Trên chiếc giường king size là đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau, lúc này đồng hồ đã chỉ điểm đúng giờ sáng, Diêu Đạt cúi nhìn cô gái nằm trong lòng mình vẫn còn đang say giấc, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Reng.....!reng....!reng
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, anh liền cầm lên thì sắc mặt anh lạnh đi hẳn.
" Đông Hoa, cậu còn ở Pari không? " giọng của Lê Thanh Hùng vang lên.
" Không " anh lạnh lùng đáp trả.
Đầu dây bên kia nghe tiếng của anh thì bất ngờ, tại sao anh lại cầm máy của cô, chẳng lẽ hai người ngủ chung hay sao?
Hắn có việc phải qua Pari vài ngày, lần trước hắn có nhắn tin với cô, được biết Đông Hoa cũng ở Pháp nên hắn mới gọi để hẹn gặp cô, nhưng nào ngờ anh lại nghe máy.
" Tại sao chú lại nghe máy của cậu ấy "
" Tại sao tôi lại không được nghe " anh nhàn nhạt hỏi lại.
Diêu Đạt vừa nói tay vừa vuốt tóc cô, sáng sớm tâm trạng của anh lại bị cái tên nhóc này làm tệ đi, hắn cũng thật gan, dám xem thường lời nói của anh, đã bao lần anh cảnh cáo hắn đừng gọi cho cô nữa nhưng hắn vẫn không nghe.
" Dậy thôi " anh trầm giọng gọi cô.
" Ưm....!cho em ngủ xíu nữa " giọng cô ngáy ngủ nói.
Anh biết là hắn nghe tất cả nên không nói không rằng mà tắt máy đi, nói về chiêu trò thì Lê Thanh Hùng hắn không bao giờ qua được anh.
Đúng là giọng nói của cô rồi, vậy có nghĩa là cô đang ngủ cùng với anh, lòng hắn lại có điềm chẳng lành, nếu như hai người đến với nhau, vậy còn hắn thì sao? Không, làm sao hắn có thể buông xuôi như vậy được.
Diêu Đạt thay đồ xong thì đi xuống phòng khách ngồi uống trà cùng ông Lục, mẹ cô và Lục Nghiêm Nhiên đang ở bếp làm chút đồ ăn sáng cho mọi người.
" Chị dâu, chị để Đông Hoa và Diêu Đạt qua lại với nhau à " Lục Nghiêm Nhiên hỏi.
" Phải, em không thấy cậu ta đối xử với tiểu Hoa rất được sao? Với lại con bé cũng thích Diêu Đạt, chúng ta không nên phản đối làm gì " bà cười nói.
Trước đây ông bà ngoại của Đông Hoa cũng rất dễ dàng trong chuyện tình cảm của con cái, nên bây giờ bà Lục cũng vậy, chỉ cần con gái mình hạnh phúc là được.
" Đúng vậy "
Hai người nói chuyện qua lại với nhau, một lát sau thì Đông Hoa cũng đặt chân xuống bếp, cô đi tới ôm lấy mẹ và cô mình từ phía sau.
" Mẹ và cô nấu món gì vậy ạ " cô cất giọng ngọt ngào của mình lên.
" Toàn những món con thích " Lục Nghiêm Nhiên đáp.
" Vậy lát nữa con phải ăn thật nhiều "
Bà Lục đứng kế bên lắc đầu chịu thua cô, tính cách cô vẫn còn khá trẻ con, sau này phải nhờ cả vào anh rồi.
Sau khi ăn sáng xong thì tất cả đều ngồi phòng trò chuyện, Đông Hoa lại ngồi cạnh bà Lục nũng nịu.
" Mẹ, chúng ta đi chơi không? " cô hớn hở nói.
" Con đi với chú Đạt đi, ông bà đã già rồi không thể đi nhiều được " bà Lục đáp.
Chủ yếu bà Lục thích nơi này nên mới đến đây nghỉ dưỡng cùng gia đình, bà Lục thì đi được nhưng ông bà nội, ngoại của cô tuổi cũng đã lớn, đi nhiều quá sẽ mệt.
Đông Hoa đánh mắt qua anh, thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Diêu Đạt thì cô biết chắc là anh không đồng ý rồi.
" Tối đi " anh nhìn cô cất giọng trả lời.
Cô nói không sai đúng không? Tối thì có gì mà đi chứ.
" Vậy con về phòng đây " cô nói xong thì đứng lên về phòng.
Cô vừa về tới phòng thì trong đầu cô liền nãy ra một suy nghĩ, hay là cô tự đi một mình nhỉ, đã tới đây không được đi đâu thì uổng phí lắm.
Đông Hoa nhanh chóng thay đồ rồi lẻn đi bằng đường cửa sau ra ngoài, cô tự đi một mình được không cần ai phải dẫn.
Cô lên mạng xem và sau đó bắt taxi đi tới từng nơi mà mình muốn.
Phải công nhận là buổi sáng nơi này rất đẹp, đã thế đồ ăn lại rất vừa miệng với cô, Đông Hoa vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp.
Khoảng chừng vài tiếng sau, bà Lục vì sợ con gái mình buồn nên đã mang dĩa trái cây vào phòng cô, nhưng khi bà mở cửa thì một bóng người cũng không có, bà lúc này giật mình vội chạy ra nói với chồng mình.
" Ông xã, anh mở camera lên xem tiểu Hoa đã đi đâu, trong phòng không thấy con bé " bà Lục vội vàng nói.
