“Lạc Chưởng môn” Mộ Tử Hân khách khí bước đến, ánh mắt lại lạc đến hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, trên mặt như hiện lên điều gì nhưng ngay lập tức lại biến mất. Hai tay hắn đặt sau lưng, hết nắm chặt rồi lại buông ra. Thấy Miểu Hiên gật đầu, hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Song, nhếch khóe môi: “….Lạc phu nhân”
Lạc Song siết chặt tay, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, trên môi là nụ cười khách khí, rực rỡ như hoa: “Thượng tiên” trong giọng nói mang theo bảy phần khách khí, ba phần trầm thấp không rõ ràng, chỉ có nụ cười kia, vẫn tươi đẹp như nắng gắt.
Nụ cười này vô cùng dễ dàng với nàng. Chỉ cần muốn cười, nụ cười sẽ tự nhiên mà lộ ra, chỉ là trái tim vẫn cứ không ngừng đau nhói, đau kịch liệt hơn so với lúc trước mà thôi.
Mộ Tử Hân hơi chần chờ, lại nhìn nàng một cái, khóe miệng cười khẽ, chậm rãi gật đầu coi như đáp lời: “Hai vị, mời đến đại điện nghỉ ngơi!”
Nói rồi cũng không dừng lại, hắn bước qua, đi về mọi người phía sau. Bóng dáng trắng như tuyết kia, đi qua phía cạnh nàng, mang theo hương hoa lê nhàn nhạt, xông vào mũi, như một sợi dây thừng, siết chặt lấy tim nàng.
Lòng lại càng đau, đau đến tận xương, khiến người ta không thể không gập người lại.
“Lạc Nhi?” Miểu Hiên quay người lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
“Không sao!” Nàng đứng thẳng người, kéo tay hắn, chậm rãi nở nụ cười “Vừa nãy bay lâu quá, chân hơi mất sức, vào ngồi một lúc là được mà!”
Miểu Hiên hơi nghi ngờ nhưng vẫn lo lứng cho thân thể của nàng, khẽ nhăn mày, đỡ nàng vào đại điện.
Tiếng Mộ Tử Hân vẫn còn truyền đến từ đằng xa, giọng nói khách sáo như đã trở nên vô cùng quen thuộc “Lý Chưởng môn, Yên Chưởng môn….Mời!”
Bước chân nàng hơi dừng một lát, rồi lại sải bước đi vào đại điện,trong lòng khẽ niệm, không đau không đau, quen là tốt rồi. Chuyện mà nàng đã quyết tâm, sẽ không thay đổi, nàng cũng không thể chịu được sự thay đổi đó.
“Sao rồi?” Miểu Hiên đỡ nàng ngồi xuống, vẫn hơi bận tâm nắm tay nàng, bắt mạch: “Vẫn còn không thoải mái sao?”
“Đã đỡ rồi!” Nàng nở một nụ cười trấn an hắn, chậm rãi thu tay lại, đau lòng đến bất ngờ rồi đi cũng bất ngờ, nhớ lại, đều là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều. Nàng lặng lẽ ôm lấy ngực, hít thật sâu, mặc dù vẫn còn cảm giác quái dị, nhưng vẫn có thể ổn định tâm thần, chuyên tâm nhìn vào điện.
Chỉ một lát sau, chúng tiên đều đã đi vào đại điện, ồn ào ngồi xuống hai bên. Mộ Tử Hân đứng thẳng ngay giữa sảnh, đang muốn mở miệng thương thảo chuyện Ma giới, đột nhiên có tiếng truyền gọi từ ngoài điện.
“Ngọc Trì Tiên nhân đến!”
Đại điện vốn đang huyên náo ngay lập tức yên tĩnh lại, rối rít thăm dò nhìn về phía ngoài điện, tất cả đều có vẻ mừng rỡ vô cùng.
