Tiếng thì thầm lác đác vang lên, Thẩm Thần có hơi căng thẳng, nhưng cậu không hề cảm thấy sợ hãi.
Đứng bên cạnh Lục Tranh khiến cậu bất giác cảm thấy an toàn.
Hơn nữa, vừa rồi lời của anh...!dường như có ý che chở cho cậu.
Ngoài ông nội, Thẩm Thần hiếm khi được người khác che chở cho.
Cậu không có bạn bè, bố cậu thường hay đi xa nhà để chụp ảnh, còn mẹ cậu thì lại vô cùng nghiêm khắc với cậu.
Cậu thiếu thốn tình thương, thế nên chỉ cần cảm nhận được một chút ôn nhu của người khác thôi cũng sẽ cảm thấy người ấy vô cùng tốt với mình.
Cậu im lặng, nhìn thoáng qua Lục Tranh.
Anh đang nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lúc này đây cậu lại cảm thấy dáng vẻ này của anh chẳng dọa người tí nào.
Mười mấy phút sau, Tiết Linh Linh mang đồ quay lại, không hề tình nguyện đưa cho cậu.
"Nè, trả lại cho bạn đấy, được chưa?" Tiết Linh Linh lạnh lùng ném máy chụp ảnh lên đùi Thẩm Thần.
Tuy lời nói là nói với Thẩm Thần, nhưng ánh mắt lại nửa tủi thân nửa lấy lòng nhìn về phía Lục Tranh.
"Xin lỗi đi." Lúc này không ai ngờ Lục Tranh lại nhẹ nhàng nói ra ba chữ này.
Tiết Linh Linh trợn mắt lên nói: "Em đã trả lại rồi!"
"Chuyện nào ra chuyện đấy.
Vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác thì phải xin lỗi người ta một tiếng chứ." Lục Tranh nói.
Từ nhỏ đến lớn Tiết Linh Linh đã quen thói đanh đá tùy hứng, trước giờ chưa từng phải xin lỗi ai lần nào.
Nay Lục Tranh vì một thằng oắt mà nặng lời cô nhóc, lại còn bắt cô nhóc cúi đầu xin lỗi, khiến cô nhóc bẽ mặt trước nhiều người thế này, Tiết Linh Linh cảm thấy cực kỳ oan ức.
"Em không xin lỗi! Em có làm gì sai đâu! Hơn nữa cậu ta còn đánh em, cậu ta mới là người phải xin lỗi ấy!"
Thấy Lục Tranh có vẻ hơi bất ngờ, cô nhóc vội nói tiếp: "Không phải mọi người đều bảo anh cũng không thích cậu ta ở đây à? Em rõ ràng là đang giúp anh, vậy mà anh còn mắng em!"
Thẩm Thần vốn đang cúi đầu kiểm tra xem máy chụp ảnh có bị hư hỏng gì không, nghe đến đây, cậu bỗng cảm thấy sống mũi cay xè, đôi mắt cũng rưng rưng.
Lục Tranh quay đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Thần, thấy cậu vẫn cúi đầu im lặng không nói lời nào, anh có chút nghi ngờ hỏi: "Em đánh thật à?"
Im lặng một lúc, Thẩm Thần mới lí nhí trả lời, chỉ đủ để Lục Tranh nghe được: "Em chỉ đẩy, bạn ấy, một cái.
Sau đó, bị các bạn ấy, đánh lại." Giọng cậu rất ấm ức, như sắp khóc đến nơi.
Lúc này, Lục Tranh mới để ý thấy trên cánh tay cậu có mấy chỗ thâm tím nhẹ.
Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hẳn.
"Mấy đứa kia, hôm trước những đứa nào đánh Thẩm Thần, đứng ra đây." Anh bỗng nhiên chỉ tay về phía đám nhóc.
Mấy đứa nhóc bị chỉ bất ngờ, co rúm người lại, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm lạnh lùng của Lục Tranh, mấy thằng nhóc trong số đó chỉ đành cúi đầu sợ hãi bước ra.
"Xin lỗi." Lục Tranh lên tiếng.
Mấy thằng nhóc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là cúi người thi nhau xin lỗi Thẩm Thần.
Tụi nó rất sợ Lục Tranh, nên đương nhiên cũng không dám làm trái ý anh.
Chỉ có Tiết Linh Linh tròn mắt nhìn một màn này, vẫn cứng cổ.
Cô nhóc bị ăn chửi, bị bẽ mặt, bây giờ còn bắt cô nhóc phải xin lỗi Thẩm Thần, cô nhóc không làm được.
