Khi Mẫn Nhu đang quét dọn phòng thì nhận được điện thoải của Chân Ni, nghe nói có ai đó đã giúp cô bồi thường ba trăm ngàn tệ, mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại.
Cô chưa bao giờ tin lại có chuyện tốt như thế xảy ra, khi cô vội vàng chạy tới công ty thì ở trên bàn của phòng họp đã có đầy đủ văn kiện làm bằng chứng sát đáng.
“Thánh sống a, ba trăm ngàn này đem trả cũng không nói tiếng nào, ngay cả gọi điện thoại cũng không, nếu không phải hai ngày nữa mình chuẩn bị sang đó xử lý hợp đồng, phải đến Kỷ Thị một chuyến chắc hơn một tháng sau chúng ta mới biết chuyện này!”
Chân Ni ngồi trên ghế xoay, ngón giữa không ngừng xoay cây bút bi, vẻ mặt vui mừng đã chứng minh số tiền đền bù đã được trả, mặt mày hớn hở.
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1) , loại sự việc này không biết nên nói là tốt hay xấu, Mẫn Nhu gần đây cô nên cẩn thận ứng xử một chút”- Ông chủ Trương vẫn thấy lo lắng, nhắc khéo Mẫn Nhu nãy giờ vẫn im lặng.
(1) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
“Ông chủ Trương xem ông ngạc nhiên chưa kìa? Nói không chừng là người hâm mộ Mẫn Nhu, không thích cách làm của Kỷ thị thì liền ra tay làm anh hung cứu mỹ nhân”
Chân Ni hai chân bắt chéo lắc qua lại, dương dương đắc ý nói, nói xong không quên mờ ám nháy mắt với Mẫn Nhu vài cái: “Một người đàn ông có thể im lặng bỏ ra ba trăm ngàn, Nhu, cũng rất đáng để suy nghĩ đó nghen”
Mẫn Nhu không quan tâm tới lời trêu ghẹo của Chân Ni, lông mày đen nhăn lại, cầm văn kiện lên xem lướt qua một lần cũng không phát hiện manh mối
Mẫn Chí Hải thì không thể, nếu là ông trả thì chiều hôm qua ở quán rượu sẽ báo với cô. Nhưng Mẫn Chí Hải không nhắc tới một chữ, những phỏng đoán về việc bắt cô bồi thường cũng là thật, ông nghĩ Kỷ Mạch Hằng làm thế sẽ khiến cô rút khỏi làng giải trí.
Hơn nữa, ngày ghi trên văn kiện cũng rất bất thường, là nửa tháng trước,. Lúc đó cô còn ở LA tham gia lễ trao giải, những người biết chuyện bồi thường cũng rất ít, cô thật sự không nghĩ ra ai lại có lòng tốt giúp cô như thế.
“Ký lai chi, tắc an chi (2), nếu có mưu đồ khác thì sớm hay muộn cũng sẽ chủ động tìm tới cửa thôi”
(2) Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó
Mẫn Nhu để văn kiện xuống bàn, cười nhẹ một tiếng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng thôi,
“Nếu như vậy hai người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước”- Ông chủ Trương thấy sự tình vẫn chưa rõ ràng nhưng cũng đành cầm văn kiện đi ra ngoài.
Chân Ni gật đầu tán thành, chiếc bút cũng dừng lại, chiếc ghế xoay tròn 90 độ đối diện Mẫn Nhu, mặt mày vui vẻ nói.
“Phải rồi, “Xa nhau” sau khi chính thức ra rạp, số vé bán ra trong hai ngày đột nhiên tăng mạnh, gây được tiếng vang lớn trong giới nghệ thuật, rất nhiều kí giả còn đến công ti ủng hộ, trên blog thì tán thưởng, hi vọng cậu và Âu Nhiễm Phong đóng tiếp phần 2”
Mẫn Nhu cảm thấy như nó là cảm giác có từ mấy đời trước. Mỗi ngày ở bên Lục Thiếu Phàm vừa thanh thản lại vui vẻ, khiến cô quên mất bản thân mình là siêu sao dẫn đầu trào lưu. Cô mỉm cười, hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ suy tư: “Để mình xem lại lịch trình, nếu có thời gian mình có thể suy nghĩ đến nó”
“oa, không đùa nữa!”- Chân Ni cười giỡn hô to, cũng không tiếp tục đùa giỡn, đi đến bên cạnh giá sách rút quyển tạp chí vứt xuống mặt Mẫn Nhu. “Cậu xem đi”
“Là tạp chí đàn ông”- Mẫn Nhu liếc nhìn ba chữ trên cuốn tạp chí, lại còn ảnh bìa phụ nữ rất gợi cảm, là vị minh tinh điện ảnh đang nổi hiện nay, lông mày nhíu lại khi hiểu rõ mọi thứ.
“Sao? Có hứng thú thử qua không?”- Chân Ni đi tới trước mặt Mẫn Nhu, trưng cầu ý kiến vẫn không quên làm một bản phân tích. “Tạp chí đàn ông” là tạp chí dành cho nam giới nổi tiếng trong nội địa Trung Quốc, số lượng bản tiêu thụ cũng rất khá, những người mẫu minh tinh được họ chọn làm trang bìa chạm tay vào liền bỏng người, lần này họ chủ động liên lạc với chúng ta, tám chín phần muốn mời cậu làm gương mặt trang bìa cho kì lần sau”
Chân Ni ba hoa nói đến miệng khô lưỡi khô, Mẫn Nhu chỉ cười nhạt, đem cuốn tạp chí trả lại, sau đó “ừ” một tiếng, không có câu thứ hai.