Ngọc Trì Tiên nhân, danh tự này khá quen thuộc, nàng đã từng nghe ở đâu đó. Nàng nghĩ môt lúc, vẫn không nhớ nổi. Chỉ là, từ nét mặt của mọi người, Lạc Song cũng không nhịn được sự tò mò.
Chỉ thấy từ ngoài điện đi đến một người, nhìn tư thái thì có vẻ là nữ tử, nhìn gần thêm mới thấy mặt mày như ngọc, đẹp không tả xiết. Không thể không nói, đây là một mỹ nhân, mặc dù không thể bì kịp Tôn chủ phong hoa tuyệt đại năm đó, cũng không giống Phi Diễm quyến rũ yêu mị, nàng kia chỉ có một chiếc cổ mềm mại, giơ tay nhấc chân lại không mất đo nét anh khí của nam tử.
Chỉ là một thân áo thuần trắng của nàng tuy chói mắt nhưng lại có hơi đường đột, hiển nhiên là nàng kia không thích hợp với màu sắc đạm nhẹ này. Nhưng nàng ta vẫn cứ mặc, trên người không có thêm trang sức dư thừa nào khác.
Lạc Song càng lúc càng cảm thấy thật quen thuộc, người này quả thật nàng chỉ mới thấy một lần, chỉ là vẫn cảm thấy thật quen. Nàng lại đánh giá nàng kia một lần, vô ý nhìn đến một đen một trắng đi phía sau nàng kia, một nam một nữ, cung kính đi theo Ngọc Trì đi đến.
Hai mắt nàng lập tức sáng ngời, nhẹ nhàng cười một tiếng, thì ra nàng không phải quen thuộc với người kia, mà là quen thuộc với tên của người đó, nói đúng hơn là quen với hai người đi phía sau.
Viên Phù Khởi, Lý Bái Bạch! Cao đồ của Ngọc Trì Tiên nhân! (nhân vật trăm năm mới thấy nhắc đến một lần, mời xem chương 2 =)) )
Nàng theo bản năng sờ sờ thắt lưng trống rỗng, hồ lô bằng tử ngọc đã đi theo ngàn năm nhưng cuối cùng lại vô duyên gặp lại, nàng thật nhớ nó quá đi! Không biết bọn họ có còn nhớ không nữa.
Mời vừa vào sảnh, Ngọc Trì liền bước nhanh chân hơn, mắt nhìn thẳng, nét cười như hoa, đi về phía người đang đứng giữa “Tử Hân!”
“Ngọc Dao Tiên tử!” Mộ Tử Hân bước lên một bước, khách khí nói: “Sao cô cũng đến?”
“Chuyện hai giới Tiên – Ma, liên quan đến bá tính thiên hạ, sao có thể thiếu ta?” Ngọc Trì cười khẽ “Tử Hân, không biết ta có đến muộn không?”
“Không muộn! Cô có thể đến là tốt rồi!” Tu vi của nàng chỉ dưới tứ tiên, có thể xem là một sự giúp sức to lớn.
“Chuyện thiên hạ, người trong Tiên giới, ai cũng nghĩa bất dung từ*!” Ngọc Trì nhìn về phía người có gương mặt như ngọc kia, trong ánh mắt mang ánh sáng nhu hòa “Tử Hân, huynh cũng đến rồi, ta có thể không đến sao?”
(*nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ)
Mộ Tử Hân cũng chỉ cười cười, đưa tay hướng về phía một chiếc ghế “Mời ngồi!”
Nàng lúc này mới xoay người ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đang đứng giữa, hai đệ tử cũng quy củ đứng sau lưng nàng.
Lạc Song không nhịn được nhìn về phía Ngọc Trì Tiên nhân vừa ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt phượng hơi xếch, tỏ rõ vẻ khôn khéo tài ba. Đây là một nữ nhân không hề thua kém bất cứ nam tử nào, nhìn phản ứng của mọi người cũng đủ biết nàng kia trong Tiên giới có uy vọng khá cao. Chỉ là một thân áo trắng kia, quả thật không hợp với tính cách này của nàng.