Thế nên, khi ánh mắt Lục Tranh chuyển đến trên người cô nhóc lần nữa, cô nàng lập tức giận dữ hét lên: "Em còn lâu mới xin lỗi nó! Em..."
Ngay lúc này, một cô gái tầm mười sáu mười bảy tuổi đứng bên cạnh đi tới ngắt lời Tiết Linh Linh: "Được rồi, Linh Linh.
Đừng quậy nữa, việc này vốn là do em sai, nên xin lỗi người ta."
Giọng nói hờ hững, không sắc bén cũng chẳng dịu dàng, nghe vào tai lại có cảm giác lạnh lùng cao ngạo khó hiểu.
Thẩm Thần ngẩng đầu lên nhìn, thấy một cô gái mặc váy ngắn đang đi tới, cô gái này rất xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả Tiết Linh Linh nhiều.
Gương mặt trái xoan, đôi mắt to, làn da trắng như tuyết.
Đây là cô gái khiến cậu chỉ nhìn một lần thôi cũng đã cảm thấy tự ti.
"Mọi người...!Hừ!" Tiết Linh Linh tức giận đến thở hổn hển, rồi cô nhóc quay đầu chạy đi mất.
Trình Yên Chi hơi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, lại quay đầu nói với Lục Tranh: "Tính tình con bé như thế, cậu đừng tức giận."
"Tôi còn chưa đến nỗi phải tức giận với một đứa con nít." Lục Tranh đứng lên, lạnh lùng nói.
Dứt lời, anh cúi người nhặt chiếc áo khoác bên cạnh lên rồi bỏ đi.
Cửu Dạ đang xem kịch hay thấy Lục Tranh bỏ đi, vội đứng dậy gọi lại: "Ấy anh Tranh à, không chơi nữa hả?"
"Không chơi." Lục Tranh đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại kêu: "Thẩm Thần."
Thẩm Thần nghe anh gọi tên mình thì ngây ngốc.
"Còn ngồi đó làm gì, về nhà." Lục Tranh cau mày nói.
Về nhà sao?
Đó không phải là nhà của cậu, nhưng anh lại bảo cậu về nhà.
Thẩm Thần "a" một tiếng, vội cầm máy chụp ảnh chạy theo anh.
Không biết vì sao, giờ phút này Thẩm Thần lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Một lớn một nhỏ, một trước một sau sải bước ngắn dài.
Tốc độ đi bộ thường ngày của Thẩm Thần không theo kịp bước chân của Lục Tranh, vậy nên chốc chốc cậu lại phải chạy vài bước mới theo kịp anh.
"Em cảm ơn."
Giọng nói nhút nhát từ phía sau vang lên, Lục Tranh nghe thấy thì ngừng bước, quay đầu lại nhìn cậu: "Máy chụp ảnh còn tốt chứ?"
Thẩm Thần sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu.
"Vậy thì tốt." Lục Tranh nói.
Thẩm Thần nhỏ giọng "dạ" một tiếng, sau đó lấy hết can đảm hỏi anh: "Tiết Linh Linh nói, anh không thích, em ở trong nhà anh, phải, phải vậy không ạ, có phải em, gây rắc rối cho anh không?"
Lục Tranh hơi cụp mắt, trong trốc lát không lên tiếng.
Thực ra, đúng là anh không thích người lớn sắp xếp việc của mình, thế nên lần đầu tiên nhìn thấy cậu, quả thật trong lòng anh có cảm giác hoang đường.
Chỉ là việc này không khiến anh rắc rối gì cả, bởi vì anh cảm thấy việc này anh còn có thể khống chế được.
Vị hôn thê gì chứ, đó chẳng qua là lời hứa miệng của bề trên mà thôi.
Tương lai cũng chưa chắc anh phải thực hiện.
Thế nên đối với anh, việc cậu sống trong nhà mình chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng nói, cho nên cũng không có gì rắc rối cả.
Mà hành động của đám Tiết Linh Linh quả thật là hết chỗ nói, cậu bé trước mắt này là vô tội, thậm chí, còn rất đáng thương.
Anh không thích người khác khoa tay múa chân xen vào việc của mình, thế nên hôm nay anh mới tỏ vẻ tức giận với đám bạn Tiết Linh Linh như thế.
"Không đâu."
Hai mắt Thẩm Thần sáng lên, cậu hỏi: "Thật ạ?"
"Ừm.
Sau này em ít chơi chung với đám Tiết Linh Linh thôi, bọn nó đã quen được nuông chiều rồi, quậy lên là em chịu không nổi đâu." Lục Tranh vừa nói vừa đi tiếp.
Thẩm Thần trả lời: ".....Em không có, chơi với bọn họ."
"Ừm."
