Đông Hoa tỉnh dậy là lúc giờ sáng, cô đưa tay sờ sờ chỗ bên cạnh mình, không còn chút hơi ấm nào thì cũng biết là anh đã rời giường từ rất sớm.
Sức khỏe anh cũng tốt quá nhỉ? Quần quật cả đêm vậy mà sáng vẫn thức sớm được.
" Chào buổi sáng bác Phù " cô xuống bếp chào hỏi quản gia Phù.
" Vâng, chào buổi sáng thiếu phu nhân " ông cũng nhanh chóng đáp lại cô.
Thiếu phu nhân? Tại sao quản gia Phù lại gọi cô như thế?
Cô không nghe lầm đúng không? Chẳng phải mới hôm qua còn gọi cô là tiểu thư sao? Đổi xưng hô nhanh vậy à?
Thật sự cô nghe không quen lắm, Đông Hoa chắc chắn đây là chủ ý của anh.
" Thiếu gia có việc ra ngoài, thiếu phu nhân ăn sáng đi " ông biết cô thế nào hỏi anh nên ông đã nói trước.
" Dạ vâng "
Lúc sáng trước đi khi anh có căn dặn ông và mọi người trong nhà đều phải gọi cô là thiếu phu nhân, quản gia Phù cũng không ngần ngại gì mà đổi xưng hô ngay, chắc chắn hai người sắp có tin vui rồi đây.
Còn anh thì vừa mới giờ sáng đã có mặt tại Lục gia, anh ngồi đó nói chuyện với ông bà Lục, cả đêm qua anh suy nghĩ rất nhiều, cũng tới lúc cho cô một danh phận rồi.
" Em muốn kết hôn với Đông Hoa " anh nhìn thẳng vào mắt hai người, nghiêm túc nói.
Ông Lục thấy anh hôm nay cố tình đến sớm như vậy thì cũng đoán ra được phần nào, đều là đàn ông với nhau nên chỉ thoáng qua ông cũng nhận ra.
" Cậu nghiêm túc " bà Lục hỏi lại.
" Rất nghiêm túc, anh chị yên tâm em sẽ chăm sóc cho Đông Hoa thật tốt " anh nhanh chóng trả lời.
" Được rồi, cậu cứ chuẩn bị đi, tháng sau chúng ta tổ chức hôn lễ " ông Lục nói.
Hai người thì không phản đối gì, tối qua hai vợ chồng ông cũng mới nói với nhau về vấn đề này, nhưng nào ngờ hôm nay anh lại đến đây để xin hỏi cưới cô.
" Tối nay nhớ chở Đông Hoa đến " bà Lục tiếp lời.
" Em biết rồi, em về trước "
Hôn lễ tổ chức càng sớm thì càng tốt, nhỡ sau này cô có thai, đi lại sẽ rất mệt, với lại anh cũng muốn cho cô sớm trở thành Diêu thiếu phu nhân.
Khi anh đi, ông bà Lục nhìn nhau cười, anh cũng thật hiểu ý ông bà đó, chưa gì đã lên bàn chuyện hôn lễ với ông bà rồi.
" Tổ chức hôn lễ sớm vậy sao? " bà Lục có chút không nở gả con gái mình đi.
" Em không nhìn thấy bộ dạng của cậu ta sao? Nếu còn chậm trễ chắc chắn cậu ta sẽ không đợi được "
" Được rồi, vào ăn sáng thôi "
Cũng đúng, bà Lục thấy anh đã muốn vợ lắm rồi, có ai lại đến nhà đàn gái sớm như anh vậy không? Khi quản gia Lưu lên gọi thì ông bà mới chịu thức đấy, còn tưởng là cô có chuyện gì, ai ngờ là anh lên hỏi cưới cô.
Diêu Đạt về nhà thấy cô đang ngồi phòng khách, anh không nhanh không chậm đi tới chỗ cô, tiện tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng.
" Anh đi đâu à " cô ngước mắt lên hỏi anh.
" Có chuyện quan trọng cần phải giải quyết " anh vừa nói vừa vuốt tóc cô.
Đông Hoa chỉ gật đầu không đáp, chuyện của anh cô không xen vào làm gì, Diêu Đạt cúi xuống nhìn cô mỉm cười, vì muốn cô mãi mãi thuộc về mình nên anh mới nhanh chóng đánh dấu chủ quyền trước.
" Đông Hoa, chúng ta kết hôn đi " anh ôn nhu nói.
Kết!.
kết hôn sao?
Cô liền mở to mắt nhìn anh, sao đột nhiên hôm nay anh lại nói đến chuyện này, kết hôn sớm vậy sao? Cô cứ tưởng là phải đợi thêm vài năm nữa chứ.
Với lại cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần kia mà, phải ha, hôm nay mọi người đều thay đổi xưng hô chắc là ai ai cũng biết, nhưng chỉ có mình cô là không.
" Em không muốn lấy anh " cô chu môi lên nói.
" Dù em không muốn thì cũng phải chấp nhận, bởi vì ba mẹ em đã đồng ý và tháng sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ " anh không tức giận vì câu nói của cô mà ngược lại còn rất dịu dàng trả lời.
