Hôm nay anh thức sớm hơn mọi khi, và cũng chỉ ăn ít thức ăn mà quản gia Phù chuẩn bị, xong rồi tiếp tục lái xe ra ngoài.
Cả đêm qua anh không tài nào chợp mắt được, sáng thì lại thức sớm, không có cô, anh gần như mất đi tất cả.
Quản gia Phù thấy anh im lặng thì ông cũng không hỏi bất cứ thứ gì, ông chỉ sợ rằng nhắc đến cô thì anh càng đau lòng hơn thôi.
Diêu Đạt lái xe đến Lục gia, vừa hay cả nhà đều ngồi trước phòng khách, anh nhàn nhạt gật đầu thay lời chào hỏi.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Ông bà Lục nhìn sắc mặt của anh không được tốt lắm, râu cũng đã mọc lên thấy rõ, chỉ mới một ngày vậy mà anh lại thay đổi nhanh đến thế.
" Con cố gắng giữ sức khỏe, tìm thì tìm nhưng cũng phải lo cho bản thân mình " ông nội Lục nói.
" Vâng "
Bà Lục chỉ dùng mắt nhìn anh, lúc đấy nhất thời bà kích động nên mới nói ra những lời đó với anh, đến khi bà suy nghĩ lại thì có hơi không đúng, nhưng chắc anh cũng hiểu vì bà lo cho cô thôi.
Mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau, tầm nữa tiếng sau thì anh cũng xin phép rời đi, anh còn phải đi đến bang để xem cô ta thế nào nữa.
Anh vừa rời đi một lát thì Bảo Chiêu cùng bà Quách đi tới, nhìn di ảnh của Đông Hoa mà lòng cô đau thắt lại, người bạn thân duy nhất của cô chỉ có mình Đông Hoa vậy mà chỉ vì một tai nạn đã cướp đi người bạn thân này, ông trời thật không công bằng.
Quay lại chuyện của Ngô Viên Vân, cô ta giật mình tỉnh dậy, đưa mắt nhìn những người xa lạ ở đây, cô ta nhìn tới người phụ nữ được giam đối diện mình, đây không phải là Võ Kim Xuyên, mẹ cô đây sao?
Tóc tai thì bù xù, quần chẳng ra quần, áo chẳng ra áo,miệng thì cứ lẩm bẩm mãi, nhìn chẳng giống như người bình thường chút nào, tại sao nhìn bà ta lại ra nông nổi như vậy?
" Mẹ, mẹ ơi " cô ta cất giọng gọi Võ Kim Xuyên.
" Đồ độc ác, cô là đồ độc ác " bà ta nhìn về hướng Viên Vân nói lớn.
" Mẹ, là con, Ngô Viên Vân đây "
Bà ta lúc này chẳng thể nhận ra ai nữa rồi, từ ngày bà ta bị bắt vào đây đều bị hành hạ bất kể ngày đêm, bà ta phải chịu một cú sốc khi mất hết người thân, chồng thì lại bỏ mặc không đến thăm dù chỉ một lần, điều đó khiến đầu óc bà ta không được tỉnh táo.
Cô ta nhìn thôi cũng đủ hiểu, Viên Vân trong lòng lại lo lắng, có khi nào cô ta sẽ trở thành như vậy hay không?
Hai người thuộc hạ của anh đi tới lôi cô ta ra ngoài, để Ngô Viên Vân quỳ trước của Diêu Đạt, cô ta ngước lên thì chạm ngay ánh mắt lạnh lẽo của anh, cô ta liền lùi về phía sau, lại va phải Chu Vũ.
Ngô Viên Vân quay lại nhìn thì càng giật mình hơn, cả người hắn đầy thương tích, khuôn mặt gần như biến dạng, sắc mặt cô ta trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy.
" Cô có muốn được như hắn ta không? " anh nhướng mày để cô ta.