“Sao không nói tiếp?”- Chân Ni ôm hi vọng nhìn chăm chú Mẫn Nhu, từng bước hỏi,
“Mình phải về rồi”
Lúc Chân Ni còn hóa đá, thì Mẫn Nhu cầm lấy túi xách đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nói: “Gần đây mình không có thời gian, những hoạt động nhỏ đều hủy cả đi”- Chân Ni không dám tin mình đã nói đến thế việc làm ảnh bìa kiếm không ít tiền, mà đành thẫn thờ nhìn Mẫn Nhu bước ra khỏi phòng họp, giật mình đứng dậy, giận đến dậm chân
“Nhu, gần đây cậu sao thế, nhân cơ hội phim đang nóng, giá trị của cậu cũng nâng lên không ít, các bản hợp đồng đều theo nhau kéo tới, cậu phải nắm chắc cơ hội lần này, không được bỏ qua đâu!”
Bàn tay để trên nắm cửa của Mẫn Nhu khựng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Mẫn Nhu, khom miệng cười một tiếng, gương mặt không hề do dự.
“Chân Ni, anh ấy vì mình làm rất nhiều việc, mình lại không có cách hoàn trả cho anh ấy. Việc mình có thể làm lúc này là giảm bớt phiền toái, để con đường chính trị của anh ấy bớt khó khăn”
Chân Ni ngẩn ra, vẻ ảo não dần dần biến mất, thay vào đó là thương hại nhìn Mẫn Nhu, nặng nề thở dài một tiếng, đem cuốn tạp chí đàn ông quăng lên bàn, không ép Mẫn Nhu làm người mẫu ảnh nữa, dù lâu lâu mới có cơ hội hiếm thế này.
“Nếu cậu đã nghĩ kĩ rồi mình cũng không miễn cưỡng nữa, đi thôi, muốn đi đâu mình đưa cậu đi”
Chân Ni tính tình phóng khoáng, hợp tác với Mẫn Nhu suốt ba năm chưa từng ép cô làm chuyện gì, cũng là Mẫn Nhu gặp may, sau này Mẫn Nhu bắt đầu quảng bá thì Chân Ni vẫn ở bên.
Mẫn Nhu cũng không nói gì, nhìn Chân Ni cầm lấy chìa khóa đi về phía cô, cười: “Đưa mình đến cục dân chính đi”
Khi Mẫn Nhu và Chân Ni lái xe đến cục dân chính thì Lục Thiếu Phàm vẫn chưa tới, nhìn những đôi vợ chồng tình nhân lần lượt ra vào cửa cục dân chính, Chân Ni hỏi tới lần thứ năm mươi mấy mới thật sự xác định, đành ngửa mặt lên trời lệ rơi rống to: “Mẫn Nhu thật sự muốn kết hôn!”
Mẫn Nhu nhìn Chân Ni ngồi xuống bậc thang ngay cửa cục dân chính, ngoáy ngoáy lỗ tai, giày cao gót võ vòng vòng trên đất làm đến toát mồ hôi, không chịu nổi ánh mắt mọi người xung quanh đều để ý, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi: “Chân Ni, đừng như vậy, mình chỉ là kết hôn đâu phải ra pháp trường, không có việc gì đâu”
Ai ngờ Chân Ni nghẹn ngào nhìn cô, như con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, bất mãn kêu lên: “Nhưng mà mình có việc, cậu lập gia đình thì mình biết làm sao. Tên Lục Thiếu Phàm kia đúng là sói, lúc trước mình chỉ kêu anh ta chăm sóc cậu, trong chớp mắt cậu đã muốn có tên trên hộ khẩu của hắn? Người đàn ông như thế cũng không tốt!”
“Không tốt? Vậy xin tiểu thư Chân Ni nói cho tôi biết cái gì mới là tốt”
Một giọng đàn ông ôn văn lễ độ vang lên phía sau, Mẫn Nhu xoay đầu thấy Lục Thiếu Phàm đứng sau cô không đến một thước, thân hình thon dài cao ngất khiến cô không hề có cảm giác áp lực ngược lại còn khiến cô an tâm.
Lục Thiếu Phàm đang nhướng đuôi lông mày, mắt nhìn Chân Ni đang ngồi trên bậc thềm, gương mặt tự nhiên khí chất cao quý khiến người khác không thể không ngưỡng mộ anh, thâm chí còn sinh ra cảm giác sùng bái hâm mộ thần phục.
Chân Ni run lên, vội vàng rụt cổ lại lui về sau, nhanh như chớp từ trên mặt đất phủi bụi bậm trên người núp sau lưng Mẫn Nhu, dáng vẻ hung hổ chửi bới Lục Thiếu Phàm mới vừa nãy đã mất!
Mẫn Nhu buồn cười để mặc Chân Ni coi cô như bình phong, nhìn gương mặt nhã nhặn nhưng lạnh nhạt của Lục Thiếu Phàm hỏi: “Hộ khẩu đã mang tới chưa?”