Áo trắng?
Lạc Song sửng sốt, quay phắt đầu nhìn về phía người trong sảnh, cũng là bóng dáng áo trắng như tuyết, lại nhìn thêm mấy lần, liền sáng tỏ.
Thì ra là….như thế, ha ha, nàng lúc này mới nhìn ra?
Tử Hân….Xưng hô như thế, trừ khi là sư huynh của hắn, nàng cũng mới nghe được lần đầu.
Lại nhìn hai người, áo trắng áo trắng….Áo trắng! Quả nhiên, vừa nhìn đã hiểu ngay.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng ong ong như có trăm ngàn con ong đang bay bay. Nàng thuận tay bưng chén trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm, rồi lại không uống thêm chút nào nữa. Về phần trong điện đã thương thảo chuyện gì, nàng cũng không hề nghe qua.
Dĩ nhiên, nàng cũng không thể nhìn thấy, người ngồi bên cạnh vẫn không hề rời mắt khỏi nàng. Ánh mắt kia sâu không thấy đáy, xen lẫn ngàn vạn tâm tình, lại chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng.
==================================
“Viêm Phượng, tiểu thư đâu?”
“Bẩm Chưởng môn, tiểu thư nói muốn đi trả một thứ, lập tức sẽ quay lại!”
“Trả đồ?” Hắn ngẩn người, ngưng thần tìm khí tức của nàng, cho đến khi cảm nhận được nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm “Nàng đã uống thuốc chưa?”
“Đã uống!”
“Có nói đi đâu không?”
Viêm Phượng lắc đầu, suy nghĩ một lúc lại nói: “Hình nàng đi về phía tiền viện!”
“Tiền viện….” Miểu Hiên trầm ngâm hồi lâu, trên mặt hiện lên điều gì, nhìn về phía đó, tay lại chậm rãi siết chặt, xoay người bước về phía kia, đi một lúc lại dừng lại, chần chờ một lúc, lại tiếp tục đi về phía trước.
Nàng không nên ra ngoài, cho dù là chuyện bất đắc dĩ, cũng không nên chọn nơi này, thời gian này. Nếu như cho nàng chọn lại, nàng chắc chắn sẽ chọn một thời cơ thiên thời – địa lợi – nhân hòa.
Lạc Song dựa lưng vào núi đá phía sau, than thở liên tục, biết vậy chẳng làm.
Nàng không hứng thú với chuyện riêng của người khác, đối với cảnh tượng tỏ tình ngươi tình ta nguyện của người ta, lại càng hoàn toàn không hứng thú. Cho nên nàng thật sự —— không có hề hứng thú nghe lén nha!
Vậy mà vẫn có những chuyện bất đắc dĩ như thế, nàng không muốn nghe, người ta lại càng đưa đến gần cho nàng nghe, hơn nữa còn là không nghe không được. Nhìn hai người phía trước, lại nhìn về phía thanh kiếm phải trả trong tay, thở dài! Tiếp tục thở dài, thở dài trong yên lặng!
Làm ơn đi! Chừng nào bọn họ mới nói xong đây?
“Tử Hân, không ngờ, huynh thật sự có thể đến Viêm Hoa, lúc trước nghe người khác nhắc đến, ta còn nửa tin nửa ngờ!” Ngọc Trì vui mừng nhìn nam tử đối diện, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
“Chuyện này liên quan đến bá tánh thiên hạ, Ma Thần tuyệt đối không thể xuất thế, tất nhiên ta phải đến.” Mộ Tử Hân nhàn nhạt đáp.
“Huynh nói đúng!” Nàng gật đầu phụ họa, ánh mắt long lanh “Cho nên ta mới gấp gáp chạy đến như thế.” Nàng vừa liếc nhìn hắn, vừa chậm rãi cúi đầu, trên mặt hiện lên vài phần thẹn thùng.