" Không....!không....!xin anh, cầu xin anh hãy tha cho tôi " cô ta luôn miệng cầu xin anh.
" Cô sợ, vậy thì tại sao lại làm hại đến Đông Hoa của tôi " anh nghiến răng nói.
Nhắc đến cô thôi đã khiến anh không thể giữ bình tĩnh cho mình, tha cho cô ta vậy thì anh sẽ có lỗi với cô, điều này làm sao anh có thể làm được.
" Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, xin anh hãy buông tha cho tôi, nhất định sau này tôi sẽ không động chạm đến Đông Hoa nữa "
Cô ta quên rằng là cô đã chết, dù cô ta có muốn cũng không thể được.
" Cô quên rằng cô ấy đã mất rồi sao? Một mạng đền một mạng, cô thấy thế nào? "
" Không....!tôi không thể chết " cô ta lắc đầu lia lịa.
Diêu Đạt ra hiệu cho thuộc hạ mình kéo cô ta đi, treo hai tay cô ta lên cao giống như Chu Vũ, và sau đó dùng roi đánh lên người cô ta.
Ngô Viên Vân làm sao có thể chịu đau được, cô ta không ngừng la hét thất thanh, chưa đầy nữa tiếng thì cô ta đã ngất lịm đi.
" Làm cho cô ta tỉnh, sau đó tiếp tục đánh, nhớ giữ lại mạng cô ta " anh cười lạnh, mới đó đã chịu không được rồi sao?
" Rõ lão đại "
Ý anh là muốn giữ lại mạng cô ta chỉ vì để sau này anh tìm được Đông Hoa thì mạng cô ta sẽ do cô định đoạt.
Và tin một ngày nào đó anh sẽ tìm được cô, dù là cô sống hay chết thì anh vẫn luôn tìm kím cô bằng mọi giá.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
......................
Căn phòng rộng lớn được thiệt kế vô cùng tỉ mỉ, nội thất bên trong thì sang trọng, nhìn thôi cũng hiểu chủ sở hữu gia thế khủng cở nào.
Bên trong là một người đàn ông cao to với khuôn mặt điển trai, nhưng vẻ ngoài thì khá lạnh lùng, hắn ngồi cạnh mép giường, tay thì vuốt nhẹ khuôn mặt của một cô gái đang nằm yên ở đó.
" Tại sao vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại " hắn ngước mắt lên nhìn người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, trầm giọng hỏi.
Người này, giọng nói này không ai khác chính là Lưu Hữu Niên.
" Tôi đã kiểm tra rất kỹ, cô ấy không có vấn đề gì cả, hiện tại chỉ có thể dựa vào ý thức của cô ấy mà thôi " vị bác sĩ nhanh chóng đáp lại.
Hắn lại đưa mắt xuống nhìn cô, và cô gái nằm đây lại là Lục Đông Hoa.
Tính tới nay đã tháng trôi qua, cô vẫn không có chút dấu hiệu gì gọi là tỉnh lại cả, mặc dù vết thương đã được chữa trị và đã lành hẳn nhưng cô thì vẫn vậy.
Phải kể tới ngày cô xảy ra tai nạn, là hắn đã cho người theo dõi cô từ lâu, và cũng là hắn đã mang cô đi, khi ấy hơi thở của cô rất yếu, viên đạn chỉ nằm lệch tim cô có vài mm, một chút nữa thì cô đã mất mạng, đã thế vùng đầu còn bị thương khá nặng, phải nói là tai nạn lần này gần như muốn cướp đi mạng sống của cô.
Khi đó hắn nghe tin cô bị tai nạn thì đã nhanh chóng sắp xếp xe để đưa cô đi và các bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho cô kịp thời, may là mạng cô lớn nên vẫn giữ được.
Sau cuộc phẫu thuật dài hơn tiếng thì cô lại rơi vào hôn mê, tuy rất thành công nhưng bác sĩ nói là không biết khi nào cô mới có thể tỉnh lại, hoặc sẽ không bao giờ tỉnh.