Lục Thiếu Phàm không mở miệng thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ kéo tay cô di vào cửa cục dân chính.
Khi ở Ireland hai người đã từng đăng kí một lần, nhưng lúc đứng ở cục dân chính Trung Quốc, tim cô vẫn đập nhanh, vì khẩn trương mà tay không ngừng toát mồ hôi, Lục Thiếu Phàm như cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, xoay người vuốt nhẹ mái tóc quăn của cô, an ủi mỉm cười: “Ngốc ạ, sợ cái gì, cũng đâu phải chưa từng trải qua!”
Đúng vậy, sợ cái gì, không phải chỉ cần dùng ít tiền đổi lấy giấy chứng nhận sao, Mẫn Nhu hít sâu một hơi, quyết tâm kéo Lục Thiếu Phàm đi tới chỗ đăng kí.
“Nhu, cậu chắc chắn không cần suy nghĩ lại sao?”- Thừa dịp Lục Thiếu Phàm đi đến chỗ làm thủ tục đăng kí, Chân Ni lại đến bên cạnh Mẫn Nhu, hạ giọng nói: “Mình thấy Lục Thiếu Phàm không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, ánh mắt của anh ta tựa như thanh kiếm có thể chém đứt đinh, giết người không ghê tay!”
Mẫn Nhu hơi nhức đầu, không khỏi hoài nghi Chân Ni có phải có thù riêng với Lục Thiếu Phàm hay không: “Chân Ni, cậu xem thần điêu hiệp lữ nhiều quá, Lục Thiếu Phàm đâu có ác độc như thế, anh ấy rất dễ gần, cậu thường xuyên tiếp xúc với anh ấy thì sẽ biết”
“Dễ gần?”- Chân Ni ngờ vực liếc mắt nhìn về bóng người cao to ở phía xa, sau đó lại nhìn sang vẻ mặt đang cười yếu ớt của Mẫn Nhu, hạ giọng cảnh cáo nói: “Cậu đừng để bề ngoài nho nhã lịch sự của anh ta đánh lừa, theo kinh nghiệm nhìn người của mình, nội tâm của anh không đơn giản như vậy đâu, còn nữa hôn nhân là mộ phần của tình yêu, cậu không được nhảy xuống mộ phần đó a!”
Mẫn Nhu đột nhiên tăng độ cong của môi, Chân Ni hoang mang cào cào mái tóc ngắn, chẳng lẽ sự phản đối của mình vô cùng buồn cười sao? Cô nghiêm túc nhắc nhở Mẫn Nhu, cẩn thận Lục Thiếu Phàm kia chính là con sói to bự xấu xa!
“Thiếu Phàm, chuẩn bị xong rồi sao?”
Hai lúm đồng tiền sâu ngọt ngào lại còn thân thiết gọi nhau, Mẫn Nhu đứng sau lưng cười, không để tâm đến vẻ mặt lạnh băng của Chân Ni, đứng dậy đi về trước hai bước tới bên Lục Thiếu Phàm, lấy hộ khẩu của mình ra.
“Của anh đâu?”
Lục Thiếu Phàm cúi đầu nhìn Mẫn Nhu chớp mắt làm nũng, ánh mắt trở nên dịu dàng mà sâu xa, khóe môi hơi cong lên, mang theo sự tự tin pha trộn với chút mờ ám, nhìn thấy Lục Thiếu Phàm như vậy cô lại không tự chủ run lên, giống như đang tính hại người vậy.
“Nhanh thôi, chờ một lát”
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng xoa bóp cho cô một đáp án chắc chắn nhưng cũng không thể khiến không thôi tò mò, Lục Thiếu Phàm vẫn chưa có hộ khẩu sao?
“A, nếu không có hộ khẩu, mọi người còn đứng đây làm gì về thôi, chờ hôm khác mang đủ rồi thì quay lại.
Chân Ni đang ủ rũ bỗng nghe hộ khẩu vẫn chưa mang tới cả người liền giật mình, trong chớp mắt trở nên tỉnh táo, ba chân bốn cẳng chạy tới bên Mẫn Nhu, hảo tâm đề nghị nói.
Khi tiếp xúc với ánh mắt ôn hòa của Lục Thiếu Phàm nhưng chứa sự lạnh lẽo, Chân Ni liền phát huy tinh thần con rùa, đứng sát lấy sau lưng Mẫn Nhu để giảm đi sự có mặt của bản thân.
Mẫn Nhu dở khóc dở cười nhìn hành động hôm nay của Chân Ni, dù biết là vì cô mà lo lắng, lo lắng cô gửi gắm không đúng người, tương lại sau này phải hối hận. Nhưng khi nhìn thấy Lục Thiếu Phàm đứng kế bên, cô biết, cả đời này sẽ không có ngày thấy hối hận.
Người đàn ông này tình nguyện vì cô rũ bỏ thân phận cao quý của mình, trở thành một người chồng bình thường, lúc đi dạo phố anh giúp cô xách túi, về đến nhà lại vì cô mà nấu cơm, khi đi làm hay gặp nhau đều hôn lên trán cô. Niềm hạnh phúc dần dần chất đầy trong tim, Mẫn Nhu nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, cùng anh nhìn ra cửa.