Thấy vậy Lạc Song không nhịn được muốn chậc lưỡi, nữ tử như nàng vậy mà cũng có loại vẻ mặt này, quả là kì quan hiếm thấy. Đáy lòng mơ hồ phiếm một cảm giác kì lạ, nhưng nàng vẫn cố gắng bỏ qua.
“Tử Hân, chúng ta đã trăm năm không gặp rồi! Hai lần Dao Trì tiên hội trước, nếu không phải huynh đều đi trước hay không đến, thì ta…”
“Tiên tử đối với Ma giới có ý kiến gì không?” Không đợi nàng ta nói xong, Mộ Tử Hân đột nhiên hỏi lại.
Ngọc Trì sửng sốt, không biết vì sao hắn lại hỏi vậy, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Ma giới chỉ vây Viêm Hoa môn mà không tấn công, cô nghĩ chúng có ý gì?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Chuyện này….” Ngọc Trì hoàn hồn, suy nghĩ một lúc nói: “Chắc là giống như trăm năm trước, dời lực chú ý đi, nhân cơ hội tấn công môn phái khác.”
“Ban đầu ta cũng nghĩ thế!” Sắc mặt Mộ Tử Hân trầm trầm, ánh mắt như có như không nhìn về phía núi đá trước mặt “Nhưng lần này xem ra không phải vậy!”
“Tử Hân nghĩ sao?”
Mộ Tử Hân lùi một bước, tiếp tục nói: “Những năm gần đây, mục đích của Ma giới hiển nhiên là để Ma Thần xuất thế, nguyên nhân không ai không biết. Mà phong ấn của Ma Thần, phải lấy được Thiên Kiếm mới có thể giải, Thiên Kiếm nay đã mất, theo lý thuyết, Ma giới hẳn phải dùng toàn lực, tấn công Viêm Hoa môn, đoạt lại Thiên Kiếm mới đúng, nhưng…”
“Nhưng bọn chúng lại chỉ vây mà không tấn công?” Ngọc Trì tiếp lời, vẫn chưa hiểu rõ, chay mày nôn nóng nói: “Ma giới rốt cuộc muốn gì? Tử Hân, huynh có biết tình hình cụ thể không?”
“Theo ta thấy….” Mi tâm hắn nhíu chặt, chậm rãi nói: “Bọn chúng như đang đợi thời cơ, hoặc là….một người!” Đáng tiếc bất luận hắn bấm chỉ tay như thế nào, cũng không thể đoán ra.
Ngọc Trì trầm ngâm hồi lâu, như đang suy nghĩ tính nghiêm trọng của chuyện này, khi nhìn sang Mộ Tử Hân, trong mắt không còn vẻ cấp bách kia, mà tràn đầy say mê, giọng nói cũng mềm mại đi “Thật ra, có Tử Hân ở đây, dù Ma giới có quỷ kế gì, cũng sẽ khiến mọi người…yên tâm.”
Mộ Tử Hân không nói, không hề có ý kiến gì với lòng tín nhiệm đến khó hiểu của nàng ta.
“Ma giới mặc dù đông người, nhưng chỉ cần ta với huynh liên thủ, còn có người của các phái, nhất định sẽ….” Nàng dừng một chút rồi lại nhìn hắn, mặt vốn hơi đỏ ửng, lúc này càng thêm đỏ, giọng nói mềm mại đến mức có thể chảy ra nước.
Vẻ mặt nhu nhược như thế, Lạc Song cũng nhịn không được mà mềm lòng, mềm lòng đến mức…..tim cũng đau luôn đây này!
“Tử Hân, thật ra ta đối với huynh vẫn….”
“Nghe nói Thượng Quan Chưởng môn của Thiên Quỳnh đã đột phá cảnh giới “Thiên Quan”, tu vi lại cao hơn một tầng, không biết cô có biết chuyện này không?” Mộ Tử Hân lại mở miệng xen ngang lời nàng ta, vẫn là vẻ mặt đạm mạc, như cố ý không cho nàng ta nói tiếp.