Cũng đồng nghĩa là cô sẽ sống thực vật cho đến khi chết.
Lưu Hữu Niên đã cố gắng cho người chăm sóc, cũng như mời những vị bác sĩ tốt nhất và dùng những loại thuốc đắt tiền nhất cho cô, hắn rất mong một ngày nào đó cô có thể tỉnh lại.
Hắn đang nắm tay cô thì đột nhiên một ngón tay thon dài của cô khẽ cử động, Lưu Hữu Niên lúc này nhìn chằm chằm vào tay cô không rời.
Bất giác các ngón tay của cô lại một lần nữa cử động.
" Ông mau lại đây xem, cô ấy cử động tay rồi " hắn vội vàng gọi bác sĩ tới.
" Lưu lão đại đừng lo lắng, tiểu thư sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, lâu nhất là ngày mai " bác sĩ kiểm tra một lượt cho cô rồi mới lên tiếng.
" Được "
Hắn gật đầu, chỉ cần cô tỉnh lại là được, cuối cùng thì ông trời không phụ công sức của hắn, nói đến đây thì cũng biết Lưu Hữu Niên có tình cảm với cô, dù hắn biết cô là người của Diêu Đạt nhưng lòng hắn vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ có được cô, và bây giờ đã trở thành hiện thực.
Hắn biết anh cho người tìm kím cô khắp nơi, là hắn đã chặn mọi thông tin của cô, và hắn cũng biết anh đã cho người lan tin cô đã mất sau vụ tai nạn để đánh lừa mọi người.
Cô không xuất hiện thì anh mãi mãi không tìm được cô, và hắn cũng không để điều đó xảy ra.
Còn Diêu Đạt thì suốt sáu tháng nay, anh gần như tạo cho mình một vỏ bọc, ít nói đi, và hầu như chẳng tiếp xúc với người lạ nhiều, bình thường anh đã kiệm lời vậy mà từ đi không có cô thì anh càng ít mở lời.
Có đi gặp đối tác đều là bọn người Châu Khiêu thay mặt anh làm tất cả, chỉ khi có việc quan trọng anh mới ra mặt thôi.
Còn nếu không có việc gì ra ngoài thì anh cứ nhốt mình trong phòng, đến tối lại uống rượu đến say mềm rồi ngủ quên dưới đất, nếu không có quản gia Phù và đám người Tâm Tự canh chừng anh thì có lẻ anh đã chết cóng dưới sàn nhà rồi.
Hầu như bây giờ anh cũng đã cắt đứt liên lạc với những người bạn và cả ông bà Lục, nếu ông bà Lục có liên lạc thì đều là bốn người Mộc Hỏa thay phiên nhau bất máy để nói về vụ của cô.
Anh gần như bất lực về cuộc tìm kím này của mình, anh chưa bao giờ thấy mình vô dụng như bây giờ, cô sống hay chết cũng không có một chút manh mối nào.
Cô giận anh cũng được nhưng hãy cho anh biết là cô sống thế nào? Có an toàn hay không? Còn đằng này cô lại im lặng mãi, điều đó khiến tim anh rất đau.
Nổi nhớ của anh thì ngày một tăng lên, anh như sắp phát điên vì cô, mỗi lần anh ngủ đều mơ thấy cô trở về bên mình nhưng đến khi tỉnh lại mọi thứ đều là ảo.
" Lục Đông Hoa, anh rất nhớ em "
Câu nói này không biết anh đã nói bao nhiêu lần rồi, số lần anh nói nhiều vô kể.
Và ông bà Lục cũng vậy, ông bà cũng cho người tìm tung tích của cô nhưng nhận lại chỉ bằng một cái lắc đầu mà thôi.
Bà Lục rất nhớ con gái mình, bà không biết là cô ra sao? Có khỏe hay không? Hằng đêm bà đều mong cô sớm quay về..