy, viết một bức thư tình vừa cũ kỹ vừa mới lạ rồi giao nó vào tay đối phương.
Nói cũ kỹ, là bởi vì sự bắt nguồn của thư tình có lịch sử lâu dài; nói mới lạ, là bởi vì trong xã hội với nhịp sống nhanh và công nghệ cao này, người thật lòng nguyện ý tự tay viết một phong thơ đã là càng ngày càng ít.
Mà nếu người nhận được thư tình cũng có ý, họ sẽ cầm thẻ số kẹp trong bức thư đưa lại cho ban tổ chức, đến tối hai bên sẽ được an bài cùng tham gia lửa trại tiệc tối.
Yến Thâm xa xa mà nhìn Cố Thiên Tinh với cô gái đang đứng trước mặt hắn, lập tức nhíu mày.
Theo bước chân hắn tới gần, cô gái kia cũng chú ý tới hắn, đỏ mặt rồi vội vàng khom lưng chào một cái, chạy chậm rời đi.
Cố Thiên Tinh chớp chớp mắt, không tránh cũng không né: “Đã về rồi…… Oa, trái dừa!”
Yến Thâm ngồi ở bên cạnh hắn, vờ như không để ý mà hỏi: “Đưa em cái gì đấy?”
Cố Thiên Tinh duỗi tay lấy đồ uống của mình: “Cũng không có gì.”
Nghe giọng nói này, giống như thứ nhận được chỉ là một bức thư bình thường đến không thể bình thường hơn, chứ không phải một bức thư tình màu hồng phấn, tim bay phấp phới.
Yến Thâm bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi.
Hắn nghĩ, hắn dường như vẫn chưa thật sự hiểu rõ về Cố Thiên Tinh.
Hắn không có mặt trong thời thơ ấu của Cố Thiên Tinh, cũng chưa từng tiếp xúc với đối phương trước khi thành niên, căn bản không biết Cố Thiên Tinh có phải là GAY trời sinh hay không.
Nếu có một ngày, người theo đuổi Cố Thiên Tinh không phải một người đàn ông có cùng giới tính với cậu ấy, mà là một người phụ nữ, vậy hắn thật đúng là có muốn khóc cũng không khóc được.
Cố Thiên Tinh ngậm ống hút, trong miệng đều là hương vị ngọt thanh của nước dừa. Kiểu tóc vốn rất bắt mắt giờ bị ướt nhẹp, lung tung mà dán trên trán, trông ngoan ngoãn như một cậu học sinh đang đứng trước mặt giáo viên vậy: “Ông chủ Yến này, anh cảm thấy thời đại này, phẩm chất quý giá nhất ở một người đàn ông là cái gì?”
Ngữ khí của Yến Thâm bình đạm, lại giống như có ý chỉ: “Một lòng đến già đi.”
“Cho nên nói, có phải anh cũng đặc biệt chán ghét mấy người hay sớm ba chiều bốn, đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, chân trong chân ngoài, bội tình bạc nghĩa, hái hoa ngắt cỏ, phải không?”
Yến Thâm cảm thấy Cố Thiên Tinh vẫn có giác ngộ rất cao, yên lặng gật gật đầu, dùng sức còn mạnh hơn ngày thường.
Mi mày Cố Thiên Tinh khẽ động, cười hì hì nhéo lá thư kia: “Cái này là cô gái kia bảo em đưa cho anh đó.”
7.
Yến Thâm: “……”
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đưa cho anh, cứ để ở chỗ em đi.”
Cố Thiên Tinh hừ hừ nói giỡn: “Để ở chỗ em? Thôi đi, lỡ như anh tìm cơ hội cầm tấm thẻ số kia đi, em lại phải một khóc hai nháo ba thắt cổ.”
“Em biết anh sẽ không.”
Cố Thiên Tinh tiếp tục cố ý đùa hắn: “Chúng ta mới ở bên nhau bao lâu chứ, nói không chừng là anh vẫn chưa hết cảm giác mới mẻ với em thôi ~”
Mỗi khi Cố Thiên Tinh dùng câu này để gây chuyện với Yến Thâm, cuối cùng luôn là bị lăn lộn mệt mỏi đến không có sức để mở miệng.
Hiện tại, hắn ỷ vào có nhiều người xung quanh, Yến Thâm không dám làm gì hắn, càng nói mặt mày càng hớn hở.
Yến Thâm nhưng thấy rõ, người này là thật vất vả mới có được cơ hội, cho rằng bắt được cái đuôi của mình đây.
Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui vẻ mà không ngừng thả bong bóng.
Nhưng hắn cũng không thích Cố Thiên Tinh tranh giành tình cảm với những người không liên quan, nó chẳng có nghĩa gì cả, hắn không muốn bị kéo vào bất cứ mối quan hệ ái muội nào khác.
So với chuyện để Cố Thiên Tinh đắn đo trong lòng, thở phì phì mà giơ móng vuốt với hắn, còn không bằng làm đối phương trở nên vui vẻ hạnh phúc.