Tháng sau? Cô vẫn còn chưa hết bất ngờ thì anh lại tiếp tục cho cô thêm một bất ngờ khác.
Nhanh như vậy sao? Nhưng anh đến gặp ba mẹ cô lúc nào, tại sao cô lại không biết?
Không phải cô không muốn lấy anh, nhưng làm nhanh như vậy liệu có ổn không đây.
" Anh đến gặp ba mẹ em lúc nào? " cô chớp chớp mắt hỏi lại.
" Khi nãy, phu nhân, em có đồng ý làm vợ anh không? "
Diêu Đạt từ trong túi lấy ra một hộp nhung đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đắc tiền, cô còn chưa trả lời thì anh đã nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
" Em vẫn chưa đồng ý kia mà " cô cười nói.
Lòng cô lúc này vui đến không tả được, Đông Hoa không ngờ là mình được anh cầu hôn trong hoàn cảnh này, một người như anh có thể nói ra những câu đó đã may mắn lắm rồi, dù là anh có cầu hôn cô ở đâu đi nữa thì cô cũng chấp nhận.
" Anh đã đeo vào thì mãi mãi không tháo ra, em chỉ còn cách là làm vợ anh thôi " anh giữ chặt tay cô.
" Thấy anh chân thành như vậy nên em mới đồng ý đấy, sau này anh có ức hiếp em thì nhất định em sẽ không nương tay với anh " cô không quên buông lời đe dọa anh.
" Được "
Đông Hoa cười tươi, sau đó dựa đầu vào vai anh, cô đưa tay mình lên để ngắm nhìn chiếc nhẫn kia, quả thật rất đẹp, anh đã chuẩn bị từ bao giờ vậy?
Diêu Đạt nhìn biểu cảm cô của thì nhếch môi cười, anh không lãng mạn như bao người khác nhưng cả tấm lòng, cũng như trái tim của anh đều đặt ở cô.
Anh đã cho người làm ra chiếc nhẫn này từ rất lâu, ngày mà anh lấy đi lần đầu của cô thì cũng là lúc anh đặt làm nó.
Và bây giờ cuối cùng nó cũng thuộc về cô.
Chiếc nhẫn rất hợp với tay Đông Hoa.
" Cho em mượn điện thoại " cô khều khều tay anh.
" Làm gì? " anh đưa nhưng miệng thì lại hỏi.
" Em gọi cho Bảo Chiêu, điện thoại em để trên phòng rồi nên lấy điện thoại anh gọi đỡ "
Lúc tai nạn điện thoại cô đã bị mất, anh cũng đã mua điện thoại khác cho cô, mà tại vì lười nên mượn đỡ của anh mà gọi.
Đông Hoa vẫn còn nhớ rất rõ số của bạn mình, nên cô nhanh chóng bấm và gọi cho Bảo Chiêu.
" Ai vậy? " thấy số lạ gọi đến nên vừa bất máy lên Bảo Chiêu đã lên tiếng hỏi.
" Bảo Chiêu, còn nhớ tớ không? " cô cất giọng mình lên.
Giọng nói này, Bảo Chiêu hoảng hốt nhìn lại màn hình điện thoại mình, là Đông Hoa, chắc chắn là Đông Hoa, cô không nghe lầm đúng không? Bảo Chiêu mãi mãi không bao giờ quên giọng nói của Đông Hoa.
Nhưng không phải Đông Hoa đã!.
.
" Đông Hoa, có phải cậu không? Là cậu đúng không? " Bảo Chiêu vội vàng nói.
" Phải là tớ, tớ không sao cả, cậu đừng lo "
Đông Hoa nghe mẹ mình nói, vì chuyện của cô mà Bảo Chiêu đã tự trách bản thân mình mấy tháng qua, đã thế còn nhốt mình trong phòng suốt tuần khiến ông bà Quách lo lắng, cô không muốn Bảo Chiêu cứ để bụng chuyện đó mãi, nên cô mới gọi cho bạn mình để nói chuyện.
" Cậu đã đi đâu? Có biết tớ rất lo cho cậu không? Đợi tớ, để tớ sắp xếp lịch học xong thì tớ sẽ về với cậu, lúc đó tớ sẽ đánh chết cậu "
" Được "
Xác định đúng là bạn thân mình thì Bảo Chiêu vô cùng vui mừng, Đông Hoa an toàn, người bạn như Bảo Chiêu cũng vui theo và lòng cô cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Hai người trò chuyện với nhau một lát thì tắt máy, cô đưa điện thoại trả lại anh, Diêu Đạt lập tức chặn số của Bảo Chiêu ngay.
" Anh làm gì vậy? " cô hỏi.
" Em không thấy sao? Điện thoại của anh chỉ có mình em gọi được " anh thản nhiên đáp, trong điện thoại của anh chỉ duy nhất số cô là phụ nữ.
Anh chặn trước nhỡ đâu Bảo Chiêu có gọi tìm cô thì anh đỡ phải bất máy, anh không thích những người phụ nữ khác gọi vào máy mình.