Rất nhanh hai người đã về đến nhà, sau khi vào nhà Lục Tranh trực tiếp lên lầu, Thẩm Thần nhìn theo bóng lưng anh, ấp úng nói: "Lục, Lục...."
Lục Tranh quay đầu lại hỏi: "Sao vậy, muốn cảm ơn à?"
Thẩm Thần mím môi lại, quả thật là thế.
"Việc này không phải tôi giúp em, tôi chỉ không thích đám nhóc kia làm ầm ĩ như vậy, thế nên em không cần cảm ơn." Lục Tranh bình thản nói.
Thẩm Thần chớp chớp hai mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Tranh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu cảm thấy hơi buồn cười, cậu nhóc này nói gì cũng gật đầu cả, ngoan quá mức đi chứ.
"Thẩm Thần, em không thể gọi hết tên tôi một lần à?" Lục Tranh đứng trên lầu nói vọng xuống.
Thẩm Thần không ngờ được anh lại hỏi như vậy, thế nên chỉ biết ngơ ngác đỏ mặt nhìn anh.
Lục Tranh.
Cái tên này cậu đã thầm gọi nhiều lần, nhưng hình như đúng là cứ đứng trước mặt anh cậu lại gọi không được, mỗi lần muốn gọi cũng chỉ có thể treo ở cửa miệng.
"Em có thể....."
"Nhưng mà nhóc con như em gọi thẳng tên tôi cũng không lễ phép lắm." Lục Tranh vịn tay vào tay vịn cầu thang, tựa đang suy nghĩ gì đó rồi nói, "Cứ gọi anh như đám nhóc kia đi."
"Dạ?"
Lục Tranh nhàn nhạt hỏi lại: "Hay là em cảm thấy em có thể gọi thẳng tên hả?"
Thẩm Thần vội lắc đầu.
"Vậy thì gọi anh đi."
"Dạ...."
"Gọi một tiếng nghe nào."
Tim của Thẩm Thần đập mạnh một cái, hai người bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh đèn, anh không hề chớp mắt, hai mắt sáng rực, tựa như biển trời sao rộng lớn.
Thẩm Thần cúi đầu, cố lấy can đảm, nhỏ giọng gọi một tiếng "anh".
Âm thanh mềm mại nỉ non, khiến người luôn làm mặt lạnh như Lục Tranh hiếm khi nở nụ cười nhẹ.
"Về đi, ngày mai em phải đi học đấy."
"Dạ!"
Thẩm Thần nghe lời anh, quay người đi về tòa lầu nhỏ, Lục Tranh nhìn theo bóng lưng gầy gò nhỏ bé của câu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Trông cậu dễ bắt nạt như thế, khó trách đám nhóc kia lại trêu chọc cậu.
......
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, mới sáng sớm Thẩm Thần đã rời giường, hiện tại cậu đang ngồi ở bàn ăn mà ăn sáng.
"Tiểu Thần à, hôm nay là ngày đầu tiên con đến trường, đi chung một xe với A Tranh đi, để thằng bé đưa con đến lớp." Bà Hàn Ngọc Mai, mẹ của Lục Tranh ngồi đối diện cậu, dịu dàng lên tiếng.
"Chú Mạc nói, sẽ đưa con đến trường ạ." Thẩm Thần trả lời bà.
"Lão Mạc nào có quen trường bằng A Tranh, thằng bé đã học ở trường đó sáu năm, để nó đưa con đi tốt hơn chứ."
Trường học mà Thẩm Thần học là trường số một số hai ở thành phố này, học sinh trong trường đa số đều có bối cảnh.
Vì sao bà Hàn Ngọc Mai lại nói sáu năm, bởi vì ngôi trường này là trường kết hợp cấp hai và cấp ba luôn, chỉ là khu cấp hai và cấp ba phân biệt nằm ở phía nam và phía bắc, giữa hai khu nối liền một cây cầu đá.
Thẩm Thần không dám từ chối lời của bà, vì thế chỉ có thể nhỏ giọng đồng ý.
"Vậy lát nữa con đi chung với thằng bé, hiện tại còn sớm, đừng vội." Bà Hàn Ngọc Mai nói.
Thẩm Thần gật đầu, tiếp tục bữa sáng của mình.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Thần ngồi trong phòng khách đợi một lúc, thời gian trôi qua từng tí từng tí một, vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Tranh xuống lầu.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thẩm Thần đi học, cậu không muốn đến lớp trễ, nhưng lại không tiện lên gọi anh.
Đúng lúc này, dì Từ vừa dọn bàn ăn vừa lên tiếng: "Ấy, sao A Tranh còn chưa xuống nữa.
Thần à, con lên lầu kêu thằng bé đi, đứa nhỏ này lại ngủ nướng rồi."