“Đến rồi”
Cô nhìn theo ánh mắt sung sướng của Lục Thiếu Phàm mới nhìn thấy chiếc xe Audi A7 dừng ngay trước cửa cục dân chính, cửa xe mở ra một bóng người cao lớn xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Mẫn Nhu liền nhận ra đó là Thẩm Tấn Hàm, là “tiểu đệ” của Lục Thiếu Phàm. Anh ta đi rất vội vàng, áo sơ mi trắng trên người hơi bẩn, nhưng thứ cầm trên tay là một quyển sổ màu đỏ. Mẫn Nhu cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
“Nhu, chắc anh không cần giới thiệu nữa, hai người từng gặp nhau ở bệnh viện”
Lục Thiếu Phàm cầm lấy cuốn hộ khẩu từ tay Thẩm Tấn Hàm, vỗ nhẹ vai anh ta, lời nói có vẻ cảm ơn. Khi Thẩm Tấn Hàng nhìn về phía Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm không quên ôm lấy vai cô, dịu dàng nói rõ.
Mẫn Nhu và Thẩm Tấn Hàm lịch sự gật đầu, mỉm cười: “Rất vui được gặp anh, bác sĩ Thẩm, lần này.. phải cám ơn anh rồi!”
Thẩm Tấn Hàm cười xòa, khoát tay: “Đừng khách sao, đây là việc tôi nên làm, hai người kết hôn tôi không giúp được gì, việc này cũng là việc nhỏ thôi”
Mẫn Nhu cảm kích nhìn Thẩm Tấn Hàm, nhưng cũng chú ý những vết rách trên áo anh ta có vài chỗ xuất hiện những lỗ nhỏ dài, lại còn dính máu, giống như bị vật gì đó sắc nhọn cứa vào làm bị thương.
Thẩm Tấn Hàm bị ánh mắt sâu xa của Mẫn Nhu nhìn đến không được tự nhiên , vẻ mặt xám xịt vuốt mũi, trên gương mặt anh tuấn không còn vẻ vui cười như vừa rồi mà trở nên nghiêm túc: “Tiểu thư Mẫn Nhu, tôi có thẻ thấy Thiếu Phàm thật sự muốn lấy cô, làm tiểu đệ của anh ấy, tôi ở đây cũng chúc phúc hai người. Hy vọng sau này, khi gặp khó khăn đều có thể có cùng nhau đối mặt, không dễ dàng từ bỏ”
Thẩm Tấn Hàm trịnh trọng chân thành nói xong, nụ cười vẫn giữ trên mặt Mẫn Nhu, cô nghiêm túc gật đầu nhìn sang Lục Thiếu Phàm chỉ thấy anh khẽ cong khóe môi, trao cho cô nụ cười an tâm
“Nhi..”- Chân Ni như hồn mà tái xuất, lần này chưa kịp mở miệng nói thì đã bị Lục Thiếu Phàm chớp lấy cơ hội,
“Thẩm nhị”- Lúc nãy Lục Thiếu Phàm còn cười ôn nhã bây giờ vẻ mặt lại nghiêm túc khẽ quát, trước đôi mắt khó hiểu đầy chăm chú của Mẫn Nhu, đôi mắt đen liếc sang vẻ mặt mơ màng của Chân Ni, sau đó hạ lệnh cho Thẩm Tấn Hàm: “Mang đi, lập tức chấp hành”
“Có thể sao?”- Nhìn qua cửa sổ nơi đăng kí, Mẫn Nhu lo lắng quay đầu nhìn hai bóng người đang dính vào nhau không ngừng xa dần.
Lục Thiếu Phàm kí tên lên điều khoản cuối cùng, đem chiếc bút đặt vào tay Mẫn Nhu, tiện thể tặng kèm một nụ cười vô hại: “Đồ ngốc, lo lắng gì chứ, Chân Ni là bạn tốt của em, anh chỉ để tiểu nhị đưa cô ấy đi một chuyến, còn giúp cô ấy tiết kiệm xăng nữa”
Mẫn Nhu hoài nghi quan sát Lục Thiếu Phàm, người này trước sau vẫn cười vô hại. Lúc ký xông tên mình, Mẫn Nhu cau mày suy tư nói: “Không đúng a, hôm nay anh kêu người đưa cô ấy về, ngày mai cô ấy lại tới đây lấy xe, như thế sẽ tốn tiền đi taxi…”
Lục Thiếu Phàm ôn văn nhĩ nhã cười, khóe môi kéo nhẹ đến không thể nhìn thấy, thấy Mẫn Nhu cứ tự làm rối mọi chuyện anh liền dịu dàng vỗ về: “Đừng vì chuyện nhỏ mà phí trí nhớ như thế, sau khi xong việc, suy nghĩ xem chúng ta nên đi đâu đây?”
Lục Thiếu Phàm thành công đưa Mẫn Nhu nói sang chuyện khác, nhìn đôi mắt đen mỉm cười của anh, trái tim cô cảm thấy thật ấm áp, đôi tay vòng qua khuỷu tay anh, đôi mắt đẹp lấp lánh như sao.