“Lạc Chưởng môn” Mộ Tử Hân khách khí bước đến, ánh mắt lại lạc đến hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, trên mặt như hiện lên điều gì nhưng ngay lập tức lại biến mất. Hai tay hắn đặt sau lưng, hết nắm chặt rồi lại buông ra. Thấy Miểu Hiên gật đầu, hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Song, nhếch khóe môi: “….Lạc phu nhân”
Lạc Song siết chặt tay, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, trên môi là nụ cười khách khí, rực rỡ như hoa: “Thượng tiên” trong giọng nói mang theo bảy phần khách khí, ba phần trầm thấp không rõ ràng, chỉ có nụ cười kia, vẫn tươi đẹp như nắng gắt.
Nụ cười này vô cùng dễ dàng với nàng. Chỉ cần muốn cười, nụ cười sẽ tự nhiên mà lộ ra, chỉ là trái tim vẫn cứ không ngừng đau nhói, đau kịch liệt hơn so với lúc trước mà thôi.
Mộ Tử Hân hơi chần chờ, lại nhìn nàng một cái, khóe miệng cười khẽ, chậm rãi gật đầu coi như đáp lời: “Hai vị, mời đến đại điện nghỉ ngơi!”
Nói rồi cũng không dừng lại, hắn bước qua, đi về mọi người phía sau. Bóng dáng trắng như tuyết kia, đi qua phía cạnh nàng, mang theo hương hoa lê nhàn nhạt, xông vào mũi, như một sợi dây thừng, siết chặt lấy tim nàng.
Lòng lại càng đau, đau đến tận xương, khiến người ta không thể không gập người lại.
“Lạc Nhi?” Miểu Hiên quay người lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
“Không sao!” Nàng đứng thẳng người, kéo tay hắn, chậm rãi nở nụ cười “Vừa nãy bay lâu quá, chân hơi mất sức, vào ngồi một lúc là được mà!”
Miểu Hiên hơi nghi ngờ nhưng vẫn lo lứng cho thân thể của nàng, khẽ nhăn mày, đỡ nàng vào đại điện.
Tiếng Mộ Tử Hân vẫn còn truyền đến từ đằng xa, giọng nói khách sáo như đã trở nên vô cùng quen thuộc “Lý Chưởng môn, Yên Chưởng môn….Mời!”
Bước chân nàng hơi dừng một lát, rồi lại sải bước đi vào đại điện,trong lòng khẽ niệm, không đau không đau, quen là tốt rồi. Chuyện mà nàng đã quyết tâm, sẽ không thay đổi, nàng cũng không thể chịu được sự thay đổi đó.
“Sao rồi?” Miểu Hiên đỡ nàng ngồi xuống, vẫn hơi bận tâm nắm tay nàng, bắt mạch: “Vẫn còn không thoải mái sao?”
“Đã đỡ rồi!” Nàng nở một nụ cười trấn an hắn, chậm rãi thu tay lại, đau lòng đến bất ngờ rồi đi cũng bất ngờ, nhớ lại, đều là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều. Nàng lặng lẽ ôm lấy ngực, hít thật sâu, mặc dù vẫn còn cảm giác quái dị, nhưng vẫn có thể ổn định tâm thần, chuyên tâm nhìn vào điện.
Chỉ một lát sau, chúng tiên đều đã đi vào đại điện, ồn ào ngồi xuống hai bên. Mộ Tử Hân đứng thẳng ngay giữa sảnh, đang muốn mở miệng thương thảo chuyện Ma giới, đột nhiên có tiếng truyền gọi từ ngoài điện.
“Ngọc Trì Tiên nhân đến!”
Đại điện vốn đang huyên náo ngay lập tức yên tĩnh lại, rối rít thăm dò nhìn về phía ngoài điện, tất cả đều có vẻ mừng rỡ vô cùng.