Cô mỉm cười để anh, cô đâu có ghen đâu mà anh lại làm như thế, cô hoàn toàn tin tưởng vào lòng chung thủy của anh mà.
Rất nhanh đã đến tối, như đã hứa tối nay anh sẽ đưa cô đến Lục gia dùng bữa cùng cả nhà.
" Ba mẹ con mới tới " cô vừa vào nhà đã lên tiếng chào hỏi ba mẹ mình.
" Nào tiểu Hoa qua đây " bà Lục vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình bảo cô ngồi xuống.
Bà Lục để ý tới chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay con gái mình, rồi đưa mắt nhìn qua anh mỉm cười, nhanh như vậy sao?
" Chiếc nhẫn này cũng rất đẹp đó, có phải con đã chấp nhận rồi đúng không? " bà Lục lên tiếng trêu cô.
Đông Hoa ngại ngùng gật đầu, đúng là không có gì qua mắt được mẹ cô, cô còn chưa lên tiếng thì bà đã mở lời trước rồi.
" Đây, cậu muốn làm gì thì làm " ông Lục đưa sổ hộ khẩu cho anh.
Diêu Đạt cũng định mượn sổ hộ khẩu với ông, để còn đăng ký kết hôn với cô nữa, nhưng may mắn thay anh chưa nói thì ông Lục đã hiểu ý ngay.
" Xong em gửi lại cho anh " anh nhanh chóng nhận lấy.
" Sau này cậu cứ gọi như bây giờ đi, không cần phải đổi xưng hô, anh và chị không để ý đâu " bà Lục nói.
Ông bà Lục cũng đã thống nhất ý kiến rồi, hai người không nghe quen cho lắm nên thôi vẫn giữ cách xưng hô cũ, miễn anh đối tốt với con gái ông bà là được, còn về việc xưng hô thì gọi sao mà không được, ông bà Lục cũng không khắc khe những chuyện đó.
Còn ai muốn nói gì thì nhắc kệ bọn họ, trong nhà vui vẻ là được.
" Vâng, em biết rồi "
Thú thật thì anh vẫn chưa quen gọi ông bà Lục là ba mẹ, anh định sau này cưới cô về thì sẽ gọi từ từ nhưng ba mẹ cô đã mở lời như vậy rồi anh cũng không thể làm khác, anh không quan tâm người khác nghĩ gì, và sự kính trọng của anh đối với ông bà Lục mãi mãi không đổi.
" Đợi một chút ông bà nội, ngoại và cô, dượng con sắp tới rồi, lát nữa chúng ta sẽ dùng cơm chung "
" Vâng ạ "
Bà Lục có gọi điện thông báo với mọi người là cô đã trở về, ai nấy đều vui mừng, ông bà Cố đi công tác, còn ông bà nội, ngoại thì đi đây đi đó cho thoải mái một chút, nhưng nghe tin Đông Hoa về thì bọn họ lập tức về lại thành phố ngay.
Khoảng chừng nữa tiếng sau thì mọi người cũng về, Đông Hoa gặp lại ông bà nội, ngoại của mình nhanh chóng chạy tới ôm lấy ông bà.
" Cháu gái của ta đã về rồi, ta rất nhớ con " bà nội Lục nói.
" Con cũng rất nhớ ông bà nội "
" Nào lại đây bà ngoại xem, con có hơi gầy, nhưng không sao, ở đây bà sẽ bồi bổ cho con " bà ngoại Doãn ngắm nhìn đứa cháu ngoại của mình.
Mọi người cũng rất mong chờ tin cô, lúc trước đưa tin là giả nhưng ai nấy đều lo cho sự an toàn của cô, bây giờ cô đã bình an quay về là tốt.
" Có bà ngoại bồi bổ vậy thì con khỏi cần phải lo nữa rồi, tay nghề nấu ăn của ngoại là ngon nhất " cô nhanh nhẹn trả lời.
" Bà xem, Đông Hoa ngày càng biết ăn nói " bà ngoại Doãn cười lớn.
" Phải, phải ".
Truyện Dị Năng
Cô biết hai bà của mình rất thích được nịnh nọt nên cô đều dành những lời khen có cánh cho hai bà, nhưng phải công nhận, bà ngoại của cô nấu ăn rất ngon, khi nhỏ bà đều nấu cho cô ăn.
" Qua đây, cô ôm một chút, nhớ con quá đi thôi " bà Cố nói.
" Con cũng vậy "
Bà Cố không có con gái nên rất thương đứa cháu này của mình, còn con trai của Cố Trạch và Lục Nghiêm Nhiên thì đã đi du học rồi, đôi khi buồn thì bà Cố hay tìm Đông Hoa để nói chuyện, tình cảm cô, cháu vô cùng tốt.
" Ba mẹ vào ăn cơm thôi, đồ ăn đã được xong hết rồi " mẹ cô đưa mắt nhìn ông bà nội, ngoại nói.
" Được, đi thôi "
Sau sáu tháng thì cả nhà lại một lần nữa được ngồi ăn chung, với bầu không khí vô cùng ấm cúng, tiếng cười nói cũng vì thế mà vang khắp phòng ăn.
.