“Lục Thiếu Phàm, chúng ta hẹn hò đi”
Trước rạp chiếu phim từng hàng dài nối đuôi nhau, một người đàn ông tuấn tú mặc bộ tây trang thẳng thớm đứng giữa dòng người, khí chất phi phàm nổi bty, từng hành động đều cao quý ưu nhã khiến cho anh trở thành tâm điểm ở rạp chiếu phim
Rất nhiều cô gái cứ chăm chú nhìn người đàn ông hoàn mỹ anh tuấn đó, sẵn sàng tiến đến gần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô gái ăn mặc kín mít tựa vào lồng anh thì đã bỏ cuộc giữa đường.
“Lục Thiếu Phàm anh quả là có sức hấp dẫn, nhiều cô gái xinh đẹp như thế muốn đến gần anh, có cần em tránh ra, để cho anh…. Này nọ?”
Hai mắt Lục Thiếu Phàm cưng chìu nhìn cô gái trong lồng cứ cử động mãi, bàn tay bên eo cô khẽ nhấn xuống, lực ôm tăng lên mấy phần. Thấy cô bất mãn, anh nhẹ cúi cười thì thầm vào tai cô: “Nhưng anh chỉ muốn cô gái xinh đẹp đang ở trong lòng anh tới gần thì biết làm sao?”
Mẫn Nhu không ngờ Lục Thiếu Phàm lại nói chuyện mập mờ như thế, đôi mắt ngẩn ra nhìn vào trong đôi mắt đen đó, nhiệt độ trong mắt từ từ âm ỉ cũng bị cô nhìn thấy, nhịp tim liền chậm lại, hai gò má ửng hồng, muốn thoát khỏi anh ngược lại càng bị ôm chặt, càng thêm sát vào.
“Lục Thiếu Phàm, anh mau buông ra, nhiều người nhìn thấy bây giờ”
Mẫn Nhu thẹn thùng hạ giọng ra lệnh, ngó nhìn xung quanh, chỉ thấy vô số ánh mắt mập mờ không rõ ràng đều nhìn về hai người họ, còn có cả tiếng bàn luận nữa.
Lục Thiếu Phàm cũng không nghe lời mà buông tay ra, tỏ vẻ không biết ôm lấy cô đi về phía hàng đang nối đuôi nhau, môi nở nụ cười nhạt.
“Làm như thế ai cũng sẽ không dám tới gần”
Lời giải thích hợp tình hợp lý, Mẫn Nhu lại không cho đây là lý do, bối rối cúi thấp đầu để mặc cho Lục Thiếu Phàm che chắn trước những ánh mắt vừa hâm mộ lại ghen tị.
Lúc đứng ở lối vào, Mẫn Nhu trong tay cầm hai chiếc vé, nhìn đống đồ uống linh tinh trên tay Lục Thiếu Phàm mà suy nghĩ lung tung. Lúc trước, cô và Kỷ Mạch Hằng cũng tới rạp chiếu phim, người vội vàng mua vé và thức uống lúc đó là cô, khi cô vui vẻ cầm đến trước mặt anh thì anh lại lạnh lùng buông một câu nói “có chuyện phải về công ty rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Đêm đó, cô một mình ăn thức ăn của hai người, chiếm hai chỗ ngồi xem phim, nhưng lại chẳng cách nào cười nổi
“Sao vậy?”
Tiếng người quan tâm vang lên bên cạnh, Mẫn Nhu thu hồi suy nghĩ thấy Lục Thiếu Phàm quan tâm nhìn cô. Trong tay anh cầm hai ly nước chanh cùng một hộp bắp rang bơ, dáng vẻ đó kết hợp với vẻ bề ngoài chững chạc thâm sâu có chút bất ngờ.
Mẫn Nhu áp chế đi kí ức trong lòng, cười tươi bước lên, kéo Lục Thiếu Phàm, cô làm nũng tựa vào người anh: “Chồng yêu anh chậm quá đi, chúng ta vào thôi”
Đôi mắt đen thâm thúy của Lục Thiếu Phàm hơi nheo lại, gương mặt tuấn tú yêu chìu dung túng cô. Sau khi Mẫn Nhu cầm lấy ly nước, có tay trống anh liền nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của cô, thở dài không biết làm gì nói: “Vậy xin vợ yêu đừng giận!”
Mẫn Nhu đắc ý hất cầm, ánh đèn sáng chiếu vào mặt, gương mặt sáng rực xinh đẹp đến kinh tâm động phách, cô từng nói Lục Thiếu Phàm tuấn tú phi phàm không ai sánh kịp, cô lại không biết mình ở trong mắt anh cũng là một viên ngọc sáng rực rỡ không phải dễ có được.
Rạp chiếu tối đen, một hàng ghế đều là những cặp đôi, từng đôi nam nữ tình nồng ý mật nói chuyện riêng liên tục, còn hôn nhau rất mãnh liệt.
Mẫn Nhu ngại ngùng ho khan, ánh mắt dán chặt lên màn hình lớn, khi hai chữ “xa nhau” đập vào mắt Mẫn Nhu khó hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm đang nhìn màn hình, phát hiện cô chăm chú nhìn anh liền quay lại, trước vẻ mặt mơ màng của cô anh chỉ kéo khóe miệng, nghiêm túc nói.
“Anh muốn biết vợ của anh ở trên màn ảnh lúc phóng to sẽ kì lạ thế nào!”
Mẫn Nhu cũng không so đo hỏi Lục Thiếu Phàm tại sao mua vé phim này, bờ lưng mảnh khảnh tựa vào ghế, uống nước chanh, trên mặt từ từ nở nụ cười yếu ớt.