Ngọc Trì Tiên nhân, danh tự này khá quen thuộc, nàng đã từng nghe ở đâu đó. Nàng nghĩ môt lúc, vẫn không nhớ nổi. Chỉ là, từ nét mặt của mọi người, Lạc Song cũng không nhịn được sự tò mò.
Chỉ thấy từ ngoài điện đi đến một người, nhìn tư thái thì có vẻ là nữ tử, nhìn gần thêm mới thấy mặt mày như ngọc, đẹp không tả xiết. Không thể không nói, đây là một mỹ nhân, mặc dù không thể bì kịp Tôn chủ phong hoa tuyệt đại năm đó, cũng không giống Phi Diễm quyến rũ yêu mị, nàng kia chỉ có một chiếc cổ mềm mại, giơ tay nhấc chân lại không mất đo nét anh khí của nam tử.
Chỉ là một thân áo thuần trắng của nàng tuy chói mắt nhưng lại có hơi đường đột, hiển nhiên là nàng kia không thích hợp với màu sắc đạm nhẹ này. Nhưng nàng ta vẫn cứ mặc, trên người không có thêm trang sức dư thừa nào khác.
Lạc Song càng lúc càng cảm thấy thật quen thuộc, người này quả thật nàng chỉ mới thấy một lần, chỉ là vẫn cảm thấy thật quen. Nàng lại đánh giá nàng kia một lần, vô ý nhìn đến một đen một trắng đi phía sau nàng kia, một nam một nữ, cung kính đi theo Ngọc Trì đi đến.
Hai mắt nàng lập tức sáng ngời, nhẹ nhàng cười một tiếng, thì ra nàng không phải quen thuộc với người kia, mà là quen thuộc với tên của người đó, nói đúng hơn là quen với hai người đi phía sau.
Viên Phù Khởi, Lý Bái Bạch! Cao đồ của Ngọc Trì Tiên nhân! (nhân vật trăm năm mới thấy nhắc đến một lần, mời xem chương =)) )
Nàng theo bản năng sờ sờ thắt lưng trống rỗng, hồ lô bằng tử ngọc đã đi theo ngàn năm nhưng cuối cùng lại vô duyên gặp lại, nàng thật nhớ nó quá đi! Không biết bọn họ có còn nhớ không nữa.
Mời vừa vào sảnh, Ngọc Trì liền bước nhanh chân hơn, mắt nhìn thẳng, nét cười như hoa, đi về phía người đang đứng giữa “Tử Hân!”
“Ngọc Dao Tiên tử!” Mộ Tử Hân bước lên một bước, khách khí nói: “Sao cô cũng đến?”
“Chuyện hai giới Tiên – Ma, liên quan đến bá tính thiên hạ, sao có thể thiếu ta?” Ngọc Trì cười khẽ “Tử Hân, không biết ta có đến muộn không?”
“Không muộn! Cô có thể đến là tốt rồi!” Tu vi của nàng chỉ dưới tứ tiên, có thể xem là một sự giúp sức to lớn.
“Chuyện thiên hạ, người trong Tiên giới, ai cũng nghĩa bất dung từ!” Ngọc Trì nhìn về phía người có gương mặt như ngọc kia, trong ánh mắt mang ánh sáng nhu hòa “Tử Hân, huynh cũng đến rồi, ta có thể không đến sao?”
(nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ)
Mộ Tử Hân cũng chỉ cười cười, đưa tay hướng về phía một chiếc ghế “Mời ngồi!”
Nàng lúc này mới xoay người ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đang đứng giữa, hai đệ tử cũng quy củ đứng sau lưng nàng.
Lạc Song không nhịn được nhìn về phía Ngọc Trì Tiên nhân vừa ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt phượng hơi xếch, tỏ rõ vẻ khôn khéo tài ba. Đây là một nữ nhân không hề thua kém bất cứ nam tử nào, nhìn phản ứng của mọi người cũng đủ biết nàng kia trong Tiên giới có uy vọng khá cao. Chỉ là một thân áo trắng kia, quả thật không hợp với tính cách này của nàng.