Thấy hắn không hé răng, Cố Thiên Tinh lập tức ồn ào: “Sao anh không nói lời nào, có phải anh chột dạ hay không!”
Yến Thâm cười cười, trảo một cái đã bắt được cổ tay của hắn: “Vậy cùng anh kết hôn đi.”
Cố Thiên Tinh hơi há mồm, sau một lúc lâu mới “A?” một tiếng.
“Cùng anh kết hôn, anh vĩnh viễn là người của em.”
Cố Thiên Tinh trợn mắt há mồm, mắt không chớp mà nhìn người trước mặt, khi nhận ra đối phương đang nghiêm túc, vành tai hắn lại từ từ đỏ ửng lên.
“Anh……” Hắn muốn nói, anh tự nhiên nói bậy cái gì đấy. Nhưng nhìn lướt qua Yến Thâm, hắn thấy núp sau cái cây ở đằng xa, cô gái tới đưa thư tình khi nãy đang lén lút mà chú ý nhất cử nhất động bên này.
Lời sắp đến bên miệng, bỗng nhiên xoay một vòng.
Cố Thiên Tinh chớp chớp mi mắt, ngẩng cổ vênh váo lên: “Anh dám ở chỗ này hôn em, em lập tức đồng ý.”
8.
Xung quanh là người đến người đi, ngồi trên ghế dựa đa số đều là du khách đang nghỉ mệt.
Yến Thâm sờ lên sau gáy hắn: “Không được lùi lại.”
“Em lùi lại em thành chó con được chưa!”
Có lẽ là bị gió thổi lâu rồi, trên người Cố Thiên Tinh có chút lạnh lẽo, ngược lại là đầu ngón tay Yến Thâm cảm giác nóng bỏng hơn trước.
Hắn hơi hơi cúi đầu xuống, để lời nói của cả hai biến mất giữa cái chạm môi.
Bên tai là tiếng la hét ồn ào, Cố Thiên Tinh nghĩ, công khai xuất quỹ thực sự quá kích thích.
Hai người cũng không ở lại hết ba ngày chiêu đãi, đêm đó ăn tiệc nướng BBQ xong liền trở về phòng thu thập hành lý, ngày hôm sau trực tiếp bay ra nước ngoài.
Cho đến khi nằm trên giường khách sạn nơi tha hương, Cố Thiên Tinh mới cảm thấy bản thân như phát điên, nhập ma rồi.
Hắn hưng phấn không ngủ được, tựa như một cậu trai ngây ngô mới lớn, dính ở bên cạnh Yến Thâm không lột xuống được: “Lão bà, moa moa moa moa moa!”
Yến Thâm bật cười.
9.
Cố Thiên Tinh một đêm không ngủ, ôm di động phát tin nhắn quấy rầy khắp nơi.
Nội dung đại khái thuần một màu sắc: “Tui sắp kết hôn rồi”.
Di động đinh đang vang lên, Cố Thiên Tinh mở ra giao diện tin nhắn.
—— chúc mừng, nhớ mời tôi ăn kẹo đó ~^^
Đây là Kỷ Diễn nhắn lại.
Lúc trước, hắn nhận ra tâm ý của mình là do Kỷ Diễn chọc thủng, hiện tại Yến Thâm đột nhiên cầu hôn cũng là do Mạc Trình tặng phiếu chiêu đãi.
Nghĩ lại, hai chàng của lầu 19 này thật là trâu bò.
Nên biểu đạt lòng biết ơn thế nào đây? Cố Thiên Tinh giống như bạch tuộc mà ôm lấy Yến Thâm, lâm vào trầm tư.
Sau đó, hắn linh quang chợt lóe, tự nhận rằng đã nghĩ ra một sáng ý tuyệt hảo.
10.
Mấy ngày sau.
Kỷ Diễn thu được một phần chuyển phát nhanh, cậu có chút khó hiểu mà ôm nó vào nhà, lại nghe Mạc Trình nói rằng không có đặt mua cái gì.
Sau Tết, dịch vụ chuyển phát nhanh cũng chỉ mới hoạt động trở lại, chẳng lẽ đây là đồ mua hồi năm cũ giờ mới chuyển tới?
Cậu dùng kéo mở ra, từ bên trong cầm ra một cây gậy cùng với một lá cờ lưu niệm vải đỏ, hai chùm dây tua rua màu vàng quét qua bàn tay mà ngứa ngáy.
Kỷ Diễn nhịn không được mà giật giật khóe miệng, lấy tay mở mặt cờ ra, phía trên thình lình viết:
Tặng tiên sinh Kỷ Diễn & Mạc Trình lầu 19
Chuyên gia tình cảm đệ nhất,
Sở trường đặc biệt bài ưu giải nạn.
Tình yêu trợ công năng thủ,
Hàng xóm tốt nhất cả nước!
Đến từ gia đình Cố Thiên Tinh lầu 20, lời cảm tạ sâu sắc
Ngày 10, tháng 2, năm 20xx.
******