Khi phim chiếu được một nửa, thì tiếng nói chuyện xung quanh bị tiếng khóc nức nở thay thế, dù trong thứ ánh sáng loe loét của không gian, Mẫn Nhu đều thấy xung quanh toàn khăn giấy.
Cô len lén nhìn Lục Thiếu Phàm, vẻ mặt thanh nhã xuất trần không còn nhu hòa mà trở nên lạnh lùng thật sự, đôi môi mím chặt, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh trên phim, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.
Trong phim, cô và Âu Nhiễm Phong có những cảnh hôn đùa giỡn, dù chỉ là môi chạm môi nhưng chung quy vẫn là hôn. Lục Thiếu Phàm muốn xem phim cô đóng, cô không thể nào không đồng ý nhưng cũng xấu hổ, ở một mặt khác cô sợ phản ứng của Lục Thiếu Phàm.
Anh không phải người của giới giải trí, không thể suy nghĩ phóng khoáng như người trong nghề, cô thật sự lo lắng, sau khi anh nhìn cô cùng người đàn ông khác thân thiết liệu có không vui hay thậm chí tức giận.
Hạnh phúc đến thì không dễ, cho nên cô muốn che chở nó thật cẩn thận, chỉ cần một chút cử động sẽ phá hủy cuộc sống hôn nhân gió êm biển lặng của họ.
Bàn tay hơi lạnh không tự chủ che lên mu bàn tay anh, giống như lo lắng lại như an ủi, nhưng anh chẳng hề liếc nhìn cô một lần, cứ nhìn thẳng lên màn hình.
Sau khi phim chuẩn bị kết thúc, trong rạp chiếu đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, tiếng khóc nức nở kêu lên, Mẫn Nhu nuốt nước miếng cẩn thận nhìn Lục Thiếu Phàm. Nhưng anh giống như khúc gỗ cứ nhìn chằm chằm màn hình, không có phản ứng gì.
Kết thúc “xa nhau” là nữ chính chết đi trong một vụ nổ, nam chính sống trong hối hận cả đời, kết thúc bi thảm kết hợp với nhạc dạo của phim tạo thành một bi kịch tình yêu.
Lúc trước, Mẫn Nhu bị kỷ Mạch Hằng làm cho thương tích đầy mình, đau khổ cho nên trong lúc diễn xuất hoàn toàn đều là thật, không bộc lộ hết cảm xúc chỉ cần hợp với lời kịch bản đó chính là diễn xuất tốt nhất.
Bên kia điện thoại là anh giọng nói thật lạnh lùng. Em không dám mở miệng, thật cẩn trọng, không phải không có biết không có kết thúc, nhưng bản thân lại cố chấp kiên trì. Cuối cùng bỏ đi trong đau đớn. Em giả vờ dũng cảm, che giấu giọt lệ trong mắt. Cuối cùng em cũng đành buông tay anh, buông tay những kỉ niệm chúng ta từng có, Tất cả, từng…
Màn hình không ngừng chiếu tên diễn viên và nhân viên, bài hát khúc cuối phim là “giả vờ”, giai điệu bi ai, giọng nữ trầm khàn phối hợp với kịch tính phim khiến cho không khí xung quanh trở nên bi thương.
Những người khác cũng bắt đầu đứng dậy tiếng vỗ tay vang lên, Mẫn Nhu cẩn thận nhìn Lục Thiếu Phàm, không dám lên tiếng kêu anh, chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh.
“Sau này nếu có Lục Thiếu Phàm bên cạnh, em không cần phải khóc như vậy!”
Giọng nói đàn ông réo rắt vang lên giữa tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh, trong bóng tối Mẫn Nhu có thể thấy đôi mắt đen lóe sáng đang nhìn cô, tay anh đưa tới xua đi sự lạnh lẽo mang đến sự ấm áp, giữ lấy cô trong tay.
“Sáu lần ôm, hai lần hôn nhau, vợ yêu, em phải bồi thường cho người chồng bị tổn thương như anh!”
Mẫn Nhu cười một tiếng, nước mắt mất khốc chế rơi xuống, cô muốn lau đi thì một bàn tay khô ráo ấm áp đã nhanh hơn cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng êm ái lau đi giọt nước mắt đang thấm ướt gò má cô, hành động yêu thương khiến cho lòng cô run nhẹ.
Một người từng cô đơn ngồi trong đêm, thẫn thờ nuốt vào lòng những đau đớn thất vọng; bây giờ lại ngồi có đôi, sự dịu dàng yêu thương của Lục Thiếu Phàm khiến cô như người con gái nhỏ hưởng thụ sự quan tâm niềm hạnh phúc do người khác mang tới.
Tình yêu với cô mà nói chỉ là mây trôi, không thể quay đầu lại, kỷ Mạch Hằng với cô chỉ là người qua đường. Theo thời gian trôi qua, quên đi tính cách của anh ta, quên đi diện mạo, cho đến một ngày quên đi hoàn toàn, quên đi con người từng ở trong cuộc sống của cô lưu lại những vết khắc không thể xóa nhòa.