Áo trắng?
Lạc Song sửng sốt, quay phắt đầu nhìn về phía người trong sảnh, cũng là bóng dáng áo trắng như tuyết, lại nhìn thêm mấy lần, liền sáng tỏ.
Thì ra là….như thế, ha ha, nàng lúc này mới nhìn ra?
Tử Hân….Xưng hô như thế, trừ khi là sư huynh của hắn, nàng cũng mới nghe được lần đầu.
Lại nhìn hai người, áo trắng áo trắng….Áo trắng! Quả nhiên, vừa nhìn đã hiểu ngay.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng ong ong như có trăm ngàn con ong đang bay bay. Nàng thuận tay bưng chén trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm, rồi lại không uống thêm chút nào nữa. Về phần trong điện đã thương thảo chuyện gì, nàng cũng không hề nghe qua.
Dĩ nhiên, nàng cũng không thể nhìn thấy, người ngồi bên cạnh vẫn không hề rời mắt khỏi nàng. Ánh mắt kia sâu không thấy đáy, xen lẫn ngàn vạn tâm tình, lại chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng.
==================================
“Viêm Phượng, tiểu thư đâu?”
“Bẩm Chưởng môn, tiểu thư nói muốn đi trả một thứ, lập tức sẽ quay lại!”
“Trả đồ?” Hắn ngẩn người, ngưng thần tìm khí tức của nàng, cho đến khi cảm nhận được nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm “Nàng đã uống thuốc chưa?”
“Đã uống!”
“Có nói đi đâu không?”
Viêm Phượng lắc đầu, suy nghĩ một lúc lại nói: “Hình nàng đi về phía tiền viện!”
“Tiền viện….” Miểu Hiên trầm ngâm hồi lâu, trên mặt hiện lên điều gì, nhìn về phía đó, tay lại chậm rãi siết chặt, xoay người bước về phía kia, đi một lúc lại dừng lại, chần chờ một lúc, lại tiếp tục đi về phía trước.
Nàng không nên ra ngoài, cho dù là chuyện bất đắc dĩ, cũng không nên chọn nơi này, thời gian này. Nếu như cho nàng chọn lại, nàng chắc chắn sẽ chọn một thời cơ thiên thời – địa lợi – nhân hòa.
Lạc Song dựa lưng vào núi đá phía sau, than thở liên tục, biết vậy chẳng làm.
Nàng không hứng thú với chuyện riêng của người khác, đối với cảnh tượng tỏ tình ngươi tình ta nguyện của người ta, lại càng hoàn toàn không hứng thú. Cho nên nàng thật sự —— không có hề hứng thú nghe lén nha!
Vậy mà vẫn có những chuyện bất đắc dĩ như thế, nàng không muốn nghe, người ta lại càng đưa đến gần cho nàng nghe, hơn nữa còn là không nghe không được. Nhìn hai người phía trước, lại nhìn về phía thanh kiếm phải trả trong tay, thở dài! Tiếp tục thở dài, thở dài trong yên lặng!
Làm ơn đi! Chừng nào bọn họ mới nói xong đây?
“Tử Hân, không ngờ, huynh thật sự có thể đến Viêm Hoa, lúc trước nghe người khác nhắc đến, ta còn nửa tin nửa ngờ!” Ngọc Trì vui mừng nhìn nam tử đối diện, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
“Chuyện này liên quan đến bá tánh thiên hạ, Ma Thần tuyệt đối không thể xuất thế, tất nhiên ta phải đến.” Mộ Tử Hân nhàn nhạt đáp.
“Huynh nói đúng!” Nàng gật đầu phụ họa, ánh mắt long lanh “Cho nên ta mới gấp gáp chạy đến như thế.” Nàng vừa liếc nhìn hắn, vừa chậm rãi cúi đầu, trên mặt hiện lên vài phần thẹn thùng.