Ông Lục nghe vậy nhanh chóng mở lên xem thì mọi người mới biết cô đã trốn ra ngoài chơi, nhìn qua sắc mặt của Diêu Đạt lúc này bắt đầu lạnh đi.
Vì ở cùng ông bà Lục nên anh đã không để ý tới cô lắm, cứ nghĩ rằng cô sẽ an phận ở nhà nhưng cô lại làm ngược ý anh, có phải anh quá dễ dãi với cô rồi hay không?
" Cứ để con bé chơi đi, một lát nó tự về " ông Lục chầm chậm lên tiếng.
" Cậu đi tìm cô ấy về đây, chuẩn bị đi lát nữa về lại thành phố " âm thanh anh phát ra lạnh đến thấu sương.
" Vâng lão đại "
Lần này anh sẽ không để cô đi bất cứ nơi nào, là cô đã chọc giận anh thì đó là hình phạt của cô.
" Sao về sớm vậy, cậu chỉ mới đến một ngày thôi " bà Lục hỏi.
" Em có việc nên về sớm hơn dự tính " anh đáp.
" Tiểu Hoa vẫn chưa hiểu chuyện, cậu đừng để bụng "
Bà Lục lên tiếng nói đỡ cho cô, nhìn thấy anh không vui thì bà cũng biết là anh đang rất giận thế nên bà mới nói để anh nguôi giận phần nào.
Diêu Đạt chỉ gật đầu cho qua, sau đó anh đứng lên về phòng, tự tay anh lấy đồ để vào vali, sẵn tiện anh ngồi đó chờ cô về.
Mộc Hỏa nhìn theo vị trí của cô mà chạy đến đó, trong đầu hắn nghĩ lần này là chết chắc cô rồi.
" Đông Hoa, lão đại gọi em về " hắn thấy cô thì nhanh chóng lên tiếng.
" Sao anh ấy biết em đi mà gọi về " lòng cô bắt đầu lo lắng.
" Mọi người ai cũng biết em trốn đi chơi, về thôi, mắc công lão đại lại trách phạt anh "
Đông Hoa thở dài, lại bị phát hiện, cô chỉ mới chơi có mấy tiếng thôi, nhưng rồi cô vẫn theo Mộc Hỏa đi về, vì sợ anh lại nổi điên lên.
Ít phút sau thì cũng về tới nhà, cô lẳng lặng đi vào trong mà không dám nói câu nào, Đông Hoa biết là mình làm sai nên im lặng thì vẫn hơn.
" Ba mẹ " cô cười cười gọi ông bà.
" Con nhỏ này làm mẹ lo chết đi được " bà Lục đánh nhẹ lên mông cô.
" Con không sao mà "
Cô nhìn xung quanh vẫn không thấy anh, được bà Lục nói thì cô mới biết là anh đã đi về phòng, Đông Hoa cũng nhanh chóng vào trong.
" Qua đây " thấy cô không có ý định lại gần mình thì anh đã lạnh giọng gọi cô đến.
Đông Hoa từ từ lê đôi chân mình tới chỗ anh, vừa bước vào phòng thì cô đã cảm nhận được sát khí trên người anh tỏa ra.
Anh kéo tay cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt sắc như dao đang nhìn chằm chằm vào cô, Đông Hoa suy nghĩ gì đó xong rồi liền hôn lên môi anh, cái gì cái phải lấy lòng trước đã.
" Có ý gì? " anh nghiêm giọng nói.
" Không ý gì cả, em chỉ muốn hôn anh thôi " cô cười để anh.
Muốn hôn sao? Bình thường làm gì cô chủ động hôn anh như thế.
" Lần này cũng như lần cuối, nếu em còn dám tái phạm thì đừng trách tôi mạnh tay với em " tay anh siết chặt eo cô.
Là vì anh nể mặt ông bà Lục nên anh không muốn làm lớn chuyện với cô.
" Em biết rồi " cô vui mừng hôn lên má anh một anh một cái.
Đông Hoa cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, cũng may là anh không nóng giận nếu không thì toi mạng cô.
" Hai chiếc vali đó là sao? " cô nhỏ giọng hỏi anh.
" Chuẩn bị đi về " anh nhàn nhạt lên tiếng.
Đi về? Sao lại về sớm như thế?
" Về sớm vậy? Em vẫn muốn ở đây với ba mẹ "
" Có việc, về đó tôi sẽ tập luyện cho em, nên chăm chỉ một chút "
Anh đã nói vậy rồi thì cô làm sao mà từ chối được đây, thôi không sao, cô cũng nên bắt tay vào việc được rồi.
" Vâng " cô gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng ra ngoài, Mộc Hỏa di chuyển hành lý vào xe, Đông Hoa quyến luyến mãi không muốn đi.
" Về cẩn thận đấy biết không? Khi nào mẹ về sẽ gọi con "
" Vâng ạ "
Đông Hoa chào mọi người xong thì lên xe, Mộc Hỏa bắt đầu đạp chân ga chạy đi.
Bỏ bang khá lâu nên anh cũng phải về lại đó xem tình hình thế nào.
Hai người bắt đầu lên máy bay về lại thành phố Tứ Xuyên.
Tầm giờ chiều thì anh và cô về tới thành phố, Đông Hoa được người đưa về biệt thự, còn anh qua Hắc bang làm chút việc.
Đông Hoa cố gắng nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai cô bắt đầu quá trình tập luyện của mình, cô phải cố gắng mọi thứ để có thể giúp đỡ anh sau này..