Ánh đèn bật mở, sự chói mắt khiến mọi người đều nhíu lại, một chiếc khăn tay đặt lên má Mẫn Nhu, ánh mắt Lục Thiếu Phàm dịu dàng nhìn hai gò má phủ đầy nước, từng chút một lau nhẹ, giống như đang lau một thứ quý giá rất coi trọng và quan tâm.
Tay Mẫn Nhu bắt lấy đôi bàn tay to của anh, tiếp nhận đôi mắt đen của anh, mềm mại vuốt ve mu bàn tay gầy gò, điềm tĩnh nói.
“Sau này, em sẽ không hôn người khác, cho dù chỉ là diễn thôi”
Trên đường phố ồn ào, Mẫn Nhu bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt, trang phục của cô rất đơn giản, mắt kính màu đen, mái tóc quăn cuộn sóng được giữ trong chiếc nón màu nâu làm bằng nhung, áo gió màu cà phê, giày cavans màu trắng, cách ăn mặc bình thường đến nỗi đi bên cạnh Lục Thiếu Phàm khiến vô số ánh mắt ganh tị.
Trong tay Lục Thiếu Phàm ôm không ít túi, đều là những món đồ mà cô đã liều mạng mua, anh chỉ cười tủm tỉm khi nhìn cô mua hết món này đến món khác, túi này đến túi khác để lên tay.
“Anh ơi, mua hoa cho chị đi!”
Một giọng nữ non nớt truyền tới, Mẫn Nhu cúi đầu thì thấy một đứa bé gái cỡ 10 tuổi đang cầm một đóa hồng cười tươi nhìn cô và Lục Thiếu Phàm.
“”Đầu năm mà còn có người bán hoa sao?”
Mẫn Nhu tò mò nhìn Lục Thiếu Phàm, người đứng sau chỉ nhướng mày kia nhìn đóa hồng nói: “Họ làm từ thiện ở đây, kiếm ít tiền quyên góp cho những đứa trẻ ở vùng núi”
“Sao anh biết vậy?”
Mẫn Nhu ngạc nhiên mở to mắt, Lục Thiếu Phàm luôn thần bí thâm sâu bất lộ khiến cô càng muốn tìm hiểu.
Lục Thiếu Phàm bất đắc dĩ nhìn ánh mắt sùng bái của Mẫn Nhu, cằm hất nhẹ về phía xa: “Bên kia có viết, chỉ có em không thấy thôi”
Mẫn Nhu cũng nhìn sang, quả nhiên cách đó không xa trên bãi đất trống bày một cái bàn còn viết cả nội dung hoạt động, Mẫn Nhu hiểu ra liền tồ một tiếng, lúc quay đầu lại đập vào mắt là những bông hoa hồng đỏ.
Trong tay Lục Thiếu Phàm cầm một đóa hồng, đôi mắt đen kia chỉ có hình ảnh của cô, giữa hai hàng lông mày thanh mảnh của anh là sự quan tâm tình ý, ánh mắt tình cảm như chiếc lưới làm bằng tơ tằm bện chặt từng chút một quấn lấy trái tim cô.
Trái tim trong ngực Mẫn Nhu đập mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh, cô mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình kia, cảm giác ngọt ngào lan ra toàn cơ thể, khiến cho khóe môi cô thẹn thùng cong lên.
Hai gò má trắng nõn ửng hồng, gương mặt sáng rực. Dưới ánh đèn đường, chỉ có ánh sáng chiếu vào nhưng Mẫn Nhu có thể cảm thấy bản thân bắt đầu rung động, loại cảm giác này bốn năm trước chưa từng có.
Đêm nay, khi đứng trước một người đàn ông khác hẳn Kỷ Mạch Hằng, cô hiểu, cô đã động lòng với anh, dù không phải vừa gặp đã yêu cũng là vì cảm động lâu ngày mà sinh tình cảm.
Đưa tay nhận lấy hoa hồng, cẩn thận nâng niu trong tay, Mẫn Nhu dịu dàng nhìn cánh hoa hồng, dù không nhìn Lục Thiếu Phàm nhưng niềm hạnh phúc đã đầy trong lòng cô.
“Vợ yêu, có phải nên thưởng cho anh cái gì không?”
Lời nói của Lục Thiếu Phàm tuy ôn hòa nhưng không thiếu sự ranh mãnh đắc ý, Mẫn Nhu vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt nóng bỏng của anh dán vào đôi môi trơn bóng của cô, ý tứ rõ ràng.
Gặp Lục Thiếu Phàm là may mắn cả đời của Mẫn Nhu, có được Lục Thiếu Phàm, là niềm hi vọng xa vời Mẫn Nhu không dám tin. Lúc này, anh đứng trước mặt cô mới hiểu, người đàn ông này giống như đóa hoa anh túc, bắt đầu cắm sâu nở rộ trong trái tim.
Mất đi Kỷ Mạch Hằng chẳng qua là đau khổ nhất thời, có được Lục Thiếu Phàm là hạnh phúc cả đời.
Đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn xung quanh, giữa đám đông qua lại, Mẫn Nhu lén lút nhón chân, cánh môi hồng nhẹ nhàng dán vào đôi môi của anh, tựa như lời hứa cả đời luôn ở trong tim nhau.
Rời đi môi Lục Thiếu Phàm, không khí lạnh như băng bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng, nó như muốn nói cho cô biết những rung động không phải là ảo giác, hai gò má vì xấu hổ mà ửng hồng, đôi mắt đẹp lấp lánh quyến rũ động lòng người.