Thấy vậy Lạc Song không nhịn được muốn chậc lưỡi, nữ tử như nàng vậy mà cũng có loại vẻ mặt này, quả là kì quan hiếm thấy. Đáy lòng mơ hồ phiếm một cảm giác kì lạ, nhưng nàng vẫn cố gắng bỏ qua.
“Tử Hân, chúng ta đã trăm năm không gặp rồi! Hai lần Dao Trì tiên hội trước, nếu không phải huynh đều đi trước hay không đến, thì ta…”
“Tiên tử đối với Ma giới có ý kiến gì không?” Không đợi nàng ta nói xong, Mộ Tử Hân đột nhiên hỏi lại.
Ngọc Trì sửng sốt, không biết vì sao hắn lại hỏi vậy, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Ma giới chỉ vây Viêm Hoa môn mà không tấn công, cô nghĩ chúng có ý gì?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Chuyện này….” Ngọc Trì hoàn hồn, suy nghĩ một lúc nói: “Chắc là giống như trăm năm trước, dời lực chú ý đi, nhân cơ hội tấn công môn phái khác.”
“Ban đầu ta cũng nghĩ thế!” Sắc mặt Mộ Tử Hân trầm trầm, ánh mắt như có như không nhìn về phía núi đá trước mặt “Nhưng lần này xem ra không phải vậy!”
“Tử Hân nghĩ sao?”
Mộ Tử Hân lùi một bước, tiếp tục nói: “Những năm gần đây, mục đích của Ma giới hiển nhiên là để Ma Thần xuất thế, nguyên nhân không ai không biết. Mà phong ấn của Ma Thần, phải lấy được Thiên Kiếm mới có thể giải, Thiên Kiếm nay đã mất, theo lý thuyết, Ma giới hẳn phải dùng toàn lực, tấn công Viêm Hoa môn, đoạt lại Thiên Kiếm mới đúng, nhưng…”
“Nhưng bọn chúng lại chỉ vây mà không tấn công?” Ngọc Trì tiếp lời, vẫn chưa hiểu rõ, chay mày nôn nóng nói: “Ma giới rốt cuộc muốn gì? Tử Hân, huynh có biết tình hình cụ thể không?”
“Theo ta thấy….” Mi tâm hắn nhíu chặt, chậm rãi nói: “Bọn chúng như đang đợi thời cơ, hoặc là….một người!” Đáng tiếc bất luận hắn bấm chỉ tay như thế nào, cũng không thể đoán ra.
Ngọc Trì trầm ngâm hồi lâu, như đang suy nghĩ tính nghiêm trọng của chuyện này, khi nhìn sang Mộ Tử Hân, trong mắt không còn vẻ cấp bách kia, mà tràn đầy say mê, giọng nói cũng mềm mại đi “Thật ra, có Tử Hân ở đây, dù Ma giới có quỷ kế gì, cũng sẽ khiến mọi người…yên tâm.”
Mộ Tử Hân không nói, không hề có ý kiến gì với lòng tín nhiệm đến khó hiểu của nàng ta.
“Ma giới mặc dù đông người, nhưng chỉ cần ta với huynh liên thủ, còn có người của các phái, nhất định sẽ….” Nàng dừng một chút rồi lại nhìn hắn, mặt vốn hơi đỏ ửng, lúc này càng thêm đỏ, giọng nói mềm mại đến mức có thể chảy ra nước.
Vẻ mặt nhu nhược như thế, Lạc Song cũng nhịn không được mà mềm lòng, mềm lòng đến mức…..tim cũng đau luôn đây này!
“Tử Hân, thật ra ta đối với huynh vẫn….”
“Nghe nói Thượng Quan Chưởng môn của Thiên Quỳnh đã đột phá cảnh giới “Thiên Quan”, tu vi lại cao hơn một tầng, không biết cô có biết chuyện này không?” Mộ Tử Hân lại mở miệng xen ngang lời nàng ta, vẫn là vẻ mặt đạm mạc, như cố ý không cho nàng ta nói tiếp.