Thẩm Thần hơi trợn mắt lên, lắp bắp nói: "Con....con ạ?"
"Không sao đâu, bình thường dì cũng hay gọi nó dậy, thằng bé này ấy, cứ nhân lúc ông cụ không ở nhà là lại ngủ nướng." Dì Từ cười cười, trả lời cậu.
Thẩm Thần cứng người đứng dậy, vẻ mặt khó tin hỏi: "Con, con có thể lên lầu ạ?"
"Con đi kêu giúp dì đi, dì đi rửa chén đã." Nói rồi dì Từ ôm chén đĩa đi vào phòng bếp.
Thẩm Thần im lặng, nhìn thoáng lên lầu: ".....Dạ."
Một phút sau, Thẩm Thần đứng trước cửa phòng của Lục Tranh, cậu khẽ gõ cửa, nhưng bên trong lại không có tiếng trả lời.
Vì vậy cậu căng mặt ra, cẩn thận ấn mở chốt cửa đi vào.
Cậu đẩy cánh cửa ra một chút, nhìn qua khẽ hở, một căn phòng rộng rãi hiện ra trong mắt cậu, chỉ là màn cửa kéo kín mít, một chút ánh sáng cũng không thể lọt vào được, vậy nên cậu không nhìn rõ căn phòng được.
"Lục...." Thẩm Thần vừa mở miệng lại im bặt, mím môi lại, nhớ lại việc hôm qua anh bảo cậu gọi anh, vì vậy cậu sửa lời, nhỏ giọng gọi: "Anh Lục Tranh."
Căn phòng im lặng, không ai đáp lại cậu.
"Dậy, dậy đi ạ."
Vẫn không ai đáp lại cậu, Thẩm Thần nhìn thoáng qua chỗ phồng lên trên giường, nhấc chân bước lại đó.
"Anh ơi....Phải đi học ạ."
Soạt....
Người trên giường đột nhiên lật mình, Thẩm Thần thấy vậy hoảng sợ, cho rằng anh đã tỉnh rồi.
Nhưng đợi một lúc sau mới phát hiện, người này còn đang nhắm mắt, vốn không hề tỉnh lại.
Máy lạnh trong phòng để nhiệt độ rất thấp, nhưng lúc này giữa trán Thẩm Thần lại toát mồ hôi, cậu chậm rãi bước tới, duỗi tay kéo chăn của anh: "Rời giường đi ạ."
"Ừm?" Cuối cùng anh cũng có phản ứng, nhưng có lẽ còn chưa tỉnh hẳn, nên âm thanh của Lục Tranh rất trầm, còn hơi khàn khàn nữa.
Thẩm Thần lập tức đỏ mặt, quay người lại muốn chạy đi, nhưng nhớ lại việc phải đến trường nên cắn răng đứng lại: "Anh còn không dậy, là, là trễ học mất."
Tâm trạng của Lục Tranh lúc bị người khác đánh thức vốn rất tệ, cho nên lúc anh mở mắt ra ánh mắt lóe lên tia tức giận.
Thế nên hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt anh, là cậu bé con đứng ở đầu giường anh, khúm núm sợ hãi.
"..."
"......"
"Sao em lại ở trong đây?" Vì mới vừa tỉnh ngủ, nên ánh mắt của Lục Tranh vẫn còn hơi mơ màng.
Thẩm Thần vội trả lời anh: "Dì Từ bảo em lên gọi anh, gọi anh dậy đi học."
"Oh." Lục Tranh cau mày lại, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức để bên cạnh.
"Anh, dậy chưa ạ?"
Vẻ mặt của Lục Tranh vẫn tệ như cũ, chỉ là anh vẫn xốc chăn ngồi dậy.
"A!"
Thẩm Thần khẽ kêu một tiếng rồi quay người đi, Lục Tranh bị cậu dọa sợ, lúc sau mới nhớ lại thân trên của anh đang không mặc áo.
Bị Thẩm Thần ảnh hưởng, Lục Tranh khẽ ho một tiếng: "Em ra ngoài trước đi, tôi dậy rồi."
Thẩm Thần không trả lời, mau chóng chạy về phía cửa, lúc sắp đóng cửa lại thì khẽ nói: "Anh ơi, em chờ anh, ở dưới lầu nhé."
Động tác mặc quần áo của Lục Tranh hơi khựng lại.
Anh ơi.
Nghe lời anh đó chứ, bảo một lần là nhớ kỹ.
Chỉ là, chờ anh làm gì chứ?
Còn nữa, đều là con trai, sao lúc nãy hai người phải thẹn thùng thế làm gì nhỉ?.