“Ha”
Tiếng cười sung sướng vang lên, Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên ôm lấy cô, đem cô vào lồng ngực lạnh lẽo của anh, cho dù không có ấm áp nhưng mỗi khi mùi hương bạc hà tràn ngập hơi thở, không biết từ khi nào, cô biết cái ôm trong lòng này đã thuộc về một người con gái.
“Lục Thiếu Phàm…”
Cô ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh, để mặc cho con sóng hạnh phúc nhấn chìm, nụ cười giữ mãi trên môi, lúc đi được mấy bước thì cả người cứng đờ khi nhìn thấy bóng người ở xa.
“Sao vậy?”
Lục Thiếu Phàm thấy sự khác lạ của cô liền buông ra, quan tâm vuốt ve đôi gò má có chút khó chịu của cô, nhìn theo ánh mắt Mẫn Nhu thì thấy được Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng.
Mẫn Tiệp liếc mắt nhìn họ, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng giễu cợt, cô ta vòng lấy tay Kỷ Mạch Hằng, xem ra cũng đi dạo phố, chỉ là không ngờ đụng phải Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm. Nếu nói oan gia ngõ hẹp thì tình huống hai người bọn họ là như thế, nhìn nhau đều không ưa như vậy coi như không thấy.
Ngũ quan lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng bao phủ lớp băng, đôi môi mỏng giống như một đường thẳng tuy không có vẻ châm chọc chế giễu nhưng lại như đang nhẫn nhịn gì đó, có cảm giác cơn giận đang lan tỏa khắp người hắn.
Mẫn Nhu không biết Kỷ Mạch Hằng giận vì chuyện gì cũng không có hứng thú biết, kéo Lục Thiếu Phàm coi như không có việc gì nói: “Không có việc gì đâu, chúng ta đi thôi”
Lục Thiếu Phàm quan tâm nhìn cô, cười nhạt một tiếng, để mặc cho cô kéo anh đi về phía Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng, cho đến khi cả bốn người đi lướt qua nhau.
Trên đường về, bàn tay ấm áp của Lục Thiếu Phàm vẫn nắm đôi tay nhỏ bé của cô, giống như một luồng sức mạnh chống đỡ ý chí của cô, mang lại cho cô sự tin tưởng và kiên cường.
Mẫn Nhu mở miệng cười, cảm giác không vui khi gặp Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp cũng tan thành mây khói: “Lục Thiếu Phàm, bắt đầu từ ngày mai, em quyết tâm sẽ làm một hiền thê lương mẫu.
Lục Thiếu Phàm lái xe, không nhìn cô nhưng khóe miệng cong lên rất rõ, đối với lời khẳng định của cô anh cảm thấy muốn cưng chìu cô hơn.
“Không cần em quyết tâm, em như vậy đã là một tấm gương điển hình hiền thê lương mẫu!”
“Hay cho anh Lục Thiếu Phàm, anh dám cười nhạo em!”
Mẫn Nhu tính đưa tay đánh vào tay anh, lúc chạm vào áo anh cô liền trở nên dịu dàng vòng lấy tay anh, như đứa trẻ chưa lớn dựa sát đầu vào vai anh, ngây thơ làm nũng: “Lục Thiếu Phàm, chúng ta cứ ở bên nhau như thế vả đời đi”
Ở dưới lầu khu căn hộ, Mẫn Nhu vừa xuống xe, chưa kịp đi hai bước thì trời đất bỗng nhiên xoay chuyển, kinh hãi không kịp la lên, đã bị Lục Thiếu Phàm ôm lên lầu.
“Mau để em xuống, rất nặng a!’
“Nhưng anh muốn ôm em”
Anh trả lời rất thẳng thắn khiến cho trong lòng Mẫn Nhu bị hạnh phúc lắp đầy, thôi không cự tuyệt, tay cầm túi giấy vòng lấy cổ áp chặt vào hai má của anh, tùy ý để anh bế cô, từng bước từng bước lên lầu.
“Rất nhẹ, về sau làm vợ Lục Thiếu Phàm, không cho phép giảm cân nữa”
Mẫn Nhu hờn dỗi búng nhẹ tay vào trán anh, la ầm lên: “Em không muốn trở thành bà mập đâu, tới lúc đó liệu anh có còn muốn em không chứ”
Chân đi về trước khẽ khựng lại, Mẫn Nhu không biết anh bị làm sao thì bên tai đã nghe giọng nói trịnh trọng của Lục Thiếu Phàm: “Bất luận Mẫn Nhu trở thành thế nào, Lục Thiếu Phàm cũng không bỏ cô ấy”
Cô không thích lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà khi Lục Thiếu Phàm vừa bước lên lầu nói ra những lời này lấy lòng cô, thì cô cũng không kiềm được mỉm cười, hai tay không chỉ kéo sát Lục Thiếu Phàm lại mà còn sung sướng áp đầu vào lòng anh.
Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta bối rối, cũng như những chuyện ngoài ý muốn đến quá bất ngờ khiến người ta không biết thế nào.
Lúc Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm mở cử căn hộ, nụ cười trên môi Mẫn Nhu liền cứng ngắc khi thấy bà Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bà Lục tức giận nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm
“Nghịch tử”